Tần Lam Gia ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Đàm Lăng Việt liền gọi hắn đến công ty đi làm.

“Như thế nào bảo bối, em cũng nên trở về làm việc cho anh, muốn làm công việc gì. ” Đàm Lăng Việt ở thư phòng gọi Tần Lam Gia đến, ôm hắn cười nói.

Tần Lam Gia mặc áo sơ mi ở nhà, không ngờ thân thể ấm áp như thế, ôm xúc cảm thoải mái cực kỳ, Đàm Lăng Việt một tay bắt lấy thắt lưng hắn trêu đùa xoa xoa.

Tần Lam Gia dựa vào trên tay vịn thành ghế, nhìn màn hình máy tính Đàm Lăng Việt một chút, mở miệng nói: “Em từng làm gì thì bây giờ lại làm cái đó, đừng nói giống như em dựa vào quan hệ bám váy đàn bà.”

“Ai bám váy a, anh có váy à. ” Đàm Lăng Việt khiêu mi cười, nhẹ nhàng mà véo hắn một cái, lại sờ cằm nghĩ suy nghĩ.

Tần Lam Gia học khoa học, cùng nghiệp vụ trong công ty không có quan hệ gì, từ lúc cùng y đánh liều sự nghiệp thì chuyện vặt đều là hắn giúp đỡ làm. Tần Lam Gia trước lúc từ chức là một Phó quản lý danh tiếng, hiện tại trở về làm tiếp cũng không có gì không tốt, chẳng qua là Đàm Lăng Việt không thích.

“Anh đem mấy người thư ký điều đi, em tới làm trợ lý cho anh đi. Hiện tại ai cũng có trợ lý bên người, sản nghiệp anh lớn như vậy cũng phải chuẩn bị cho mình vui vẻ một chút.”

Tần Lam Gia vội nói: “Ai cho anh chơi a, còn anh nữa đừng gây chuyện, hiện tại tìm việc rất khó khăn a, người ta làm rất tốt, đừng quá không nhân từ mà điều người ta đi.”

“Nhân từ có thể ăn sao. ” Đàm Lăng Việt cười nói, “Em a chính là quá tốt, biến thành ai cũng có thể dẫm trên đầu em.”

“Vậy em ngày ngày khí thế khinh người là tốt. Nhân viên lấy tiền làm việc cho anh, cũng không phải để hầu hạ anh!” Tần Lam Gia lắc đầu nói.

“Anh không cùng em tranh luận cái này. Rồi hãy nói anh nơi nào khí thế khinh người, anh là không giận tự uy, quai bảo bảo phải học theo.” Đàm Lăng Việt nói, “Tốt lắm, cùng em nghiêm chỉnh mà nói, Gia Gia, em làm trợ lý cho anh đi, anh rời em thật sự không được.”

Tần Lam Gia đối với Đàm Lăng Việt an bài từ trước đến giờ không có điều gì dị nghị, lúc này cũng gật đầu nói: “Hảo, em nghe lời anh.”

“Ôi chao, hảo ngoan. ” Đàm Lăng Việt yêu thích không buông tay ở trên mặt hắn hôn một cái.

Phòng làm việc của Tần Lam Gia được sắp xếp ở bên cạnh phòng Đàm Lăng Việt, nguyên gốc người chiếm cứ cả tầng Đại lão bản đối với phòng làm việc của mình còn không trang hoàng đến vậy, những người trước kia chèn ép Tần Lam Gia không khỏi trong lòng lo sợ.

Lãnh đạo từ trước đến giờ không phải là người tham luyến nữ sắc, kể từ khi đi cùng Từ Hinh cũng không dính dấp nữ nhân khác, nàng ở trong công ty động ít tay chân Đàm Lăng Việt không phát hiện, vốn tưởng rằng Từ Hinh nhất định sẽ trở thành đại phu nhân, ngoại nhân xem hai người vẫn ân ân ái ái.

Từ Hinh từ trước đến giờ không thích Tần Lam Gia, Đàm Lăng Việt mặc dù coi trọng hắn, nhưng là bằng hữu sao thân cận bằng lão bà, cách nhìn của những người đó tự nhiên đối với Tần Lam Gia biến thành coi thường. Chuyện xấu lớn không làm, chuyện ngầm ngáng chân cũng không ít.

Chẳng qua là ai cũng không nghĩ tới, gần đến đầu hôn lễ, nói hủy bỏ liền hủy bỏ. Vốn là hôn nhẹ nong nóng hai người, trong nháy mắt liền như người xa lạ. Đàm Lăng Việt bây giờ đối với Từ Hinh phòng bị, quả thực tựa như đề phòng cừu nhân giống nhau. Nguyên tưởng rằng bị chèn ép từ chức Tần Lam Gia, lại được Đàm Lăng Việt tự mình đưa trở lại. Nói rằng lúc trở lại làm trợ lý, nhận đãi ngộ lại cùng một cấp bậc với lão tổng, một bộ dạng cưng chiều hết mức.

Phòng giải khát công ty từ trước đến giờ là nơi nói chuyện phiếm chuyện bát quái, huống chi chuyện này bản thân chính là một đề tài rất tốt, các loại tin tức nho nhỏ đã sớm ở trong các bộ phận nhanh chóng lan truyền.

“Ai, các cô nghe nói qua chưa, chuyện kia đại khái là sự thật. ” Mấy viên chức nhỏ tụ tập ở trong phòng giải khát tranh thủ thời gian tán gẫu, một cô gái thần thần bí bí nói.

“Chuyện gì a? Nhiều chuyện như vậy, cô nói chuyện gì. ” có người hỏi.

“Ai da, chính là chúng ta cũng biết a. Y không phải là đột nhiên không kết hôn sao. Tôi nghe một người cùng Từ đại tiểu thư quan hệ không tệ nói, Từ Hinh lúc uống rượu say từng mắng qua, nói cái kia Tần Lam Gia là một hồ ly tinh câu dẫn nam nhân. Cũng nói y bị câu hồn mất dạng, ngay cả kết hôn cũng từ bỏ, đem cái họ Tần gọi trở về, không phải là… vì chuyện đó chứ sao.”

Vây là tại một chỗ mấy người họ phát ra âm thanh chán ghét: “Thật đúng là loại đó a, tôi đã cảm thấy Tần phụ tá thoạt nhìn có chút cái kia…”

“Một đại nam nhân, thật buồn nôn a. Cũng phải, một người khôn khéo như vậy, làm sao không kéo được cấp trên. Từ tiểu thư là một nữ nhân tốt, nói không cần là không cần sao a.”

“Nói ai ghê tởm a. ” Một thanh âm lãnh đạm đột nhiên từ bên ngoài truyền tới, mấy người đang tán gẫu cả kinh, nhìn về phía ngoài cửa, lại thấy được chính chủ mà mình đang bát quái. Nếu là tính tình tốt Tần Lam Gia không tính, hết lần này tới lần khác là Đàm Lăng Việt “đang bị hồ ly tinh mê hoặc” kia.

Đàm Lăng Việt mặt lạnh quét mắt một vòng, hừ một tiếng nói: “Rất rảnh rỗi nha, lại có thời gian ở chỗ này thổi da trâu đánh rắm. Tôi cũng không phải là lấy tiền nuôi các người tới bịa chuyện khi dễ người của tôi, mấy người các cô đi tài vụ nhận tiền lương, ngày mai không cần lên công ty!”

Cho đến khi thân ảnh Đàm Lăng Việt biến mất, bao nhiêu nhân tài chóng mặt kịp phản ứng, mới biết mình bị đuổi việc.

“Y…y tại sao lại ở chỗ này? ” nữ nhân viên đầu tiên mở màn mở to hai mắt nhìn không hiểu nói. Công ty các nhóm cấp cao đều ở tầng hai mươi trở lên, nơi này rất ít khi nào lui tới, sao xui xẻo như vậy bị Đàm Lăng Việt bắt gặp?

Đàm Lăng Việt từ lầu dưới đi lên, mới ra khỏi thang máy đã bị vẻ mặt gấp gáp Tần Lam Gia bắt được.

“Anh đi dạo chỗ nào, có biết hiện tại có bao nhiêu vội không? Gọi điện thoại anh cũng không nhận! ” Tần Lam Gia dắt Đàm Lăng Việt đẩy tới trước mặt bàn làm việc “Anh lấy mấy chuyện kia giao cho em liền mọi sự đại cát, anh đàng hoàng ngồi ở chỗ nầy làm việc cho em!”

“Ai, hảo hảo tốt, anh đây không phải là đến phòng làm việc giúp em lấy ít đồ sao. ” Đàm Lăng Việt từ trong túi móc ra một món đồ chơi Tiểu Hùng, đưa cho Tần Lam Gia.

“Cầm lấy. ” Y thanh thô khí thô nói, “Dầu gì cũng là lúc anh tuổi còn trẻ ít khi nào tặng cho em, có nhiều ý nghĩa a, em cũng không nên tùy tiện ném đi.”

Tần Lam Gia sửng sốt, nhận lấy món đồ Đàm Lăng Việt cứng rắn đưa tới, ngắt véo nó, nụ cười mất đi: “Có cái gì ý nghĩa a, không phải lúc trước anh đưa cho Từ Hinh nàng không cần sao.”

“Không có chuyện đó, chính là tặng cho em! ” Đàm Lăng Việt nới lỏng cà vạt nói, “Anh cảm thấy nó rất khả ái biết rất hợp với em, mới cố ý mua cho em. Ai nói là cho Từ Hinh.”

Tần Lam Gia nhớ được, khi đó là Từ Hinh nói.

Có lẽ Từ Hinh so với Đàm Lăng Việt  nhạy cảm hơn nhiều, ngay từ lúc mấy năm trước liền phát hiện Đàm Lăng Việt đối với hắn bất đồng, ngoài mặt đối với hắn chẳng thèm ngó tới, nhưng cũng dùng tâm cơ đùa bỡn hắn. Chẳng qua là, Đàm Lăng Việt bây giờ đối với hắn quý trọng như thế, hiện tại nhắc lại chuyện xưa cũng không cần thiết.

Tần Lam Gia khóe miệng lộ ra nụ cười, một tay ôm Đàm Lăng Việt nói: “Được rồi, nhìn lượng công việc anh làm, em liền không so đo chuyện anh lười biếng. Nhanh lên một chút làm việc đi.”

“Anh còn thay em làm việc, thay em xử lý người xấu đâu… ” Đàm Lăng Việt thầm nói.

“Anh nói gì? ” Tần Lam Gia hỏi.

“Không có chuyện gì không có chuyện gì, công việc công việc. ” Đàm Lăng Việt đem cái ghế quay một vòng, cười a a đáp, tiếp theo liền chui ở các chồng giấy tờ đầy ắp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương