Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
-
Quyển 7 - Chương 22
Điện thoại của Tiết Đồng không gọi được, không phải điện thoại của anh ta có vấn đề mà căn bản anh ta không chú ý đến điện thoại đang rung, tình trạng của Bùi Thiểu Ngôn bây giờ rất nguy hiểm, cơ thể bắt đầu co giật dữ dội, nghe tin bác sĩ lập tức đến tiến hành công tác cấp cứu, mà anh ta, chuyện duy nhất có thể làm chỉ là đứng bên cạnh ngơ ngác.
Tiết Đồng rất hối hận việc mình rời đi, chỉ vài phút thôi, anh ta không ngờ lại có người đánh vào chỗ sơ hở của mình, hoặc là nên nói, hung thủ chính là đang chờ vài phút anh ta rời đi đó, mà kết giới anh ta thiết lập căn bản vô dụng với người thường.
Bùi Thiểu Ngôn bởi vì lúc trước đã mất máu quá nhiều, môi khô nứt nẻ, Tiết Đồng đi mua nước giúp cậu ta, Bùi Thiểu Ngôn thích nước chanh, lại thêm ở khu phòng bệnh không có bán, phải đi xuống tầng trệt mới có máy bán nước tự động, hai vệ sĩ Bùi Viêm điều đến chẳng biết vì lý do gì đã đi mất, bất quá bên ngoài phòng bệnh có cảnh sát canh gác, Tiết Đồng còn bày thêm kết giới xung quanh, cho nên không hề lo lắng, suy cho cũng chỉ đi có mấy phút thôi mà.
Ai ngờ lúc anh ta quay lại thì phát hiện cảnh sát chẳng có ở đây, anh ta cảm giác được chuyện chẳng lành, chạy ào vào phòng bệnh, liền thấy có một người mặc đồ bác sĩ đứng trước giường bệnh của Bùi Thiểu Ngôn, đưa lưng về phía anh ta, dùng hết sức ép vào đầu giương, máy đo điện tâm đồ đã tắt từ lâu.
Tiết Đồng lập tức vọt tới, gã đàn ông bị một quả đấm thép của anh ta giáng qua, lảo đảo té sang một bên, cái gối ụp trên mặt Bùi Thiểu Ngôn rơi xuống đất, thấy tứ chi Bùi Thiểu Ngôn bắt đầu co giật, Tiết Đồng bắt chấp gã đàn ông nọ, dùng hết sức nhấn vào chuông báo khẩn ở đầu giường, gã kia nhân cơ hội đó chạy ra ngoài.
Vừa rồi kẻ hợp tác đã phụ trách dẫn dụ cảnh sát đi khỏi, hắn mới đến giết người, hết thảy tiến hành rất thuận lợi, ai ngờ Tiết Đồng trở về nhanh như thế, may rằng dù bị phát hiện, nhưng nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi, bây giơ chuyện quan trọng nhất là vạch ra lộ tuyến để bỏ trốn.
Trước khi ra tay đã dò đường trước, biết được điểm yếu an ninh của bệnh viện này là ở chỗ nào, hắn theo đường vận chuyến chăn nệm đi giặt của bệnh viện ra ngoài, rất nhanh đã đèn cửa hông phía sau bệnh viện vốn chỉ dành cho nhân viên nội bộ. Sau khi rơi khỏi đó, chính là con đường rộng mở bằng phẳng lát đá nối dài về phía trước.
Người đàn ông xông ra, nhưng chưa kịp chạy xa đã phải thắng lại, đèn đường hơi âm u, kẻ vốn hợp tác với hắn nằm dài ra đất, một đứa bé mặc bạch y đứng đó, một chân còn giẫm lên người tên kia, nhìn hắn, như đang đợi hắn đến.
Chỉ là một đứa bé năm sáu tuổi, trong mắt lại là sự lạnh lẽo dày đặc của băng mà người ta không thể nhìn thấu, trường sam màu trắng bị gió thổi bay, vạt áo phất phơ, không giống cách ăn mặc của thời này, bị nó nhìn thẳng vào, trong đáy lòng người đàn ông theo bản năng cảm thấy phát lạnh, nhưng lệ khí vốn có của sát thủ bốc lên, ngược lại còn cảm thấy buồn cười vì sự nhát gan ban nãy của mình.
"Cút ngay!"
Gã xông lên, gã không hề liếc mắt nhìn tên cộng sự nằm dưới đất, cái nghề này rất tàn ác, sát thủ thất bại giống như một xạ thủ không có súng, chỉ là gánh nặng mà thôi, cho nên, cách tốt nhất là ngay lập tức vứt bỏ.
Gã đàn ông lao về phía đứa bé mặc đồ trắng, đồng thời lúc đến gần, hắn nhấc chân lên đá, dùng hết cả mười thành công lực, một khi trúng một đá đó, không chết cũng bị thương nặng, những kẻ cản đường đều phải chết, mặc kệ là người già hay là trẻ nhỏ.
Ai ngờ một đá kia rõ ràng vốn phải trúng vào ngực đứa bé, lại cảm thấy như đạp vào không khí, lập tức có một thứ gì đó đánh vào đùi gã, một sức lực vô cùng mạnh mẽ, gã bị sức mạnh đó đá văng vào không khí lộn vài vòng, sau đó nặng nề rơi xuống đất, gã vùng vẫy đứng lên, lại phát hiện cái chân vừa ra một cước kia đã mất cảm giác, căn bản là không nghe theo sai khiến của chủ nhân.
"Thu tay lại đi, giết người sẽ tạo nghiệp, tương lai báo ứng lên chính mình sẽ càng nặng nề thêm.""
Đứa bé mặc đồ trắng đến gần, cúi đầu nhìn gã, sâu trong đáy mắt ánh lên một chút thương hại, cầm trong tay một thanh bảo kiếm nho nhỏ bằng bạch ngọc cực kì sắc sảo, vừa rồi là thanh kiếm y hệt món đồ chơi này đánh bại hắn, bị vẻ thương hại trong mắt đứa bé chọc giận, người đàn ông gắt một tiếng mắng: "Thằng ranh khốn nạn, ai mượn mày lo!"
Mặt Tiểu Bạch biến thành lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Thân là vị thân của hình ngục, hành vi phạm tội trong thiên hạ này ta không cai quản được thì còn ai có khả năng đó?"
Vừa dứt lời, gã đàn ông đột nhiên giơ tay lên, một vệt lóe sáng lao về phía nó, ai ngờ vệt sáng lạnh kia giữa đường lại bị một tấm đạo phù cản lại, leng keng một tiếng, con dao găm rơi xuống đất, Trương Huyền vội vã chạy tới, vung chân đá gã một đá, thành công khiến gã hôn mê.
"May mà thi pháp kịp thời, thuận lợi đến được đây." Cậu cười hi hi.
"Kịp thời mà bây giơ ngươi mới xuất hiện?" Tiểu Bạch không thèm cảm kích, liếc mắt nhìn cậu, thấy Niếp Hành Phong cũng chạy theo đến nơi.
Khả năng dịch chuyển tức thời của Trương Huyên vượt quá sức tưởng tượng của Tiểu Bạch, rõ ràng trước đó không lâu cậu còn phải ly hồn mới dịch chuyển được, bây giờ thấy Niếp Hành Phong cũng xuất hiện, Tiểu Bạch càng ngạc nhiên hơn, có một loại cảm giác rằng Niếp Hành Phong đã khôi phục trí nhớ, khí chất thuộc về thiên thần vô tình từ từ tích tụ lại, Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Trương Huyền, không tin rằng cậu không phát hiện ra sự khác lạ của Niếp Hành Phong.
"Chỉ là do điểm dừng hơi sai lệch chút thôi, lần sau sẽ cố gắng."
Bị Tiểu Bạch hừ một tiếng, Trương Huyền ngược lại đành phải thừa nhận, thân lực của cậu lúc mạnh lúc yếu, hại cậu không thể nắm chắc được, không cẩn thận rơi xuống ngay công viên sát vách bệnh viện, hại Niếp Hành Phong phải tới trễ chung với mình.
"Chúng ta đà đến muộn rồi, lần này e rằng Bùi Thiểu Ngôn không qua khỏi, các người lên xem thử chút đi, ở đây cứ giao cho ta, ta có cách bắt bọn chúng khai ra." Tiểu Bạch nói.
Kết quả này thật ra Niếp Hành Phong cũng đã đoán được, vội vàng tiến vào bệnh viện. Trương Huyền đuổi theo, đi được nửa đường, quay đầu nhìn lại liền thấy Tiểu Bạch chỉ đứng ở một chỗ, tung một cú đá tặng cho tên sát thủ đã ngất đi, hình như muốn làm hắn tỉnh dậy tra hỏi, nhưng mà hình ảnh đó thế nào lại giống mèo vờn chuột đến vậy chứ.
Hơi buồn bực trong lòng, Trương Huyền hỏi: "Sao pháp thuật của chúng ta so ra còn kém hơn một con mèo vậy?"
"Bởi vì chúng ta không có sự nỗ lực như Tiểu Bạch."
Niếp Hành Phong không hứng thú với đạo thuật, anh biết được điêdu này cũng là tiện tai nghe được từ Trương Huyền, anh ỷ lại cũng là bởi vì tư cách thiên thần đã gia tăng cho anh một ít linh lực, Trương Huyền lại càng không cần phải nói, lãng phí một cách vô ích thân phận Hải thần kia, cứ theo lẽ trời nỗ lực sẽ được đên đáp, pháp thuật của Tiểu Bạch tăng tiến nhanh như vậy chẳng hề đáng ngạc nhiên chút nào, nếu như kiếp này nó không phải mèo, e rằng pháp thuật của nó đã sớm vượt qua hai người bọn họ rồi.
Hai người chạy đến phòng hộ sĩ, hỏi cô y tá mới biết được Bùi Thiểu Ngôn bị người khác dùng gối đè nghẹt thở, dẫn đến tạm thời không hô hấp được, hiện tại mạng sống đang bị đe dọa, đang trong quá trình cấp cứu, bọn họ đi đến trước phòng cấp cứu, thấy Tiết Đồng ngồi trên hàng ghế dài đặt ở hành lang, đầu cúi thấp, lẳng lặng không nhúc nhích, như một bức tượng đã mất đi sức sống của con người.
Thấy dáng vẻ này của anh ta, Trương Huyền cảm giác được sự tình lành ít dữ nhiều, hiển nhiên lúc này dù hỏi cái gì cũng là thừa thãi, cậu nhìn Niếp Hành Phong, hai người không đến gần, chỉ ngồi ở một băng ghế cách xa chỗ đó.
"Không ngờ mọi chuyện sẽ đến nước này." Niếp Hành Phong thở dài.
"Không phải lỗi của anh đâu." Trương Huyền không vui nhìn anh, "Chúng ta đã cố gắng hết sức."
Không lâu sau, Ngụy Chính Nghĩa mang theo vài viên cảnh sát, còn có Nho Chua cũng vội vàng chạy đến, nói cho bọn họ biết rằng nó chỉ đụng mặt Giovanni ở trước cửa bệnh viện thôi. Giovanni không muốn giao du với cảnh sát, đưa Nho chua và Hoắc Ly đến rồi về ngay, hai gã sát thủ thì bị mang đến cục cảnh sát.
Nho Chua nghe xong tình hình của Bùi Thiểu Ngôn, gọi điện thoại vè cho Bùi Linh, nhưng để cô đừng quá lo lắng, chưa nói rằng nghiêm trọng hay không, chỉ nói là vừa mới có tin tức, liền gọi ngay cho cô, Hoắc Ly thì ôm mèo đến cục ảnh sát, bởi vì nó rất muốn xem xem hai tên sát thủ bị Tiểu Bạch chơi đùa đến gần như phát điên sẽ ăn nói thế nào về hành vi phạm tội của minh.
Ngụy Chính Nghĩa từ chỗ hai cảnh sát phụ trách trông chừng Bùi Thiểu Ngôn hỏi rõ mọi chuyện đã xảy ra, lúc đó bọn họ thấy gần phòng bệnh có người chạy đến hô cứu mạng, tưởng rằng có tai nạn xảy ra, liền vội vàng chạy sang, ai ngờ vừa mới vào cửa đã bị người khác đánh hôn mê, đợi đến khi tủnh lại đã nghe tin Bùi Thiểu Ngôn gặp chuyện đang trong tình trạng nguy cấp.
Lúc thi hành nhiệm vụ lại phạm sai lầm nghiêm trọng như thế, hai cảnh sát kia đều ủ rũ, nhưng Ngụy chính Nghĩa không trách bọn họ, phía bên kia đã có chuẩn bị rồi mới dến, thấy hai vệ sĩ của nhà họ Bùi bị triệu về thì biết bà Bùi đã âm mưu từ trước, cho dù lúc đó bọn họ không đi khỏi, kẻ địch vẫn sẽ có cách khác.
"Tình trạng có vẻ như không khả quan lắm." Nho Chua nói.
Nhìn phản ứng của Tiểu Mãn là có thể đoán được, nó đang nằm trong làn trúc khẽ nức nở, giống như đang cảm thấy bất an vì hơi thở âm trầm xung quanh, lệ tuôn không dứt nhìn bảng đèn đỏ đang sáng của phòng cấp cứu, Nho Chua đã quen với cảm nhận của nó, hiểu rằng nó đang đau lòng vì Bùi Thiểu Ngôn sắp sửa phải ra đi.
"Người đã đến số đành phải nghe theo thiên mệnh."
Ngụy Chính Nghĩa bởi vì còn muốn quay về cục cảnh sát thẩm vấn, nên không nán lại lâu, anh ta đi khỏi chưa lâu thì Bùi Thiên Thành và vợ chồng Bùi Linh cũng đến nơi, thấy Tiết Đồng đang ngồi trước phòng cấp cứu, Bùi Thiên Thành không đến gần, cũng không sang chỗ Niếp Hành Phong, mà chọn một chỗ rất xa ngôi xuống lẳng lặng chờ, Bùi Linh khóc đến hai mắt đỏ hoe. Kỳ Chính Dương ở bên cạnh không ngừng an ủi cô.
"Phụ nữ mà điên lên thì quả thật khó tưởng tượng, bà Bùi trăm phương ngàn kế như vậy muốn dồn Bùi Thiểu Ngôn vào chỗ chết, rốt cuộc là thật sự đang suy nghĩ cho con trai mình hay chỉ là đơn thuần muốn trả thù?" Trong lúc chờ đợi thật là buồn chán, thấy người nhà họ Bùi xuất hiện, Trương Huyền khe khẽ hỏi Niếp Hành Phong.
"Hẳn là cả hai." Niếp Hành Phong nói.
"Bà Bùi rắt coi trọng danh dự, tự tôn của bà ấy không cho phép mình vì chồng mà ra ngoài tranh cãi với một người đàn bà tầm thường, sau khoảng thời gian đằng đẵng khoan dung và nhường nhịn thì bắt đầu tự dựng nên một lá chắn, loại áp lực trường kỳ này, chỉ cần có một bất trắc nho nhỏ là có thể khiến bao phẫn nộ tích tụ bộc phát ra, mà Lý Uý Nhiên giải nhất là lợi dụng lòng người, lão chỉ cần châm một cái ngòi nổ là có thể hướng bà Bùi đi theo suy tính của hắn."
"Lý Úy Nhiên muốn lợi dùng bà Bùi để đối phó chúng ta, có phải vậy không?"
"Hẳn là không, có lẽ lão chỉ cần tiền, bà Bùi chỉ là một trong những mối làm ăn của lão mà thôi."
"Chẳng biết có bao nhiêu người giống như bà Bùi đây?"
Niếp Hành Phong lắc đầu, anh không biết, có lẽ căm hận bản thân cũng là một loại số kiếp, có thể vượt qua hay không, còn phải xem ở chính mình.
Sau hai tiếng đồng hồ, Bùi Thiểu Ngôn được đẩy ra, Tiết Đồng là người đầu tiên tiến đến, nhưng khi thấy biểu cảm của các bác sĩ, khuôn mặt anh ta cứng lại, là một bác sĩ tâm lý có thâm niên, anh ta đã tạo thành thói quen quan sát những cử chỉ rất nhỏ trên khuôn mặt người khác để phỏng đoán suy nghĩ của đối phương, mà bây giờ cảm giác các bác sĩ đó cho anh ta chính là, nội dung bọn họ muốn nói sẽ chẳng tốt lành đi đâu.
"Cậu Bùi bị ngạt thở nghiêm trọng, hệ hô hấp đà từng rơi vào trạng thái hoàn toàn ngừng hẳn trong hai phút, đối với người vừa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm mà nói, bây giơ có thể chính thức xác nhận là não đã chết, thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
"Chỉ mới xác nhận là chết não thôi, đó có nghĩa là vẫn chưa chết hoàn toàn mà?" Tiết Đồng vội vàng hỏi.
"Tim của người bệnh dù còn đập khá yếu ớt, nhưng não đã chết rồi, bác sĩ thỉnh giảng từ nước ngoài cũng nói, không cách nào có thể cứu vãn tình hình của cậu ấy nữa, xin hãy nén bi thương xuôi theo dòng chảy của tự nhiên đi thôi."
Nghe xong mấy câu đó, chân Bùi Linh nhũn ra, gần như không thể đứng vững được nữa, may mắn có Kỳ Chính Dương kịp thời đỡ lấy cô, Tiết Đồng cũng như người lạc trong sương, lui về phía sau hai bước, ngã ngồi trên ghế dài, chủ có Bùi Thiên Thành là xem như bình tĩnh, nói với bác sĩ: "Tiếp tục chữa trị, dùng thuốc và máy móc tốt nhất."
Bùi Thiểu Ngôn được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU(l), mọi người cũng đi theo cậu ấy, nhìn từng hàng từng hàng máy móc trong phòng bệnh, Bùi Linh nhịn không được òa khóc, đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tính mạng của em trai bị đe dọa, mẹ kế và anh trai thì bị đưa đến cục cảnh sát, tuy có cha bên cạnh, nhưng lại lạnh lùng đến mức khiến cô chẳng dám đến gần.
(1) Viết tắt của Intensive Care Unit, đơn vị chăm sóc đặc biệt.
Đợi hộ lý bố trí việc trị liệu xong xuôi cho Bùi Thiểu Ngôn, đã là bốn giờ sáng, Kỳ Chính Dương đi làm một số các thủ tục có liên quan, sau đó đề nghị ra về. Tất cả mọi người đã một đêm không ngủ, cũng nên về nhà nghỉ ngơi một chút, nhất là Bùi Thiên Thành, vốn sức khỏe ông ta đã không tốt, càng phải đươc nghỉ ngơi nhiều hơn, Kỳ Chính Dương không dám nói rằng ngày mai có lẽ còn phải tiếp tục đến cảnh cục, mọi người đều phải duy trì thể lực, chuẩn bị đối mặt với tình huống ngày mai.
Bùi Thiên Thành gặt đầu, đứng lên đi ra ngoài, vợ chồng Bùi Linh theo sau ông ta, Nho Chua đã mệt mỏi từ lâu, ôm làn trúc cuộn tròn trên băng ghế bệnh viện ngủ thiêm thiếp, Bùi Linh đang phiền muộn trong lòng, cũng không gọi nó.
Lúc đi ngang qua Tiết Đồng, bước chân của Bùi Thiên Thành hơi ngần ngừ, lại lập tức bước tiếp, từ đó đến nay người nhà họ Bùi chưa từng nói chuyện với Tiết Đồng, như thể đối với cả hai bên mà nói, đối phương chỉ là một loại vật chất trong suốt.
Ba người đi thang máy xuống tầng trệt, ở đó lại vừa vặn gặp Niếp Hành Phong, mới nãy Trương Huyền nói rằng khát nươc, Niếp Hành Phong đi đến cửa hàng tiện lợi kế bên bệnh viện mua cho cậu một phần ca cao nóng, nhân tiện còn mua hai phần onigiri(2), thấy cha con nhà họ Bùi, anh gật đàu. xem như chào hỏi.
Trong sự việc lần này, vị trí của anh quả thật rất khó xử, tuy rằng đã tìm ra hung thủ, nhưng Bùi Viêm sẽ chẳng cảm kích, ngươ nhà họ Bùi cũng không vui vẻ khi sự thật bị anh làm lộ ra ngoài, Niếp Hành Phong nghĩ người mà bọn họ hiện giơ không muốn nhìn thấy nhất có lẽ chính là mình.
Nhưng mà ôi thật bất ngờ, lúc Bùi Thiên Thành đi ngang qua anh thì dừng bước, bảo vợ chồng Bùi Linh ra xe trước, sau đó nói với anh: "Cậu có chuyện muốn nói với ta sao?"
Niếp Hành Phong nhìn Bùi Thiên Thành, trong khoảng thời gian một đêm cực kỳ ngắn, ông ta dương như già đi mười tuổi, gió fdông lạnh lẽo vô tình thổi tung mái tóc màu muối tiêu của ông ta, những nếp nhăn vắt ngang trên trán, như thể đó là vết tích mà năm tháng trôi qua khắc sâu trên khuôn mặt người đàn ông già nua này.
Niếp Hành Phong bây giờ thật ra chẳng có gì muốn nói cả.
Cái cần làm sáng tỏ đã sáng tỏ, những chuyện còn lại nói ra cũng vô ích, chẳng bằng không nhắc đến, huống chi sự thật thường đi đôi với đau lòng, bất mãn, khổ sở thành một tổ hợp chung với nhau, nhắc đến sẽ chỉ làm người biết chuyện càng không vui hơn thôi.
"Chuyện lần này thật cám ơn cậu." Đôi bèn trầm mặc một hồi, Bùi Thiên Thành nói.
"Thật ra, ông ngay từ đầu chuyện gì cần biết đều đã biết hết rồi đúng không?" Hoàn toàn không hài lòng vì lời cảm ơn của người khác, Niếp Hành Phong thản nhiên nói.
Ông ta chẳng ừ hử gì cả, nhưng vẻ mặt đầy mệt mỏi của ông ta chính là câu trả lời tốt nhất rồi.
"Ông làm như vậy rất không công bằng với Bùi viêm."
"Ta chỉ là không biết phải làm sao cho đúng. Một bên là vợ, một bên là con, không cần biết ta làm thế nào cũng không thể thoả mãn được tất cả mọi người." Bùi Thiên Thành nhìn Niếp Hành Phong, "Tình cảnh này cậu hẳn rất rõ, ông nội của cậu chẳng phải vì bảo toàn công ty đã truất quyền lực của cậu hay sao?"
"Không giống đâu." Nội tình sự việc Niếp Hành Phong không muốn nói, chỉ nhẹ nhàng bảo: "Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, ông nội của tôi đều đặt mình ra khỏi nó, làm một khán giả dứng xem. Ông Bùi, xin thứ lỗi tôi nói thẳng, cái sai của ông là việc đã xem con cái của mình là quân cờ, tùy tiện sai khiến theo ý nguyện của mình, cảm xúc của Bùi Thiểu Ngôn, sự nghiệp của Bùi Viêm, đều bởi vì suy nghĩ lấy mình là trung tâm của õng nên mới biến thành cục diện như thế này đây."
"Chắc là thế." Bùi Thiên Thành run run cây gậy, ánh mắt đảo qua túi đồ ăn trong tay Niếp Hành Phong: "Nhưng nếu được quay lại một lần nữa, ta vẫn sẽ đưa ra quyết định giống như thế, trên đời này không có cha mẹ nào lại đồng ý cho con mình qua lại với một tên bệnh nhân tâm thần tham lam nghiện ma túy."
Có lẽ là vậy, nhưng Niếp Hành Phong nghĩ điều Bùi Thiên Thành không nên nhất chính là, ông ta sợ phá hoại hình tượng của người cha hiền trong lòng Bùi Thiểu Ngôn nên mới đem chuyện về Tiết Đồng giao phó hoàn toàn cho Bùi Viêm xử lý, do đó dẫn đến cảnh huynh đệ tương tàn, lại càng không nên cố tình chạy ra nước ngoài để trốn tránh thị phi sau khi mọi chuyện xảy ra.
Có lẽ đối với Bùi Thiên Thành mà nói, tố cáo con trai hay là vợ đêu không phải chuyện vui vẻ gì, nhưng ông ta không nên trốn tránh, những âm mưu thủ đoạn trên thương trương không thể áp dụng được lên người thân của mình. Anh mặc dù không thể chỉ trích cách làm của đối phương, nhưng tuyệt đối không đồng tình.
"Hi vọng tắt cả sẽ không thay đổi theo chiều hướng tệ hơn." Niếp Hành Phong chân thành nói.
"Cảm ơn."
Bùi Thiên Thành đi ra ngoài, ông ta đi thật chậm, cây gậy gõ trên mặt đất tạo ra những tiếng cộp cộp u buồn, trong màn đêm tĩnh mịch lại càng đặc biệt cô liêu hơn, đèn đường kéo dài cái bóng của ông ta, cái bóng gầy gò cô đơn bám sát sau lưng.
Niếp Hành Phong không có bên cạnh, Trương Huyền cảm thấy rất buồn chán, mà hành lang bệnh viện vắng tanh lại càng khắc sâu thêm cảm nhận của người ta về sự cô đơn, hình như rất không hài lòng với không gian lặng ngắt như tờ này, tiếng ngáy của Nho Chua và Tiểu Mãn thi nhau vang lên, Trương Huyền nhìn bọn nó, một cậu trai tuấn tú co mình trên băng ghế nhỏ xíu, cuộn tròn như một chú mèo, ôm chặt cái làn trúc vào lòng.
Ngủ ở đây rất khó chịu, sao lại không chịu về nhà mà ngủ? Sau khi Trương Huyền cảm thán xong, lại nghĩ đến chính mình, trời đã hửng sáng, người nhà họ Bùi đã về hết cả, mình và chủ tịch sao lại còn ngóc mổ ở đây vậy nhỉ?
Ngẩng đầu nhìn phía đối diện, Tiết Đồng không nhúc nhích ngồi tại chỗ, như một bức tượng đá cứng đơ, sau khi hỏi thăm bệnh tình của Bùi Thiểu Ngôn từ chỗ bác sĩ, anh ta không hé mở thêm câu nào nữa, trầm mặc, bỏ tất cả mọi người ra khỏi tầm mắt.
Trương Huyền đi tới ngồi xuồng bên cạnh anh ta, hỏi: "Anh có luyện công phu mình đồng da sắt à? Ngồi lâu như vậy không động đậy tí nào, người chẳng lẽ không đau không nhức?"
Cậu chỉ đơn thuàn là buồn chán quá mới đến gần, căn bản là không ôm hi vọng Tiết Đồng sẽ đáp lại, ngờ dâu lát sau Tiết Đồng đột nhiên nói: "Trước đây, Thiểu Ngôn cũng bắt chuyện với tôi như thế này."
"Chắc là có một số điểm tôi với cậu ấy rất giống nhau."
Không để ý đến Trương Huyền đang lèm bèm, Tiết Đồng tiếp tục nói: "Thiểu Ngôn là một người rất đơn thuần, cũng rất chấp nhất, ban đầu lúc tôi đi tàu điện ngầm gặp được cậu ấy, cậu ấy nói rằng đi ra ngoại ô vẽ thực tế, thật ra tôi biết cậu ấy vì muốn nhìn thấy tôi nên mới đi tàu điện ngầm, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với tôi, tôi không biết mình có chỗ nào hấp dẫn với cậu ấy nữa."
"Tôi cũng đâu biết chiêu tài miêu hấp dẫn chỗ nào, nhưng mỗi lần gặp anh ấy, ngay lần đâu tiên đã nhận định là anh ấy rồi." Trương Huyền suy nghĩ một hồi lại nói: "Có lẽ là duyên phận từ trong ánh mắt."
"Là kiếp nạn." Tiết Đồng chậm rãi nói: "Tòi vẫn luôn cho rằng cái chết chính là kiếp số cuối cùng của tôi, bây giờ mới hiểu được kiếp thứ chín đó là cái chết của Thiểu Ngôn, tôi thế mà lại không tính ra được, tôi cứ cho rằng rời khỏi cậu ấy là vì muốn tốt cho cậu ấy, mà không ngờ ngược lại còn hại cậu ấy."
"Rất bình thường, pháp lực cao cách mấy cũng có điềm mù, nhất là khi đối mặt với chuyện tình cảm."
Sau một khoảng lặng dài, Tiết Đồng lại hỏi: "Cậu ấy sẽ chết sao?"
"Anh dù gì cũng là bác sĩ, chuyện này anh lý ra càng hiểu rõ hơn tôi." Trương Huyền ngáp một cái, quay đầu nhìn thang máy đằng xa, chủ tịch đi lâu vậy rồi sao vẫn chưa về? Loại chuyện như an ủi người khác không phải là sở trường của cậu.
"Sẽ có cách thôi." Tiết Đồng nói như đang tự trả lời, hoặc có lẽ nên nói là đang tuyên cáo lời thề.
"Tôi không đề nghị anh làm chuyện nghịch thiên, lãng phí kiếp thứ chín vất vả lắm mới vượt qua được một cách vô ích, có lẽ không lâu nữa là anh có thể tu thành tiên rồi." Trương Huyền tốt bụng nhắc nhở, chỉ vào Nho Chua và Tiếu Mãn đang ngủ say bên cạnh, "Đứa bé đó lúc còn là phược linh thì quen với tiểu hồ ly kia, sau khi nó đi luân hồi, hồ ly cũng đi theo nó, anh xem bọn nó bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Cái chết cũng không phải chỉ toàn là bi thương, đa phần nó còn là biểu tượng của hi vọng, thời gian anh tu đạo lâu hơn tôi nhiều, đạo lý này lẽ ra anh lại càng phải thông suốt hơn tôi."
"Tôi hiểu, nhưng không cách nào chấp nhận, tôi chỉ muốn Bùi Thiểu Ngôn của đời này, cho dù cậu ấy có thể chuyển thế, chúng tôi có thể gặp lại, cậu ấy cũng không còn là cậu ấy trong ký ức của tôi nữa." Tiết Đồng nhìn Trương Huyền, "Nếu như người gặp chuyện không may hôm nay là Niếp Hành Phong, cậu nhất định cũng có suy nghĩ giống như tôi thôi."
"Không!" Trương Huyền phủ định hoàn toàn, nghiêm túc nói: "Nếu như là tôi, tôi ngay từ đầu đã không chọn ra đi! Nếu người chết trước là anh ấy, tôi không ngại việc anh ấy dẫn tôi theo, nếu người chết trước là tôi, tôi cũng sẽ kéo anh ấy đi cùng." Đương sự trong câu chuyện Niếp Hành Phong vừa ra khỏi thang máy thì nghe được những lời này của Trương Huyền, âm vực không cao, nhưng lại có dư âm lanh lảnh rung động lòng người, Niếp Hành Phong dừng bước, trong mắt hơi ẩm ướt, nghĩ thầm nếu quà thật có một ngày như vậy, anh làm sao cam lòng để Trương Huyền chết theo mignh chứ?
Anh chưa đi qua vội mà vẫn đứng đó, rất nhanh Trương Huyền đã nhìn thấy anh, chào tạm biệt Tiết Đồng, vội vã chạy đến.
"Anh đã đi đâu vậy?"
"Vừa rồi gặp phải Bùi Thiên Thành dưới sảnh, trò chuyện với ông ta vài câu."
Đề tài không vui Niếp Hành Phong không muốn nhắc lại, nhét ca cao nóng Trương Huyền thích vào tay cậu, Trương Huýên không nhận lấy, mà nhấn vào nút xuống trên bảng điều khiển thang máy, nói: "Về nhà thôi."
Ba chữ thật ấm áp, Niếp Hành Phong nở nụ cười, lăn qua lăn lại cả đêm, quả thật muốn về nhà nghỉ ngơi chán chê thì thôi, anh nhìn Nho Chua và Tiểu Mãn vẫn đang ngủ rất ngon trên băng ghế, Trương Huyền nói: "Đừng động đến tụi nó, bọn nó ngủ đẫy giấc tỉnh dậy tự nhiên sẽ đi về thôi."
Hai người ra khỏi bệnh viện, đã hừng đông rồi mà bầu trời vẫn đen kịt như trước. Trương Huyền khui lon ca cao, hớp một hớp thức uống nóng, chậm rãi cùng Niếp Hành Phong bước về phía trước, bọn họ không đi xe, sớm như vậy cũng không thể gọi được taxi, chỉ có thể đi bộ về nhà, Niếp Hành Phong không nói đến việc dùng pháp thuật, cậu cũng không nói luôn.
"Vụ án này xem như là phá được rồi nhỉ? Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy không thể định hình được." Nuốt ngụm thức uống ấm lòng, Trương Huyèn nói: "Hơn nữa lại thật phức tạp, cũng khó cho chủ tịch phải để tâm ghi nhớ đến vậy."
"Bản thân vụ án thật ra không phức tạp." Thứ phức tạp là lòng người.
Vụ án này lúc ban đầu chỉ xuất phát từ một bộ phim lúc tám giơ đẫm máu chó, quá lắm chỉ là khi Bùi Thiểu Ngôn vô ý làm Tiết Đồng bị thương, thế nhưng mỗi nhân vật trong bộ phim này vì tâm tư riêng của mình mà cố chấp chen một chân vào dựng nên những nội dung vốn không nên có.
Tiết Đồng tạo ra xác chết vốn không nên tồn tại. Bùi Viêm vì giúp Bùi Thiểu Ngôn che giấu hành vi phạm tội, di chuyển cái xác định giá họa cho Giovanni vốn không nên có mặt. Bà Bùi hận Bùi Thiểu Ngôn, thừa cơ hại cậu ta, Bùi Thiên Thành biết nội tình mà lại im miệng không nói, thậm chí Tô Dương hoàn toàn không liên can gì đến vụ án cũng bị liên lụy theo, còn có cái xác nam không rõ thân phận, những việc tưởng chừng nhỏ nhặt không đáng kể trộn lẫn vào nhau, lại biến một vụ án vốn là rất đơn giản trở nên rắc rối phức tạp.
"Cái xác kia có cần tiếp tục điều tra nữa hay không?" Trương Huyền hỏi.
"Giao cho Ngụy Chính Nghĩa đi, nhưng tôi không nghĩ rằng anh ta có thể moi ra được gì từ miệng Tiết Đồng."
"Nếu như Bùi Thiểu Ngôn chết, chẳng biết Tiết Đồng sẽ như thế nào."
"Muốn thành tiên đương nhiên phải chịu được các loại đau khổ, hi vọng anh ta có thể vượt qua được tử kiếp của Bùi Thiểu Ngôn."
"Dùng cái chết của người yêu tạo thành lịch kiếp của con đường thành tiên, loại thần tiên như vậy không làm cũng dược." Trương Huyền lầm bầm xong, còn đuổi theo nói: "Tôi ghét mùa đông dễ sợ, đã lạnh rồi, đêm lại còn dài."
Cách nói chuyện bộc lộ ra thói quen trước kia của cậu, Niếp Hành Phong cũng theo đó thay đổi đề tài, nói: "Không ngờ em lại là người hướng về phía ánh sáng như vậy." Hải thần không chính cũng chẳng tà thích nhất chính là bóng tối, nếu không đã chẳng xưng huynh gọi đệ với Đế Si chủ nhân của hắc ám.
"Bởi vì trong ánh sáng mới có anh mà." Trương Huyền cắn cơm nắm trong tay, cười tủm tỉm nhìn Niếp Hành Phong nói: "Cái này rất là quan trọng đó."
Tay bị kéo qua, Niếp Hành Phong đưa tay mời cậu: "Làm phép một lần nữa nào, về Niếp trạch, lần này đừng rơi nhầm chỗ nữa đấy."
"Đi thăm cháu sao?" Trương Huyền lập tức hưng phấn lèn, "Yên tâm, lần này nhất định không thành vấn đề."
"Em chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên, đường về nhà chẳng ai đi nhầm cả."
Tiết Đồng rất hối hận việc mình rời đi, chỉ vài phút thôi, anh ta không ngờ lại có người đánh vào chỗ sơ hở của mình, hoặc là nên nói, hung thủ chính là đang chờ vài phút anh ta rời đi đó, mà kết giới anh ta thiết lập căn bản vô dụng với người thường.
Bùi Thiểu Ngôn bởi vì lúc trước đã mất máu quá nhiều, môi khô nứt nẻ, Tiết Đồng đi mua nước giúp cậu ta, Bùi Thiểu Ngôn thích nước chanh, lại thêm ở khu phòng bệnh không có bán, phải đi xuống tầng trệt mới có máy bán nước tự động, hai vệ sĩ Bùi Viêm điều đến chẳng biết vì lý do gì đã đi mất, bất quá bên ngoài phòng bệnh có cảnh sát canh gác, Tiết Đồng còn bày thêm kết giới xung quanh, cho nên không hề lo lắng, suy cho cũng chỉ đi có mấy phút thôi mà.
Ai ngờ lúc anh ta quay lại thì phát hiện cảnh sát chẳng có ở đây, anh ta cảm giác được chuyện chẳng lành, chạy ào vào phòng bệnh, liền thấy có một người mặc đồ bác sĩ đứng trước giường bệnh của Bùi Thiểu Ngôn, đưa lưng về phía anh ta, dùng hết sức ép vào đầu giương, máy đo điện tâm đồ đã tắt từ lâu.
Tiết Đồng lập tức vọt tới, gã đàn ông bị một quả đấm thép của anh ta giáng qua, lảo đảo té sang một bên, cái gối ụp trên mặt Bùi Thiểu Ngôn rơi xuống đất, thấy tứ chi Bùi Thiểu Ngôn bắt đầu co giật, Tiết Đồng bắt chấp gã đàn ông nọ, dùng hết sức nhấn vào chuông báo khẩn ở đầu giường, gã kia nhân cơ hội đó chạy ra ngoài.
Vừa rồi kẻ hợp tác đã phụ trách dẫn dụ cảnh sát đi khỏi, hắn mới đến giết người, hết thảy tiến hành rất thuận lợi, ai ngờ Tiết Đồng trở về nhanh như thế, may rằng dù bị phát hiện, nhưng nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi, bây giơ chuyện quan trọng nhất là vạch ra lộ tuyến để bỏ trốn.
Trước khi ra tay đã dò đường trước, biết được điểm yếu an ninh của bệnh viện này là ở chỗ nào, hắn theo đường vận chuyến chăn nệm đi giặt của bệnh viện ra ngoài, rất nhanh đã đèn cửa hông phía sau bệnh viện vốn chỉ dành cho nhân viên nội bộ. Sau khi rơi khỏi đó, chính là con đường rộng mở bằng phẳng lát đá nối dài về phía trước.
Người đàn ông xông ra, nhưng chưa kịp chạy xa đã phải thắng lại, đèn đường hơi âm u, kẻ vốn hợp tác với hắn nằm dài ra đất, một đứa bé mặc bạch y đứng đó, một chân còn giẫm lên người tên kia, nhìn hắn, như đang đợi hắn đến.
Chỉ là một đứa bé năm sáu tuổi, trong mắt lại là sự lạnh lẽo dày đặc của băng mà người ta không thể nhìn thấu, trường sam màu trắng bị gió thổi bay, vạt áo phất phơ, không giống cách ăn mặc của thời này, bị nó nhìn thẳng vào, trong đáy lòng người đàn ông theo bản năng cảm thấy phát lạnh, nhưng lệ khí vốn có của sát thủ bốc lên, ngược lại còn cảm thấy buồn cười vì sự nhát gan ban nãy của mình.
"Cút ngay!"
Gã xông lên, gã không hề liếc mắt nhìn tên cộng sự nằm dưới đất, cái nghề này rất tàn ác, sát thủ thất bại giống như một xạ thủ không có súng, chỉ là gánh nặng mà thôi, cho nên, cách tốt nhất là ngay lập tức vứt bỏ.
Gã đàn ông lao về phía đứa bé mặc đồ trắng, đồng thời lúc đến gần, hắn nhấc chân lên đá, dùng hết cả mười thành công lực, một khi trúng một đá đó, không chết cũng bị thương nặng, những kẻ cản đường đều phải chết, mặc kệ là người già hay là trẻ nhỏ.
Ai ngờ một đá kia rõ ràng vốn phải trúng vào ngực đứa bé, lại cảm thấy như đạp vào không khí, lập tức có một thứ gì đó đánh vào đùi gã, một sức lực vô cùng mạnh mẽ, gã bị sức mạnh đó đá văng vào không khí lộn vài vòng, sau đó nặng nề rơi xuống đất, gã vùng vẫy đứng lên, lại phát hiện cái chân vừa ra một cước kia đã mất cảm giác, căn bản là không nghe theo sai khiến của chủ nhân.
"Thu tay lại đi, giết người sẽ tạo nghiệp, tương lai báo ứng lên chính mình sẽ càng nặng nề thêm.""
Đứa bé mặc đồ trắng đến gần, cúi đầu nhìn gã, sâu trong đáy mắt ánh lên một chút thương hại, cầm trong tay một thanh bảo kiếm nho nhỏ bằng bạch ngọc cực kì sắc sảo, vừa rồi là thanh kiếm y hệt món đồ chơi này đánh bại hắn, bị vẻ thương hại trong mắt đứa bé chọc giận, người đàn ông gắt một tiếng mắng: "Thằng ranh khốn nạn, ai mượn mày lo!"
Mặt Tiểu Bạch biến thành lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Thân là vị thân của hình ngục, hành vi phạm tội trong thiên hạ này ta không cai quản được thì còn ai có khả năng đó?"
Vừa dứt lời, gã đàn ông đột nhiên giơ tay lên, một vệt lóe sáng lao về phía nó, ai ngờ vệt sáng lạnh kia giữa đường lại bị một tấm đạo phù cản lại, leng keng một tiếng, con dao găm rơi xuống đất, Trương Huyền vội vã chạy tới, vung chân đá gã một đá, thành công khiến gã hôn mê.
"May mà thi pháp kịp thời, thuận lợi đến được đây." Cậu cười hi hi.
"Kịp thời mà bây giơ ngươi mới xuất hiện?" Tiểu Bạch không thèm cảm kích, liếc mắt nhìn cậu, thấy Niếp Hành Phong cũng chạy theo đến nơi.
Khả năng dịch chuyển tức thời của Trương Huyên vượt quá sức tưởng tượng của Tiểu Bạch, rõ ràng trước đó không lâu cậu còn phải ly hồn mới dịch chuyển được, bây giờ thấy Niếp Hành Phong cũng xuất hiện, Tiểu Bạch càng ngạc nhiên hơn, có một loại cảm giác rằng Niếp Hành Phong đã khôi phục trí nhớ, khí chất thuộc về thiên thần vô tình từ từ tích tụ lại, Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Trương Huyền, không tin rằng cậu không phát hiện ra sự khác lạ của Niếp Hành Phong.
"Chỉ là do điểm dừng hơi sai lệch chút thôi, lần sau sẽ cố gắng."
Bị Tiểu Bạch hừ một tiếng, Trương Huyền ngược lại đành phải thừa nhận, thân lực của cậu lúc mạnh lúc yếu, hại cậu không thể nắm chắc được, không cẩn thận rơi xuống ngay công viên sát vách bệnh viện, hại Niếp Hành Phong phải tới trễ chung với mình.
"Chúng ta đà đến muộn rồi, lần này e rằng Bùi Thiểu Ngôn không qua khỏi, các người lên xem thử chút đi, ở đây cứ giao cho ta, ta có cách bắt bọn chúng khai ra." Tiểu Bạch nói.
Kết quả này thật ra Niếp Hành Phong cũng đã đoán được, vội vàng tiến vào bệnh viện. Trương Huyền đuổi theo, đi được nửa đường, quay đầu nhìn lại liền thấy Tiểu Bạch chỉ đứng ở một chỗ, tung một cú đá tặng cho tên sát thủ đã ngất đi, hình như muốn làm hắn tỉnh dậy tra hỏi, nhưng mà hình ảnh đó thế nào lại giống mèo vờn chuột đến vậy chứ.
Hơi buồn bực trong lòng, Trương Huyền hỏi: "Sao pháp thuật của chúng ta so ra còn kém hơn một con mèo vậy?"
"Bởi vì chúng ta không có sự nỗ lực như Tiểu Bạch."
Niếp Hành Phong không hứng thú với đạo thuật, anh biết được điêdu này cũng là tiện tai nghe được từ Trương Huyền, anh ỷ lại cũng là bởi vì tư cách thiên thần đã gia tăng cho anh một ít linh lực, Trương Huyền lại càng không cần phải nói, lãng phí một cách vô ích thân phận Hải thần kia, cứ theo lẽ trời nỗ lực sẽ được đên đáp, pháp thuật của Tiểu Bạch tăng tiến nhanh như vậy chẳng hề đáng ngạc nhiên chút nào, nếu như kiếp này nó không phải mèo, e rằng pháp thuật của nó đã sớm vượt qua hai người bọn họ rồi.
Hai người chạy đến phòng hộ sĩ, hỏi cô y tá mới biết được Bùi Thiểu Ngôn bị người khác dùng gối đè nghẹt thở, dẫn đến tạm thời không hô hấp được, hiện tại mạng sống đang bị đe dọa, đang trong quá trình cấp cứu, bọn họ đi đến trước phòng cấp cứu, thấy Tiết Đồng ngồi trên hàng ghế dài đặt ở hành lang, đầu cúi thấp, lẳng lặng không nhúc nhích, như một bức tượng đã mất đi sức sống của con người.
Thấy dáng vẻ này của anh ta, Trương Huyền cảm giác được sự tình lành ít dữ nhiều, hiển nhiên lúc này dù hỏi cái gì cũng là thừa thãi, cậu nhìn Niếp Hành Phong, hai người không đến gần, chỉ ngồi ở một băng ghế cách xa chỗ đó.
"Không ngờ mọi chuyện sẽ đến nước này." Niếp Hành Phong thở dài.
"Không phải lỗi của anh đâu." Trương Huyền không vui nhìn anh, "Chúng ta đã cố gắng hết sức."
Không lâu sau, Ngụy Chính Nghĩa mang theo vài viên cảnh sát, còn có Nho Chua cũng vội vàng chạy đến, nói cho bọn họ biết rằng nó chỉ đụng mặt Giovanni ở trước cửa bệnh viện thôi. Giovanni không muốn giao du với cảnh sát, đưa Nho chua và Hoắc Ly đến rồi về ngay, hai gã sát thủ thì bị mang đến cục cảnh sát.
Nho Chua nghe xong tình hình của Bùi Thiểu Ngôn, gọi điện thoại vè cho Bùi Linh, nhưng để cô đừng quá lo lắng, chưa nói rằng nghiêm trọng hay không, chỉ nói là vừa mới có tin tức, liền gọi ngay cho cô, Hoắc Ly thì ôm mèo đến cục ảnh sát, bởi vì nó rất muốn xem xem hai tên sát thủ bị Tiểu Bạch chơi đùa đến gần như phát điên sẽ ăn nói thế nào về hành vi phạm tội của minh.
Ngụy Chính Nghĩa từ chỗ hai cảnh sát phụ trách trông chừng Bùi Thiểu Ngôn hỏi rõ mọi chuyện đã xảy ra, lúc đó bọn họ thấy gần phòng bệnh có người chạy đến hô cứu mạng, tưởng rằng có tai nạn xảy ra, liền vội vàng chạy sang, ai ngờ vừa mới vào cửa đã bị người khác đánh hôn mê, đợi đến khi tủnh lại đã nghe tin Bùi Thiểu Ngôn gặp chuyện đang trong tình trạng nguy cấp.
Lúc thi hành nhiệm vụ lại phạm sai lầm nghiêm trọng như thế, hai cảnh sát kia đều ủ rũ, nhưng Ngụy chính Nghĩa không trách bọn họ, phía bên kia đã có chuẩn bị rồi mới dến, thấy hai vệ sĩ của nhà họ Bùi bị triệu về thì biết bà Bùi đã âm mưu từ trước, cho dù lúc đó bọn họ không đi khỏi, kẻ địch vẫn sẽ có cách khác.
"Tình trạng có vẻ như không khả quan lắm." Nho Chua nói.
Nhìn phản ứng của Tiểu Mãn là có thể đoán được, nó đang nằm trong làn trúc khẽ nức nở, giống như đang cảm thấy bất an vì hơi thở âm trầm xung quanh, lệ tuôn không dứt nhìn bảng đèn đỏ đang sáng của phòng cấp cứu, Nho Chua đã quen với cảm nhận của nó, hiểu rằng nó đang đau lòng vì Bùi Thiểu Ngôn sắp sửa phải ra đi.
"Người đã đến số đành phải nghe theo thiên mệnh."
Ngụy Chính Nghĩa bởi vì còn muốn quay về cục cảnh sát thẩm vấn, nên không nán lại lâu, anh ta đi khỏi chưa lâu thì Bùi Thiên Thành và vợ chồng Bùi Linh cũng đến nơi, thấy Tiết Đồng đang ngồi trước phòng cấp cứu, Bùi Thiên Thành không đến gần, cũng không sang chỗ Niếp Hành Phong, mà chọn một chỗ rất xa ngôi xuống lẳng lặng chờ, Bùi Linh khóc đến hai mắt đỏ hoe. Kỳ Chính Dương ở bên cạnh không ngừng an ủi cô.
"Phụ nữ mà điên lên thì quả thật khó tưởng tượng, bà Bùi trăm phương ngàn kế như vậy muốn dồn Bùi Thiểu Ngôn vào chỗ chết, rốt cuộc là thật sự đang suy nghĩ cho con trai mình hay chỉ là đơn thuần muốn trả thù?" Trong lúc chờ đợi thật là buồn chán, thấy người nhà họ Bùi xuất hiện, Trương Huyền khe khẽ hỏi Niếp Hành Phong.
"Hẳn là cả hai." Niếp Hành Phong nói.
"Bà Bùi rắt coi trọng danh dự, tự tôn của bà ấy không cho phép mình vì chồng mà ra ngoài tranh cãi với một người đàn bà tầm thường, sau khoảng thời gian đằng đẵng khoan dung và nhường nhịn thì bắt đầu tự dựng nên một lá chắn, loại áp lực trường kỳ này, chỉ cần có một bất trắc nho nhỏ là có thể khiến bao phẫn nộ tích tụ bộc phát ra, mà Lý Uý Nhiên giải nhất là lợi dụng lòng người, lão chỉ cần châm một cái ngòi nổ là có thể hướng bà Bùi đi theo suy tính của hắn."
"Lý Úy Nhiên muốn lợi dùng bà Bùi để đối phó chúng ta, có phải vậy không?"
"Hẳn là không, có lẽ lão chỉ cần tiền, bà Bùi chỉ là một trong những mối làm ăn của lão mà thôi."
"Chẳng biết có bao nhiêu người giống như bà Bùi đây?"
Niếp Hành Phong lắc đầu, anh không biết, có lẽ căm hận bản thân cũng là một loại số kiếp, có thể vượt qua hay không, còn phải xem ở chính mình.
Sau hai tiếng đồng hồ, Bùi Thiểu Ngôn được đẩy ra, Tiết Đồng là người đầu tiên tiến đến, nhưng khi thấy biểu cảm của các bác sĩ, khuôn mặt anh ta cứng lại, là một bác sĩ tâm lý có thâm niên, anh ta đã tạo thành thói quen quan sát những cử chỉ rất nhỏ trên khuôn mặt người khác để phỏng đoán suy nghĩ của đối phương, mà bây giờ cảm giác các bác sĩ đó cho anh ta chính là, nội dung bọn họ muốn nói sẽ chẳng tốt lành đi đâu.
"Cậu Bùi bị ngạt thở nghiêm trọng, hệ hô hấp đà từng rơi vào trạng thái hoàn toàn ngừng hẳn trong hai phút, đối với người vừa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm mà nói, bây giơ có thể chính thức xác nhận là não đã chết, thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
"Chỉ mới xác nhận là chết não thôi, đó có nghĩa là vẫn chưa chết hoàn toàn mà?" Tiết Đồng vội vàng hỏi.
"Tim của người bệnh dù còn đập khá yếu ớt, nhưng não đã chết rồi, bác sĩ thỉnh giảng từ nước ngoài cũng nói, không cách nào có thể cứu vãn tình hình của cậu ấy nữa, xin hãy nén bi thương xuôi theo dòng chảy của tự nhiên đi thôi."
Nghe xong mấy câu đó, chân Bùi Linh nhũn ra, gần như không thể đứng vững được nữa, may mắn có Kỳ Chính Dương kịp thời đỡ lấy cô, Tiết Đồng cũng như người lạc trong sương, lui về phía sau hai bước, ngã ngồi trên ghế dài, chủ có Bùi Thiên Thành là xem như bình tĩnh, nói với bác sĩ: "Tiếp tục chữa trị, dùng thuốc và máy móc tốt nhất."
Bùi Thiểu Ngôn được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU(l), mọi người cũng đi theo cậu ấy, nhìn từng hàng từng hàng máy móc trong phòng bệnh, Bùi Linh nhịn không được òa khóc, đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tính mạng của em trai bị đe dọa, mẹ kế và anh trai thì bị đưa đến cục cảnh sát, tuy có cha bên cạnh, nhưng lại lạnh lùng đến mức khiến cô chẳng dám đến gần.
(1) Viết tắt của Intensive Care Unit, đơn vị chăm sóc đặc biệt.
Đợi hộ lý bố trí việc trị liệu xong xuôi cho Bùi Thiểu Ngôn, đã là bốn giờ sáng, Kỳ Chính Dương đi làm một số các thủ tục có liên quan, sau đó đề nghị ra về. Tất cả mọi người đã một đêm không ngủ, cũng nên về nhà nghỉ ngơi một chút, nhất là Bùi Thiên Thành, vốn sức khỏe ông ta đã không tốt, càng phải đươc nghỉ ngơi nhiều hơn, Kỳ Chính Dương không dám nói rằng ngày mai có lẽ còn phải tiếp tục đến cảnh cục, mọi người đều phải duy trì thể lực, chuẩn bị đối mặt với tình huống ngày mai.
Bùi Thiên Thành gặt đầu, đứng lên đi ra ngoài, vợ chồng Bùi Linh theo sau ông ta, Nho Chua đã mệt mỏi từ lâu, ôm làn trúc cuộn tròn trên băng ghế bệnh viện ngủ thiêm thiếp, Bùi Linh đang phiền muộn trong lòng, cũng không gọi nó.
Lúc đi ngang qua Tiết Đồng, bước chân của Bùi Thiên Thành hơi ngần ngừ, lại lập tức bước tiếp, từ đó đến nay người nhà họ Bùi chưa từng nói chuyện với Tiết Đồng, như thể đối với cả hai bên mà nói, đối phương chỉ là một loại vật chất trong suốt.
Ba người đi thang máy xuống tầng trệt, ở đó lại vừa vặn gặp Niếp Hành Phong, mới nãy Trương Huyền nói rằng khát nươc, Niếp Hành Phong đi đến cửa hàng tiện lợi kế bên bệnh viện mua cho cậu một phần ca cao nóng, nhân tiện còn mua hai phần onigiri(2), thấy cha con nhà họ Bùi, anh gật đàu. xem như chào hỏi.
Trong sự việc lần này, vị trí của anh quả thật rất khó xử, tuy rằng đã tìm ra hung thủ, nhưng Bùi Viêm sẽ chẳng cảm kích, ngươ nhà họ Bùi cũng không vui vẻ khi sự thật bị anh làm lộ ra ngoài, Niếp Hành Phong nghĩ người mà bọn họ hiện giơ không muốn nhìn thấy nhất có lẽ chính là mình.
Nhưng mà ôi thật bất ngờ, lúc Bùi Thiên Thành đi ngang qua anh thì dừng bước, bảo vợ chồng Bùi Linh ra xe trước, sau đó nói với anh: "Cậu có chuyện muốn nói với ta sao?"
Niếp Hành Phong nhìn Bùi Thiên Thành, trong khoảng thời gian một đêm cực kỳ ngắn, ông ta dương như già đi mười tuổi, gió fdông lạnh lẽo vô tình thổi tung mái tóc màu muối tiêu của ông ta, những nếp nhăn vắt ngang trên trán, như thể đó là vết tích mà năm tháng trôi qua khắc sâu trên khuôn mặt người đàn ông già nua này.
Niếp Hành Phong bây giờ thật ra chẳng có gì muốn nói cả.
Cái cần làm sáng tỏ đã sáng tỏ, những chuyện còn lại nói ra cũng vô ích, chẳng bằng không nhắc đến, huống chi sự thật thường đi đôi với đau lòng, bất mãn, khổ sở thành một tổ hợp chung với nhau, nhắc đến sẽ chỉ làm người biết chuyện càng không vui hơn thôi.
"Chuyện lần này thật cám ơn cậu." Đôi bèn trầm mặc một hồi, Bùi Thiên Thành nói.
"Thật ra, ông ngay từ đầu chuyện gì cần biết đều đã biết hết rồi đúng không?" Hoàn toàn không hài lòng vì lời cảm ơn của người khác, Niếp Hành Phong thản nhiên nói.
Ông ta chẳng ừ hử gì cả, nhưng vẻ mặt đầy mệt mỏi của ông ta chính là câu trả lời tốt nhất rồi.
"Ông làm như vậy rất không công bằng với Bùi viêm."
"Ta chỉ là không biết phải làm sao cho đúng. Một bên là vợ, một bên là con, không cần biết ta làm thế nào cũng không thể thoả mãn được tất cả mọi người." Bùi Thiên Thành nhìn Niếp Hành Phong, "Tình cảnh này cậu hẳn rất rõ, ông nội của cậu chẳng phải vì bảo toàn công ty đã truất quyền lực của cậu hay sao?"
"Không giống đâu." Nội tình sự việc Niếp Hành Phong không muốn nói, chỉ nhẹ nhàng bảo: "Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, ông nội của tôi đều đặt mình ra khỏi nó, làm một khán giả dứng xem. Ông Bùi, xin thứ lỗi tôi nói thẳng, cái sai của ông là việc đã xem con cái của mình là quân cờ, tùy tiện sai khiến theo ý nguyện của mình, cảm xúc của Bùi Thiểu Ngôn, sự nghiệp của Bùi Viêm, đều bởi vì suy nghĩ lấy mình là trung tâm của õng nên mới biến thành cục diện như thế này đây."
"Chắc là thế." Bùi Thiên Thành run run cây gậy, ánh mắt đảo qua túi đồ ăn trong tay Niếp Hành Phong: "Nhưng nếu được quay lại một lần nữa, ta vẫn sẽ đưa ra quyết định giống như thế, trên đời này không có cha mẹ nào lại đồng ý cho con mình qua lại với một tên bệnh nhân tâm thần tham lam nghiện ma túy."
Có lẽ là vậy, nhưng Niếp Hành Phong nghĩ điều Bùi Thiên Thành không nên nhất chính là, ông ta sợ phá hoại hình tượng của người cha hiền trong lòng Bùi Thiểu Ngôn nên mới đem chuyện về Tiết Đồng giao phó hoàn toàn cho Bùi Viêm xử lý, do đó dẫn đến cảnh huynh đệ tương tàn, lại càng không nên cố tình chạy ra nước ngoài để trốn tránh thị phi sau khi mọi chuyện xảy ra.
Có lẽ đối với Bùi Thiên Thành mà nói, tố cáo con trai hay là vợ đêu không phải chuyện vui vẻ gì, nhưng ông ta không nên trốn tránh, những âm mưu thủ đoạn trên thương trương không thể áp dụng được lên người thân của mình. Anh mặc dù không thể chỉ trích cách làm của đối phương, nhưng tuyệt đối không đồng tình.
"Hi vọng tắt cả sẽ không thay đổi theo chiều hướng tệ hơn." Niếp Hành Phong chân thành nói.
"Cảm ơn."
Bùi Thiên Thành đi ra ngoài, ông ta đi thật chậm, cây gậy gõ trên mặt đất tạo ra những tiếng cộp cộp u buồn, trong màn đêm tĩnh mịch lại càng đặc biệt cô liêu hơn, đèn đường kéo dài cái bóng của ông ta, cái bóng gầy gò cô đơn bám sát sau lưng.
Niếp Hành Phong không có bên cạnh, Trương Huyền cảm thấy rất buồn chán, mà hành lang bệnh viện vắng tanh lại càng khắc sâu thêm cảm nhận của người ta về sự cô đơn, hình như rất không hài lòng với không gian lặng ngắt như tờ này, tiếng ngáy của Nho Chua và Tiểu Mãn thi nhau vang lên, Trương Huyền nhìn bọn nó, một cậu trai tuấn tú co mình trên băng ghế nhỏ xíu, cuộn tròn như một chú mèo, ôm chặt cái làn trúc vào lòng.
Ngủ ở đây rất khó chịu, sao lại không chịu về nhà mà ngủ? Sau khi Trương Huyền cảm thán xong, lại nghĩ đến chính mình, trời đã hửng sáng, người nhà họ Bùi đã về hết cả, mình và chủ tịch sao lại còn ngóc mổ ở đây vậy nhỉ?
Ngẩng đầu nhìn phía đối diện, Tiết Đồng không nhúc nhích ngồi tại chỗ, như một bức tượng đá cứng đơ, sau khi hỏi thăm bệnh tình của Bùi Thiểu Ngôn từ chỗ bác sĩ, anh ta không hé mở thêm câu nào nữa, trầm mặc, bỏ tất cả mọi người ra khỏi tầm mắt.
Trương Huyền đi tới ngồi xuồng bên cạnh anh ta, hỏi: "Anh có luyện công phu mình đồng da sắt à? Ngồi lâu như vậy không động đậy tí nào, người chẳng lẽ không đau không nhức?"
Cậu chỉ đơn thuàn là buồn chán quá mới đến gần, căn bản là không ôm hi vọng Tiết Đồng sẽ đáp lại, ngờ dâu lát sau Tiết Đồng đột nhiên nói: "Trước đây, Thiểu Ngôn cũng bắt chuyện với tôi như thế này."
"Chắc là có một số điểm tôi với cậu ấy rất giống nhau."
Không để ý đến Trương Huyền đang lèm bèm, Tiết Đồng tiếp tục nói: "Thiểu Ngôn là một người rất đơn thuần, cũng rất chấp nhất, ban đầu lúc tôi đi tàu điện ngầm gặp được cậu ấy, cậu ấy nói rằng đi ra ngoại ô vẽ thực tế, thật ra tôi biết cậu ấy vì muốn nhìn thấy tôi nên mới đi tàu điện ngầm, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với tôi, tôi không biết mình có chỗ nào hấp dẫn với cậu ấy nữa."
"Tôi cũng đâu biết chiêu tài miêu hấp dẫn chỗ nào, nhưng mỗi lần gặp anh ấy, ngay lần đâu tiên đã nhận định là anh ấy rồi." Trương Huyền suy nghĩ một hồi lại nói: "Có lẽ là duyên phận từ trong ánh mắt."
"Là kiếp nạn." Tiết Đồng chậm rãi nói: "Tòi vẫn luôn cho rằng cái chết chính là kiếp số cuối cùng của tôi, bây giờ mới hiểu được kiếp thứ chín đó là cái chết của Thiểu Ngôn, tôi thế mà lại không tính ra được, tôi cứ cho rằng rời khỏi cậu ấy là vì muốn tốt cho cậu ấy, mà không ngờ ngược lại còn hại cậu ấy."
"Rất bình thường, pháp lực cao cách mấy cũng có điềm mù, nhất là khi đối mặt với chuyện tình cảm."
Sau một khoảng lặng dài, Tiết Đồng lại hỏi: "Cậu ấy sẽ chết sao?"
"Anh dù gì cũng là bác sĩ, chuyện này anh lý ra càng hiểu rõ hơn tôi." Trương Huyền ngáp một cái, quay đầu nhìn thang máy đằng xa, chủ tịch đi lâu vậy rồi sao vẫn chưa về? Loại chuyện như an ủi người khác không phải là sở trường của cậu.
"Sẽ có cách thôi." Tiết Đồng nói như đang tự trả lời, hoặc có lẽ nên nói là đang tuyên cáo lời thề.
"Tôi không đề nghị anh làm chuyện nghịch thiên, lãng phí kiếp thứ chín vất vả lắm mới vượt qua được một cách vô ích, có lẽ không lâu nữa là anh có thể tu thành tiên rồi." Trương Huyền tốt bụng nhắc nhở, chỉ vào Nho Chua và Tiếu Mãn đang ngủ say bên cạnh, "Đứa bé đó lúc còn là phược linh thì quen với tiểu hồ ly kia, sau khi nó đi luân hồi, hồ ly cũng đi theo nó, anh xem bọn nó bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Cái chết cũng không phải chỉ toàn là bi thương, đa phần nó còn là biểu tượng của hi vọng, thời gian anh tu đạo lâu hơn tôi nhiều, đạo lý này lẽ ra anh lại càng phải thông suốt hơn tôi."
"Tôi hiểu, nhưng không cách nào chấp nhận, tôi chỉ muốn Bùi Thiểu Ngôn của đời này, cho dù cậu ấy có thể chuyển thế, chúng tôi có thể gặp lại, cậu ấy cũng không còn là cậu ấy trong ký ức của tôi nữa." Tiết Đồng nhìn Trương Huyền, "Nếu như người gặp chuyện không may hôm nay là Niếp Hành Phong, cậu nhất định cũng có suy nghĩ giống như tôi thôi."
"Không!" Trương Huyền phủ định hoàn toàn, nghiêm túc nói: "Nếu như là tôi, tôi ngay từ đầu đã không chọn ra đi! Nếu người chết trước là anh ấy, tôi không ngại việc anh ấy dẫn tôi theo, nếu người chết trước là tôi, tôi cũng sẽ kéo anh ấy đi cùng." Đương sự trong câu chuyện Niếp Hành Phong vừa ra khỏi thang máy thì nghe được những lời này của Trương Huyền, âm vực không cao, nhưng lại có dư âm lanh lảnh rung động lòng người, Niếp Hành Phong dừng bước, trong mắt hơi ẩm ướt, nghĩ thầm nếu quà thật có một ngày như vậy, anh làm sao cam lòng để Trương Huyền chết theo mignh chứ?
Anh chưa đi qua vội mà vẫn đứng đó, rất nhanh Trương Huyền đã nhìn thấy anh, chào tạm biệt Tiết Đồng, vội vã chạy đến.
"Anh đã đi đâu vậy?"
"Vừa rồi gặp phải Bùi Thiên Thành dưới sảnh, trò chuyện với ông ta vài câu."
Đề tài không vui Niếp Hành Phong không muốn nhắc lại, nhét ca cao nóng Trương Huyền thích vào tay cậu, Trương Huýên không nhận lấy, mà nhấn vào nút xuống trên bảng điều khiển thang máy, nói: "Về nhà thôi."
Ba chữ thật ấm áp, Niếp Hành Phong nở nụ cười, lăn qua lăn lại cả đêm, quả thật muốn về nhà nghỉ ngơi chán chê thì thôi, anh nhìn Nho Chua và Tiểu Mãn vẫn đang ngủ rất ngon trên băng ghế, Trương Huyền nói: "Đừng động đến tụi nó, bọn nó ngủ đẫy giấc tỉnh dậy tự nhiên sẽ đi về thôi."
Hai người ra khỏi bệnh viện, đã hừng đông rồi mà bầu trời vẫn đen kịt như trước. Trương Huyền khui lon ca cao, hớp một hớp thức uống nóng, chậm rãi cùng Niếp Hành Phong bước về phía trước, bọn họ không đi xe, sớm như vậy cũng không thể gọi được taxi, chỉ có thể đi bộ về nhà, Niếp Hành Phong không nói đến việc dùng pháp thuật, cậu cũng không nói luôn.
"Vụ án này xem như là phá được rồi nhỉ? Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy không thể định hình được." Nuốt ngụm thức uống ấm lòng, Trương Huyèn nói: "Hơn nữa lại thật phức tạp, cũng khó cho chủ tịch phải để tâm ghi nhớ đến vậy."
"Bản thân vụ án thật ra không phức tạp." Thứ phức tạp là lòng người.
Vụ án này lúc ban đầu chỉ xuất phát từ một bộ phim lúc tám giơ đẫm máu chó, quá lắm chỉ là khi Bùi Thiểu Ngôn vô ý làm Tiết Đồng bị thương, thế nhưng mỗi nhân vật trong bộ phim này vì tâm tư riêng của mình mà cố chấp chen một chân vào dựng nên những nội dung vốn không nên có.
Tiết Đồng tạo ra xác chết vốn không nên tồn tại. Bùi Viêm vì giúp Bùi Thiểu Ngôn che giấu hành vi phạm tội, di chuyển cái xác định giá họa cho Giovanni vốn không nên có mặt. Bà Bùi hận Bùi Thiểu Ngôn, thừa cơ hại cậu ta, Bùi Thiên Thành biết nội tình mà lại im miệng không nói, thậm chí Tô Dương hoàn toàn không liên can gì đến vụ án cũng bị liên lụy theo, còn có cái xác nam không rõ thân phận, những việc tưởng chừng nhỏ nhặt không đáng kể trộn lẫn vào nhau, lại biến một vụ án vốn là rất đơn giản trở nên rắc rối phức tạp.
"Cái xác kia có cần tiếp tục điều tra nữa hay không?" Trương Huyền hỏi.
"Giao cho Ngụy Chính Nghĩa đi, nhưng tôi không nghĩ rằng anh ta có thể moi ra được gì từ miệng Tiết Đồng."
"Nếu như Bùi Thiểu Ngôn chết, chẳng biết Tiết Đồng sẽ như thế nào."
"Muốn thành tiên đương nhiên phải chịu được các loại đau khổ, hi vọng anh ta có thể vượt qua được tử kiếp của Bùi Thiểu Ngôn."
"Dùng cái chết của người yêu tạo thành lịch kiếp của con đường thành tiên, loại thần tiên như vậy không làm cũng dược." Trương Huyền lầm bầm xong, còn đuổi theo nói: "Tôi ghét mùa đông dễ sợ, đã lạnh rồi, đêm lại còn dài."
Cách nói chuyện bộc lộ ra thói quen trước kia của cậu, Niếp Hành Phong cũng theo đó thay đổi đề tài, nói: "Không ngờ em lại là người hướng về phía ánh sáng như vậy." Hải thần không chính cũng chẳng tà thích nhất chính là bóng tối, nếu không đã chẳng xưng huynh gọi đệ với Đế Si chủ nhân của hắc ám.
"Bởi vì trong ánh sáng mới có anh mà." Trương Huyền cắn cơm nắm trong tay, cười tủm tỉm nhìn Niếp Hành Phong nói: "Cái này rất là quan trọng đó."
Tay bị kéo qua, Niếp Hành Phong đưa tay mời cậu: "Làm phép một lần nữa nào, về Niếp trạch, lần này đừng rơi nhầm chỗ nữa đấy."
"Đi thăm cháu sao?" Trương Huyền lập tức hưng phấn lèn, "Yên tâm, lần này nhất định không thành vấn đề."
"Em chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên, đường về nhà chẳng ai đi nhầm cả."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook