Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc
-
Chương 35: Hắc Bạch xứng đôi の Bạn gái đầu tiên
【Anh nói: Ánh mắt anh lần đầu nhìn thấy tôi, chỉ biết là tôi. Lãng mạn “Nhất kiến chung tình” như vậy, chẳng qua là do khuôn mặt tôi có chút bảy phần giống với bạn gái mối tình đầu của anh! 】
※※※
Từ nhỏ tôi đã phân biệt giường ngủ. Chỉ cần phải đổi giường mới, bình thường tôi đều ngủ rất bất an. Một đêm này, nằm ở trong phòng ngủ dành cho khách cách phòng Mộ Nghịch Hắc một vách tường, tôi lại một đêm không ngủ.
Cho nên, sáng sớm lúc anh đẩy cửa phòng ngủ dành cho khách, tôi đã tỉnh.
Anh ở bên giường đứng lại thật lâu, tuy rằng không mở mắt, nhưng tôi có thể cảm giác được anh đang nhìn tôi.
Lúc anh cúi xuống gần sát tôi, hai tay tay tôi ở dưới chăn nắm chặt ga trải giường, giống như nếu nhẹ buông tay, người sẽ không tự giác xoay người né tránh đôi môi anh tới gần.
Trong hơi thở anh mùi trà xanh thơm ngát nhẹ nhàng khoan khoái, nụ hôn kia ở đó như vậy làm cho người ta lưu luyến giữa hơi thở đó, im lặng dừng ở thái dương của tôi, một chút va chạm rồi dời đi.
“Hạ Tiểu Bạch……”
Anh cúi đầu gọi tên tôi, trong thanh âm đầy lưu luyến thở dài đặc hơn rượu nồng.
Tôi chờ thật lâu sau, cuối cùng cũng không đợi được đến câu sau của anh.
“Cạch.”
Khi cửa phòng bị anh đóng từ bên ngoài, tay tôi nắm chặt ở dưới chăn mới từ từ buông ra.
Mở mắt ra, có cái gì đó ẩm ướt từ khóe mắt chảy xuống, ngấm ướt sợi tóc bên thái dương.
Tôi nhìn cửa phòng đóng chặt, bỗng nhiên nhớ đến một đoạn lời thoại——
Có một số vết thương, thời gian lâu sẽ từ từ tốt lên; Có chút oan ức, qua nghĩ thông suốt cũng sẽ bình thường trở lại; Có chút đau xót, sau nhẫn lại đau lâu cũng thành thói quen ; Có chút lời nói giấu ở trong đáy lòng, cũng không phải cố ý muốn giấu kín đi, chỉ là, cũng không phải tất cả đau đớn, đều có thể kêu gào.
Mỉm cười, tôi nói với chính mình: Xem đi, Hạ Tiểu Bạch. Đời người, chính là như vậy mà!
Chỉ cần hiểu được——
Cũng không phải tất cả người có tình ý, đều có thể trở thành người nhà.
Mày có thể cắn chặt răng, không kêu đau.
※※※
Tám giờ, Tử Du mang theo một cái túi thật to gõ mở cửa phòng thì, tôi đang ở trong toilet rửa mặt.
Khi đi ra, cô ấy ngồi ở trên sô pha, giơ túi giấy trong tay với tôi, lúm đồng tiền như hoa nói: “Tiểu Bạch, Thập Tứ để mình mình mang quần áo đến cho cậu! Mau tới thử đi.”
Trong túi to, là nguyên bộ quần áo thay đổi. Từ trong đến ngoài, đều là cỡ của tôi.
Thay đồ xong, Tử Du hai tay khoanh ở trước ngực, mang tôi quay một vòng, cười: “Tiểu Bạch, kỳ thật khí chất của cậu rất thích hợp nhãn hiệu quần áo của mình. Về sau có thời gian, cậu có thể đến cửa hàng nhìn xem, chọn thêm mấy bộ!”
Tôi nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói: “Tử Du, quần áo ‘Tam thủy tam mộc’ nhà cậu đâu phải sinh viên nghèo như mình có thể mua? Trần Quyển Quyển ký túc xá mình trước đây mua một cái váy đầm, lần trước ở cửa hàng Giai Thụy quốc tế nhìn thấy một cái gần giống, mình xem cái giá một chút, con số kia thiếu chút nữa khiến mình kinh ngạc cắn rớt mất đầu lưỡi của mình!”
Cô ấy nhíu mày nghĩ nghĩ, hỏi tôi: “Cậu nói chính là bộ màu lam sau lưng cùng thân váy đều thêu của Tiểu Quyển Tử?”
Tiểu Quyển Tử?
Tôi ngạc nhiên một chút, gật đầu: “Đúng, là bộ đó.”
“Vậy khó trách! Bộ váy đó là nhãn hiệu sản xuất số lượng hạn chế, tớ tự mình phác thảo, toàn bộ quá trình hoàn toàn là chế tác thủ công, tổng cộng chỉ có 6 bộ, kiểu dáng giống nhau nhưng khác màu sắc. Nói cho cậu á! Thêu sau lưng váy, là đến từ『Bách Trạng Tú Phường』tiếng tăm lừng lẫy của thành phố X bọn mình, mỗi một đường kim có thể nói là vô cùng tinh xảo. Tiểu Quyển Tử lúc đấy ở trong phòng làm việc của mình nhìn thấy bức phác họa, đã đặt trước với mình. Về sau y phục vừa ra, ngay cả Sơ Kiến là người xoi mói như vậy, đối với chiếc váy kia quyến luyến không buông tay, quả thật là mình sai rồi khi đưa đi bộ váy màu đỏ mình thích nhất!”
Tôi cười cười, cúi đầu đem vạt áo sơ mi tơ tằm màu trắng ở trên người nhét vào trong cạp quần, giống như không để ý hỏi cô ấy: “Vậy Sơ Kiến cùng Trần Quyển Quyển ai mặc đẹp hơn?”
“Ai, đừng nói nữa! Lúc mới đầu Sơ Kiến không biết Tiểu Quyển Tử đặt cái váy kia, sau đó thấy nó mặc, thì đem chiếc váy của mình nhét vào đáy hòm. Đến nay mình cũng chưa thấy cô ấy lấy ra lần nào!”
“A? Vì cái gì? Sợ đụng hàng sao?”
“Có một chút nguyên nhân ở phương diện này.” Tử Du thở dài, còn nói: “Chủ yếu vẫn là bởi vì quan hệ của Tiểu Quyển Tử cùng Giang Ngọc Nhan khá thân thiết——a, đúng rồi, cậu có lẽ không biết, Giang Ngọc Nhan suýt nữa là vợ của Lam thái tử. Nha đầu Sơ Kiến kia, từ nhỏ đã không muốn là bạn bè của Giang đại tiểu thư Quyển Tử, đương nhiên sẽ không muốn mặc cùng một bộ váy với em gái cô ấy.”
Tôi cái hiểu cái không mà gật gật đầu: “Nếu nói như cậu, Quyển Quyển với Sơ Kiến quan hệ không quá thân thiết?”
“Chỉ có thể nói cũng được.” Tử Du từ trong túi giấy lấy ra một cái thắt lưng khảm đá quý nhân tạo, giúp tôi đeo bên hông, “Thập Tứ, Nhị Mộc và Tiểu Quyển Tử ba người từ nhỏ lớn lên với nhau, Sơ Kiến quan hệ với hai người kia tốt như vậy, hiển nhiên đối xử với Tiểu Quyển Tử cũng không kém được. Nhưng nguyên nhân Tiểu Quyển Tử và Giang Ngọc Nhan là chị em họ hàng gần, Giang Ngọc Nhan với Lam thái tử trước kia có hôn ước, quan hệ của Lam thái tử và Sơ kiến khó biết rõ đầu đuôi, khi hai người ở chung, khó tránh khỏi có chút xa lạ……”
Nói đến này, cô ấy bỗng nhiên dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn về phía tôi, cô ấy có chút kinh ngạc hỏi: “Tiểu Bạch, cậu có biết quan hệ của Tiểu Quyển Tử cùng Thập Tứ không?”
Tôi mỉm cười: “Ừ, mới biết trước đây không lâu.”
“Thập Tứ nói cho cậu biết sao?”
“Không phải.”
“A?” Cô ấy hơi sửng sốt, lại hỏi: “Vậy anh ấy có biết cậu biết không?”
“Anh ấy hiểu.”
“Phù!” Khẽ thở một hơi, Tử Du vỗ vỗ ngực, “May mắn anh ấy biết! Bằng không, anh ấy lại tưởng mình lắm miệng nói mọi chuyện với cậu!”
Tôi cười cười, không nói.
Cô ấy gãi gãi đầu, còn nói: “Tiểu Bạch, vậy cậu có phải hay không cũng biết hai người bọn họ liên hợp……Cái chuyện kia của cậu?”
Nhìn ánh mắt do dự của cô ấy, tôi gật đầu: “Ừ, tớ biết.”
“Vậy……Cậu thấy việc này thế nào? Cậu trách Thập Tứ không?”
Tôi cong mi, cười: “Tớ sao có thể trách anh ấy? Sở dĩ anh ấy làm như vậy với Trần Quyển Quyển, cũng là bởi vì anh ấy yêu tớ.”
“Tiểu Bạch, cậu có thể nghĩ như vậy thật sự là quá tốt! Cậu không biết, việc này của hai người làm nhóm bọn mình sợ toát mồ hôi đấy! Sợ cậu sau khi biết quan hệ của Thập Tứ cùng với Tiểu Quyển Tử, sẽ trách móc anh ấy……” Tử Du vỗ vỗ bả vai của tôi, nhìn trong mắt tôi tràn đầy màu lưu thương, “Tiểu Bạch, cậu quả thực nhanh nhẹn! Tớ thực không nhìn lầm người!”
Tôi chỉ cười không nói.
Nếu, chuyện của Mộ Nghịch Hắc cùng CC không phải đi qua từ miệng Mộ Dung Tĩnh Tỉ đi đến trong tai tôi. Có lẽ, tôi thật sự sẽ nghĩ họ tính kế tôi, liều mạng ồn ào với Mộ Nghịch Hắc.
Nhưng bây giờ, biết rõ hai người không thể cùng một chỗ, lại so đo này đó, còn có ý nghĩa gì?
※※※
Tám giờ rưỡi.
Dì Tịnh bảo tôi xuống lầu ăn bữa sáng.
Tử Du đến từ trước đã ăn qua, đi xuống lầu liền đi thẳng đến phòng khách xem tin tức sáng sớm.
Tôi và dì Tịnh hai người vào phòng ăn.
Dì ấy chuẩn bị bữa sáng kiểu tây. Sandwich kèm theo trứng rán và sữa, dinh dưỡng mà lại phong phú.
Vừa đổ sữa cho tôi, dì ấy vừa nói: “Thiếu gia sáng sớm vừa dậy đã đến bệnh viện. Sau đó, nói là còn muốn đi công chuyện ở viện một chuyến. Thiếu gia để tôi chuyển lời lại với tiểu thư, ở đây chờ thiếc gia, giữa trưa thiếu gia sẽ trở về.”
Tôi ngoan ngoãn mà gật đầu: “Vâng.”
Đem sữa đưa cho tôi, dì còn nói: “Hạ tiểu thư, tiểu thư giúp tôi khuyên nhủ thiếu gia, để cho thiếu gia gần đây đừng làm việc vất vả quá! Mới đây vừa rút nhiều máu như vậy, phải nên có thời gian bồi bổ, bận rộn như vậy nữa, vạn nhất bị thương nguyên khí có thể tổn hại như thế nào?”
Tôi lặng một chút, hỏi dì ấy: “Dì Tịnh, cha anh ấy không có gì trở ngại chứ?”
“Lão gia tới tuổi này rồi, bệnh nhỏ gì cũng không thể khinh thường. Lần này, trừ bỏ ngoài chữa trị, cũng phải xem ông trời an bài!” Dì ấy thở dài một hơi, lại nói: “Thật không hiểu gia tộc họ người lớn lên như thế nào nữa, cái gì mà mỗi người đều là máu RH âm tính. Hễ người nhóm máu này, đều biết nói máu này quý giá bao nhiêu, ai muốn có nghĩa vụ đi hiến chứ? Lão gia về nước lần này, nếu bệnh tình không đột biến cần giải phẫu nhanh chóng, bệnh viện bên kia không kịp tập trung huyết tương, thiếu gia của tôi cũng không vì rút quá nhiều máu mà ngất xỉu ở bệnh viện……”
Nói đến đây, khóe mắt dì ấy hơi ẩm ướt, cảm thán: “Lại nói, nếu thiếu gia không di truyền nhóm máu hiếm thấy của gia tộc này, năm đó Chu lão gia cũng sẽ không vì bảo toàn tính mạng của thiếu gia, bỏ yêu thương đưa thiếu gia qua Anh quốc. Năm đó họ cứu thiếu gia, bây giờ thiếu gia làm như vậy, cũng coi như giải quyết xong ân tình năm đó……”
Tôi cúi đầu yên lặng ăn sandwich, tâm niệm: Đúng. Tôi cũng là đang trả ân!
Năm đó, nếu không phải Mộ Dung Tĩnh Tỉ dùng máu của mình cứu Mộ Nghịch Hắc, tôi nào có cơ hội gặp gỡ anh yêu thương anh?
Bà ấy là ân nhân của anh, cũng là ân nhân của tôi. Bà ấy hoàn toàn có tư cách yêu cầu tôi rời khỏi anh ấy, không phải sao?
Vừa nghĩ như vậy, dường như trái tim cũng chẳng ủy khuất.
Nhưng, lại càng đau!
※※※
Tử Du ở đây đến giữa trưa với tôi.
Cô ấy nói từng chút chuyện vui cô ấy lớn lên ở trong đại viện, nói chuyện với tôi lần đầu tiên cô ấy gặp Sơ Kiến đối chọi gay gắt như thế nào, nói chuyện với tôi phòng làm việc cùng việc sáng lập nhãn hiệu phục trang của cô ấy, nói chuyện với tôi cô ấy học vẽ tranh với chú Trình, nói chuyện với tôi về chuyên ngành thiết kế tranh minh họa mà tôi thích, nói chuyện với tôi về Mộ Nghịch Hắc có bao nhiêu phúc hắc nhiều nham hiểm còn có…… để ý nhiều đến tôi!
Hai người làm tổ ở trong sô pha phòng khách, cậu một lời tôi một lời, nhìn như không nói không kể, lại đều cùng thông minh trách đi gia thế Mộ Nghịch Hắc cùng dòng họ “Mộ Dung”.
Lúc mười một giờ rưỡi, cô ấy nhận được một cuộc điện thoại, căm giận mắng một câu “Đúng là yêu quái sáu mắt”. Sau đó, vô cùng lo lắng lái xe rời đi.
Dì Tịnh sợ tôi một mình buồn chán ở đây, liền đề nghị đưa tôi di thăm các phòng.
Tôi vui vẻ gật đầu.
Biệt thự này từ ngoài nhìn vào có chút cũ kỹ, nhưng bên trong trang hoàng cực kỳ hiện đại. Bất kể là phòng khách, phòng ngủ, phòng sách, phòng dành cho khách, phòng bếp hay phòng vệ sinh, từ không gian thiết kế, đến bố trí vật dụng trong nhà, rồi đến phía đồ trang trí, đều bày ra cuộc sống thưởng thức không tầm thường của chủ nhân.
Tôi cùng dì Tịnh từ lầu ba phòng tập thể dục đi ra thì, dì ấy chỉ vào một gian phòng ở đối diện, nói với tôi: “Đây là phòng vẽ tranh của phu nhân. Toàn bộ ở trong phòng, mọi thứ trong phòng hoàn toàn duy trì nguyên vẹn trong mười năm.”
Tôi nhìn cửa phòng đóng chặt kia, hỏi dì: “Cháu có thể đi thăm một chút không?”
“Phòng này chìa khóa chỉ có thiếu gia có. Chờ thiếu gia trở về, tiểu thư có thể xin thiếu gia đưa tiểu thư đi thăm. ” Dì Tịnh cười cười, lại nói: “Đúng rồi, ở đây cũng có không ít những bức trang trước đây của thiếu gia. Tôi tuy rằng không hiểu nghệ thuật, nhưng nhìn cũng hiểu được này những bức tranh này vẽ vô cùng tốt!”
Nói đến đây, trong mắt dì sáng ngời, trên mặt hiện lên một chút giật mình: “Nói đến bức tranh, tôi mới nhớ tới đến vì sao lại cảm thấy Hạ tiểu thư nhìn quen mắt.”
“Ô? Vì sao?”
Dì ấy mỉm cười nhìn tôi một phen, nói: “Diện mạo Hạ tiểu thư, có bảy phần giống cô bé trong bức trang của thiếu gia!”
Tôi ngốc: “Cô bé trong bức tranh?”
“Đúng. Trước đây khi tôi quét phòng tranh này, nhìn thấy rất nhiều bức tranh mở ra, toàn bộ tranh đều là một cô gái nhỏ. Diện mạo có lẽ trên dưới mười tuổi, chân tay người đều nhỏ, có đồ trang trí trên tóc, đôi mắt trong sáng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt kia dường như có thể xuyên thấu qua giấy tranh nhìn vào tôi, rất thu hút trìu mếm……” Dì ấy tinh tế nhìn nhìn mặt mũi của tôi, còn nói: “Tôi từng hỏi qua thiếu gia cô bé kia là ai. Thiệu gia nói, đó là mối tình đầu cậu ấy đánh rơi.”
Lòng tôi chấn động, nhìn ánh mắt mỉm cười của dì Tịnh, nhất thời không biết nên nói tiếp ra sao.
Trước kia, giống như tôi thường hay nói đùa với mọi người nói: “Mộ Nghịch Hắc có thể coi trọng tao, có phải tao lớn lên giống mối tình đầu của anh ta hay không?”
Không nghĩ tới, không nghĩ tới một câu nói vui đùa vô tâm kia lại một lời thành lời tiên tri!
Không nghĩ tới, không nghĩ tới trong kịch ngôn tình cẩu huyết “Nam chính phong cách đẹp tuyệt vạn người mê điên cuồng yêu thích nữ chính sắc đẹp thường thường, khi để cho nữ chính sa vào trong tình yêu không thể thoát khỏi, mới cực kỳ bi thương phát hiện thì ra mình chỉ là cái bóng của một người mà thôi!” Nội dung vở kịch tệ hại thông thường đó, lại thật sự sinh ra ở trên người tôi!
Anh nói: Ánh mắt anh lần đầu nhìn thấy tôi, chỉ biết là tôi.
Lãng mạn “Nhất kiến chung tình” như vậy, chẳng qua là do khuôn mặt tôi có chút bảy phần giống với bạn gái mối tình đầu của anh!
“Hạ tiểu thư, thật ra tiểu thư không cần phải quá để ý đến cô bé kia.” Ánh mắt dì Tịnh thâm thúy nhìn tôi, “Cô bé kia, mười năm trước cũng đã không còn ở trên thế giới này.”
Đột nhiên tôi ngước mắt nhìn về phía dì: “Dì, dì nói là, cô bé kia đã, đã……”
“Đúng.” Dì Tịnh gật gật đầu, “Cô bé kia trước đây học vẽ tranh với thiếu gia. Nguyên nhân thiếu gia năm đó gặp sự cố bị đưa ra nước ngoài chữa bệnh, sau khi bình phục từng về nước tìm đến đứa bé kia. Thế nào nghĩ, lại bị cho biết sau khi thiếu gia ra nước ngoài không lâu, thì sốt cao không ngừng rời trần gian……”
Than nhẹ một hơi, dì còn nói: “Sau khi thiếu gia biết tin tức, thực thương tâm. Sau khi một mình ngồi ở phòng học vẽ tranh của hai người hai ngày, ở trong trạng thái nửa hôn mê bị phụ thân mang về nước Anh. Sau đó, thiếu gia quen không ít bạn gái, nhưng cũng không được bao lâu. Cho đến lúc gặp tiểu thư……”
Tiến lên cầm tay của tôi, trong ánh mắt dì Tịnh mang theo chút khẩn cầu nhìn tôi: “Hạ tiểu thư, tôi theo thiếu gia từ nhỏ, tôi có thể nhìn thấy thiếu gia đối với tiểu thư là thật lòng. Tôi nói mọi thứ với tiểu thư, là hy vọng tiểu thư hiểu được: Mặc kệ thiếu gia vì sao dự tính ở với tiểu thư cùng một chỗ, hiện tại người trong lòng thiếu gia quý trọng là tiểu thư không thể nghi ngờ, xin tiểu thư hiểu thiếu gia cũng thật quý trọng thiếu gia……”
“Tuy rằng, cuối cùng 90% nam chủ đều đã thật sự yêu cái bóng này, nhưng thật ra nội tâm nam chủ luôn hướng tới tình yêu ban đầu, mặc dù cái vai diễn kia đã định trước là người kết đôi……”
Cười.
Xem ra đây là tình yêu của tôi mà!
Mộ Nghịch Hắc, cho dù anh là 90% nam chủ kia, em cũng sẽ không phải vai nữ chính của anh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người không phải hỏi tôi ‘Vì sao trước đây Hắc Oa không đi tìm Hạ Tiểu Bạch?’ Đáp án chương này vừa lòng chưa??? Hắc Hắc… Viết hai người đều nghĩ người kia đã chết, sau gặp nhau lại yêu say đắm, thật đúng là……. Haizzz, có điểm ác……lạnh run!!! Muốn biết William lúc đấy bị ai lừa không?
Hết chương 35.
※※※
Từ nhỏ tôi đã phân biệt giường ngủ. Chỉ cần phải đổi giường mới, bình thường tôi đều ngủ rất bất an. Một đêm này, nằm ở trong phòng ngủ dành cho khách cách phòng Mộ Nghịch Hắc một vách tường, tôi lại một đêm không ngủ.
Cho nên, sáng sớm lúc anh đẩy cửa phòng ngủ dành cho khách, tôi đã tỉnh.
Anh ở bên giường đứng lại thật lâu, tuy rằng không mở mắt, nhưng tôi có thể cảm giác được anh đang nhìn tôi.
Lúc anh cúi xuống gần sát tôi, hai tay tay tôi ở dưới chăn nắm chặt ga trải giường, giống như nếu nhẹ buông tay, người sẽ không tự giác xoay người né tránh đôi môi anh tới gần.
Trong hơi thở anh mùi trà xanh thơm ngát nhẹ nhàng khoan khoái, nụ hôn kia ở đó như vậy làm cho người ta lưu luyến giữa hơi thở đó, im lặng dừng ở thái dương của tôi, một chút va chạm rồi dời đi.
“Hạ Tiểu Bạch……”
Anh cúi đầu gọi tên tôi, trong thanh âm đầy lưu luyến thở dài đặc hơn rượu nồng.
Tôi chờ thật lâu sau, cuối cùng cũng không đợi được đến câu sau của anh.
“Cạch.”
Khi cửa phòng bị anh đóng từ bên ngoài, tay tôi nắm chặt ở dưới chăn mới từ từ buông ra.
Mở mắt ra, có cái gì đó ẩm ướt từ khóe mắt chảy xuống, ngấm ướt sợi tóc bên thái dương.
Tôi nhìn cửa phòng đóng chặt, bỗng nhiên nhớ đến một đoạn lời thoại——
Có một số vết thương, thời gian lâu sẽ từ từ tốt lên; Có chút oan ức, qua nghĩ thông suốt cũng sẽ bình thường trở lại; Có chút đau xót, sau nhẫn lại đau lâu cũng thành thói quen ; Có chút lời nói giấu ở trong đáy lòng, cũng không phải cố ý muốn giấu kín đi, chỉ là, cũng không phải tất cả đau đớn, đều có thể kêu gào.
Mỉm cười, tôi nói với chính mình: Xem đi, Hạ Tiểu Bạch. Đời người, chính là như vậy mà!
Chỉ cần hiểu được——
Cũng không phải tất cả người có tình ý, đều có thể trở thành người nhà.
Mày có thể cắn chặt răng, không kêu đau.
※※※
Tám giờ, Tử Du mang theo một cái túi thật to gõ mở cửa phòng thì, tôi đang ở trong toilet rửa mặt.
Khi đi ra, cô ấy ngồi ở trên sô pha, giơ túi giấy trong tay với tôi, lúm đồng tiền như hoa nói: “Tiểu Bạch, Thập Tứ để mình mình mang quần áo đến cho cậu! Mau tới thử đi.”
Trong túi to, là nguyên bộ quần áo thay đổi. Từ trong đến ngoài, đều là cỡ của tôi.
Thay đồ xong, Tử Du hai tay khoanh ở trước ngực, mang tôi quay một vòng, cười: “Tiểu Bạch, kỳ thật khí chất của cậu rất thích hợp nhãn hiệu quần áo của mình. Về sau có thời gian, cậu có thể đến cửa hàng nhìn xem, chọn thêm mấy bộ!”
Tôi nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói: “Tử Du, quần áo ‘Tam thủy tam mộc’ nhà cậu đâu phải sinh viên nghèo như mình có thể mua? Trần Quyển Quyển ký túc xá mình trước đây mua một cái váy đầm, lần trước ở cửa hàng Giai Thụy quốc tế nhìn thấy một cái gần giống, mình xem cái giá một chút, con số kia thiếu chút nữa khiến mình kinh ngạc cắn rớt mất đầu lưỡi của mình!”
Cô ấy nhíu mày nghĩ nghĩ, hỏi tôi: “Cậu nói chính là bộ màu lam sau lưng cùng thân váy đều thêu của Tiểu Quyển Tử?”
Tiểu Quyển Tử?
Tôi ngạc nhiên một chút, gật đầu: “Đúng, là bộ đó.”
“Vậy khó trách! Bộ váy đó là nhãn hiệu sản xuất số lượng hạn chế, tớ tự mình phác thảo, toàn bộ quá trình hoàn toàn là chế tác thủ công, tổng cộng chỉ có 6 bộ, kiểu dáng giống nhau nhưng khác màu sắc. Nói cho cậu á! Thêu sau lưng váy, là đến từ『Bách Trạng Tú Phường』tiếng tăm lừng lẫy của thành phố X bọn mình, mỗi một đường kim có thể nói là vô cùng tinh xảo. Tiểu Quyển Tử lúc đấy ở trong phòng làm việc của mình nhìn thấy bức phác họa, đã đặt trước với mình. Về sau y phục vừa ra, ngay cả Sơ Kiến là người xoi mói như vậy, đối với chiếc váy kia quyến luyến không buông tay, quả thật là mình sai rồi khi đưa đi bộ váy màu đỏ mình thích nhất!”
Tôi cười cười, cúi đầu đem vạt áo sơ mi tơ tằm màu trắng ở trên người nhét vào trong cạp quần, giống như không để ý hỏi cô ấy: “Vậy Sơ Kiến cùng Trần Quyển Quyển ai mặc đẹp hơn?”
“Ai, đừng nói nữa! Lúc mới đầu Sơ Kiến không biết Tiểu Quyển Tử đặt cái váy kia, sau đó thấy nó mặc, thì đem chiếc váy của mình nhét vào đáy hòm. Đến nay mình cũng chưa thấy cô ấy lấy ra lần nào!”
“A? Vì cái gì? Sợ đụng hàng sao?”
“Có một chút nguyên nhân ở phương diện này.” Tử Du thở dài, còn nói: “Chủ yếu vẫn là bởi vì quan hệ của Tiểu Quyển Tử cùng Giang Ngọc Nhan khá thân thiết——a, đúng rồi, cậu có lẽ không biết, Giang Ngọc Nhan suýt nữa là vợ của Lam thái tử. Nha đầu Sơ Kiến kia, từ nhỏ đã không muốn là bạn bè của Giang đại tiểu thư Quyển Tử, đương nhiên sẽ không muốn mặc cùng một bộ váy với em gái cô ấy.”
Tôi cái hiểu cái không mà gật gật đầu: “Nếu nói như cậu, Quyển Quyển với Sơ Kiến quan hệ không quá thân thiết?”
“Chỉ có thể nói cũng được.” Tử Du từ trong túi giấy lấy ra một cái thắt lưng khảm đá quý nhân tạo, giúp tôi đeo bên hông, “Thập Tứ, Nhị Mộc và Tiểu Quyển Tử ba người từ nhỏ lớn lên với nhau, Sơ Kiến quan hệ với hai người kia tốt như vậy, hiển nhiên đối xử với Tiểu Quyển Tử cũng không kém được. Nhưng nguyên nhân Tiểu Quyển Tử và Giang Ngọc Nhan là chị em họ hàng gần, Giang Ngọc Nhan với Lam thái tử trước kia có hôn ước, quan hệ của Lam thái tử và Sơ kiến khó biết rõ đầu đuôi, khi hai người ở chung, khó tránh khỏi có chút xa lạ……”
Nói đến này, cô ấy bỗng nhiên dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn về phía tôi, cô ấy có chút kinh ngạc hỏi: “Tiểu Bạch, cậu có biết quan hệ của Tiểu Quyển Tử cùng Thập Tứ không?”
Tôi mỉm cười: “Ừ, mới biết trước đây không lâu.”
“Thập Tứ nói cho cậu biết sao?”
“Không phải.”
“A?” Cô ấy hơi sửng sốt, lại hỏi: “Vậy anh ấy có biết cậu biết không?”
“Anh ấy hiểu.”
“Phù!” Khẽ thở một hơi, Tử Du vỗ vỗ ngực, “May mắn anh ấy biết! Bằng không, anh ấy lại tưởng mình lắm miệng nói mọi chuyện với cậu!”
Tôi cười cười, không nói.
Cô ấy gãi gãi đầu, còn nói: “Tiểu Bạch, vậy cậu có phải hay không cũng biết hai người bọn họ liên hợp……Cái chuyện kia của cậu?”
Nhìn ánh mắt do dự của cô ấy, tôi gật đầu: “Ừ, tớ biết.”
“Vậy……Cậu thấy việc này thế nào? Cậu trách Thập Tứ không?”
Tôi cong mi, cười: “Tớ sao có thể trách anh ấy? Sở dĩ anh ấy làm như vậy với Trần Quyển Quyển, cũng là bởi vì anh ấy yêu tớ.”
“Tiểu Bạch, cậu có thể nghĩ như vậy thật sự là quá tốt! Cậu không biết, việc này của hai người làm nhóm bọn mình sợ toát mồ hôi đấy! Sợ cậu sau khi biết quan hệ của Thập Tứ cùng với Tiểu Quyển Tử, sẽ trách móc anh ấy……” Tử Du vỗ vỗ bả vai của tôi, nhìn trong mắt tôi tràn đầy màu lưu thương, “Tiểu Bạch, cậu quả thực nhanh nhẹn! Tớ thực không nhìn lầm người!”
Tôi chỉ cười không nói.
Nếu, chuyện của Mộ Nghịch Hắc cùng CC không phải đi qua từ miệng Mộ Dung Tĩnh Tỉ đi đến trong tai tôi. Có lẽ, tôi thật sự sẽ nghĩ họ tính kế tôi, liều mạng ồn ào với Mộ Nghịch Hắc.
Nhưng bây giờ, biết rõ hai người không thể cùng một chỗ, lại so đo này đó, còn có ý nghĩa gì?
※※※
Tám giờ rưỡi.
Dì Tịnh bảo tôi xuống lầu ăn bữa sáng.
Tử Du đến từ trước đã ăn qua, đi xuống lầu liền đi thẳng đến phòng khách xem tin tức sáng sớm.
Tôi và dì Tịnh hai người vào phòng ăn.
Dì ấy chuẩn bị bữa sáng kiểu tây. Sandwich kèm theo trứng rán và sữa, dinh dưỡng mà lại phong phú.
Vừa đổ sữa cho tôi, dì ấy vừa nói: “Thiếu gia sáng sớm vừa dậy đã đến bệnh viện. Sau đó, nói là còn muốn đi công chuyện ở viện một chuyến. Thiếu gia để tôi chuyển lời lại với tiểu thư, ở đây chờ thiếc gia, giữa trưa thiếu gia sẽ trở về.”
Tôi ngoan ngoãn mà gật đầu: “Vâng.”
Đem sữa đưa cho tôi, dì còn nói: “Hạ tiểu thư, tiểu thư giúp tôi khuyên nhủ thiếu gia, để cho thiếu gia gần đây đừng làm việc vất vả quá! Mới đây vừa rút nhiều máu như vậy, phải nên có thời gian bồi bổ, bận rộn như vậy nữa, vạn nhất bị thương nguyên khí có thể tổn hại như thế nào?”
Tôi lặng một chút, hỏi dì ấy: “Dì Tịnh, cha anh ấy không có gì trở ngại chứ?”
“Lão gia tới tuổi này rồi, bệnh nhỏ gì cũng không thể khinh thường. Lần này, trừ bỏ ngoài chữa trị, cũng phải xem ông trời an bài!” Dì ấy thở dài một hơi, lại nói: “Thật không hiểu gia tộc họ người lớn lên như thế nào nữa, cái gì mà mỗi người đều là máu RH âm tính. Hễ người nhóm máu này, đều biết nói máu này quý giá bao nhiêu, ai muốn có nghĩa vụ đi hiến chứ? Lão gia về nước lần này, nếu bệnh tình không đột biến cần giải phẫu nhanh chóng, bệnh viện bên kia không kịp tập trung huyết tương, thiếu gia của tôi cũng không vì rút quá nhiều máu mà ngất xỉu ở bệnh viện……”
Nói đến đây, khóe mắt dì ấy hơi ẩm ướt, cảm thán: “Lại nói, nếu thiếu gia không di truyền nhóm máu hiếm thấy của gia tộc này, năm đó Chu lão gia cũng sẽ không vì bảo toàn tính mạng của thiếu gia, bỏ yêu thương đưa thiếu gia qua Anh quốc. Năm đó họ cứu thiếu gia, bây giờ thiếu gia làm như vậy, cũng coi như giải quyết xong ân tình năm đó……”
Tôi cúi đầu yên lặng ăn sandwich, tâm niệm: Đúng. Tôi cũng là đang trả ân!
Năm đó, nếu không phải Mộ Dung Tĩnh Tỉ dùng máu của mình cứu Mộ Nghịch Hắc, tôi nào có cơ hội gặp gỡ anh yêu thương anh?
Bà ấy là ân nhân của anh, cũng là ân nhân của tôi. Bà ấy hoàn toàn có tư cách yêu cầu tôi rời khỏi anh ấy, không phải sao?
Vừa nghĩ như vậy, dường như trái tim cũng chẳng ủy khuất.
Nhưng, lại càng đau!
※※※
Tử Du ở đây đến giữa trưa với tôi.
Cô ấy nói từng chút chuyện vui cô ấy lớn lên ở trong đại viện, nói chuyện với tôi lần đầu tiên cô ấy gặp Sơ Kiến đối chọi gay gắt như thế nào, nói chuyện với tôi phòng làm việc cùng việc sáng lập nhãn hiệu phục trang của cô ấy, nói chuyện với tôi cô ấy học vẽ tranh với chú Trình, nói chuyện với tôi về chuyên ngành thiết kế tranh minh họa mà tôi thích, nói chuyện với tôi về Mộ Nghịch Hắc có bao nhiêu phúc hắc nhiều nham hiểm còn có…… để ý nhiều đến tôi!
Hai người làm tổ ở trong sô pha phòng khách, cậu một lời tôi một lời, nhìn như không nói không kể, lại đều cùng thông minh trách đi gia thế Mộ Nghịch Hắc cùng dòng họ “Mộ Dung”.
Lúc mười một giờ rưỡi, cô ấy nhận được một cuộc điện thoại, căm giận mắng một câu “Đúng là yêu quái sáu mắt”. Sau đó, vô cùng lo lắng lái xe rời đi.
Dì Tịnh sợ tôi một mình buồn chán ở đây, liền đề nghị đưa tôi di thăm các phòng.
Tôi vui vẻ gật đầu.
Biệt thự này từ ngoài nhìn vào có chút cũ kỹ, nhưng bên trong trang hoàng cực kỳ hiện đại. Bất kể là phòng khách, phòng ngủ, phòng sách, phòng dành cho khách, phòng bếp hay phòng vệ sinh, từ không gian thiết kế, đến bố trí vật dụng trong nhà, rồi đến phía đồ trang trí, đều bày ra cuộc sống thưởng thức không tầm thường của chủ nhân.
Tôi cùng dì Tịnh từ lầu ba phòng tập thể dục đi ra thì, dì ấy chỉ vào một gian phòng ở đối diện, nói với tôi: “Đây là phòng vẽ tranh của phu nhân. Toàn bộ ở trong phòng, mọi thứ trong phòng hoàn toàn duy trì nguyên vẹn trong mười năm.”
Tôi nhìn cửa phòng đóng chặt kia, hỏi dì: “Cháu có thể đi thăm một chút không?”
“Phòng này chìa khóa chỉ có thiếu gia có. Chờ thiếu gia trở về, tiểu thư có thể xin thiếu gia đưa tiểu thư đi thăm. ” Dì Tịnh cười cười, lại nói: “Đúng rồi, ở đây cũng có không ít những bức trang trước đây của thiếu gia. Tôi tuy rằng không hiểu nghệ thuật, nhưng nhìn cũng hiểu được này những bức tranh này vẽ vô cùng tốt!”
Nói đến đây, trong mắt dì sáng ngời, trên mặt hiện lên một chút giật mình: “Nói đến bức tranh, tôi mới nhớ tới đến vì sao lại cảm thấy Hạ tiểu thư nhìn quen mắt.”
“Ô? Vì sao?”
Dì ấy mỉm cười nhìn tôi một phen, nói: “Diện mạo Hạ tiểu thư, có bảy phần giống cô bé trong bức trang của thiếu gia!”
Tôi ngốc: “Cô bé trong bức tranh?”
“Đúng. Trước đây khi tôi quét phòng tranh này, nhìn thấy rất nhiều bức tranh mở ra, toàn bộ tranh đều là một cô gái nhỏ. Diện mạo có lẽ trên dưới mười tuổi, chân tay người đều nhỏ, có đồ trang trí trên tóc, đôi mắt trong sáng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt kia dường như có thể xuyên thấu qua giấy tranh nhìn vào tôi, rất thu hút trìu mếm……” Dì ấy tinh tế nhìn nhìn mặt mũi của tôi, còn nói: “Tôi từng hỏi qua thiếu gia cô bé kia là ai. Thiệu gia nói, đó là mối tình đầu cậu ấy đánh rơi.”
Lòng tôi chấn động, nhìn ánh mắt mỉm cười của dì Tịnh, nhất thời không biết nên nói tiếp ra sao.
Trước kia, giống như tôi thường hay nói đùa với mọi người nói: “Mộ Nghịch Hắc có thể coi trọng tao, có phải tao lớn lên giống mối tình đầu của anh ta hay không?”
Không nghĩ tới, không nghĩ tới một câu nói vui đùa vô tâm kia lại một lời thành lời tiên tri!
Không nghĩ tới, không nghĩ tới trong kịch ngôn tình cẩu huyết “Nam chính phong cách đẹp tuyệt vạn người mê điên cuồng yêu thích nữ chính sắc đẹp thường thường, khi để cho nữ chính sa vào trong tình yêu không thể thoát khỏi, mới cực kỳ bi thương phát hiện thì ra mình chỉ là cái bóng của một người mà thôi!” Nội dung vở kịch tệ hại thông thường đó, lại thật sự sinh ra ở trên người tôi!
Anh nói: Ánh mắt anh lần đầu nhìn thấy tôi, chỉ biết là tôi.
Lãng mạn “Nhất kiến chung tình” như vậy, chẳng qua là do khuôn mặt tôi có chút bảy phần giống với bạn gái mối tình đầu của anh!
“Hạ tiểu thư, thật ra tiểu thư không cần phải quá để ý đến cô bé kia.” Ánh mắt dì Tịnh thâm thúy nhìn tôi, “Cô bé kia, mười năm trước cũng đã không còn ở trên thế giới này.”
Đột nhiên tôi ngước mắt nhìn về phía dì: “Dì, dì nói là, cô bé kia đã, đã……”
“Đúng.” Dì Tịnh gật gật đầu, “Cô bé kia trước đây học vẽ tranh với thiếu gia. Nguyên nhân thiếu gia năm đó gặp sự cố bị đưa ra nước ngoài chữa bệnh, sau khi bình phục từng về nước tìm đến đứa bé kia. Thế nào nghĩ, lại bị cho biết sau khi thiếu gia ra nước ngoài không lâu, thì sốt cao không ngừng rời trần gian……”
Than nhẹ một hơi, dì còn nói: “Sau khi thiếu gia biết tin tức, thực thương tâm. Sau khi một mình ngồi ở phòng học vẽ tranh của hai người hai ngày, ở trong trạng thái nửa hôn mê bị phụ thân mang về nước Anh. Sau đó, thiếu gia quen không ít bạn gái, nhưng cũng không được bao lâu. Cho đến lúc gặp tiểu thư……”
Tiến lên cầm tay của tôi, trong ánh mắt dì Tịnh mang theo chút khẩn cầu nhìn tôi: “Hạ tiểu thư, tôi theo thiếu gia từ nhỏ, tôi có thể nhìn thấy thiếu gia đối với tiểu thư là thật lòng. Tôi nói mọi thứ với tiểu thư, là hy vọng tiểu thư hiểu được: Mặc kệ thiếu gia vì sao dự tính ở với tiểu thư cùng một chỗ, hiện tại người trong lòng thiếu gia quý trọng là tiểu thư không thể nghi ngờ, xin tiểu thư hiểu thiếu gia cũng thật quý trọng thiếu gia……”
“Tuy rằng, cuối cùng 90% nam chủ đều đã thật sự yêu cái bóng này, nhưng thật ra nội tâm nam chủ luôn hướng tới tình yêu ban đầu, mặc dù cái vai diễn kia đã định trước là người kết đôi……”
Cười.
Xem ra đây là tình yêu của tôi mà!
Mộ Nghịch Hắc, cho dù anh là 90% nam chủ kia, em cũng sẽ không phải vai nữ chính của anh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người không phải hỏi tôi ‘Vì sao trước đây Hắc Oa không đi tìm Hạ Tiểu Bạch?’ Đáp án chương này vừa lòng chưa??? Hắc Hắc… Viết hai người đều nghĩ người kia đã chết, sau gặp nhau lại yêu say đắm, thật đúng là……. Haizzz, có điểm ác……lạnh run!!! Muốn biết William lúc đấy bị ai lừa không?
Hết chương 35.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook