Thiên Nga Đen Thiên Nga Trắng
-
3: Gặp Mặt
Hồ Tịnh Nghi vừa về đến cổng nhà thì thấy có rất nhiều người vây quanh nhà mình.
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì các dì hàng xóm đã gọi cô lại với dáng vẻ gấp gáp.
Cô cảm thấy không lành khi nhìn thấy xe cứu thương
“ Tịnh Nghi, mẹ con không hay rồi”
Cô vội vàng chạy đến, nhìn mẹ nằm trên cáng cứu thương, sắc mặt trắng bệch
“ Mẹ, mẹ ơi.
Mẹ sao thế?”
“ Bà ấy đột nhiên ngất xỉu khi đang dạy piano, con mau lên xe cứu thương với bà ấy đi”
Cô vội vàng cùng mẹ vào bệnh viện, sau một lúc kiểm tra cuối cùng cũng có kết quả.
Cầm giấy kiểm tra trên tay cô sững người một lúc lâu.
“ Ung thư não nguyên phát giai đoạn 3”
Hồ Tịnh Nghi như suy sụp, cô hiện tại chỉ có mẹ là người thân duy nhất.
Quá trình điều trị chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, cô chắc chắn sẽ làm mọi cách để cứu mẹ nhưng cô không có đủ tiền… tất cả tài sản trong nhà đều dùng để cô đi học ballet rồi.
Hồ Tịnh Nghi nhìn mẹ mình đang nằm trên giường bệnh mà lòng tự trách vô cùng.
Ở bên này bà Trương nghe tin con gái mình bị bắt nạt liền đích thân đến Tiêu gia nói chuyện ba mặt một lời.
Tập đoàn công nghiệp nặng Phong Lăng vô cùng lớn mạnh, có thể nói là nắm quyền lực cao nhất trong giới tài phiệt thế mà lại bị một nhà mới giàu lên mặt sao?
Lam Phương Dung ngồi ở phía đối diện Tiêu phu nhân với nét mặt nghiêm nghị còn mẹ của Tiêu Dung thì mặt tái mét.
“ Sao phu nhân lại…đến đây?”
“ Hỏi con gái của bà là hiểu mà”
Tiêu phu nhân quay sang nhìn Tiêu Dung
“ Con không biết Trương Tĩnh Hương lại là…con gái của phu nhân”
“ Không biết thì bây giờ biết rồi nè”
Lam Phương Dung mĩm cười nói, bà cũng không phải người hẹp hòi.
Tại con gái bà về nhà thì tức giận quá nên bà mới đến đây thôi
“ Hình như chồng bà cũng mới vay thêm tiền của nhà tôi thì phải, thu xếp trả nha.
Con trai tôi kĩ tính lắm, để coi…ngày mốt tôi đên lấy tiền ha”
“ Chị Dung, số tiền chồng tôi mượn cũng không phải nhỏ, chị cho thêm nấy ngày được không?”
” Vậy thì phải xem con gái tôi rồi”
Lam Phương Dung nhìn qua phía Trương Tĩnh Hương đang đắc ý muốn thăm dò cô.
“ Không, lúc nảy còn ngông lắm mà sao bây giờ không lên tiếng? Mốt là mốt”
Tiêu phu nhân bám theo Lam Phương Dung đi ra ngoài.
Ở bên ngoài Tiêu gia là một dãy các bật thang rất khó đi, bị Tiêu phu nhân làm phiền khiến Lam Phương Dung không chú ý mà rượt chân ngã từ trên cao xuống.
Giờ thì hay rồi, Lam Phương Dung phải nhập viện ngay lập tức vì gãy chân.
Trương Cảnh Bách đang làm việc thì nhận được cuộc gọi của Trương Tĩnh Hương, anh ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện.
“ Mẹ đâu?”
“ Đây”
Lam Phương Dung nằm trên giường bệnh với cái chân bó bột.
Tay thì trầy xước trông rất tàn tạ…
Trương Cảnh Bách sau khi biết mẹ không có gì đáng ngại, chỉ cần vài ngày là xuất viện được nên anh rời đi sớm.
Có rất nhiều công việc đang cần anh giải quyết…
“ Bệnh nhân 1905 vẫn chưa thang toán tiền viện phí nên chúng tôi phải dùng tới cách này thôi”
Hồ Tịnh Nghi vừa về đến cổng nhà thì thấy có rất nhiều người vây quanh nhà mình.
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì các dì hàng xóm đã gọi cô lại với dáng vẻ gấp gáp.
Cô cảm thấy không lành khi nhìn thấy xe cứu thương
“ Tịnh Nghi, mẹ con không hay rồi”
Cô vội vàng chạy đến, nhìn mẹ nằm trên cáng cứu thương, sắc mặt trắng bệch
“ Mẹ, mẹ ơi.
Mẹ sao thế?”
“ Bà ấy đột nhiên ngất xỉu khi đang dạy piano, con mau lên xe cứu thương với bà ấy đi”
Cô vội vàng cùng mẹ vào bệnh viện, sau một lúc kiểm tra cuối cùng cũng có kết quả.
Cầm giấy kiểm tra trên tay cô sững người một lúc lâu.
“ Ung thư não nguyên phát giai đoạn 3”
Hồ Tịnh Nghi như suy sụp, cô hiện tại chỉ có mẹ là người thân duy nhất.
Quá trình điều trị chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, cô chắc chắn sẽ làm mọi cách để cứu mẹ nhưng cô không có đủ tiền… tất cả tài sản trong nhà đều dùng để cô đi học ballet rồi.
Hồ Tịnh Nghi nhìn mẹ mình đang nằm trên giường bệnh mà lòng tự trách vô cùng.
Ở bên này bà Trương nghe tin con gái mình bị bắt nạt liền đích thân đến Tiêu gia nói chuyện ba mặt một lời.
Tập đoàn công nghiệp nặng Phong Lăng vô cùng lớn mạnh, có thể nói là nắm quyền lực cao nhất trong giới tài phiệt thế mà lại bị một nhà mới giàu lên mặt sao?
Lam Phương Dung ngồi ở phía đối diện Tiêu phu nhân với nét mặt nghiêm nghị còn mẹ của Tiêu Dung thì mặt tái mét.
“ Sao phu nhân lại…đến đây?”
“ Hỏi con gái của bà là hiểu mà”
Tiêu phu nhân quay sang nhìn Tiêu Dung
“ Con không biết Trương Tĩnh Hương lại là…con gái của phu nhân”
“ Không biết thì bây giờ biết rồi nè”
Lam Phương Dung mĩm cười nói, bà cũng không phải người hẹp hòi.
Tại con gái bà về nhà thì tức giận quá nên bà mới đến đây thôi
“ Hình như chồng bà cũng mới vay thêm tiền của nhà tôi thì phải, thu xếp trả nha.
Con trai tôi kĩ tính lắm, để coi…ngày mốt tôi đên lấy tiền ha”
“ Chị Dung, số tiền chồng tôi mượn cũng không phải nhỏ, chị cho thêm nấy ngày được không?”
” Vậy thì phải xem con gái tôi rồi”
Lam Phương Dung nhìn qua phía Trương Tĩnh Hương đang đắc ý muốn thăm dò cô.
“ Không, lúc nảy còn ngông lắm mà sao bây giờ không lên tiếng? Mốt là mốt”
Tiêu phu nhân bám theo Lam Phương Dung đi ra ngoài.
Ở bên ngoài Tiêu gia là một dãy các bật thang rất khó đi, bị Tiêu phu nhân làm phiền khiến Lam Phương Dung không chú ý mà rượt chân ngã từ trên cao xuống.
Giờ thì hay rồi, Lam Phương Dung phải nhập viện ngay lập tức vì gãy chân.
Trương Cảnh Bách đang làm việc thì nhận được cuộc gọi của Trương Tĩnh Hương, anh ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện.
“ Mẹ đâu?”
“ Đây”
Lam Phương Dung nằm trên giường bệnh với cái chân bó bột.
Tay thì trầy xước trông rất tàn tạ…
Trương Cảnh Bách sau khi biết mẹ không có gì đáng ngại, chỉ cần vài ngày là xuất viện được nên anh rời đi sớm.
Có rất nhiều công việc đang cần anh giải quyết…
“ Bệnh nhân 1905 vẫn chưa thang toán tiền viện phí nên chúng tôi phải dùng tới cách này thôi”
Hồ Tịnh Nghi đang ở bàn lễ tân chất vấn về vấn đề mẹ của cô bị bệnh viện trả về.
Cô không biết đối mặt thế nào, trong nhà đã không còn tiền nữa rồi.
Ngoài trời đang mưa tầm tả, cô lại không mang ô đành giầm mưa chạy đến trạm xe buýt.
Chân cô không đi nỗi nữa mà gục xuống.
Nước mưa liên tục tạt vào mặt Hồ Tịnh Nghi khiến cô bật khóc nức nở.
Trương Cảnh Bách cùng vệ sĩ đi ra ngoài, chuẩn bị lên xe thì anh chú ý đến Hồ Tịnh Nghi đang không đứng vững.
Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, tại sao cô gái này lại giống Trình Tú Dao đến vậy?
“ Kia hình như là người cùng đoàn múa với em”
“ cô ấy sao thế?”
” em không biết, mấy hôm trước cô ấy rời khỏi đoàn múa rồi cũng không đến luyện tập.
Em nghe nói mẹ của cô ta bị bệnh, cần tiền nên cô ta phải đi làm thêm”
Nếu như không thể ở bên người mình yêu thì anh chỉ còn cách dùng người khác để thay thế.
Đang trong cơn tuyệt vọng thì một bàn tay được ra trước mặt Hồ Tịnh Nghi.
Cô nhìn lên phía trên, một người đàn ông mặc vest đen đang che ô cho cô.
“ Tôi có thể giúp gì cho em chứ?”
...----------------....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook