Thiên Mệnh Phù Du
-
13: Sư Tôn Tốt
Thiết Phong Minh lại quay sang Đương Khải Dương nói,"Mời chưởng môn theo ta!!"Thiết Phong Minh ngự kiếm đi, Đương Khải Dương cũng ngự kiếm theo y sang núi Châu Dương.
Hai người đáp xuống giữa rừng anh đào.
Hoa anh đào cũng đã tàn, lá mọc ra xum xê chẳng khác gì một khu rừng.Đương Khải Dương và Thiết Phong Minh đi đến đình, cả hai đều ngồi xuống.
Đương Khải Dương lo lắng nói,"Có chuyện gì vậy, Sư đệ?"Thiết Phong Minh ngồi đối diện hắn nhìn chằm chằm hắn nói,"Ngươi dạy hắn võ công như thế sao?"Đương Khải Dương thở dài nói,"Do gần đây ta bận quá nhiều nên không có thời gian dạy võ công cho hắn nhiều hơn!!"Thiết Phong Minh nhướng mày hỏi,"Kết giới có biến động gì không?"Đương Khải Dương nói,"Không có!!"Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng.
Đương Khải Dương hỏi,"Sư đệ, ngươi nói cho ta biết chúng ta gặp hắn ở đâu được không?"Thiết Phong Minh đáp,"Ngươi còn nhớ khi hai ta xuống núi trừ tà và cứu một đứa bé khoảng năm, sáu tuổi không?"Đương Khải Dương đành phải lật lại kí ức, một lúc sau "a" lên nhìn y nói,"Có phải đứa bé mà ngươi tặng cho nó chiếc khăn tay phải không?"Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng.
Đương Khải Dương hỏi tiếp,"Hắn có nhận ra ngươi không?"Thiết Phong Minh nhìn hắn lạnh lùng nói,"Nếu nhận ra đã hỏi ta rồi!!"Đương Khải Dương tán thành,"Cũng đúng!! Mà sao ngươi lại đánh hắn thành ra như vậy!!"Thiết Phong Minh chẳng ngạc nhiên nói,"Trước khi đánh với hắn, Thái Huyền đã truyền âm cho ta.
Nói là mạch tượng của hắn bị tắt nghẹn nên bảo ta nghĩ cách làm thông mạch tượng của hắn!"Đương Khải Dương hiểu ra vấn đề,"Ồ, ta cứ tưởng ngươi ghét hắn mới làm vậy lại không ngờ ngươi lại là một sư tôn tốt như vậy?"Thiết Phong Minh cũng chẳng giận hắn còn nói,"Nhìn ta giống ghét hắn lắm sao! Ta và ngươi cùng nhau lớn lên.
Ngươi lại không hiểu tính tình ta sao?"Đương Khải Dương nghĩ bụng, ngươi như vậy.
Làm sao ta hiểu được ngươi, nếu ngươi trở lại Thiết Phong Minh của ngày trước thì ta đã không khổ sở như bây giờ.Thiết Phong Minh nhìn vẻ mặt của hắn cũng chẳng nói gì, Đương Khải Dương hỏi tiếp,"Ta thấy ngươi thiên vị hai đồ đệ của ngươi! Dù sao Luân Vọng cũng là đồ đệ của ngươi!!"Thiết Phong Minh mặt không đổi sắc chỉ "ừm" một tiếng không nói gì nữa.Đương Khải Dương lại hỏi tiếp,"Ngươi chưa trả lời ta, vì sao ngươi lại cho hắn ngâm tẩy kinh phạt tủy và dược để làm gì vậy?"Thiết Phong Minh đáp,"Con quỷ tu kia đã đạt tới cảnh giới Phân Thần hậu kỳ, ta không biết con quỷ kia đã trên người hắn mấy năm nhưng một khi con quỷ chết thì linh căn lẫn tinh hoa trong người hắn bị nó hấp thụ đi sẽ chết ngay!"Đương Khải Dương tán thành nói,"Cũng đúng.
Hắn đúng là người tốt mới có một sư tôn như ngươi! Nhưng ngươi có cần phải nghiêm khắc với hắn không?"Thiết Phong Minh nói,"Ta nghiêm khắc với hắn cũng chỉ tốt cho hắn!!"Thời gian trôi qua nhẩm tính cũng giờ Thân, Minh Tâm ngồi trong phòng hắn.
Hắn cố gắng vận chuyển linh khí vào người.
Lúc này không biết vì cái gì, linh mạch vốn khô cạn lại phảng phất tựa mưa xuân dễ chịu, không hề tốn chút sức lực nào mà ngưng tụ thành dòng suối linh lực nhỏ.Thiết Phong Minh ngự kiếm từ núi Châu Dương về, y không đi thẳng về phòng mà đi sang phòng Minh Tâm.
Y đứng bên ngoài nhìn vào trong thấy Minh Tâm ngồi trên giường đang tu luyện không xảy ra vấn đề mới trở về phòng.Luân Vọng biết tin Thiết Phong Minh xuất quan liền từ Giao Huyền núi chạy về thì trời cũng đã tối.
Hắn đứng bên gõ cửa, bên trong phòng cất tiếng,"Vào đi!"Hắn bước ra thấy một thân bạch y đang ngồi trên ghế tay cầm văn chương mà nhìn hắn.
Thiết Phong Minh nhìn hắn hỏi,"Có chuyện gì?"Luân Vọng hành lễ,"Đệ tử biết sư tôn xuất quan nên đến bái kiến người!!"Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng, Luân Vọng không dám nhìn y lại nói,"Bộ kiếm pháp con đã luyện xong!!"Thiết Phong Minh không thèm nhìn hắn chỉ chăm chú nhìn văn chương trong tay nói,"Mai ta kiểm tra, về nghỉ ngơi đi!!"Luân Vọng hành lễ,"Vâng!!"Thiết Phong Minh liếc hắn đi khỏi mới biết trời đã tối, y mới buông văn chương xuống.
Lấy y phục sang hồ Băng Dương.Đến hồ Băng Dương, y đặt y phục một bên.
Y cứ từ từ cởi từng tầng y phục cho đến khi đến lớp trung y.
Y bước xuống hồ, nước trong hồ nửa nóng nửa lạnh, giữa một vùng hơi nước mênh mang bốc lên thành sương mù, y dựa vào tảng đá thoải mái thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.Nước trong hồ thấm qua y phục của y nhìn xuyên qua y phục là một làn da trắng trẻo mềm mại.Bỗng nhiên có người bước qua, hắn bước vào thấy y phục đặt kế bên tưởng ai đó bỏ quên, người bước vào Băng Dương là Minh Tâm, bởi vì mãi tu luyện nên không biết trời đã tối.
Hắn cởi y phục chỉ có lớp trung y mà bước xuống hồ mới phát hiện Thiết Phong Minh dựa vào tảng đá đang nhắm mắt gần đó.Hắn nói không nên lời liền chạy đi lấy y phục rời đi thì trượt chân ngã xuống hồ kêu lên một tiếng.
Thiết Phong Minh giật mình bởi tiếng kêu ấy mở mắt thấy Minh Tâm liền trở tay bắt lấy hắn.
Minh Tâm ngã vào lòng Thiết Phong Minh làm nước bắt khắp người y.
Minh Tâm vô ý tay chạm vào người Thiết Phong Minh.Minh Tâm thấy y nhìn mình với đôi mắt ngạc nhiên, hắn biết mình mạo phạm liền thoát khỏi vòng tay y.
Minh Tâm sợ hãi nói,"Đệ tử đã mạo phạm! Tùy cho sư tôn trách phạt!!"Y nhìn hắn chẳng có cảm xúc nói,"Không cần!!"Nói xong y liền bước lên cầm y phục thay đi ra sau bức phong thay, Minh Tâm quay mặt đi.
Sắc mặt Minh Tâm trắng bệch hắn nghĩ đến cảnh tượng nãy đã run sợ.
Thiết Phong Minh thay xong liền đi ra nói,"Trời không còn sớm, tắm nhanh đi rồi về phòng nghỉ ngơi.
Sáng mai ta sẽ kiểm tra linh căn và võ công của ngươi!!"Minh Tâm mặt vẫn trắng bệch quay đầu hành lễ,"Vâng, thưa sư tôn!!"Thiết Phong Minh đi hắn vẫn còn trong tư thế hành lễ, đợi y đi xa mới thả lỏng.
Hắn không ngờ, hắn lại ngã vào lòng y.Minh Tâm tắm nhanh rồi thay y phục trở về phòng, sắc mặt trắng bệch.
Hắn đi vào phòng đóng cửa rồi nhào lên giường lấy chăn bao phủ cơ thể, hắn nằm trong chăn không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.
Không biết được bao lâu hắn ngủ say đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook