Thiên Ma
Chương 99: Chiến Thần Mạnh Mẽ Xinh Đẹp Nhất



“Núi non nơi này phức tạp, phải đi qua Thiết Huyết môn”. Diệp Vân chỉ vào bản đồ mà nói, sau đó liền nhìn qua Bạch Hổ, “Biểu tình này của ngươi, có phải nơi đó có cái gì khiến ngươi sợ hãi không?”
“Ta, ta sợ cái gì chứ? Ta mới không sợ gì cả”. Bạch Hổ nói năng hùng hồn, nguỵ biện đầy lý lẽ, thế nhưng trên trán toát mồ hôi lạnh lại bán đứng tâm tư của Bạch Hổ.
“Vậy đó là gì vậy? Trán ngươi sao lại có nước thế kia?” Diệp Vân chỉ vào trán Bạch Hổ trêu tức hỏi.
“Ta, ta… cái này là…”. Bạch Hổ hừ hừ hai tiếng, nói không nên lời.
Diệp Vân nhìn núi non trùng điệp trên bản đồ, Thổ Linh Châu vậy mà lại ở chỗ này. Người có thể khiến cho Bạch Hổ sợ hãi, một là Thanh Long, mà người còn lại chính là Huyền Vũ mà Bạch Hổ thường nhắc đến!
Huyền Vũ ở chỗ này ư? Vậy tại sao Bạch Hổ lại biết?
“Bạch Hổ, làm sao ngươi biết Huyền Vũ ở chỗ này?” Diệp Vân nghi ngờ hỏi.
“Nó thích nhất ngủ ở một nơi hoang tàn, vắng vẻ đầy bùn đất như thế, thật lôi thôi mà”. Bạch Hổ khinh thường mà trả lời, sau đó đụng phải ánh mắt của Diệp Vân, Bạch Hổ mới nhận ra mình lỡ lời, lập tức bổ sung, “Nhưng mà ta đã nói với ngườii rồi, ta hoàn toàn không sợ hắn, thật đó!”.
“Ồ, phải vậy không?” Diệp Vân hờ hững trả lời, cũng không vạch trần tâm tư của Bạch Hổ, mà sờ sờ cằm suy tư.
Nếu Huyền Vũ thật sự ngủ say ở nơi đó, không có ai khác biết sao? Nếu lần đi tìm Thổ Linh Châu này lại đánh thức Huyền Vũ thì sao? Đến lúc đó, tình huống sẽ như thế nào đây?
“Khi nào chúng ta đi?” Đoàn Dật Phong nhìn bản đồ, ghi nhớ lại vị trí kia.
“Lát nữa chúng ta liền lên đường”. Diệp Vân cất bản đồ giấy vào, nhìn Đông Phương Cẩn nói, “Đông Phương Cẩn, lần này cám ơn ngươi. Chúng ta phải đi rồi”.
“Nhanh vậy!” Đông Phương Cẩn kêu lên, hoàn toàn không muốn.

Vẻ mặt Raphael cũng giật mình, sau đó Raphael lập tức nói: “Các ngươi muốn tìm ở đâu, ta cũng theo đi. Thêm người thêm sức. Ta có lẽ có thể giúp chút gì”.
“Đúng, đúng! Ta cũng muốn đi”. Đông Phương Cẩn vội vã lên tiếng.
Diệp Vân nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, ta không muốn khiến các ngươi gặp nguy hiểm. Lần này, ta cùng Đoàn sư huynh đi là được. Đây là chuyện của Thanh Sơn chúng ta. Không thể để các ngươi mạo hiểm”.
Raphael còn muốn nói, Đông Phương Cẩn lại lấy cùi chỏ đụng đụng hắn, ngăn hắn lại.
“Được rồi, Đông Phương Cẩn, vật này trả lại cho ngươi, cái này tượng trưng cho thân phận của ngươi đúng không?” Diệp Vân lấy ra ngọc bội từ trong túi, chính là thứ mà năm đó Đông Phương Cẩn còn nhỏ đã tặng. Ngày ấy thân thể Diệp Vân biến mất, mấy thứ này cũng rơi xuống đất, sau đó cất vào túi trữ vật rồi cũng không động đến nữa.
“Vật ta tặng đi sẽ không thu lại”. Sắc mặt Đông Phương Cẩn lúc này nghiêm túc chưa từng có, “Đây là vật ta đưa cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không thu hồi. Nếu ngươi cảm thấy chướng mắt, vậy thì ném đi, nhưng mà, ta tuyệt đối sẽ không nhận lại”.
Diệp Vân ngẩn ra, nhìn sự kiên quyết trong mắt Đông Phương Cẩn, đành phải gật gật đầu, đem ngọc bội thả về lại túi trữ vật.
“Vậy chúng ta đây cáo từ”. Đoàn Dật Phong lúc này chen lời nói, mà trong lòng thì chửi Đông Phương Cẩn ầm lên, tên tiểu bạch kiểm* này, Vân Vân còn chưa mở miệng mà hắn đã gấp gáp như vậy!
*Tiểu bạch kiểm: tên mặt trắng, ý chỉ những chàng trai da trắng nõn nà, có phần nhu nhược, thư sinh
“Ăn cơm trưa rồi hãy đi”. Đông Phương Cẩn giữ lại.
“Không được đâu”. Diệp Vân thở dài, “Chuyện lần này có chút gấp, chờ ta xong xuôi rồi hãy nói đi”.
Trên mặt Đông Phương Cẩn cùng Raphael đều lộ ra biểu tình thất vọng.
“Được rồi, Raphael, hình như Da Erl và Oa Oa sống trong túi linh thú rất vui đó, coi như làm bạn với Oa Oa, tạm thời gửi nó lại chỗ ta đi?” Diệp Vân quay đầu thương lượng với Đông Phương Cẩn.
“Được được. Còn gì tốt hơn thế chứ”. Đông Phương Cẩn liên tục gật đầu, trong lòng rất vui vẻ. Như vậy, ít nhất hắn và Diệp Vân còn có mối liên hệ.
Ngay sau khi Diệp Vân và Đoàn Dật Phong rời đi, Raphael hừ lạnh nhìn Đông Phương Cẩn: “Nè, tên quỷ hút máu nhà ngươi, đừng tưởng rằng ta nhìn không ra ngươi thích Diệp Vân. Nhưng tại sao ngươi không đòi đi theo?”
Đông Phương Cẩn liếc nhìn Raphael một cách khinh bỉ: “Hút máu cái đầu ngươi, đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi. Muốn cướp Vân Vân của ta ư, ngươi còn non lắm. Ngươi không thấy Vân Vân bận rộn nhiều việc à, lần này không biết rốt cuộc Thanh Sơn đã xảy ra chuyện gì. Nàng không cho chúng ta đi là vì sợ chúng ta gặp chuyện không may, chúng ta lén đi theo không phải là được rồi sao?”
Raphael suy nghĩ rồi bỗng nhiên nói: “Chúng ta làm vậy có thể gây phiền toái cho nàng không?”
“Tất cả mọi việc đều cẩn thận thì sẽ không gây chuyện đâu”. Đông Phương Cẩn lòng tin tràn đầy, “Dù sao ta cũng đã nhớ kỹ chỗ đó rồi, chỉ cần đi theo phía sau họ là được”.
Raphael nhíu nhíu mày, vẫn gật đầu. Hai tên tình địch ở chung với nhau hòa hợp một cách lạ lùng.
Lần này Diệp Vân không ngự kiếm* để đi, mà cưỡi trên người Bạch Hổ, Bạch Hổ bay trên các tầng mây, bên cạnh là Đoàn Dật Phong đang ngự kiếm.
*Ngự kiếm: dùng kiếm để bay, thân người đứng trên kiếm để di chuyển
Diệp Vân nhìn về phía trước, không nói gì, để gió lướt qua mặt, thổi bay những lọn tóc của nàng. Ánh mắt nặng nề mà khiến lòng người ta thương xót.
Đoàn Dật Phong cũng im lặng bay một bên, khóe mắt nhìn Diệp Vân ngồi yên tĩnh, trong lòng nổi lên chút lo lắng. Chưa từng thấy Diệp Vân như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với nàng chứ?
“Bạch Hổ”. Bỗng nhiên Diệp Vân nhẹ nhàng mở miệng, dò hỏi, “Rốt cuộc Huyền Vũ có gì đặc biệt?”
“Hắn rất thích ngủ”. Bạch Hổ mệt mỏi trả lời một câu.
“Ngủ?’Diệp Vân không hiểu, ngủ thì ngủ thôi, Bạch Hổ sợ gì chứ?
“Điểm đáng sợ nhất của hắn không phải là điều này”. Bạch Hổ vỗ cánh bay về phía trước, lúc này Bạch Hổ cũng không giả vờ nữa, thẳng thắn thừa nhận “Thanh Long cũng sợ hắn, chỉ có cái tên cuồng tự kỷ siêu cấp kia là không sợ thôi”.

“Vậy hắn đáng sợ ở điểm nào? Thực lực của hắn rất mạnh à? Mạnh nhất trong nhóm thần thú các ngươi ư?” Diệp Vân thắc mắc hỏi, “Không phải. Thực lực của hắn cơ bản mà nói yếu nhất trong nhóm chúng ta”. Bạch Hổ hừ lạnh trả lời.
Bạch Hổ vừa nói ra câu này đã làm cho Diệp Vân và Đoàn Dật Phong cùng Thủy nhi đều nghi ngờ, nếu thực lực là yếu nhất, vì sao lại khiến hắn sợ hãi đến vậy?
“Ngươi làm cái gì mà nói chuyện nửa chừng thế?” Thủy nhi hừ lạnh một tiếng chờ Bạch Hổ.
Sự trách cứ của Thủy nhi lại không có hiệu quả, Diệp Vân vốn đang cưỡi trên người Bạch Hổ rõ ràng cảm nhận được Bạch Hổ sợ run cả người: “Sau này các ngươi sẽ biết”.
“Thôi đi!” Thủy nhi khinh thường hừ một tiếng sau đó không thèm để ý đến nữa.
Diệp Vân không nói gì thêm mà trầm mặc nhìn về tầng mây phía trước.
Đúng lúc đó, bùa truyền âm trong lòng Diệp Vân rung lên.
Là một nửa bùa truyền âm của Lạc Tâm Hồn.
Diệp Vân rót công lực vào, đầu bên kia truyền âm bùa truyền đến giọng nói của Lạc Tâm Hồn.
“Diệp Vân –” Giọng nói Lạc Tâm Hồn dường như mang chút do dự.
“Ừm”. Câu trả lời của Diệp Vân cũng có chút không thoải mái, chỉ là âm thanh ngơ ngẫn.
“Ngươi, khỏe hơn chưa?” Trong giọng nói Lạc Tâm Hồn mang chút phức tạp cùng lo lắng.
“Khỏe rồi”. Diệp Vân trả lời vẫn không được tự nhiên.
“Vậy là tốt rồi”. Lạc Tâm Hồn trả lời một câu rồi im lặng nhưng lại không ngắt bùa truyền âm.
Diệp Vân ngơ ngác nhìn bùa truyền âm trong tay, cũng không ngắt.
Đoàn Dật Phong nhìn thấy tất cả, chỉ trầm mặc, mà cảm nhận trong lòng hắn cũng chỉ mình hắn hiểu rõ.
“Chủ nhân, nếu người không hành động nhanh một chút, nàng sẽ bị người khác cướp mất đó”. Lúc này, thanh âm của Thủy nhi đột ngột truyền vào trong đầu Đoàn Dật Phong.
Đoàn Dật Phong chợt có chút lúng túng, nhưng Diệp Vân lại không chú ý thấy, vẫn cứ ngây ngốc nhìn bùa truyền âm.
Hai người cứ thế, cầm bùa truyền âm rồi cùng im lặng, không nói gì, cũng không ngắt đường truyền.
Lạc Tâm Hồn đứng trên người Thanh Long, bay lượn trên không, lẳng lặng nhìn bùa truyền âm trong tay mình. Hai bên bùa truyền âm chỉ có tiếng gió vù vù truyền ra.
“Ngươi đang ở đâu?”
“Ngươi đang ở đâu?”
Hai người trăm miệng một lời hỏi.
“Ta đang trên đường đi giữa chừng núi, ta muốn đi tìm Thổ Linh Châu”. Diệp Vân giật mình trả lời ngay.
“Có phải phong ấn bị suy yếu hay không?” Lạc Tâm Hồn nghe Diệp Vân nói xong lại không kinh ngạc mà trầm giọng hỏi.
“Làm sao ngươi biết? !” Diệp Vân nhíu mày, tỉnh người lại.

Đoàn Dật Phong cũng khẽ nhíu mày.
“Phong ấn qua năm nghìn năm sẽ bị suy yếu”. Câu nói của Lạc Tâm Hồn khiến cho Diệp Vân và Đoàn Dật Phong đều kinh hãi.
“Làm sao ngươi biết?” Diệp Vân truy hỏi.
“Chúng ta có ghi chép”. Câu trả lời này của Lạc Tâm Hồn lại làm cho Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong ngờ nghệch hơn nữa. Ghi chép ư? Vạn Cổ Quật sao lại có ghi chép về những việc của Thanh Sơn? !
Diệp Vân trầm mặc xuống, liên kết tình huống lần đầu tiên Lạc Tâm Hồn xuất hiện ở Thanh Sơn cùng những chuyện đã xảy ra, trong lòng kinh ngạc nhận thấy, dường như Lạc Tâm Hồn đã sớm biết phía dưới Thanh Sơn có phong ấn, càng rõ ràng việc phong ấn sau năm ngàn năm sẽ bị suy yếu. Cho nên hắn mới đến Thanh Sơn giám thị, mà ma tộc cũng đang chờ thời điểm này để hành động.
Ma tộc vẫn luôn chờ đợi, trải qua quãng thời gian chờ đợi dài như thế, rốt cuộc cũng chờ được giờ khắc này. Bọn họ muốn phá vỡ phong ấn, giải phóng a vương! ! !
“Ngươi đã sớm biết người bị phong ấn chính là Ma vương à?” Diệp Vân trầm giọng hỏi.
“Không, mới đầu ta cũng không biết. Chưởng môn lệnh cho ta tới giám sát, sau đó những chuyện xảy ra khi đi cùng ngươi khiến lòng ta nghi ngờ, nên lúc trở về ta đã hỏi một người. Người đó nói cho ta biết”. Lạc Tâm Hồn trả lời như vậy.
Diệp Vân trầm mặc.
Năm nghìn năm, phong ấn Thanh Sơn năm nghìn năm lên tên Ma vương là bị ai phong đây?
“Biết người hạ phong ấn Thanh Sơn lên ma vương không?” Diệp Vân hỏi tiếp.
“Chiến thần của thiên giới”. Lạc Tâm Hồn trả lời, “Những chuyện khác ta không rõ lắm”.
Diệp Vân nhíu mày suy nghĩ về hiệp nghị đạt thành lúc đại chiến Tiên Ma năm đó, chuyện phong ấn ma vương là trước hay sau hiệp nghị đây? Nếu như là trước hiệp nghị, vậy tiên giới còn cần hiệp nghị làm gì? Ma vương đã bị phong ấn, tiên giới sẽ có năng lực tiêu diệt ma giới. Nếu như là sau hiệp nghị, lại càng không hợp lý, nếu đã đạt thành hiệp nghị, vì sao còn muốn tiến vào nơi phong ấn ma vương?
“Ngươi còn biết gì nữa không?” Diệp Vân trầm giọng hỏi.
“Còn gì nữa không”. Lạc Tâm Hồn nhỏ giọng nói, “Ngươi chờ một chút, ta lập tức đến đó”.
Còn chưa chờ Diệp Vân lên tiếng, truyền âm bùa đã bị ngừng.
Ánh mắt Lạc Tâm Hồn có chút lạnh lùng.
Đại chiến Tiên Ma năm ngàn năm trước, hình như không đơn giản như vậy.
Người phong ấn ma vương chính là một vị chiến thần, thế nhưng giới tính của vị chiến thần đó, là nữ!
Là vị chiến thần mạnh mẽ, xinh đẹp nhất lúc bấy giờ.
Mà khi người kia nói cho Lạc Tâm Hồn tin tức này, Lạc Tâm Hồn rõ ràng thấy được sự sùng bái cùng tình yêu say đắm trong mắt hắn! Người kia trước giờ vốn ẩn sâu trong Vạn Cổ Quật, tất cả mọi việc chưởng môn đều nghe hắn.
Thân phận của người kia rốt cuộc là gì? Hắn còn biết điều gì nữa?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương