Thiên Mệnh Tân Nương
-
Quyển 1 - Chương 49: Chuyện lạ trong hồ!
Sáng sớm hôm sau, Lý tiểu thư cùng Lý phu nhân nói chuyện, Ôn Hải cùng Trầm Thanh sớm đã đi tìm Lý thân hào bàn bạc chính sự, Bạch Tiểu Bích vô cùng nhàm chán, định ra hồ dạo chơi một chút, nào ngờ mới ra tới cửa đã bị người đằng sau dùng tay bịt miệng lại. Bạch Tiểu Bích sớm biết hắn sẽ tới tìm mình nên cũng không giãy dụa, mặc hắn dẫn mình vào cánh rừng bên cạnh.
Diệp Dạ Tâm buông nàng ra nói: “Tiểu nha đầu, vì sao hôm qua thấy ta mà cũng không thèm quan tâm?”
Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, im lặng không nói.
Diệp Dạ Tâm có chút khó hiểu nhìn nàng, rất nhanh liền mỉm cười nói: “Sao càng ngày càng trở nên khó hiểu như vậy?”
Bạch Tiểu Bích nghe vậy, không nhịn được nói: “Ta khó hiểu cũng không bằng ngươi lòng dạ độc ác!”
Diệp Dạ Tâm kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi…”
Bạch Tiểu Bích nhìn thẳng vào hắn hỏi: “Chuyện Trần nhị tiểu thư là do ngươi sai khiến?”
Nhận ra sự tức giận trong lời nói của nàng, Diệp Dạ Tâm ôn nhu trấn an: “Là Hứa công tử sợ phá hủy tiền đồ của bản thân nên mới dùng hạ sách này, đâu liên quan gì tới ta, ngươi không nên trách lầm ta.”
Thấy hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, Bạch Tiểu Bích có chút tức giận nói: “Ngươi còn muốn gạt ta sao? Hứa công tử nhát gan, sợ phiền phức, chỉ bằng một mình hắn sao có thể nghĩ ra chủ ý thất đức như vậy? Nếu không phải là ngươi chỉ điểm, hắn vì sao không chọn nơi khác, mà hết lần này tới lần khách lại hẹn nhị tiểu thư trong sơn động đó? Không liên quan tới ngươi thì vì sao ngươi lại đi vội vã như vậy? Trừ khi ngươi sớm đã biết ngày đó nhất định sẽ xảy ra chuyện nên mới rời đi!”
Diệp Dạ Tâm cũng không phản bác, nhíu mày nói: “Nhúng tay vào những chuyện này đối với ngươi không tốt đâu!”
Bạch Tiểu Bích không chịu thua nói: “Ta cũng không muốn nhúng tay vào những chuyện hại người này, nhưng… ta tận mắt chứng kiến… nhị tiểu thư, nàng… nàng…” nói tới đây, nước mắt không nhịn được rớt xuống: “Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, chuyện thất đức như vậy cũng dám làm, ngươi không sợ báo ứng sao?”
“Ngươi… thấy?” Diệp Dạ Tâm sửng sốt hồi lâu mới hiểu được ý nàng, vội cầm lấy tay nàng, ôn nhu trấn an: “Ta không ngờ tới ngươi sẽ chạy tới nơi đó, có phải khiến ngươi sợ rồi không?”
Bạch Tiểu Bích gỡ tay hắn ra nói: “Trấn quốc công, cả nhà Vệ chưởng quầy, Trần nhị tiểu thư cùng con của nàng… đều đã chết cả! Ngươi rốt cuộc còn muốn hại bao nhiêu người nữa hả?”
Diệp Dạ Tâm thấy nàng tức giận, lên tiếng giải thích: “Trần nhị tiểu thư làm ra những chuyện tổn hại thuần phong mỹ tục, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, cho dù ta không làm vậy thì nàng ta cũng không thể nào sống nổi.”
“Tổn hại thuần phong mỹ tục?” Bạch Tiểu Bích giận đến hồ đồ, không chút kiêng kỵ nói: “Ngươi thường xuyên đến những nơi kia, có phải cũng là tổn hại thuần phong mỹ tục? Một nữ hài tử chưa gả như ta ở đây nói chuyện với ngươi cũng không hợp lễ, như vậy ta cũng phải chết sao?”
Diệp Dạ Tâm trợn mắt, há hốc mồm một lúc lâu mới phá lên cười nói: “Không giống, tiểu nha đầu!”
Hắn vẫn còn cười được? Bạch Tiểu Bích lạnh lùng nhìn hắn, nàng thật sự không thể hiểu được, rõ ràng là chính hắn hại chết người, sao hắn có thể hời hợt như thể không có chuyện gì xảy ra như vậy? “Tâm địa ngươi sao lại ác đến vậy?” Thấy hắn muốn lên tiếng, nàng vội ngắt lời nói: “Cho dù nhị tiểu thư có sai thì ngươi cũng không nên hạ thủ nặng tay như vậy, đây rõ ràng là ép nàng vào đường cùng. Ngươi hiến kế hại nàng, tại sao lại nói mình không bại hoại? Ngươi làm việc cho Ngô vương, coi mạng người như cỏ rác!”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, im lặng không lên tiếng.
Sau khi hét lên như vậy, Bạch Tiểu Bích cũng cảm thấy mình thất thố, lời nói thật sự không hợp với thân phận chút nào, nhất thời quẫn bách, tức giận nói: “Tiếng xấu của Ngô vương không phải ngươi không biết, ngươi nhìn khắp thiên hạ này xem có bao nhiêu người thích hắn? Hơn nữa, hắn lại sai khiến ngươi làm những chuyện thất đức này, hèn hạ vô sỉ như vậy còn không bằng được người Lý gia, ngươi tại sao lại làm việc cho hắn? Vinh hoa phú quí thật sự quan trọng như vậy sao?”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, thản nhiên nói: “Vinh hoa phú quí có ai mà không muốn, không phải sư phụ ngươi cũng vậy sao?”
Bạch Tiểu Bích trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi sao có thể so với sư phụ ta! Sư phụ ta cùng Trầm công tử mặc dù muốn lập công để được trọng thưởng nhưng bọn họ làm việc quang minh chính đại, chỉ giúp người chứ không bao giờ làm hại tới người khác!”
Diệp Dạ Tâm cười cười hỏi lại: “Quang minh chính đại?”
Bạch Tiểu Bích có chút sửng sốt cùng bất an, né tránh ánh nhìn của hắn: “Ít nhất cũng không giống ngươi… không chừa thủ đoạn nào…”
“Ta xấu xa đến vậy sao?” Diệp Dạ Tâm cắt ngang lời nàng, đột nhiên vươn tay kéo nàng tới trước mặt mình, cúi đầu nhìn nàng nói: “Tiểu nha đầu đừng quên, người xấu này đã cứu ngươi rất nhiều lần!”
Có thể đem những lời giễu cợt nói một cách ôn nhu như vậy, Bạch Tiểu Bích là lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng này của hắn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia, nội tâm có chút sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Vậy thì sao chứ, ngươi cứu ta chẳng qua là muốn lợi dụng ta, chờ ta hết giá trị lợi dụng rồi thì cũng khó nói ngươi sẽ làm gì với ta, ta căn bản không cần cảm kích ngươi.”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng: “Ngươi cho rằng ta sẽ đối với ngươi như thế nào?”
Nói tới nước này rồi, tất cả hồi ức tốt đẹp đều đã tan thành mây khói, bất luận có cố gắng như thế nào cũng không thể trở về như trước được nữa, Bạch Tiểu Bích không nói gì, dùng tay gạt nước mắt: “Ngươi yên tâm, ngươi đã cứu mạng ta nhiều lần, chuyện ta đáp ứng ngươi, ta nhất định làm được, ta sẽ giúp người tìm được người sinh giờ Thìn kia!”
Diệp Dạ Tâm gật đầu: “Vậy rất tốt!”
“Có tin tức ta sẽ tới tìm ngươi, xong chuyện này, chúng ra không ai nợ ai!” Bạch Tiểu Bích cúi đầu nhìn bàn tay hắn đang nắm lấy tay nàng: “Ngươi trước buông tay, ta phải đi về, nếu không sư phụ sẽ hoài nghi!”
“Sư phụ?” Diệp Dạ Tâm không những không buông mà còn dùng sức kéo nàng sát lại, thấp giọng cười nói: “Ta thấy hắn cũng không giống sư phụ của ngươi đâu!”
Sự ôn nhu phút chốc biến thành khinh bạc, Bạch Tiểu Bích đương nhiên hiểu được ý hắn, giận đến run người: “Vô sỉ!”, mắng rồi dùng hết sức thoát khỏi cánh tay hắn, vội vàng chạy ra khỏi rừng.
Bạch Tiểu Bích vội vã chạy vào cửa hậu viện thì nghe thấy tiếng khóc của Lý tiểu thư: “Nhị ca, bà mối kia là tới mai mối cho huynh?”
Lý Duẫn nhìn nàng cười nói: “Là phu nhân gọi nàng tới, là tiểu thư nhà họ Mai!”
Lý tiểu thư nghe vậy, xoay người muốn đi nói: “Tiểu thư cái gì chứ, ta nghe nói nhà nàng ta làm nghề đánh cá, ta đi tìm mẹ!”
Bạch Tiểu Bích nghe mà ngẩn người, phần lớn hôn nhân của người nhà giàu đều chú trọng môn đăng hộ đối để hỗ trợ lẫn nhau, Lý gia sao có thể để con trai mình lấy con gái nhà bần nông được? Chuyện này hẳn là do Lý phu nhân cố tình sắp xếp, không để cho nhị thiếu gia lấy con gái nhà có quyền có thế làm chỗ dựa.
Lý Duẫn vội vàng kéo nàng ta lại, mắng: “Hồ nháo!”
Lý tiểu thư ngước mắt nhìn hắn: “Nhị ca thật sự muốn kết hôn với Mai cô nương sao?”
Lý Duẫn trấn an nàng: “Gia cảnh bần hàn thì sao chứ, nhị ca cũng không quan tâm tới những thứ này, nghe nói tính tình cô nương kia rất tốt!” vừa nói vừa mỉm cười, xoa đầu nàng nói: “Tẩu tẩu tương lai nhất định cũng sẽ thương muội!”
Lý tiểu thư vừa nghe vậy, khóc càng lớn hơn: “Ta không cho phép! Huynh đã nói sau này sẽ mang ta ra ngoài phiêu bạt giang hồ, chỉ cần hai huynh muội chúng ta thôi, ta không cần tẩu tẩu!”
Lý Duẫn im lặng không nói.
Lý tiểu thư hất tay hắn, quay đầu bỏ chạy.
Lý Duẫn khẩn trương, muốn đuổi theo nhưng vừa quay đầu thì thấy Bạch Tiểu Bích đứng đó, lúng túng bước đến, cười nói: “Khi còn nhỏ hay nói đùa, tam muội từ bé đã rất ít khi được ra ngoài, nàng vẫn muốn ra ngoài học thêm kiến thức cho nên ta thường nói vậy để dỗ dàng, không ngờ nàng tưởng thật, khiến cô nương chê cười rồi!”
Thấy huynh muội hai người gắn bó như vậy, lại nghĩ tới thái độ của Diệp Dạ Tâm, Bạch Tiểu Bích càng thêm nản chí, hắn cuối cùng đã lộ rõ bản chất, kết quả này nàng chưa từng nghĩ đến, bao nhiêu ký ức tốt đẹp đều tan thành mây khói, ngay cả lừa mình dối người cũng không được.
Lý Duẫn thấy Bạch Tiểu Bích thất thần, kinh ngạc hỏi: “Bạch cô nương sao vậy?”
Bạch Tiểu Bích lắc đầu nói: “Không có gì, nhị công tử tốt với tam tiểu thư như vậy, thật khiến người ta hâm mộ!”
Lý Duẫn cũng không hỏi nhiều, nhìn nàng nói: “Vừa rồi hình như Ôn huynh có đi tìm cô nương.”
Bạch Tiểu Bích nghe nói Ôn Hải đi tìm mình, vội vàng nói cảm ơn rồi đi về phía thư phòng.
Vừa tới cửa đã thấy Trầm Thanh từ bên trong đi ra.
Sợ hắn nhìn mình có tâm sự, Bạch Tiểu Bích vội cúi đầu, đợi hắn đi qua rồi mới điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu đi vào: “Sư phụ tìm ta có việc?”
Ôn Hải cầm bút đứng trước thư án, dáng người cao thẳng, phong thái lộ rõ vẻ tùy ý, có chút lạnh lùng mà lại thanh nhã, hắn cũng không nhìn Bạch Tiểu Bích, chỉ cúi đầu nhìn bức tranh trên thư án, thỉnh thoảng lại đưa một vài nét: “Không có chuyện gì thì không thể tìm đồ nhi hầu hạ sao? Đồ đệ ta suốt ngày chạy loạn, hình như rất bận rộn, ngay cả thời gian đi theo sư phụ cũng không có!”
Bạch Tiểu Bích không lên tiếng, chậm rãi đi tới gần thư án, nhìn bức tranh thủy mặc vẽ giang sơn khí thế hùng tráng, miễn cưỡng cười nói: “Trầm công tử nói sư phụ là người ôm chí lớn, quả thật không sai!”
Ôn Hải dừng bút, nhìn nàng hỏi: “Làm sao?”
Vinh hoa phú quí thật sự quan trọng đến độ khiến những người này vì nó mà không chừa thủ đoạn nào sao? Bạch Tiểu Bích thấp giọng hỏi: “Sư phụ nhất định phải làm quan sao?”
Ôn Hải tiếp tục vẽ: “Ngươi không thích quan lại chỉ vì bọn họ hoành hàng ngang ngược, ức hiếp dân chúng, nhưng nếu không làm đại quan thì cũng sẽ không có biện pháp sửa trị bọn họ, tạo phúc cho dân chúng, như vậy không tốt sao?”
Bạch Tiểu Bích chần chừ nói: “Ta nghe cha nói, quan lại thường bao che cho nhau, ngay cả người làm quan cũng sẽ có người làm quan lớn hơn người, trừ khi…” Bạch Tiểu Bích nói tới đây thì dừng lại kịp.
Ôn Hải nhìn nàng hỏi: “Trừ khi thế nào?”
Bạch Tiểu Bích trong lòng khẽ động, vô tình đối diện với ánh mắt của hắn, thấy trong đáy mắt kia chất chứa tự phụ cùng cuồng vọng lại không nén được sợ hãi.
Ôn Hải nhìn nàng cười hỏi: “Sao không nói nữa?”
Bích cắn môi, tuy nàng là đồ đệ của hắn, nói mấy chuyện này cũng không phải là không thể, nhưng không hiểu vì sao, những từ kia nàng làm thế nào cũng không nói ra được.
Ôn Hải dường như có ý định dồn ép nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.
Bạch Tiểu Bích bị khí thế của hắn dọa sợ, không tự chủ lui về phía sau, cúi đầu khép mi mắt.
Hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì.
Đợi nàng trấn định lại, ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Ôn Hải đang chuyên tâm vẽ tranh, bộ dáng ung dung như thể không có chuyện gì xảy ra, giống như là ảo giác của riêng nàng vậy.
Không có ánh mặt trời, mặt hồ có chút mông lung, làn hơi nước phiêu đãng trong không gian, rất xa có một vài chiếc thuyền lá nhỏ, không gian tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc, cỏ tranh dập dờn theo gió, cá chép đá nhờ đó nhìn như đang quẫy mình bơi lội.
Lý Duẫn theo phân phó của Lý thân hào mang ba người tới bờ hồ xem xét, hắn an bài rất chu toàn, trước đó đã mướn một chiếc thuyền lớn chờ ở bờ, hai thuyền phu vừa thấy bọn họ đi tới, lập tức lấy ván cầu gác lên để cho bọn họ lên thuyền, thuyền rất nhanh tới gần cá chép đá.
Cỏ tranh soi bóng dưới mặt nước, mặt hồ giống như là khoảng trời riêng vậy.
Đứng trên cá chép đá, Lý Duẫn để phu thuyền chèo thuyền trở lại bờ, sau đó mới thấp giọng nói: “Chuyện hai vị hỏi, gia phụ cũng không dám làm chủ…”
Trầm Thanh cười cắt ngang lời hắn nói: “Hôm nay ta đã hỏi qua An xa hầu rồi, ngươi có thể nói ra.”
Lý Duẫn sững người, rất nhanh trấn tĩnh lại, mỉm cười nói: “Gia phụ nói, ngày hạ táng tằng tổ phụ năm đó, mọi người lên đường từ rất sớm, muốn chở quan tài qua hồ để hạ táng trên núi, nào ngờ vừa lên thuyền không bao lâu, chung quanh đột nhiên nổi gió lớn, mưa như trút nước, thuyền cũng suýt bị lật, quan tài vì vậy mà rớt xuống nước, rơi trên tảng đá cá chép lúc bấy giờ vẫn còn chìm trong nước, tảng đá trong hồ kia đột ngột nhô lên. Mọi người trong nhà bị hù dọa nên cũng không dám đem chuyện này nói ra, trong lúc hoang mang thì có một vị phong thủy tiên sinh vô tình đi ngang, gọi tổ phụ cùng tổ mẫu vào nói mấy câu, lúc tổ phụ đi ra thì dặn mọi người phải giữ bí mật, không để chuyện này truyền ra ngoài.”
Trầm Thanh nhìn về ngọn núi phía đối diện, gật đầu, thở dài nói: “Thật sự là một quái huyệt hiếm thấy, không phải là người hữu duyên thì không thể nào gặp được, Thiên gặp ‘Lý’, trở thành ‘Long môn Lý dược’, thật sự là vận số của Lý gia các ngươi, nếu đổi lại là người khác thì cũng không thể nào có được bảo địa này.”
Lý Duẫn nghe vậy liền nói: “Vị tiên sinh kia đã nói nơi đây vô cùng ổn định!”
“không tệ,” Trầm Thanh nhìn Ôn Hải, “Lúc trước ta còn có chút lo lắng, hôm nay có thể yên tâm được rồi!”
Ôn Hải cười cười: “Như thế cũng tốt!”
Lý Duẫn cười nói: “Nếu hai vị cũng nói như vậy, gia phụ cũng cảm thấy yên tâm hơn!” Dừng lại một chút rồi lại nói: “Ta biết những chuyện này rất huyền bí, không nghĩ tới trên đời này lại có quái huyệt không thể phá bỏ.”
Trầm Thanh ngạo nghễ nói: “Việc này cũng không chắc, vị tiên sinh năm đó trước khi đi nhất định đã dặn dò qua tổ phụ của nhị công tử rồi!”
“Nghĩ lại chuyện năm đó,” Lý Duẫn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng qua là gia phụ dặn huynh đệ chúng ta không thể lên ngọn núi ở phía đối diện.”
Bạch Tiểu Bích đang cúi đầu, loay hoay gạt đám cỏ tranh, nghe vậy liền ngẩng đầu lên hỏi: “Ngọn núi đối diện? Vì sao không thể lên đó?”
Lý Duẫn ngập ngừng: “Chuyện này…”
Trầm Thanh cười nói: “Tự nhiên là có duyên cớ, người khác lên được nhưng người Lý gia không thể đi lên, chuyện này là do chính bản thân bọn họ, người ngoài có muốn cũng không tài nào giúp được, nhị công tử chỉ cần nhớ rõ một điều, không nên tin lời người ngoài, chỉ cần giữ vững lập trường bản thân thì sẽ bình an vộ sự.”
Lý Duẫn không tài nào hiểu được, nghi hoặc hỏi: “Đến tột cùng là vì lẽ gì?”
Trầm Thanh nói: “Chỉ vì…”
Bạch Tiểu Bích đột nhiên cắt ngang lời hắn: “Nơi này gió lạnh quá, chúng ta trở về đi thôi!”
Bị nàng chuyển hướng, Lý Duẫn cũng không hỏi thêm nữa, xoay người ra hiệu cho phu thuyền, phu thuyền lập tức chèo thuyền tới đưa đoàn người trở về.
Ở một hướng khác, một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi tới gần tảng đá cá chép, trong khoang thuyền, một công tử trẻ tuổi đang nói chuyện cùng một cô nương.
Diệp Dạ Tâm buông nàng ra nói: “Tiểu nha đầu, vì sao hôm qua thấy ta mà cũng không thèm quan tâm?”
Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, im lặng không nói.
Diệp Dạ Tâm có chút khó hiểu nhìn nàng, rất nhanh liền mỉm cười nói: “Sao càng ngày càng trở nên khó hiểu như vậy?”
Bạch Tiểu Bích nghe vậy, không nhịn được nói: “Ta khó hiểu cũng không bằng ngươi lòng dạ độc ác!”
Diệp Dạ Tâm kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi…”
Bạch Tiểu Bích nhìn thẳng vào hắn hỏi: “Chuyện Trần nhị tiểu thư là do ngươi sai khiến?”
Nhận ra sự tức giận trong lời nói của nàng, Diệp Dạ Tâm ôn nhu trấn an: “Là Hứa công tử sợ phá hủy tiền đồ của bản thân nên mới dùng hạ sách này, đâu liên quan gì tới ta, ngươi không nên trách lầm ta.”
Thấy hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, Bạch Tiểu Bích có chút tức giận nói: “Ngươi còn muốn gạt ta sao? Hứa công tử nhát gan, sợ phiền phức, chỉ bằng một mình hắn sao có thể nghĩ ra chủ ý thất đức như vậy? Nếu không phải là ngươi chỉ điểm, hắn vì sao không chọn nơi khác, mà hết lần này tới lần khách lại hẹn nhị tiểu thư trong sơn động đó? Không liên quan tới ngươi thì vì sao ngươi lại đi vội vã như vậy? Trừ khi ngươi sớm đã biết ngày đó nhất định sẽ xảy ra chuyện nên mới rời đi!”
Diệp Dạ Tâm cũng không phản bác, nhíu mày nói: “Nhúng tay vào những chuyện này đối với ngươi không tốt đâu!”
Bạch Tiểu Bích không chịu thua nói: “Ta cũng không muốn nhúng tay vào những chuyện hại người này, nhưng… ta tận mắt chứng kiến… nhị tiểu thư, nàng… nàng…” nói tới đây, nước mắt không nhịn được rớt xuống: “Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, chuyện thất đức như vậy cũng dám làm, ngươi không sợ báo ứng sao?”
“Ngươi… thấy?” Diệp Dạ Tâm sửng sốt hồi lâu mới hiểu được ý nàng, vội cầm lấy tay nàng, ôn nhu trấn an: “Ta không ngờ tới ngươi sẽ chạy tới nơi đó, có phải khiến ngươi sợ rồi không?”
Bạch Tiểu Bích gỡ tay hắn ra nói: “Trấn quốc công, cả nhà Vệ chưởng quầy, Trần nhị tiểu thư cùng con của nàng… đều đã chết cả! Ngươi rốt cuộc còn muốn hại bao nhiêu người nữa hả?”
Diệp Dạ Tâm thấy nàng tức giận, lên tiếng giải thích: “Trần nhị tiểu thư làm ra những chuyện tổn hại thuần phong mỹ tục, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, cho dù ta không làm vậy thì nàng ta cũng không thể nào sống nổi.”
“Tổn hại thuần phong mỹ tục?” Bạch Tiểu Bích giận đến hồ đồ, không chút kiêng kỵ nói: “Ngươi thường xuyên đến những nơi kia, có phải cũng là tổn hại thuần phong mỹ tục? Một nữ hài tử chưa gả như ta ở đây nói chuyện với ngươi cũng không hợp lễ, như vậy ta cũng phải chết sao?”
Diệp Dạ Tâm trợn mắt, há hốc mồm một lúc lâu mới phá lên cười nói: “Không giống, tiểu nha đầu!”
Hắn vẫn còn cười được? Bạch Tiểu Bích lạnh lùng nhìn hắn, nàng thật sự không thể hiểu được, rõ ràng là chính hắn hại chết người, sao hắn có thể hời hợt như thể không có chuyện gì xảy ra như vậy? “Tâm địa ngươi sao lại ác đến vậy?” Thấy hắn muốn lên tiếng, nàng vội ngắt lời nói: “Cho dù nhị tiểu thư có sai thì ngươi cũng không nên hạ thủ nặng tay như vậy, đây rõ ràng là ép nàng vào đường cùng. Ngươi hiến kế hại nàng, tại sao lại nói mình không bại hoại? Ngươi làm việc cho Ngô vương, coi mạng người như cỏ rác!”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, im lặng không lên tiếng.
Sau khi hét lên như vậy, Bạch Tiểu Bích cũng cảm thấy mình thất thố, lời nói thật sự không hợp với thân phận chút nào, nhất thời quẫn bách, tức giận nói: “Tiếng xấu của Ngô vương không phải ngươi không biết, ngươi nhìn khắp thiên hạ này xem có bao nhiêu người thích hắn? Hơn nữa, hắn lại sai khiến ngươi làm những chuyện thất đức này, hèn hạ vô sỉ như vậy còn không bằng được người Lý gia, ngươi tại sao lại làm việc cho hắn? Vinh hoa phú quí thật sự quan trọng như vậy sao?”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, thản nhiên nói: “Vinh hoa phú quí có ai mà không muốn, không phải sư phụ ngươi cũng vậy sao?”
Bạch Tiểu Bích trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi sao có thể so với sư phụ ta! Sư phụ ta cùng Trầm công tử mặc dù muốn lập công để được trọng thưởng nhưng bọn họ làm việc quang minh chính đại, chỉ giúp người chứ không bao giờ làm hại tới người khác!”
Diệp Dạ Tâm cười cười hỏi lại: “Quang minh chính đại?”
Bạch Tiểu Bích có chút sửng sốt cùng bất an, né tránh ánh nhìn của hắn: “Ít nhất cũng không giống ngươi… không chừa thủ đoạn nào…”
“Ta xấu xa đến vậy sao?” Diệp Dạ Tâm cắt ngang lời nàng, đột nhiên vươn tay kéo nàng tới trước mặt mình, cúi đầu nhìn nàng nói: “Tiểu nha đầu đừng quên, người xấu này đã cứu ngươi rất nhiều lần!”
Có thể đem những lời giễu cợt nói một cách ôn nhu như vậy, Bạch Tiểu Bích là lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng này của hắn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia, nội tâm có chút sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Vậy thì sao chứ, ngươi cứu ta chẳng qua là muốn lợi dụng ta, chờ ta hết giá trị lợi dụng rồi thì cũng khó nói ngươi sẽ làm gì với ta, ta căn bản không cần cảm kích ngươi.”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng: “Ngươi cho rằng ta sẽ đối với ngươi như thế nào?”
Nói tới nước này rồi, tất cả hồi ức tốt đẹp đều đã tan thành mây khói, bất luận có cố gắng như thế nào cũng không thể trở về như trước được nữa, Bạch Tiểu Bích không nói gì, dùng tay gạt nước mắt: “Ngươi yên tâm, ngươi đã cứu mạng ta nhiều lần, chuyện ta đáp ứng ngươi, ta nhất định làm được, ta sẽ giúp người tìm được người sinh giờ Thìn kia!”
Diệp Dạ Tâm gật đầu: “Vậy rất tốt!”
“Có tin tức ta sẽ tới tìm ngươi, xong chuyện này, chúng ra không ai nợ ai!” Bạch Tiểu Bích cúi đầu nhìn bàn tay hắn đang nắm lấy tay nàng: “Ngươi trước buông tay, ta phải đi về, nếu không sư phụ sẽ hoài nghi!”
“Sư phụ?” Diệp Dạ Tâm không những không buông mà còn dùng sức kéo nàng sát lại, thấp giọng cười nói: “Ta thấy hắn cũng không giống sư phụ của ngươi đâu!”
Sự ôn nhu phút chốc biến thành khinh bạc, Bạch Tiểu Bích đương nhiên hiểu được ý hắn, giận đến run người: “Vô sỉ!”, mắng rồi dùng hết sức thoát khỏi cánh tay hắn, vội vàng chạy ra khỏi rừng.
Bạch Tiểu Bích vội vã chạy vào cửa hậu viện thì nghe thấy tiếng khóc của Lý tiểu thư: “Nhị ca, bà mối kia là tới mai mối cho huynh?”
Lý Duẫn nhìn nàng cười nói: “Là phu nhân gọi nàng tới, là tiểu thư nhà họ Mai!”
Lý tiểu thư nghe vậy, xoay người muốn đi nói: “Tiểu thư cái gì chứ, ta nghe nói nhà nàng ta làm nghề đánh cá, ta đi tìm mẹ!”
Bạch Tiểu Bích nghe mà ngẩn người, phần lớn hôn nhân của người nhà giàu đều chú trọng môn đăng hộ đối để hỗ trợ lẫn nhau, Lý gia sao có thể để con trai mình lấy con gái nhà bần nông được? Chuyện này hẳn là do Lý phu nhân cố tình sắp xếp, không để cho nhị thiếu gia lấy con gái nhà có quyền có thế làm chỗ dựa.
Lý Duẫn vội vàng kéo nàng ta lại, mắng: “Hồ nháo!”
Lý tiểu thư ngước mắt nhìn hắn: “Nhị ca thật sự muốn kết hôn với Mai cô nương sao?”
Lý Duẫn trấn an nàng: “Gia cảnh bần hàn thì sao chứ, nhị ca cũng không quan tâm tới những thứ này, nghe nói tính tình cô nương kia rất tốt!” vừa nói vừa mỉm cười, xoa đầu nàng nói: “Tẩu tẩu tương lai nhất định cũng sẽ thương muội!”
Lý tiểu thư vừa nghe vậy, khóc càng lớn hơn: “Ta không cho phép! Huynh đã nói sau này sẽ mang ta ra ngoài phiêu bạt giang hồ, chỉ cần hai huynh muội chúng ta thôi, ta không cần tẩu tẩu!”
Lý Duẫn im lặng không nói.
Lý tiểu thư hất tay hắn, quay đầu bỏ chạy.
Lý Duẫn khẩn trương, muốn đuổi theo nhưng vừa quay đầu thì thấy Bạch Tiểu Bích đứng đó, lúng túng bước đến, cười nói: “Khi còn nhỏ hay nói đùa, tam muội từ bé đã rất ít khi được ra ngoài, nàng vẫn muốn ra ngoài học thêm kiến thức cho nên ta thường nói vậy để dỗ dàng, không ngờ nàng tưởng thật, khiến cô nương chê cười rồi!”
Thấy huynh muội hai người gắn bó như vậy, lại nghĩ tới thái độ của Diệp Dạ Tâm, Bạch Tiểu Bích càng thêm nản chí, hắn cuối cùng đã lộ rõ bản chất, kết quả này nàng chưa từng nghĩ đến, bao nhiêu ký ức tốt đẹp đều tan thành mây khói, ngay cả lừa mình dối người cũng không được.
Lý Duẫn thấy Bạch Tiểu Bích thất thần, kinh ngạc hỏi: “Bạch cô nương sao vậy?”
Bạch Tiểu Bích lắc đầu nói: “Không có gì, nhị công tử tốt với tam tiểu thư như vậy, thật khiến người ta hâm mộ!”
Lý Duẫn cũng không hỏi nhiều, nhìn nàng nói: “Vừa rồi hình như Ôn huynh có đi tìm cô nương.”
Bạch Tiểu Bích nghe nói Ôn Hải đi tìm mình, vội vàng nói cảm ơn rồi đi về phía thư phòng.
Vừa tới cửa đã thấy Trầm Thanh từ bên trong đi ra.
Sợ hắn nhìn mình có tâm sự, Bạch Tiểu Bích vội cúi đầu, đợi hắn đi qua rồi mới điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu đi vào: “Sư phụ tìm ta có việc?”
Ôn Hải cầm bút đứng trước thư án, dáng người cao thẳng, phong thái lộ rõ vẻ tùy ý, có chút lạnh lùng mà lại thanh nhã, hắn cũng không nhìn Bạch Tiểu Bích, chỉ cúi đầu nhìn bức tranh trên thư án, thỉnh thoảng lại đưa một vài nét: “Không có chuyện gì thì không thể tìm đồ nhi hầu hạ sao? Đồ đệ ta suốt ngày chạy loạn, hình như rất bận rộn, ngay cả thời gian đi theo sư phụ cũng không có!”
Bạch Tiểu Bích không lên tiếng, chậm rãi đi tới gần thư án, nhìn bức tranh thủy mặc vẽ giang sơn khí thế hùng tráng, miễn cưỡng cười nói: “Trầm công tử nói sư phụ là người ôm chí lớn, quả thật không sai!”
Ôn Hải dừng bút, nhìn nàng hỏi: “Làm sao?”
Vinh hoa phú quí thật sự quan trọng đến độ khiến những người này vì nó mà không chừa thủ đoạn nào sao? Bạch Tiểu Bích thấp giọng hỏi: “Sư phụ nhất định phải làm quan sao?”
Ôn Hải tiếp tục vẽ: “Ngươi không thích quan lại chỉ vì bọn họ hoành hàng ngang ngược, ức hiếp dân chúng, nhưng nếu không làm đại quan thì cũng sẽ không có biện pháp sửa trị bọn họ, tạo phúc cho dân chúng, như vậy không tốt sao?”
Bạch Tiểu Bích chần chừ nói: “Ta nghe cha nói, quan lại thường bao che cho nhau, ngay cả người làm quan cũng sẽ có người làm quan lớn hơn người, trừ khi…” Bạch Tiểu Bích nói tới đây thì dừng lại kịp.
Ôn Hải nhìn nàng hỏi: “Trừ khi thế nào?”
Bạch Tiểu Bích trong lòng khẽ động, vô tình đối diện với ánh mắt của hắn, thấy trong đáy mắt kia chất chứa tự phụ cùng cuồng vọng lại không nén được sợ hãi.
Ôn Hải nhìn nàng cười hỏi: “Sao không nói nữa?”
Bích cắn môi, tuy nàng là đồ đệ của hắn, nói mấy chuyện này cũng không phải là không thể, nhưng không hiểu vì sao, những từ kia nàng làm thế nào cũng không nói ra được.
Ôn Hải dường như có ý định dồn ép nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.
Bạch Tiểu Bích bị khí thế của hắn dọa sợ, không tự chủ lui về phía sau, cúi đầu khép mi mắt.
Hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì.
Đợi nàng trấn định lại, ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Ôn Hải đang chuyên tâm vẽ tranh, bộ dáng ung dung như thể không có chuyện gì xảy ra, giống như là ảo giác của riêng nàng vậy.
Không có ánh mặt trời, mặt hồ có chút mông lung, làn hơi nước phiêu đãng trong không gian, rất xa có một vài chiếc thuyền lá nhỏ, không gian tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc, cỏ tranh dập dờn theo gió, cá chép đá nhờ đó nhìn như đang quẫy mình bơi lội.
Lý Duẫn theo phân phó của Lý thân hào mang ba người tới bờ hồ xem xét, hắn an bài rất chu toàn, trước đó đã mướn một chiếc thuyền lớn chờ ở bờ, hai thuyền phu vừa thấy bọn họ đi tới, lập tức lấy ván cầu gác lên để cho bọn họ lên thuyền, thuyền rất nhanh tới gần cá chép đá.
Cỏ tranh soi bóng dưới mặt nước, mặt hồ giống như là khoảng trời riêng vậy.
Đứng trên cá chép đá, Lý Duẫn để phu thuyền chèo thuyền trở lại bờ, sau đó mới thấp giọng nói: “Chuyện hai vị hỏi, gia phụ cũng không dám làm chủ…”
Trầm Thanh cười cắt ngang lời hắn nói: “Hôm nay ta đã hỏi qua An xa hầu rồi, ngươi có thể nói ra.”
Lý Duẫn sững người, rất nhanh trấn tĩnh lại, mỉm cười nói: “Gia phụ nói, ngày hạ táng tằng tổ phụ năm đó, mọi người lên đường từ rất sớm, muốn chở quan tài qua hồ để hạ táng trên núi, nào ngờ vừa lên thuyền không bao lâu, chung quanh đột nhiên nổi gió lớn, mưa như trút nước, thuyền cũng suýt bị lật, quan tài vì vậy mà rớt xuống nước, rơi trên tảng đá cá chép lúc bấy giờ vẫn còn chìm trong nước, tảng đá trong hồ kia đột ngột nhô lên. Mọi người trong nhà bị hù dọa nên cũng không dám đem chuyện này nói ra, trong lúc hoang mang thì có một vị phong thủy tiên sinh vô tình đi ngang, gọi tổ phụ cùng tổ mẫu vào nói mấy câu, lúc tổ phụ đi ra thì dặn mọi người phải giữ bí mật, không để chuyện này truyền ra ngoài.”
Trầm Thanh nhìn về ngọn núi phía đối diện, gật đầu, thở dài nói: “Thật sự là một quái huyệt hiếm thấy, không phải là người hữu duyên thì không thể nào gặp được, Thiên gặp ‘Lý’, trở thành ‘Long môn Lý dược’, thật sự là vận số của Lý gia các ngươi, nếu đổi lại là người khác thì cũng không thể nào có được bảo địa này.”
Lý Duẫn nghe vậy liền nói: “Vị tiên sinh kia đã nói nơi đây vô cùng ổn định!”
“không tệ,” Trầm Thanh nhìn Ôn Hải, “Lúc trước ta còn có chút lo lắng, hôm nay có thể yên tâm được rồi!”
Ôn Hải cười cười: “Như thế cũng tốt!”
Lý Duẫn cười nói: “Nếu hai vị cũng nói như vậy, gia phụ cũng cảm thấy yên tâm hơn!” Dừng lại một chút rồi lại nói: “Ta biết những chuyện này rất huyền bí, không nghĩ tới trên đời này lại có quái huyệt không thể phá bỏ.”
Trầm Thanh ngạo nghễ nói: “Việc này cũng không chắc, vị tiên sinh năm đó trước khi đi nhất định đã dặn dò qua tổ phụ của nhị công tử rồi!”
“Nghĩ lại chuyện năm đó,” Lý Duẫn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng qua là gia phụ dặn huynh đệ chúng ta không thể lên ngọn núi ở phía đối diện.”
Bạch Tiểu Bích đang cúi đầu, loay hoay gạt đám cỏ tranh, nghe vậy liền ngẩng đầu lên hỏi: “Ngọn núi đối diện? Vì sao không thể lên đó?”
Lý Duẫn ngập ngừng: “Chuyện này…”
Trầm Thanh cười nói: “Tự nhiên là có duyên cớ, người khác lên được nhưng người Lý gia không thể đi lên, chuyện này là do chính bản thân bọn họ, người ngoài có muốn cũng không tài nào giúp được, nhị công tử chỉ cần nhớ rõ một điều, không nên tin lời người ngoài, chỉ cần giữ vững lập trường bản thân thì sẽ bình an vộ sự.”
Lý Duẫn không tài nào hiểu được, nghi hoặc hỏi: “Đến tột cùng là vì lẽ gì?”
Trầm Thanh nói: “Chỉ vì…”
Bạch Tiểu Bích đột nhiên cắt ngang lời hắn: “Nơi này gió lạnh quá, chúng ta trở về đi thôi!”
Bị nàng chuyển hướng, Lý Duẫn cũng không hỏi thêm nữa, xoay người ra hiệu cho phu thuyền, phu thuyền lập tức chèo thuyền tới đưa đoàn người trở về.
Ở một hướng khác, một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi tới gần tảng đá cá chép, trong khoang thuyền, một công tử trẻ tuổi đang nói chuyện cùng một cô nương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook