Thiên Mệnh Tân Nương
-
Quyển 1 - Chương 47: Nhà thân hào!
Tháng sáu tới, tiếng chim quyên vang vọng không gian, vượt qua ngọn núi cao là tới một bình nguyên rộng lớn, tuy không phồn vinh như thành Ngọc Đỉnh huyện Cát Giang, đưa mắt tìm kiếm cũng chỉ thấy một vài điền trang bình thường, hỏi thăm mới biết được, nơi này tuy cách xa thành, chỉ là vùng thôn dã nhưng là nơi núi linh thủy tú, dân phong thuần phác, bất luận là hỏi đường hay xin nước, người dân ở đây rất nhiệt tình chào hỏi, hướng dẫn.
Ba người xuống xe đi bộ, Trầm Thanh nói mấy câu với phu xe, phu xe lập tức đánh xe ngựa vào thành.
Những ngày bôn ba vừa rồi ba người lấy xe ngựa làm nhà, hiện tại được ra ngoài đi lại, nhìn cảnh sông nước hữu tình, người qua kẻ lại, tinh thần Bạch Tiểu Bích khá hơn hẳn, chủ động hỏi: “Sư phụ, chúng ta đang đi đâu đây?”
Ôn Hải cười nói: “Đi rồi sẽ biết!”
Mỗi lần hỏi hắn là hắn lại thừa nước đục thả câu, Bạch Tiểu Bích có chút bất mãn, quay sang Trầm Thanh hỏi: “Trầm công tử?”
Trầm Thanh nhìn nàng, cười đầy ẩn ý nói: “Đi rồi sẽ biết!”
Bạch Tiểu Bích giận đến đỏ mặt, thấp giọng nói: “Hóa ra hai người đã sớm thông đồng!”
Trầm Thanh cao giọng hỏi: “Ta với Ôn đại ca thông đồng cái gì a?”
Ôn Hải quả nhiên dừng bước, xoay người nhìn nàng nói: “Đồ đệ ta lúc trước cũng được coi là hiếu thuận nghe lời, hôm nay lá gan ngày càng lớn, không để vi sư vào mắt nữa rồi.”
Bạch Tiểu Bích lúng túng, cúi đầu nhìn đất, thấp giọng nói: “Đệ tử không dám!”
Trầm Thanh sờ sờ cằm, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt nói: “Ta thấy Bạch cô nương cùng Ôn đại ca cũng không sư phụ với đồ đệ đâu.”
Lời này của hắn có chút kỳ quái, Bạch Tiểu Bích cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng biết có nói gì đi nữa cũng sẽ bị hắn lấy cớ trêu ghẹo cho nên không dám lên tiếng, oán hận trừng mắt nhìn Trầm Thanh.
Bên đường có một lão nông đang cuốc đất, Trầm Thanh đi tới chào rồi hỏi: “Xin hỏi lão trượng, Lý gia thôn đi như thế nào?”
Trầm Thanh bẩm sinh có nụ cười ấm áp, nói chuyện cũng lễ phép, lão nông nghe hỏi liền nở nụ cười, đặt cuốc xuống chỉ đường nói: “Theo con đường phía trước đi khoảng một dặm chính là Lý gia thôn.” Nói rồi hảo tâm nhắc nhở: “Tiểu công tử từ xa mới đên sao, trong Lý gia thôn có một thân hào họ Lý, công tử đi tới bờ ruộng gặp hắn thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Trầm Thanh cảm tạ lão nông, ba người không nhanh không chậm đi theo con đường đã được chỉ, Bạch Tiểu Bích thỉnh thoảng cười giỡn nên cả đoạn đường cũng không thấy mệt mỏi, lúc ba người tới được Lý gia thôn thì trời cũng đã xế chiều.
Trừ chỗ ở lớn hơn một chút, còn lại Lý gia trang trông cũng không khác những điền trang ở ngoại thành là mấy, người cũng không nhiều lắm. Khí trời tháng sáu, gió cũng đổi hướng, không khí có chút nóng bức. Trước sân nhà nào cũng đang phơi thứ gì đó, mùi có chút khác lạ, Bạch Tiểu Bích cẩn thận nhìn lại mới nhận ra đó là khô cá, trong bụng thầm nghĩ, nhiều cá như vậy, chẳng lẽ quanh đây có biển hồ?
Ba người đi đến bờ ruộng, muốn bái phỏng vị thân hào nổi tiếng nhất Lý gia thôn, tranh thủ cảm tình để công việc được thuận lợi, đây chính là qui tắc khi ra ngoài. Nhà Lý thân hào cũng không khó hỏi thăm, tuy chỉ là một thân hào nông thôn nhưng bởi vì bối cảnh nhà họ Lý khá đặc biệt nên ở vùng thôn dã này cũng được coi là khó lường. Bạch Tiểu Bích nhìn hai con sư tử đá uy nghiêm đứng gác hai bên cửa lớn, cũng không mấy ngạc nhiên. Lúc trước nghe lão nông nhắc tới họ Lý, nàng đã lờ mờ đoán được đây là họ hàng An xa hầu.
Trầm Thanh báo tên họ cho người gác cửa, thời gian không tới một chung trà, Lý thân hào vẻ mặt tươi cười tự mình ra cửa nghênh đón, bọn hạ nhân trước đó ngạo mạn bao nhiêu thì bây giờ khúm núm bấy nhiêu, Bạch Tiểu Bích không nhịn được bật cười.
Lý thân hào này họ Lý tên Khôn, là đường huynh của An xa hầu, năm nay đã gần năm mươi, dáng người không mập, bảo dưỡng rất tốt. Lý thân hào chắp tay hành lễ với Ôn Hải cùng Trầm Thanh rồi đưa ba người tới đại sảnh, để họ ngồi vào vị trí chủ vị, còn bản thân thì ngồi ở vị trí khách nhân. Trà rất nhanh được bưng lên, Bạch Tiểu Bích cúi đầu đứng phía sau Ôn Hải, đưa mắt đánh giá bốn phía chung quanh.
Lý thân hào cười nói: “Lúc trước không biết hai vị đại giá quang lâm, nhà cửa đơn sơ không có gì chiêu đãi hai vị, thật thất lễ.”
Trầm Thanh cũng không lấy thân phận Chỉ huy sứ ra, thêm vào đó, An xa Hầu Lý Đức Tông cùng Trầm gia ở trong triều cũng có chút danh tiếng nên cố ý nhắc tới giao tình năm xưa, đến cuối cùng lấy thân phận vãn bối gọi Lý thân hào hai tiếng ‘Bá phụ’, Lý thân hào nghe mà cười như nở hoa.
Ba người dang nói chuyện thì bỗng nhiên xuất hiện một vị công tử trẻ tuổi từ trong nhà đi ra hỏi: “Cha, con nghe nói có khách quí tới nhà, không biết là ai vậy?”
Lý thân hào vội lên tiếng giới thiệu: “Đây là nhi tử thứ hai của ta, tên là Lý Duẫn!”
Đối phương mặc dù không có tên tự nhưng cũng không thể gọi thẳng tục danh, Trầm Thanh đứng dậy, cười nói: “Nguyên lai là nhị ca!”
Lý Duẫn đáp lễ rồi nhìn sang phụ thân mình.
Lý thân hào vội vàng bảo Trầm Thanh ngồi xuống, bởi vì không tiện tiết lộ thân phận của hắn nên chỉ nói cho có lệ: “Trầm công tử là con một người bằng hữu của ta, vị kia là Ôn công tử, là khách quí từ kinh thành tới, ngươi đi bảo nhà bếp chuẩn bị, buổi tối sẽ mở tiệc rượu tẩy trần cho khách quí.”
Lý Duẫn vâng lời lui ra.
Ba người nói thêm vài câu, Lý thân hào quả nhiên lên tiếng giữ người: “Nơi này cách kinh thành khá xa, hiền chất tới làm việc, đi lại không tiện, hàn xá mặc dù không sánh được với khách điếm trong thành nhưng kế bên thư phòng còn hai gian trống, hai vị nếu không chê, ủy khuất một chút ở lại đây, làm việc cũng thuận tiện hơn. Trong nhà còn nữ nhi chưa gả, không bằng vị cô nương này tới chỗ nàng ở, vừa hay có thể kết bạn, nói chuyện phiếm.”
Lời này rất hợp với ý định của Trầm Thanh cùng Ôn Hải. Trầm Thanh quay sang nhìn Ôn Hải, thấy hắn không phản đối, lập tức cười nói: “Như vậy, Trầm Thanh đành phải quấy rầy sự thanh tịnh của bá phụ rồi!”
Lý thân hào cười nói: “Hiền chất sao lại khách sao như thế!” Nói rồi quay đầu phân phó hạ nhân đi dọn dẹp phòng ốc, còn gọi nha hoàn dẫn Bạch Tiểu Bích tới phòng nữ nhi mình.
Bạch Tiểu Bích nhìn Ôn Hải, có chút bất an.
Ôn Hải cười, ra hiệu cho nàng đi theo nha hoàn: “Hảo ý của Lý lão gia, ngươi sợ gì chứ?”
Lý thân hào ngghe vậy, cười nói: “Tính tình tiểu nữ ôn hòa, cô nương không phải sợ, cứ coi như đây là nhà mình.”
Lý gia có ba vị tiểu thư, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đều đã xuất giá, chỉ còn lại tam tiểu thư, nhũ danh Tuệ Trung, năm nay vừa mới tròn mười năm tuổi, thường ngày cũng không ra khỏi cửa lớn, bỗng nhiên có một tỷ tỷ tới làm bạn, mừng đến quýnh lên. Mặc dù vị tam tiểu thư này tướng mạo không có gì xuất chúng nhưng tính cách lại khiến người ta yêu thích không thôi, không ngừng lôi kéo Bạch Tiểu Bích nói chuyện phiếm, lại đem rất nhiều đồ chơi của mình ra cho Bạch Tiểu Bích xem.
Đã từng ở trong Trần phủ xa hoa, bài biện trong gian phòng này đương nhiên không thể tinh sảo bằng, nhưng ở vùng nông thôn này cũng là rất được rồi, nhớ tới ngày mình còn ở nhà với phụ thân, cuộc sống hàng ngày cũng trôi qua như vậy, Bạch Tiểu Bích càng thêm cảm khái.
Buổi tối, Lý thân hào quả nhiên mở tiệc rượu, Lý tiểu thư tò mò, lôi kéo Bạch Tiểu Bích đứng ở ngoài cửa sổ nhìn lén.
“Biểu ca của tỷ tỷ là công tử mặc bạch y?”
“Đúng vậy!”
Lý tiểu thư gục trên bệ cửa sổ, nhìn bên trong hỏi: “Tỷ tỷ là người kinh thành, tới nơi này của chúng ta có chuyện gì a?”
Ngăn cản Ngô vương hạ thủ với Lý gia, không biết Diệp Dạ Tâm đã tới chưa? Bạch Tiểu Bích trả lời lấy lệ: “Ta cũng không biết, là biểu ca cùng Trầm Thanh làm việc, bọn họ chỉ mang ta đi chơi thôi.”
Nàng vừa dứt lời, phía sau đột nhiên có tiếng người cười nói: “Tam muội không hảo hảo tiếp đãi khách nhân, ở chỗ này làm gì đó?”
Người tới chính là nhị công tử Lý Duẫn, Bạch Tiểu Bích vội vàng hành lễ.
Lý Duẫn đáp lễ nàng rồi hỏi: “Nghe nói cô nương họ Bạch?”
Lý tiểu thư đi tới, lôi kéo cánh tay hắn nói: “Đại ca cùng tam ca ở kinh thành theo bá phụ làm việc, hôm nay chỉ có nhị ca ở nhà, nhị ca rất dễ nói chuyện, là người hiểu ta nhất!”
Lý Duẫn sủng nịch mắng nàng: “Làm trò trước mặt khách nhân như vậy là vô lễ.”
Lý tiểu thư đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn về phía sau Bạch Tiểu Bích, lớn tiếng gọi: “Mẹ!”
Bạch Tiểu Bích xoay người, chỉ thấy một phụ nhân trung niên vịn nha hoàn đi tới, tuổi khoảng chừng trên ba mươi, quần áo hoa lệ, thần thái ung dung, bề ngoài có chút kiêu ngạo, vừa đi vừa nói: “Nhiều người như vậy là đang nói gì đấy?”
Lý Duẫn qui củ hành lễ: “Phu nhân!”
Hắn vừa lên tiếng, Bạch Tiểu Bích liền hiểu được hắn là dòng thứ trong nhà, cũng biết được thân phận người tới, bước đến hành lễ: “Ra mắt phu nhân!”
Lý phu nhân nhàn nhạt nhìn Lý Duẫn, lúc quay sang nhìn Bạch Tiểu Bích, gương mặt hiện rõ ý cưới, kéo tay Bạch Tiểu Bích nói: “Bạch cô nương đúng không? Ta nghe lão gia nói có khách quí từ trong kinh thành tới cho nên ghé qua xem một chút, tính cách nha đầu nhà ta ôn hòa, chỉ là tuổi còn nhỏ nên thiếu hiểu biết, nếu nha hoàn chậm trễ, Bạch cô nương cứ mắng các nàng, nếu các nàng không nghe lời, có thể tìm tới ta, đừng để bản thân chịu ủy khuất.”
Bạch Tiểu Bích cúi ngưới nói: “Đa tạ phu nhân, các nàng đối với ta rất tốt!”
Lý phu nhân cười gật đầu, quay sang nhìn Lý Duẫn nói: “Bên ngoài có khách quí cần chiêu đãi, ngươi không ra ngoài tiếp khách mà ở đây làm gì?”
Lý tiểu thư vội đi tới ôm cánh tay nàng ta nói: “Mẹ, là cha không cho nhị ca theo, người không nên trách nhị ca!”
Lý phu nhân hết sức thương yêu nữ nhi, thấy nàng lên tiếng giải vây cho Lý Duẫn, cũng không nói gì thêm, nghiêm mặt nhìn nữ nhi nói: “Ngươi không ở trong phòng mà chạy tới đây hồ nháo cái gì, thật đáng đánh đòn!”
Lý tiểu thư bĩu môi: “Ở trong phòng chẳng có gì vui cả, ra xem một chút thì có sao?”
“Lớn như vậy rồi còn làm nũng, thật khiến người ta chê cười.” Lý phu nhân đẩy nàng ra, dặn dò Bạch Tiểu Bích thêm mấy câu rồi vịn nha hoàn rời đi.
Lý Duẫn lúc này mới ngẩng mặt lên, nhìn Bạch Tiểu Bích nói: “Phòng khách đã lâu chưa được dùng tới, sợ rằng đồ đạc không được đầy đủ, ta đã bảo hạ nhân thu dọn thư phòng, không biết tình hình thế nào rồi, ta qua đó xem một chút, Bạch cô nương cùng tam muội ở đây chơi.”
Bạch Tiểu Bích gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, thầm nghĩ, chẳng trách đại công tử cùng tam công tử bị đưa tới kinh thành làm việc cho An xa hầu, để lại hắn trong trang. Chẳng phải thông thường người ta sẽ lưu lại con trưởng sao? Thông minh như đại phu nhân đương nhiên sẽ không để cho người ngoài có cơ hội nói nàng thiên vị, không cho con thứ có cơ hội thể hiện tài năng.
Gió sớm thổi khô những giọt sương mai, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ khiến mặt hồ trở nên lấp lánh hơn cả. Qủa nhiên bên cạnh Lý gia thôn có một con sông tên là Thanh long, khúc sông mà ba người đang đứng được gọi là Tân Long vương, là do nhiều nhánh sông nhỏ chảy vào mà thành. Hai ngọn núi sừng sững đứng đó, ở giữa là một vách đá dựng đứng, khe hở giữa hai núi nhìn xa như cổng Thiên môn. Khúc sông này có vẻ hẹp, nước chảy xiết, không ngừng đổ vào hồ lớn, thế nước không thể đỡ được.
Bạch Tiểu Bích nghe tiếng nước chảy mà không khỏi run sợ: “Ta nghe nói chọn âm trạch cũng không nên chọn chỗ có địa thế nguy hiểm, Trầm công tử hoài nghi chỗ này sao?”
Trầm Thanh ngưng thần nhìn thế sông núi chung quanh, nghe vậy chỉ lắc đầu nói: “Cũng khó nói, địa hình nơi đây có chút kỳ quái, tựa như gãy lại tự như thông, xưa nay hiểm trung đánh thắng quái huyệt cũng không phải là không có!”
Bạch Tiểu Bích không hiểu ý hắn, kéo tay áo Ôn Hải hỏi: “Sư phụ có nhìn ra?”
Ôn Hải sắc mặt không đổi nói: “Không có!”
Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Trầm Thanh suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không tài nào giải thích được, đành đề nghị: “Không bằng chúng ta lên cao hơn một chút xem thế nào?”
Ba người xuống xe đi bộ, Trầm Thanh nói mấy câu với phu xe, phu xe lập tức đánh xe ngựa vào thành.
Những ngày bôn ba vừa rồi ba người lấy xe ngựa làm nhà, hiện tại được ra ngoài đi lại, nhìn cảnh sông nước hữu tình, người qua kẻ lại, tinh thần Bạch Tiểu Bích khá hơn hẳn, chủ động hỏi: “Sư phụ, chúng ta đang đi đâu đây?”
Ôn Hải cười nói: “Đi rồi sẽ biết!”
Mỗi lần hỏi hắn là hắn lại thừa nước đục thả câu, Bạch Tiểu Bích có chút bất mãn, quay sang Trầm Thanh hỏi: “Trầm công tử?”
Trầm Thanh nhìn nàng, cười đầy ẩn ý nói: “Đi rồi sẽ biết!”
Bạch Tiểu Bích giận đến đỏ mặt, thấp giọng nói: “Hóa ra hai người đã sớm thông đồng!”
Trầm Thanh cao giọng hỏi: “Ta với Ôn đại ca thông đồng cái gì a?”
Ôn Hải quả nhiên dừng bước, xoay người nhìn nàng nói: “Đồ đệ ta lúc trước cũng được coi là hiếu thuận nghe lời, hôm nay lá gan ngày càng lớn, không để vi sư vào mắt nữa rồi.”
Bạch Tiểu Bích lúng túng, cúi đầu nhìn đất, thấp giọng nói: “Đệ tử không dám!”
Trầm Thanh sờ sờ cằm, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt nói: “Ta thấy Bạch cô nương cùng Ôn đại ca cũng không sư phụ với đồ đệ đâu.”
Lời này của hắn có chút kỳ quái, Bạch Tiểu Bích cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng biết có nói gì đi nữa cũng sẽ bị hắn lấy cớ trêu ghẹo cho nên không dám lên tiếng, oán hận trừng mắt nhìn Trầm Thanh.
Bên đường có một lão nông đang cuốc đất, Trầm Thanh đi tới chào rồi hỏi: “Xin hỏi lão trượng, Lý gia thôn đi như thế nào?”
Trầm Thanh bẩm sinh có nụ cười ấm áp, nói chuyện cũng lễ phép, lão nông nghe hỏi liền nở nụ cười, đặt cuốc xuống chỉ đường nói: “Theo con đường phía trước đi khoảng một dặm chính là Lý gia thôn.” Nói rồi hảo tâm nhắc nhở: “Tiểu công tử từ xa mới đên sao, trong Lý gia thôn có một thân hào họ Lý, công tử đi tới bờ ruộng gặp hắn thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Trầm Thanh cảm tạ lão nông, ba người không nhanh không chậm đi theo con đường đã được chỉ, Bạch Tiểu Bích thỉnh thoảng cười giỡn nên cả đoạn đường cũng không thấy mệt mỏi, lúc ba người tới được Lý gia thôn thì trời cũng đã xế chiều.
Trừ chỗ ở lớn hơn một chút, còn lại Lý gia trang trông cũng không khác những điền trang ở ngoại thành là mấy, người cũng không nhiều lắm. Khí trời tháng sáu, gió cũng đổi hướng, không khí có chút nóng bức. Trước sân nhà nào cũng đang phơi thứ gì đó, mùi có chút khác lạ, Bạch Tiểu Bích cẩn thận nhìn lại mới nhận ra đó là khô cá, trong bụng thầm nghĩ, nhiều cá như vậy, chẳng lẽ quanh đây có biển hồ?
Ba người đi đến bờ ruộng, muốn bái phỏng vị thân hào nổi tiếng nhất Lý gia thôn, tranh thủ cảm tình để công việc được thuận lợi, đây chính là qui tắc khi ra ngoài. Nhà Lý thân hào cũng không khó hỏi thăm, tuy chỉ là một thân hào nông thôn nhưng bởi vì bối cảnh nhà họ Lý khá đặc biệt nên ở vùng thôn dã này cũng được coi là khó lường. Bạch Tiểu Bích nhìn hai con sư tử đá uy nghiêm đứng gác hai bên cửa lớn, cũng không mấy ngạc nhiên. Lúc trước nghe lão nông nhắc tới họ Lý, nàng đã lờ mờ đoán được đây là họ hàng An xa hầu.
Trầm Thanh báo tên họ cho người gác cửa, thời gian không tới một chung trà, Lý thân hào vẻ mặt tươi cười tự mình ra cửa nghênh đón, bọn hạ nhân trước đó ngạo mạn bao nhiêu thì bây giờ khúm núm bấy nhiêu, Bạch Tiểu Bích không nhịn được bật cười.
Lý thân hào này họ Lý tên Khôn, là đường huynh của An xa hầu, năm nay đã gần năm mươi, dáng người không mập, bảo dưỡng rất tốt. Lý thân hào chắp tay hành lễ với Ôn Hải cùng Trầm Thanh rồi đưa ba người tới đại sảnh, để họ ngồi vào vị trí chủ vị, còn bản thân thì ngồi ở vị trí khách nhân. Trà rất nhanh được bưng lên, Bạch Tiểu Bích cúi đầu đứng phía sau Ôn Hải, đưa mắt đánh giá bốn phía chung quanh.
Lý thân hào cười nói: “Lúc trước không biết hai vị đại giá quang lâm, nhà cửa đơn sơ không có gì chiêu đãi hai vị, thật thất lễ.”
Trầm Thanh cũng không lấy thân phận Chỉ huy sứ ra, thêm vào đó, An xa Hầu Lý Đức Tông cùng Trầm gia ở trong triều cũng có chút danh tiếng nên cố ý nhắc tới giao tình năm xưa, đến cuối cùng lấy thân phận vãn bối gọi Lý thân hào hai tiếng ‘Bá phụ’, Lý thân hào nghe mà cười như nở hoa.
Ba người dang nói chuyện thì bỗng nhiên xuất hiện một vị công tử trẻ tuổi từ trong nhà đi ra hỏi: “Cha, con nghe nói có khách quí tới nhà, không biết là ai vậy?”
Lý thân hào vội lên tiếng giới thiệu: “Đây là nhi tử thứ hai của ta, tên là Lý Duẫn!”
Đối phương mặc dù không có tên tự nhưng cũng không thể gọi thẳng tục danh, Trầm Thanh đứng dậy, cười nói: “Nguyên lai là nhị ca!”
Lý Duẫn đáp lễ rồi nhìn sang phụ thân mình.
Lý thân hào vội vàng bảo Trầm Thanh ngồi xuống, bởi vì không tiện tiết lộ thân phận của hắn nên chỉ nói cho có lệ: “Trầm công tử là con một người bằng hữu của ta, vị kia là Ôn công tử, là khách quí từ kinh thành tới, ngươi đi bảo nhà bếp chuẩn bị, buổi tối sẽ mở tiệc rượu tẩy trần cho khách quí.”
Lý Duẫn vâng lời lui ra.
Ba người nói thêm vài câu, Lý thân hào quả nhiên lên tiếng giữ người: “Nơi này cách kinh thành khá xa, hiền chất tới làm việc, đi lại không tiện, hàn xá mặc dù không sánh được với khách điếm trong thành nhưng kế bên thư phòng còn hai gian trống, hai vị nếu không chê, ủy khuất một chút ở lại đây, làm việc cũng thuận tiện hơn. Trong nhà còn nữ nhi chưa gả, không bằng vị cô nương này tới chỗ nàng ở, vừa hay có thể kết bạn, nói chuyện phiếm.”
Lời này rất hợp với ý định của Trầm Thanh cùng Ôn Hải. Trầm Thanh quay sang nhìn Ôn Hải, thấy hắn không phản đối, lập tức cười nói: “Như vậy, Trầm Thanh đành phải quấy rầy sự thanh tịnh của bá phụ rồi!”
Lý thân hào cười nói: “Hiền chất sao lại khách sao như thế!” Nói rồi quay đầu phân phó hạ nhân đi dọn dẹp phòng ốc, còn gọi nha hoàn dẫn Bạch Tiểu Bích tới phòng nữ nhi mình.
Bạch Tiểu Bích nhìn Ôn Hải, có chút bất an.
Ôn Hải cười, ra hiệu cho nàng đi theo nha hoàn: “Hảo ý của Lý lão gia, ngươi sợ gì chứ?”
Lý thân hào ngghe vậy, cười nói: “Tính tình tiểu nữ ôn hòa, cô nương không phải sợ, cứ coi như đây là nhà mình.”
Lý gia có ba vị tiểu thư, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đều đã xuất giá, chỉ còn lại tam tiểu thư, nhũ danh Tuệ Trung, năm nay vừa mới tròn mười năm tuổi, thường ngày cũng không ra khỏi cửa lớn, bỗng nhiên có một tỷ tỷ tới làm bạn, mừng đến quýnh lên. Mặc dù vị tam tiểu thư này tướng mạo không có gì xuất chúng nhưng tính cách lại khiến người ta yêu thích không thôi, không ngừng lôi kéo Bạch Tiểu Bích nói chuyện phiếm, lại đem rất nhiều đồ chơi của mình ra cho Bạch Tiểu Bích xem.
Đã từng ở trong Trần phủ xa hoa, bài biện trong gian phòng này đương nhiên không thể tinh sảo bằng, nhưng ở vùng nông thôn này cũng là rất được rồi, nhớ tới ngày mình còn ở nhà với phụ thân, cuộc sống hàng ngày cũng trôi qua như vậy, Bạch Tiểu Bích càng thêm cảm khái.
Buổi tối, Lý thân hào quả nhiên mở tiệc rượu, Lý tiểu thư tò mò, lôi kéo Bạch Tiểu Bích đứng ở ngoài cửa sổ nhìn lén.
“Biểu ca của tỷ tỷ là công tử mặc bạch y?”
“Đúng vậy!”
Lý tiểu thư gục trên bệ cửa sổ, nhìn bên trong hỏi: “Tỷ tỷ là người kinh thành, tới nơi này của chúng ta có chuyện gì a?”
Ngăn cản Ngô vương hạ thủ với Lý gia, không biết Diệp Dạ Tâm đã tới chưa? Bạch Tiểu Bích trả lời lấy lệ: “Ta cũng không biết, là biểu ca cùng Trầm Thanh làm việc, bọn họ chỉ mang ta đi chơi thôi.”
Nàng vừa dứt lời, phía sau đột nhiên có tiếng người cười nói: “Tam muội không hảo hảo tiếp đãi khách nhân, ở chỗ này làm gì đó?”
Người tới chính là nhị công tử Lý Duẫn, Bạch Tiểu Bích vội vàng hành lễ.
Lý Duẫn đáp lễ nàng rồi hỏi: “Nghe nói cô nương họ Bạch?”
Lý tiểu thư đi tới, lôi kéo cánh tay hắn nói: “Đại ca cùng tam ca ở kinh thành theo bá phụ làm việc, hôm nay chỉ có nhị ca ở nhà, nhị ca rất dễ nói chuyện, là người hiểu ta nhất!”
Lý Duẫn sủng nịch mắng nàng: “Làm trò trước mặt khách nhân như vậy là vô lễ.”
Lý tiểu thư đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn về phía sau Bạch Tiểu Bích, lớn tiếng gọi: “Mẹ!”
Bạch Tiểu Bích xoay người, chỉ thấy một phụ nhân trung niên vịn nha hoàn đi tới, tuổi khoảng chừng trên ba mươi, quần áo hoa lệ, thần thái ung dung, bề ngoài có chút kiêu ngạo, vừa đi vừa nói: “Nhiều người như vậy là đang nói gì đấy?”
Lý Duẫn qui củ hành lễ: “Phu nhân!”
Hắn vừa lên tiếng, Bạch Tiểu Bích liền hiểu được hắn là dòng thứ trong nhà, cũng biết được thân phận người tới, bước đến hành lễ: “Ra mắt phu nhân!”
Lý phu nhân nhàn nhạt nhìn Lý Duẫn, lúc quay sang nhìn Bạch Tiểu Bích, gương mặt hiện rõ ý cưới, kéo tay Bạch Tiểu Bích nói: “Bạch cô nương đúng không? Ta nghe lão gia nói có khách quí từ trong kinh thành tới cho nên ghé qua xem một chút, tính cách nha đầu nhà ta ôn hòa, chỉ là tuổi còn nhỏ nên thiếu hiểu biết, nếu nha hoàn chậm trễ, Bạch cô nương cứ mắng các nàng, nếu các nàng không nghe lời, có thể tìm tới ta, đừng để bản thân chịu ủy khuất.”
Bạch Tiểu Bích cúi ngưới nói: “Đa tạ phu nhân, các nàng đối với ta rất tốt!”
Lý phu nhân cười gật đầu, quay sang nhìn Lý Duẫn nói: “Bên ngoài có khách quí cần chiêu đãi, ngươi không ra ngoài tiếp khách mà ở đây làm gì?”
Lý tiểu thư vội đi tới ôm cánh tay nàng ta nói: “Mẹ, là cha không cho nhị ca theo, người không nên trách nhị ca!”
Lý phu nhân hết sức thương yêu nữ nhi, thấy nàng lên tiếng giải vây cho Lý Duẫn, cũng không nói gì thêm, nghiêm mặt nhìn nữ nhi nói: “Ngươi không ở trong phòng mà chạy tới đây hồ nháo cái gì, thật đáng đánh đòn!”
Lý tiểu thư bĩu môi: “Ở trong phòng chẳng có gì vui cả, ra xem một chút thì có sao?”
“Lớn như vậy rồi còn làm nũng, thật khiến người ta chê cười.” Lý phu nhân đẩy nàng ra, dặn dò Bạch Tiểu Bích thêm mấy câu rồi vịn nha hoàn rời đi.
Lý Duẫn lúc này mới ngẩng mặt lên, nhìn Bạch Tiểu Bích nói: “Phòng khách đã lâu chưa được dùng tới, sợ rằng đồ đạc không được đầy đủ, ta đã bảo hạ nhân thu dọn thư phòng, không biết tình hình thế nào rồi, ta qua đó xem một chút, Bạch cô nương cùng tam muội ở đây chơi.”
Bạch Tiểu Bích gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, thầm nghĩ, chẳng trách đại công tử cùng tam công tử bị đưa tới kinh thành làm việc cho An xa hầu, để lại hắn trong trang. Chẳng phải thông thường người ta sẽ lưu lại con trưởng sao? Thông minh như đại phu nhân đương nhiên sẽ không để cho người ngoài có cơ hội nói nàng thiên vị, không cho con thứ có cơ hội thể hiện tài năng.
Gió sớm thổi khô những giọt sương mai, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ khiến mặt hồ trở nên lấp lánh hơn cả. Qủa nhiên bên cạnh Lý gia thôn có một con sông tên là Thanh long, khúc sông mà ba người đang đứng được gọi là Tân Long vương, là do nhiều nhánh sông nhỏ chảy vào mà thành. Hai ngọn núi sừng sững đứng đó, ở giữa là một vách đá dựng đứng, khe hở giữa hai núi nhìn xa như cổng Thiên môn. Khúc sông này có vẻ hẹp, nước chảy xiết, không ngừng đổ vào hồ lớn, thế nước không thể đỡ được.
Bạch Tiểu Bích nghe tiếng nước chảy mà không khỏi run sợ: “Ta nghe nói chọn âm trạch cũng không nên chọn chỗ có địa thế nguy hiểm, Trầm công tử hoài nghi chỗ này sao?”
Trầm Thanh ngưng thần nhìn thế sông núi chung quanh, nghe vậy chỉ lắc đầu nói: “Cũng khó nói, địa hình nơi đây có chút kỳ quái, tựa như gãy lại tự như thông, xưa nay hiểm trung đánh thắng quái huyệt cũng không phải là không có!”
Bạch Tiểu Bích không hiểu ý hắn, kéo tay áo Ôn Hải hỏi: “Sư phụ có nhìn ra?”
Ôn Hải sắc mặt không đổi nói: “Không có!”
Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Trầm Thanh suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không tài nào giải thích được, đành đề nghị: “Không bằng chúng ta lên cao hơn một chút xem thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook