Thiên Sư Chấp Vị
Quyển 4 - Chương 6

Cảnh sát sau khi nhận được báo án liền nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy bọn họ kiểm tra hiện trường, Niếp Hành Phong nhỏ giọng hỏi Trương Huyền, “Cậu nói ý niệm có thể giết người không?”

“Có lẽ có thể, sức mạnh của chấp niệm vượt xa ra ngoài khả năng anh có thể tưởng tượng, nhưng may là cô ta đối với anh không có ác ý.”

“Vậy việc cô ta cứ xuất hiện ở trước mặt tôi, là muốn mời tôi uống trà sao?” Niếp Hành Phong tự giễu nói.

Kết quả khám nghiệm tử thi qua ngày hôm sau là có, theo mức độ đóng băng thân thể Triệu Uyên mà suy tính, lúc ấy nhiệt độ nhà kho ít nhất là ở dưới âm bốn mươi độ, nhưng hắn chết không phải vì nhiệt độ, mà là bị suy tim do cực độ hoảng sợ.

“Sư phụ, người cho … đệ tử thêm một lá bùa hộ mệnh đi, lo trước khỏi hoạ.”

Từ sau khi tận mắt nhìn Trương Huyền khu quỷ, Ngụy Chính Nghĩa liền đối với cậu sùng bái vô cùng, giống như bối hậu linh theo sát không tha, ngay cả buổi tối cũng không buông tha, đóng gói tốt hành lý đến nhà cậu báo danh, xưng hô cũng từ tội phạm thăng cấp lên thành sư phụ.

Trương Huyền nhìn xem Ngụy Chính Nghĩa, rất muốn nói cậu ta hiện tại đã đem toàn thân mình trở thành đại bùa có thể hoạt động, cho dù quỷ đến đây cũng không có thể nhận ra cậu ta là ai.

“Cậu đi theo Tiểu Ly, nó sẽ bảo hộ cậu.”

Đột nhiên thành viên gia đình lại tăng thêm một người, Trương Huyền thực bất đắc dĩ, tùy tay đem Ngụy Chính Nghĩa giao cho tiểu hồ ly đang ở phòng bếp nấu cơm.

“Cậu vì sao không nói cho cậu ta, nữ quỷ đối với cậu ta kỳ thật cũng không có ác ý.” Chờ Ngụy Chính Nghĩa rời đi, Niếp Hành Phong hỏi Trương Huyền.

Nhìn Triệu Uyên bất ngờ chết cũng biết nữ quỷ oán niệm mạnh đến cỡ nào, nếu cô ta thật sự muốn hại Ngụy Chính Nghĩa, cậu ta căn bản không thể sống không đến bây giờ.

“Bởi vì tôi tìm không thấy lý do để giải thích cho cái tên cảnh sát nhiệt huyết này, làm sao có thể nói nữ quỷ quấn quít lấy cậu ta không phải vì muốn hại cậu ta, mà là coi trọng cậu ta chứ?” Trương Huyền cười khổ.

“Có thể cô ta muốn nói cho Ngụy Chính Nghĩa cái gì đó.” Niếp Hành Phong có chút đăm chiêu nói.

Cũng giống như thế, nữ quỷ cứ xuất hiện ở trước mặt mình, có lẽ không phải muốn hại mình, mà là muốn nói với mình cái gì đó, nhưng mà, anh không thể giải thích lý do cô ta giết Triệu Uyên.

“Có lẽ cô ta bị Lục Thiên An khống chế, thân bất do kỷ, hiện tại chỉ hy vọng Trình Lăng không có việc gì.”

Đúng vậy, nếu Trình Lăng có chuyện bất trắc, thì việc kiện cáo khởi tố kiểu gì cũng xảy ra.

Niếp Hành Phong hôm nay nhận được điện báo của Cát Ý, nói Lục Thiên An kiện anh, tư liệu đều đã bảo Địch Sí chuẩn bị tốt, còn về lai lịch của Địch Sí, Cát Ý cái gì cũng chưa hỏi thăm được gì, cả giới luật sư không ai nghe nói qua có một nhân vật như vậy, hắn giống như là từ trên trời rơi xuống vậy, nhưng Lục Thiên An lại rất tín nhiệm hắn.

Niếp Hành Phong xoa xoa huyệt Thái Dương, hỏi Trương Huyền: “Cảnh sát vẫn chưa điều tra ra được nguyên nhân nhà Hàn Duy bị cháy sao?”

“Ngày mai tôi sẽ giúp anh đến cục cảnh sát hỏi một chút, thuận tiện nhờ bọn họ ở trên toà án nói đỡ cho anh, yên tâm, có tôi ở đây Lục Thiên An không làm gì được anh đâu.”

Chủ tịch gặp nạn, Trương Huyền tuyệt đối giúp đỡ không tiếc cả mạng sống. . . . . . Không, toàn thân bị đao xuyên đều không sao cả, bất quá. . . . . .

“Chủ tịch, năm nay anh có phải đã làm chuyện gì động chạm đến thần quỷ không? Sự kiện cứ hết cái này thì cái khác đến, tuy rằng tôi không ngại vì anh mà lao động bôn ba, nhưng dù sao cũng phải để cho tôi thở với chứ, nhân viên công ty người ta thì còn có ngày cuối tuần nghỉ ngơi, tôi thì ngược lại, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày xoay quanh anh, như vậy đi, từ hôm nay trở đi, anh mỗi ngày sớm hay muộn gì cũng thắp cho tổ sư gia ba nén hương, để ông ấy phù hộ anh đừng tiếp tục xui xẻo như vậy.”

Cứ như vậy, làm người kế nhiệm tiểu hồ ly, từ nay về sau dâng hương cho tổ sư gia trở thành mỗi ngày đều là việc phải làm của Niếp Hành Phong.

Ngày hôm sau, Trương Huyền còn chưa có đến cục cảnh sát, điện thoại của Sở Phong đã gọi đến trước, nói thi thể Triệu Uyên biến đổi khác thường, bảo cậu lập tức đến xem.

“Tôi không phải pháp y, anh làm cái gì mà lại muốn tôi đến nhìn xem một khối thi thể đã hư thối chứ?”

Vào phòng giải phẫu, khi nhìn đến thi thể đã thối rữa thành một đống xương trắng, phản ứng đầu tiên của Trương Huyền chính là chạy tới hành lang nôn khan một trận.

“Khó chịu lắm sao? Nếu không để tôi đưa cậu trở về nghỉ ngơi trước?” Niếp Hành Phong xoa xoa giữa lưng giúp Trương Huyền, lo lắng hỏi.

Làm thiên sư, chỉ sợ cảnh tượng kinh khủng hơn Trương Huyền đã cũng gặp qua, cậu ta phản ứng mãnh liệt như vậy làm cho Niếp Hành Phong cảm thấy rất bất ngờ.

Sở Phong cũng đi ra, nói: “Tôi vốn là muốn cho cậu nhìn xem đây có phải là quỷ thần tác quái hay không, cậu không cảm thấy là thi thể hư thối quá nhanh sao?”

“Hắn bị ướp lạnh, sau khi băng tan ra hư thối nhanh cũng thực bình thường.” Trương Huyền tức giận nói.

Tưởng tượng lại cảnh tượng vừa rồi, toàn thân cậu liền khó chịu, không phải thị giác tác động gây nên cảm giác ghê tởm, mà là đống xương trắng kia tản mát ra một thứ mùi làm cho cậu chán ghét, sớm biết như thế, đánh chết cậu cũng không đến.

“Cho dù cách giả thích của cậu chính xác, nhưng thi thể khác cũng như thế thì sao? Hàn Duy cũng không khá hơn là mấy đâu.” Sở Phong ở bên cạnh từ từ nói.

Niếp Hành Phong sửng sốt, “Hàn Duy?”

“Đúng vậy, hắn cũng tham dự tiệc rượu lần đó của Trình Lăng, sau đó thì lại bị chết vì nổ gas, Niếp tiên sinh, có hứng thú xem một chút không?”

“Tôi đi.” Niếp Hành Phong vỗ vỗ tay Trương Huyền, “Cậu ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi đi một lát rồi sẽ quay lại.”

“Tôi cũng đi.”

Lòng hiếu kỳ nổi lên, Trương Huyền cố khống chế cảm giác không khoẻ, cùng Niếp Hành Phong đi theo Sở Phong đi vào một căn phòng khác.

Tình trạng của Hàn Duy so với Triệu Uyên thì tốt hơn, bộ xương trắng ngay ngắn hoàn chỉnh đến độ có thể trực tiếp chuyển đến đại học y làm tiêu bản, nếu không phải Sở Phong nhắc nhở, đánh chết Trương Huyền cũng không tin đây là thi thể của Hàn Duy.

Cảm giác không khoẻ cảm lại bốc lên, bất quá sau khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Niếp Hành Phong, khó chịu nháy mắt tiêu tan, hì hì, hóa ra chiêu tài miêu quan tâm mình như vậy, trước kia cho dù anh ta có quan tâm cũng sẽ không biểu đạt rõ ràng như thế, xem ra thân phận người yêu quả nhiên khác biệt.

Trương Huyền trong lòng vui vẻ thoải mái, còn Niếp Hành Phong thì hỏi Sở Phong, “Sao lại biến thành như vậy?”

“Lúc ban đầu thi thể của Hàn Duy sau khi bị cháy là đen thui như than, nhưng sau khi chúng tôi khám nghiệm không lâu, hắn liền hóa thành thế này, rất quỷ dị đúng không, tôi lo lắng xác chết vùng dậy, cho nên mới kêu Trương Huyền đến thi pháp trấn tà.”

“Yên tâm đi, không có việc gì đâu, hai thi thể này ngủ so với xác ướp còn ngon giấc hơn đấy.”

Triệu Uyên khi chết hồn phách đã mất, hiện tại nhìn Hàn Duy thì cũng thấy như vậy, không biết hồn phách bọn họ là bị người thi pháp trấn trụ, hay là bị đánh tan, dù sao chắc chắn là không liên quan gì đến quỷ vô thường, đống quỷ âm phủ kia làm việc hiệu suất không có cao như vậy.

Lo lắng cho thân thể của Trương Huyền, Niếp Hành Phong không nán lại lâu, cùng Sở Phong nói xong vài câu liền kêu Trương Huyền rời đi, khi bọn họ đi qua văn phòng cục cảnh sát, oan gia ngõ hẹp, Lục Thiên An và Địch Sí đang ở đó.

Nhìn thấy Niếp Hành Phong, Lục Thiên An mặt tối sầm hung hăng trừng anh, Địch Sí lại cười đi lên trước, vươn tay về phía anh, “Niếp tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau.”

Niếp Hành Phong không có nắm tay đáp lại, anh chán ghét cảm giác khi tiếp xúc với Địch Sí, cái loại khí tức tà ác âm u này làm cho anh cực kỳ không thoải mái.

“Địch tiên sinh, xin chào.”

Trương Huyền đúng lúc tiến lên bắt tay với Địch Sí, cười hì hì nói: “Lại trùng hợp gặp hai người ở đây, xem ra chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau ở trên toà án.”

“Không.” Địch Sí mắt đen đảo qua Trương Huyền, mỉm cười nói: “Chúng ta sau này sẽ còn thường xuyên gặp nhau.”

Sở Phong đứng ở bên cạnh, ngửi được mùi thuốc súng lan tỏa trong không khí, hai BOSS của hai bên nếu ở cảnh cục muốn làm cái gì, bọn họ mấy con tôm con tép này không chịu nổi trách nhiệm, đang muốn tiến lên hoà giải, Thường Thanh chạy tới gọi anh đi nghe điện thoại.

Sở Phong rất nhanh đã trở lại, ánh mắt đảo qua hai bên, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị: “Niếp tiên sinh, Lục tiên sinh, tôi nghĩ mọi người có thể không cần phải lên tòa án chịu thẩm vấn đâu, có một người ngay lập tức sẽ tới đây, các người nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy người ấy.”

Trương Huyền khó hiểu hỏi: “Là ai?”

Sở Phong không trả lời, còn cười mỉm theo kiểu ‘thừa nước đục thả câu’ với cậu.

Đáp án rất nhanh liền được công bố, ngay khi nhìn thấy một cô gái tóc ngắn có màu da cam đi vào, mọi người cùng kêu to: “Trình Lăng!”

Cô gái có dáng người cao gầy đang đứng trước mặt đúng là Trình Lăng, nhìn thấy gương mặt không dám tin của tất cả mọi người, cô mỉm cười.

“Tôi đi sang vùng khác du lịch, quay về thì nghe thấy lời đồn mình mất tích bị giết, liền vội vàng gọi điện thoại đến cục cảnh sát bác bỏ tin đồn, Sở cảnh sát nói mọi người đều ở đây nên tôi liền lập tức chạy tới. Chú, thật sự là rất xin lỗi, đáng ra trước khi đi cháu nên nói với chú một tiếng, đều do cháu không cẩn thận, làm rơi điện thoại vào trong nước, không ngờ vì một chút sai lầm nhỏ của cháu gây phiền toái cho mọi người nhiều như vậy.”

Trình Lăng mặc áo trắng điểm hoa, quần dài màu vàng nhạt, giày da màu trắng dính chút vết bùn, tóc cũng có chút rối loạn, bộ dạng cô không xinh đẹp, nhưng giọng nói trong trẻo, làm cho người ta có cảm giác nhiệt tình cởi mở.

Hóa ra chiêu tài miêu thích kiểu phụ nữ như thế này.

Trương Huyền thực buồn bực nhìn xem Niếp Hành Phong, lại nhìn xem Lục Thiên An, phát hiện Lục Thiên An vẻ mặt như thể gặp quỷ, cố mỉm cười, có điều nhìn qua giống như là bị trúng gió.

“Hoan nghênh trở về!”

Niếp Hành Phong lấy lại tinh thần đầu tiên, đi lên trước mỉm cười với Trình Lăng nói: “May là cô trở về đúng lúc, nếu muộn thêm vài ngày, tôi sẽ bị đưa lên toà án .”

“Thật xin lỗi, xin đừng trách chú tôi, ông chỉ là rất lo lắng cho tôi nên mới như vậy.” Trình Lăng xin lỗi nói: “Tôi cùng chú trở về trước, sau sẽ điện thoại lại cho anh.”

Sau khi Trình Lăng cùng Lục Thiên An đi rồi, Sở Phong cười nói: “Thật sự là phong hồi lộ chuyển (thay đổi hoàn toàn) , không ngờ náo loạn mấy ngày kết cục lại là như vậy, xem ra chúng ta đã nghĩ mọi chuyện quá phức tạp.”

“Hy vọng sự tình thật sự là đơn giản như vậy.” Niếp Hành Phong thản nhiên trả lời.

Bác bỏ tin đồn quả thực là rất đơn giản, cùng ngày hôm đó Trình Lăng xuất hiện cùng cảnh sát tổ chức một cuộc họp báo ngay buổi chiều liền được đưa tin lên TV, Niếp Duệ Đình xem xong lập tức gọi điện thoại tới, nén giận nói: “Anh hai, Trình Lăng làm việc cũng thực là không có suy nghĩ, may mà không gây nên phiền toái quá lớn, anh khi nào thì quay lại công ty? Em một mình làm nhiều việc như vậy thật sự rất vất vả.”

“Vất vả thêm vài ngày nữa đi, anh cảm thấy sự tình chưa chấm dứt như vậy đâu.”

“Không phải chứ, anh hai, em không muốn già sớm đâu, Tiểu Tiên Tiên của đoàn Rose Hall nói nếu em không đến cổ vũ, sau này sẽ không thèm để ý đến em. . . . . .”

Niếp Hành Phong cúp ngay điện thoại.

Thật hy vọng tên em trai phong lưu này một ngày nào đó cũng trông thấy quỷ, xem nó còn dám nửa đêm ra ngoài kiếm phụ nữ nữa không!

“Trình Lăng không phải đã trở lại sao? Tại sao lại nói còn chưa chấm dứt?” Nghe Niếp Hành Phong nói, Hoắc Ly ở bên cạnh kỳ quái hỏi.

“Hồ ly ngốc, nếu sự tình thực sự đơn giản như vậy, vậy cái chết của Hàn Duy và Triệu Uyên, còn có chuyện chủ tịch bị thôi miên thì giải thích như thế nào?” Tiểu Bạch ở trước gương đùa nghịch sợi dây chuyền Chanel Trương Huyền vừa mới mua cho mình, khinh thường phản bác.

Trương Huyền nhún nhún vai, “Đúng vậy, một người bị chết cháy, một người bị đông chết, kế tiếp không biết thế nào.”

“Thật là khủng khiếp, em vẫn là nên đi làm cơm thôi, Tiểu Bạch cùng nhau đi.”

Nhớ tới tình trạng đóng băng của Triệu Uyên, Hoắc Ly run lên, không để ý Tiểu Bạch mãnh liệt phản đối, kéo nó vào phòng bếp.

Trương Huyền ngồi xuống bên cạnh Niếp Hành Phong, an ủi nói: “Mặc kệ nói như thế nào, Trình Lăng đã trở lại, đây cũng là chuyện tốt.”

Quả thật là chuyện tốt, mặc dù có chút ra ngoài dự kiến của anh, hơn nữa biểu tình của  Lục Thiên An sau khi nhìn thấy Trình Lăng cũng thực đáng để suy nghĩ.

Di động vang lên, là một dãy số lạ, Niếp Hành Phong do dự một chút, mới ấn nghe.

Bên kia vang lên giọng nói nhỏ của Trình Lăng, “Hành Phong, tôi rất sợ. . . . . .”

“Xảy ra chuyện gì?”

Thấy mặt Niếp Hành Phong lộ vẻ nghiêm trọng, Trương Huyền lập tức ghé lại, tựa vào bên tai anh cùng nhau nghe.

“Hôm nay ở cục cảnh sát tôi không nói thật, tôi không phải đi sang vùng khác du lịch, mà là bị bắt cóc, ngay vào đêm đó, sau khi anh đi.”

“Tại sao không nói ra? Như vậy là có thể xin cảnh sát bảo vệ.”

“Tôi không dám. . . . . . Bọn cướp tựa hồ rất hiểu rõ về tôi, tôi nghĩ người sai khiến bọn họ nhất định là người quen của tôi, bọn họ đem nhốt tôi trong một tầng hầm rất tối, lúc ban đầu tôi còn tưởng bọn họ là muốn đòi tiền, nhưng sau lại phát hiện ra bọn họ muốn giết tôi. . . . . .”

Trình Lăng thấp giọng nức nở, giọng nói vì kích động mà run rẩy, “Tôi không ngờ mình có thể trốn thoát, vốn muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, sau lại nghe nói mọi người đều ở nên tôi liền trực tiếp tới đó, tôi bây giờ không dám dùng điện thoại trong nhà nói chuyện với anh, sợ bị nghe lén. . . . . .”

Khó trách Trình Lăng hôm nay nhìn qua có chút chật vật, hóa ra là vì thế, có điều Niếp Hành Phong rất bội phục sự trấn định và cơ trí của cô, cô xuất hiện ở cục cảnh sát, lại cùng đi với Lục Thiên An, tin tưởng trong một khoảng thời gian ngắn Lục Thiên An không dám động đến cô.

“Cô nghi ngờ Lục Thiên An?”

Trình Lăng do dự một chút, “Uyển Đình có ám chỉ với tôi, có thể lần tai nạn xe cộ trước kia cũng có liên quan đến chú tôi, cô ấy bảo tôi cẩn thận, nhưng tôi vẫn nghĩ không phải như vậy, bây giờ tâm tình tôi rất loạn, không biết nên tin tưởng ai. . . . . . Hành Phong, thực xin lỗi đã làm liên lụy đến anh, tôi nghĩ chú tôi có thể là muốn mượn Niếp thị làm sự tình trở nên ầm ĩ, để mình thoát khỏi bị tình nghi. . . . . .”

“Vậy cô càng phải cẩn thận, ông ta suy tính nhiều như vậy để đối phó với cô, lại còn hãm hại tôi, nhất định sẽ không dễ dàng dừng tay.”

Trình Lăng cười khổ nói: “Tôi về nước chính là vì tránh ông ấy, không ngờ ông ấy vẫn là bức bách không tha. . . . . . A, có người đến, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.”

Bên kia điện thoại mơ hồ có tiếng bước chân, Trình Lăng lập tức hoang mang rối loạn ngắt điện thoại.

Chết tiệt chiêu tài miêu, hoàn hồn !

Thấy Niếp Hành Phong nghe điện thoại của Trình Lăng xong mất hồn mất vía, Trương Huyền đứng ở phía sau anh hai tay nắm lại, hỏi: “Tôi thấy ngón giữa bên tay phải của cô ta đeo một chiếc nhẫn rất đặc biệt, chắc không phải là vật đính ước anh đưa cho cô ta chứ?”

“Có sao? Tôi không chú ý.”

Kỳ thật Niếp Hành Phong sớm thấy được, đó đúng là lễ vật trước kia anh đưa cho Trình Lăng, dù không quá đắt tiền nhưng cũng rất tinh xảo, chiếc nhẫn đầu đuôi không phân rõ, ở giữa là hai trái tim đính vào nhau, có lẽ là sau khi bọn họ gặp lại Trình Lăng có ý muốn nối lại tình cũ, nhưng anh thì một chút ý nghĩ như vậy cũng không có, bên người có tiểu thần côn là đủ rồi.

Điện thoại của Trình Lăng không thấy gọi tới lần nữa, ngày hôm sau Niếp Hành Phong lại nhận được điện thoại Lục Uyển Đình, nói cô ngày mai lên máy bay quay về Mĩ, nghĩ muốn trước khi đi gặp anh một lát, Niếp Hành Phong đồng ý .

“Tôi không đồng ý, lần này không hại được Trình Lăng, Lục Thiên An hận anh chết đi được, anh còn dám qua lại với con gái ông ta, không sợ rằng đây là mỹ nhân kế ông ta bày ra sao?”

Niếp Hành Phong mới vừa buông điện thoại, đã bị Trương Huyền quở mắng một trận.

“Lục Uyển Đình khác với cha của cô ấy, Trình Lăng cũng nói như vậy không phải sao? Hơn nữa, Lục Thiên An bày ra mỹ nhân kế thì có lợi ích gì?”

“Tôi đây đi cùng anh, người đâm vào Lục Uyển Đình là tôi, đi gặp cô ta cũng nên là tôi.”

“Cậu đến công ty xử lý đống công việc tồn đọng đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu sau.”

Niếp Hành Phong cầm áo khoác đi ra ngoài, thấy nói không được anh, Trương Huyền lập tức gọi to: “Nhan Khai! Nhan Khai!”

Ánh sáng nhoáng lên một cái, Nhan Khai đã đứng ở trước mặt cậu, Trương Huyền hoảng sợ: “Siêu vận tốc ánh sáng a, thiểm linh (linh hồn đột nhiên xuất hiện) cũng chưa xuất hiện nhanh như ngươi.”

“Ngươi triệu ta đến có chuyện gì?”

Ở chung lâu ngày, Nhan Khai đối với thói lảm nhảm của Trương Huyền đã học được cách tự động bỏ qua, nếu không mỗi ngày chắc phải hộc máu ba lần, dù là thần bảo hộ cũng chịu không nổi.

“Đi theo chiêu tài miêu, ta sợ anh ta có nguy hiểm.”

Phân phó xong, vẫn thấy Nhan Khai vuốt ve loan đao bên hông, một chút cũng không nhúc nhích.

“Này, ngươi có nghe ta nói hay không?”

“Có, nhưng ta không thể làm theo lời phân phó của ngươi, bởi vì chủ nhân lo lắng ngươi gặp chuyện không may, đã bảo ta đi theo ngươi. . . . . .”

“Ta gặp chuyện không may? Ta thì có chuyện gì! Khó trách hai ngày vừa rồi ta luôn cảm thấy được sau lưng lạnh lẽo, hóa ra là ngươi làm bối hậu linh ở đằng sau, lập tức rời đi cho ta!”

“Ngươi không có quyền ra lệnh cho ta, dù cho ngươi có là người yêu của chủ nhân cũng thế.”

Chỉ một câu làm Trương Huyền tức giận đi qua đi lại ba vòng, rống to: “Tiểu hồ ly, con mèo nhỏ, đi ra cho ta!”

“Bọn họ quay về Niếp trạch rồi, cho dù bọn họ ở đây, với đạo hạnh của tiểu hồ ly cũng không giúp được gì cho ngươi.”

“Shut up!”

Rốt cục cảm nhận được tâm tình của Niếp Hành Phong mỗi lần mắng cậu như vậy, Trương Huyền lấy điện thoại gọi  cho Niếp Hành Phong, quát: “Anh vì cái gì hỏi cũng không hỏi liền phái Nhan Khai đi theo tôi?”

Niếp Hành Phong tay cầm vô lăng bị chấn đến run lên, vội đem di động di ra xa tai một chút, “Tôi cảm giác cậu có nguy hiểm . . . . . .”

“Rốt cuộc là tôi có nguy hiểm hay là anh có nguy hiểm? Từ đầu tới đuôi bị nữ quỷ bám theo không phải là anh sao?”

“Là tôi, nhưng mà. . . . . .”

“Tôi mặc kệ , anh muốn làm cái gì thì làm, dù sao anh là chủ tịch, nhưng thị vệ thần thì anh mang đi cho tôi, tôi không cần ai bảo hộ!” (ôi thức thần chứ)

“Trương Huyền, cậu tỉnh táo lại nghe tôi nói. . . . . .”

Điện thoại đầu bên kia đã dập máy.

Nghe tiếng tút tút, Niếp Hành Phong cười khổ, trên đời này trợ lý dám rống to như vậy với chủ tịch của mình có lẽ chỉ có một mình Trương Huyền, anh đoán được Trương Huyền biết chuyện này nhất định sẽ nổi giận, nhưng không nghĩ cậu ta lại tức giận đến như vậy.

Anh hiểu được suy nghĩ Trương Huyền, nhưng không cách nào nghe theo cậu ta, nữ quỷ xuất hiện vẫn làm cho anh tinh thần không yên, mà ngày hôm qua sau khi nhìn đến bộ dáng khó chịu của Trương Huyền khi thấy Triệu Uyên cùng Hàn Duy, cảm giác này liền càng mạnh liệt .

Có lẽ Trương Huyền sẽ cười nhạo trực giác của anh, nhưng anh biết mình không có dự cảm sai, giống như anh lúc còn nhỏ khi trải qua vụ tai nạn xe cộ đó, cảm giác hoảng hốt lúc ấy của anh cũng giống như bây giờ, cảm thấy có thứ gì đó rất trọng yếu sẽ rời khỏi mình, rồi lại không thể ngăn cản, bởi vì chính anh cũng không biết sẽ phát sinh cái gì.

Lục Uyển Đình ở tại một biệt thự bên bờ biển, biệt thự xây dựng ở giữa vùng núi đá, yên tĩnh lịch sự tao nhã, rất thích hợp làm nơi nghĩ tạm giải sầu, đó là một căn nhà của Trình Lăng, do Lục Thiên Khang thiết kế khi còn sống, Lục Uyển Đình không muốn ở cùng với cha, liền ở nhờ tại căn nhà này của Trình Lăng.

Khi Niếp Hành Phong đến, cố ý mua váy tặng cho Lục Uyển Đình tỏ vẻ xin lỗi, Lục Uyển Đình rất vui vẻ, dẫn anh vào phòng khách, cười nói: “Anh thật quá khách khí, kỳ thật người phải xin lỗi phải là tôi, cha tôi làm việc lỗ mãng gây rất nhiều rắc rối cho anh, tôi thực sự sợ anh khó chịu không muốn đến đây.”

“Sao lại thế được? Tôi còn sợ cô cũng cho rằng là tôi giết chị họ của cô.”

“Tôi chưa từng cho rằng như vậy, tuy rằng tôi biết Niếp tiên sinh có đai đen Taekwondo, nhưng tôi tin tưởng rằng ở ngoài ‘sàn đấu’ anh sẽ không động thủ, những người làm nghệ thuật như chúng tôi rất tin tưởng vào trực giác của chính mình.” Lục Uyển Đình nói đùa.

Cô có giọng nói trầm thấp ổn trọng, tóc đen dài được buộc rất đơn giản, trên người không mang trang sức gì quý trọng, lại có vẻ thanh thuần cao nhã, rất khó tin tưởng cô là con gái của Lục Thiên An.

Niếp Hành Phong uống một ngụm cà phê Lục Uyển Đình đưa tới, nhìn bốn phía xung quanh một chút, căn nhà xây dựng có chút cổ kính, bố trí đơn giản, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ lịch sự tao nhã của nó, trên giá sách được bày đặt không ít đồ sứ tinh mỹ thời xưa, đối diện với phòng khách hình như là phòng làm việc, nhìn xuyên qua cửa kính phía bên dưới, có thể nhìn đến trên sàn nhà sắp đặt thưa thớt một ít hình điêu khắc đang làm giang giở, cặn dầu, thạch cao, còn có các loại dao dùng để làm tượng chất đống ở bên cạnh.

Lục Uyển Đình ngượng ngùng nói: “Tôi làm việc luôn luôn vứt bừa bãi, lập tức phải đi, nơi này đều chưa kịp thu dọn tốt, chị họ nhất định sẽ tức giận.”

“Nhìn ra được chị em các cô quan hệ rất tốt.”

“Đúng vậy, tôi không có chị em ruột, sau khi nghe nói một người chị họ, tôi rất vui.”

Nói đến Trình Lăng, Lục Uyển Đình ngọt ngào cười, “Cho nên trước khi đi tôi muốn gặp Niếp tiên sinh nói chuyện, chính là hy vọng sau này anh có thể chiếu cố nhiều đến chị ấy, chị ấy mấy năm gần đây vẫn luôn ở nước ngoài, ở đây chị ấy không có bạn bè nào đáng tin.”

“Thật phải đi sao? Thật sự là đáng tiếc, tôi thấy nơi này môi trường không tồi, rất thích hợp tĩnh tâm điêu khắc.” Niếp Hành Phong nhìn ra mặt biển yên tĩnh ngoài cửa sổ nói.

Ngoài cửa sổ có an trí lan can phòng hộ, có thể tựa vào đó ngắm trời biển một màu, Niếp Hành Phong nghĩ Lục Uyển Đình hẳn là rất thích nơi này, cô sở dĩ phải rời khỏi đây có thể là cảm thấy được đứng giữa cha và chị họ khó khăn như thế nào.

Một bên rèm cửa treo một vật thể hình nón hơi cong cong rất kỳ quái, màu nâu xám, phát ra màu sắc u ám, nhìn thấy nó, Niếp Hành Phong kìm lòng không nổi đi tới.

Lục Uyển Đình cười hỏi: “Anh cảm thấy hứng thú với sừng tê giác sao?”

“Sừng tê giác?”

“Chính là sừng của bò tót đấy, cũng gọi là sừng tê giác. Anh xem, giữa phần đầu và phần đuôi của nó đều có những đường vân màu trắng liên kết với nhau, thể hiện tâm linh hòa hợp, truyền thuyết nói nếu để nó ở trong phòng, có thể tìm được tình yêu đích thực, đây là đồ của chị họ, có lẽ chị ấy về nước ngoại trừ để giải sầu, còn muốn tìm lại mối tình cũ.”

Vậy sao? Anh chỉ nghe nói thiêu đốt sừng tê giác có thể chiếu ra được thần tiên ma quái, không biết còn có liên quan đến cả chuyện tương tư, xem cái sừng tê giác này uốn cong thành vòng cung, đỉnh sừng ngọn hoắt giống như một thanh đoản kiếm nhỏ, trên thân sừng ngoại trừ đường vân trắng còn có vài đường vân tròn uốn lượn, chợt nhìn lại, nhìn giống như một khuôn mặt vặn vẹo được khắc trên đó, mồm miệng mở to, âm trầm đến mức làm cho người ta vừa thấy liền muốn lập tức dời mắt đi.

“Không nghĩ tới cô lớn lên ở nước ngoài, mà cũng tin tưởng những thứ này.” Niếp Hành Phong miễn cưỡng cười nói.

“Bởi vì bất cứ một cô gái nào cũng đều tin tưởng những truyền thuyết về tình yêu (ế, sao minh không vậy ta), cho dù không phải sự thật đi nữa.” Lục Uyển Đình cười nói: “Bác tôi khi còn sống thích thu thập các loại đồ hiếm là cổ quái, sừng tê giác này nhìn có vẻ rất cổ xưa, cho nên chị họ tôi tin chắc rằng nó linh nghiệm, mới lấy đến làm bùa hộ mệnh của mình, Niếp tiên sinh, cố lên nhé!”

Anh và Trình Lăng đều đã là chuyện quá khứ, còn cố lên cái gì?

Niếp Hành Phong trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, may mà tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc giúp anh thoát khỏi xấu hổ, thấy là Trương Huyền, anh liền nghe máy nói: “Tôi vẫn ổn!”

“Tôi biết!” giọng nói khó chịu của Trương Huyền xuyên qua mạng điện thoại truyền tới rất rõ ràng, “Cùng mỹ nữ nói chuyện hẳn là rất khoái trá đúng không, chủ tịch!?”

Mùi dấm chua nồng đậm lộ ra vẻ lo lắng, bị nói khích, Niếp Hành Phong ngược lại lại muốn cười, “Có chuyện gì?”

“Tôi vừa mới nhận được điện thoại của cậu cảnh sát nhiệt huyết kia, nói bọn họ phát hiện ra một khối xương trắng, địa điểm cậu ta nói rất giống với nơi mà anh bảo là chôn Lão Uông, anh có muốn đến xem không?”

“Tôi lập tức tới ngay, cậu ở công ty chờ tôi.”

Niếp Hành Phong nói cáo từ với Lục Uyển Đình rồi đi ngay, lái xe thẳng về công ty, Trương Huyền đứng ở dưới lầu, thấy anh đến, nhìn nhìn đồng hồ nói: “Hừm, anh lần sau dùng xe tăng đến là tốt lắm, nhất định càng uy phong.”

Niếp Hành Phong mở cửa để cậu lên xe, hỏi: “Vẫn còn tức giận?”

“Đem bối hậu linh triệu đi thì tôi sẽ không tức giận nữa.”

Nói thật, cậu không có khả năng thật sự nổi giận với Niếp Hành Phong, không ai dám gây khó dễ với ‘tiền’ đúng không? Nhưng mà, muốn có đãi ngộ thì nên tranh thủ một chút, cậu cũng có quyền riêng tư, không thể làm cái gì đều để cho cái u linh âm trầm phía sau kia nhìn thấy.

“Chờ đến khi sự tình đều giải quyết xong được không?”

“Hai ngày!”

Nể mặt chủ tịch, Trương Huyền nhân nhượng một chút, thay đổi đề tài, “Chủ tịch, anh có thấy là chúng ta hiện tại so với cảnh sát còn chuyên nghiệp hơn không, ở đâu có giết người là chạy tới đó, không bằng sau này chúng ta hợp tác làm thám tử đi?”

“Được.” Niếp Hành Phong nở nụ cười, chỉ cần Trương Huyền thích, anh không phản đối.

Hai người dựa theo địa chỉ Ngụy Chính Nghĩa đưa cho đi đến hiện trường, kỳ thật không cần xem địa chỉ cũng có thể tìm được, vị trí chổ đó căn bản vẫn nằm trong trí nhớ của Niếp Hành Phong, anh vốn tưởng rằng tất cả trí nhớ về chuyện giết người đều là do Hàn Duy giả tạo, không ngờ rằng Lão Uông thật sự đã chết.

“Xem ra vận khí của Hàn Duy không tốt như khả năng dùng thuật thôi miên của hắn, bị cháy xong biến thành bạch cốt không nói, ngay cả hồn phách đều tan, hy vọng tình trạng chết của Lão Uông không kinh khủng như vậy.”

Sự thật chứng minh, không phải kinh khủng mà là rất kinh khủng, sau khi nhìn thấy một bộ xương người trắng toát nằm thẳng ở dưới hố đất, xương cốt toàn thân đều dính đầy bùn đất, Trương Huyền lập tức chạy ra xa nôn khan, Niếp Hành Phong lo lắng cho cậu, đuổi theo nói: “Nếu không cậu cũng uống nước bùa đi, có lẽ sẽ đỡ hơn.”

“Uống nước bùa là độc quyền của anh.” Trương Huyền ngồi xổm ở bên bờ sông há mồm to hít thở không khí trong lành nói.

Một thứ mùi rất cổ quái, hư thối mà tà ác, tróc quỷ nhiều năm như vậy, cậu vẫn là lần đầu thất thố thế này, xem ra Lục Thiên An không chỉ có dưỡng quỷ giết người, còn có cả tà thuật, cái này rốt cuộc là pháp thuật gì, có thể đoạt đi hồn phách con người?

Giác quan thứ sáu thông linh không thông báo gì, Trương Huyền suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, đành phải nói: “Anh đi nhìn xem có… manh mối gì không, tôi ở đây chờ anh.”

Hài cốt là do mấy đứa bé chơi đùa ở gần đó vô tình phát hiện ra, chôn cũng không sâu, thi thể vặn vẹo biến hình, xương cổ bị gảy, chân trái cũng có dấu vết nối xương, chứng minh là Lão Uông, bởi vì Niếp Hành Phong từng nghe Lão Uông nói chân trái ông ta từng bị gãy xương vì tai nạn xe cộ.

“Chủ tịch anh xem, đây là phát hiện ở trong xương tay của ông ta, là vàng ròng nha, hung thủ nhất định rất có tiền.” Ngụy Chính Nghĩa đem túi vật chứng đưa cho Niếp Hành Phong.

Cậu ta ở Trương gia hai ngày, thật đúng là coi Trương Huyền như sư phụ, chủ tịch của sư phụ đương nhiên cũng chính là chủ tịch của mình, vì thế cách xưng hô càng trở nên dễ kêu dễ gọi.

Trong túi vật chứng túi là một viên cúc áo bằng vàng ròng, trên cúc áo còn vướng một sợi chỉ, hiển nhiên là người chết khi bị hại đã liều mạnh túm lấy, người có thể sử dụng cúc áo đắt tiền như vậy không nhiều, Niếp Hành Phong thực tự nhiên liền nghĩ tới Lục Thiên An.

“Xương cổ ông ta là như thế nào mà bị gãy?”

“Hẳn là là bị gậy cứng linh tinh gì đó đánh gãy, một cú chí mạng, nhưng mà theo như tình trạng giãy giụa của ông ta thì hình như lại là bị chôn sống, còn nữa, bùn đất đều thấm vào trong xương cốt của ông ta, hung thủ nhất định đã làm gì đó với khối thi cốt này.”

“Mời Trình Lăng đến cảnh cục xem sao, có lẽ cô ta nhận ra được cúc áo này.”

Niếp Hành Phong nói xong liền xoay người rời đi, không muốn nhìn thêm một chút nào nữa, giống như Trương Huyền mỗi lần nhìn đến bộ xương đều thấy không khoẻ, anh mỗi lần nhìn thấy lại cảm giác rất bất an.

Nhận được điện thoại của Ngụy Chính Nghĩa, Trình Lăng liền nhanh chóng tới cục cảnh sát, thần sắc của cô ta hôm nay thoạt nhìn không tồi, mặc một bộ váy dài làm dáng người thêm thon thả, nhìn thấy Niếp Hành Phong và Trương Huyền cũng ở đấy, cô sửng sốt.

“Chú tôi lại tìm đến anh gây phiền toái ?”

Ngụy Chính Nghĩa mời cô ngồi xuống, “Không liên quan gì đến chủ tịch, chúng ta mời cô đến chính là muốn hỏi một chút cô có từng nhìn thấy cái cúc áo này bao giờ chưa?”

Nhìn đến cúc áo màu vàng trong túi vật chứng, Trình Lăng vô cùng kinh ngạc nói: “Ơ, đây là cúc đính trên áo bảnh tô của chú tôi, ông ấy mới đặt làm từ Paris, mấy ngày hôm trước còn mặc nó tham dự tiệc rượu, sao lại nằm trong tay các anh?”

Ánh mắt của cô đảo qua đảo lại giữa Ngụy Chính Nghĩa và Niếp Hành Phong, khẩn trương hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Chúng tôi nghi ngờ ông ta có liên quan đến một vụ giết người, cho nên mời cô hỗ trợ điều tra.”

Thấy Ngụy Chính Nghĩa bắt đầu chính thức thẩm vấn Trình Lăng, Niếp Hành Phong rời khỏi phòng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Trương Huyền, “Cậu đổi nước hoa ?”

“Đúng vậy, ” Trương Huyền kì quái nhìn anh, “Tôi gần đây đang dùng nước hoa CK số lượng hạn chế mà anh tặng lần trước, sao vậy?”

“Không có gì.”

Nửa tiếng sau Trình Lăng đi ra, thấy cô tay chân khẩn trương phát ra run rẩy, Niếp Hành Phong nói: “Thật xin lỗi, là tôi bảo cảnh sát mời cô đến làm xác nhận, không làm cô sợ chứ?”

“Không có, tôi vẫn ổn, chính là không dám tin tưởng chú tôi lại giết người.” Trình Lăng miễn cưỡng cười, “Ông ấy vì cái gì phải làm như vậy?”

“Điều này phải hỏi chính ông ta, nhưng nếu có thể nhờ cơ hội này mà bắt được ông ta, đối với cô mà nói, đây không phải là chuyện không tốt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương