Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên
-
Chương 28: Thiên long tự
“Phụ thân, ta có ý này.” Đoàn Dự trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, nói với Đoàn Chính Thuần.”
Đúng lúc Đoàn Chính Thuần chưa biết xử trí thế nào, nghe thấy con trai chủ động bày mưu, liền mừng rỡ nói: “Nói mau nói mau!”
Đoàn Dự nhìn A Tử đang kêu góc một cái, gãi gãi đầu, nói: “Biện pháp này của ta kỳ thực rất đơn giản, chỉ sợ nói ra phụ thân sẽ lại mắng ta ngốc. Ta nghĩ tiểu muội muội như thế này, có lẽ là bị tâm ma ảnh hưởng, chẳng bằng đưa nàng đến Thiên Long Tự đi, để Phật pháp giáo hóa nàng, nói không chừng nàng sẽ hiểu ra mọi chuyện, không đi nhầm đường nữa.”
Đoàn thị và Phật giáo có liên hệ sâu xa, nhiều vị hoàng đế đang đương nhiệm cũng đến xuất gia ở Thiên Long Tự, chủ ý này của Đoàn Dự tuy rằng có chút ngờ nghệch, nhưng cũng có thể nói là biện pháp tốt nhất.
Đoàn Chính Thuần suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nói: “Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có thể dùng Phật pháp để giảm bớt tội nghiệt cho nàng. Nàng chung quy vẫn còn nhỏ, hi vọng làm vậy có thể khiến nàng cải tà quy chính.”
A Tử nghe thấy liền hoảng hốt, vội vàng túm tay áo Đoàn Chính Thuần, nói: “Phụ thân! Ta không muốn làm ni cô…”
“Ai bảo cho con làm ni cô?” Đoàn Chính Thuần dở khóc dở cười, vẫy tay kêu một nha hoàn biết võ công đến, “Ngươi thu dọn toàn bộ hành lí của cô nương ném đi, một chút cũng không được giữ lại. Sau đó sai người đưa nàng đến Thiên Long Tự, về sau không được rời khỏi nàng nửa bước, nếu ta còn thấy nàng nuôi dưỡng độc vật, ta sẽ hỏi tội ngươi đầu tiên.”
Hắn lại nghĩ một chút, liền sử dụng Nhất Dương Chỉ đánh nát Thần Mộc Vương Đỉnh, ngay cả những con độc vật bên trong cũng tan thành khói bụi “Độc vật như thế này, giữ lại cũng chỉ hại người, không bằng hủy đi sạch sẽ.”
Lại nhìn hai người Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục, Đoàn Chính Thuần có chút băn khoăn, không biết phải bù đắp cho hai người này thế nào mới phải. Hắn lại cũng không biết vì sao, đều là con gái của mình, mà A Tử lại rơi vào tình trạng này, trong khi Vương Ngữ Yên vẫn trong sáng thông minh…Giờ phút này, Trấn Nam vương cũng chỉ lờ mờ hiểu được sinh mà không dưỡng sẽ tạo nên phiền toái khiến người ta muốn hối cũng chẳng kịp.
“Sáng sớm ngày mai ta tụ tập Ngư Tiều Canh Độc, tứ đại thị vệ để thương lượng việc với phái Tinh Túc. Mấy ngày này các ngươi cứ nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Đoàn Chính Thuần liền lắc đầu thở dài, bỏ đi.
Hắn đi rồi, để lại ba người Đoàn Dự, Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục. Đoàn Dự lại có cảm giác mình là kẻ dư thừa, trong lòng cũng phiền muộn không biết làm thế nào. Mà Vương Ngữ Yên thấy hắn có chút mất mát, lại nhớ tới hôm nay hắn đã che chở cho mình, liền ôn nhu nói: “Dự ca ca, huynh có thích Kinh Dịch không?”
Đoàn Dự gật đầu không ngừng: “Đương nhiên thích rồi!”
Vương Ngữ Yên cười nói: “Hôm nay trễ rồi, sáng mai vẫn là nên ngủ thêm một chút. Như vậy đi, giữa trưa sau ngày mai huynh tới tìm ta, chúng ta nói một chút là sáu mươi tư quẻ Kinh Dịch.”
Vừa nghe nàng nói muốn cùng hắn thảo luận về Kinh Dịch Bát Quái, nỗi mất mát trong lòng Đoàn Dự liền bay đi đâu mất. Hắn vui mừng một hồi lâu, sau đó mới cáo từ.
“Thế nào, muội muốn dạy hắn Lăng Ba Vi Bộ?” Mộ Dung Phục đỡ nàng trở về phòng.
“Nếu như hôm nay không có hắn, muội sợ rằng đã bị Đoàn Diên Khánh cho một chưởng xuyên tim rồi.” Vương Ngữ Yên rót một chén trà, đưa cho Mộ Dung Phục, “Nếu như phái Tinh Túc thật sự đánh tới đây, lại vạn nhất bên cạnh hắn không có người, muốn giữ mạng cho hắn thì phải để hắn học Lăng Ba Vi Bộ.”
Mộ Dung Phục cầm chén trà kia uống hết một hơi, sau đó liền như cười như không, nói: “Dự ca ca?”
“Huynh ngay cả cái này cũng ăn dấm chua?” Vương Ngữ Yên xấu hổ nhìn hắn, “Hắn là ca ca ruột của ta.”
Nàng nhấn rất mạnh vào chữ “ruột”. Mộ Dung Phục nhìn nàng một lúc lâu, sau đó gật đầu nói: “Ừ, hắn là ca ca ruột của ngươi. Ta không ăn dấm chua với hắn.”
“Biểu ca thật ngoan.” Vương Ngữ Yên cười tủm tỉm ngồi trên giường, nghe xong lời của hắn liền chui vào chăn.
Ánh mắt Mộ Dung Phục lưu luyến trên mặt nàng một lúc lâu, sau đó thở dài trở về phòng. Lại không ngờ Vương Ngữ Yên vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn.
“Biểu ca, đêm nay huynh ở đây canh chừng được không?” Vương Ngữ Yên kéo chăn lên cao tận đầu, chỉ để lộ ra hai con mắt, nhỏ giọng nói, “Trong phòng huynh vừa rồi có thật nhiều con rết con cóc nha, rất bẩn…Huynh đừng trở về mà.”
Đêm nay nàng nhìn thấy Đoàn Diên Khánh và Đoàn Dự sinh li, lại nghĩ tới nàng và Mộ Dung Phục suýt nữa thì tử biệt, liền không muốn để hắn đi khỏi tầm mắt. Nàng chỉ cần, dù cho trời đất có đảo điên, thì vẫn có hắn nắm tay cùng đi.
Sau khi trải qua kiếp nạn này, Mộ Dung Phục cũng rất luyến tiếc để nàng rời xa tầm mắt của bản thân. Nhưng là cùng giường chung gối —-
Hắn ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đánh giá hơi cao định lực của ta đấy.”
Vương Ngữ Yên mặt đỏ hồng, nhưng bàn tay nắm góc áo hắn vẫn không chịu buông. “Ta…Ta…luyến tiếc huynh…”
Mộ Dung Phục không nói gì, chỉ yên lặng ngồi lại bên giường.
Vương Ngữ Yên nhỏ giọng hoan hô, sau đó xoay người lăn vào trong lòng hắn, dựa đầu lên đùi hắn để ngủ.
“Còn nhớ hồi ngươi còn nhỏ, cùng thích gối đầu lên đùi ta.” Mộ Dung Phục nở nụ cười ấp áp.
“Ừ, có lúc là mọi người đang nói chuyện, ta bất tri bất giác liền ngủ luôn.” Nhớ tới lúc ấy cùng A Châu A Bích chơi đùa, Vương Ngữ Yên thở dài, “A Châu tỷ tỷ rõ ràng là một cô nương tốt, vậy mà muội muội ruột thịt của tỷ ấy lại…”
Mộ Dung Phục nắm lấy những ngón tay mềm mại tinh xảo của nàng, chậm rãi nói: “Cái này cũng không kỳ quái. Ngươi nhìn vị Nguyễn phu nhân kia xem, chính là loại người ngoài mềm trong cứng, ánh mắt sắc bén, nhất định cũng rất thủ đoạn. Mà phẩm cách đó của nàng, nếu sinh trưởng ở nhà chúng ta, thì sẽ thành A Châu; mà sinh trưởng ở phái Tinh Túc, thì sẽ thành A Tử. Bọn họ đều giống nhau là thông minh kiên cường, chẳng qua là một chính một tà, tựa như người ta vẫn nói ‘chu, chính sắc. Tử, gian sắc chi hiếu giả. Ố kì tà hiếu dĩ loạn chính sắc.’ (Đỏ là sắc chính, tử là chỉ kẻ thích sắc màu trung gian. Ghét cái sở thích tà ác làm loạn cả sắc màu chính)…Ngươi làm gì mà nhìn chằm chằm ta?”
Vương Ngữ Yên không hề chớp mắt nhìn hắn, lộ ra một nụ cười vô cùng thoả mãn: “Biểu ca, ta cảm thấy huynh thật tốt. Lại còn thông minh, đẹp trai, không ai được như huynh.”
Lời này nói ra tuy có chút đột ngột, nhưng lại là lời tâm huyết của Vương Ngữ Yên, cho nên khi nàng thốt ra, tự nhiên vô cùng. Mà trên đời này, có cái gì có thể khiến cho nam nhân nhiệt huyết dâng trào hơn sự ca ngợi và sùng bái của cô nương mình yêu đâu?
Mộ Dung Phục kinh ngạc nhìn nàng trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng áp môi mình phủ lên môi nàng.
Thoang thoảng hương thơm, ôn nhu ngọt lành. Hắn từng vô số lần thầm tưởng tượng, bảo bối của hắn khi lớn lên sẽ có hương vị gì, bây giờ mới biết, chân thật so với trong tưởng tượng của hắn còn tốt đẹp hơn gấp trăm lần, khiến cho cả thể xác và tinh thần của hắn đều như si như túy.
Vương Ngữ Yên “ngô” một tiếng, mặc cho hắn ôn nhu liếm ướt môi nàng trong chốc lát, sau đó liền nhu thuận hé mở đôi môi. Cảm giác được nàng thuận theo, Mộ Dung Phục trong lòng lửa nóng càng cháy càng mạnh, kìm lòng không được đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của nàng, bắt lấy cái lưỡi thơm tho ôn nhuyễn của nàng, nhịn không được gắt gao làm sâu thêm nụ hôn, luyến tiếc không rời.
Hắn càng hôn càng sâu, cũng càng hôn càng mạnh, khiến cho Vương Ngữ Yên cũng đầu váng mắt hoa.
Mộ Dung Phục chỉ cảm thấy hô hấp của bản thân đã bắt đầu rối loạn, trên người cũng càng ngày càng nóng, thầm hô một tiếng không tốt, vội vàng cố gắng tự khống chế, thở phì phò, cắn chặt răng: “Muội là đồ tiểu trứng thối! Nếu không phải hôm nay trên người muội có thương tích thì hôm nay ta đã muốn…”
Hắn nỗ lực điều hòa tâm tình, xoay người lại không dám nhìn nàng, đau khổ nói: “Ta vẫn là nên quay về phòng mình thôi, nếu không nhất định đêm nay sẽ không ngủ được.”
Vương Ngữ Yên trong mắt mờ mịt hơi nước, nàng thở hổn hển trong chốc lát, đến lúc bình thường trở lại liền bắt đầu bỡn cợt cười: “Nếu không, muội điểm huyệt ngủ của huynh nhá?”
Mộ Dung Phục cảm thấy không nên ở trong phòng nàng lâu nữa, mặt trầm xuống định ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không đấu nổi sự nhõng nhẽo của nàng, nên đành phải ở lại.
Hắn phụng phịu nằm xuống bên cạnh nàng, cũng không thèm nhìn nàng. Vương Ngữ Yên cố tình muốn trêu hắn, liền hỏi: “Đúng rồi, A Tử kia, có phải là thích huynh rồi không?”
Mộ Dung Phục hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, chìa cho nàng mỗi cái lưng, nói: “Làm gì thích ta, chẳng qua là thích Bắc Minh Thần Công thôi, cho nên mới cố ý dùng độc trùng để dọa ta, đến lúc thấy ta không cầu xin tha thứ, nàng ta liền thất vọng vô cùng. Nữ hài tử nhà các ngươi tuy rằng thiện ác khác nhau, nhưng đều rất bướng bỉnh.”
Thấy hắn có chút tức giận, Vương Ngữ Yên vội vàng ngọt ngào xoa dịu: “Biểu ca tốt, huynh đừng mất hứng mà…Yên nhi không nói nữa, được không?” Thấy hắn không trả lời, liền tựa đầu vào lưng hắn, lấy mặt cọ lại cọ.
Kỳ thực Mộ Dung Phục không hề tức giận, chẳng qua đang phải không ngừng đấu tranh tư tưởng, nên mới giả bộ như thế với Vương Ngữ Yên. Thực ra mà nói, nếu bây giờ hắn muốn nàng, cũng không phải là không thể. Chỉ là người trong võ lâm phần lớn đối với kinh mạch đều hiểu biết sâu sắc, phàm đã hành tẩu giang hồ lâu, nhiều khi chỉ cần liếc mắt đã biết được đâu là thiếu nữ, đâu là đàn bà. Mà hắn thì coi Vương Ngữ Yên như báu vật, tự nhiên cũng không muốn nàng bị người ta khinh thường, cho nên đành phải tự khống chế bản thân.
Vương Ngữ Yên nào đâu biết được cân nhắc trong lòng hắn, nàng cũng không phải nữ nhi cổ đại truyền thống, cho nên không muốn che dấu tình cảm của bản thân, nàng cảm thấy bởi vì có hắn ở bên cạnh thì cảm thấy hạnh phúc, cũng rất an toàn, cho nên nếu hắn thật sự muốn làm, nàng cũng sẽ không phản đối. Hơn nữa, theo thời gian, nàng đối với Mộ Dung Phục càng lúc càng ưng ý. Lúc còn nhỏ, chính nàng đã nỗ lực hướng Mộ Dung Phục vào con đường làm người chân chính, cho nên bây giờ, nàng rất thỏa mãn muốn nép vào dưới cánh chim của hắn.
Nếu nói hai người này là hai cái cây, vậy thì rễ của hai cây này từ lâu đã quấn quít cùng một chỗ, không thể tách rời nữa rồi.
Hai người nói vài câu, sau đó Vương Ngữ Yên liền nhịn cười điểm huyệt ngủ của hắn, lại tựa vào sau lưng hắn. Nghe tiếng hô hấp vững vàng của Mộ Dung Phục, trên mặt nàng nở một nụ cười ngọt ngào, cũng dần dần nhắm mắt lại.
Đêm nay, có người cô đơn trong gió, có người trằn trọc không yên, lại có người mười ngón tay đan chặt vào nhau, ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.
Giữa trưa ngày hôm sau, Đoàn Dự quả nhiên vô cùng cao hứng đến tìm Vương Ngữ Yên nghiên cứu và thảo luận Kinh Dịch. Vương Ngữ Yên cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười bảo Mộ Dung Phục ra trước sân viện biểu diễn một lần Lăng Ba Vi Bộ cho Đoàn Dự xem. Sau khi đi hết tám tám sáu mươi tư quẻ, Mộ Dung Phục vừa vặn quay về chỗ cũ.
“Bộ pháp này rất tinh diệu!” Đoàn Dự tuy rằng không hiểu võ công, nhưng đối với thế trận bát quái lại rất quen thuộc, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn ra bộ pháp này là dựa theo biến hóa trong sáu mươi tư quẻ Phục Hi.
“Nếu chỉ nhìn trên giấy thì không thể thấy hết mọi sự, cho nên ca ca đã muốn nghiên cứu Kinh Dịch, sao không tự mình thử xem?” Vương Ngữ Yên cười nói, “Vừa để rẻn luyện thân thể khỏe mạnh, lại có thể hiểu được biến ảo trong Kinh Dịch. Môn võ công này, muội nghĩ huynh không có lí do gì mà từ chối học cả.”
Đoàn Dự chán ghét tập võ, bởi vì hắn sử dụng góc độ của người ngoài nghề để nhìn, cảm thấy đó chỉ là cử chỉ hành vi lỗ mãng chém chém giết giết, không hợp với phong thái nhã nhặn của mình. Hiện giờ thấy hai người họ biểu diễn bộ pháp này, bên trong ẩn chứa học vấn cao thâm, cảm thấy không thua gì một quyển sách.
Hơn nữa Mộ Dung Phục lại chỉ vài cái phương vị trong bát quái, như “Thiên Lôi Vô Vọng” và “Lôi Trạch Quy Muội”, nói về sự tinh xảo trong khai thừa chuyển hợp. Càng nghe, Đoàn Dự càng không khỏi tán thưởng không ngớt, liền kìm lòng không được cũng học theo bọn họ đạp thử vài bước, mới thấm thía câu “học đi đôi với hành.”
Bởi vì Đoàn Dự chưa từng học võ công bao giờ, cho nên mới luyện một hai canh giờ, sức lực đã cạn kiệt, mồ hôi chảy ròng ròng. Hắn nhìn Mộ Dung Phục vẫn tác phong nhanh nhẹn, tinh thần sảng khoái, trong lòng hơi có chút không cam tâm tình nguyện. Hắn từ nhỏ ở bên cạnh đã không có nam tử cùng tuổi chơi đùa, trên dưới vương phủ luôn đối với hắn “cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa”, cho nên bây giờ gặp phải thiếu niên cao thủ như Mộ Dung Phục, liền không khỏi có chút bội phục, cùng nảy sinh ý niệm muốn sánh vai với hắn, thậm chí vượt lên trên hắn.
Đúng lúc Đoàn Chính Thuần chưa biết xử trí thế nào, nghe thấy con trai chủ động bày mưu, liền mừng rỡ nói: “Nói mau nói mau!”
Đoàn Dự nhìn A Tử đang kêu góc một cái, gãi gãi đầu, nói: “Biện pháp này của ta kỳ thực rất đơn giản, chỉ sợ nói ra phụ thân sẽ lại mắng ta ngốc. Ta nghĩ tiểu muội muội như thế này, có lẽ là bị tâm ma ảnh hưởng, chẳng bằng đưa nàng đến Thiên Long Tự đi, để Phật pháp giáo hóa nàng, nói không chừng nàng sẽ hiểu ra mọi chuyện, không đi nhầm đường nữa.”
Đoàn thị và Phật giáo có liên hệ sâu xa, nhiều vị hoàng đế đang đương nhiệm cũng đến xuất gia ở Thiên Long Tự, chủ ý này của Đoàn Dự tuy rằng có chút ngờ nghệch, nhưng cũng có thể nói là biện pháp tốt nhất.
Đoàn Chính Thuần suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nói: “Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có thể dùng Phật pháp để giảm bớt tội nghiệt cho nàng. Nàng chung quy vẫn còn nhỏ, hi vọng làm vậy có thể khiến nàng cải tà quy chính.”
A Tử nghe thấy liền hoảng hốt, vội vàng túm tay áo Đoàn Chính Thuần, nói: “Phụ thân! Ta không muốn làm ni cô…”
“Ai bảo cho con làm ni cô?” Đoàn Chính Thuần dở khóc dở cười, vẫy tay kêu một nha hoàn biết võ công đến, “Ngươi thu dọn toàn bộ hành lí của cô nương ném đi, một chút cũng không được giữ lại. Sau đó sai người đưa nàng đến Thiên Long Tự, về sau không được rời khỏi nàng nửa bước, nếu ta còn thấy nàng nuôi dưỡng độc vật, ta sẽ hỏi tội ngươi đầu tiên.”
Hắn lại nghĩ một chút, liền sử dụng Nhất Dương Chỉ đánh nát Thần Mộc Vương Đỉnh, ngay cả những con độc vật bên trong cũng tan thành khói bụi “Độc vật như thế này, giữ lại cũng chỉ hại người, không bằng hủy đi sạch sẽ.”
Lại nhìn hai người Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục, Đoàn Chính Thuần có chút băn khoăn, không biết phải bù đắp cho hai người này thế nào mới phải. Hắn lại cũng không biết vì sao, đều là con gái của mình, mà A Tử lại rơi vào tình trạng này, trong khi Vương Ngữ Yên vẫn trong sáng thông minh…Giờ phút này, Trấn Nam vương cũng chỉ lờ mờ hiểu được sinh mà không dưỡng sẽ tạo nên phiền toái khiến người ta muốn hối cũng chẳng kịp.
“Sáng sớm ngày mai ta tụ tập Ngư Tiều Canh Độc, tứ đại thị vệ để thương lượng việc với phái Tinh Túc. Mấy ngày này các ngươi cứ nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Đoàn Chính Thuần liền lắc đầu thở dài, bỏ đi.
Hắn đi rồi, để lại ba người Đoàn Dự, Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục. Đoàn Dự lại có cảm giác mình là kẻ dư thừa, trong lòng cũng phiền muộn không biết làm thế nào. Mà Vương Ngữ Yên thấy hắn có chút mất mát, lại nhớ tới hôm nay hắn đã che chở cho mình, liền ôn nhu nói: “Dự ca ca, huynh có thích Kinh Dịch không?”
Đoàn Dự gật đầu không ngừng: “Đương nhiên thích rồi!”
Vương Ngữ Yên cười nói: “Hôm nay trễ rồi, sáng mai vẫn là nên ngủ thêm một chút. Như vậy đi, giữa trưa sau ngày mai huynh tới tìm ta, chúng ta nói một chút là sáu mươi tư quẻ Kinh Dịch.”
Vừa nghe nàng nói muốn cùng hắn thảo luận về Kinh Dịch Bát Quái, nỗi mất mát trong lòng Đoàn Dự liền bay đi đâu mất. Hắn vui mừng một hồi lâu, sau đó mới cáo từ.
“Thế nào, muội muốn dạy hắn Lăng Ba Vi Bộ?” Mộ Dung Phục đỡ nàng trở về phòng.
“Nếu như hôm nay không có hắn, muội sợ rằng đã bị Đoàn Diên Khánh cho một chưởng xuyên tim rồi.” Vương Ngữ Yên rót một chén trà, đưa cho Mộ Dung Phục, “Nếu như phái Tinh Túc thật sự đánh tới đây, lại vạn nhất bên cạnh hắn không có người, muốn giữ mạng cho hắn thì phải để hắn học Lăng Ba Vi Bộ.”
Mộ Dung Phục cầm chén trà kia uống hết một hơi, sau đó liền như cười như không, nói: “Dự ca ca?”
“Huynh ngay cả cái này cũng ăn dấm chua?” Vương Ngữ Yên xấu hổ nhìn hắn, “Hắn là ca ca ruột của ta.”
Nàng nhấn rất mạnh vào chữ “ruột”. Mộ Dung Phục nhìn nàng một lúc lâu, sau đó gật đầu nói: “Ừ, hắn là ca ca ruột của ngươi. Ta không ăn dấm chua với hắn.”
“Biểu ca thật ngoan.” Vương Ngữ Yên cười tủm tỉm ngồi trên giường, nghe xong lời của hắn liền chui vào chăn.
Ánh mắt Mộ Dung Phục lưu luyến trên mặt nàng một lúc lâu, sau đó thở dài trở về phòng. Lại không ngờ Vương Ngữ Yên vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn.
“Biểu ca, đêm nay huynh ở đây canh chừng được không?” Vương Ngữ Yên kéo chăn lên cao tận đầu, chỉ để lộ ra hai con mắt, nhỏ giọng nói, “Trong phòng huynh vừa rồi có thật nhiều con rết con cóc nha, rất bẩn…Huynh đừng trở về mà.”
Đêm nay nàng nhìn thấy Đoàn Diên Khánh và Đoàn Dự sinh li, lại nghĩ tới nàng và Mộ Dung Phục suýt nữa thì tử biệt, liền không muốn để hắn đi khỏi tầm mắt. Nàng chỉ cần, dù cho trời đất có đảo điên, thì vẫn có hắn nắm tay cùng đi.
Sau khi trải qua kiếp nạn này, Mộ Dung Phục cũng rất luyến tiếc để nàng rời xa tầm mắt của bản thân. Nhưng là cùng giường chung gối —-
Hắn ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đánh giá hơi cao định lực của ta đấy.”
Vương Ngữ Yên mặt đỏ hồng, nhưng bàn tay nắm góc áo hắn vẫn không chịu buông. “Ta…Ta…luyến tiếc huynh…”
Mộ Dung Phục không nói gì, chỉ yên lặng ngồi lại bên giường.
Vương Ngữ Yên nhỏ giọng hoan hô, sau đó xoay người lăn vào trong lòng hắn, dựa đầu lên đùi hắn để ngủ.
“Còn nhớ hồi ngươi còn nhỏ, cùng thích gối đầu lên đùi ta.” Mộ Dung Phục nở nụ cười ấp áp.
“Ừ, có lúc là mọi người đang nói chuyện, ta bất tri bất giác liền ngủ luôn.” Nhớ tới lúc ấy cùng A Châu A Bích chơi đùa, Vương Ngữ Yên thở dài, “A Châu tỷ tỷ rõ ràng là một cô nương tốt, vậy mà muội muội ruột thịt của tỷ ấy lại…”
Mộ Dung Phục nắm lấy những ngón tay mềm mại tinh xảo của nàng, chậm rãi nói: “Cái này cũng không kỳ quái. Ngươi nhìn vị Nguyễn phu nhân kia xem, chính là loại người ngoài mềm trong cứng, ánh mắt sắc bén, nhất định cũng rất thủ đoạn. Mà phẩm cách đó của nàng, nếu sinh trưởng ở nhà chúng ta, thì sẽ thành A Châu; mà sinh trưởng ở phái Tinh Túc, thì sẽ thành A Tử. Bọn họ đều giống nhau là thông minh kiên cường, chẳng qua là một chính một tà, tựa như người ta vẫn nói ‘chu, chính sắc. Tử, gian sắc chi hiếu giả. Ố kì tà hiếu dĩ loạn chính sắc.’ (Đỏ là sắc chính, tử là chỉ kẻ thích sắc màu trung gian. Ghét cái sở thích tà ác làm loạn cả sắc màu chính)…Ngươi làm gì mà nhìn chằm chằm ta?”
Vương Ngữ Yên không hề chớp mắt nhìn hắn, lộ ra một nụ cười vô cùng thoả mãn: “Biểu ca, ta cảm thấy huynh thật tốt. Lại còn thông minh, đẹp trai, không ai được như huynh.”
Lời này nói ra tuy có chút đột ngột, nhưng lại là lời tâm huyết của Vương Ngữ Yên, cho nên khi nàng thốt ra, tự nhiên vô cùng. Mà trên đời này, có cái gì có thể khiến cho nam nhân nhiệt huyết dâng trào hơn sự ca ngợi và sùng bái của cô nương mình yêu đâu?
Mộ Dung Phục kinh ngạc nhìn nàng trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng áp môi mình phủ lên môi nàng.
Thoang thoảng hương thơm, ôn nhu ngọt lành. Hắn từng vô số lần thầm tưởng tượng, bảo bối của hắn khi lớn lên sẽ có hương vị gì, bây giờ mới biết, chân thật so với trong tưởng tượng của hắn còn tốt đẹp hơn gấp trăm lần, khiến cho cả thể xác và tinh thần của hắn đều như si như túy.
Vương Ngữ Yên “ngô” một tiếng, mặc cho hắn ôn nhu liếm ướt môi nàng trong chốc lát, sau đó liền nhu thuận hé mở đôi môi. Cảm giác được nàng thuận theo, Mộ Dung Phục trong lòng lửa nóng càng cháy càng mạnh, kìm lòng không được đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của nàng, bắt lấy cái lưỡi thơm tho ôn nhuyễn của nàng, nhịn không được gắt gao làm sâu thêm nụ hôn, luyến tiếc không rời.
Hắn càng hôn càng sâu, cũng càng hôn càng mạnh, khiến cho Vương Ngữ Yên cũng đầu váng mắt hoa.
Mộ Dung Phục chỉ cảm thấy hô hấp của bản thân đã bắt đầu rối loạn, trên người cũng càng ngày càng nóng, thầm hô một tiếng không tốt, vội vàng cố gắng tự khống chế, thở phì phò, cắn chặt răng: “Muội là đồ tiểu trứng thối! Nếu không phải hôm nay trên người muội có thương tích thì hôm nay ta đã muốn…”
Hắn nỗ lực điều hòa tâm tình, xoay người lại không dám nhìn nàng, đau khổ nói: “Ta vẫn là nên quay về phòng mình thôi, nếu không nhất định đêm nay sẽ không ngủ được.”
Vương Ngữ Yên trong mắt mờ mịt hơi nước, nàng thở hổn hển trong chốc lát, đến lúc bình thường trở lại liền bắt đầu bỡn cợt cười: “Nếu không, muội điểm huyệt ngủ của huynh nhá?”
Mộ Dung Phục cảm thấy không nên ở trong phòng nàng lâu nữa, mặt trầm xuống định ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không đấu nổi sự nhõng nhẽo của nàng, nên đành phải ở lại.
Hắn phụng phịu nằm xuống bên cạnh nàng, cũng không thèm nhìn nàng. Vương Ngữ Yên cố tình muốn trêu hắn, liền hỏi: “Đúng rồi, A Tử kia, có phải là thích huynh rồi không?”
Mộ Dung Phục hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, chìa cho nàng mỗi cái lưng, nói: “Làm gì thích ta, chẳng qua là thích Bắc Minh Thần Công thôi, cho nên mới cố ý dùng độc trùng để dọa ta, đến lúc thấy ta không cầu xin tha thứ, nàng ta liền thất vọng vô cùng. Nữ hài tử nhà các ngươi tuy rằng thiện ác khác nhau, nhưng đều rất bướng bỉnh.”
Thấy hắn có chút tức giận, Vương Ngữ Yên vội vàng ngọt ngào xoa dịu: “Biểu ca tốt, huynh đừng mất hứng mà…Yên nhi không nói nữa, được không?” Thấy hắn không trả lời, liền tựa đầu vào lưng hắn, lấy mặt cọ lại cọ.
Kỳ thực Mộ Dung Phục không hề tức giận, chẳng qua đang phải không ngừng đấu tranh tư tưởng, nên mới giả bộ như thế với Vương Ngữ Yên. Thực ra mà nói, nếu bây giờ hắn muốn nàng, cũng không phải là không thể. Chỉ là người trong võ lâm phần lớn đối với kinh mạch đều hiểu biết sâu sắc, phàm đã hành tẩu giang hồ lâu, nhiều khi chỉ cần liếc mắt đã biết được đâu là thiếu nữ, đâu là đàn bà. Mà hắn thì coi Vương Ngữ Yên như báu vật, tự nhiên cũng không muốn nàng bị người ta khinh thường, cho nên đành phải tự khống chế bản thân.
Vương Ngữ Yên nào đâu biết được cân nhắc trong lòng hắn, nàng cũng không phải nữ nhi cổ đại truyền thống, cho nên không muốn che dấu tình cảm của bản thân, nàng cảm thấy bởi vì có hắn ở bên cạnh thì cảm thấy hạnh phúc, cũng rất an toàn, cho nên nếu hắn thật sự muốn làm, nàng cũng sẽ không phản đối. Hơn nữa, theo thời gian, nàng đối với Mộ Dung Phục càng lúc càng ưng ý. Lúc còn nhỏ, chính nàng đã nỗ lực hướng Mộ Dung Phục vào con đường làm người chân chính, cho nên bây giờ, nàng rất thỏa mãn muốn nép vào dưới cánh chim của hắn.
Nếu nói hai người này là hai cái cây, vậy thì rễ của hai cây này từ lâu đã quấn quít cùng một chỗ, không thể tách rời nữa rồi.
Hai người nói vài câu, sau đó Vương Ngữ Yên liền nhịn cười điểm huyệt ngủ của hắn, lại tựa vào sau lưng hắn. Nghe tiếng hô hấp vững vàng của Mộ Dung Phục, trên mặt nàng nở một nụ cười ngọt ngào, cũng dần dần nhắm mắt lại.
Đêm nay, có người cô đơn trong gió, có người trằn trọc không yên, lại có người mười ngón tay đan chặt vào nhau, ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.
Giữa trưa ngày hôm sau, Đoàn Dự quả nhiên vô cùng cao hứng đến tìm Vương Ngữ Yên nghiên cứu và thảo luận Kinh Dịch. Vương Ngữ Yên cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười bảo Mộ Dung Phục ra trước sân viện biểu diễn một lần Lăng Ba Vi Bộ cho Đoàn Dự xem. Sau khi đi hết tám tám sáu mươi tư quẻ, Mộ Dung Phục vừa vặn quay về chỗ cũ.
“Bộ pháp này rất tinh diệu!” Đoàn Dự tuy rằng không hiểu võ công, nhưng đối với thế trận bát quái lại rất quen thuộc, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn ra bộ pháp này là dựa theo biến hóa trong sáu mươi tư quẻ Phục Hi.
“Nếu chỉ nhìn trên giấy thì không thể thấy hết mọi sự, cho nên ca ca đã muốn nghiên cứu Kinh Dịch, sao không tự mình thử xem?” Vương Ngữ Yên cười nói, “Vừa để rẻn luyện thân thể khỏe mạnh, lại có thể hiểu được biến ảo trong Kinh Dịch. Môn võ công này, muội nghĩ huynh không có lí do gì mà từ chối học cả.”
Đoàn Dự chán ghét tập võ, bởi vì hắn sử dụng góc độ của người ngoài nghề để nhìn, cảm thấy đó chỉ là cử chỉ hành vi lỗ mãng chém chém giết giết, không hợp với phong thái nhã nhặn của mình. Hiện giờ thấy hai người họ biểu diễn bộ pháp này, bên trong ẩn chứa học vấn cao thâm, cảm thấy không thua gì một quyển sách.
Hơn nữa Mộ Dung Phục lại chỉ vài cái phương vị trong bát quái, như “Thiên Lôi Vô Vọng” và “Lôi Trạch Quy Muội”, nói về sự tinh xảo trong khai thừa chuyển hợp. Càng nghe, Đoàn Dự càng không khỏi tán thưởng không ngớt, liền kìm lòng không được cũng học theo bọn họ đạp thử vài bước, mới thấm thía câu “học đi đôi với hành.”
Bởi vì Đoàn Dự chưa từng học võ công bao giờ, cho nên mới luyện một hai canh giờ, sức lực đã cạn kiệt, mồ hôi chảy ròng ròng. Hắn nhìn Mộ Dung Phục vẫn tác phong nhanh nhẹn, tinh thần sảng khoái, trong lòng hơi có chút không cam tâm tình nguyện. Hắn từ nhỏ ở bên cạnh đã không có nam tử cùng tuổi chơi đùa, trên dưới vương phủ luôn đối với hắn “cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa”, cho nên bây giờ gặp phải thiếu niên cao thủ như Mộ Dung Phục, liền không khỏi có chút bội phục, cùng nảy sinh ý niệm muốn sánh vai với hắn, thậm chí vượt lên trên hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook