Thiên Nguyệt Chi Mị
-
Quyển 1 - Chương 15: Băng tằm
Lôi Á Thư Đặc đổ mồ hôi xoay người đối mặt với đế vương băng lãnh.
“Bệ hạ, chuyện tình tiểu hoàng tử không phải là rất lạc quan.”
Mắt phượng lạnh lùng quét qua, mục mâu phong tình vạn chủng lúc trước giờ khắc này giống như Diêm La thị huyết, vạt áo mở rộng mơ hồ lộ ra sự gợi cảm của nam nhân.
Thân thể đi tới trước giường, vươn tay vào vòng phòng hộ Lôi Á Thư Đặc triển khai cho Thiên Nguyệt Triệt, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Thiên Nguyệt Triệt.
Ân…
Thanh âm của tiểu đông tây nghẹn ngào, chuyển hướng bên trong tiếp tục ngủ, tâm lại bị thứ gì xẹt qua, mới vừa rồi, hắn không cách nào tưởng tượng mới vừa rồi tiểu đông tây của hắn đang thụ lấy đau khổ như thế nào.
“Trẫm muốn kết quả.” Thanh âm kiên định của Thiên Nguyệt Thần nhả ra: “Cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào.”
Tâm mọi người lại một lần nữa nhảy lên, thanh âm chấp nhất của đế vương có ý nghĩa khẳng định địa vị sau này của tiểu hoàng tử, đồng thời quan hệ đến tính mạng của bọn họ.
Tiểu đông tây còn chưa có mở mắt xem thế giới này, sao có thể rời đi.
Trẫm thậm chí còn chưa cảm nhận được ngươi sẽ mang lại cho trẫm vui vẻ gì, sao có thể để ngươi rời đi.
Làm Ám Dạ chi tử của trẫm, trẫm lại càng không cho phép ngươi rời đi.
“Bệ hạ… .” Lôi Á Thư Đặc nhìn quanh bốn phía muốn nói lại thôi.
“Nói.” Thiên Nguyệt Thần vung tay lên, ngồi bên giường, quý khí cùng uy nghiêm của đế vương trong nháy mắt bày ra.
“Sắc Vi đế quốc quanh năm khí hậu vô thường, bốn mùa xuân lạnh, hạ nhiệt, thu lãnh, đông hàn, vi thần đã từng du ngoạn qua Sắc Vi đế quốc, tò mò nơi đó lại có người dùng một loại côn trùng luyện tập thủy hệ ma… .”
“Trọng điểm.” Sắc mặt Thiên Nguyệt Thần lại bắt đầu xấu xí.
“Vâng, vâng.” Lôi Á Thư Đặc đẩy nhanh tiết tấu: “Nơi đó có một loại côn trùng tên là băng tằm, vô cùng hàn độc, có thể bám vào trong cơ thể con người, người năng lực mạnh có thể điều khiển nó trở thành ma thú của mình, năng lực kém sẽ bị cắn trả.”
“Phanh” một tiếng, bình hoa quý báu thụ không nổi lãnh khí trên người đế vương mà mà nứt ra, Thiên Nguyệt Thần đột nhiên đứng lên.
“Bệ hạ bớt giận.”
“Bệ hạ bớt giận.”
Mọi người quỳ thành một đoàn, nghe lời nói của trị liệu đạo sư Lôi Á Thư Đặc, mọi người hiểu rõ một việc, tiểu hoàng tử tôn quý của bọn họ bị băng tằm dựa vào .
Cực kì tực giận, Thiên Nguyệt Thần cố gắng điều khiển chính mình, nhưng mục mâu hắc sắc lộ ra tơ máu, con ngươi từ từ biến đỏ.
Nặc Kiệt thầm kêu không tốt.
“Đi ra ngoài, toàn bộ các ngươi đi ra ngoài.” Nặc Kiệt vội vàng đem cung nữ, thái giám quỳ trên mặt đất đuổi ra ngoài.
“Nói tiếp cho trẫm.” Ánh mắt huyết hồng nhìn chằm chằm Lôi Á Thư Đặc, giống như hàn băng thấu xương.
“Vâng, bệ hạ, từ tình huống của tiểu hoàng tử, sợ là tiểu hoàng tử lúc còn trong bụng nương nương cũng đã bị băng tằm dựa vào , băng tằm vừa mới bắt đầu còn là một con nhỏ, nhỏ đến mức mắt người cơ hồ nhìn không thấy, sau lại vào trong bụng nương nương, đi theo tiểu hoàng tử hấp thu dinh dưỡng, hơn nữa Mạn La đế quốc bốn mùa ôn hoà hiền hậu, cho nên băng tằm thức tỉnh chậm, may mà vừa lúc tiểu hoàng tử ra đời, nếu ở trong mẫu thai nghỉ ngơi mấy tháng nữa, đợi băng tằm hoàn toàn thức tỉnh sẽ chịu không được nhiệt độ cơ thể mẹ, thai nhi sẽ bị cắn nuốt từng chút chút một, sau đó phá thai mà xuất. Bất quá tiểu hoàng tử mới ra đời, phải dùng nước ấm rửa sạch, nước ấm kích thích băng tằm, cho nên…”
“Hỗn trướng.”
Nắm chặt tay đập vào trên long sàng, long sàng bằng thạch ngọc nhất thời xuất hiện khe hẹp, nếu không nghĩ đến tiểu hoàng tử còn nằm trên đó, lúc này long sàng cũng sớm đã chia năm xẻ bảy.
Nặc Kiệt yếu ớt nghĩ.
Lúc này ánh mắt huyết hồng của Thiên Nguyệt Thần đã bắt đầu phát ra ánh sáng lạnh, âm trầm mà vô tình.
“Nghe, trẫm muốn hắn còn sống, sống giống như người bình thường, có điều kiện gì nói đi.”
“Bệ hạ, chuyện tình tiểu hoàng tử không phải là rất lạc quan.”
Mắt phượng lạnh lùng quét qua, mục mâu phong tình vạn chủng lúc trước giờ khắc này giống như Diêm La thị huyết, vạt áo mở rộng mơ hồ lộ ra sự gợi cảm của nam nhân.
Thân thể đi tới trước giường, vươn tay vào vòng phòng hộ Lôi Á Thư Đặc triển khai cho Thiên Nguyệt Triệt, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Thiên Nguyệt Triệt.
Ân…
Thanh âm của tiểu đông tây nghẹn ngào, chuyển hướng bên trong tiếp tục ngủ, tâm lại bị thứ gì xẹt qua, mới vừa rồi, hắn không cách nào tưởng tượng mới vừa rồi tiểu đông tây của hắn đang thụ lấy đau khổ như thế nào.
“Trẫm muốn kết quả.” Thanh âm kiên định của Thiên Nguyệt Thần nhả ra: “Cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào.”
Tâm mọi người lại một lần nữa nhảy lên, thanh âm chấp nhất của đế vương có ý nghĩa khẳng định địa vị sau này của tiểu hoàng tử, đồng thời quan hệ đến tính mạng của bọn họ.
Tiểu đông tây còn chưa có mở mắt xem thế giới này, sao có thể rời đi.
Trẫm thậm chí còn chưa cảm nhận được ngươi sẽ mang lại cho trẫm vui vẻ gì, sao có thể để ngươi rời đi.
Làm Ám Dạ chi tử của trẫm, trẫm lại càng không cho phép ngươi rời đi.
“Bệ hạ… .” Lôi Á Thư Đặc nhìn quanh bốn phía muốn nói lại thôi.
“Nói.” Thiên Nguyệt Thần vung tay lên, ngồi bên giường, quý khí cùng uy nghiêm của đế vương trong nháy mắt bày ra.
“Sắc Vi đế quốc quanh năm khí hậu vô thường, bốn mùa xuân lạnh, hạ nhiệt, thu lãnh, đông hàn, vi thần đã từng du ngoạn qua Sắc Vi đế quốc, tò mò nơi đó lại có người dùng một loại côn trùng luyện tập thủy hệ ma… .”
“Trọng điểm.” Sắc mặt Thiên Nguyệt Thần lại bắt đầu xấu xí.
“Vâng, vâng.” Lôi Á Thư Đặc đẩy nhanh tiết tấu: “Nơi đó có một loại côn trùng tên là băng tằm, vô cùng hàn độc, có thể bám vào trong cơ thể con người, người năng lực mạnh có thể điều khiển nó trở thành ma thú của mình, năng lực kém sẽ bị cắn trả.”
“Phanh” một tiếng, bình hoa quý báu thụ không nổi lãnh khí trên người đế vương mà mà nứt ra, Thiên Nguyệt Thần đột nhiên đứng lên.
“Bệ hạ bớt giận.”
“Bệ hạ bớt giận.”
Mọi người quỳ thành một đoàn, nghe lời nói của trị liệu đạo sư Lôi Á Thư Đặc, mọi người hiểu rõ một việc, tiểu hoàng tử tôn quý của bọn họ bị băng tằm dựa vào .
Cực kì tực giận, Thiên Nguyệt Thần cố gắng điều khiển chính mình, nhưng mục mâu hắc sắc lộ ra tơ máu, con ngươi từ từ biến đỏ.
Nặc Kiệt thầm kêu không tốt.
“Đi ra ngoài, toàn bộ các ngươi đi ra ngoài.” Nặc Kiệt vội vàng đem cung nữ, thái giám quỳ trên mặt đất đuổi ra ngoài.
“Nói tiếp cho trẫm.” Ánh mắt huyết hồng nhìn chằm chằm Lôi Á Thư Đặc, giống như hàn băng thấu xương.
“Vâng, bệ hạ, từ tình huống của tiểu hoàng tử, sợ là tiểu hoàng tử lúc còn trong bụng nương nương cũng đã bị băng tằm dựa vào , băng tằm vừa mới bắt đầu còn là một con nhỏ, nhỏ đến mức mắt người cơ hồ nhìn không thấy, sau lại vào trong bụng nương nương, đi theo tiểu hoàng tử hấp thu dinh dưỡng, hơn nữa Mạn La đế quốc bốn mùa ôn hoà hiền hậu, cho nên băng tằm thức tỉnh chậm, may mà vừa lúc tiểu hoàng tử ra đời, nếu ở trong mẫu thai nghỉ ngơi mấy tháng nữa, đợi băng tằm hoàn toàn thức tỉnh sẽ chịu không được nhiệt độ cơ thể mẹ, thai nhi sẽ bị cắn nuốt từng chút chút một, sau đó phá thai mà xuất. Bất quá tiểu hoàng tử mới ra đời, phải dùng nước ấm rửa sạch, nước ấm kích thích băng tằm, cho nên…”
“Hỗn trướng.”
Nắm chặt tay đập vào trên long sàng, long sàng bằng thạch ngọc nhất thời xuất hiện khe hẹp, nếu không nghĩ đến tiểu hoàng tử còn nằm trên đó, lúc này long sàng cũng sớm đã chia năm xẻ bảy.
Nặc Kiệt yếu ớt nghĩ.
Lúc này ánh mắt huyết hồng của Thiên Nguyệt Thần đã bắt đầu phát ra ánh sáng lạnh, âm trầm mà vô tình.
“Nghe, trẫm muốn hắn còn sống, sống giống như người bình thường, có điều kiện gì nói đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook