"Một gian?" Đường Tam nhíu nhíu mày

Người phục vụ nhấn mạnh nói: "Đúng vậy, chỉ còn một gian. Bất quá, ngài yên tâm, phòng của chúng tôi đều là rất lớn, tiện nghi đầy đủ, có thừa để cho bốn người ở." Nói xong, hắn còn hướng Đường Tam xuất ra một cái ánh mắt chỉ có thể nắm được ý mà không thể nói thành lời. Đương nhiên, Đường Tam nhìn thì không hiểu.

Tiểu Vũ lơ đễnh nói: "Vậy một gian được rồi. Trong khi chúng ta tại Nặc Đinh, không phải vẫn đều ở cùng một gian túc xá sao? Này có là cái gì. Còn có thể tiết kiệm chút tiền để mua quần áo đẹp mà."

Đường Tam lắc đầu bất đắc dĩ, hắn cũng không phải là một người cố chấp, tệ nhất là chính mình ngủ trên đất là được, bình thường ban đêm cũng là phải tu luyện, đó mới là giấc ngủ tốt nhất.

"Được rồi, vậy phiền toái ngươi cho ta thuê gian phòng này."


Cảnh Duệ đi sau cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Tiền anh cũng không thiếu, thế mà hai đứa em trước mặt chẳng bao giờ có tự giác cả. Mỗi lần phát tiền tiêu vặt, một đứa thì từ chối, bảo có thể kiếm tiền, một đứa thì nói bản thân tiêu xài lung tung, chỉ lấy vài ngân tệ, khiến anh chỉ đành phải tăng thêm giá trị quà sinh nhật tặng họ.

[Hảo hữu] Vũ Văn Thanh: Thôi kệ đi cục cưng, cốt truyện mà.

[Hảo hữu] Cảnh Duệ: Tao biết.

[Hảo hữu] Vũ Văn Thanh: Xì (bĩu môi.jpg). Lát nữa Đái Mộc Bạch tới chúng ta có giúp không?

[Hảo hữu] Cảnh Duệ: Không giúp. Dù sao cốt truyện nó cũng như thế rồi.

[Hảo hữu] Vũ Văn Thanh: Đừng mà đại ca. Mày cấp 31 rồi đấy, ít ra cũng phải để Tiểu Tam ngang tay Đái Mộc Bạch chứ!

[Hảo hữu] Cảnh Duệ: Không. Mày bảo cốt truyện mà.


Hừ! Vũ Văn lườm Cảnh Duệ một cái, tung ra tất sát kĩ.

[Hảo hữu] Vũ Văn Thanh: Thế mày nỡ để Tiểu Tam bị thương à?

[Hảo hữu] Cảnh Duệ:...

Đấy! Đừng tưởng ông đây thẳng hơn sắt thép là không biết tâm tư của giai cong mày nhá!

Trong khi người phục vụ đang chuẩn chuẩn bị giúp Đường Tam làm thủ tục, một cái thanh âm đột nhiên cắt đứt hành động của người phục vụ.

"Ta nói, gian phòng này hẳn là thuộc về ta chứ."

Đường Tam và Tiểu Vũ đồng thời xoay người lại nhìn, Cảnh Duệ Vũ Văn sớm đứng qua một bên khoanh tay tám chuyện cũng nhìn lại, chỉ thấy ba người xuất hiện tại phía sau bọn họ, chính đang hướng chỗ quầy đi tới.

Lược N từ miêu tả cảnh Đái Mộc Bạch đi tới (chương 58)

Đi tới trước quầy, nhìn người phục vụ, thanh niên nói: "Ngươi là mới tới sao. Không biết nơi này luôn lưu một gian phòng cho ta sao?"


Người phục vụ sửng sốt một chút, hỏi dò: "Ngài là?"

Song đồng nam tử có chút không kiên nhẫn nói: "Gọi quản lý của các ngươi đến."

Người phục vụ nhìn về ánh mắt của song đồng nam tử, đáy lòng một trận phát lãnh, nhanh chóng chạy ra phía sau gọi cấp trên của mình.

Đường Tam nhàn nhạt nói: "Vị đại ca này, tựa hồ là chúng ta tới trước."

Song đồng nam tử thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ là lạnh lùng nói: "Vậy thì sao?"

Tính tình của Đường Tam coi như ôn hòa, nhưng Tiểu Vũ không có thể dễ bị khi dễ như vậy, thân chợt lóe, đã đi tới bên người Đường Tam: "Không sao cả, cho ngươi nhanh cút."

Vũ Văn chạy lên kéo Tiểu Vũ lại: "Tiểu Vũ, đừng nghịch"

Tiểu Vũ bực bội nói: "Hắn vô lí như vậy Thanh ca ngươi còn bảo ta nghịch!"

"Ngoan" Cảnh Duệ tới gần xoa xoa đầu nàng rồi bước tới cạnh Đường Tam, nhìn về phía Đái Mộc Bạch.
Đái Mộc Bạch rốt cục quay người lại, ánh mắt tà dị lạnh như băng rơi lên trên người Tiểu Vũ, gật gật đầu: "Rất tốt, thật lâu không ai dám cùng ta nói như vậy. Các ngươi trên người cũng có hồn lực ba động, hẳn là Hồn sư đi. Vậy các ngươi hãy cùng tiến lên đi, đánh thắng được ta, ta lập tức sẽ đi, nếu không, mời các ngươi biểu diễn một chút chữ "cút" này."

Nghe Đái Mộc Bạch, hai cô gái song bào thai bên người hắn không nhịn được nở nụ cười si ngốc, nhưng bộ dáng cũng không có một chút lo lắng, nhu thuận buông tay Đái Mộc Bạch ra, lùi qua một bên.

Chính tại đây thì, người phục vụ lúc trước đã mang theo một người trung niên từ phía sau đi ra, cuộc nói chuyện hắn hiển nhiên cũng nghe được, vẻ mặt lo lắng: "Hữu thoại hảo thuyết, hữu thoại hảo thuyết, ngàn vạn lần đừng động thủ."
Đái Mộc Bạch liếc một cái: "Vương quản lý, các ngươi bây giờ càng ngày càng biết làm ăn nha?"

Vương quản lý lau lau mồ hôi trên trán, cười trừ nói: "Đái thiếu gia, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đều là kẻ thủ hạ không tốt, tiểu tử vừa mới tới ngày hôm qua, không biết quy củ, xin lỗi, xin lỗi. Ta lập tức an bài phòng cho ngài."

Nói xong hắn quay đầu hướng đám Đường Tam, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi rồi, hai vị khách nhân. Gian phòng đó là Đái thiếu gia đặt trước, vậy xin hai vị chọn một chỗ khác thôi."

Nếu là theo tính cách của Đường Tam, nhượng thì nhượng, tửu điếm nhiều như vậy, tới một chỗ khác cũng không có gì. Nhưng tính cách của Tiểu Vũ cũng là e sợ cho thiên hạ không loạn, đâu dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

"Chúng ta không đi, thế nào? Mắt chó không biết nhìn người. Đừng cho chúng là nhỏ là dễ bắt nạt."
Đái thiếu gia hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi cho dù muốn nhường cũng không dễ dàng như vậy, mắng ta, còn muốn chạy phải không."

"Đái thiếu gia, Đái thiếu gia, ngài..." Vương quản lý khẩn trương, vẻ mặt cầu khẩn.

Đái thiếu gia trong mắt hiện lên một tia quang mang sắc bén: "Ít nói nhảm. Hết thảy tổn thất tính cho ta."

Tại Nặc Đinh học viện làm đại tỷ đã quen rồi, Tiểu Vũ sao nhìn được loại ánh mắt kiêu ngạo này của đối phương, lập tức sẽ xông lên động thủ.

Tay Đường Tam nắm bả vai của Tiểu Vũ: "Để cho ta tới đi."

"Không, để ta" Giọng nói mát lạnh của Cảnh Duệ vang lên, ngăn lại Đường Tam đang chuẩn bị động thủ.

Tiểu Vũ bất mãn nói: "Tại sao? Ta tự mình tới, ta muốn đánh cho ngay cả mẹ hắn đều cũng không nhận ra hắn."

Cảnh Duệ nhíu nhíu mày: "Tiểu Vũ, nữ hài tử không được như thế. Hơn nữa các ca ca đã nói là sẽ vĩnh viễn bảo hộ ngươi, cứ để nam nhân bọn ta giải quyết đi" Nói xong còn xoa đầu Tiểu Vũ một cái.
Đường Tam không cho Tiểu Vũ ra tay, một là bởi vì cảm nhận được sự cường đại của đối phương, sợ Tiểu Vũ bị thương tổn, hai là, nếu thật sự bị thua, thì là chính mình chịu nhục, cũng không có thể để cho Tiểu Vũ bị đối phương vũ nhục.

Còn Cảnh Duệ không cho Đường Tam ra tay, một là do biết chắc Đường Tam sẽ bị thua, còn bị thương, không bằng để anh lên, may ra còn ngang cơ, hai là anh là đại ca, lẽ nào để mặc em trai em gái chịu vũ nhục, ba là... Tính, trước không nói.

Vũ Văn từ trong túi lấy ra một cái ghế dài (vật dụng gia viên), kéo Đường Tam và Tiểu Vũ đang đứng ngồi xuống nói: "Yên tâm đi, Duệ Tử không bao giờ làm việc bản thân không nắm chắc đâu"

Đường Tam và Tiểu Vũ nghe vậy cũng đành ngồi xuống, họ cũng không ngạc nhiên vì Vũ Văn trống rỗng mang ra cái ghế lớn như vậy, nhưng mà người khác thì không. Họ đang nghĩ xem đám trẻ mới tới này có thân phận gì mà có thể mang một cái không gian lớn như thế.
"Ca, ngươi cẩn thận" Tiểu Vũ và Đường Tam vẫn nhịn không được hô một tiếng.

Đái Mộc Bạch nhìn vẻ ngoài ốm yếu của Cảnh Duệ một cái cũng không nói gì.

"Xin chỉ giáo" Cảnh Duệ bước lên 2 bước nhẹ nhàng nói.

Tà quang trong mắt Đái thiếu gia chợt lóe, hữu quyền chợt giơ lên, nương theo thân người vọt tới trước, trực đánh tới ngực của Cảnh Duệ. Động tác của hắn rất đơn giản, không có gì phô trương, nhưng sắc mặt của Đường Tam lại biến đổi. Bởi vì khí thể một quyền này của đối thủ trong nháy mắt dưới tác dụng của lực lượng và tốc độ đã đạt tới đỉnh. Không có kinh nghiệm thực chiến phong phú sao có thể nào làm được điểm này.

Thế nhưng Cảnh Duệ lại chỉ khẽ nhíu mày, nghiêng người qua một bên né tránh. Trong bốn người, tốc độ nhanh nhất không phải Đường Tam, mà là Vũ Văn, tên Phương Sĩ một bên tung pháp công một bên vung kiếm pháp. Mà anh, sớm tối đối luyện cùng Vũ Văn, đã sớm quen thuộc với lối đánh nhanh không kịp đỡ của cậu.
Chân trái trong nháy mắt tiến lên trước một bước, một bước này tiến ra những ba thước, trực tiếp rút ngắn khoảng cách của mình cùng đối thủ, tung một cú đá ngang bằng chân phải vào bụng Đái Mộc Bạch. Đái thiếu cũng chẳng phải dạng vừa, lập tức đánh trả.

Đái thiếu gia trong mắt toát ra một tia quang mang kinh ngạc, hắn hiển nhiên không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này nhìn qua so với mình còn muốn nhỏ hơn vài tuổi lại có thể tiếp được một quyền của mình, thậm chí phản kích vô cùng nhẹ nhàng.

Cảnh Duệ không có Quỷ Ảnh Mê Tung như Đường Tam, không có Nhu kĩ của Tiểu Vũ, càng không có tốc độ nhanh nhẹn của Vũ Văn. Tại thế giới này, teakwondo của anh hầu như vô dụng với Hồn sư, vậy nên anh tự tạo ra một bộ bộ pháp khác phù hợp với anh. Bộ pháp nhìn như nhẹ nhàng, lại linh hoạt có thể tránh né các đòn đánh tốc độ cao, tá lực đả lực, kiềm chế đối thủ khiến đối thủ không thể liên tục lùi về sau.
"Còn muốn tiếp tục sao?" Cảnh Duệ nhàn nhạt hỏi.

Đái thiếu gia tà mâu sáng lên: "Đương nhiên. Rất tốt, ngươi có thể bức bách ta dụng xuất hồn lực, tràng tỷ thí này là ta đã thua. Bất quá, không cùng ngươi luận bàn một chút, ta như thế nào có thể cam tâm đây? Bất luận kết quả tỷ thí sau đây như thế nào, phòng này hôm nay ta đều tặng cho các ngươi."

Con mắt của Đường Tam cũng dần dần sáng lên, hắn phát hiện, Đái thiếu gia trước mặt trở nên khác rồi, nếu nói trước hắn là một cỗ khinh thường và lạnh như băng, vậy, hắn lúc này, trên người lại tràn ngập chiến ý rực cháy.

Y có chút hối hận để cho Cảnh Duệ đánh với nam tử này. Đường Tam có cảm giác khi đánh với hắn, y sẽ thu được lợi tức vô cùng lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương