Tổng kết sơ lược trọng lượng chương trước:
Đường Tam cõng Oscar
Đái Mộc Bạch vác thêm đá của Đường Tam và Ninh Vinh Vinh: 35 cân (17.5kg)
Tiểu Vũ cõng Ninh Vinh Vinh
Mã Hồng Tuấn tự vác 10 cân (5kg)
Chu Trúc Thanh vác đá của Tiểu Vũ 10 cân (5kg)
Vũ Văn vác thêm đá của Chu Trúc Thanh: 23 cân (11.5kg)
Cảnh Duệ vác thêm đá của Oscar: 17 cân (8.5kg)
--------------------------------------------------------
Quay lại hai dặm, Chu Trúc Thanh té xỉu, Đái Mộc Bạch miễn cưỡng ôm lấy nàng.
Cảnh Duệ lấy đá của Đường Tam bỏ vào giỏ mình, lúc bỏ bị Đường Tam cản nhưng không được. Vũ Văn cũng lấy đá của Ninh Vinh Vinh bỏ vào giỏ mình.
Ai bảo họ bây giờ chính là hai người còn sức ở đây cơ chứ. Cảnh Duệ cùng Vũ Văn nhìn thanh hoạt lực còn hơn 650 điểm cười khổ.
Khoảng cách chỉ còn năm trăm thước, Đường Tam sau lưng cõng Oscar. Đái Mộc Bạch cõng Chu Trúc Thanh. Tiểu Vũ cõng Ninh Vinh Vinh. Mã Hồng Tuấn vẫn vác theo mười cân phụ trọng, mấy lần ngỏ ý muốn giúp nhưng bị từ chối. Cảnh Duệ và Vũ Văn lúc này thật sự mệt mỏi, mỗi bước chân đều cực kì nặng nhọc, chỉ việc nhấc lên đã là cả một vấn đề. Bọn họ cơ hồ là lê từng bước từng bước đến đích.
Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, không thể nhìn ra đích đến, thân thể bọn họ lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ mới có thể tiếp tục bước.
Đường Tam hai tay đồng thời dìu Mã Hồng Tuấn cùng Oscar, giúp bọn hắn chống đỡ một phần thể trọng, mặc dù không thể sử dụng hồn lực, nhưng dưới trạng thái cơ thể suy kiệt cực hạn như vậy, đặc tính dẻo dai bền bỉ của Huyền Thiên công đã từ từ phát huy, nếu không hắn cũng không cách nào duy trì đến tận bây giờ.
"Tiểu Tam" Giọng Cảnh Duệ hổn hển ở phía sau, "Để Oscar cho ta đi, ta đỡ hắn."
"Ca, ngươi cũng rất mệt mà." Đường Tam nhìn 32 cân đá trong giỏ Cảnh Duệ nói.
Cảnh Duệ không nói gì nữa, chỉ là im lặng đi tới bên cạnh Oscar, kéo một tay hắn khoác qua cổ mình, một tay đỡ lấy lưng hắn, bước tiếp.
Eo lưng Đái Mộc Bạch oằn xuống, hai con ngươi tím đã có vài phần màu đỏ, mỗi một bước đi phảng phất như có trọng lực ngàn cân đặt trên người.
Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ lúc này gần như treo nửa phụ trọng lên vị thiếu niên bên cạnh, Vũ Văn thân mang 28 cân đá, thêm hai vị cô nương cũng nặng lắm, nhưng không nặng bằng Cảnh Duệ.
Bốn trăm thước… ba trăm thước… hai trăm thước ... một trăm thước.
Khuôn mặt Đại Sư cứng ngắc đã xuất hiện trước mặt mọi người. Mắt nhìn thấy bộ dáng họ dìu nhau đi tới đích, ngay cả Đại Sư cũng không khỏi động dung.
Vòng cuối cùng này, bọn họ đi suốt một canh giờ, nhưng cuối cùng cũng kiên trì đến đích.
Rầm… Bảy người trước sau ngã xuống đất, Oscar, Ninh Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn gần như bất tỉnh cùng một lúc.
Cảnh Duệ và Vũ Văn vẫn đứng tại chỗ, hơi thở nặng nhọc, mồ hôi nhễ nhại, điều này khiến Đại Sư cực kì ngạc nhiên. Ông nghĩ rằng, ngay cả hai đứa mạnh nhất là Đường Tam và Đái Mộc Bạch đều đã ngồi bệt xuống đất mà thở, hai người này yếu hơn, tại sao vẫn có thể mà đứng?
Đái Mộc Bạch ngả bên người Chu Trúc Thanh, thở hổn hển từng ngụm, toàn thân run nhè nhẹ. Tiểu Vũ tóc tai trên đầu tán loạn, mồ hôi không ngừng chảy xuống, đôi môi đỏ run nhẹ. Cảnh Duệ và Vũ Văn vươn tay dìu thân thể Mã Hồng Tuấn cùng Oscar, để họ tựa vào giỏ tre của chính mình. Sau đó lấy những tảng đá thừa ra.
Đường Tam từ trong giỏ của Cảnh Duệ lấy ra tảng đá của mình, lúc này trước mắt hắn đồng dạng là một mảnh mông lung, nhưng trong ý thức còn có một vài thứ chống đỡ hắn. Tay chống lên cái bàn để thùng nước, lưng đeo mười lăm cân phụ trọng, Đường Tam miễn cưỡng đứng lên, từng bước từng bước di chuyển về phía trước. Mặc dù không cần phải đỡ người khác nữa, nhưng bước chân hắn hoàn toàn lảo đảo.
"Ca, ta đi cùng ngươi"
Tiểu Vũ đồng dạng chống bàn đứng lên, nhưng mới bước được một bước, cả người lại ngã sấp xuống. Tình trạng thân thể nàng mặc dù so với Chu Trúc Thanh tốt hơn không ít, nhưng vừa rồi phải cõng Ninh Vinh Vinh một đoạn không ngắn, đồng dạng cũng đạt tới cực hạn.
"Tiểu Vũ, muội nghỉ ngơi đi, còn có bọn ta mà." Vũ Văn đỡ lấy Tiểu Vũ, ôm cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Hơi thở nóng rực phà vào cổ của cô khiến Tiểu Vũ khẽ nghiêng người tránh, Vũ Văn nhận thấy cười, cười vài tiếng rồi thả cô tựa vào chân bàn, "Ngoan"
"Tiểu Tam, ta đi cùng ngươi"
Người nói chính là Đái Mộc Bạch, đồng dạng đeo phụ trọng sau lưng, lảo đảo đuổi tới bên người Đường Tam. Hai người đối mắt nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng lộ ra tia cười có chút quái di, đồng thời vươn tay phải của mình lên vỗ vào nhau.
Sau một khắc, hai kẻ nhận nhiều "trừng phạt" nhất trong đám đồng thời ngã xuống, nằm ngay bên cạnh đống bạn.
Sử Lai Khắc cửu quái, chín người thụ phạt, lúc này bảy người đã nằm gục xuống, còn hai người đứng thở dài mệt mỏi.
Đại Sư mắt nhìn thấy bọn họ từng người từng người lần lượt ngã xuống, nhưng thuỷ chung không động. Cho đến khi Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch cuối cùng đồng thời té xỉu, trên mặt ông mới toát ra một tia cười nhàn nhạt.
"Không từ bỏ, không vứt bỏ. Tốt lắm, tốt lắm."
Sau đó, ông thấy Cảnh Duệ vươn tay lấy đá của Đường Tam, nụ cười trên mặt ông còn lớn hơn.
"Đại Sư, chúng ta đi trước." Cảnh Duệ nhìn Đại Sư nói, cùng Vũ Văn từng bước nặng nề tiến về phía trước, hoàn thành vòng phạt của bọn họ.
Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực và mấy vị sư phụ khác yên lặng xuất hiện bên cạnh Đại Sư. "Đại Sư, ngươi làm tốt lắm. Đủ nhẫn tâm."
Đại Sư cũng không để ý đến trong lời nói Phất Lan Đức có chút bất mãn, phất phất tay, "Mau dẫn bọn chúng đi đi." Kể cả Đại Sư, chúng sư phụ vội vàng tháo giỏ tre trên người bọn nhỏ, ôm bọn chúng đi vào học viện.
Cảnh Duệ chạy, à không, phải nói là đi tới vòng thứ mười bốn, đôi chân anh đã bắt đầu run rẩy, Vũ Văn vì là hệ chiến đấu, khoẻ hơn đôi chút, đã lấy viên đá của anh sang, trên lưng anh chỉ còn đá của Đường Tam.
Xong vòng thứ mười lăm, Vũ Văn vứt viên đá của mình xuống, mang lên của Cảnh Duệ, tiếp tục bước tiếp.
Lúc này, trời đã chuyển dần sang tối, hai thân ảnh thiếu niên dìu nhau đi hết vòng này đến vòng khác, đến vòng thứ mười chín, dù vẫn còn hoạt lực và được bổ sung thể lực thường xuyên, Vũ Văn vẫn không chịu nổi nữa, bỏ cuộc. Cảnh Duệ đành mang theo đá của Đường Tam đi nốt hai vòng còn lại.
Khi Đường Tam tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong túc xá, cảm giác ấm áp từ bốn phương tám hướng truyền vào trong cơ thể làm hắn rêи ɾỉ suýt thành tiếng. Lấy lại bình tĩnh, Đường Tam phát hiện bản thân đang xích loã nằm trong một cái thùng gỗ lớn, bên trong tràn đầy chất lỏng màu nâu âm ấm. Ở bên cạnh còn có một thùng gỗ khác, nhưng trống rỗng không có gì cả, đó là thùng gỗ của Cảnh Duệ.
Sau đó Đường Tam mới biết được, đại sư vì duy trì nước ấm bên trong thùng gỗ, cứ sau một khoảng thời gian nhất định lại đổ thêm một ít nước nóng vào. Đối với nữ đệ tử thì nhờ nữ hài tử trong thôn hỗ trợ.
Ngay gần thùng gỗ dán một tờ giấy, mặt trên có chữ viết của Đại Sư. "Sau khi tỉnh lại thì đến thực đường ăn cơm" Chứng kiến hai chữ ăn cơm, Đường Tam nhất thời cảm giác trong bụng mình sôi ùng ục, vừa nghĩ đến đã nổi lên cơn đói cồn cào.
Sau khi từ trong nước đứng dậy, hắn mới phát hiện ngoài hai cái thùng gỗ to còn có hai cái thùng gỗ nhỏ hơn một chút, bên trong là nước sạch, hiển nhiên là để họ tẩy rửa thân thể. Nước trong không được làm ấm, khiến cho Đường Tam trong lúc ngâm người không khỏi rùng mình, thần chí linh mẫn, nhất thời cảm giác sảng khoái vô cùng. Cảm giác bủn rủn toàn thân dần dần biến mất.
Vội vã rửa sạch dược thuỷ trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ, Đường Tam lúc này mới đi ra túc xá. Hắn kinh ngạc phát hiện bên ngoài trời đã đầy sao. Trong ban đêm yên tĩnh, tiếng côn trùng và tiếng chim kêu vang, làm cho người ta có một cảm giác yên tĩnh.
Dùng sức co duỗi thân thể một chút, tiếng xương cốt toàn thân lách cách liên tiếp phát ra, khiến cho toàn thân phảng phất dãn ra, hít hai hơi không khí trong lành thật sâu thay thế trọc khí bên trong cơ thể, hướng thực đường bước nhanh tới.
Xa xa đã có thể chứng kiến ánh đèn thực đường toả sáng, khi Đường Tam đi vào bên trong, phát hiện ra một người đang ngồi ăn mạnh mẽ. Nghe được tiếng bước chân, đang ngồi ăn uống quay lại nhìn về phía Tiểu Tam, chính là Đái Mộc Bạch. Tu vi hồn lực giúp hắn tỉnh sớm hơn Đường Tam. Chỉ là không thấy Cảnh Duệ và Vũ Văn.
"Tiểu Tam, mau tới ăn đi, mùi vị đúng là không chê được."
Hai con ngươi tà dị trong mắt Đái Mộc Bạch đã khôi phục bình thường, nhìn thấy Đường Tam, vẻ mặt nhất thời mỉm cười. Bọn chúng đã hơn một lần đồng cam khổ, chia hoạn nạn, cái loại cảm giác này không cần ngôn ngữ biểu đạt, chỉ cần nhìn nhau đã có thể thấy tình bạn của đối phương.
Đi tới bên người Đái Mộc Bạch rồi ngồi xuống, trên bàn ăn trong thực đường còn có sáu phần thức ăn để riêng biệt, hiển nhiên là chuẩn bị sẵn cho hắn cùng những người khác. Trên bàn đồng dạng lưu lại mẩu giấy có chữ viết của Đại Sư. "Cơm nước xong, đem bát đũa rửa sạch sẽ. Dọn dẹp thùng gỗ trong phòng, thanh tẩy sạch sẽ. Không được ngủ, phải tu luyện hồn lực cho đến lúc hừng đồng. Sáng sớm tập hợp đi học."
Đường Tam nhíu mày ăn cơm, hỏi Đái Mộc Bạch: "Duệ ca với Thanh ca đâu rồi?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook