Thiên Nguyệt Chi Mị
-
Quyển 1 - Chương 21: Lớn lên
Nhìn Thiên Nguyệt Triệt uống xong một chén sữa tươi đầy tràn, tâm tình Thiên Nguyệt Thần rất tốt.
Đánh nấc, trong cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt chảy ra vài tia sữa, lại bắt đầu muốn ngủ, bị chăn lông bọc lấy thân thể muốn động cũng không nhúc nhích được, cho nên hai mắt nhắm lại đi vào mộng đẹp ngọt ngào.
Nguyên lai anh nhi mới sinh chính là như vậy, ăn no muốn ngủ, tỉnh ngủ muốn ăn, tiểu hài tử cũng không có phiền toái như trong tưởng tượng của hắn.
Ôm Thiên Nguyệt Triệt trong ngực, Thiên Nguyệt Thần đi ra bên ngoài phơi nắng.
“Chuyện kia thế nào?” Nhắm mắt giống như Tiểu đông tây trong ngực, cho dù cũng không nói gì đến trọng điểm, Nặc Kiệt đi theo phía sau cũng biết Thiên Nguyệt Thần hỏi cái gì.
“Hồi bệ hạ, đã rõ ràng, là Trữ phi.” Nặc Kiệt trả lời, Trữ phi là đại tiểu thư của Tư Đốn Phất Lai gia tộc, một trong năm đại quý tộc của Thiên Thụy đại lục.
——— —————— ——————
Ở Thiên Thụy đại lục ngoại trừ Mạn La đế vương, hoàng thất tôn quý của Sắc Vi đế quốc, Anh Túc đế quốc tồn tại, thì ngũ gia tộc được chia ra theo việc nắm giữ năm viên linh châu khác nhau Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ, có thể nắm được toàn bộ ngũ hành nguyên tố trong tay lại càng xuất kỳ bất ý ( việc ngoài ý muốn).
Mà Tư Đốn Phất Lai gia tộc của Trữ phi ở Mạn La đế quốc, là quý tộc nắm trong tay Thủy Linh Ngọc. Tương truyền lúc thiên địa sơ khai hỗn độn thực chất có sáu viên linh châu, trừ năm viên linh châu Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ, còn có viên linh châu thứ sáu gọi là Thánh Linh châu, nhưng chuyện này cũng không có ai biết rõ ràng.
Bởi vì nếu năm viên linh châu kết hợp chung một chỗ, lực lượng của nó đã lớn đến mức người khác không thể tưởng tượng nổi, lại có ai sẽ đi quan tâm viên linh châu thứ sáu, thậm chí viên linh châu đó có thể không tồn tại?
——— —————— ———
“Nga?” Thiên Nguyệt Thần nghiền ngẫm nhếch môi, điều này hiển nhiên không ngoài dự liệu của hắn: “Tư Đốn Phất Lai gia tộc cũng bắt đầu cùng trẫm chơi đùa rồi.”
“Bệ hạ?” Nặc Kiệt nghi hoặc nhìn Thiên Nguyệt Thần.
“Nặc Kiệt, chuẩn bị cho trẫm lễ vật thật tốt mang đến cho Trữ phi, lễ vật gì mới thật tốt đây?” Tay Thiên Nguyệt Thần vuốt ve vết sẹo nơi gân chân của Thiên Nguyệt Triệt, mắt phượng nhíu lại, nhất thời mặt mày lại rạng rỡ .
“Nô tài đi chuẩn bị.” Trong đôi mắt Nặc Kiệt cũng lóe quang mang ác ý, kích động rời đi.
Đôi môi hồng phấn mím chặt, Thiên Nguyệt Thần hứng thú ngắm nhìn, không cách nào tưởng tượng hài tử còn nhỏ như vậy tương lai sẽ biến thành hình dáng ra sao.
Hoàng nhi, hôm nay ngươi còn đứng ở đây là nhờ vết dao này, trẫm không khỏi mong đợi cái hoàng cung này sẽ náo nhiệt cỡ nào a.
Tay xẹt qua khuôn mặt thủy nộn, mục mâu kim sắc thừa hưởng từ Mạn Đà La kim sắc thần thánh, song lời tiên đoán về song sắc Mạn Đà La sẽ có kết cục như thế nào?
Triệt nhi, cũng đừng làm cho trẫm mất đi hứng thú a.
——— —————— ——————–
Trữ Phương Cung
“Hài tử kia tỉnh, làm sao bây giờ?” Trữ phi —— Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai, khuôn mặt xinh đẹp mang theo u sầu nhìn nam nhân ngồi bên cạnh nàng.
“Không nghĩ tới bệ hạ lại có thể không tiếc tiêu hao hồng bảo thạch cao quý như vậy, thậm chí đem máu trên người mình chuyển sang cơ thể hài tử kia.” Nam nhân chính là tộc trưởng của Tư Đốn Phất Lai gia tộc, phụ thân của Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai—— Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai.
Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai thật ra là một nam nhân có chút thú vị, từ bên ngoài nhìn vào hắn, tuyệt đối là một người phong độ nhanh nhẹn, nam nhân ôn văn nho nhã. Nhưng lúc này trong đôi mắt ôn nhã kia là âm lãnh băng hàn, đó là bởi vì sự chấp nhất và khát khao quyền lực.
“Phụ thân, nên làm cái gì bây giờ, vạn nhất bệ hạ tra được nữ nhi làm, nữ nhi sẽ bị mất đầu .” Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai vừa nghĩ tới thanh đao vô tình kia, thanh đao sắc bén đặt lên cổ của mình, trong lòng nhịn không được mà run run.
“Sợ cái gì, hắn cho dù biết, cũng không dám làm gì, Thiên Nguyệt Thần không phải người ngu, hắn biết rõ nếu như cùng Tư Đốn Phất Lai lật lọng sẽ mang đến ảnh hưởng lớn thế nào cho Mạn La đế quốc, hơn nữa hắn không có chứng cớ, không phải sao?” Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai trầm ổn uống trà trong tay, không để ý tới nữ nhi buồn lo vô cớ: “Còn ở đây lo lắng cái này, ngươi nên lo lắng làm thế nào để bắt được tâm Thiên Nguyệt Thần, xem ra, theo tình huồng trước mắt, Thiên Nguyệt Thần lập tên tiểu tử kia làm thái tử là khả năng rất lớn.”
“Phụ thân không cần phải lo lắng, mặc dù sau lưng Cẩm phi có Tư Đặc Lặc gia tộc, nhưng phụ thân cũng không nên quên , kể từ khi lục hoàng tử ra đời bệ hạ chẳng bao giờ qua Cẩm Hoa Cung nửa bước, hơn nữa bệ hạ biết nữ nhi có bầu ba tháng, còn đặc biệt phái Nặc công công đưa trân phẩm tới cho nữ nhi, có thể thấy được bệ hạ đối với nữ nhi có tâm. Nữ nhi chỉ sợ chuyện này bị bệ hạ biết… .” Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai nghĩ đến lễ vật hôm nay bệ hạ đưa tới, sắc mặt lại khôi phục kiều diễm như xưa.
“Yên tâm, chỉ dựa vào băng tằm thì không hoài nghi tới chúng ta.” Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai tính toán: “Ngươi chỉ cần che chở hài tử trong bụng thật tốt là được rồi.”
“Nữ nhi hiểu rõ.”
“Sắc trời không còn sớm, ta đi về trước , miễn cho ngồi lâu làm người khác hoài nghi.” Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai đặt ly trà xuống ngăn cản Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai muốn tiễn hắn ra cửa.
——— ————————
Năm năm sau
Mái tóc dài thủy phấn (màu hồng nước) ngang vai, cẩm y tuyết trắng tơ vàng, trên người vận y phục lông chồn nước hắc sắc mượt mà, hàng mi cong dài nhắm thật chặt, nếu không phải cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng lúc hé lúc mở, sẽ khiến người ta lầm tưởng đó là Tinh Linh của trần thế.
Đột nhiên cái trán khẽ nhíu, dẫn tới tâm của nữ tỳ đang bóc quả cam bên cạnh trở nên căng thẳng: “Tiểu điện hạ, cam quá chua sao?”
Con mắt mở ra, nhất thời thiên địa vạn vật cũng bị thất sắc, đó là một đôi mắt hàm chứa mục mâu kim sắc thủy linh đẹp đến cỡ nào.
Kim sắc xinh đẹp không cách nào làm cho người ta thấy rõ đáy mắt kia gợn sóng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn một mảnh quang mang sáng ngời, đầu dao động, môi son mở ra: “Phụ hoàng đâu?”
Đồng âm non nớt của Thiên Nguyệt Triệt truyền ra.
Cách đó không xa truyền đến cảm giác động đất, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng nở nụ cười,trong chốc lát Nặc Kiệt với thân thể 200 cân đã đi tới trước mắt.
Đánh nấc, trong cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt chảy ra vài tia sữa, lại bắt đầu muốn ngủ, bị chăn lông bọc lấy thân thể muốn động cũng không nhúc nhích được, cho nên hai mắt nhắm lại đi vào mộng đẹp ngọt ngào.
Nguyên lai anh nhi mới sinh chính là như vậy, ăn no muốn ngủ, tỉnh ngủ muốn ăn, tiểu hài tử cũng không có phiền toái như trong tưởng tượng của hắn.
Ôm Thiên Nguyệt Triệt trong ngực, Thiên Nguyệt Thần đi ra bên ngoài phơi nắng.
“Chuyện kia thế nào?” Nhắm mắt giống như Tiểu đông tây trong ngực, cho dù cũng không nói gì đến trọng điểm, Nặc Kiệt đi theo phía sau cũng biết Thiên Nguyệt Thần hỏi cái gì.
“Hồi bệ hạ, đã rõ ràng, là Trữ phi.” Nặc Kiệt trả lời, Trữ phi là đại tiểu thư của Tư Đốn Phất Lai gia tộc, một trong năm đại quý tộc của Thiên Thụy đại lục.
——— —————— ——————
Ở Thiên Thụy đại lục ngoại trừ Mạn La đế vương, hoàng thất tôn quý của Sắc Vi đế quốc, Anh Túc đế quốc tồn tại, thì ngũ gia tộc được chia ra theo việc nắm giữ năm viên linh châu khác nhau Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ, có thể nắm được toàn bộ ngũ hành nguyên tố trong tay lại càng xuất kỳ bất ý ( việc ngoài ý muốn).
Mà Tư Đốn Phất Lai gia tộc của Trữ phi ở Mạn La đế quốc, là quý tộc nắm trong tay Thủy Linh Ngọc. Tương truyền lúc thiên địa sơ khai hỗn độn thực chất có sáu viên linh châu, trừ năm viên linh châu Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ, còn có viên linh châu thứ sáu gọi là Thánh Linh châu, nhưng chuyện này cũng không có ai biết rõ ràng.
Bởi vì nếu năm viên linh châu kết hợp chung một chỗ, lực lượng của nó đã lớn đến mức người khác không thể tưởng tượng nổi, lại có ai sẽ đi quan tâm viên linh châu thứ sáu, thậm chí viên linh châu đó có thể không tồn tại?
——— —————— ———
“Nga?” Thiên Nguyệt Thần nghiền ngẫm nhếch môi, điều này hiển nhiên không ngoài dự liệu của hắn: “Tư Đốn Phất Lai gia tộc cũng bắt đầu cùng trẫm chơi đùa rồi.”
“Bệ hạ?” Nặc Kiệt nghi hoặc nhìn Thiên Nguyệt Thần.
“Nặc Kiệt, chuẩn bị cho trẫm lễ vật thật tốt mang đến cho Trữ phi, lễ vật gì mới thật tốt đây?” Tay Thiên Nguyệt Thần vuốt ve vết sẹo nơi gân chân của Thiên Nguyệt Triệt, mắt phượng nhíu lại, nhất thời mặt mày lại rạng rỡ .
“Nô tài đi chuẩn bị.” Trong đôi mắt Nặc Kiệt cũng lóe quang mang ác ý, kích động rời đi.
Đôi môi hồng phấn mím chặt, Thiên Nguyệt Thần hứng thú ngắm nhìn, không cách nào tưởng tượng hài tử còn nhỏ như vậy tương lai sẽ biến thành hình dáng ra sao.
Hoàng nhi, hôm nay ngươi còn đứng ở đây là nhờ vết dao này, trẫm không khỏi mong đợi cái hoàng cung này sẽ náo nhiệt cỡ nào a.
Tay xẹt qua khuôn mặt thủy nộn, mục mâu kim sắc thừa hưởng từ Mạn Đà La kim sắc thần thánh, song lời tiên đoán về song sắc Mạn Đà La sẽ có kết cục như thế nào?
Triệt nhi, cũng đừng làm cho trẫm mất đi hứng thú a.
——— —————— ——————–
Trữ Phương Cung
“Hài tử kia tỉnh, làm sao bây giờ?” Trữ phi —— Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai, khuôn mặt xinh đẹp mang theo u sầu nhìn nam nhân ngồi bên cạnh nàng.
“Không nghĩ tới bệ hạ lại có thể không tiếc tiêu hao hồng bảo thạch cao quý như vậy, thậm chí đem máu trên người mình chuyển sang cơ thể hài tử kia.” Nam nhân chính là tộc trưởng của Tư Đốn Phất Lai gia tộc, phụ thân của Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai—— Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai.
Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai thật ra là một nam nhân có chút thú vị, từ bên ngoài nhìn vào hắn, tuyệt đối là một người phong độ nhanh nhẹn, nam nhân ôn văn nho nhã. Nhưng lúc này trong đôi mắt ôn nhã kia là âm lãnh băng hàn, đó là bởi vì sự chấp nhất và khát khao quyền lực.
“Phụ thân, nên làm cái gì bây giờ, vạn nhất bệ hạ tra được nữ nhi làm, nữ nhi sẽ bị mất đầu .” Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai vừa nghĩ tới thanh đao vô tình kia, thanh đao sắc bén đặt lên cổ của mình, trong lòng nhịn không được mà run run.
“Sợ cái gì, hắn cho dù biết, cũng không dám làm gì, Thiên Nguyệt Thần không phải người ngu, hắn biết rõ nếu như cùng Tư Đốn Phất Lai lật lọng sẽ mang đến ảnh hưởng lớn thế nào cho Mạn La đế quốc, hơn nữa hắn không có chứng cớ, không phải sao?” Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai trầm ổn uống trà trong tay, không để ý tới nữ nhi buồn lo vô cớ: “Còn ở đây lo lắng cái này, ngươi nên lo lắng làm thế nào để bắt được tâm Thiên Nguyệt Thần, xem ra, theo tình huồng trước mắt, Thiên Nguyệt Thần lập tên tiểu tử kia làm thái tử là khả năng rất lớn.”
“Phụ thân không cần phải lo lắng, mặc dù sau lưng Cẩm phi có Tư Đặc Lặc gia tộc, nhưng phụ thân cũng không nên quên , kể từ khi lục hoàng tử ra đời bệ hạ chẳng bao giờ qua Cẩm Hoa Cung nửa bước, hơn nữa bệ hạ biết nữ nhi có bầu ba tháng, còn đặc biệt phái Nặc công công đưa trân phẩm tới cho nữ nhi, có thể thấy được bệ hạ đối với nữ nhi có tâm. Nữ nhi chỉ sợ chuyện này bị bệ hạ biết… .” Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai nghĩ đến lễ vật hôm nay bệ hạ đưa tới, sắc mặt lại khôi phục kiều diễm như xưa.
“Yên tâm, chỉ dựa vào băng tằm thì không hoài nghi tới chúng ta.” Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai tính toán: “Ngươi chỉ cần che chở hài tử trong bụng thật tốt là được rồi.”
“Nữ nhi hiểu rõ.”
“Sắc trời không còn sớm, ta đi về trước , miễn cho ngồi lâu làm người khác hoài nghi.” Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai đặt ly trà xuống ngăn cản Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai muốn tiễn hắn ra cửa.
——— ————————
Năm năm sau
Mái tóc dài thủy phấn (màu hồng nước) ngang vai, cẩm y tuyết trắng tơ vàng, trên người vận y phục lông chồn nước hắc sắc mượt mà, hàng mi cong dài nhắm thật chặt, nếu không phải cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng lúc hé lúc mở, sẽ khiến người ta lầm tưởng đó là Tinh Linh của trần thế.
Đột nhiên cái trán khẽ nhíu, dẫn tới tâm của nữ tỳ đang bóc quả cam bên cạnh trở nên căng thẳng: “Tiểu điện hạ, cam quá chua sao?”
Con mắt mở ra, nhất thời thiên địa vạn vật cũng bị thất sắc, đó là một đôi mắt hàm chứa mục mâu kim sắc thủy linh đẹp đến cỡ nào.
Kim sắc xinh đẹp không cách nào làm cho người ta thấy rõ đáy mắt kia gợn sóng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn một mảnh quang mang sáng ngời, đầu dao động, môi son mở ra: “Phụ hoàng đâu?”
Đồng âm non nớt của Thiên Nguyệt Triệt truyền ra.
Cách đó không xa truyền đến cảm giác động đất, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng nở nụ cười,trong chốc lát Nặc Kiệt với thân thể 200 cân đã đi tới trước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook