Chứng kiến bộ dáng chật vật của Mã Hồng Tuấn, Đái Mộc Bạch cũng vô cùng hốt hoảng. Tính tình của hắn so với Đường Tam thì nóng nảy hơn nhiều, hung dữ đứng dậy, đôi mắt tà dị loé sáng.
Mã Hồng Tuấn vẻ mặt dài ra, nói: "Đái lão đại, ngươi phải vì huynh đệ làm chủ a. Ngươi xem, bọn họ đánh ta, khiến cho khuôn mặt anh tuấn của ta méo mó, sau này ta làm sao mà tán gái a!"
Oscar phì cười. "Khuôn mặt anh tuấn của ngươi vẫn còn nguyên vẹn đây mà, có khác gì cái đầu heo đâu. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trước tiên ngươi kể đầu đuôi cho chúng ta nghe đi đã."
Mã Hồng Tuấn lôi cái ghế ngồi xuống, lúc này mới đem sự tình trải qua nói ra.
"Sáng nay ta đã tới Tác Thác thành chuẩn bị giải quyết một chút tà hoả trong người. Tới nơi, ta phát hiện ra một ả phượng hoàng trong Thanh lâu, ngay khi ta chuẩn bị rủ tiểu muội muội đi giải quyết vấn đề, ai ngờ xuất hiện một gã hèn mọn. Hắn nhìn qua cũng hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn, nhìn có vẻ hung dữ, trông qua như thành thật và giản dị, nhưng nhìn kỹ lại thì trong đôi mắt lộ ra tia dâm quang, một tay của hắn dùng vải sa bao lại. Đúng ra hắn không nên tranh đoạt tiểu muội kia với ta mới phải chứ. Lúc ấy, ta còn hỏi hắn: "Đại thúc, tay ngươi như vậy, còn làm gì được?". Các ngươi đoán xem hắn nói cái gì? Hắn thản nhiên nói: "Lão tử không cần dùng đến tay." Ta chưa từng gặp qua người nào hèn mọn như vậy."
Mập mạp khí tức tràn ra, nói: "Điều đó là đương nhiên, hắn khi dễ ta, chẳng lẽ ta phải chịu? Vốn ta thầm nghĩ đuổi hắn đi, ai mà ngờ nổi, hắn cũng là hồn sư, lại là Hồn tôn bốn hồn hoàn, nhanh chóng và gọn gàng cho ta nếm đòn, rồi ném ta ra khỏi Thanh lâu. Nhưng điều khiến ta không thể chịu nổi chính là, hắn còn ngang nhiên búng vào "con gà con" của ta, còn chê của ta nhỏ. Một nam nhân chân chính, bị vũ nhục như vậy làm sao ta có thể chịu được. Sau đó ta lại đứng lên đánh nhau với hắn tiếp, rồi trở thành bộ dạng như thế này đây. Các ngươi không nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn đâu, Đái lão đại, Áo nhị ca, Cảnh Duệ ca, Đường Tam ca, tiểu Vũ Văn, các ngươi phải vì huynh đệ làm chủ a! Nếu không phải là mới huấn luyện xong, nói không chừng ta còn không về nổi đó."
Cảnh Duệ ghét bỏ nhìn cái mặt nước mũi tèm lem ấy của bạn họ Mã, hỏi: "Hắn ta tên gì?"
Mã Hồng Tuấn dùng ống tay áo lau mặt mũi, "Ta nghe lão bản Thanh lâu gọi hắn là Bất Nhạc, phỏng chừng không phải là tên thật."
"Bất Nhạc? Một tên hồn tôn mà dám khi dễ huynh đệ ta? Đi, Mập mạp, ngươi dẫn đường, chúng ta phải đi xem sao. Tiểu Tam, Tiểu Áo, hai ngươi có đi không? Nhìn Tiểu Duệ với Tiểu Thanh là đi rồi đó." Đái Mộc Bạch hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của mập mạp, lúc trước hắn cũng không ít lần tranh gái, chỉ có điều hắn toàn chiếm tiện nghi mà thôi, từ khi Chu Trúc Thanh tới, hắn mới kiềm chế lại, càng huống chi mập mạp bị đánh thật là thảm, mặc dù nhìn qua không có tổn thương gân cốt, nhưng tội này đủ lớn rồi.
Loại chuyện này căn bản không thể nói ai đúng ai sai, nhưng phải đứng về phía huynh đệ mình. Mắt thấy huynh đệ mình bị đánh, nếu không ra tay thì không phải là nam nhân.
Oscar cười hắc hắc, nói: "Ta đương nhiên là đi, ta muốn nhìn xem, ai có thể hèn mọn hơn cả tên mập này. Cho dù đánh không lại, có Ma Cô tràng của ta, chẳng lẽ lại không kịp chạy sao."
Mã Hồng Tuấn vừa nghe mấy người khẳng định sẽ vì mình xuất đầu lộ diện, nhất thời mừng rỡ, "Hảo huynh đệ, đi, chúng ta bây giờ phải đi ngay, nói không chừng còn có thể tóm được hắn."
Nói xong hắn lập tức nhảy dựng lên, xoay người chạy ra ngoài, tựa hồ trên người không có chút thương tích nào.
Đái Mộc Bạch kéo tay Mã Hồng Tuấn, "Gấp cái gì, muốn đi cũng phải ăn no đã, như vậy mới có khí lực. Thuận tiện ngươi kể một chút về vũ hồn của tên kia đi. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
Mã Hồng Tuấn mặc dù có vẻ rất vội, nhưng trong bụng quả thật trống rỗng, một lần nữa mọi người lại ngồi xuống, vừa ăn cơm tối, Mã Hồng Tuấn vừa đem mọi chuyện kể ra. "Hắn vóc người không cao, ước chừng chỉ khoảng một thước sáu, mặt mũi đen xì, trông như mới bước ra từ hố than. Vũ hồn của hắn rất kỳ quái, không phải công kích, phòng ngự hay tốc độ, có cảm giác như …"
Ánh mắt mập mạp chuyển sang người Đường Tam, "Tựa hồ có tác dụng không sai biệt lắm so với Tam ca, chỉ là hình dạng khác." Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch liếc nhau, hai người cơ hồ đồng thanh nói: "Khống chế hệ hồn sư?"
Mập mạp gật đầu, "Chính là khống chế hệ. Vũ hồn của hắn nhìn bên ngoài là hai nửa vòng tròn giống cái lồng (lồng chim lồng gà), cỡ cái bánh bao hấp, màu hồng phấn. Khi hắn xuất ra vũ hồn ngang hông, bộ dáng trở nên rất độc ác. Lúc đánh với ta, tổng cộng hắn sử dụng hai hồn kỹ. Hồn kỹ thứ nhất biến hai cái lồng tử to dần, ngăn chặn Phượng Hoàng Hỏa Tuyến của ta. Hồn kỹ thứ hai dùng hai cái lồng tử một trước một sau vây khốn thân thể ta. Cái lồng tử kia cảm giác rất mềm dẻo, không biết làm bằng chất gì, ngay cả Phượng Hoàng Hỏa Diễm của ta cũng không thể phá hư nó. Đem ta bao vây trói buộc không khác gì hấp bánh bao, sau đó biến ta thành bao cát."
Hai cái lồng tử màu phấn hồng? Đây là vũ hồn loại gì? Cho dù theo Đại Sư học đã nhiều năm, với kiến thức rộng rãi như Đường Tam cũng không nghĩ ra được.
Đường Tam nói: "Nói như vậy, hắn còn hai hồn kỹ khác chưa có thi triển ra."
Mập mạp nói: "Tam ca, với năm người đều là hồn tôn, hơn nữa còn ta là đại hồn sư hai mươi bảy cấp, chẳng lẽ còn sợ không làm gì được hắn? Huống chi, ngươi cũng là khống chế hệ hồn sư a!" Còn có thêm hai tên siêu cấp vú em đi kèm nữa!
Hắn hiểu sai ý, tưởng rằng Đường Tam sợ.
Đường Tam nói: "Khống chế hệ hồn sư tương đối đặc thù. Dưới tình huống một chọi một, khống chế hệ hồn sư có ưu thế rất lớn. Mập mạp, nếu chúng ta gặp hắn, ngươi phụ trách công kích xa quấy nhiễu, ta cùng Đái lão đại tấn công trực diện. Tiểu Áo phụ trách hỗ trợ. Hắn khẳng định không phải là đối thủ của chúng ta. Khống chế hệ không giống với cường công hệ, chỉ cần hắn không thể khống chế đồng thời tất cả chúng ta, thì hắn sẽ thua. Nếu ta đoán không sai, vũ hồn của hắn trời sinh đã khắc chế lửa, nếu không tà hỏa của ngươi không đến nỗi một điểm tác dụng cũng không có. Khi động thủ, ta sẽ khống chế lại hắn, mặc dù hồn lực của ta không bằng hắn, nhưng ít ra có thể quấy nhiễu khiến cho hắn không cách nào khống chế được chúng ta. Năng lực cận chiến của khống chế hệ hồn sư hoàn toàn không có khả năng ngăn cản công kích của chúng ta, cho dù hắn có bốn mươi cấp cũng vậy thôi."
Chỉ hơn nhau 10 cấp mà thôi, bọn họ tin với sức mạnh "5 anh em siêu nhân" của bọn họ, hội đồng tập thể tên kia là chuyện nhỏ.
Vội vã ăn xong cơm tối, năm người lén lút vội vàng chạy ra ngoài học viện. Lúc này trời đã tối om, hai người Cảnh Duệ dù ở trong tối vẫn nhìn thấy khá rõ ràng, nhưng những người khác hiển nhiên không phải, Oscar và Mã Hồng Tuấn lâu lâu vẫn vấp phải vài cục đá lớn.
Nhìn Oscar vấp đá lần thứ 5, Cảnh Duệ đành lên tiếng: "Các ngươi có cần thứ gì để chiếu sáng không?"
Oscar ngượng ngùng gãi đầu: "Chỉ cần sáng một chút là được rồi."
Cảnh Duệ thở dài một tiếng, dùng một chiêu Câu vân xạ võng, thân thể anh lập tức phát ra một đoàn ánh sáng màu xanh lá, đồng thời dưới chân cũng xuất hiện một vòng sáng bán kính 3m.
Có ánh sáng, hai tên kia cũng không vấp nữa, nhưng vấn đề vẫn cứ xảy ra. Nếu như lúc nãy vì quá tối nên vẫn chưa ai để ý, thì bây giờ, một góc váy hồng nhạt của vị thiếu nữ nào đó lộ rõ ngay trước mắt họ.
Vũ Văn nhìn Cảnh Duệ một cái, thấy anh nghi hoặc nhìn lại thì chỉ đành cười một cái. Dù sao anh cũng không biết cốt truyện.
Vũ Văn: "Heo con ham chơi, lúc này là giờ nào rồi còn chưa chịu đi ngủ thế?"
"Ta đã nói là ta không phải heo mà!" Tiểu Vũ lập tức nhảy dựng lên bật lại. Phát hiện mình đã bại lộ, cô cũng không thèm trốn nữa.
"Đêm hôm khuya khoắt, nam nhân mấy người tính lén lút đi đâu đây?!"
Tuy là hỏi "mấy người", nhưng ánh mắt Tiểu Vũ rõ ràng chỉ nhìn chằm chằm vào mỗi Vũ Văn, kiểu "ngươi không nói rõ thì đừng hòng đi!".
"... Chậc" Cảnh Duệ tặc lưỡi một cái. Lộ liễu như thế, cũng chỉ có tên ngốc như A Thanh mới không thấy.
Đường Tam theo tiếng ai đó nhìn lại. Ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì. Có điều ánh mắt ấy lại khiến Cảnh Duệ nổi hết cả da gà, nhíu mày quay đầu nhìn lại, Đường Tam lại quay đầu đi như chưa có gì xảy ra.
Lại nhìn Vũ Văn đang giải thích đầu đuôi ngọn nguồn với Tiểu Vũ, Cảnh Duệ không khỏi thở dài. Biết cốt truyện nhiều như vậy làm gì, e ngại hết thứ này đến thứ khác.
Lúc này Vũ Văn đã giải thích xong, dẫn theo Tiểu Vũ lại gần: "Tiểu Vũ nói muốn đi theo chúng ta."
Đường Tam nhíu mày nhìn Tiểu Vũ, nói: "Nửa đêm muội còn chạy ra ngoài này đòi theo chúng ta đi đánh nhau?"
"Có làm sao đâu chứ!"
"Không sao, tính Tiểu Vũ vốn thế, ngươi khuyên không được, Tiểu Tam. Để nàng đi theo đi." Cảnh Duệ nhẹ nhàng kéo tay Đường Tam một cái, nhìn Tiểu Vũ nói: "Thấy nguy hiểm liền chạy, biết không?"
Nhận được cái gật đầu chắc chắn của Tiểu Vũ, nhóm đi đánh lộn từ sáu biến thành bảy.
Mập mạp vừa đi vừa cảm động nói: "Thất muội, muội thật tốt. Ta không có gì cả, chỉ biết lấy thân báo đáp thôi. Liệu muội…"
"Cái gì?!" Ba giọng nói lập tức vang lên, còn thêm cả tiếng cười khúc khích của thiếu nữ.
Người phản ứng mãnh liệt nhất chính là Vũ Văn, lập tức nhảy dựng lên che chắn ngay trước Tiểu Vũ. Cảnh Duệ và Đường Tam chỉ là quay đầu tặng cho Mã Hồng Tuấn một ánh mắt sắc lẹm.
"Đùa thôi, đùa thôi, các ngươi phản ứng như thế làm gì?!" Mã Hồng Tuấn khóc không ra nước mắt vội vàng xua tay giảng hoà.
Đái Mộc Bạch không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh Mã Hồng Tuấn, vỗ vai hắn. Ai nhìn mà không biết Vũ Văn thích Tiểu Vũ cơ chứ, còn hai tên họ Cảnh với họ Đường kia chỉ là bảo vệ muội muội thôi. Riêng Cảnh Duệ có lẽ là thêm cả ý muốn bảo vệ vợ tương lai cho Vũ Văn nữa.
Cả nhóm thiếu niên cứ thế mà đi hết nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới thị trấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook