Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 6 - Chương 55: Minh Vương

Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt phiêu phiêu nhìn xuống, Tư Đồ Thánh Phi cũng hạ tầm mắt hướng theo.

Trên mặt đất là một cánh tay xương trắng khô trồi lên bắt lấy chân Thiên Nguyệt Triệt, thứ đùn cánh tay đó lên là một đám sâu đen nhỏ, màu sắc quả nhiên đối lập tới gai người.

Khóe môi Tư Đồ Thánh Phi khẽ động đậy, thoắt cái một vầng sáng vàng đã đóng khung thứ kinh tởm kia đông thành băng, rồi chớp mắt liền hóa thành cát bụi biến mất không dấu vết.

“Gặp quỷ.” Thiên Nguyệt Triệt hừ một tiếng, “Xem ra là chúng ta coi thường đối phương rồi.” Gật gật đầu xác nhận cùng chung quan điểm, Tư Đồ Thánh Phi tách khỏi Thiên Nguyệt Triệt, lùi lại vài bước, cẩn thận nhìn hắn.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Thiên Nguyệt Triệt đối với một loạt động tác không rõ ý tứ này vô cùng nghi hoặc.

“Chúng ta là những người học y, đứng trên góc độ y học mà nói, ta có lý do để hoài nghi, loại vi khuẩn ghê tởm từ cái khúc xương khô ghê tởm kia ban nãy chạm vào ngươi, có phải đã tiến nhập vào thân thể của ngươi hay không, cho nên ……..” Đương nhiên, cách ra là tốt nhất.

Ném cho đối phương thêm một cái nhìn khinh bỉ, Thiên Nguyệt Triệt vô cùng tốt bụng giải thích, “Thế giới này có một phương thức lan truyền mà ngươi vĩnh viễn không thể ngăn chặn được.”

“Là gì?” Trong khoảng thời gian ngắn Tư Đồ Thánh Phi nghĩ không ra.

“Là lan truyền trong không khí a, ngu ngốc.”

Ngay tại chỗ Thiên Nguyệt Triệt vừa đứng, bộ xương trắng nguyên chủ của cánh tay kia đột nhiên vùng lên, kéo theo một đám lúc nhúc sâu nhỏ màu đen có cánh, nhất loạt bay tới tấn công Thiên Nguyệt Triệt cùng Tư Đồ Thánh Phi.

“Ối mẹ ơi……….” Tư Đồ Thánh Phi hú lên, “Mấy cái thứ này sao lắm tay chân thế?”

“Lạy hồn, cố gắng học quốc ngữ tốt vào giùm ta.” Thiên Nguyệt Triệt ở một bên lắc đầu, thở dài, rồi nheo mắt lại đánh giá, “Ta nhớ trong những câu chuyện truyền thuyết có một thuật ngữ, là cổ thuật.”

“Ý của ngươi là mấy thứ này bị người khống chế?”

“Ngươi cho là khó sao, này, có ý tưởng gì không?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi lại.

Đá mắt qua nhau, cả hai cùng nhảy lên, Thiên Nguyệt Triệt mở nhẫn Tạp Cơ Tư thả lão Đại cùng lão Nhị ra, “Nơi này giao lại cho các ngươi.”

Cùng là loài biết bay, mà lão Đại với lão Nhị dĩ nhiên bay nhanh hơn.

Lão Đại, lão Nhị cực kỳ phiền muộn, bữa trước thì bị cọc lại ở trường học rồi thì đột nhiên bị gọi trở về, hiện tại lại bị quẳng ra đối mặt với một đáp sinh vật cấp thấp. Họ đương nhiên cũng có lý tưởng chứ, cũng muốn được phát huy.

Lại không biết trên cái địa cầu này, một chút địa vị cũng chẳng có.



Bộ xương khô sắp đuổi tới nơi liền bị lão Đại cùng lão Nhị ngáng đường.

Trong nháy mắt, Thiên Nguyệt Triệt và Tư Đồ Thánh Phi đã thoát ra.

Trước mắt lại thêm một đám tượng đất.

“Ta rốt cuộc không hiểu vì sao rõ ràng hắn biết chúng ta tới mà không thèm trực tiếp lộ diện đón người vậy, còn điều ra một đống thứ đủ đa dạng, chúng căn bản không thể ngăn cản hai ta.” Thiên Nguyệt Triệt thắc mắc, “Chẳng lẽ……..”

“Hắn có lý do không thể hiện thân?” Tư Đồ Thánh Phi hỏi lại.

“Hay hắn muốn kéo dài thời gian?” Thiên Nguyệt Triệt đưa ra kết luận có khả năng nhất.

Hai người nhất trí gật gật đầu,Đúng là có thể.

“Chỗ này giao cho Gấu nhỏ cục cưng, chúng ta đi.”

Sa hùng khổng lồ vừa vặn có thể đập vụn tượng đất, cũng thật lâu rồi chưa được cho ra hoạt động, cục cưng liền chơi rất vui.

Cả hai đang lơ lửng giữa không trung, đột nhiên cảm thấy đối diện có một luồng khí cực mạnh tụ lại bắn về phía này, nhất thời liền tách ra, một nhảy qua trái một né sang phải.

“Xin lỗi, không thể không buộc các ngươi ngừng lại ở đây.” Một thân ảnh đứng ngay trước mặt bọn họ.

Nam nhân xuất hiện có gương mặt vô cùng sinh đẹp, mà cả Thiên Nguyệt Triệt lẫn Tư Đồ Thánh Phi đều nhận ra, chính là người xuất hiện trong Ám Dạ Châu hôm nọ.

“Là ngươi.” Tư Đồ Thánh Phi lên tiếng.

Nam nhân nhếch mi, thản nhiên nhìn Tư Đồ Thánh Phi một cái rồi hướng sang Thiên Nguyệt Triệt, “Lại gặp mặt rồi, Quang Minh thần tử điện hạ.”

“Nếu ta là ngươi thì sẽ sớm lẩn thật xa.” Thiên Nguyệt Triệt cất lời.

“Ồ?” Nam nhân có chút hứng thú.

“Bởi vì……..” Thiên Nguyệt Triệt khẽ cười, nhoáng cái lao về phía nam nhân.

Máu tươi………Đỏ sắc dọc theo cánh tay nam nhân chảy xuống, từng giọt từng giọt không hề ngưng lại.

Âm Dương kiếm kêu gào, mùi máu tươi khiến chúng hưng phấn, “Bởi vì mối hận năm đó, bổn điện hạ còn chưa có tính toán xong với ngươi đâu.” Đoạt mất huyết ngọc là một sự sỉ nhục mà hắn vẫn nhớ kỹ.

Miệng vết thương tự động khép lại, vệt máu còn sót lại mép ngoài bị nam nhân dùng ngón tay gạt đi, “Muốn làm ta bị thương thì gọi thần kiếm của Quang Minh thần tử ra, chỉ có Kim Mang mới có thể chạm vào những sinh vật sống trong bóng đêm như chúng ta mà thôi.”

“Ngươi……….”

“Ngươi không xứng.” Một âm thanh mơ hồ xa xôi truyền đến, chớp mắt ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ đã xuất hiện bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt.

“Thương Khung.” Nam nhân mở miệng, dường như đã sớm dự kiến được chuyện này.

“Lôi Nhĩ Mạc Nạp, ta không ngờ ngươi cũng nhúng tay vào chuyện này.” Thanh âm của Thương Khung lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Nam nhân được gọi là Lôi Nhĩ Mạc Nạp trong mắt sáng lên, “Ha ha ha ……… không ngờ ….. Thương Khung, người đầu tiên đoán ra thân phận của ta lại là ngươi.”

“Lôi Nhĩ Mạc Nạp?”

“Lôi Nhĩ Mạc Nạp?” Thiên Nguyệt Triệt cùng Tư Đồ Thánh Phi đồng thanh thốt lên, “Minh giới vương?”

Thế giới của bọn họ chính là dùng mặt đất để phân chia, bên trên có Nhân tộc, Thần tộc, Tinh Linh tộc, Ám Dạ tộc, Ma tộc, mà bên dưới đứng đầu là Âm vương Lôi Nhĩ Mạc Nạp, nghĩ sao cũng không ngờ tới, hắn sẽ xuất hiện ở nơi này.

“Lần đầu gặp mặt, đã lưu lại cho Quang Minh thần tử cùng Tinh Linh hoàng ấn tượng không tốt, thật có lỗi.” Lôi Nhĩ Mạc Nạp ha ha cười, “Có điều, chúng ta không biết nhau vẫn tốt hơn, bằng không, phần giao tình này cũng thực phiền toái.”

“Hừ.” Thiên Nguyệt Triệt mở miệng, rất ít khi nói ra lời dễ nghe, “Ta trông ngươi bán nam bán nữ thì đã thấy miệng lưỡi lươn lẹo rồi. Thương Khung, ta không hỏi ngươi vì sao xuất hiện ở đây, nhưng giờ phút này các người là hai tên có gương mặt giống nhau nhất cho nên ta đây giao hắn lại cho ngươi.”

Lòng Thiên Nguyệt Triệt nhộn nhạo, có một dự cảm không tốt càng lúc càng đậm hơn, kéo tay Tư Đồ Thánh Phi rời đi.

“Ngươi không đuổi theo?” Thương Khung nhếch mi, năng lực của Minh Vương hắn chưa từng lĩnh giáo qua, nếu đối phương không có ý công kích thì hắn cũng chẳng tấn công làm gì.

“Ta đang đợi.” Lôi Nhĩ Mạc Nạp tốt bụng giải đáp cho Thương Khung.

“Đợi Thiên Nguyệt Thần?”

“Không, đợi Ám Dạ Vương chân chính.” Nam nhân tràn đầy ngạo khí kia.

Thương Khung nghe vậy nheo nheo mắt, hắn nảy ra thứ suy nghĩ không chút tốt đẹp rằng, “Các ngươi có một chân*?” Ở trên địa cầu này y học thêm được nhiều cái, lời nói ra theo đó cũng thô tục chẳng kém ai.

* Có quan hệ (mờ ám) với nhau.

“Ngươi đoán coi.”



Điểm cuối là một ngọn núi, trên đỉnh núi tọa lạc một tòa thành âm hàn, Thiên Nguyệt Triệt cùng Tư Đồ Thánh Phi biết, kẻ mà họ muốn tìm ở ngay trong chính tòa thành kia.

Đường dẫn vào trong tòa thành tối đen như mực, Thiên Nguyệt Triệt lấy đèn pin từ trong nhẫn Tạp Cơ Tư ra.

Thạch bảo dùng làm đèn pin chứa đựng tia sáng mạnh mẽ như ánh mặt trời, khiến cho những sinh vật ẩn thân nhờ bóng tối, lặng lẽ rụt đầu lại.

Tới trung tâm tòa thành, đèn đuốc thoáng chốc sáng bừng một mảng.

Ngay tâm phòng đặt một cỗ quan tài màu đỏ, trong cỗ quan tài có một nam nhân.

Cho dù không ai nói thì cả hai cũng đều biết, người kia khẳng định là Mông Sa.

“Không xong.” Thiên Nguyệt Triệt thầm kêu một tiếng, “Ngươi xem…….” Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào trán Mông Sa.

Hai khối huyết ngọc đang chậm rãi phai màu, ngay tức khắc cả hai liền có được đáp án, hết thảy vướng víu tung ra để cản bước chân họ chính là vì kẻ địch muốn kéo dài thời gian, “Nhảy lên.” Không rõ ai phát ra tiếng trước nhưng cả hai nhất loạt tung mình ra xa.

Khắc sau, quan tài nổ mạnh. Thiên Nguyệt Triệt và Tư Đồ Thánh Phi đã kịp thời thoát mạng, Mông Sa bên trong quan tài lúc này toàn vẹn đứng đó, mở mắt, “Các ngươi đến chậm rồi.” Thanh âm của hắn nghe như từ một nơi rất xa vọng tới, trống rỗng vang lên.

“Ngươi là Mông Sa?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi.

Mông Sa quay qua nhìn Thiên Nguyệt Triệt, “Quang Minh thần tử.” rồi hắn lại nhìn về phía Tư Đồ Thánh Phi, cùng một hơi thở đồng dạng như người bên cạnh, nhưng trong trí nhớ của hắn hình như không có sự tồn tại của người này.

“Xem ra, ta rất được chào đón.”

“Cũng tạm.” Thiên Nguyệt Triệt nói, “Thì nhìn thấy ngươi chậm rãi tiến tới cái chết quả thực rất có cảm giác.” Không chút che dấu ý đồ muốn giết đối phương.

“Ồ?” Mông Sa tuyệt không để ý, “Khiến Quang Minh thần tử thất vọng rồi.”

Ngay sau đó, hai thân ảnh lập tức lao vào nhau, Tư Đồ Thánh Phi cũng không sốt ruột gia nhập mà chỉ đứng quan sát hai luồng linh lực phản chiến thế nào.

Uỳnh……

Toà thành ban nãy thoáng chốc đã bị hai người kia phá hủy, song ảnh phi thân thoát ra ngoài.

Tư Đồ Thánh Phi thấy nơi chốn đổ sập cũng lẹ chân lẹ mắt đào thoát.

Trời đêm một màu đen huyền, với tốc độ giao chiến của hai bên thì khó mà thấy được, cũng may linh lực va chạm lóe một trận, bang một trận, cũng đủ để nhìn rõ vị trí của đối phương.

Không thể nhìn ra cục diện cũng có thể cảm giác được linh lực được huy động từ cả hai người đã đạt tới cảnh giới cao nhất.

Lại“ẦM”một tiếng, song song cùng đáp về trên nóc tòa thành.

“Để ta đoán thử nguyên nhân Quang Minh thần tử vội vã tìm ta coi.” Mông Sa cố ý nói.

“Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thích nghe người chết lảm nhảm.” Thiên Nguyệt Triệt lạnh lùng đáp.

“Cho nên, ta phải nhân lúc còn sống mà nói.” Mông Sa tiếp tục, “Vì Ám Dạ Vương đi.” Lúc chạm tới ba chữ Ám Dạ Vương, trong mắt Mông Sa hiện lên chút tình tự, cảm xúc thoảng qua rất nhanh rồi lại lặng xuống, Thiên Nguyệt Triệt cũng không phát hiện được.

Nheo nheo mắt, Thiên Nguyệt Triệt không đáp lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương