Edit+ Beta: Nhã Đan

“Tịch điện hạ bức rèm che, lưu huỳnh phi phục tức. Đêm trường phùng la y, tư quân thử hà cực!”

Một tiếng ngâm thơ dịu dàng nhu hoà mơ mơ hồ hồ truyền đến, tiểu cung nữ Đông Mai một mặt lặng lẽ nghe, hai đôi mi chớp chớp rất dễ thương một mặt chăm chú quấn quýt đứng lên.

Xuân Lan thấy nàng ló đầu ra gì, nhịn không được khẽ trách: “Lén lút làm cái gì đó?”

Đông Mai cả kinh, thân thể nhanh chóng lui ra mái hiên gần cửa, chuyển qua một khuôn mặt tốt đẹp, “Xuân Lan tỷ tỷ, ngươi dọa làm ta sốc.” Nàng oán giận, tiếng nói truyền tới cực thấp, không dám để công chúa đang ở trong phòng nghe được.

“Ngươi mới là làm cho ta lo lắng.” Xuân Lan trừng mắt liếc nàng “Công chúa là người mà ngươi có thể tuỳ tiện nghe lén sao? Muốn hầu hạ thì đi vào, nếu không thì bỏ đi, ở bên cạnh ló đầu ra ngoài làm gì?”

“Ta là muốn đi vào hầu hạ a.” Đông Mai bĩu môi, có phần uỷ khuất, “Nhưng công chúa bảo không cần có người hầu hạ, kêu ta đi ra.”

“Vậy ngươi đi làm chuyện của mình đi.”

“Thế nhưng ta lo lắng vì công chúa nha, Xuân Lan tỷ tỷ không cảm thấy công chúa nàng gần đây rất lạ sao?”

“Lạ chỗ nào?”

“Không nói gì mà đi, nàng gần đây không cho chúng ta theo cùng, không cho chúng ta tùy thân hầu hạ, lại còn thường ngày trốn ở trong phòng ngâm thơ làm văn, không hiểu được chút nhiều nàng đang nghĩ gì? !”

Đông Mai chăm chú nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phiền não, “Ta thật lo lắng cho nàng.”

“Thôi đi, công chúa là một người thông minh, không cần đứa ngốc như ngươi thay nàng lo lắng?”

“Lẽ nào Xuân Lan tỷ tỷ hoàn toàn không lo lắng?”

Một câu hỏi lanh lẹ khiến Xuân Lan sợ run, nàng hơi do dự trong chốc lát.

Đông Mai nhìn ra do dự trong đáy mắt nàng, “Xem nào, ta biết ngươi cũng lo lắng.

Sáng sớm ta hỏi qua hai tỷ tỷ Hạ Trúc Cân Thu Cúc, các nàng cũng nói là rất lo lắng.”

Hoa lan thở dài một hơi, “Các nàng nói như thế nào?”

“Các nàng đều nói tám phần mười là bởi vì quan hệ với Phò mã gia.”

“Phò mã gia?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Đông Mai cong môi nhíu mày, “Trong đêm động phòng hoa chúc đó chúng ta thấy Phò mã gia quả thực không chịu bước vào phòng công chúa, mấy ngày này đến cơm ba bữa cũng không tới ăn, mượn cớ chuẩn bị công việc cho Hoàng thượng, cả ngày đợi tại thư phòng —— cũng không hiểu được hắn làm cái quỷ gì? Cưới Thiên Tinh công chúa xinh đẹp của chúng ta đến cái liếc mắt cũng không! Đây là đang tính toán gì?” Nàng vừa nói vừa kích động, tiếng nói từ từ cao vút lên, “Hắn cuối cùng muốn công chúa của chúng ta trở thành cái gì?

Cũng khó trách tâm tình công chúa gần đây tâm tình không tốt…”

Nàng còn oán giận dậm chân xuống nền nhà, đôi mắt nghiêm khắc của Xuân Luân nhìn nàng, “Nói nhỏ thôi! Coi chừng công chúa nghe được.”

Nhưng đã không kịp rồi.

Cách một bức rèm che tinh xảo Lý Băng đã nghe thấy hết tất cả bên ngoài, tiếng nói trong trẻo vung lênn, “Bên ngoài có chuyện gì?”

Hai cung nữ đều là rùng mình.

Xuân Lan trừng mắt liếc Đông Mai, rồi sau đó nhấc bức rèm che lên, “Là ta, công chúa.

Xuân Lan đem trà bánh tới cho người.” Nói, nàng lẳng lặng đến gần cái bàn kia, cẩn thận cầm khay bánh trên tay, lẳng lặng lật xem sách của mỹ lệ giai nhân.

“Để đó đi.” Lý Băng không ngẩng đầu lên, thấp giọng nói một câu.

Xuân Lan nhẹ nhàng buông khay, cầm bình châm trà, kỹ lưỡng để trên mặt bàn một khay bánh hương khí bốn phía và nước chè xanh.

Nàng không hề xem phản ứng của Lý Băng, cắn môi dưới một hồi lâu. Cuối cùng không kiềm chế được, “Điện hạ, người nghỉ một lát ăn bánh đi, người hôm nay đã một ngày rồi chưa động đến đồ ăn.”

“Ta không muốn ăn uống.”

“Thế nhưng công chúa ——” nàng còn muốn tiếp tục khuyên bảo, trán của Lý Băng đang cúi xuống bỗng dưng ngước lên, đôi mắt đen khảm trên khuôn mặt trắng mờ mịt.

Nàng nhìn Xuân Lan, lại dường như là nhìn xuyên qua nàng chăm chú ở một vật xa hơn.

“Bây giờ đang là giờ nào?”

“Canh ba ạ.” Xuân Lan run lên, cảm giác chính là không dám nhìn thẳng vào cặp mắt thần bí khó hiểu đó, “Công chúa dùng hết trà bánh, cũng nên thay y phục đi nghỉ.”

Lý Băng lắc đầu, dịu dàng đứng dậy, “Ta đi ra ngoài đi một chút.” Bỏ xuống một câu, nàng đi qua bức rèm che, thân hình yểu điệu hướng ngoài sân đi tới.

“Công chúa, đêm đã khuya, bên ngoài lạnh a.” Xuân Lan hoảng hốt, tiện tay nắm trên tay chiếc áo choàng sang quý chạy theo.

“Đừng tới đây.” Lý Băng một câu trong trẻo lo lắng, thân thể mảnh khảnh kia bất cứ lúc nào dường như cũng muốn được bay lên.

“Chí ít cũng phải mặc thêm đồ a.” Xuân Lan vẫn không để nàng đi mà theo sát.

“Ta nói đừng tới đây.” Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến rõ ràng, bước chân của Xuân Lan dừng lại, cũng dừng lại bước chân định tiến đến của Đông Mai.

Hai người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Công chúa nói đừng đến là đừng đến, không thể nghi ngờ, sắc mặt không dám cãi lời.

※ ※ ※

Nàng nói đó là mệnh lệnh.

Nàng nói cái gì thì là cái đấy, muốn cái gì liền có cái đó.

Bởi vì nàng là một công chúa, là hoàng thân quốc thích, máu chảy trên người chính là dòng máu cao quý.

Nàng đương nhiên có thể muốn hắn —— vì sao không được? Hắn là từ phổ thông bình dân nhờ tới năng đậu khoa cử mà lên thượng lưu giai cấp, một người công chúa chỉ tên muốn hắn là hắn vinh hạnh.

Vinh hạnh đáng ghét!

Tô Bỉnh Tu u ám cắn chặt môi, tâm tình lại càng không vui bởi vì ý niệm không được hoan nghênh lại cứ hiện lên trong đầu.

Hắn nhớ kỹ chính từng thề với Lý Sâm, nàng có thể ép buộc hắn lấy nàng, đừng nghĩ hắn sẽ đối đãi tốt với nàng, hắn sẽ làm nàng hiểu rõ mọi việc không thể theo ý nàng —— dù là Thiên Tinh công chúa nhận hết mọi sự kính trọng của mọi người cũng như thế!

Nàng là một công chúa cũng không thể ép buộc một nam nhân không thương nàng lại đối với nàng ôn nhu, yêu nàng, thương nàng, đau vì nàng.

Nàng là công chúa cũng không thể ép buộc hắn bỏ xuống hết tự tôn để hầu hạ nàng.

Như vậy, hắn hiện tại ở chỗ này để làm gì?

Vùng xung quanh lông mày của hắn nhíu chặt lại, mâu quang u ám nhìn con người kia ngồi ở bờ hồ, một giai nhân bóng dáng đang nhìn bầu trời đêm.

Hắn nên ở lại thư phòng đọc sách a, đêm nay hắn lại đọc cuốn “Chiến quốc sách” là cuốn sách mà hắn yêu thích nhất.

Có vài nguyên nhân rõ ràng khiến hắn hiện tại không nên ở chỗ này, Tô Bỉnh Tu tự mình vạch ra. Thứ nhất, hắn chính là đang xem cuốn mình mà mình yêu thích nhất, theo lý thì không nên rời khỏi thư phòng. Thứ hai, đêm khuya trời lạnh, hắn bất an muốn nghỉ ngơi cũng không sao, không có việc gì sao lại ra chỗ này tản bộ? Thứ, dù là tản bộ cũng không cần đi tới chỗ sân thuộc về nàng, còn lén lút ở bên lén nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng.

Trong đó, có một điểm thực làm hắn phẫn nộ.

Có trời mới biết hắn đang suy nghĩ cái gì, bản thân tràn ngập hờn giận, oán giận, mê võng cùng cái gì không sao nói rõ được.

Hắn suy nghĩ nhiều điên cuồng gào thét rống giận, dù cho có chết thì trời cũng không tiếc.

Thế nhưng hắn không có. Thứ nhất là như thế này không làm nên chuyện gì, thứ hai hắn dĩ nhiên không muốn quấy nhiễu đến nàng!

Hắn không muốn quấy nhiễu nàng, nàng cứ như vậy trầm tĩnh cô độc ngồi bên cạnh hồ Cự Thạch, một người lặng lẽ cùng với thời gian của bầu trời đêm.

Nàng cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì? Vì sao thân thể vô cùng duyên dáng lại dường như phảng phất một tầng mê võng, là quần áo che đậy hơi mỏng sao?

Nàng cau mày, đôi môi hơi run rẩy, toàn thân trên dưới lung khiến trái tim con người vừa căng thẳng vừa u sầu… U sầu đáng ghét!

Nàng là một công chúa vênh mặt sai khiến, muốn có cái gì là có cái đó, vậy sao lại biết cái gì gọi là cảm giác ưu sầu?

Hơn nữa nàng là Thiên Tinh, là một nữ nhân luôn luôn vô tình vô cảm.

Nàng không hiểu ưu sầu là gì, không nên bối rối, cũng chưa bao giờ bối rối.

Nàng luôn luôn không có tâm tình phập phồng, cũng không có sắc mặt vui vẻ, cũng không đau thương, không cười không khóc, vô sân vô tình.

Không phải sao? Là Lý Sâm nói với hắn như vậy, không có sai.

Người sai chính là hắn, là hắn nhìn lầm rồi, nghĩ sai rồi, chẳng biết tại sao cả.

Hắn nên đi, từ dưới đáy lòng như lạnh lùng nói với Tô Bỉnh Tu, không nên dừng lại thêm một khắc nào nữa.

Hắn nên quay đầu rời đi, giống như ngày đó.

Hắn nên rời đi.

Thế nhưng hắn đi không được. Nếu không đi không được, không nghe theo mệnh lệnh của lý trí lại còn bước thêm vài bước, thẳng thân thể của nàng khẽ run trong gió đêm.

Hắn nghe nàng thở dài —— mềm nhẹ nhưng rất dài, thân thể mảnh mai kia lại không thể chịu được mà rung mình.

Tô Bỉnh Tu nhất thời cảm thấy không thể kiên nhẫn, hai tay giương lên cởi ra vạt áo ra, nhanh nhẹn đem choàng lên đôi vai mảnh khảnh của nàng.

Lý Băng một trận kinh hãi, xoay người lại tinh quang lấp lánh dường như trở nên vô cùng xinh đẹp.”Là ngươi?” Nàng nhẹ nhàng hô, có kinh ngạc, có mê võng, mày ngài vẫn như cũ hơi nhíu lại.

“Đêm đã khuya, ngươi một mình ngồi ở chỗ này để làm chi?” Hắn thô lỗ hỏi.

“Ta… Đi ra tản bộ.”

“Đã là canh ba, không có việc gì làm sao? Cung nữ của ngươi không khuyên ngươi an giấc à?”

“Ta không để ý tới các nàng.” Nàng lắc đầu, “Ta ngủ không được.”

“Vì sao?”

Nàng lập tức không đáp lại, đôi mắt đẹp mông lung nhìn hắn một hồi lâu, “Ngươi vì sao lại ở chỗ này?”

Hắn không lên tiếng, mày kiếm căng thẳng.

“Mấy ngày này ngươi không phải là tĩnh tâm ở thư phòng đọc sách sao? Thế nào người lại bỗng nhiên ở đây?”

“Ta…” Hắn vô pháp giải thích, không hiểu tức giận ở đâu ra lại cuốn sạch tất cả, tiếng nói bất tri bất giác đề cao, “Đây là nhà của ta, ta vui vẻ ở chỗ nào thì ở chỗ đó.”

“Nga.” Nàng vẫn như thế thản nhiên lên tiếng.

Mà trong lòng ngực của hắn lửa giận không rõ ràng lại càng thêm rừng ực, “Thế nào? Ngươi không cho là đúng?”

“Ta vì sao phải không cho là đúng?”

“Bởi vì … nơi này là phụ hoàng của ngươi ban thưởng cho ngươi!” Hắn gầm nhẹ.

“Phụ hoàng đã ban cho ngươi, nơi ở này là của nàng.” Nàng bình tâm tĩnh khí, “Ngươi là có tư cách tùy ý ra vào.”

“Ta ——” hắn bỗng dưng câm miệng, bắt đầu nghĩ là do chính mình gây sử, nhìn chằm chằm vào dung nhan an tĩnh của nàng, một lát sau, bỗng cố sức quay đầu, ý muốn xoay đầu rời đi.

“Chờ một chút.” Nàng bỗng nhiên cao giọng, thân thể hơi hoảng loạn đứng lên, “Áo choàng của ngươi.”

“Ngươi khoác!” Hắn cũng không quay đầu lại.

“Thế nhưng trời lạnh…”

“Biết trời lạnh mà chỉ mặc phong phanh như vậy! Ngươi nuông chiều từ bé nên ngay cả một điểm thường thức cũng không biết sao?”

Nàng đương nhiên là có thường thức. Nàng thế nào cũng là một đoá hoa ấm áp, lại ngớ ngẩn đến mức thường thức cũng không biết sao?

Lý Băng nhìn bóng lưng của hắn rơi đi, bất giác cắn môi lại.

Nàng chính là hiểu rằng trời đêm không nên mặc phong phanh như vậy còn lấy áo choàng của hắn, thư phòng của hắn cách ở đây cả một đoạn, hắn mặc như vậy bản thân không sợ lạnh sao?

Thế nhưng hắn đông lạnh hay không đông lạnh thì liên quan gì đến nàng? Nàng vì sao lo lắng như vậy, trong long thấp thỏm, không thể an lạc ở một chỗ?

Nàng vì sao lại vì hắn lo lắng?Nàng… Lý Băng kiều nhan bỗng trắng xanh, hô hấp nhất thời gấp gáp.

Nàng vì hắn mà lo lắng sao? Nàng thật lo hắn đông lạnh sao? Điều này quả thực —— không thể tưởng tượng được.

Nàng chưa từng vì ai mà lo lắng, từ nhỏ đến lớn, chừa đối với kẻ nào một chút quan tâm.

Vì sao lại vì hắn? Vì sao hắn đặc biệt?

Nàng giật mình hoang mang như thế, chưa phát giác ra hai tay nắm chặt trước ngực trước ngực, áo choàng mà hắn đưa nàng kéo lại thật chặt, chặt đến mức dường như nhiệt độ cơ thể của hắn lưu lại có thể xuyên qua bờ vai của nàng vào trong trái tim hoảng loạn của nàng, truyền vào một dòng nước vô cùng ấm áp.

Như vậy khiến nàng cảm thấy an toàn, trái tim lại trong tình trạng bị đè nén dồn dập.

Vì vậy dung nhan xinh đẹp của nàng lại càng thêm mê hoặc, mà mê hoặc như rơi vào ở trong bóng đêm kia, một cặp mắt đen bùng cháy đố kị cùng căm hận.

Chủ nhân của đôi mắt đen đó nhìn Lý Băng cho đến khi hết gần nửa ngọn nửa, mới hé ra khuôn mặt lãnh lẽo rời đi.

※ ※ ※

“Tô ái khanh, Thiên Tinh gần đây có khoẻ không?”

Theo thói quen sau khi thượng triều xong xuôi, hoàng đế lập tức lén triệu kiến Tô Bỉnh Tu vào diện kiến.

Tô Bỉnh Tu ngẩng đầu, con ngươi đen bây giờ bình tĩnh ngồi ngắn trên chiếc ghế trong ngự thư phong của hoàng thượng, giọng của người vẫn trầm thấp uy nghiêm giống như lúc ở triều đình, khuôn mặt cũng yên lặng bình tĩnh như thường, nhưng thần sắc vẫn giấu không được sự quan tâm sâu sắc của một người cha.

Nàng khỏe?

Hắn thực không hiểu được nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Nàng có thể nói rằng tốt, cũng có thể nói không tốt, trên thực tế, nàng tốt hay không tốt hắn căn bản đến một chút cũng không biết. Hoàng thượng nếu như biết hắn cùng Lý Băng đến bây giờ vẫn không chung phòng, khẳng định rằng long nhan sẽ rất giận dữ đó.

Hắn hơi dơ dự, còn đang không biết nên trả lời câu hỏi nghiêm túc của hoàng đế như thế nàp, thánh thượng đã mở miệng lần thứ hai.

“Hai ngày trước Thiên Tinh đã phái người gởi thư đến bảo rằng nàng vẫn mạnh khoẻ, muốn trẫm đừng lo lắng.” Hoàng đế lắc đầu, đành chịu, Nhưng trẫm có thể nào không lo lắng đây?”

“Công chúa khoẻ.” Tô Bỉnh Tu cuối cùng cũng trả lời, “Mong hoàng thượng an tâm.”

“Vậy là ta đã nghĩ đúng.” Hoàng đế mỉm cười, “Tô ái khanh nhất định là đối đãi rất tốt với Thiên Tinh.”

Trên thực tế, hắn đối với nàng rất lạnh lẽo.

“Cái này…” Tô Bỉnh Tu bình tĩnh, không muốn lừa gạt thánh thượng, “Vi thần không cho rằng mình đối đãi với công chúa rất tốt.”

Hoàng đế nở nụ cười, tiếng cười dịu dàng phát ra từ khe hở của cổ họng, “Tô ái khanh không cần khiêm tốn. Thiên Tinh đều đã nói cho trẫm biế.”

“Nàng nói cho hoàng thượng?” Hắn nhịn không được nhướng mày.

“Nàng ở trong thư đã nói tất cả.” Hoàng đế cười nhìn hắn, ánh mắt hiền hậu yêu thương giống như một người cha đang nói chuyện với con rể của mình, “Nói rằng ngươi đêm khuya còn mặc thêm áo cho nàng.”

Hắn mặc thêm áo cho nàng?

Tô Bỉnh Tu ngỡ ngàng trong chốc lát, lát sau mới nhớ đến hôm kia hắn không thể đọc sách, chẳng hiểu tại sao ban đêm lại đến sân của nàng.

Đêm hôm đó là hắn lấy áo choàng phủ thêm cho nàng —— nàng lại viết rằng hắn mặc thêm áo cho nàng?

Hắn đối với nàng nhạt nhẽo như vậy, vì sao trong thư nàng viết cho hoàng thượng vẫn là những lời lẽ tốt đẹp? Nàng vì sao… Lại không kiện cáo?

Ta vì sao lại muốn nàng kiện cáo?

Hắn nhớ lại hình như nàng đã từng nói qua, nàng vốn rất nghiêm túc, trong lòng thực sự là nghĩ như vậy.

Không chỉ không kiện cáo, thậm chí còn nói tốt cho hắn?

Vì sao?

Tô Bỉnh Tu nhướng mày, trong đáy lòng bỗng nổi lên một chút cảm giác gì đó quái lạ, dường như có chút chua xót, có chút đau khổ, lại có chút nhiều vị chát.

“Hãy đối đãi tốt với nàng, Tô ái khanh, ngươi biết nàng là đứa con gái mà trẫm yêu thương nhất, tuy rằng trẫm rất ít ở gần nàng.” Hoàng đế nói, ngữ âm bỗng lắng xuống, cúi đầu, rốt cục nhịn không được thở dài, “Nói chung ngươi hãy đối đãi tốt với nàng, nàng mệnh không ——” hắn nói đến chỗ này, dường như phát giác mình đang tiết lộ điều gì, vội vã im lặng.

Tô Bỉnh Tu không hiểu gì cả, “Nàng như thế nào?”

“Không có gì.” Hoàng đế lắc đầu, con ngươi đen trầm tĩnh lướt một vòng quanh thân thể Tô Bỉnh Tu, chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, “Thiên Tinh từ nhỏ đến lớn chưa mở miệng bảo muốn cái gì, ngươi là người đầu tiên nàng muốn.”

“Ta?”

“Bởi vì đó là lần đầu tiên nàng mở miệng yêu cầu, cho nên ta không ngại tất đều muốn làm vì nàng.” Hoàng đế ý tứ hàm xúc nói, “Trẫm biết ngươi có đã sớm có người trong lòng, thật uỷ khuất ngươi rồi.”

“Nàng nói ta bất lúc nào cũng có thể lấy thiếp.” Tô Bỉnh Tu cẩn thận thăm dò, con ngươi đen lấp lánh cố giấu vẻ đang nhìn chằm chặp vào hoàng đế.

Mắt rồng chợt loé tinh quang, “Nàng nói như vậy sao?”

“Đúng là vậy.”

“Nha đầu này!” Hoàng đế thở dài, hình như là cực kỳ bất đắc dĩ, “Mà thôi, Nàng nói như vậy thì ngươi cứ làm như vậy. Tùy ngươi nghĩ lúc nào lấy thiếp, trẫm không phản đối.”

“Như vậy chẳng phải sỉ nhục công chúa?”

“Không sao cả.” Hoàng đế lắc đầu, giọng nói càng lúc càng rất nhỏ, “Quay về với hiện thực, một ngày nào đó ngươi sẽ lại lấy…”

“Cái gì?” Tô Bỉnh Tu nghe không có rõ.

“Không có gì.” Hoàng đế vội vã phủ nhận, “Không có gì.”

Nhưng Tô Bỉnh Tu là người rất thông minh, sao lại nhìn không ra điều kỳ quặc?

Công chúa dù sao cũng là cành vàng lá ngọc, Lý Băng lại là hòn ngọc quý mà hoàng thượng nhất mực yêu quý trên tay, nói có khả năng cho hắn lấy thiếp, ủy khuất cùng một người khác chung chồng sao a. Không chỉ riêng Lý Băng nói như thế, ngay cả thánh thượng cũng không phản đối.

Trong chuyện này nhất định có lý do.

Tô Bỉnh Tu nghĩ, càng lúc càng cảm giác Lý Băng không giống với những suy nghĩ đơn giản ban đầu của hắn.

Nàng cũng không phải là công chúa buông thả tự ý làm việc, hành động cử chỉ đều có phong cách của riêng mình, hôm thành thân đi qua Trường An nàng cũng không nổi giận trước mặt mọi người, ngược lại còn nói dăm ba câu giải trừ lo lắng cùng e sợ của mọi người, trong đầu hắn bỗng dưng nổi lên một suy nghĩ nghi hoặc.

Là một dạng nữ nhân bí ẩn, không phải là một công chúa tầm thường.

Nàng cuối cùng là có cái bí mật gì?

Hắn phát hiện ra chính mình đang rất hiếu kỳ.

※ ※ ※

Tô Bỉnh Tu trong lòng đầy nghi hoặc trở về Trạng nguyên phủ, mới vừa thay triều phục không lâu sau, cửa phòng liền truyền đến một giọng nói gấp gáp.

“Thiếu gia, thiếu gia.” Tiếng nói hoảng loạn cùng với tiếng đập cửa vang lên.

Hắn cau mày, nhanh chóng thắt chặt đai lưng của áo khoác, tiếp theo trầm giọng ra lệnh: “Vào đi.”

Một nha hoàn theo từ Hàng Châu tới đẩy cửa vào. Tóc mai rối bù, thần sắc hoảng trương, “Thiếu gia, rơi, rơi xuống nước…”

“Cái gì rơi xuống nước?” Hắn lông mày càng thêm nhíu lại, bỗng nhớ tới hôm qua nghe Lý Băng nói hôm nay muốn đi thuyền dạo sông, sắc mặt trắng bệch, ý nghĩ không hay bắn ngay trúng hắn, “Công chúa rơi xuống nước sao?”

“Không, không phải công chúa.” Nha hoàn kinh hãi lắc đầu, dường như cảm thấy hắn đang rất chấn động.

“Vậy cuối cùng là ai?”

“Là, là…”

“Là ai?”

“Là Biểu tiểu thư.”

“Tiểu Điệp?” Trái tim bỗng nhảy lên, “Nàng không có chuyện gì chứ? Hiện tại người đang ở nơi nào?” Một mặt hỏi, một mặt đã khẩn cấp bước đi. Thương cho nha hoàn chỉ có thể đuổi theo hắn như gió, “Đã đưa nàng về phòng, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.”

“Hôn mê bất tỉnh! Đại phu đâu? Đã mời đại phu đến xem chưa?”

“Công chúa đã truyền lệnh đưa ngự y tới.”

※ ※ ※

“Bạch cô nương không có chyện gì.” Sau khi Vương ngự y bắt mạch xong xuôi, cúi đầu báo cáo với Tô Bỉnh Tu, “Chỉ là nhiễm một chút phong hàn, chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ không nguy hiểm đến tính mang.”

“Nàng thực sự không có chuyện gì sao?” Nhìn gương mặt trắng bệch của mỹ nhân nằm trên giường, Tô Bỉnh Tu không thể khẳng định rằng nàng không có chuyện gì.

“Quả thực không có chuyện gì.” Vương ngự y lắc đầu, làm động tác muốn hắn an tâm, “Đợi lão phu kê đơn thuốc, Phò mã gia cho người đến hiệu thuốc bốc, cho Bạch cô nương uống xong, ngủ thiếp đi rồi sẽ khỏi hẳn.”

Tô Bỉnh Tu nghe, cuối cùng cũng thở dài một hơi, “Phiền cho Vương lão rồi.” Hắn chắp tay làm lễ, “Tại hạ tiễn Vương lão đi ra ngoài.”

Vương ngự y không lập tức đáp lại hắn, đôi mắt lão nhìn Lý Băng một mực yên lặng đứng bên cạnh nãy giờ.

“Công chúa gần đây ngọc thể có khoẻ mạnh?”

“Ta khoẻ.” Lý Băng thản nhiên gật đầu.

“Lão mấy ngày nay nghiên cứu, đã phối một loại thuốc, có thể xua tan hàn khí dưỡng thân —— “

“Không cần.” Lý Băng vung tay lên, sớm hiểu rõ ngụ ý của hắn, “Bản công chúa không muốn uống thuốc.”

“Để lão lưu lại phương thuốc.”

“Thiên mệnh không được tría.” Lý Băng giọng điệu bình thản, “Cũng đừng làm điều thừa.”

Vương ngự y cứng lại, chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, rốt cục lắc đầu, hơi thở dài, “Như vậy lão xin cáo lui.” Hắn một mặt nói, một mặt hạ thấp người xin cáo lui.

Tô Bỉnh Tu vẻ mặt không hiểu gì nhìn bóng lưng của hắn một hồi lâu, con ngươi có chút suy nghĩ, “Vậy là có ý tứ gì?”

“Có ý tứ gì?”

Giọng nói của nàng vẫn bình thản như cũ, hắn nghe ra trong đó mấy phần phòng bị, “Thiên mệnh không thể trái.”

Con ngươi đen sâu nhìn nàng chăm chú, “Có ý tứ gì?”

“Không có gì.”

“Thực sự không có gì?” Tô Bỉnh Tu nhíu chặt mày, định nói cái gì đó thì từ trên giường truyền đến tiếng than nhẹ khiến hắn yếu lòng.

“Biểu ca, biểu ca…” Bạch Điệp cúi đầu gọi, ngữ điệu ngập ngừng cùng đau khổ nặng nề, “Ngươi ở đâu? Biểu ca…”

“Ta ở chỗ này.” Hắn vội vã xoay người, ngồi xuống bên giường của nàng, nhanh chóng nắm chặt đôi tay lạnh lẽo đang khua giữa không trung, “Đừng lo lắng, Tiểu Điệp, ngươi sẽ nhanh khoẻ.”

Bàn tay lạnh lẽo bám chặt lấy hắn, giống như một con người đang cố bám chặt vào thân gỗ khi bị chìm, “Đừng đi, biểu ca, đừng đi.”

“Ta không đi.” Lời nói của hắn đầy yêu thương, “Ta ở chỗ này cùng ngươi.”

“Đừng rời xa ta, biểu ca, Tiểu Điệp không muốn ngươi đi…” Nàng đau khổ nói.

“Được, được, biểu ca không đi, sẽ luôn ở đây cùng ngươi.” Hắn nhẹ giọng khuyên bảo, “Ngươi ngoan ngoãn ngủ đi, ngủ một giấc sau khi tỉnh dậy sẽ thấy thoải mái hơn.”

“Không được đi, Tiểu Điệp tỉnh lại muốn thấy ngươi đầu tiên…”

“Không thành vấn đề, ta bảo đảm khi ngươi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là ta.” Hắn nắm chặt tay nàng dựa vào hai gò má của mình, thấp giọng nói rằng, “Mau ngủ đi, mau ngủ đi…” Lý Băng bình tĩnh nhìn cảnh đó.

Nàng lẳng lặng, yên lặng nhìn, cự tuyệt một cái cảm giác quái lạ trong lòng đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra.

Nàng không muốn biết, không thừa nhận chính bản thân mình đang có một cảm giác kỳ lạ.

Mặc kệ chuyện của nàng, tất cả —— hắn đối với Bạch Điệp nhất mực quan tâm, cũng không vội vã đồng ý nghe chuyện của nàng.

Mặc kệ chuyện của nàng.

Nàng lặng lẽ xoay người, nhanh nhẹn rời đi.

※ ※ ※

“Ngươi nói có lạ hay không?”

“Có cái gì lạ?”

“Công chúa và thiếu gia nhà chúng ta đó.”

Gần tối, hai tỳ nữ đang bưng chén thuốc, dọc đường đi qua phòng ở hành lang, chắc chắn là đến tây sương phòng của Bạch Điệp, một mặt đi, một mặt nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Kỳ lạ ở chỗ nào?”

“Ngươi không nhìn ra sao?” Hồng y từ nữ mở miệng trước dường như không thể tin được, “Thiếu gia chúng ta đối với công chúa điện hạ rất nhạt nhẽo, lúc trước ta lặng lẽ hỏi thăm qua, nghe nói thiếu gia từ khi thành thân đến nay vẫn ngủ ở thư phòng.”

“Cái gì?”Một tỳ nữ khác cũng cảm thấy rất hứng thú, “Chuyện gì xảy ra?”

“Ngươi nghĩ có chuyện gì xảy ra?”

“Ngươi vừa nói ta đã nghĩ tới, thiếu gia hai ngày nay đều chạy đến phòng của biểu tiểu thư, chăm sóc rất ân cần.”

“Ta khẳng định thiếu gia vẫn còn rất thích biểu tiểu thích!” Hồng y tỳ nữ vẫn tiếp tục nói, bỗng trước mặt nàng xuất hiện một bóng người kiên định thướt tha khiến nàng cả kinh toàn thân run lên, “Công, công chúa điện hạ!”

Lý Băng yên lặng nhìn hai nha hoàn không biết trời cao đất rộng, thần sắc lạnh lùng, không thể nhìn ra chút nào giận dữ.

Tuy nàng đến một câu nói cũng không mở miệng, chỉ hờ hững nhìn đủ khiến hai nha hoàn đứng cũng không yên, hai tay liên tục run, thiếu chút nữa thì bát thuốc vừa sắc cũng bị đổ xuống.

Lý Băng hơi nhíu mày, vô ý thức tiếp nhận khay trong tay hồng y nữ tử.

“Công chúa…” Hai ả tỳ nữ không hiểu được hành động của nàng, vẻ mặt rất sợ hãi.

“Chén thuốc này để ta đem đến.” Nàng chỉ là một câu nhẹ nhàng như vậy.

Đông Mai ở bên người nàng cố kiềm chế cơn tức giận trong lòng, “Điện hạ, việc này có làm phiền cho người không?”

“Không sao cả.” Lý Băng lắc đầu, đôi mắt đẹp sâu không thấy đáy liếc nhìn 2 ả nha hoàn, xoay người nhanh nhẹn bước đi về phía tây sương.

Nàng nhẹ nhàng đi như vậy, không chút nào để ý đến Đông Mai ở đằng sau đang nhắm nhắm mũi chạy theo, mặc nàng một mình bưng chén thuốc đi, đi qua sân nhà nhỏ.

Dọc đường, có những người hầu nam, nữ đều sợ hãi, không thể tin được một người đường đường là công chúa mà lại tự mình bưng khay thuốc.

Bọn họ kinh ngạc nhìn, không dám lên, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, đều là tập trung nín thở.

Lý Băng cũng mặc kệ ánh mắt sợ hãi của các đầy tớ, tự đi, rốt cục đi tới tây sương, đứng trước cửa phòng Bạch Điệp bình tĩnh dừng lại.

Cửa phòng khép chặt, che đậy qua loa, nàng giương cổ tay lên, nhẹ nhàng đẩy ra, nhẹ nhàng đi vào.

Nhìn xuyên qua chiếc rèm cửa màu hồng nhạt, đầu tiên lọt vào ánh mặt nàng chính là bóng dáng của Tô Bỉnh Tu đang dựa vào bên cạnh bàn ngủ gật.

Hai tay hắn đặt trước mặt, một bên giấu không được vẻ uể oải, đôi mắt mi dày đóng chặt, tạo thành một bóng ma nhàn nhạt.

Lý Băng yên lặng chăm chú nhìn hắn, trái tim có chút căng thẳng.

Mới hai ngày không gặp, tại sao hắn lại gầy đi một chút?

Hai ngày này không phải hắn thoáng chút là chạy ngay tới nơi này, coi chừng Bạch Điệp không kể ngày đêm?

Hắn đối với nàng ta quan tâm như vậy, ngay cả một khắc cũng luyến tiếc sao?

Đó là tự nhiên, bởi vì nàng ấy là người trong lòng hắn.

Lý Băng bỗng dưng rùng mình, ép buộc kéo chính mình ra khỏi tâm trạng hoảng hốt, khoé miệng vô thức nở một nụ cười nửa miệng, ngay cả chính cô ấy cũng không phát hiện ra.

Nàng đặt nhẹ khay thuốc ở trên bàn, cắn môi dưới, lo sợ làm hắn tỉnh lại.

Nhưng đôi mắt một mực nhìn khuôn mặt mệt mỏi rã rời của hắn, không biết tại sao lại không muốn rời đi, hàng lông mày rậm của hắn có hơi cong xuống, rồi đôi mắt nàng dừng lại ở đôi môi ở sau quyển sách dày.

Chẳng bao giờ nhìn kỹ một, tim nàng đập mạnh loạn nhịp, trong một lát đầu óc bỗng trống rỗng, lồng ngực tựa hồ như dừng lại, hoặc là nổi lên một chút hy vọng nào đó, cảm giác vừa khó chịu vừa hoang mang.

Nàng hình như đang nghĩ cái gì, lại không thể xác định mình đang nghĩ cái gì, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn hắn, nhìn đôi môi đẹp của hắn.

Bỗng có một tiếng rên rỉ khiến nàng giật mình.

“Biểu ca, biểu ca…”

Nàng toàn thân giật mình, thấy Bạch Điệp đang nằm trên giường cố gắng trở mình.

Đôi môi tái nhợt cứ mở ra đóng lại, mơ hồ nói mê.

Có nên cho nàng uống thuốc chưa? Lý Băng do dự không biết có nên gọi Tô Bỉnh Tu dậy để cho biểu muội hắn uống thuốc?

Nàng cứ như thế suy nghĩ trong đầu, nhưng vừa nghĩ đến hai ngày nay hắn rất khó khăn mới có thể nghỉ ngơi được, lại không muốn, mơi dợ, Bạch Điệp ở trên giường trừng mắt nhìn nàng, giọng nói yếu ớt.

“Ngươi thế nào lại ở chỗ này?” Đôi mắt đẹp của Bạch Điệp chăm chú nhìn nàng, có chút không thể tin được, lại cơ hồ có chút địch ý.

“Ta đưa thuốc đến.” Lý Băng lẳng lặng nói, chỉ chỉ bát nước còn đang bốc hơi ở trên bàn, “Ngươi muốn uống chưa?”

“Đương nhiên.” Bạch Điệp ngữ âm có chút bén nhọn, “Bệnh của ta còn chưa hết.”

“Ta biết.” Lý Băng gật đầu, không để ý tới vì sao giọng nói của nàng có chút đề phòng, cẩn thận bưng bát thuốc còn đang nóng, tay trái nắm chặt bát, tay phải cầm thìa.

Bạch Điệp trừng mắt nhìn bóng dáng nàng đến gần, “Ngươi muốn ta uống bát thuốc này?”

“Ngươi không thể uống?” Lý hỏi thăm. Nói thật, nàng không hiểu thế nàng là cho người khác uống thuốc.

Hơn nữa, nàng thân là công chúa theo lý không nên hạ thấp địa vị cho người khác uống thuốc.

“Đừng, đừng nói giỡn, ta ngay cả bát thuốc cũng không cầm được.”

“Nga.” Nàng mù mờ đáp, đôi mày ngài hơi nhăn lại.

Nói như vậy Bạch Điệp cần có người cho uống thuốc.

Mà thôi, là cho nàng uống thôi. Vấn đề là… Nàng có thể làm được không?

Hẳn là không khó, chỉ cần cầm thìa trong bát múc lên một muỗng, thổi cho nó bớt nóng, sau đó cho vào miệng của Bạch Điệp.

Hẳn là không khó.

Nàng nghĩ, bản năng cũng làm theo như thế, Bạch Điệp hét rầm lêm.

“Ta không muốn ngươi cho ta uống thuốc, ngươi đi đi!” Nàng quơ tây, có chút cuồng loạn, “Ngươi có thể làm bỏng ta.”

Nàng sẽ sao? Lý Băng nhíu mày, miệng định mở ra giải thích, phía sau liền vang lên một giọng nói khàn khàn, tiếng nói còn mang theo chút buồn ngủ.

“Chuyện gì xảy ra?”

Là Tô Bỉnh Tu, hắn tỉnh.

“Biểu ca, biểu ca!” Bạch Điệp giống như gặp được cứu tinh, “Công chúa muốn ta uống thuốc, ta không muốn nàng cho ta uống thuốc!” Nàng hô, cánh tay bỗng nhiên cố sức vung lên, lật úp bát thuốc mà Lý Băng đang cẩn thận cầm.

Bát thuốc rơi xuống đất, vỡ, toàn bộ thuốc chảy ra, xung quanh tràn đầy mùi thuốc.

Tô Bỉnh Tu hoàn toàn giật mình tỉnh giấc, hắn bỗng dưng đứng dậy.

Cấp tốc kéo cổ tay của Lý Băng, “Làm sao? Có bị bỏng không?” Hắn một mặt hỏi, một mặt trước sau lật xem, cẩn thận kiểm tra.

“Không, không có chuyện gì.” Lý Băng hô hấp đều đặn, kinh ngạc quay đầu lại.

Tô Bỉnh Tu vẫn kiểm tra tay phải, lại còn kéo tay trái của nàng kiểm tra kỹ, sau khi xác định nàng không bị bỏng, con ngươi đen sâu bỗng di chuyển, như có sấm sét nhìn quanh người nàng sau đó dừng lại ở khuôn mặt.

Hắn nhướng mày, “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”

“Ta…Đến đưa chén thuốc của Bạch cô nương qua đây.”

“Đưa chén thuốc qua đây?” Con ngươi hắn bỗng có chút buồn bã, vùng xung quanh lông mày càng nhíu chặt lại, “Đây không phải là việc ngươi nên làm. Ngươi thân là một công chúa, việc này để nô tỳ làm là được.”

Nàng biết, đương nhiên biết việc đưa thuốc này không phải là việc công chúa nên làm, nhưng, cũng có lý do khiến nàng nhất định không thể không làm a. Hơn nữa nàng lại thực sự muốn làm vậy.

“Ta muốn giúp —— “

“Giúp cái gì, ngươi căn bản không có thói quen làm việc này!” Hắn thấp giọng khiển trách, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc, “Coi ngươi ngay cả chén thuốc cũng làm đổ, ngộ nhỡ ngươi làm bỏng Tiểu Điệp thì biết làm thế nào?”

Hắn vốn là lo lắng cho biểu muội bảo bối của hắn sao?

Lý Băng nhẹ thở gấp một tiếng, cảm giác có gì cản trợ trước ngực, hầu như không thể thở được.

“Biểu ca, biểu ca,” Bạch Điệp trên giường bỗng nhiên ngồi dậy gọi, ngữ âm run run rất nhỏ, “Đừng để nàng tới gần ta, ta không muốn nàng tới gần ta.”

Tô Bỉnh Tu vội vã chạy tới trước mặt nàng, “Quả thực không có chuyện gì cả, Tiểu Điệp, mới vừa rồi làm ngươi sợ.” Hắn nhẹ giọng mà gấp gáp kêu, “hiện tại không có việc gì rồi.”

Lý Băng đứng thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cảnh tưởng cảm động trước mắt.

Bạch Điệp khuôn mặt tái nhợn, giống như một con thỏ trốn ở trong lòng Tô Bỉnh Tu, mà hắn, cũng giống như đang bảo vệ một cái gì đó như trân châu bảo bối, ôn nhu mà vội vã che chở cho nàng.

Nàng phát hiện chính mình không có cách gì có được tình cảnh như vậy.

“Ta đi phân phó nô tỳ làm một chén thuốc khác.” Nàng gấp gáp nói, lập tức đi khỏi phòng của Bạch Điệp.

Tô Bỉnh Tu chú ý, ánh mắt hướng nhìn bóng lưng của nàng đang gấp gáp rời đi, còn chưa tới kịp suy nghĩ điều gì, bỗng dưng Bạch Điệp khóc thút thít gọi toàn bộ tâm trạng của hắn về.

“Thế nào nữa?” Hắn nhíu mày nhìn con người trong lòng mình. Không rõ nàng tại sao lại khóc, “Thân thể rất khó chịu sao?”

“Không, không phải… Là, là…” Bạch Điệp nghẹn ngào, liều mạng lắc đầu, lại không nói ra lý do.

“Vì lý do gì?”

“Biểu ca, ta sợ!” Nàng bỗng kêu một tiếng, hai tay chăm chú bám vào cổ hắn.

“Sợ cái gì?”

“Ta sợ công chúa!”

“Lý Băng?” Tô Bỉnh Tu ngạc nhiên, “Sợ nàng?”

“Ta sợ nàng, nàng thật… Thật đáng sợ.”

“Đáng sợ chỗ nào?” Hắn thực sự không hiểu, “Nàng lén mắng hay tìm ngươi gây phiền phức sao? Lý Băng hẳn là không phải loại người như vậy.”

“Ngươi đã biết?” Bạch Điệp bỗng dương tay, đôi mắt còn vương lại vài giọt lệ nổi lên một chút phẫn nộ,”Ngươi có thể nào xác định nàng không phải loại người như vậy?”

Hắn sửng sốt, “Nàng thực sự tìm ngươi gây phiền phức sao?”

“Không!” Nàng hô, lấy tay áo xoá đi nước mắt, vừa kích động vừa cuồng loạn, “Nàng không có tìm ta gây phiên phức!”

“Không có là tốt rồi. Vậy ngươi còn sợ nàng cái gì?”

“Nàng không có tìm ta gây phiền phức, thế nhưng nàng…” Bạch Điệp thở dốc, hai gò má vì kích động mà đỏ ửng, nàng hít sâu, con ngươi chăm chú nhìn Tô Bỉnh Tu, ở trong miệng nói ra rõ ràng, “Nàng cố ý đẩy ta xuống nước!”

“Cái gì?”

Bạch Điệp thình lình lên án khiến Tô Bỉnh Tu sợ run.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương