Thiên Nga Đen
-
Chương 50
Lần này gặp mặt này của
hai cha con ra về chẳng vui, đến tận lúc Lâm Yến Vũ lên xe, tâm tình vẫn không
bình tĩnh được. Tiêu Lỗi ngồi ở ghế sau cùng cô, nhịn cả buổi, rốt cục không
nhịn được hỏi: "Ở biệt thự Tần Tuyển đã làm gì em?" Không biết vì
sao, gặp phải chuyện có liên quan đến Tần Tuyển, anh liền trở nên vô cùng mẫn
cảm, sợ Tần Tuyển gây bất lợi với Lâm Yến Vũ.
"Anh ta có thể giở trò gì, chẳng qua là đe dọa, uy hiếp, giam lỏng." Lâm Yến Vũ không có tâm trạng để trả lời vấn đề này, nói hai ba câu thì không nói nữa. Tiêu Lỗi nghe ra ưu tư của cô, nắm lấy tay cô: "Anh sợ hắn tổn thương em, khi anh nghe nói em bị hắn giam lỏng, anh đã lo lắng muốn chết."
Lâm Yến Vũ than một tiếng: “Bây giờ không phải em đang rất tốt sao, anh yên tâm đi, em chịu đựng được, huống hồ thực sự anh ấy cũng không muốn làm gì em." Trong lòng Lâm Yến Vũ hiểu, Tần Tuyển chẳng qua chỉ nhất thời hận cô, nói đúng hơn, chưa từng bạc đãi cô, cô dưỡng thai ở biệt thự, tuy rằng hắn cho người theo dõi cô, hạn chế hành động của cô, nhưng những người luôn chăm sóc tỉ mỉ đến chế độ ăn uống cùng sinh hoạt hàng ngày của cô.
"Có phải hắn thật sự thích em hay không?" Tiêu Lỗi chậm rãi hỏi. Ở trong lòng anh đã có suy đoán này rất lâu, bằng những hiểu biết của anh đối với Tần Tuyển, anh có thể cảm giác được, Tần Tuyển đối xử với Lâm Yến Vũ không tàn nhẫn như ngoài miệng Tần Tuyển đã nói, hắn hận, phần lớn vẫn xuất phát từ tình yêu. Yêu càng sâu, hận càng sâu.
"Anh ấy có thích em hay không thì có gì quan trọng, em cùng anh cũng không có khả năng. Anh ấy vẫn luôn có phụ nữ bên cạnh, em đều biết, tuy rằng em... em đã làm một điều hết sức tồi tệ, nhưng em thực sự cũng không hy vọng làm như vậy với anh ấy. Khi đó em ở cùng một chỗ với anh ấy chỉ là muốn tiếp cận Tần Hạc An, tìm hiểu một chút sự tình mà mẹ em đã viết trong nhật ký, vì thế khi anh ấy hận em đến thấu xương, em cũng có thể hiểu được, cho nên em cũng nói với anh Tiểu Phảng, đừng làm gì Tần Tuyển, là em nợ anh ấy." Khi Lâm Yến Vũ nói về Tần Tuyển, tâm tình cũng khá phức tạp.
"Anh có cảm giác rằng Tần Tuyển rất thích em." Tiêu Lỗi thẳng thắn nói ra lời trong lòng. Lâm Yến Vũ nhận thấy được cảm xúc của anh biến hóa rất nhỏ, nắm tay anh: "Vốn dĩ em không nên làm tổn thương người vô tội, nhưng vẫn tổn thương. Không có cách nào, ân oán giữa em và mẹ anh ấy Trữ Sương Khiết vĩnh viễn không thể hóa giải được."
Tiêu Lỗi ôm cô: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngoan, ngày mai anh đưa em đi khám thai, sau khi khám xong thì dẫn em đến gặp mẹ anh." Lâm Yến Vũ nghe nói như thế, tâm tình mới tốt hơn: "Em có cần mang theo lễ vật gì tặng mẹ Tiêu hay không?" Tiêu Lỗi cười cười: "Không cần, mẹ anh không xem trọng đâu, cục cưng trong bụng em chính là lễ vật tốt nhất rồi."
Lâm Yến Vũ cúi đầu trầm tư, giống như một cô dâu nhỏ sợ gặp cha mẹ chồng."Mẹ anh hỏi sau khi kết hôn anh muốn sống ở nhà hay là chuyển ra ngoài sống, ý của em thế nào?" Tiêu Lỗi hỏi. Lâm Yến Vũ nói: "Chúng ta sống ở nhà đi, đông người náo nhiệt một chút, lúc anh không có ở nhà, em có thể ở cùng với mẹ Tiêu, còn có Tiểu Tương, em thích uống canh cô ấy nấu."
Tiêu Lỗi tiến sát lại hôn lên cổ cô, cắn một cái: “Em không nghĩ đến anh à? Chúng ta sẽ không có được thế giới của hai người đâu." "Đều đã có cục cưng rồi, làm sao còn thế giới của hai người nữa. Em chỉ biết, anh dẫn em vào trong rừng Tiểu Hưng An Lĩnh, không có ý tốt." Lâm Yến Vũ cười rạng rỡ.
Hôm sau, Tiêu Lỗi xin phép đưa Lâm Yến Vũ đến bệnh viện khám thai, đã sớm hẹn trước với bác sĩ, bởi vậy không cần xếp hàng, sau khi kiểm tra xong, đưa cô đến Nhà họ Tiêu.
Dưới lầu Nhà họ Tiêu, mẹ Tiêu và Tiểu Tương đứng ở cửa, chờ Tiêu Lỗi đưa Lâm Yến Vũ đến. Nhìn thấy xe chạy tiến vào sân, Tiêu Lỗi xuống xe trước, vòng qua mở cửa xe, thật cẩn thận dìu Lâm Yến Vũ xuống xe.
Mẹ Tiêu nhìn thấy cảnh tượng này, một trận kích động, nước mắt lưng tròng.
"Mẹ Tiêu." Lâm Yến Vũ tiến lên trước chào hỏi mẹ Tiêu. Từ sự cố 4 năm trước, cô không hề có hy vọng quá xa vời là có thể bước vào cửa Nhà họ Tiêu lần nữa, hiện tại tất cả đang phát sinh, nhưng vẫn không hề có cảm giác chân thật.
Mẹ Tiêu nắm lấy hai tay cô, cẩn thận đánh giá: "Tiểu Mộ Tình một chút cũng không thay đổi, hấp dẫn hơn."
Cô vợ trẻ này của con trai, khi lần đầu tiên gặp mặt bà liền thích ngay, không chỉ xinh đẹp, quan trọng là khôn khéo nghe lời, gia giáo rất tốt, vài năm trước biết được tin cô chết, đau khổ một thời gian, nay Mộ Tình còn sống sờ sờ trở về, trong bụng còn mang cốt nhục của con trai, thân làm mẹ có thể nào không xúc động ngàn vạn lần.
"Người cũng không thay đổi, vẫn trẻ như vậy." Nước mắt của Lâm Yến Vũ rơi xuống lã chã. Khi đó mỗi lần cô đến Nhà họ Tiêu, mẹ Tiêu đều vô cùng thân thiết với cô. Ở trong lòng cô, mẹ của Tiêu Lỗi cũng giống như mẹ cô, nay cô nhìn thấy mẹ Tiêu, không khỏi nhớ tới mẹ mình.
"Con gái ngoan, đừng khóc, đã là quá khứ rồi, lại đây, để cho ta xem bụng của con." Mẹ Tiêu nắm tay kéo Lâm Yến Vũ đi vào phòng khách. Bà nghe Tiêu Lỗi nói Lâm Yến Vũ đang mang song thai, quả thực hết sức cao hứng.
Người một nhà ngồi xuống nói chuyện, Tiểu Tương bưng một dĩa hoa quả đến, đặt lên bàn trà, lặng lẽ ngồi ở bên cạnh. Mẹ Tiêu hỏi Lâm Yến Vũ một vài chuyện mang thai, Lâm Yến Vũ nói với bà, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói sự phát triển của đứa bé rất bình thường.
"Là song thai sao, có thể khẳng định không?" Mẹ Tiêu quan tâm nhất chính là cục cưng. Lâm Yến Vũ nói: "Trước đó, bác sĩ vẫn chưa thể khẳng định, hôm nay vừa vặn đúng 9 tuần, sau khi khám thai xong thì bác sĩ chắc chắn là song thai."
"Thật sự quá tốt." Mẹ Tiêu càng nghĩ càng cao hứng, nếu là hai đứa cháu trai mập mạp thì tốt, nhưng lời nói này bà chỉ để ở trong lòng, không có nói ra. Người trẻ tuổi bây giờ không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, quan niệm của bậc trưởng bối cũng nên thay đổi.
"Con, con dẫn Mộ Tình vào phòng con nghỉ ngơi đi, ba tháng đầu mang thai dù sao cũng phải chú ý, không thể mệt nhọc được. Chờ lát nữa cha con trở về, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm." Mẹ Tiêu chỉ lo xảy ra điều gì sơ xuất, thúc giục Tiêu Lỗi dẫn cô lên lầu nghỉ ngơi.
Tiêu Lỗi nói: "Mẹ, cô ấy đã đổi tên rồi, không còn là Diệp Mộ Tình, mà là Lâm Yến Vũ, cùng họ Lâm với cha của cô ấy." Mẹ Tiêu gật đầu: "Ừ ừ, xem trí nhớ của mẹ này, sau này phải gọi là Yến Vũ."
Bà đã sớm biết được thân thế của Lâm Yến Vũ từ chỗ con trai, biết cô kỳ thật là con gái riêng của Diệp Hinh Nhiên cùng Tần Hạc An, nhưng mà người đó dù sao cũng là người đàn ông đã có gia đình, lại quyền cao chức trọng, việc này không nên truyền ra ngoài, tuyên bố với bên ngoài Lâm Yến Vũ là con gái của Lâm Lệ Sinh là tốt nhất.
Tiêu Lỗi đưa Lâm Yến Vũ đến phòng của anh, Lâm Yến Vũ đi theo anh vào phòng, nhìn thấy tất cả mọi thứ, giống như đi vào cảnh trong mơ quen thuộc, bao nhiêu thứ từng xuất hiện trong giấc mơ của cô, đều là dáng vẻ tươi cười trong sáng của anh trước kia.
"Đã mệt rồi, ngồi một lát đi." Tiêu Lỗi dìu Lâm Yến Vũ."Đừng lo, em muốn quan sát xung quanh." Lâm Yến Vũ đến bên cạnh cửa sổ quan sát, hoa viên dưới lầu cũng giống hệt như mấy năm trước, chỉ là mấy cây ngọc lan cổ thụ đều đã cao hơn.
Thấy Lâm Yến Vũ đứng trước cửa sổ không nói gì, Tiêu Lỗi tiến lên ôm cô, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy, tâm trạng không tốt à?" Lâm Yến Vũ lắc đầu, lặng lẽ tựa vào lòng anh. Tiêu Lỗi đoán được trong lòng cô đang thương cảm khi nghĩ về những chuyện xảy ra trong quá khứ, cũng không truy vấn cô, khẽ vuốt lưng của cô để an ủi.
"Lại một mùa xuân nữa." Lâm Yến Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm một mình. Tiêu Lỗi ừ một tiếng: "Anh đã bàn bạc với cha mẹ, tháng sau chúng ta sẽ kết hôn, muộn hơn thì cái bụng của em sẽ càng lớn, không tiện đi lại."
"Chúng ta còn chưa chụp ảnh cưới nữa mà." Lâm Yến Vũ tiếc nuối nói, cô mập hơn rất nhiều so với lúc không mang thai, đã bỏ lỡ thời cơ chụp ảnh tốt nhất. Tiêu Lỗi cười yếu ớt: "Chờ sinh cục cưng xong, chúng ta đi chụp sau."
"Em không thích hình thức rườm rà, người của hai gia đình cùng nhau ăn cơm là được rồi." Lâm Yến Vũ đề nghị. Hình thức càng náo nhiệt hoa lệ, càng dễ dàng thấy cảnh sinh tình, cô cần sự yên ổn, rời xa ưu thương.
"Được, chúng ta chỉ mời người trong nhà, khoảng tám đến mười bàn là được rồi, ý của mẹ anh cũng không muốn làm hình thức quá lớn, để tránh ảnh hưởng đến thân thể của em, động thai khí." Tiêu Lỗi cảm thấy kết hôn là chuyện cá nhân, muốn hay không muốn làm hình thức rườm rà là do ý thích của mỗi người, Nhà họ Tiêu luôn không thích khoe khoang, cũng không muốn làm náo động.
"Anh mua nhẫn cho em đi, em muốn một chiếc nhẫn kim cương xanh. Lâm Yến Vũ giơ năm ngón tay khép chặt lại lên cao. Tiêu Lỗi lại cười: "Chuyện này còn phải nói, kiểu dáng do chính em chọn, chỉ cần em thích, anh mua trọn bộ trang sức kim cương xanh cho em." Ngón tay hai người đan khít vào nhau, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.//////////////
Việc chuẩn bị hôn sự rất thuận lợi, dựa theo ý của Lâm Yến Vũ, phòng tân hôn của họ vốn là phòng của Tiêu Lỗi được thiết kế lại, vì để cho cô dâu mới cưới được có thêm chút không gian, thư phòng bên ngoài được dọn sạch sang phòng sát vách, Lâm Yến Vũ mang thai, không kịp chờ đến khi sửa chữa phòng, chỉ có thể thay mới toàn bộ đồ nội thất.
Trong khoảng thời gian trước khi kết hôn, Lâm Yến Vũ dưỡng thai ở Diệp gia, cùng với trên dưới Diệp gia dần dần cũng quen, nhưng không hiểu vì sao, cô không có cách nào thật sự hòa hợp với gia đình này, dù sao hai mươi mấy năm qua cô vẫn luôn sống ở bên ngoài. Đối với chuyện này, cô cũng không xem trọng lắm, dù sao những ngày cô sống ở ngôi nhà này có thể đếm được trên đầu ngón tay, Nhà họ Tiêu mới thực sự là nhà của cô.
Vì hôn sự của con gái, Lâm Lệ Sinh từ Mỹ trở về, hai nhà Tiêu- Diệp chuẩn bị gặp mặt cùng bàn bạc hôn sự. Tại sân bay, Tiêu Lỗi cùng Lâm Yến Vũ đi đón cha nuôi của cô. Vốn không có ý định để cô đi ra đây, nhưng cô một mực muốn đến, Tiêu Lỗi đành phải chiều cô.
Nhìn thấy một người trung niên tướng mạo hiên ngang, bước chân vững vàng đẩy xe hành lý từ trong bước ra ngoài, Lâm Yến Vũ buông tay Tiêu Lỗi ra để nghênh đón. Tiêu Lỗi đi theo sau lưng cô thì thấy, người ấy có thân hình cao lớn, đeo kính râm, cực kỳ phong độ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, vốn dĩ không tin ông đã ngoài 50 tuổi. Một người thật có phong thái tài hoa tuyệt vời, Tiêu Lỗi nghĩ rằng, đây chính xác là cha vợ của anh, trông thật trẻ trung!
"Cha." Lâm Yến Vũ bước lên trước ôm chầm lấy cha nuôi, dường như khi nhìn thấy ông thì rất kích động. Lâm Lệ Sinh tháo kính râm xuống, vỗ nhẹ lưng con gái: "Làm sao mới có bao lâu không gặp, con liền cho cha một sự ngạc nhiên vui mừng lớn đến như vậy." Lâm Yến Vũ đương nhiên biết ông đang nói đến cục cưng trong bụng cô, là cháu ngoại của ông, nhoẻn miệng cười.
"Cha, đây là Tiêu Lỗi." Lâm Yến Vũ quay đầu kéo Tiêu Lỗi lên phía trước, giới thiệu cho Lâm Lệ Sinh."Cha, người khỏe chứ ạ." Tiêu Lỗi chủ động chào hỏi Lâm Lệ Sinh. Lâm Lệ Sinh nhìn trúng con rể, gật đầu, tuy rằng ông chưa từng thấy qua Tiêu Lỗi, nhưng cũng đã nghe Lâm Yến Vũ nhắc tới anh vô số lần.
Trên đường trở về, Tiêu Lỗi lái xe, Lâm Yến Vũ ngồi ở ghế sau nói chuyện phiếm cùng với cha nuôi."Con nói có đúng không, bây giờ Bắc Kinh mỗi năm mỗi thay đổi, nếu cha không quay về đây, chắc chắn sẽ không biết đường đâu." Lâm Yến Vũ kéo cánh tay Lâm Lệ Sinh, líu ríu giống một đứa con gái nhỏ. Lâm Lệ Sinh chỉ mỉm cười, cũng không nói lời nào, nhưng mà loại tình cảm yêu thương đối với con gái nuôi, cũng là loại tình cảm bộc lộ trong lời nói.
Tiêu Lỗi quan sát hai người họ qua kính chiếu hậu, hai cha con này cũng thật đặc biệt, ngược lại giống như tình nhân hơn, có một loại ngọt ngào nói không nên lời, hơn nữa có cảm giác Lâm Yến Vũ làm nũng ở trước mặt Lâm Lệ Sinh, còn đặc biệt ngọt ngào hơn so với anh.
Suy nghĩ đi đâu vậy! Tiêu Lỗi cốc lên đầu của chính mình. Làm sao có thể suy nghĩ vớ vẩn như vậy, nếu để Lâm Yến Vũ biết được, thế nào cũng không tức chết mới là lạ đó.
"Anh bị đau đầu à, tại sao lại tự cốc vào đầu mình vậy?" Lâm Yến Vũ ngồi ở ghế sau bất ngờ hỏi thăm dò, vẻ mặt vô cùng tinh ranh.
"Không có gì, anh vận động di chuyển một chút, ngồi lâu nên cái cổ khó chịu." Tiêu Lỗi giả vờ làm động tác xoay cổ. Lâm Yến Vũ áp sát vào, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Đồ ngốc, em biết anh đang suy nghĩ cái gì, lúc về sẽ tính sổ anh sau." Tiêu Lỗi muốn quay đầu lại nhìn cô, bị cô đem khuôn mặt xoay ngược lại.
Lúc đầu Lâm Yến Vũ muốn sắp xếp cho Lâm Lệ Sinh ở nhà của mình, từ khi cô đi Đông Bắc cùng Tiêu Lỗi, cũng không trở về căn nhà đó nữa, Lâm Lệ Sinh không đồng ý, kiên trì muốn ở trong khách sạn.
"Để cha ở trong khách sạn được rồi, ở khách sạn tiện hơn." Mặc dù cha mẹ Lâm Lệ Sinh vẫn còn sống khỏe mạnh, nhưng ông cũng không muốn quay lại nhà cha mẹ ở, đừng nói đến sẽ ở nhà của con gái nuôi.
Tiêu Lỗi đã sớm giúp Lâm Lệ Sinh sắp xếp khách sạn để nghỉ ngơi xong xuôi, xe chạy đến dưới sảnh khách sạn, người gác cửa đi đến dỡ hành lý xuống, Lâm Yến Vũ kéo cánh tay Lâm Lệ Sinh đi lên phía trước, Tiêu Lỗi đi theo sau họ, đến quầy lễ tân làm thủ tục thay Lâm Lệ Sinh.
Thu dọn xong hành lý, Tiêu Lỗi cùng hai cha con xuống nhà hàng ở lầu một của khách sạn dùng cơm. Lâm Yến Vũ gọi một bàn đầy ắp thức ăn, Tiêu Lỗi đã hiểu biết khẩu vị của cô, không cảm thấy kỳ lạ, còn Lâm Lệ Sinh rất kinh ngạc: "Con gọi nhiều như vậy, đủ cho 5 người ăn." Lâm Yến Vũ cười ngượng: "Hiện tại con có thể ăn phần cơm dành cho 2- 3 người."
Sau khi nhân viên phục vụ dọn hết thức ăn lên, Lâm Lệ Sinh và Tiêu Lỗi chỉ động đũa để tượng trưng, chỉ có Lâm Yến Vũ là ăn khủng khiếp. Hai người đàn ông một già một trẻ lúc nào cũng đánh giá đối phương, phán đoán tính cách cùng cách đối nhân xử thế của đối phương trong đầu.
"Nghe nói ông nội cậu đã qua đời hồi năm ngoái, lão tướng quân ra đi được thanh thản chứ?" Lâm Lệ Sinh chủ động hỏi Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi gật đầu: "Ông nội hưởng thọ 94 tuổi, là hỉ tang."
Lâm Lệ Sinh gật đầu: "Ông là một vị lão thủ trưởng mà ta kính trọng, khí phách kiên cường. Cha cậu đâu, thân thể thế nào rồi?" Sức khỏe cha của Tiêu Lỗi- Tiêu Tử Hoa không được tốt lắm, vẫn ở trong tình trạng bán nghỉ hưu.
"Hai năm nay rất ít quản lý sự vụ, sức khỏe thì vẫn tốt, hai năm nữa cha con hết nhiệm kỳ sẽ về hưu." Tiêu Lỗi đáp. Lâm Lệ Sinh thấy anh không kiêu ngạo không xiểm nịnh, vừa thấy liền biết tính cách trầm ổn, trong lòng rất vừa ý với anh.
"Cậu công tác ở ngành nào trong Bộ Tổng Tham Mưu?" Lâm Lệ Sinh hỏi. Tiêu Lỗi nói cụ thể nhiệm vụ cùng chức vị của mình cho ông nghe. Từ khi anh và cha anh Tiêu Tử Hoa có nói qua một lần, kỳ thật đối với thân phận của Lâm Lệ Sinh đã sớm hiểu rõ trong lòng, Lâm Yến Vũ chắc chắn không biết, nhưng cũng không cần thiết phải nói cho cô biết.
Nghe Tiêu Lỗi vừa nói như vậy, trong lòng Lâm Lệ Sinh liền hiểu rõ, ôn hòa nói: "Chức vụ và năng lực cũng không tệ, vừa có thể tích lũy kinh nghiệm vừa có thể tạo ra thành tích, chỉ có điều, dễ dàng bị giới hạn trong công tác chuyên trách, hai năm nữa..." Ông nói một nửa, bỗng nhiên không nói tiếp. Tiêu Lỗi tự nhiên hiểu được ý tứ của ông, Lâm Lệ Sinh muốn hai năm nữa anh nên chuyển ngành, làm công tác quản lý, như vậy sẽ dễ dàng thăng chức hơn.
Lâm Yến Vũ không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Lệ Sinh, đối với vị hôn phu của mình thì lại lạnh nhạt, Tiêu Lỗi thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Yến Vũ một cái, hình như từ lúc cha cô vừa bắt đầu xuất hiện, cô cũng không thèm để mắt nhìn anh một lần.
Lâm Lệ Sinh cười nhạt, con rể đang suy nghĩ cái gì ông làm sao có thể nhìn không ra được, vẫn không quên duy trì khoảng cách với Lâm Yến Vũ. Đứa con gái nuôi xinh đẹp này của ông, bộ dạng càng ngày càng giống mẹ cô, ông thật sự rất muốn đây là con gái ruột của ông thì tốt biết bao nhiêu.
Vả lại cái thằng nhóc Tiêu Lỗi này, bất luận là gia thế bộ dạng hay điều kiện cá nhân, làm con rể của ông ông đặc biệt rất vừa ý, huống hồ năm đó giao tình của Tiêu Tử Hoa và ông cũng khá tốt, con gái gả đến gia đình ông ta, người làm cha này có thể yên tâm.
Nhưng về phương diện khác, Lâm Lệ Sinh lại cảm thấy, lòng dạ của thằng nhóc này có vẻ khá sâu săc, đừng thấy anh tỉnh bơ như không, nhưng lại nhìn Yến Vũ chăm chú, giống như cô là tài sản tư hữu của anh, không chấp nhận được cô thân thiết cùng người đàn ông nào khác, cho dù đó là cha cô.
Suy cho cùng cũng còn trẻ, lòng dạ còn có chút hẹp hòi, không biết rằng khoan hồng độ lượng là phẩm chất tốt nhất của một người đàn ông. Lâm Lệ Sinh nghĩ muốn tìm cơ hội nói chuyện này với Tiêu Lỗi, nhưng ngẫm lại thì nên quên đi, con cháu có cái phúc của con cháu, bậc làm trưởng bối quan tâm quá cũng không phải tốt, chỉ cần hai vợ chồng trẻ sống tốt với nhau, điều đó là tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Lâm Yến Vũ đâu biết hai người họ đang suy nghĩ cái gì, liên tiếp nói cha ăn cái này đi, ăn cái này ngon lắm; cha ăn cái kia đi, cái kia là món ăn đặc sắc nhất của nhà hàng này.
"Đừng quan tâm cha quá, con cũng gắp thức ăn cho Tiêu Lỗi đi." Lâm Lệ Sinh cười bảo con gái. Lâm Yến Vũ ý thức được gì đó, múc cho Tiêu Lỗi một chén canh: "Lỗi à, đây là đuôi bò hải sâm anh thích nè, uống nhiều một chút." Cô đặt chén canh trước mặt anh, tha thiết nhìn anh, anh cúi đầu cười với cô, bưng chén canh lên ăn.
Tần Tuyển cùng hai người bạn từ bên ngoài tiến vào, xa xa nhìn thấy Lâm Yến Vũ cùng Tiêu Lỗi, trong lòng trầm xuống, nhìn đến người đàn ông trung niên ngồi đối diện với họ, càng thêm ngạc nhiên, hắn nhận ra đó chính là Lâm Lệ Sinh. Lâm Lệ Sinh không trở về nước đã rất nhiều năm, không cần nói, chắc là vì hôn sự của con gái mà trở về.
Tạm thời thay đổi chủ ý, Tần Tuyển từ biệt mấy ngườii bạn, quay ra ngoài. Nhìn thấy bộ dáng ngọt ngào của hai người kia, ngay cả ăn cơm hắn cũng không có tâm trạng, buồn bã lặng lẽ rời khỏi đó.
"Anh ta có thể giở trò gì, chẳng qua là đe dọa, uy hiếp, giam lỏng." Lâm Yến Vũ không có tâm trạng để trả lời vấn đề này, nói hai ba câu thì không nói nữa. Tiêu Lỗi nghe ra ưu tư của cô, nắm lấy tay cô: "Anh sợ hắn tổn thương em, khi anh nghe nói em bị hắn giam lỏng, anh đã lo lắng muốn chết."
Lâm Yến Vũ than một tiếng: “Bây giờ không phải em đang rất tốt sao, anh yên tâm đi, em chịu đựng được, huống hồ thực sự anh ấy cũng không muốn làm gì em." Trong lòng Lâm Yến Vũ hiểu, Tần Tuyển chẳng qua chỉ nhất thời hận cô, nói đúng hơn, chưa từng bạc đãi cô, cô dưỡng thai ở biệt thự, tuy rằng hắn cho người theo dõi cô, hạn chế hành động của cô, nhưng những người luôn chăm sóc tỉ mỉ đến chế độ ăn uống cùng sinh hoạt hàng ngày của cô.
"Có phải hắn thật sự thích em hay không?" Tiêu Lỗi chậm rãi hỏi. Ở trong lòng anh đã có suy đoán này rất lâu, bằng những hiểu biết của anh đối với Tần Tuyển, anh có thể cảm giác được, Tần Tuyển đối xử với Lâm Yến Vũ không tàn nhẫn như ngoài miệng Tần Tuyển đã nói, hắn hận, phần lớn vẫn xuất phát từ tình yêu. Yêu càng sâu, hận càng sâu.
"Anh ấy có thích em hay không thì có gì quan trọng, em cùng anh cũng không có khả năng. Anh ấy vẫn luôn có phụ nữ bên cạnh, em đều biết, tuy rằng em... em đã làm một điều hết sức tồi tệ, nhưng em thực sự cũng không hy vọng làm như vậy với anh ấy. Khi đó em ở cùng một chỗ với anh ấy chỉ là muốn tiếp cận Tần Hạc An, tìm hiểu một chút sự tình mà mẹ em đã viết trong nhật ký, vì thế khi anh ấy hận em đến thấu xương, em cũng có thể hiểu được, cho nên em cũng nói với anh Tiểu Phảng, đừng làm gì Tần Tuyển, là em nợ anh ấy." Khi Lâm Yến Vũ nói về Tần Tuyển, tâm tình cũng khá phức tạp.
"Anh có cảm giác rằng Tần Tuyển rất thích em." Tiêu Lỗi thẳng thắn nói ra lời trong lòng. Lâm Yến Vũ nhận thấy được cảm xúc của anh biến hóa rất nhỏ, nắm tay anh: "Vốn dĩ em không nên làm tổn thương người vô tội, nhưng vẫn tổn thương. Không có cách nào, ân oán giữa em và mẹ anh ấy Trữ Sương Khiết vĩnh viễn không thể hóa giải được."
Tiêu Lỗi ôm cô: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngoan, ngày mai anh đưa em đi khám thai, sau khi khám xong thì dẫn em đến gặp mẹ anh." Lâm Yến Vũ nghe nói như thế, tâm tình mới tốt hơn: "Em có cần mang theo lễ vật gì tặng mẹ Tiêu hay không?" Tiêu Lỗi cười cười: "Không cần, mẹ anh không xem trọng đâu, cục cưng trong bụng em chính là lễ vật tốt nhất rồi."
Lâm Yến Vũ cúi đầu trầm tư, giống như một cô dâu nhỏ sợ gặp cha mẹ chồng."Mẹ anh hỏi sau khi kết hôn anh muốn sống ở nhà hay là chuyển ra ngoài sống, ý của em thế nào?" Tiêu Lỗi hỏi. Lâm Yến Vũ nói: "Chúng ta sống ở nhà đi, đông người náo nhiệt một chút, lúc anh không có ở nhà, em có thể ở cùng với mẹ Tiêu, còn có Tiểu Tương, em thích uống canh cô ấy nấu."
Tiêu Lỗi tiến sát lại hôn lên cổ cô, cắn một cái: “Em không nghĩ đến anh à? Chúng ta sẽ không có được thế giới của hai người đâu." "Đều đã có cục cưng rồi, làm sao còn thế giới của hai người nữa. Em chỉ biết, anh dẫn em vào trong rừng Tiểu Hưng An Lĩnh, không có ý tốt." Lâm Yến Vũ cười rạng rỡ.
Hôm sau, Tiêu Lỗi xin phép đưa Lâm Yến Vũ đến bệnh viện khám thai, đã sớm hẹn trước với bác sĩ, bởi vậy không cần xếp hàng, sau khi kiểm tra xong, đưa cô đến Nhà họ Tiêu.
Dưới lầu Nhà họ Tiêu, mẹ Tiêu và Tiểu Tương đứng ở cửa, chờ Tiêu Lỗi đưa Lâm Yến Vũ đến. Nhìn thấy xe chạy tiến vào sân, Tiêu Lỗi xuống xe trước, vòng qua mở cửa xe, thật cẩn thận dìu Lâm Yến Vũ xuống xe.
Mẹ Tiêu nhìn thấy cảnh tượng này, một trận kích động, nước mắt lưng tròng.
"Mẹ Tiêu." Lâm Yến Vũ tiến lên trước chào hỏi mẹ Tiêu. Từ sự cố 4 năm trước, cô không hề có hy vọng quá xa vời là có thể bước vào cửa Nhà họ Tiêu lần nữa, hiện tại tất cả đang phát sinh, nhưng vẫn không hề có cảm giác chân thật.
Mẹ Tiêu nắm lấy hai tay cô, cẩn thận đánh giá: "Tiểu Mộ Tình một chút cũng không thay đổi, hấp dẫn hơn."
Cô vợ trẻ này của con trai, khi lần đầu tiên gặp mặt bà liền thích ngay, không chỉ xinh đẹp, quan trọng là khôn khéo nghe lời, gia giáo rất tốt, vài năm trước biết được tin cô chết, đau khổ một thời gian, nay Mộ Tình còn sống sờ sờ trở về, trong bụng còn mang cốt nhục của con trai, thân làm mẹ có thể nào không xúc động ngàn vạn lần.
"Người cũng không thay đổi, vẫn trẻ như vậy." Nước mắt của Lâm Yến Vũ rơi xuống lã chã. Khi đó mỗi lần cô đến Nhà họ Tiêu, mẹ Tiêu đều vô cùng thân thiết với cô. Ở trong lòng cô, mẹ của Tiêu Lỗi cũng giống như mẹ cô, nay cô nhìn thấy mẹ Tiêu, không khỏi nhớ tới mẹ mình.
"Con gái ngoan, đừng khóc, đã là quá khứ rồi, lại đây, để cho ta xem bụng của con." Mẹ Tiêu nắm tay kéo Lâm Yến Vũ đi vào phòng khách. Bà nghe Tiêu Lỗi nói Lâm Yến Vũ đang mang song thai, quả thực hết sức cao hứng.
Người một nhà ngồi xuống nói chuyện, Tiểu Tương bưng một dĩa hoa quả đến, đặt lên bàn trà, lặng lẽ ngồi ở bên cạnh. Mẹ Tiêu hỏi Lâm Yến Vũ một vài chuyện mang thai, Lâm Yến Vũ nói với bà, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói sự phát triển của đứa bé rất bình thường.
"Là song thai sao, có thể khẳng định không?" Mẹ Tiêu quan tâm nhất chính là cục cưng. Lâm Yến Vũ nói: "Trước đó, bác sĩ vẫn chưa thể khẳng định, hôm nay vừa vặn đúng 9 tuần, sau khi khám thai xong thì bác sĩ chắc chắn là song thai."
"Thật sự quá tốt." Mẹ Tiêu càng nghĩ càng cao hứng, nếu là hai đứa cháu trai mập mạp thì tốt, nhưng lời nói này bà chỉ để ở trong lòng, không có nói ra. Người trẻ tuổi bây giờ không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, quan niệm của bậc trưởng bối cũng nên thay đổi.
"Con, con dẫn Mộ Tình vào phòng con nghỉ ngơi đi, ba tháng đầu mang thai dù sao cũng phải chú ý, không thể mệt nhọc được. Chờ lát nữa cha con trở về, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm." Mẹ Tiêu chỉ lo xảy ra điều gì sơ xuất, thúc giục Tiêu Lỗi dẫn cô lên lầu nghỉ ngơi.
Tiêu Lỗi nói: "Mẹ, cô ấy đã đổi tên rồi, không còn là Diệp Mộ Tình, mà là Lâm Yến Vũ, cùng họ Lâm với cha của cô ấy." Mẹ Tiêu gật đầu: "Ừ ừ, xem trí nhớ của mẹ này, sau này phải gọi là Yến Vũ."
Bà đã sớm biết được thân thế của Lâm Yến Vũ từ chỗ con trai, biết cô kỳ thật là con gái riêng của Diệp Hinh Nhiên cùng Tần Hạc An, nhưng mà người đó dù sao cũng là người đàn ông đã có gia đình, lại quyền cao chức trọng, việc này không nên truyền ra ngoài, tuyên bố với bên ngoài Lâm Yến Vũ là con gái của Lâm Lệ Sinh là tốt nhất.
Tiêu Lỗi đưa Lâm Yến Vũ đến phòng của anh, Lâm Yến Vũ đi theo anh vào phòng, nhìn thấy tất cả mọi thứ, giống như đi vào cảnh trong mơ quen thuộc, bao nhiêu thứ từng xuất hiện trong giấc mơ của cô, đều là dáng vẻ tươi cười trong sáng của anh trước kia.
"Đã mệt rồi, ngồi một lát đi." Tiêu Lỗi dìu Lâm Yến Vũ."Đừng lo, em muốn quan sát xung quanh." Lâm Yến Vũ đến bên cạnh cửa sổ quan sát, hoa viên dưới lầu cũng giống hệt như mấy năm trước, chỉ là mấy cây ngọc lan cổ thụ đều đã cao hơn.
Thấy Lâm Yến Vũ đứng trước cửa sổ không nói gì, Tiêu Lỗi tiến lên ôm cô, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy, tâm trạng không tốt à?" Lâm Yến Vũ lắc đầu, lặng lẽ tựa vào lòng anh. Tiêu Lỗi đoán được trong lòng cô đang thương cảm khi nghĩ về những chuyện xảy ra trong quá khứ, cũng không truy vấn cô, khẽ vuốt lưng của cô để an ủi.
"Lại một mùa xuân nữa." Lâm Yến Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm một mình. Tiêu Lỗi ừ một tiếng: "Anh đã bàn bạc với cha mẹ, tháng sau chúng ta sẽ kết hôn, muộn hơn thì cái bụng của em sẽ càng lớn, không tiện đi lại."
"Chúng ta còn chưa chụp ảnh cưới nữa mà." Lâm Yến Vũ tiếc nuối nói, cô mập hơn rất nhiều so với lúc không mang thai, đã bỏ lỡ thời cơ chụp ảnh tốt nhất. Tiêu Lỗi cười yếu ớt: "Chờ sinh cục cưng xong, chúng ta đi chụp sau."
"Em không thích hình thức rườm rà, người của hai gia đình cùng nhau ăn cơm là được rồi." Lâm Yến Vũ đề nghị. Hình thức càng náo nhiệt hoa lệ, càng dễ dàng thấy cảnh sinh tình, cô cần sự yên ổn, rời xa ưu thương.
"Được, chúng ta chỉ mời người trong nhà, khoảng tám đến mười bàn là được rồi, ý của mẹ anh cũng không muốn làm hình thức quá lớn, để tránh ảnh hưởng đến thân thể của em, động thai khí." Tiêu Lỗi cảm thấy kết hôn là chuyện cá nhân, muốn hay không muốn làm hình thức rườm rà là do ý thích của mỗi người, Nhà họ Tiêu luôn không thích khoe khoang, cũng không muốn làm náo động.
"Anh mua nhẫn cho em đi, em muốn một chiếc nhẫn kim cương xanh. Lâm Yến Vũ giơ năm ngón tay khép chặt lại lên cao. Tiêu Lỗi lại cười: "Chuyện này còn phải nói, kiểu dáng do chính em chọn, chỉ cần em thích, anh mua trọn bộ trang sức kim cương xanh cho em." Ngón tay hai người đan khít vào nhau, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.//////////////
Việc chuẩn bị hôn sự rất thuận lợi, dựa theo ý của Lâm Yến Vũ, phòng tân hôn của họ vốn là phòng của Tiêu Lỗi được thiết kế lại, vì để cho cô dâu mới cưới được có thêm chút không gian, thư phòng bên ngoài được dọn sạch sang phòng sát vách, Lâm Yến Vũ mang thai, không kịp chờ đến khi sửa chữa phòng, chỉ có thể thay mới toàn bộ đồ nội thất.
Trong khoảng thời gian trước khi kết hôn, Lâm Yến Vũ dưỡng thai ở Diệp gia, cùng với trên dưới Diệp gia dần dần cũng quen, nhưng không hiểu vì sao, cô không có cách nào thật sự hòa hợp với gia đình này, dù sao hai mươi mấy năm qua cô vẫn luôn sống ở bên ngoài. Đối với chuyện này, cô cũng không xem trọng lắm, dù sao những ngày cô sống ở ngôi nhà này có thể đếm được trên đầu ngón tay, Nhà họ Tiêu mới thực sự là nhà của cô.
Vì hôn sự của con gái, Lâm Lệ Sinh từ Mỹ trở về, hai nhà Tiêu- Diệp chuẩn bị gặp mặt cùng bàn bạc hôn sự. Tại sân bay, Tiêu Lỗi cùng Lâm Yến Vũ đi đón cha nuôi của cô. Vốn không có ý định để cô đi ra đây, nhưng cô một mực muốn đến, Tiêu Lỗi đành phải chiều cô.
Nhìn thấy một người trung niên tướng mạo hiên ngang, bước chân vững vàng đẩy xe hành lý từ trong bước ra ngoài, Lâm Yến Vũ buông tay Tiêu Lỗi ra để nghênh đón. Tiêu Lỗi đi theo sau lưng cô thì thấy, người ấy có thân hình cao lớn, đeo kính râm, cực kỳ phong độ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, vốn dĩ không tin ông đã ngoài 50 tuổi. Một người thật có phong thái tài hoa tuyệt vời, Tiêu Lỗi nghĩ rằng, đây chính xác là cha vợ của anh, trông thật trẻ trung!
"Cha." Lâm Yến Vũ bước lên trước ôm chầm lấy cha nuôi, dường như khi nhìn thấy ông thì rất kích động. Lâm Lệ Sinh tháo kính râm xuống, vỗ nhẹ lưng con gái: "Làm sao mới có bao lâu không gặp, con liền cho cha một sự ngạc nhiên vui mừng lớn đến như vậy." Lâm Yến Vũ đương nhiên biết ông đang nói đến cục cưng trong bụng cô, là cháu ngoại của ông, nhoẻn miệng cười.
"Cha, đây là Tiêu Lỗi." Lâm Yến Vũ quay đầu kéo Tiêu Lỗi lên phía trước, giới thiệu cho Lâm Lệ Sinh."Cha, người khỏe chứ ạ." Tiêu Lỗi chủ động chào hỏi Lâm Lệ Sinh. Lâm Lệ Sinh nhìn trúng con rể, gật đầu, tuy rằng ông chưa từng thấy qua Tiêu Lỗi, nhưng cũng đã nghe Lâm Yến Vũ nhắc tới anh vô số lần.
Trên đường trở về, Tiêu Lỗi lái xe, Lâm Yến Vũ ngồi ở ghế sau nói chuyện phiếm cùng với cha nuôi."Con nói có đúng không, bây giờ Bắc Kinh mỗi năm mỗi thay đổi, nếu cha không quay về đây, chắc chắn sẽ không biết đường đâu." Lâm Yến Vũ kéo cánh tay Lâm Lệ Sinh, líu ríu giống một đứa con gái nhỏ. Lâm Lệ Sinh chỉ mỉm cười, cũng không nói lời nào, nhưng mà loại tình cảm yêu thương đối với con gái nuôi, cũng là loại tình cảm bộc lộ trong lời nói.
Tiêu Lỗi quan sát hai người họ qua kính chiếu hậu, hai cha con này cũng thật đặc biệt, ngược lại giống như tình nhân hơn, có một loại ngọt ngào nói không nên lời, hơn nữa có cảm giác Lâm Yến Vũ làm nũng ở trước mặt Lâm Lệ Sinh, còn đặc biệt ngọt ngào hơn so với anh.
Suy nghĩ đi đâu vậy! Tiêu Lỗi cốc lên đầu của chính mình. Làm sao có thể suy nghĩ vớ vẩn như vậy, nếu để Lâm Yến Vũ biết được, thế nào cũng không tức chết mới là lạ đó.
"Anh bị đau đầu à, tại sao lại tự cốc vào đầu mình vậy?" Lâm Yến Vũ ngồi ở ghế sau bất ngờ hỏi thăm dò, vẻ mặt vô cùng tinh ranh.
"Không có gì, anh vận động di chuyển một chút, ngồi lâu nên cái cổ khó chịu." Tiêu Lỗi giả vờ làm động tác xoay cổ. Lâm Yến Vũ áp sát vào, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Đồ ngốc, em biết anh đang suy nghĩ cái gì, lúc về sẽ tính sổ anh sau." Tiêu Lỗi muốn quay đầu lại nhìn cô, bị cô đem khuôn mặt xoay ngược lại.
Lúc đầu Lâm Yến Vũ muốn sắp xếp cho Lâm Lệ Sinh ở nhà của mình, từ khi cô đi Đông Bắc cùng Tiêu Lỗi, cũng không trở về căn nhà đó nữa, Lâm Lệ Sinh không đồng ý, kiên trì muốn ở trong khách sạn.
"Để cha ở trong khách sạn được rồi, ở khách sạn tiện hơn." Mặc dù cha mẹ Lâm Lệ Sinh vẫn còn sống khỏe mạnh, nhưng ông cũng không muốn quay lại nhà cha mẹ ở, đừng nói đến sẽ ở nhà của con gái nuôi.
Tiêu Lỗi đã sớm giúp Lâm Lệ Sinh sắp xếp khách sạn để nghỉ ngơi xong xuôi, xe chạy đến dưới sảnh khách sạn, người gác cửa đi đến dỡ hành lý xuống, Lâm Yến Vũ kéo cánh tay Lâm Lệ Sinh đi lên phía trước, Tiêu Lỗi đi theo sau họ, đến quầy lễ tân làm thủ tục thay Lâm Lệ Sinh.
Thu dọn xong hành lý, Tiêu Lỗi cùng hai cha con xuống nhà hàng ở lầu một của khách sạn dùng cơm. Lâm Yến Vũ gọi một bàn đầy ắp thức ăn, Tiêu Lỗi đã hiểu biết khẩu vị của cô, không cảm thấy kỳ lạ, còn Lâm Lệ Sinh rất kinh ngạc: "Con gọi nhiều như vậy, đủ cho 5 người ăn." Lâm Yến Vũ cười ngượng: "Hiện tại con có thể ăn phần cơm dành cho 2- 3 người."
Sau khi nhân viên phục vụ dọn hết thức ăn lên, Lâm Lệ Sinh và Tiêu Lỗi chỉ động đũa để tượng trưng, chỉ có Lâm Yến Vũ là ăn khủng khiếp. Hai người đàn ông một già một trẻ lúc nào cũng đánh giá đối phương, phán đoán tính cách cùng cách đối nhân xử thế của đối phương trong đầu.
"Nghe nói ông nội cậu đã qua đời hồi năm ngoái, lão tướng quân ra đi được thanh thản chứ?" Lâm Lệ Sinh chủ động hỏi Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi gật đầu: "Ông nội hưởng thọ 94 tuổi, là hỉ tang."
Lâm Lệ Sinh gật đầu: "Ông là một vị lão thủ trưởng mà ta kính trọng, khí phách kiên cường. Cha cậu đâu, thân thể thế nào rồi?" Sức khỏe cha của Tiêu Lỗi- Tiêu Tử Hoa không được tốt lắm, vẫn ở trong tình trạng bán nghỉ hưu.
"Hai năm nay rất ít quản lý sự vụ, sức khỏe thì vẫn tốt, hai năm nữa cha con hết nhiệm kỳ sẽ về hưu." Tiêu Lỗi đáp. Lâm Lệ Sinh thấy anh không kiêu ngạo không xiểm nịnh, vừa thấy liền biết tính cách trầm ổn, trong lòng rất vừa ý với anh.
"Cậu công tác ở ngành nào trong Bộ Tổng Tham Mưu?" Lâm Lệ Sinh hỏi. Tiêu Lỗi nói cụ thể nhiệm vụ cùng chức vị của mình cho ông nghe. Từ khi anh và cha anh Tiêu Tử Hoa có nói qua một lần, kỳ thật đối với thân phận của Lâm Lệ Sinh đã sớm hiểu rõ trong lòng, Lâm Yến Vũ chắc chắn không biết, nhưng cũng không cần thiết phải nói cho cô biết.
Nghe Tiêu Lỗi vừa nói như vậy, trong lòng Lâm Lệ Sinh liền hiểu rõ, ôn hòa nói: "Chức vụ và năng lực cũng không tệ, vừa có thể tích lũy kinh nghiệm vừa có thể tạo ra thành tích, chỉ có điều, dễ dàng bị giới hạn trong công tác chuyên trách, hai năm nữa..." Ông nói một nửa, bỗng nhiên không nói tiếp. Tiêu Lỗi tự nhiên hiểu được ý tứ của ông, Lâm Lệ Sinh muốn hai năm nữa anh nên chuyển ngành, làm công tác quản lý, như vậy sẽ dễ dàng thăng chức hơn.
Lâm Yến Vũ không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Lệ Sinh, đối với vị hôn phu của mình thì lại lạnh nhạt, Tiêu Lỗi thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Yến Vũ một cái, hình như từ lúc cha cô vừa bắt đầu xuất hiện, cô cũng không thèm để mắt nhìn anh một lần.
Lâm Lệ Sinh cười nhạt, con rể đang suy nghĩ cái gì ông làm sao có thể nhìn không ra được, vẫn không quên duy trì khoảng cách với Lâm Yến Vũ. Đứa con gái nuôi xinh đẹp này của ông, bộ dạng càng ngày càng giống mẹ cô, ông thật sự rất muốn đây là con gái ruột của ông thì tốt biết bao nhiêu.
Vả lại cái thằng nhóc Tiêu Lỗi này, bất luận là gia thế bộ dạng hay điều kiện cá nhân, làm con rể của ông ông đặc biệt rất vừa ý, huống hồ năm đó giao tình của Tiêu Tử Hoa và ông cũng khá tốt, con gái gả đến gia đình ông ta, người làm cha này có thể yên tâm.
Nhưng về phương diện khác, Lâm Lệ Sinh lại cảm thấy, lòng dạ của thằng nhóc này có vẻ khá sâu săc, đừng thấy anh tỉnh bơ như không, nhưng lại nhìn Yến Vũ chăm chú, giống như cô là tài sản tư hữu của anh, không chấp nhận được cô thân thiết cùng người đàn ông nào khác, cho dù đó là cha cô.
Suy cho cùng cũng còn trẻ, lòng dạ còn có chút hẹp hòi, không biết rằng khoan hồng độ lượng là phẩm chất tốt nhất của một người đàn ông. Lâm Lệ Sinh nghĩ muốn tìm cơ hội nói chuyện này với Tiêu Lỗi, nhưng ngẫm lại thì nên quên đi, con cháu có cái phúc của con cháu, bậc làm trưởng bối quan tâm quá cũng không phải tốt, chỉ cần hai vợ chồng trẻ sống tốt với nhau, điều đó là tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Lâm Yến Vũ đâu biết hai người họ đang suy nghĩ cái gì, liên tiếp nói cha ăn cái này đi, ăn cái này ngon lắm; cha ăn cái kia đi, cái kia là món ăn đặc sắc nhất của nhà hàng này.
"Đừng quan tâm cha quá, con cũng gắp thức ăn cho Tiêu Lỗi đi." Lâm Lệ Sinh cười bảo con gái. Lâm Yến Vũ ý thức được gì đó, múc cho Tiêu Lỗi một chén canh: "Lỗi à, đây là đuôi bò hải sâm anh thích nè, uống nhiều một chút." Cô đặt chén canh trước mặt anh, tha thiết nhìn anh, anh cúi đầu cười với cô, bưng chén canh lên ăn.
Tần Tuyển cùng hai người bạn từ bên ngoài tiến vào, xa xa nhìn thấy Lâm Yến Vũ cùng Tiêu Lỗi, trong lòng trầm xuống, nhìn đến người đàn ông trung niên ngồi đối diện với họ, càng thêm ngạc nhiên, hắn nhận ra đó chính là Lâm Lệ Sinh. Lâm Lệ Sinh không trở về nước đã rất nhiều năm, không cần nói, chắc là vì hôn sự của con gái mà trở về.
Tạm thời thay đổi chủ ý, Tần Tuyển từ biệt mấy ngườii bạn, quay ra ngoài. Nhìn thấy bộ dáng ngọt ngào của hai người kia, ngay cả ăn cơm hắn cũng không có tâm trạng, buồn bã lặng lẽ rời khỏi đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook