Thiên La Địa Võng
-
Chương 57
Hơi nước dày đặt giống như dục vọng trong cơ thể bốc hơi, chỉ là hôn môi liền có một loại xúc động muốn rơi lệ. Đây là người hắn cả đời thích nhất, lại không có người nào so với y quan trọng hơn.
Nếu như Đàm Lăng Việt không đến tìm mình, nếu như Đàm Lăng Việt thật sự kết hôn, hắn cả đời này có thể sẽ không tìm được người để yêu nữa đi.
Gắt gao ôm lấy, giống như dùng chính mình cả người vùi vào người y, không phải là Đàm Lăng Việt hắn liền không muốn.
Một người tại sao có thể yêu một người khác vốn không có liên hệ gì với nhau như vậy? Có lẽ như vậy thật sự là bệnh hoạn sao, chính là không có thuốc để chữa khỏi.
“Gia Gia, sao lại khóc? ” Đàm Lăng Việt ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, mang một ít khẩu khí nghi ngờ, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm khóe mắt hắn, “Em không vui sao?”
Tần Lam Gia lắc đầu, cởi tay áo sơ mi xuống khuỷu tay, Đàm Lăng Việt kéo rồi lại kéo cuối cùng vứt luôn.
“Hay là không thích. ” Đàm Lăng Việt hừ hai tiếng, một bên kéo quần áo của hắn một bên nói, “Không thích cũng vô dụng, trễ rồi.”
Tần Lam Gia có chút quẫn bách kéo lại quần áo, không để cho Đàm Lăng Việt được như ý, mặt đỏ lên nói: “Đừng…”
“Tại sao a? ” Đàm Lăng Việt bất mãn nói.
“Không cần nhanh như vậy a! ” Tần Lam Gia bị Đàm Lăng Việt bức đến góc tường, ở trong không gian hẹp tiếng xột xoạt tốt lôi kéo quần áo ngổn ngang, “Anh…Anh trước kia không thích nam nhân, sợ anh thấy được thân thể này sẽ cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì. ” Đàm Lăng Việt ép hỏi.
Tần Lam Gia mím khóe môi, nói không ra lời cái từ kia.
“Em sợ anh sẽ cảm thấy ghê tởm sao. ” Đàm Lăng Việt lại không chút lưu tình nói ra.
Tần Lam Gia nâng lên đôi mắt có chút ướt át nhìn y, mi tâm nhíu chặt, vẻ mặt bi thương.
“Sao lại nghĩ anh như thế a, em vẫn nghĩ như vậy sao? ” Đàm Lăng Việt thở dài nói, “Nói đến nói đi em vẫn là chưa tin anh. Em trước đem anh nghĩ thành một tên đại khốn kiếp, lại bày ra bộ dạng bị khi dễ này, quá giảo hoạt rồi.”
Tần Lam Gia lại không nói lời nào, chỉ là cứ như vậy nhìn y, để cho Đàm Lăng Việt từ từ có một loại cảm giác như tội lỗi vì đã khi dễ hắn.
Thật ra thì so với y, Tần Lam Gia mới là người được nuông chiều từ bé. Ở thôn quê chất phác đâu cũng được mọi người hâm mộ, bởi vì … dạng này Tần Lam Gia từ nhỏ đã được mọi người vây quanh, ba Tần mẹ Tần đối với hắn lại càng vô nguyên tắc cưng chiều, ở hoàn cảnh như thế còn có thể lớn lên mà không bị chiều đến hỏng như vậy cũng đúng là khó được.
Được mọi người thích nhưng Tần Lam Gia vẫn lặng yên đi theo y, Đàm Lăng Việt chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa cái ý nghĩa trong đó, chẳng qua là hưởng thụ cảm giác về sự ưu việt, còn có những hạnh phúc vui vẻ. Cho dù là lúc đang ở Mĩ, Đàm Lăng Việt vẫn chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, bởi vì trong lòng mù quáng mà tin rằng ở đất nước quê nhà xa xôi, có một người vĩnh viễn vì y đợi chờ.
Bởi vì Tần Lam Gia đối với y vô hạn ôn nhu, cơ hồ khiến y quên mất Tần Lam Gia so với y được nuông chiều nhiều lắm ấm đóa hoa, hắn không thiếu người nguyện ý tỉ mỉ che chở hắn. Khi y lẽ thẳng khí hùng mà tự cho Tần Lam Gia là người quan trọng nhất, cũng là lúc đã thương tổn quá hắn quá nhiều.
Đàm Lăng Việt thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đem Tần Lam Gia ôm vào trong lòng: “Thật xin lỗi, Gia Gia, anh thật sự là một tên đại khốn kiếp. Anh nói không chỉ một lần, nói em là người trọng yếu nhất, nhưng dù bất kể là em hay là người khác nghe được, cũng không đem lời của anh nói tin tưởng. Anh trước kia không rõ, hiện tại anh biết rồi, bởi vì biểu hiện của anh căn bản là một tên khốn kiếp, có phải hay không.”
“Cũng không có… ” Tần Lam Gia ấp úng nói, ngón tay sờ sờ cổ áo Đàm Lăng Việt.
Đàm Lăng Việt cười khổ một cái, bắt được đầu ngón tay của hắn. Loại khẩu khí này, rõ ràng là có oán giận, chính là Đàm Lăng Việt phát hiện mình thật thích thảm thái độ như vậy của Tần Lam Gia.
Đối với y càu nhàu cũng tốt, làm nũng cũng được, đổi lại những người khác đều sẽ làm y không nhịn được, chính là chỉ cần là Tần Lam Gia, y liền thích. Bị lệ thuộc vào là chuyện rất phiền phức, chỉ có Tần Lam Gia, là y cam tâm tình nguyện đeo trên lưng cả đời người, hơn nữa vui vẻ chịu đựng.
“Gia Gia, em biết anh không phải là người có khả năng thuyết phục. ” Đàm Lăng Việt thấp giọng nói, “Nên anh đem uy hiếp của anh nói cho em biết, em cần phải nghe kỹ, anh sẽ không nói lần thứ hai.”
Tần Lam Gia có chút nghi ngờ giương mắt nhìn, Đàm Lăng Việt không nhịn được hôn khóe mắt hắn một cái.
“Chuyện thứ nhất anh sợ, từ nhỏ đã sợ nhất chuyện, là em có một ngày không quan tâm anh.” Đàm Lăng Việt ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, “Chuyện anh sợ thứ hai, là mắt của em không còn nhìn anh, lòng của em không còn hướng đến anh nữa. Nếu quả thật có ngày đó, anh thật không biết mình phải làm thế nào. Anh biết chuyện đột nhiên đi Mĩ khiến cho em rất đau đớn, chính là tin tưởng anh, lúc anh ở một mình bên ngoài bấp bênh, dây vẫn nắm ở trong tay em. Nếu như em nới lỏng tay, anh liền từ trên mây té xuống.”
Có lẽ lời ngon tiếng ngọt quả nhiên có năng lực là vô cùng, vang ở bên tai chút ngọt nị kia làm cho sắc mặt Tần Lam Gia càng ngày càng hồng, cuối cùng cả người dễ dàng bỏ xuống toàn bộ phòng bị.
.:.
Nếu như Đàm Lăng Việt không đến tìm mình, nếu như Đàm Lăng Việt thật sự kết hôn, hắn cả đời này có thể sẽ không tìm được người để yêu nữa đi.
Gắt gao ôm lấy, giống như dùng chính mình cả người vùi vào người y, không phải là Đàm Lăng Việt hắn liền không muốn.
Một người tại sao có thể yêu một người khác vốn không có liên hệ gì với nhau như vậy? Có lẽ như vậy thật sự là bệnh hoạn sao, chính là không có thuốc để chữa khỏi.
“Gia Gia, sao lại khóc? ” Đàm Lăng Việt ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, mang một ít khẩu khí nghi ngờ, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm khóe mắt hắn, “Em không vui sao?”
Tần Lam Gia lắc đầu, cởi tay áo sơ mi xuống khuỷu tay, Đàm Lăng Việt kéo rồi lại kéo cuối cùng vứt luôn.
“Hay là không thích. ” Đàm Lăng Việt hừ hai tiếng, một bên kéo quần áo của hắn một bên nói, “Không thích cũng vô dụng, trễ rồi.”
Tần Lam Gia có chút quẫn bách kéo lại quần áo, không để cho Đàm Lăng Việt được như ý, mặt đỏ lên nói: “Đừng…”
“Tại sao a? ” Đàm Lăng Việt bất mãn nói.
“Không cần nhanh như vậy a! ” Tần Lam Gia bị Đàm Lăng Việt bức đến góc tường, ở trong không gian hẹp tiếng xột xoạt tốt lôi kéo quần áo ngổn ngang, “Anh…Anh trước kia không thích nam nhân, sợ anh thấy được thân thể này sẽ cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì. ” Đàm Lăng Việt ép hỏi.
Tần Lam Gia mím khóe môi, nói không ra lời cái từ kia.
“Em sợ anh sẽ cảm thấy ghê tởm sao. ” Đàm Lăng Việt lại không chút lưu tình nói ra.
Tần Lam Gia nâng lên đôi mắt có chút ướt át nhìn y, mi tâm nhíu chặt, vẻ mặt bi thương.
“Sao lại nghĩ anh như thế a, em vẫn nghĩ như vậy sao? ” Đàm Lăng Việt thở dài nói, “Nói đến nói đi em vẫn là chưa tin anh. Em trước đem anh nghĩ thành một tên đại khốn kiếp, lại bày ra bộ dạng bị khi dễ này, quá giảo hoạt rồi.”
Tần Lam Gia lại không nói lời nào, chỉ là cứ như vậy nhìn y, để cho Đàm Lăng Việt từ từ có một loại cảm giác như tội lỗi vì đã khi dễ hắn.
Thật ra thì so với y, Tần Lam Gia mới là người được nuông chiều từ bé. Ở thôn quê chất phác đâu cũng được mọi người hâm mộ, bởi vì … dạng này Tần Lam Gia từ nhỏ đã được mọi người vây quanh, ba Tần mẹ Tần đối với hắn lại càng vô nguyên tắc cưng chiều, ở hoàn cảnh như thế còn có thể lớn lên mà không bị chiều đến hỏng như vậy cũng đúng là khó được.
Được mọi người thích nhưng Tần Lam Gia vẫn lặng yên đi theo y, Đàm Lăng Việt chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa cái ý nghĩa trong đó, chẳng qua là hưởng thụ cảm giác về sự ưu việt, còn có những hạnh phúc vui vẻ. Cho dù là lúc đang ở Mĩ, Đàm Lăng Việt vẫn chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, bởi vì trong lòng mù quáng mà tin rằng ở đất nước quê nhà xa xôi, có một người vĩnh viễn vì y đợi chờ.
Bởi vì Tần Lam Gia đối với y vô hạn ôn nhu, cơ hồ khiến y quên mất Tần Lam Gia so với y được nuông chiều nhiều lắm ấm đóa hoa, hắn không thiếu người nguyện ý tỉ mỉ che chở hắn. Khi y lẽ thẳng khí hùng mà tự cho Tần Lam Gia là người quan trọng nhất, cũng là lúc đã thương tổn quá hắn quá nhiều.
Đàm Lăng Việt thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đem Tần Lam Gia ôm vào trong lòng: “Thật xin lỗi, Gia Gia, anh thật sự là một tên đại khốn kiếp. Anh nói không chỉ một lần, nói em là người trọng yếu nhất, nhưng dù bất kể là em hay là người khác nghe được, cũng không đem lời của anh nói tin tưởng. Anh trước kia không rõ, hiện tại anh biết rồi, bởi vì biểu hiện của anh căn bản là một tên khốn kiếp, có phải hay không.”
“Cũng không có… ” Tần Lam Gia ấp úng nói, ngón tay sờ sờ cổ áo Đàm Lăng Việt.
Đàm Lăng Việt cười khổ một cái, bắt được đầu ngón tay của hắn. Loại khẩu khí này, rõ ràng là có oán giận, chính là Đàm Lăng Việt phát hiện mình thật thích thảm thái độ như vậy của Tần Lam Gia.
Đối với y càu nhàu cũng tốt, làm nũng cũng được, đổi lại những người khác đều sẽ làm y không nhịn được, chính là chỉ cần là Tần Lam Gia, y liền thích. Bị lệ thuộc vào là chuyện rất phiền phức, chỉ có Tần Lam Gia, là y cam tâm tình nguyện đeo trên lưng cả đời người, hơn nữa vui vẻ chịu đựng.
“Gia Gia, em biết anh không phải là người có khả năng thuyết phục. ” Đàm Lăng Việt thấp giọng nói, “Nên anh đem uy hiếp của anh nói cho em biết, em cần phải nghe kỹ, anh sẽ không nói lần thứ hai.”
Tần Lam Gia có chút nghi ngờ giương mắt nhìn, Đàm Lăng Việt không nhịn được hôn khóe mắt hắn một cái.
“Chuyện thứ nhất anh sợ, từ nhỏ đã sợ nhất chuyện, là em có một ngày không quan tâm anh.” Đàm Lăng Việt ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, “Chuyện anh sợ thứ hai, là mắt của em không còn nhìn anh, lòng của em không còn hướng đến anh nữa. Nếu quả thật có ngày đó, anh thật không biết mình phải làm thế nào. Anh biết chuyện đột nhiên đi Mĩ khiến cho em rất đau đớn, chính là tin tưởng anh, lúc anh ở một mình bên ngoài bấp bênh, dây vẫn nắm ở trong tay em. Nếu như em nới lỏng tay, anh liền từ trên mây té xuống.”
Có lẽ lời ngon tiếng ngọt quả nhiên có năng lực là vô cùng, vang ở bên tai chút ngọt nị kia làm cho sắc mặt Tần Lam Gia càng ngày càng hồng, cuối cùng cả người dễ dàng bỏ xuống toàn bộ phòng bị.
.:.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook