Thiên Ma
Chương 105: Lời Nói Dối



Nét mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Diệp Vân nhìn Hồng Diệp từ trên xuống dưới một lượt, ngầm dùng thần thức nói chuyện với Huyền Vũ: “A, vậy sao, con cá này nặng bao nhiêu nha!”
“Chậc chậc, ngươi không biết sao”. Chẳng biết từ lúc nào Huyền Vũ lại biến thành phiên bản nhỏ chỉ bằng khoảng bàn tay, nó nằm trên đỉnh đầu Diệp Vân, gật gù đắc ý nói: “Bốn gia tộc lớn là Hồng Bạch Lam Tử, Bạch gia có tiếng trí tuệ thông minh, Lam gia có tiếng về nghề mộc, Tử gia thì có được vũ lực mạnh nhất, mà Hồng gia này, hắc hắc..”.
Huyền Vũ đột nhiên không nói, chỉ cười hắc hắc, tiếng cười của nó quả thật là đáng khinh đến cực điểm, Diệp Vân nghe thấy mà nổi da gà khắp người. Huyền Vũ chờ Diệp Vân cầu nó nói tiếp, nhưng Diệp Vân lại không hề mắc phải cái bẫy của nó, nàng ôm Huyền Vũ xuống khỏi đầu tùy tiện ném sang một bên, hướng về phía Hồng Diệp khẽ cười nói: “Hồng Diệp cô nương bệnh nặng mới khỏi, bên ngoài lại gió lớn, chúng ta vẫn là vào nhà nói đi, cô xem thế nào?”
“Này, tiểu tử thối nhà ngươi, sao không biết tôn trọng trưởng bối một chút gì cả!” Một lần nữa lại bò lên đầu Diệp Vân, Huyền Vũ thở phì phì túm lấy tóc nàng, Diệp Vân không để ý Huyền Vũ đang không ngừng kêu gào trong đầu mình, chỉ ôn nhu nhìn Hồng Diệp.
Hồng Diệp nâng mắt nhìn bầu trời càng ngày càng dày đặc những tia chớp, lại nhìn Diệp Vân bình tĩnh không nóng nảy sau khi nghe xong thân phận của mình khẽ mỉm cười, nàng dẫn theo đám Diệp Vân vào phòng.
Hoán Quân thấy Diệp Vân căn bản không nghe lọt lời mình, mà Hồng Diệp thậm kia thậm chí không thèm liếc nhìn hắn lấy một lần, cái cảm giác bị người khác không để ý tới giống như là có một con rắn độc bò trong lòng, Diệp Vân, sỉ nhục mà ngươi cho ta, sẽ có ngày ta đáp trả ngươi gấp bội. Hừ lạnh một tiếng, Hoán Quân không tình nguyện đi vào trong phòng.
“Ta biết, chỉ dựa vào một câu nói của ta khó mà khiến các ngươi tin được“. Mọi người đều tự tìm chỗ ngồi quanh bàn ình, Hồng Diệp nhìn chung quanh một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Diệp Vân, vẻ mặt thành khẩn nói: “Nguyện ý nghe ta kể chuyện xưa chứ?”.

“Được”. Diệp Vân lần thứ hai không để ý Huyền Vũ kêu gào, vung tay liền gạt nó khỏi đầu mình, hướng về phía Hồng Diệp hơi gật đầu nói: “Gia chủ của Hồng gia lại rơi vào tình cảnh này, chúng ta cần một lý do có thể khiến chúng ta tin phục. Hơn nữa, tại sao ngươi lại muốn giúp chúng ta?”.
“Chuyện này nói ra cũng dài”. Hồng Diệp nở nụ cười cay đắng: “Chẳng qua, nói đơn giản thì cũng đơn giản, không thoát khỏi hai chữ ‘quyền lợi’ “.
“Quyền lợi?” Diệp Vân không hiểu nhíu nhíu mày.
“Không phải vậy sao”. Giọng Hồng Diệp tràn đầy trào phúng: “Người người đều cho rằng quan hệ của bốn nhà Hồng Bạch Lam Tử thân thiết không thể phân, không gì phá nổi, bởi vì có tứ đại gia tộc, Trạch Dân quốc mới có thể tồn tại dưới lớp kết giới này, mọi người mới có tháng ngày phồn vinh yên ổn”.
“Kết giới?” Sắc mặt Diệp Vân có chút cổ quái, quốc gia này, quả thực là nhờ vào kết giới mà tồn tại sao. Nói như vậy, khi vừa đến đầm lầy gặp phải cấm chế…
“Đúng vậy, kết giới”. Hồng Diệp cười lạnh một tiếng: “Chỉ là Thổ Linh châu mà các người đang tìm, Trạch Dân quốc chúng ta là phải dựa vào Thổ Linh châu phóng ra kết giới mới có thể sống sót dưới này”.
“Cô..”.
“Ngươi nói như vậy để lừa ai”. Hoán Quân đột ngột ngắt lời Diệp Vân, mặt âm trầm hướng Hồng Diệp nói: “Theo như lời ngươi nói, nếu như không có Thổ Linh châu, quốc gia này liền xong đời, ngươi là tộc trưởng của Hồng gia, ngươi sẽ giúp chúng ta đi tìm linh châu?”
“Nếu như ngươi cũng trải qua mối hận diệt tộc, ngươi khẳng định sẽ không cảm thấy kỳ lạ”. Hồng Diệp cũng không hề tức giận với Hoán Quân, ngược lại trên mặt còn xuất hiện nụ cười, chỉ là nụ cười này quá gượng ép, trong nụ cười mang theo đau thương cùng oán hận khiến khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Diệp trở nên vặn vẹo.
“Diệt tộc? Dựa vào một nữ nhân làm tộc trưởng, cũng khó trách sẽ diệt tộc”. Hoán Quân đánh giá Hồng Diệp từ trên xuống dưới, xoay mặt đối diện Diệp Vân nói: “Ngươi còn lề mề cái gì, dù cho nàng ta thật sự là tộc trưởng của Hồng gia, nhưng tộc nàng cũng bị diệt rồi, có thể lấy cái gì đến giúp đỡ chúng ta. Chúng ta vẫn là nhanh vào thành, sau đó nghĩ cách lấy được linh châu”.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc căng thẳng. Thấy ba người Diệp Vân vẫn ngồi nguyên chỗ không động đậy, Hoán Quân vỗ bàn “Ba” một tiếng đứng lên, hướng Diệp Vân cười lạnh nói: “Diệp sư đệ đúng là cao giá, nếu ngươi đã không để lời của ta ở trong lòng, ta cũng lười ở chỗ này dùng mặt nóng áp mông lạnh, chúng ta liền ai đi đường nấy, tự dựa vào bản lĩnh của mình lấy Thổ linh châu”.
“Hoán sư huynh”. Diệp Vân đè nén không kiên nhẫn trong lòng, ngẩng đầu nhìn Hoán Quân: “Chúng ta còn chưa rõ tình hình thế nào, cho dù đi cũng là lần mò trong tối, bây giờ Hồng Diệp cô nương nguyện ý giúp đỡ chúng ta, hiểu biết một chút tình hình nơi này, mới có lợi”.
“Có lợi?”Hoán Quân nhìn qua lại giữa Diệp Vân cùng Hồng Diệp mấy lần, giọng nói kỳ quái: “Quả thực là có lợi, Hồng Diệp cô nương này đúng là một mỹ nhân nha”.
“Hoán sư huynh!”Diệp Vân đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Hoán Quân.
Từ lúc Hoán Quân nói Hồng gia có nữ nhân làm tộc trưởng mới bị diệt tộc, Hồng Thiên Phàm đã tức giận đỏ ngầu hai mắt, Hồng Diệp ở trong lòng hắn là tỷ tỷ hoàn mỹ nhất, tộc trưởng hoàn mỹ nhất, nếu như không phải những người đó đê tiện vô sỉ, tỷ tỷ sao có thể bị thương, làm sao sẽ phải trốn ở cạnh khu rừng cấm này.
Ánh mắt Hoán Quân nhìn Hồng Diệp kia, Hồng Thiên Phàm mặc dù không rõ ý tứ trong đó, có điều cũng không trở ngại việc cậu thấy được sự tà ác trong đó, dùng sức bỏ bàn tay Hồng Diệp đang giữ mình, Hồng Thiên Phàm tức giận trừng mắt Hoán Quân, trong miệng hô: “Tỷ, tỷ buông đệ ra, đệ… đệ phải cho tên này một bài học”.

“Ngươi muốn đánh ta?” Hoán Quân ha ha phá lên cười, lúc này trường kiếm ‘xoát’ một tiếng ra khỏi vỏi, lấy kiếm chỉ vào Hồng Thiên Phàm, Hoán Quân khinh thường nói: “Ta cho phép ngươi chọn chết như thế nào”.
“Hoán sư huynh”. Diệp Vân trong mắt cũng hiện lên tức giận, đi về phía bên cạnh hai bước, đem hai tỷ đệ Hồng Thiên Phàm che ở phía sau, ba ngón tay tùy ý chặn lại mũi kiếm trước mắt, âm thầm vận chuyện linh lực, bước về phía trước một bước, bàn tay vung lên ép thanh kiếm quay trở về vỏ như ban đầu.
Hoán Quân trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Vân, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng, sao có thể, Diệp Vân này sao có thể chỉ vung tay đã có thể khiến kiếm của hắn cắm trở lại vỏ kiếm, kiếm của hắn một khi ra khỏi vỏ, cho dù là sư tôn ra tay, cũng phải dùng tới mấy chiêu mới có thể buộc hắn cất kiếm.
“Hoán sư huynh”. Diệp Vân lạnh lùng nhìn Hoán Quân: “Là người phải hiểu được tôn trọng người khác, như vậy, cũng sẽ nhận được sự tôn trọng từ người khác. Mong Hoán sư huynh tự trọng”.
“Tốt, rất tốt! Các ngươi ỷ nhiều người khi dễ chúng ta ít, hừ, ta đi là được, ta sẽ chờ xem, chờ khi quay về ngươi làm thế nào để cho Thiết Huyết môn chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!” Hoán Quân xanh mặt quay người đi ra khỏi phòng.
Diệp Vân giật giật khóe miệng, lại không hề liếc nhìn Hoán Quân thêm một lần, một lần nữa ngồi xuống, cười híp mắt hỏi Hồng Diệp: “Người chướng mắt này đi cũng tốt, Hồng Diệp cô nương, mời cô tiếp tục nói về chuyện của mình đi”.
Hồng Diệp nhìn hai mắt Diệp Vân, đột nhiên hì hì cười ra tiếng: “Ngươi người này, quả đúng là thú vị, được rồi, ngươi muốn nghe cái gì, ta đều nói cho ngươi nghe”.
Lạc Tâm Hồn túm lấy Thanh Long, sử dụng thần thức nói : “Đi, đuổi theo tên kia, ta cho phép ngươi tùy tiện chơi đùa”.
Thanh Long có chút không tình nguyện vặn vẹo thân mình: “Ta muốn nghe chuyện xưa”.
Lạc Tâm Hồn kéo Thanh Long lên, tiện tay ném ra ngoài cửa: “Chờ đi trở về, ngươi muốn ăn cái gì, ta cũng cho ngươi cái đó”.
Thanh Long vừa nổi giận một chút đã biến mất sạch, nghĩ đến sau này có thể nằm trong đống táo, móng trái một quả vuốt phải một quả, muốn ăn bao nhiêu thì ăn quá là hạnh phúc, Thanh Long gào khóc bay vọt theo hướng Hoán Quân rời đi.
Đoàn Dật Phong lạnh nhạt liếc nhìn Lạc Tâm Hồn, không đợi hắn nói cái gì, Thủy nhi cùng hắn tâm linh tương thông cũng hừ lạnh một tiếng: “Ta liền biết, nơi nào có Diệp Vân này cũng toàn phiền phức”.
Không đợi Đoàn Dật Phong nói tiếp, Thủy nhi giẫm chân, bay nhanh đi theo.
Sắc trời, dần dần tối xuống, chờ Thanh Long và Thủy nhi trở về, Hồng Diệp cũng đã kể xong chuyện xưa.
Hồng Diệp hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hồng gia ta từ trên xuống dưới mấy nghìn mạng người, bọn họ nhất định nợ máu phải trả bằng máu”.
Diệp Vân trầm mặc hồi lâu, nhìn Hồng Diệp nhẹ giọng nói: “Nguyện vọng của ngươi, chính là muốn Trạch Dân quốc chôn cùng Hồng gia các người?”

Hồng Diệp thân thể hơi run rẩy.
“Cho dù, cái giá là phải hy sinh vô số sinh mệnh vô tội?” Diệp Vân vươn tay, đặt lên tay Hồng Diệp, nhẹ nhàng cầm: “Ngươi thực sự, muốn như vậy sao?”
“Sẽ không, ta biết khống chế linh châu thế nào, ta chắc chắn sẽ không thất bại“. Hồng Diệp kích động lớn tiếng kêu về phía Diệp Vân : “Ta chỉ là muốn làm cho tam đại thế gia kia chôn cùng Hồng gia, ta nói rồi, bọn họ là sợ hãi nếu quay trở lại mặt đất sẽ không thể khống chế được Trạch Dân quốc, vì thế mới phá hủy Hồng gia đưa ra chủ trương quay về mặt đất, một khi xong chuyện, linh châu thuộc về các ngươi, khi mất đi linh châu kết giới của Trạch Dân quốc cũng sẽ bị phá hủy, đến lúc đó, Trạch Dân quốc sẽ một lần nữa trở lại mặt đất, cũng sẽ không khiến nó bị hủy diệt“.
Diệp Vân nhìn sâu vào mắt Hồng Diệp: “Chỉ cần ngươi nói là thật, nguyện vọng của ngươi, ta giúp ngươi thực hiện”.
Hồng Diệp nhắm mắt lại hít một hơi thật dài, đợi đến tình tự bình tĩnh trở lại, mở mắt ra nhìn Diệp Vân khẽ gượng cười: “Ngồi lâu như vậy, hẳn là các ngươi cũng khát nước rồi, các ngươi ngồi đợi một lát, ta đi pha trà”.
“Tỷ, để đệ làm”. Hồng Thiên Phàm vội vàng đứng lên, đi theo sau Hồng Diệp ra khỏi phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại có ba người ngồi yên lặng, Bạch Hổ nằm trên vai Diệp Vân ngáy khò khè, Huyền Vũ đảo tròn hai mắt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Nàng ta nói dối!” Lạc Tâm Hồn đột nhiên mở miệng.
Đoàn Dật Phong sờ sờ Thủy nhi ngồi xổm trên đầu gối mình, thấp giọng nói: “Ta cũng cho là như thế”.
“Ta biết nàng đang dối”. Diệp Vân liếc nhìn cánh cửa phòng bếp đối diện, thở dài: “Cho dù nàng ta thực sự oán hận ba nhà Bạch Lam Tử, thế nhưng, nàng yêu quốc gia này. Khả năng duy nhất là, nàng ta quả thực là có ý định lấy Thổ Linh châu, này, chúng ta có thể lợi dụng điểm này”.
Lạc Tâm Hồn nhìn Diệp Vân, hơi nhíu mày lại: “Quá nguy hiểm”.
Đoàn Dật Phong tán thành gật gật đầu.
“Ta lại cảm thấy cũng sẽ không gặp gỡ cái gì nguy hiểm”. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, đè nén bất an không ngừng nổi lên trong lòng, lẩm bẩm nói: “Ta lại có cảm giác, chỉ sợ chúng ta lấy được linh châu, nguy hiểm mới bắt đầu”.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương