Thiên Sơn Độc Hành
-
Chương 15: Cố nhân
Người động lòng sợ nhất chính là tự mình đa tình.
—
Học kỳ năm thứ ba đại học cứ dần dần trôi qua trong sự đa dạng mà lại bình ổn vậy, kiếp này bình an, năm tháng lâu dài. Vào bữa cơm tất niên thêm một tuổi mới thật mộc mạc mà mạnh khỏe đó, Triển Chiêu mỉm cười chăm chú nhìn khuôn mặt trầm ổn anh tuấn của cha, khuôn mặt ôn nhu tú lệ của mẹ, cùng với nụ cười ngây thơ ngọt ngào của em gái, tự nhiên xuất hiện một loại cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc mãnh liệt. Tính toán tới gia cảnh tạm thời khó khăn làm gì kia chứ? Cả nhà bọn họ bốn người hoàn hảo ở bên nhau, kiên tâm chờ đợi năm sau có cuộc sống tốt hơn, sẽ không còn gì quan trọng hơn như thế nữa.
Đời trước có từng nghĩ tới lúc luân hồi sẽ có hạnh phúc bình an như vậy chăng? Nếu quả thật có chuyện nhân quả, như vậy bắt cậu phải chịu đựng nhiều cô đơn hơn nữa để đổi lấy phúc lợi thời khắc này đang nắm trong tay, cậu vẫn cam tâm tình nguyện. (Đừng nghĩ thế, em xứng đáng được yêu thương mà)
Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến cha mẹ đã ly dị của Bạch Ngọc Đường, tâm trạng của cậu không khỏi buồn phiền. Lúc này đèn đóm của hàng triệu gia đình đang ấm áp sáng sủa như vậy, mà hắn hẳn là còn đang ở bên điện thoại di động gọi đến nơi nào đó để chúc mừng năm mới với cha. Loại sự tình cha mẹ ly hôn này, ở nơi có tỷ lệ ly hôn cao tới 40 phần trăm như Bắc Kinh thực sự không coi vào đâu, có điều là bất hạnh trở thành một phần của bốn mươi gia đình nào mà thôi. Nhưng mà con số chính xác thật quá lý trí, đến lúc thực sự rơi vào trường hợp của mình, vị tất có thể đối xử bình tĩnh như vậy.
Dù sao lý trí cùng tình cảm, thường thường không cách nào đồng bộ quy nhất.
Năm sau mọi người đều tự bắt đầu nỗ lực. Triển Giang xin nghỉ việc, công việc tuy an ổn nhưng tiền lương không cao, đi tìm một công việc khác để làm. Tuy rằng không ổn định, còn có phần mệt mỏi hơn, nhưng thu nhập so với trước đây cao không ít, thân là người đứng đầu một nhà, trong lòng ông tự có tính toán. Học phí cấp 3 của Triển Hân không cần lo, nhưng chi tiêu trong nhà và bệnh tình của vợ ông vẫn phải tiêu dùng rất lớn, ông muốn để vợ và con cái mình sống tốt hơn, chính mình có mệt mỏi hơn một chút cũng không sao. Thừa dịp bây giờ còn khả năng, phải bắt đầu vì tương lại học đại học của Triển Hân để dành lại một khoản. Nếu như đợi đến khi Triển Hân lên đại học mà còn phải hỏi đến mấy anh bên nhà vợ giúp đỡ, Triển Giang cảm thấy mình cũng không mở miệng ra mà nhờ vả được.
Hơn nữa, cũng như trong lòng Triển Chiêu đã biết hiểu chuyện không bỏ được em gái, Triển Giang cũng không muốn con trai mình ở đại học khổ cực như vậy.
Triển Chiêu hoàn toàn có thể thông cảm đến nỗi khổ tâm của cha, chỉ là âm thầm nỗ lực, dự định tương lai giúp đỡ cha cung cấp nuôi dưỡng Triển Hân lên đại học. Học kỳ hai của năm ba, Triển Chiêu cư nhiên gặp lại hai nhân vật khiến cậu cực kỳ ngạc nhiên! Chưa từng nghĩ tới, cuộc đời này còn có may mắn được gặp lại, đơn giản là phúc lợi trời ban.
Không sai, hai người đó chính là Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, kiếp trước.
Lớp đầu tiên của học kỳ hai năm thứ ba đại học, Triển Chiêu mới sớm đã đến phòng học, theo thói quen vừa đọc sách vừa xem thầy giáo đã đến chưa. Trước giờ học 5 phút, Triển Chiêu nhận ra thầy giáo đã vào phòng chuẩn bị, nhưng diễn biến của cuốn《Một năm ở Provence》trong tay thực tình là làm cho người ta say mê, cậu lại không ngẩng đầu cũng không ngừng đọc. Thẳng đến khi bắt đầu vào lớp, giọng nói quá sức quen thuộc vang lên bên tai, quen đến nỗi khiến Triển Chiêu tưởng lầm là bản thân đã quá mức đắm chìm vào cuốn sách cho nên sinh ra ảo giác, cậu ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, trong mắt có một thứ hoài niệm cực hạn.
Vị giáo sư trung niên trên bục giảng có một gương mặt nho nhã mà tuấn tú, trong biểu tình mang theo sự trí thức quý phái đặc hữu và nét trầm ổn cùng đạm nhiên. Ông cực kỳ lịch sự tao nhã vươn tay về phia trước, đỡ lấy gọng kính trong suốt không màu, đưa mắt nhìn quét qua phòng học chưa có bao nhiêu người và số học sinh thỉnh thoảng còn đi vào, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi không thích có học sinh vào lớp của tôi muộn, các em có thể không đến, nhưng tôi không đồng ý đi muộn. Tuy nhiên, nếu như em đồng ý tới lớp, tôi cho các em biết, đó là may mắn vạn phần, các em đã lựa chọn chính xác.” Ông thành thạo dừng một chút, trong ánh mắt là sự cao ngạo căng thẳng: “Buổi sáng tốt lành, tôi là giáo viên môn biên tập tin tức của cáo em học kỳ này, tên tôi là Công Tôn Sách. Các em nghe không sai đâu, chính là cái vị có cùng tên Công Tôn Sách vô cùng thông minh trên tivi kia đó, có thể nhớ tên của tôi chứ.”
Là một câu nghi vấn, nhưng lại thể hiện sự chắc chắn, là một người phi thường hấp dẫn.
Phía bên dưới đều cười rộ lên, dần dần nảy sinh hảo cảm và hứng thú đối với vị giáo sư này. Sau đó ông bắt đầu giảng bài, quả nhiên lời đầu tiên không phải là tự tin và kiêu ngạo mù quáng. Sở trường giảng bài của ông ấy là đem lý luận khô khan và đề án thú vị kết hợp lại, hơn nữa biểu đạt cực kỳ giàu sức kéo, giọng nói không nhanh không chậm, thỉnh thoảng lại tràn ngập niềm vui mang tính hí kịch. Đây hoàn toàn không giống như một bài chuyên ngành trừu tượng và khô khan, mà cực kỳ đặc sắc, không hổ danh là giáo sư giỏi nhất của trường, xuất thủ kinh người.
Triển Chiêu ngồi ở hàng ghế thứ hai trên giảng đường chầm chậm nở nụ cười, trong mắt là niềm vui cùng thỏa mãn sâu đậm.
Thì ra Nguyệt Hoa nói đều đúng cả, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa. Nước mắt ly biệt nhất định phải lưu lại đến thời khắc ấy lấy ra để dành cho lễ truy điệu, đây chính là cuộc lữ trình mà cuộc sống mỗi người phải trải qua.
Từ sau khi thấy được mị lực đặc biệt của Công Tôn lão sư, không còn một ai chạy thoát khỏi môn học này nữa. Vốn chính là môn chuyên ngành, còn có may mắn gặp được thầy giáo khó cầu như vậy, còn trốn nữa thì thật phải tạ lỗi với ưu ái của ông trời rồi.
Bởi vì gặp lại cố nhân, cá tính vốn dĩ nghiêm túc của Triển Chiêu càng phát huy tới cực đại, con người cậu lại là thông minh hiếu học, sau khi tiếp xúc, cũng không biết có phải thực sự là do duyên phận quá sâu, giáo sư Công Tôn thích cậu vô cùng, vẫn xem cậu như học trò đắc ý mà đến thăm. Càng trùng hợp nữa là, vị giáo viên Anh ngữ năm xưa cực kỳ thích Triển Chiêu lại chính là vợ của thầy Công Tôn, hai vợ chồng về nhà làm nghiệp vụ trao đổi một lần, nhất thời phát hiện ra bọn họ cùng yêu thích một học sinh, cười rồi còn gọi đây chính là ý trời.
Bởi vì quen thuộc với vợ cồng thầy Công Tôn, Triển Chiêu mới từ từ phát hiện, thì ra chủ nhiệm phòng giáo vụ của học viện Pháp luật chính là giáo sư Bao Hi Văn, ông ấy dạy môn 《Luật hình sự》 và 《 Luật dân sự 》. Lúc gặp mặt, Triển Chiêu càng vô cùng chắc chắn, vị giáo viên Bao này chính là Bao đại nhân xưa kia của cậu. Ông và hai vợ chồng thầy Công Tôn đều là bạn học thời cấp ba, cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Công Tôn sư mẫu đã từng vui đùa kể cho Triển Chiêu biết, cái tên này có lai lịch thật lớn.
Năm đó nhà Công Tôn và nhà Bao là hàng xóm đối diện nhau. Bên nhà thầy Công Tôn sinh trước. Cha của thầy là quốc học đại sư, bình sinh cực kỳ yêu thích 《Thất hiệp ngũ nghĩa》, trùng hợp nhà mình vừa lúc là họ kép Công Tôn, bởi vậy đứa con còn chưa ra đời tên đã được chọn sẵn rồi. Mẹ Công Tôn vẫn luôn cảm thấy quá sức may mắn mình đã sinh con trai, nếu ra là con gái, tên này thật oan uổng đứa nhỏ. Không lâu sau, tiểu tử nhà họ Bao đối diện cũng ra đời, hai nhà thế giao, hai ông bố vừa thương lượng, thiếu chút nữa đã trực tiếp gọi đứa nhỏ này là Bao Chửng luôn. Thế nhưng Bao phu nhân kiên quyết không cho phép bất kính với vị Thanh Thiên đại nhân kia như thế, bà chính là một vị nữ chủ chính cống, mới sẽ không để cho lão đầu nhà mình đặt loạn tên cho con trai được. Nhưng Bao phu nhân lại suy nghĩ thêm một chút, gả cho một ông chồng có họ như vầy, cũng không phải là có lòng trông cậy con cái sau này tương lai trưởng thành sẽ trở thành một người chính trực thiện lương lại có tiền đồ sao. Lúc này mới bất đắc dĩ đồng ý cái tên Bao Hi Văn, nghe nhã nhặn, ý tứ cũng hay, là một cái tên không tệ. Quả nhiên con trai lớn lên đi học Luật, được coi là một người chính trực không tư lợi a…
Mà Công Tôn sư mẫu chính là cô em gái nhà bên lớn lên cùng với bọn họ, ôn nhu thông minh lại hiểu chuyện, còn phi thường đẹp, ba đứa bé thanh mai trúc mã từ lâu. Sau khi lớn lên, những người lớn vốn là còn hơi lo lắng không biết có khi nào xuất hiện love triangle này nọ không, kết quả Công Tôn và gia đình nhà chồng không bao lâu đã quả quyết rồi kết hôn ngay, người đưa lễ vật phong phú nhất lại chính là đứa nhỏ Hi Văn kia. Đây là tình hữu nghị cách mạng chính trực thuần khiết đến cỡ nào a, các vị lão nhân gia trong lòng nhất thời xấu hổ một phen. Quả nhiên người đã già thật là không tốt, phim tám giờ tối xem quá nhiều rồi, trong đầu chỉ toàn là những ý nghĩ cẩu huyết, cho nên mới nói phim truyền hình Trung Quốc thực sự là hại người rất nặng a rất nặng…
Lại nói tiếp, thực sự rất đặc sắc, phi thường đặc sắc.
Học kỳ hai năm thứ ba đại học của Triển Chiêu vì được nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc như vậy mà bội giác khoái trá, mà vì được đi theo vị lão sư mà mình sùng kính nhất để học tập nên càng vui vẻ không thôi. Vợ chồng Công Tôn thích Triển Chiêu vô cùng, thầy Công Tôn thậm chí thường xuyên hỏi Triển Chiêu có muốn thi nghiên cứu sinh hay không, ông nhất định sẽ làm người hướng dẫn cho cậu. Thế nhưng quyết tâm của Triển Chiêu đã định, đã sớm lên kế hoạch sau khi tốt nghiệp sẽ ra ngoài làm việc, không thể làm gì khác hơn là cô phụ ý tốt của thầy một phen. Thầy Công Tôn cũng vì chuyện này mà bị thầy Bao cười nhạo cậu lại đi dụ dỗ thiếu nhiên đàng hoàng phải không, thực sự là trời xanh có mắt… (quải về làm con chứ sao *khụ* =))))
Nói luân hồi các loại, thực sự rất kỳ diệu. Nghe những câu chuyện tiếu lâm từ sư mẫu kể cho cũng vậy, Triển Chiêu nhất thời có cảm giác không biết nên khóc hay cười. Trong những đêm khuya thanh vắng, có lúc cậu lại nhớ tới những con người hạnh phúc giản dị này, nhịn không được mỉm cười. Vẫn là Nguyệt Hoa nói đúng, kiếp trước quá mờ ảo, cuộc sống mới, nên có câu chuyện mới của nó.
Chỉ là còn một chút chấp niệm, thật sự là chấp niệm, vô luận như thế nào, đều không thể từ bỏ, vậy nên lại lựa chọn kiên trì.
Trong nửa năm này, khiến Triển Chiêu có phần bất an chỉ còn lại mình Bạch Ngọc Đường.
Hắn hiện tại tựa hồ bề bộn nhiều việc, không thường xuyên tới tìm cậu như trước nữa, thỉnh thoảng có tới cũng bình thường thất thần, đến ngay cả ánh mắt sắc sảo của Triển Chiêu từ trước đến nay tự nhận cực kỳ hiểu hắn cũng có hơi không thể hiểu nổi rồi. Triển Chiêu mơ hồ có thể đoán được Bạch Ngọc Đường có tâm sự, nhưng chờ đến lúc cậu thực sự hỏi hắn, đối phương chỉ là cười cười nói không có gì, thần thái cũng rất tự nhiên.
Không biết hắn vì sao bỗng nhiên trở nên nặng nề như vậy, Triển Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến Tô Hồng, Ngọc Đường trở nên khác thường chắc là vì cô ấy đi.
Triển Chiêu còn nhớ Bạch Ngọc Đường năm đó từng đề cập với cậu, hai người họ lúc ban đầu chia tay là bởi vì Tô Hồng cảm thấy mình và Bạch Ngọc Đường tuyệt đối chẳng hợp nhau, hơn nữa cô ấy có nói mình yêu người khác. Sau lại bỗng nhiên gương vỡ lại lành, lại là bởi vì Tô Hồng yêu mà không được, cộng thêm quá khứ không thể đơn giản rũ bỏ này của bọn họ. Ràng buộc quá sâu, bọn họ đúng là cảm nhận được ái tình đẹp đẽ và thuần túy lúc ban đầu ở nơi đối phương, hay là vì đây là mối tình đầu đẹp đẽ của bản thân, cho nên không đến tuyệt lộ, hai người cũng không thể chân chính buông tay.
Lúc lên đại học, Bạch Ngọc Đường và Tô Hồng vẫn cứ không mặn không lạt gặp gỡ, nhưng trong ấn tượng của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường rất ít kể chuyện không nỡ cùng với bất đắc dĩ của bọn họ cho cậu giống như trước đây. Chuyện cũ của hai người, Triển Chiêu đã nghe không dưới mười lần, mỗi lần đều rất nghiêm túc. Thế nhưng, có lẽ là tình cảm mãnh liệt lúc ban đầu dần dà rút đi, có lẽ là sự nỗ lực và kiên trì đơn phương trong thời gian quá dài khiến hắn nghĩ lao tâm lao lực quá độ, càng có thể, hắn không hiểu.
Triển Chiêu nhẹ thở dài, chính là mỗi người đều có chấp niệm khó có thể từ bỏ của bản thân mình, chỉ hi vọng hắn không nên tự dày vò như vậy, bất đắc dĩ như vậy, giống như cậu và Nguyệt Hoa vậy. Rồi sẽ có người nhận được hạnh phúc chứ, thiên ý sẽ không hà khắc vậy đâu.
Sau nụ hôn như lướt nước kia, Bạch Ngọc Đường quả thật có chút cảm giác dày vò, hắn cảm thấy mình đã rơi vào hoang mang sâu sắc.
Đối với Tô Hồng, Bạch Ngọc Đường không biết vì sao mình luôn không từ bỏ được như vậy, có lẽ phải nói, là hắn cho rằng mình vĩnh viễn không từ bỏ được. Trước khi đối với Triển Chiêu sinh ra những tâm tình ngọt ngào mà vui thích này, hắn vẫn không muốn suy nghĩ chuyện tình cảm quá nhiều. Luôn luôn cho rằng ái tình đơn giản, thuần túy, nếu nghĩ quá mức phức tạp thì không còn là hình dáng ban đầu của ái tình nữa rồi. Nhưng khi hắn dần dần biết được, trong cuộc đời của hắn là có một người so với Tô Hồng càng khiến cho hắn nóng ruột nóng gan, càng làm cho hắn cảm nhận được tình tự lo được lo mất, lúc này hắn mới tỉnh táo lại.
Hắn đã hôn môi Triển Chiêu, cũng đủ để chứng minh trọng lượng độc nhất vô nhị của người này ở trong lòng hắn.
Tô Hồng là mối tình đầu của Bạch Ngọc Đường, hắn đã từng ký thác toàn bộ lý tưởng về tình yêu của mình vào cô. Thời gian còn yêu nhau, hắn thật sự nhiệt liệt hy vọng có thể cùng cô cầm tay bên nhau, dữ tử giai lão, giống như cha mẹ của mình vậy. Nhưng số phận vĩnh viễn sẽ không diễn theo kịch bản tốt nhất mà mình nghĩ ra. Đối với hai người yêu nhau sâu đậm từ thời niên thiếu như ba mẹ hắn cũng chạy không thoát khỏi cãi cọ, kết thúc cuối cùng vẫn phải chia tay, kết cục thê lương. Có thể cũng bởi lý do như vậy, Bạch Ngọc Đường bướng bỉnh mong muốn mình không giống họ, hắn mong muốn tình cảm là thiên trường địa cửu, là tình hữu độc chung, là không có tổn thương. Hắn không muốn trở thành người như cha mẹ, cho nên mới cố ý muốn bảo vệ cho thuở ban đầu đẹp đẽ, cho dù từ lâu nó đã đổi thay hoàn toàn.
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nở nụ cười khổ, hắn và Tô Hồng, tròn sáu năm đằng đẵng, đều đã tiêu ma trong chấp niệm. Lưu luyến Tô Hồng dành cho hắn, thâm tình hắn dành cho Tô Hồng, đều dứt khoát như nhau cả. Nói cho cùng, thứ mà bọn họ thâm tình không từ bỏ được, đã không còn là đối phương nữa, mà là đại biểu của sự vĩnh hằng.
Hoang đường cỡ nào, thời gian phí phạm một lần là sáu năm liền. Thật sự hiểu đáy lòng của bản thân mềm yếu, cũng là sáu năm. Quá khứ từ lâu đã trôi qua mất, hà tất không tiêu tan?
Bạch Ngọc Đường tuyệt đối không phải là một người không quyết đoán, một khi đã suy nghĩ minh bạch, sẽ không lưỡng lự thêm nữa. Nếu như không có dũng khí đưa vết thương ra phơi dưới ánh mặt trời để chữa trị cho bằng hết, sau này lộ ra sẽ chỉ càng đau hơn. Vì vậy vào một ngày thứ tư trời rất đẹp, Bạch Ngọc Đường hẹn Tô Hồng ra ngoài, hai người nét mặt bình thản an tĩnh, thản nhiên đối mặt với người kia.
Trong tách cà phê tinh xảo bên tay, hương thơm cappucino ngào ngạt mà mềm mại kéo dài. Tô Hồng chầm chậm khuấy đều cà phê trong tách, nét mặt đượm một vẻ bình thản cùng an định mà những năm gần đây cô ít có được. Cô lẳng lặng nhìn gương mặt người đối diện, trong ánh mắt có ý cười thản nhiên. Hắn như trước vẫn dáng vẽ đạm mạc tản mạn như hồi mới gặp gỡ, lại có đường nét tinh tế đẹp trai như vậy, những lúc nhìn cô thường sinh ra vài phần nhu hòa và kiên trì hơn hẳn so với khi nhìn người khác.
Bọn họ là người giống nhau như vậy, vốn nên sống nương tựa lẫn nhau, liếm láp vết thương trên người nhau, cùng nhau chữa lành. Nhưng cuối cùng đều vì sự quyết tuyệt và chấp nhất của từng người mà trong suốt một khoảng thời gian khá dài đã lựa chọn vô thức tạo ra thương tổn cho nhau.
Một lần thương tổn là biết bao năm.
Tô Hồng thản nhiên cười, chậm rãi thở dài khe khẽ: “Bây giờ nhớ lại, pháo hoa anh phóng cho em vào ngày lễ Giáng Sinh đó thật đẹp quá. Chỉ là khi đó lạnh lắm, đến bây giờ cũng đã sớm không còn nhớ được bộ dáng mình khi đó nữa, nhất định rất đần hen.”
“Có đôi khi đần một chút không tốt sao?” Đầu ngón tay thon dài của Bạch Ngọc Đường biếng nhác vuốt ve thành tách cà phê sứ trắng mịn, nhìn người bạn gái quen biết nhiều năm ở phía đối diện, ôn hòa cười nói: “Hồi đó đần cũng đần rất đáng yêu, bây giờ còn muốn được đần như thế một lần nữa, chắc sẽ rất khó.”
Hiện tại coi như là bạn gái cũ rồi nhỉ.
Trên khuôn mặt lãnh diễm của cô gái trẻ nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt trở nên mềm mại: “Tuy nói thế thật, nhưng anh cũng không cần phải cảm khái giống như bọn mình đã thành hai ông bà già vậy chứ, Ngọc Đường.”
“Dù sao đi nữa chắc chắn không còn trẻ nữa.” Bạch Ngọc Đường cầm ly lên uống một ngụm cà phê nguyên chất, cười đến thờ ơ mà vẫn cứ sáng sủa sinh động như cũ: “Cũng đã gần tốt nghiệp, không phải sao?”
Tô Hồng lo lắng thở dài: “Rất nhiều việc đều không còn nhớ rõ nữa, giống như là của người khác trải qua chứ không phải mình vậy, thời gian thực sự là một thứ đáng sợ. Vẫn cho rằng mình rất mạnh mẽ, có khả năng không thỏa hiệp, không ngờ đến lúc tuyệt lộ mới có thể hiểu mình cũng rất yếu mềm, hồi đó không thể quên được, trốn chạy lâu đến vậy, vẫn cứ đứng sừng sững như núi. Lãng phí thời gian dài như vậy, cho rằng đã đi vòng qua nó rồi, té ra mình lại trở về vị trí ban đầu, thật là có chút buồn cười mà…”
“Tô Hồng.” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nhìn cô, ngữ khí ôn hòa mà thành khẩn, “Đừng nghĩ vậy, chúng ta không hề lãng phí, chí ít chúng ta đã cùng nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Đã rất tốt rồi.”
Một đoạn tình cảm đi đến cùng đích của con đường, nếu như không có oán hận, không có nước mắt, không có bi thương, như vậy cho dù có tiếc nuối, không viên mãn, cũng đã là rất tốt, thực sự rất tốt.
Tô Hồng nở một nụ cười thật dịu dàng, chuyên chú nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, để em nói được không anh.”
“Được.” Bạch Ngọc Đường không hỏi gì cả, chỉ gật đầu.
“Chúng ta chia tay đi.”
“Được.”
Lúc này bốn mắt nhìn nhau, đôi bên cùng nhẹ nhàng mỉm cười. Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: “Em vẫn thích hắn ta sao?”
“Suốt bấy nhiêu lâu, em vẫn luôn thích duy nhất Cappuchino, chưa từng thử qua loại cà phê nào khác.” Tô Hồng bình thản cười: “Sau này, cũng không có ý định thay đổi.”
Bạch Ngọc Đường không khỏi than thở: “Bản thân em phải thật tốt đấy.”
Một buổi chiều điềm nhiên an bình như vậy, bọn họ chỉ một câu làm vỡ tan ngây ngô và hồn nhiên năm đó, nụ cười tan đi, còn lại dư vị ngọt ngào. Ánh mặt trời chưa già nua, ánh nắng rải vào nơi sâu thẳm trong ký ức tựa hồ vẫn dịu dàng như trước, ông trời cho người ta trưởng thành, cái giá phải trả chính là tổn thương. Người khác đã sớm nói, chia tay với người ấy như vậy, ngày sau năm rộng tháng dài. Xiêm y vốn rất bạc bẽo, chỉ là bản thân mình không chịu tin tưởng thời gian tàn khốc như vậy.
Tuổi trẻ khi đó, đến bây giờ, mỗi người tự trân trọng.
Bạch Ngọc Đường và Tô Hồng trong ánh trời chạng vạng nhìn nhau cười, ấm áp mà hờ hững. Trên khuôn mặt của đối phương, bọn họ nhìn thấy một cảm giác thoải mái dễ dàng mà mình chờ đợi đã lâu. Ngày này, rốt cuộc đã tới, mà hai người họ, rốt cuộc cũng trưởng thành.
Lúc này đêm khuya vắng người, Bạch Ngọc Đường nằm trên giường lại cứ trợn tròn mắt, trằn trọc không vào giấc. Tình cảm dành cho Tô Hồng kết thúc như môt cánh hoa rơi không tiếng động, Bạch Ngọc Đường nhưng không có cảm giác mình khỏe hơn trước đây chút nào. Hiện tại hắn càng để ý là Triển Chiêu, về phần Triển Chiêu, trong lòng Bạch Ngọc Đường lại không có cách nào giải thích rõ ràng được. Hắn và Triển Chiêu tính ra duyên phận thực sự không cạn, từ lúc cấp ba chuyển trường cho tới nay, cũng đã là năm ba đại học. Từ lúc mới bắt đầu hợp ý, cùng nhau một đường, cho đến bây giờ ái muội bất minh, thì ra đã lâu như vậy.
Trong bóng tối, Bạch Ngọc Đường cười khẽ, rồi lại lập tức nhíu mày. Hắn cố nhiên hiểu ý nghĩa trọng yếu độc nhất vô nhị của Triển Chiêu với hắn. Nhưng mà, phần cảm tình này thật sự mang ý nghĩa ái tình thuần túy sao? Hắn có thể xác định được tình cảm của mình, nhưng không có cách nào suy đoán chính xác được ý định thực sự của Triển Chiêu.
Yêu là một thứ tình cảm rất vi diệu, thỉnh thoảng sẽ làm cho người ta trở nên thông minh, thỉnh thoảng lại khiến tâm trí người ta trở nên mê muội. Một ngày lĩnh ngộ, rất nhiều thứ trước đây bị bỏ sót rất đơn giản bỗng nhiên lại trở nên rõ ràng. Bạch Ngọc Đường nhớ tới khi mới gặp gỡ, lúc hắn lướt mắt qua tất cả mọi người tìm thấy ánh mắt của cậu, thời khắc đó, liệu có phải là một lời tiên tri mịt mờ do số phận đưa tới không? Bọn họ nhất định là trong vạn nghìn con người, tìm kiếm khắp nơi mới có thể vẹn toàn. Thuở ban đầu gặp nhau rung động, bên nhau nhiều năm, chưa bao giờ cậu keo kiệt sự nuông chiều dịu dàng dành cho mình, này từng li từng tí vui vẻ cùng cảm động, liệu có được tính thành lời thề ước đã nói ra từ lâu?
Người động lòng sợ nhất chính là tự mình đa tình.
Bạch Ngọc Đường trở mình, chỉ cảm thấy nỗi lòng rơi vào một cơn mê hoặc hỗn loạn chưa từng thấy từ trước tới nay, thầm muốn kéo tơ bóc kén để nghiệm chứng kết luận của mình. Triển Chiêu đối với hắn tốt như vậy, tốt như vậy, nhưng mà cái tốt thật tốt đó của cậu, thật có vượt qua tình bạn và tình thân, trở thành tình cảm hay chưa? Cho dù thật sự có đi nữa, lại là cho hắn sao?
(ĐÚNG!! Cho chú cả đó chú ngu quạaaaa)
Tâm dần dần trầm xuống, tình tự của Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên có phần nóng nảy.
Hắn vẫn luôn biết, Triển Chiêu đối xử với hắn khác biệt so với những người khác, sự khác biệt này khiến cho sự kiên trì và dung túng cậu dành cho hắn vượt xa so với tri kỷ bằng hữu. Thế nhưng trong mấy năm nay, Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm giác được, chính là con người Triển Chiêu thực sự muốn dung túng cũng không phải hắn. Từ khi bắt đầu quen biết nhau, hắn không chỉ một lần nhận thấy được những lúc Triển Chiêu đối mặt với hắn thỉnh thoảng lại thất thố, như thần sắc hoảng hốt mà vô cùng đau đớn trên mặt cậu trong đêm đông tuyết rơi đó; như bài hát 《Bạch y》đầy ôn nhu mà lưu luyến lòng người trong buổi dạ tiệc chia tay cấp ba đó; như tình tự thâm sâu mà chua xót cõi lòng trong ánh mắt cậu khi cậu yếu đuối nhìn chăm chú vào hắn…
Hết thảy những điều đó, Triển Chiêu cũng chỉ hàm hồ nói rằng bởi vì nhớ lại một người bạn. Khi đó Bạch Ngọc Đường còn chưa nhận ra được tâm sự của mình, cũng không lưu ý quá nhiều. Hắn chỉ là mơ hồ cảm thấy được người bạn kia đối với Triển Chiêu mà nói, nhất định không giống như những người khác, cho nên Triển Chiêu mới có thể vì người đó mà toát ra những tình cảm phong phú như vậy. Bạch Ngọc Đường đã từng suy đoán, đối phương chắc chắn là người trong lòng của Triển Chiêu, hơn nữa lý do Triển Chiêu cự tuyệt người bạn gái thanh mai trúc mã của mình là Đinh Nguyệt Hoa, cùng với người đó có quan hệ mật thiết, thậm chí là trực tiếp. Chỉ có điều vì sao cô gái đó chẳng bao giờ xuất hiện thì lại không biết được.
Bạch Ngọc Đường nghĩ, những lúc Triển Chiêu nhìn hắn, bình thường đều nhìn rất sâu rất xa.
Trong bóng tối Bạch Ngọc Đường nặng nề thở dài lần thứ hai: Triển Chiêu, người trong lòng cậu, rốt cuộc là ai a…
So sánh ra thì, chuyện bản thân mình thích một cậu con trai đã bị Bạch Ngọc Đường lựa chọn coi thường ngay từ đầu. Phải đến thật lâu sau này Bạch Ngọc Đường mới có thể vui đùa giải thích cho Triển Chiêu biết loại tâm tình lo được lo mất của mình, như mối tình đầu ngây thơ thời niên thiếu. Chắc là do cảm tình quá mức sâu sắc, cho nên hay khiến kẻ khác mất lý trí, không cách nào phán đoán chính xác. Nếu như đó không phải là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường sẽ chọn trực tiếp đi hỏi cho rõ; nếu như không phải là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường sẽ càng thêm hào hiệp thử một lần, cho dù phải dù không cũng không hối hận; nếu như không phải Triển Chiêu, hắn sẽ càng thêm lãnh tĩnh mà quả quyết.
Thế nhưng Nguyệt Hoa đã từng nói: Tiếc rằng là cậu, tiếc rằng trên đời này luôn luôn có nhiều sự việc không có lựa chọn khác như thế. Bởi vì là Triển Chiêu cậu, bởi vì thật sự là quá mức quan tâm, trái lại khiến cho Bạch Ngọc Đường đối với chân tướng sinh ra một cảm giác hoảng sợ mơ hồ. Con người có đôi khi càng quan tâm, lại càng sợ mất đi. Người ta luôn nói, trong thế giới tình cảm, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, từ xưa đã vậy. Càng hãm mình sâu trong tình cảm, càng cần tình cảm nhiều, thì càng khó nắm chặt. Cho nên người không nhìn thấy rõ nhất lại luôn là chính mình, người lo được lo mất, cũng là chính bản thân mình.
Bạch Ngọc Đường không khỏi ngây ngô cười. Nói cho cùng, Bạch Ngọc Đường hắn bất quá cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.
Những tâm tư khúc chiết mịt mờ như vậy, Triển Chiêu bận rộn hẳn nhiên chẳng hề hay biết.
—
Học kỳ năm thứ ba đại học cứ dần dần trôi qua trong sự đa dạng mà lại bình ổn vậy, kiếp này bình an, năm tháng lâu dài. Vào bữa cơm tất niên thêm một tuổi mới thật mộc mạc mà mạnh khỏe đó, Triển Chiêu mỉm cười chăm chú nhìn khuôn mặt trầm ổn anh tuấn của cha, khuôn mặt ôn nhu tú lệ của mẹ, cùng với nụ cười ngây thơ ngọt ngào của em gái, tự nhiên xuất hiện một loại cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc mãnh liệt. Tính toán tới gia cảnh tạm thời khó khăn làm gì kia chứ? Cả nhà bọn họ bốn người hoàn hảo ở bên nhau, kiên tâm chờ đợi năm sau có cuộc sống tốt hơn, sẽ không còn gì quan trọng hơn như thế nữa.
Đời trước có từng nghĩ tới lúc luân hồi sẽ có hạnh phúc bình an như vậy chăng? Nếu quả thật có chuyện nhân quả, như vậy bắt cậu phải chịu đựng nhiều cô đơn hơn nữa để đổi lấy phúc lợi thời khắc này đang nắm trong tay, cậu vẫn cam tâm tình nguyện. (Đừng nghĩ thế, em xứng đáng được yêu thương mà)
Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến cha mẹ đã ly dị của Bạch Ngọc Đường, tâm trạng của cậu không khỏi buồn phiền. Lúc này đèn đóm của hàng triệu gia đình đang ấm áp sáng sủa như vậy, mà hắn hẳn là còn đang ở bên điện thoại di động gọi đến nơi nào đó để chúc mừng năm mới với cha. Loại sự tình cha mẹ ly hôn này, ở nơi có tỷ lệ ly hôn cao tới 40 phần trăm như Bắc Kinh thực sự không coi vào đâu, có điều là bất hạnh trở thành một phần của bốn mươi gia đình nào mà thôi. Nhưng mà con số chính xác thật quá lý trí, đến lúc thực sự rơi vào trường hợp của mình, vị tất có thể đối xử bình tĩnh như vậy.
Dù sao lý trí cùng tình cảm, thường thường không cách nào đồng bộ quy nhất.
Năm sau mọi người đều tự bắt đầu nỗ lực. Triển Giang xin nghỉ việc, công việc tuy an ổn nhưng tiền lương không cao, đi tìm một công việc khác để làm. Tuy rằng không ổn định, còn có phần mệt mỏi hơn, nhưng thu nhập so với trước đây cao không ít, thân là người đứng đầu một nhà, trong lòng ông tự có tính toán. Học phí cấp 3 của Triển Hân không cần lo, nhưng chi tiêu trong nhà và bệnh tình của vợ ông vẫn phải tiêu dùng rất lớn, ông muốn để vợ và con cái mình sống tốt hơn, chính mình có mệt mỏi hơn một chút cũng không sao. Thừa dịp bây giờ còn khả năng, phải bắt đầu vì tương lại học đại học của Triển Hân để dành lại một khoản. Nếu như đợi đến khi Triển Hân lên đại học mà còn phải hỏi đến mấy anh bên nhà vợ giúp đỡ, Triển Giang cảm thấy mình cũng không mở miệng ra mà nhờ vả được.
Hơn nữa, cũng như trong lòng Triển Chiêu đã biết hiểu chuyện không bỏ được em gái, Triển Giang cũng không muốn con trai mình ở đại học khổ cực như vậy.
Triển Chiêu hoàn toàn có thể thông cảm đến nỗi khổ tâm của cha, chỉ là âm thầm nỗ lực, dự định tương lai giúp đỡ cha cung cấp nuôi dưỡng Triển Hân lên đại học. Học kỳ hai của năm ba, Triển Chiêu cư nhiên gặp lại hai nhân vật khiến cậu cực kỳ ngạc nhiên! Chưa từng nghĩ tới, cuộc đời này còn có may mắn được gặp lại, đơn giản là phúc lợi trời ban.
Không sai, hai người đó chính là Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, kiếp trước.
Lớp đầu tiên của học kỳ hai năm thứ ba đại học, Triển Chiêu mới sớm đã đến phòng học, theo thói quen vừa đọc sách vừa xem thầy giáo đã đến chưa. Trước giờ học 5 phút, Triển Chiêu nhận ra thầy giáo đã vào phòng chuẩn bị, nhưng diễn biến của cuốn《Một năm ở Provence》trong tay thực tình là làm cho người ta say mê, cậu lại không ngẩng đầu cũng không ngừng đọc. Thẳng đến khi bắt đầu vào lớp, giọng nói quá sức quen thuộc vang lên bên tai, quen đến nỗi khiến Triển Chiêu tưởng lầm là bản thân đã quá mức đắm chìm vào cuốn sách cho nên sinh ra ảo giác, cậu ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, trong mắt có một thứ hoài niệm cực hạn.
Vị giáo sư trung niên trên bục giảng có một gương mặt nho nhã mà tuấn tú, trong biểu tình mang theo sự trí thức quý phái đặc hữu và nét trầm ổn cùng đạm nhiên. Ông cực kỳ lịch sự tao nhã vươn tay về phia trước, đỡ lấy gọng kính trong suốt không màu, đưa mắt nhìn quét qua phòng học chưa có bao nhiêu người và số học sinh thỉnh thoảng còn đi vào, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi không thích có học sinh vào lớp của tôi muộn, các em có thể không đến, nhưng tôi không đồng ý đi muộn. Tuy nhiên, nếu như em đồng ý tới lớp, tôi cho các em biết, đó là may mắn vạn phần, các em đã lựa chọn chính xác.” Ông thành thạo dừng một chút, trong ánh mắt là sự cao ngạo căng thẳng: “Buổi sáng tốt lành, tôi là giáo viên môn biên tập tin tức của cáo em học kỳ này, tên tôi là Công Tôn Sách. Các em nghe không sai đâu, chính là cái vị có cùng tên Công Tôn Sách vô cùng thông minh trên tivi kia đó, có thể nhớ tên của tôi chứ.”
Là một câu nghi vấn, nhưng lại thể hiện sự chắc chắn, là một người phi thường hấp dẫn.
Phía bên dưới đều cười rộ lên, dần dần nảy sinh hảo cảm và hứng thú đối với vị giáo sư này. Sau đó ông bắt đầu giảng bài, quả nhiên lời đầu tiên không phải là tự tin và kiêu ngạo mù quáng. Sở trường giảng bài của ông ấy là đem lý luận khô khan và đề án thú vị kết hợp lại, hơn nữa biểu đạt cực kỳ giàu sức kéo, giọng nói không nhanh không chậm, thỉnh thoảng lại tràn ngập niềm vui mang tính hí kịch. Đây hoàn toàn không giống như một bài chuyên ngành trừu tượng và khô khan, mà cực kỳ đặc sắc, không hổ danh là giáo sư giỏi nhất của trường, xuất thủ kinh người.
Triển Chiêu ngồi ở hàng ghế thứ hai trên giảng đường chầm chậm nở nụ cười, trong mắt là niềm vui cùng thỏa mãn sâu đậm.
Thì ra Nguyệt Hoa nói đều đúng cả, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa. Nước mắt ly biệt nhất định phải lưu lại đến thời khắc ấy lấy ra để dành cho lễ truy điệu, đây chính là cuộc lữ trình mà cuộc sống mỗi người phải trải qua.
Từ sau khi thấy được mị lực đặc biệt của Công Tôn lão sư, không còn một ai chạy thoát khỏi môn học này nữa. Vốn chính là môn chuyên ngành, còn có may mắn gặp được thầy giáo khó cầu như vậy, còn trốn nữa thì thật phải tạ lỗi với ưu ái của ông trời rồi.
Bởi vì gặp lại cố nhân, cá tính vốn dĩ nghiêm túc của Triển Chiêu càng phát huy tới cực đại, con người cậu lại là thông minh hiếu học, sau khi tiếp xúc, cũng không biết có phải thực sự là do duyên phận quá sâu, giáo sư Công Tôn thích cậu vô cùng, vẫn xem cậu như học trò đắc ý mà đến thăm. Càng trùng hợp nữa là, vị giáo viên Anh ngữ năm xưa cực kỳ thích Triển Chiêu lại chính là vợ của thầy Công Tôn, hai vợ chồng về nhà làm nghiệp vụ trao đổi một lần, nhất thời phát hiện ra bọn họ cùng yêu thích một học sinh, cười rồi còn gọi đây chính là ý trời.
Bởi vì quen thuộc với vợ cồng thầy Công Tôn, Triển Chiêu mới từ từ phát hiện, thì ra chủ nhiệm phòng giáo vụ của học viện Pháp luật chính là giáo sư Bao Hi Văn, ông ấy dạy môn 《Luật hình sự》 và 《 Luật dân sự 》. Lúc gặp mặt, Triển Chiêu càng vô cùng chắc chắn, vị giáo viên Bao này chính là Bao đại nhân xưa kia của cậu. Ông và hai vợ chồng thầy Công Tôn đều là bạn học thời cấp ba, cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Công Tôn sư mẫu đã từng vui đùa kể cho Triển Chiêu biết, cái tên này có lai lịch thật lớn.
Năm đó nhà Công Tôn và nhà Bao là hàng xóm đối diện nhau. Bên nhà thầy Công Tôn sinh trước. Cha của thầy là quốc học đại sư, bình sinh cực kỳ yêu thích 《Thất hiệp ngũ nghĩa》, trùng hợp nhà mình vừa lúc là họ kép Công Tôn, bởi vậy đứa con còn chưa ra đời tên đã được chọn sẵn rồi. Mẹ Công Tôn vẫn luôn cảm thấy quá sức may mắn mình đã sinh con trai, nếu ra là con gái, tên này thật oan uổng đứa nhỏ. Không lâu sau, tiểu tử nhà họ Bao đối diện cũng ra đời, hai nhà thế giao, hai ông bố vừa thương lượng, thiếu chút nữa đã trực tiếp gọi đứa nhỏ này là Bao Chửng luôn. Thế nhưng Bao phu nhân kiên quyết không cho phép bất kính với vị Thanh Thiên đại nhân kia như thế, bà chính là một vị nữ chủ chính cống, mới sẽ không để cho lão đầu nhà mình đặt loạn tên cho con trai được. Nhưng Bao phu nhân lại suy nghĩ thêm một chút, gả cho một ông chồng có họ như vầy, cũng không phải là có lòng trông cậy con cái sau này tương lai trưởng thành sẽ trở thành một người chính trực thiện lương lại có tiền đồ sao. Lúc này mới bất đắc dĩ đồng ý cái tên Bao Hi Văn, nghe nhã nhặn, ý tứ cũng hay, là một cái tên không tệ. Quả nhiên con trai lớn lên đi học Luật, được coi là một người chính trực không tư lợi a…
Mà Công Tôn sư mẫu chính là cô em gái nhà bên lớn lên cùng với bọn họ, ôn nhu thông minh lại hiểu chuyện, còn phi thường đẹp, ba đứa bé thanh mai trúc mã từ lâu. Sau khi lớn lên, những người lớn vốn là còn hơi lo lắng không biết có khi nào xuất hiện love triangle này nọ không, kết quả Công Tôn và gia đình nhà chồng không bao lâu đã quả quyết rồi kết hôn ngay, người đưa lễ vật phong phú nhất lại chính là đứa nhỏ Hi Văn kia. Đây là tình hữu nghị cách mạng chính trực thuần khiết đến cỡ nào a, các vị lão nhân gia trong lòng nhất thời xấu hổ một phen. Quả nhiên người đã già thật là không tốt, phim tám giờ tối xem quá nhiều rồi, trong đầu chỉ toàn là những ý nghĩ cẩu huyết, cho nên mới nói phim truyền hình Trung Quốc thực sự là hại người rất nặng a rất nặng…
Lại nói tiếp, thực sự rất đặc sắc, phi thường đặc sắc.
Học kỳ hai năm thứ ba đại học của Triển Chiêu vì được nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc như vậy mà bội giác khoái trá, mà vì được đi theo vị lão sư mà mình sùng kính nhất để học tập nên càng vui vẻ không thôi. Vợ chồng Công Tôn thích Triển Chiêu vô cùng, thầy Công Tôn thậm chí thường xuyên hỏi Triển Chiêu có muốn thi nghiên cứu sinh hay không, ông nhất định sẽ làm người hướng dẫn cho cậu. Thế nhưng quyết tâm của Triển Chiêu đã định, đã sớm lên kế hoạch sau khi tốt nghiệp sẽ ra ngoài làm việc, không thể làm gì khác hơn là cô phụ ý tốt của thầy một phen. Thầy Công Tôn cũng vì chuyện này mà bị thầy Bao cười nhạo cậu lại đi dụ dỗ thiếu nhiên đàng hoàng phải không, thực sự là trời xanh có mắt… (quải về làm con chứ sao *khụ* =))))
Nói luân hồi các loại, thực sự rất kỳ diệu. Nghe những câu chuyện tiếu lâm từ sư mẫu kể cho cũng vậy, Triển Chiêu nhất thời có cảm giác không biết nên khóc hay cười. Trong những đêm khuya thanh vắng, có lúc cậu lại nhớ tới những con người hạnh phúc giản dị này, nhịn không được mỉm cười. Vẫn là Nguyệt Hoa nói đúng, kiếp trước quá mờ ảo, cuộc sống mới, nên có câu chuyện mới của nó.
Chỉ là còn một chút chấp niệm, thật sự là chấp niệm, vô luận như thế nào, đều không thể từ bỏ, vậy nên lại lựa chọn kiên trì.
Trong nửa năm này, khiến Triển Chiêu có phần bất an chỉ còn lại mình Bạch Ngọc Đường.
Hắn hiện tại tựa hồ bề bộn nhiều việc, không thường xuyên tới tìm cậu như trước nữa, thỉnh thoảng có tới cũng bình thường thất thần, đến ngay cả ánh mắt sắc sảo của Triển Chiêu từ trước đến nay tự nhận cực kỳ hiểu hắn cũng có hơi không thể hiểu nổi rồi. Triển Chiêu mơ hồ có thể đoán được Bạch Ngọc Đường có tâm sự, nhưng chờ đến lúc cậu thực sự hỏi hắn, đối phương chỉ là cười cười nói không có gì, thần thái cũng rất tự nhiên.
Không biết hắn vì sao bỗng nhiên trở nên nặng nề như vậy, Triển Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến Tô Hồng, Ngọc Đường trở nên khác thường chắc là vì cô ấy đi.
Triển Chiêu còn nhớ Bạch Ngọc Đường năm đó từng đề cập với cậu, hai người họ lúc ban đầu chia tay là bởi vì Tô Hồng cảm thấy mình và Bạch Ngọc Đường tuyệt đối chẳng hợp nhau, hơn nữa cô ấy có nói mình yêu người khác. Sau lại bỗng nhiên gương vỡ lại lành, lại là bởi vì Tô Hồng yêu mà không được, cộng thêm quá khứ không thể đơn giản rũ bỏ này của bọn họ. Ràng buộc quá sâu, bọn họ đúng là cảm nhận được ái tình đẹp đẽ và thuần túy lúc ban đầu ở nơi đối phương, hay là vì đây là mối tình đầu đẹp đẽ của bản thân, cho nên không đến tuyệt lộ, hai người cũng không thể chân chính buông tay.
Lúc lên đại học, Bạch Ngọc Đường và Tô Hồng vẫn cứ không mặn không lạt gặp gỡ, nhưng trong ấn tượng của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường rất ít kể chuyện không nỡ cùng với bất đắc dĩ của bọn họ cho cậu giống như trước đây. Chuyện cũ của hai người, Triển Chiêu đã nghe không dưới mười lần, mỗi lần đều rất nghiêm túc. Thế nhưng, có lẽ là tình cảm mãnh liệt lúc ban đầu dần dà rút đi, có lẽ là sự nỗ lực và kiên trì đơn phương trong thời gian quá dài khiến hắn nghĩ lao tâm lao lực quá độ, càng có thể, hắn không hiểu.
Triển Chiêu nhẹ thở dài, chính là mỗi người đều có chấp niệm khó có thể từ bỏ của bản thân mình, chỉ hi vọng hắn không nên tự dày vò như vậy, bất đắc dĩ như vậy, giống như cậu và Nguyệt Hoa vậy. Rồi sẽ có người nhận được hạnh phúc chứ, thiên ý sẽ không hà khắc vậy đâu.
Sau nụ hôn như lướt nước kia, Bạch Ngọc Đường quả thật có chút cảm giác dày vò, hắn cảm thấy mình đã rơi vào hoang mang sâu sắc.
Đối với Tô Hồng, Bạch Ngọc Đường không biết vì sao mình luôn không từ bỏ được như vậy, có lẽ phải nói, là hắn cho rằng mình vĩnh viễn không từ bỏ được. Trước khi đối với Triển Chiêu sinh ra những tâm tình ngọt ngào mà vui thích này, hắn vẫn không muốn suy nghĩ chuyện tình cảm quá nhiều. Luôn luôn cho rằng ái tình đơn giản, thuần túy, nếu nghĩ quá mức phức tạp thì không còn là hình dáng ban đầu của ái tình nữa rồi. Nhưng khi hắn dần dần biết được, trong cuộc đời của hắn là có một người so với Tô Hồng càng khiến cho hắn nóng ruột nóng gan, càng làm cho hắn cảm nhận được tình tự lo được lo mất, lúc này hắn mới tỉnh táo lại.
Hắn đã hôn môi Triển Chiêu, cũng đủ để chứng minh trọng lượng độc nhất vô nhị của người này ở trong lòng hắn.
Tô Hồng là mối tình đầu của Bạch Ngọc Đường, hắn đã từng ký thác toàn bộ lý tưởng về tình yêu của mình vào cô. Thời gian còn yêu nhau, hắn thật sự nhiệt liệt hy vọng có thể cùng cô cầm tay bên nhau, dữ tử giai lão, giống như cha mẹ của mình vậy. Nhưng số phận vĩnh viễn sẽ không diễn theo kịch bản tốt nhất mà mình nghĩ ra. Đối với hai người yêu nhau sâu đậm từ thời niên thiếu như ba mẹ hắn cũng chạy không thoát khỏi cãi cọ, kết thúc cuối cùng vẫn phải chia tay, kết cục thê lương. Có thể cũng bởi lý do như vậy, Bạch Ngọc Đường bướng bỉnh mong muốn mình không giống họ, hắn mong muốn tình cảm là thiên trường địa cửu, là tình hữu độc chung, là không có tổn thương. Hắn không muốn trở thành người như cha mẹ, cho nên mới cố ý muốn bảo vệ cho thuở ban đầu đẹp đẽ, cho dù từ lâu nó đã đổi thay hoàn toàn.
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nở nụ cười khổ, hắn và Tô Hồng, tròn sáu năm đằng đẵng, đều đã tiêu ma trong chấp niệm. Lưu luyến Tô Hồng dành cho hắn, thâm tình hắn dành cho Tô Hồng, đều dứt khoát như nhau cả. Nói cho cùng, thứ mà bọn họ thâm tình không từ bỏ được, đã không còn là đối phương nữa, mà là đại biểu của sự vĩnh hằng.
Hoang đường cỡ nào, thời gian phí phạm một lần là sáu năm liền. Thật sự hiểu đáy lòng của bản thân mềm yếu, cũng là sáu năm. Quá khứ từ lâu đã trôi qua mất, hà tất không tiêu tan?
Bạch Ngọc Đường tuyệt đối không phải là một người không quyết đoán, một khi đã suy nghĩ minh bạch, sẽ không lưỡng lự thêm nữa. Nếu như không có dũng khí đưa vết thương ra phơi dưới ánh mặt trời để chữa trị cho bằng hết, sau này lộ ra sẽ chỉ càng đau hơn. Vì vậy vào một ngày thứ tư trời rất đẹp, Bạch Ngọc Đường hẹn Tô Hồng ra ngoài, hai người nét mặt bình thản an tĩnh, thản nhiên đối mặt với người kia.
Trong tách cà phê tinh xảo bên tay, hương thơm cappucino ngào ngạt mà mềm mại kéo dài. Tô Hồng chầm chậm khuấy đều cà phê trong tách, nét mặt đượm một vẻ bình thản cùng an định mà những năm gần đây cô ít có được. Cô lẳng lặng nhìn gương mặt người đối diện, trong ánh mắt có ý cười thản nhiên. Hắn như trước vẫn dáng vẽ đạm mạc tản mạn như hồi mới gặp gỡ, lại có đường nét tinh tế đẹp trai như vậy, những lúc nhìn cô thường sinh ra vài phần nhu hòa và kiên trì hơn hẳn so với khi nhìn người khác.
Bọn họ là người giống nhau như vậy, vốn nên sống nương tựa lẫn nhau, liếm láp vết thương trên người nhau, cùng nhau chữa lành. Nhưng cuối cùng đều vì sự quyết tuyệt và chấp nhất của từng người mà trong suốt một khoảng thời gian khá dài đã lựa chọn vô thức tạo ra thương tổn cho nhau.
Một lần thương tổn là biết bao năm.
Tô Hồng thản nhiên cười, chậm rãi thở dài khe khẽ: “Bây giờ nhớ lại, pháo hoa anh phóng cho em vào ngày lễ Giáng Sinh đó thật đẹp quá. Chỉ là khi đó lạnh lắm, đến bây giờ cũng đã sớm không còn nhớ được bộ dáng mình khi đó nữa, nhất định rất đần hen.”
“Có đôi khi đần một chút không tốt sao?” Đầu ngón tay thon dài của Bạch Ngọc Đường biếng nhác vuốt ve thành tách cà phê sứ trắng mịn, nhìn người bạn gái quen biết nhiều năm ở phía đối diện, ôn hòa cười nói: “Hồi đó đần cũng đần rất đáng yêu, bây giờ còn muốn được đần như thế một lần nữa, chắc sẽ rất khó.”
Hiện tại coi như là bạn gái cũ rồi nhỉ.
Trên khuôn mặt lãnh diễm của cô gái trẻ nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt trở nên mềm mại: “Tuy nói thế thật, nhưng anh cũng không cần phải cảm khái giống như bọn mình đã thành hai ông bà già vậy chứ, Ngọc Đường.”
“Dù sao đi nữa chắc chắn không còn trẻ nữa.” Bạch Ngọc Đường cầm ly lên uống một ngụm cà phê nguyên chất, cười đến thờ ơ mà vẫn cứ sáng sủa sinh động như cũ: “Cũng đã gần tốt nghiệp, không phải sao?”
Tô Hồng lo lắng thở dài: “Rất nhiều việc đều không còn nhớ rõ nữa, giống như là của người khác trải qua chứ không phải mình vậy, thời gian thực sự là một thứ đáng sợ. Vẫn cho rằng mình rất mạnh mẽ, có khả năng không thỏa hiệp, không ngờ đến lúc tuyệt lộ mới có thể hiểu mình cũng rất yếu mềm, hồi đó không thể quên được, trốn chạy lâu đến vậy, vẫn cứ đứng sừng sững như núi. Lãng phí thời gian dài như vậy, cho rằng đã đi vòng qua nó rồi, té ra mình lại trở về vị trí ban đầu, thật là có chút buồn cười mà…”
“Tô Hồng.” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nhìn cô, ngữ khí ôn hòa mà thành khẩn, “Đừng nghĩ vậy, chúng ta không hề lãng phí, chí ít chúng ta đã cùng nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Đã rất tốt rồi.”
Một đoạn tình cảm đi đến cùng đích của con đường, nếu như không có oán hận, không có nước mắt, không có bi thương, như vậy cho dù có tiếc nuối, không viên mãn, cũng đã là rất tốt, thực sự rất tốt.
Tô Hồng nở một nụ cười thật dịu dàng, chuyên chú nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, để em nói được không anh.”
“Được.” Bạch Ngọc Đường không hỏi gì cả, chỉ gật đầu.
“Chúng ta chia tay đi.”
“Được.”
Lúc này bốn mắt nhìn nhau, đôi bên cùng nhẹ nhàng mỉm cười. Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: “Em vẫn thích hắn ta sao?”
“Suốt bấy nhiêu lâu, em vẫn luôn thích duy nhất Cappuchino, chưa từng thử qua loại cà phê nào khác.” Tô Hồng bình thản cười: “Sau này, cũng không có ý định thay đổi.”
Bạch Ngọc Đường không khỏi than thở: “Bản thân em phải thật tốt đấy.”
Một buổi chiều điềm nhiên an bình như vậy, bọn họ chỉ một câu làm vỡ tan ngây ngô và hồn nhiên năm đó, nụ cười tan đi, còn lại dư vị ngọt ngào. Ánh mặt trời chưa già nua, ánh nắng rải vào nơi sâu thẳm trong ký ức tựa hồ vẫn dịu dàng như trước, ông trời cho người ta trưởng thành, cái giá phải trả chính là tổn thương. Người khác đã sớm nói, chia tay với người ấy như vậy, ngày sau năm rộng tháng dài. Xiêm y vốn rất bạc bẽo, chỉ là bản thân mình không chịu tin tưởng thời gian tàn khốc như vậy.
Tuổi trẻ khi đó, đến bây giờ, mỗi người tự trân trọng.
Bạch Ngọc Đường và Tô Hồng trong ánh trời chạng vạng nhìn nhau cười, ấm áp mà hờ hững. Trên khuôn mặt của đối phương, bọn họ nhìn thấy một cảm giác thoải mái dễ dàng mà mình chờ đợi đã lâu. Ngày này, rốt cuộc đã tới, mà hai người họ, rốt cuộc cũng trưởng thành.
Lúc này đêm khuya vắng người, Bạch Ngọc Đường nằm trên giường lại cứ trợn tròn mắt, trằn trọc không vào giấc. Tình cảm dành cho Tô Hồng kết thúc như môt cánh hoa rơi không tiếng động, Bạch Ngọc Đường nhưng không có cảm giác mình khỏe hơn trước đây chút nào. Hiện tại hắn càng để ý là Triển Chiêu, về phần Triển Chiêu, trong lòng Bạch Ngọc Đường lại không có cách nào giải thích rõ ràng được. Hắn và Triển Chiêu tính ra duyên phận thực sự không cạn, từ lúc cấp ba chuyển trường cho tới nay, cũng đã là năm ba đại học. Từ lúc mới bắt đầu hợp ý, cùng nhau một đường, cho đến bây giờ ái muội bất minh, thì ra đã lâu như vậy.
Trong bóng tối, Bạch Ngọc Đường cười khẽ, rồi lại lập tức nhíu mày. Hắn cố nhiên hiểu ý nghĩa trọng yếu độc nhất vô nhị của Triển Chiêu với hắn. Nhưng mà, phần cảm tình này thật sự mang ý nghĩa ái tình thuần túy sao? Hắn có thể xác định được tình cảm của mình, nhưng không có cách nào suy đoán chính xác được ý định thực sự của Triển Chiêu.
Yêu là một thứ tình cảm rất vi diệu, thỉnh thoảng sẽ làm cho người ta trở nên thông minh, thỉnh thoảng lại khiến tâm trí người ta trở nên mê muội. Một ngày lĩnh ngộ, rất nhiều thứ trước đây bị bỏ sót rất đơn giản bỗng nhiên lại trở nên rõ ràng. Bạch Ngọc Đường nhớ tới khi mới gặp gỡ, lúc hắn lướt mắt qua tất cả mọi người tìm thấy ánh mắt của cậu, thời khắc đó, liệu có phải là một lời tiên tri mịt mờ do số phận đưa tới không? Bọn họ nhất định là trong vạn nghìn con người, tìm kiếm khắp nơi mới có thể vẹn toàn. Thuở ban đầu gặp nhau rung động, bên nhau nhiều năm, chưa bao giờ cậu keo kiệt sự nuông chiều dịu dàng dành cho mình, này từng li từng tí vui vẻ cùng cảm động, liệu có được tính thành lời thề ước đã nói ra từ lâu?
Người động lòng sợ nhất chính là tự mình đa tình.
Bạch Ngọc Đường trở mình, chỉ cảm thấy nỗi lòng rơi vào một cơn mê hoặc hỗn loạn chưa từng thấy từ trước tới nay, thầm muốn kéo tơ bóc kén để nghiệm chứng kết luận của mình. Triển Chiêu đối với hắn tốt như vậy, tốt như vậy, nhưng mà cái tốt thật tốt đó của cậu, thật có vượt qua tình bạn và tình thân, trở thành tình cảm hay chưa? Cho dù thật sự có đi nữa, lại là cho hắn sao?
(ĐÚNG!! Cho chú cả đó chú ngu quạaaaa)
Tâm dần dần trầm xuống, tình tự của Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên có phần nóng nảy.
Hắn vẫn luôn biết, Triển Chiêu đối xử với hắn khác biệt so với những người khác, sự khác biệt này khiến cho sự kiên trì và dung túng cậu dành cho hắn vượt xa so với tri kỷ bằng hữu. Thế nhưng trong mấy năm nay, Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm giác được, chính là con người Triển Chiêu thực sự muốn dung túng cũng không phải hắn. Từ khi bắt đầu quen biết nhau, hắn không chỉ một lần nhận thấy được những lúc Triển Chiêu đối mặt với hắn thỉnh thoảng lại thất thố, như thần sắc hoảng hốt mà vô cùng đau đớn trên mặt cậu trong đêm đông tuyết rơi đó; như bài hát 《Bạch y》đầy ôn nhu mà lưu luyến lòng người trong buổi dạ tiệc chia tay cấp ba đó; như tình tự thâm sâu mà chua xót cõi lòng trong ánh mắt cậu khi cậu yếu đuối nhìn chăm chú vào hắn…
Hết thảy những điều đó, Triển Chiêu cũng chỉ hàm hồ nói rằng bởi vì nhớ lại một người bạn. Khi đó Bạch Ngọc Đường còn chưa nhận ra được tâm sự của mình, cũng không lưu ý quá nhiều. Hắn chỉ là mơ hồ cảm thấy được người bạn kia đối với Triển Chiêu mà nói, nhất định không giống như những người khác, cho nên Triển Chiêu mới có thể vì người đó mà toát ra những tình cảm phong phú như vậy. Bạch Ngọc Đường đã từng suy đoán, đối phương chắc chắn là người trong lòng của Triển Chiêu, hơn nữa lý do Triển Chiêu cự tuyệt người bạn gái thanh mai trúc mã của mình là Đinh Nguyệt Hoa, cùng với người đó có quan hệ mật thiết, thậm chí là trực tiếp. Chỉ có điều vì sao cô gái đó chẳng bao giờ xuất hiện thì lại không biết được.
Bạch Ngọc Đường nghĩ, những lúc Triển Chiêu nhìn hắn, bình thường đều nhìn rất sâu rất xa.
Trong bóng tối Bạch Ngọc Đường nặng nề thở dài lần thứ hai: Triển Chiêu, người trong lòng cậu, rốt cuộc là ai a…
So sánh ra thì, chuyện bản thân mình thích một cậu con trai đã bị Bạch Ngọc Đường lựa chọn coi thường ngay từ đầu. Phải đến thật lâu sau này Bạch Ngọc Đường mới có thể vui đùa giải thích cho Triển Chiêu biết loại tâm tình lo được lo mất của mình, như mối tình đầu ngây thơ thời niên thiếu. Chắc là do cảm tình quá mức sâu sắc, cho nên hay khiến kẻ khác mất lý trí, không cách nào phán đoán chính xác. Nếu như đó không phải là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường sẽ chọn trực tiếp đi hỏi cho rõ; nếu như không phải là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường sẽ càng thêm hào hiệp thử một lần, cho dù phải dù không cũng không hối hận; nếu như không phải Triển Chiêu, hắn sẽ càng thêm lãnh tĩnh mà quả quyết.
Thế nhưng Nguyệt Hoa đã từng nói: Tiếc rằng là cậu, tiếc rằng trên đời này luôn luôn có nhiều sự việc không có lựa chọn khác như thế. Bởi vì là Triển Chiêu cậu, bởi vì thật sự là quá mức quan tâm, trái lại khiến cho Bạch Ngọc Đường đối với chân tướng sinh ra một cảm giác hoảng sợ mơ hồ. Con người có đôi khi càng quan tâm, lại càng sợ mất đi. Người ta luôn nói, trong thế giới tình cảm, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, từ xưa đã vậy. Càng hãm mình sâu trong tình cảm, càng cần tình cảm nhiều, thì càng khó nắm chặt. Cho nên người không nhìn thấy rõ nhất lại luôn là chính mình, người lo được lo mất, cũng là chính bản thân mình.
Bạch Ngọc Đường không khỏi ngây ngô cười. Nói cho cùng, Bạch Ngọc Đường hắn bất quá cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.
Những tâm tư khúc chiết mịt mờ như vậy, Triển Chiêu bận rộn hẳn nhiên chẳng hề hay biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook