Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
C15: [hoa Liên] Phải Lòng (r)




Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

[Hoa Liên] Tâm duyệt quân hề quân dĩ tri

Tác giả: yuexiahuaying (Nguyệt Minh)

月下花影惹人怜_ (Đã được sự cho phép của tác giả, cấm tuyệt đối reup, quăng quật linh tinh)

Hoa Thành đứng trước bàn vô cùng thành thật làm bài tập luyện chữ mỗi ngày của hắn. Tạ Liên ngồi bên cạnh yên tĩnh lật sách, thỉnh thoảng liếc qua vài lần theo dõi tiến độ.

Không biết từ khi nào, trên gương mặt tuấn mỹ dính một vết mực lan ra nhàn nhạt. Hoa Thành không hề phát hiện, tay cầm bút có lực vững vàng đưa từng nét bút khó diễn tả được bằng lời trên giấy Tuyên Thành. Tiếng cười nhẹ của Tạ Liên truyền tới bên tai, cằm bị người ta ôn nhu nhưng mạnh mẽ xoay qua, Hoa Thành đối diện với một đôi mắt tràn đầy ý cười. Hắn nhíu mày đặt cây bút thượng hạng làm bằng trúc tía xuống, bộ dáng vô cùng hứng thú.

Tạ Liên hơi nhón chân, một tay đè lên vai trái hắn, tay còn lại kéo ống tay áo của mình cẩn thận tỉ mẩn lau sạch vết mực trên khuôn mặt hắn. Đạo bào thuần trắng lập tức bị dính một bông hoa mực đen nhánh.

Nhìn từ góc độ của Hoa Thành, có thể thấy rõ ràng hàng mi của Tạ Liên khẽ rung, đôi môi mỏng khẽ nhấp, hơi thở ấm áp lướt qua gương mặt hắn khiến lòng Hoa Thành cũng ngứa theo.

Hắn híp mắt xoay người đè Tạ Liên xuống bàn dài. Giấy Tuyên Thành trải trên bàn, vết mực chưa khô, hàng chữ xiêu vẹo cố gắng lắm mới nhìn ra được câu

< Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân>

(Nghĩa: Đã từng ra biển lớn thì nước sông hồ khó gọi là nước, ngoại trừ mây ở núi Vu, những chỗ khác chưa phải là mây. Nguồn: Hoasontrang).

Bị cọ sát như thế, nét chữ biến thành bông hoa luôn rồi, dính lên thân áo trắng của Tạ Liên.

Bên trong Thiên Đăng Quáng đốt huân hương, khói trắng mờ mịt lan tỏa mang theo chút khẩn thiết nhu tình. Hoa Thành chen vào giữa hai đùi Tạ Liên, xấu xa uốn gối cọ lên bộ vị mẫn cảm nhất của y.


"Ca ca". Hắn thấp giọng mở miệng, gọi tên thần linh trong lòng hắn mười triệu lần. Cuối cùng hóa thành hai tiếng "ca ca" đầy thâm tình, ái ý.

Hoa Thành khẽ cúi đầu, từ cổ áo rộng mở có thể nhìn thấy lồng ngực gầy gò nhưng bền chắc. Hắn giơ tay vuốt lên mặt Tạ Liên, dùng ngón cái vuốt ve môi dưới mềm mại, một bàn tay khác quyến luyến bên dưới chậm rãi dạo chơi.

Mực đỏ trên bàn không biết đã bị đổ từ bao giờ, vài giọt màu đỏ kiều diễm ướt át dính trên khóe mắt Tạ Liên tăng thêm phần quyến rũ. Trong lòng Hoa Thành khẽ động, thâm tình trong mắt như muốn tràn ra.

Hắn híp mắt quan sát người hắn ngày ngóng đêm trông, vui vẻ vô cùng. Dục niệm bên dưới lại bắt đầu rục rịch.

Cảm nhận được biến hóa rõ ràng của Hoa Thành, Tạ Liên bắt lấy tay hắn, trong mắt dường như còn mang theo ý tứ cầu xin:

"Tam Lang....".

"Ca ca", Hoa Thành không rút tay về mà giữ nguyên tư thế, từ từ nghiêng về phía trước, dán lên lỗ tai Tạ Liên cố tình cọ sát chiếc dái tai mềm mại, nhẹ giọng nói:

"Đột nhiên Tam lang nhớ tới một chuyện, không biết ca ca có thể giải thích cho Tam lang chăng?".

"..."

Cái tư thế này hết sức mập mờ, khoảng cách giữa hai người cũng vô cùng nguy hiểm. Mặc dù Tạ Liên cảm thấy không ổn nhưng vẫn nhắm mắt dè dặt hỏi:

"Chuyện gì?"

"Núi Đồng Lô mở, vạn quỷ xao động". Hoa Thành dừng lại một chút, giơ tay vuốt lại mái tóc dài của Tạ Liên, "Đêm đó rút cuộc ta đã làm gì huynh?"

Quả nhiên.... Tạ Liên quay mặt lộ ra một biểu tình vô cùng nhức đầu. Mặc dù chuyện càng xấu hổ hơn bọn họ cũng đã làm rồi, nhưng nếu như muốn Tạ Liên nói ra đêm đó tự y chủ động hôn Hoa Thành thực sự rất khó khăn. Tay bên người hơi nắm lại nói rõ y đang căng thẳng, dứt khoát không nhìn Hoa Thành nữa, đánh chết cũng không nói.

Hoa Thành tất nhiên biết trong lòng Tạ Liên có quỷ, tâm tình rất tốt. Ác thú đè nén trong lòng như ngàn vạn sợi tơ tản ra, toàn bộ biến thành hành động.


"Ca ca có gì khó nói sao?".

Hắn dứt khoát kéo đai lưng của Tạ Liên, cởi ra toàn bộ quần áo. Ngón tay thon dài chạm nhẹ lên da thịt trắng noãn mịn màng, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn nhỏ.

Người đã trải nghiệm qua săn sóc lập tức có phản ứng, Tạ Liên bị kích thích nổi lên một tầng da gà. Càng muốn mạng hơn là, từ nhỏ tới giờ da thịt y luôn mẫn cảm nhột ngứa, hành động tán tỉnh này với y mà nói đó chính là một loại cực hình. Không tự chủ được co người tránh né, tiếng cười khanh khách cũng không kiềm chế được bật ra.

"Tam, Tam lang.... ha ha ha ha ha...."

Tạ Liên muốn tránh khỏi cái tay đang làm ác của Hoa Thành, "Đừng nháo..."

Hoa Thành dễ dàng khống chế y, còn xấu xa vươn tay hạt đậu nhỏ trước ngực, cảm nhận chúng dần dần cứng lên trong tay mình.

"Ta không nháo, rất nghiêm túc".

"Ư... ưm ~". Ngực tê dại như có dòng điện chạy qua. Tạ Liên run rẩy, tay mềm nhũn che đi đôi mắt, thân thể bất ngờ phối hợp với động tác của Hoa Thành.

"Không, không làm gì, chỉ đánh thôi..... Ah ~". Y cắn răng tận lực khiến cho giọng nói của mình vững lại, nhưng chân trái trống rỗng đột nhiên cuộn lên... "Đánh một trận...."

Hoa Thành dứt khoát lột xuống tiết khố của y, gác một chân y lên khuỷu tay của mình, cúi đầu hôn lên hai bên nang túi cạnh vật kia.

"Ồ? Đánh thế nào vậy".

"Thì, thì cứ thế đánh, ha... ah ~ Ta cũng không nhớ rõ, ưm...".

Tạ Liên nằm trên bàn dài, lấy một tư thế vô cùng hoang đường được Hoa Thành hầu hạ. Hơi mất khống chế, cánh tay còn lại không tự chủ được đè đầu Hoa Thành ấn xuống.

"Khụ ....". Ngoại lực khiến cho Hoa Thành bị sặc, dường như hắn rất vui vẻ khi thấy Tạ Liên có phản ứng này. Tùy ý dùng lụa đỏ lau sạch dịch trắng dư thừa bên mép, hung hăng chặn lấy miệng Tạ Liên. Mùi tanh quen thuộc lan ra trong miệng hai người, hắn cảm nhận được rõ ràng hô hấp của Tạ Liên tăng nhanh. Hoa Thành vừa liếm răng Tạ Liên, vừa đưa tay dò xuống u huyệt trơn dính, quen việc dễ làm tiếp tục công việc mở rộng:


"Nếu ca ca không nhớ rõ, chi bằng Tam lang giúp huynh nhớ lại?"

Trụ thể nóng rực để trước miệng huyệt, từ từ thăm dò đi vào lại rút ra. Mỗi lần đi vào, Tạ Liên đều phát ra tiếng rên rỉ hàm hồ ngọt nị. Chỉ có một chân chống đỡ sức nặng toàn thân, cộng thêm tư thế nằm trên cái bàn dài xốc xếch, Tạ Liên căn bản không tóm được thứ gì chỉ đành ôm cổ Hoa Thành thật chặt, chống đỡ cái chân nhanh chóng run rẩy kia. Hoa Thành đang cắm rút trong cơ thể y hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Trên bàn không được thoải mái, bị Hoa Thành nắm eo va chạm một lúc lâu như vậy, sau lưng y đã đỏ lên. Tạ Liên nhẹ nhàng cúi xuống thấp giọng cầu xin với Hoa Thành đang vùi đầu mút hôn cổ y:

"Đi, lên giường".

Hoa Thành ngậm lấy dái tai của Tạ Liên, vươn đầu lưỡi liếm liếm. Ôm lấy người, vật kia càng tiến sâu vào khiến Tạ Liên phát ra tiếng rên rỉ ẩn nhẫn.

"Ta nhớ láng máng, đêm đó ta mất khống chế trước, ôm huynh vào ngực".

Hoa Thành cố ý hạ giọng, từng câu từng chữ nhả ra rõ ràng, "Chỉ là không thân mật như bây giờ". Lời còn chưa dứt, Hoa Thành cảm nhận được rõ ràng cái miệng phía dưới của điện hạ nhà mình chợt co rút, ngậm chặt lấy vật kia.

Hắn hít một hơi thật sâu.

"Không biết ngày đó, ta đối với ca ca..." Hoa Thành giả bộ sợ hãi, từng bước từng bước đi về phía giường nhỏ. Mỗi bước đi hắn đều cố tình đẩy Tạ Liên một chút, khiến vật trong cơ thể y càng cọ sát lên vách tràng mềm mại bên trong. Ép tới hai gò má của Tạ Liên ửng đỏ, hai mắt ánh nước tràn đầy, cũng không biết là do tình sự hay tâm sự gây ra nữa.

"Không, không phải vậy, là ta....". Tâm trí Tạ Liên đã mơ hồ hỗn độn. Tất cả chỉ còn lại một vài hình ảnh lưu luyến hoang đường, không cẩn thận lỡ miệng. Cũng may y kịp thời tỉnh táo lại, lập tức im miệng không nói.

Tạ Liên quỳ xuống giường, thân thể mềm dẻo cong lên thành hình vòm. Hoa Thành dán lên sau lưng y, một tay ôm eo, một tay dò xét vào miệng y bắt trước động tác cùng tần số đưa đẩy phía dưới. Ngón tay trêu chọc đầu lưỡi tinh xảo, nước bọt không kịp nuốt xuống theo khớp tay rõ ràng nhỏ giọt xuống giường.

Hoa Thành cười xấu, quay đầu Tạ Liên nhận một nụ hôn dài, lúc tách ra kéo theo một sợ chỉ bạc. Kéo cằm y sát vào ngực mình, nhìn vào cặp mắt mê mang. Hoa Thành cảm thấy dục vọng vừa bắn ra một lần nữa đứng thẳng.

"Ồ? Vậy ca ca làm chuyện gì với ta rồi?"

Hai tay chồng lên, mười ngón tay đan xen, dây đỏ đầu ngón tay vững vàng buộc bọn họ chung một chỗ. Hoa Thành đột nhiên xấu xa cầm lấy dục vọng được mấy lần sung sướng nhưng chưa đủ độ của Tạ Liên, nhẹ giọng dụ dỗ:

"Chỉ cần ca ca nói với ta. Hôm nay Tam lang sẽ bỏ qua cho huynh, được không?"

Giọng nói trầm thấp giàu từ tính, dịu dàng tới cực điểm. Tạ Liên thần trí không rõ lắc đầu, giọng nói mang theo nức nở:


"Không muốn.... Không cần...".

"Điện hạ, tin ta". Hoa Thành hôn lên tấm lưng trần của Tạ Liên, dụ dỗ nói: "Nói cho ta biết huynh đã làm gì"

Dục vọng không được thả cùng với từng trận khoái cảm truyền tới từ hậu huyệt đã sắp ép Tạ Liên tới phát điên, y tùy tiện gật đầu một cái nộp vũ khí đầu hàng:

"Ta, ta hôn đệ vài cái, ôm, ôm đệ lăn mấy vòng ... A ~~~~"

Rút cuộc Hoa Thành cũng buông lỏng tay. Trong lúc thả ra đồng thời xuất lực hung hăng đỉnh động dường như muốn xuyên thủng y. Cả người Tạ Liên run rẩy, còn chưa được thở dốc đã bị Hoa Thành lật lại, ngửa mặt nằm trên giường.

"Tam lang......". Hai mắt Tạ Liên tan rã mê ly nhìn Hoa Thành, muốn giơ tay lên chạm vào gương mặt hắn. Chỉ là thân hình vừa buông lỏng, một dòng chất nhầy màu trắng dọc theo đôi chân đầy vết hôn ngân chạy xuống, vô cùng tình sắc.

"Ta đây".

Hoa Thành cúi đầu như mèo trộm được cá, cọ lên gáy Tạ Liên:

"Khi đó ca ca vì muốn bình ổn pháp lực dư thừa của ta mới hôn ta sao?"

"Không hẳn vậy". Tạ Liên mệt mỏi mở mắt, lời này nhẹ bẫng nhưng từng chữ từng chữ đều có sức nặng đập vào lòng Hoa Thành.

Hai lần đầu, hai bên đều coi như tỉnh táo, mỗi lần đều có một cái lý do đứng đắn vô cùng, làm loại chuyện này cũng coi như khắc chế, chỉ giới hạn cọ sát đôi môi. Nhưng buổi tối hôm đó, thần chí Hoa Thành hỗn loạn khiến y ứng đối không kịp, răng môi triền miên.

Cũng chính hôm đó, trong lúc mơ màng y xác nhận được một chuyện. Tuy nói mỗi lần đều là thân bất do kỷ, nhưng thực ra cũng không thể kiềm chế.

Có lẽ vào chính lúc đó đã đắm chìm.

Hoa Thành dùng tay ôm mặt, cười thật nhẹ. Hắn đùa bỡn mái tóc dài bị mồ hôi thấm ướt của Tạ Liên, in một nụ hôn lên trán y, ôm y thật chặt vào lồng ngực, không muốn buông tay.

Nhớ tới đủ loại sự việc ngày trước, cái gì mà quý nhân cành vàng lá ngọc, cái gì mà thâm giao nhiều năm, hắn lại cười.

Người ta gọi là người trong cuộc mơ hồ, người ngoài lại sáng suốt.

[Hoàn]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương