Không thể nói là kích động hôn, Đàm Lăng Việt nhẹ nhàng buông Tần Lam Gia ra, ở khoảng cách rất gần nhìn xuống tầm mắt hắn.

Tần Lam Gia mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở. Đàm Lăng Việt dường như chỉ là bố thí mà hôn hắn, căn bản không cảm giác được tình yêu nhiệt liệt khát vọng.

Đàm Lăng Việt rốt cuộc vẫn là thẳng, có lẽ y đối với mình vượt qua mức tình bạn, chính là vẫn chưa tới mức độ có thể phá vách ngăn vô hình đó đi.

“Cậu làm sao vậy, vẻ mặt như muốn khóc, tớ hôn cậu cậu không vui sao. ” Đàm Lăng Việt đem mặt dán lên khuôn mặt Tần Lam Gia, thở dài nói.

Tần Lam Gia giơ tay che tầm mắt, tiếng nói đắng chát: “Lăng Việt, cậu không muốn làm thì… không cần miễn cưỡng chính mình.”

Đàm Lăng Việt thanh âm trở nên không vui: “Tại sao nói như vậy, tớ đâu có miễn cưỡng.”

“Hiện tại chỉ là hôn mà vẫn không cảm giác gì khác biệt, tớ rốt cuộc vẫn là nam nhân, cậu đến cuối cùng vẫn sẽ cảm thấy ghê tởm…”

“Im miệng! Cậu đúng là vẫn chưa tin tớ. ” Đàm Lăng Việt lấy hai tay ôm mặt Tần Lam Gia cả giận nói.

Tần Lam Gia hơi co rúm lại, lông mi dài nhỏ chớp động mấy cái, đưa mắt nhìn Đàm Lăng Việt.

“Chính là cậu đối với tớ căn bản không có cái gọi là dục vọng… ” Tần Lam Gia nói ra khỏi miệng mới cảm thấy quá mức ai oán rồi, cảm thấy trên mặt nóng lên.

Đàm Lăng Việt ngạc nhiên nhìn hắn, một hồi lâu mới nói: “Lam Gia cậu vẫn như vậy… tớ nghĩ muốn đối với cậu ôn nhu một chút, chẳng lẽ cậu thật ra thích kịch liệt hơn?”

Lời này vừa nói ra thật giống như mình chưa thỏa mãn được dục vọng, chính là hết lần này tới lần khác mình không thèm suy nghĩ mà nói, Tần Lam Gia chỉ cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, trên mặt nóng càng nóng. Nghĩ xoay người đem mặt giấu đi, lại bị Đàm Lăng Việt vững vàng chặn lấy, không cho hắn né tránh.

“Thật đẹp a… ” Đàm Lăng Việt đột nhiên thở thật dài nói, “Lam Gia, cậu lớn lên thật đẹp, vô luận ở bất cứ nơi nào cũng không có tỳ vết, ngũ quan hoàn mỹ như vậy, da lại trắng, thân thể ôm lại thoải mái… Cho nên hễ là có chút oanh oanh yến yến muốn dựa gần vào cậu, muốn ngăn chặn đều ngăn chặn không xong.”

Câu nói sau cùng là lẩm bẩm nói ra khỏi miệng. Tần Lam Gia chưa bao giờ biết có chuyện như vậy, liền có chút ít kinh ngạc cùng bất đắc dĩ, y ngăn chặn cũng thật là sạch sẽ a.

“Cậu thật đúng là bận bịu a. ” Tần Lam Gia quay mặt đi thấp giọng nói.

Đàm Lăng Việt dường như không nhịn được hấp dẫn cắn lên cái cổ trắng nõn, vừa mút vừa liếm nghĩ phải lưu lại dấu vết.

“Không có mùi của tên nam nhân khác… ” Đàm Lăng Việt thấp giọng lẩm bẩm nói, “Uy, cậu không có cho tên khốn Đồ Quang kia chạm vào cậu đi.”

“Không có… ” Tần Lam Gia đàng hoàng trả lời.

“Vậy những người khác?” Đàm Lăng Việt gây sự hỏi.

“Cũng không có. ” Tần Lam Gia bất đắc dĩ trả lời.

“Ừ. ” Đàm Lăng Việt thật giống như rất hài lòng gật đầu, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện khác, vẻ mặt hung thần ác sát nói: “Nhưng nụ hôn đầu của cậu là bị Đồ Quang cướp đi! Cậu cũng thật quá không cẩn thận!”

Tần Lam Gia nhíu mày nhìn y: “Cái gì a, đừng đem tớ trở thành con gái.”

Đàm Lăng Việt vẻ mặt buồn bực ôm lấy Tần Lam Gia, giống như không cách nào quên được.

Đàm Lăng Việt ôm Tần Lam Gia nói liên miên làu bàu oán trách nửa ngày trời, rốt cục chống cự không nổi chu công mãnh liệt ập tới, ở trên ghế sô pha nhắm mắt lại.

Tần Lam Gia lay lay bờ vai của y: “Lăng Việt, đứng lên đến trên giường ngủ đi. Cậu rốt cuộc mấy ngày không ngủ rồi.”

“Từ khi cậu mất tích tớ liền ngủ không ngon… ” Đàm Lăng Việt lầm bầm nói, “Không cần phải để ý đến tớ, tớ ở chỗ này nằm là được rồi.”

Tần Lam Gia chỉ có thể lấy tấm thảm đắp lên cho y, mình ngồi ở bên cạnh, có chút ngẩn người hồi tưởng chuyện vừa rồi. Hết thảy tựa như giấc mơ, đột nhiên xuất hiện màn tỏ tình một chút chân thật cũng không cảm nhận được.

Hai người cùng nhau ngủ đến trưa, Đàm Lăng Việt vừa dậy liền đi về phía phòng tắm, rốt cục cũng bắt đầu chút ý đến vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch đến cực điểm của mình.

Tần Lam Gia nhân lúc này bắt đầu làm cơm trưa.

Thức ăn mới vừa dọn lên bàn, chuông cửa liền vang lên. Tần Lam Gia vừa mở cửa ra, Đồ Quang liền đẩy đi vào, mặt nở nụ cười nói: “Thơm quá a, Gia Gia em đang ở làm cơm trưa a, có phần của anh hay không?”

Tần Lam Gia đi theo ở phía sau, nhìn cửa phòng tắm khép hờ, có chút nhức đầu.

“Ừm, tôi làm hơi nhiều… ” Tần Lam Gia xoay người vào phòng bếp muốn lấy thêm một bộ bát đũa ra ngoài.

“Không có phần của anh! ” một giọng nói đột nhiên cắt lời Tần Lam Gia, Đàm Lăng Việt quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, chà chà xát xát cơ hồ sạch sẽ, một đầu tóc đen ướt đẫm còn đang nhiễu đầy nước, sắc mặt bất thiện nhìn Đồ Quang.

Đồ Quang quay đầu lại nhìn Tần Lam Gia một chút: “Y tại sao ở chỗ này.”

Không khí vi diệu giữa hai người làm cho Tần Lam Gia có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, lại cảm thấy có chút lúng túng.

Đàm Lăng Việt không đợi Tần Lam Gia trả lời, liền cau mày phối hợp nói: “Mắc mớ gì tới anh. Lam Gia cùng tôi có chút hiểu lầm mà thôi, anh một người ngoài bớt lo chuyện người khác.”

“Tôi là người ngoài? ” Đồ Quang cười lạnh một tiếng, “Cậu thử hỏi Lam Gia, tôi có phải người ngoài hay không? Nếu không phải cậu dùng thủ đoạn hèn hạ gạt tôi, tôi sẽ để Lam Gia đi theo cậu ăn tám năm đau khổ sao, cuối cùng lại thế nào? Hắn đã sớm là người của tôi! Lam Gia còn không biết cậu đã làm gì sao, cậu có dám hay không thẳng thắn nói cho hắn biết!”

Đàm Lăng Việt sắc mặt tối sầm: “Tôi có cái gì không dám, tôi đã đem tất cả hướng Gia Gia thẳng thắn. Còn có, Lam Gia từ năm 14 tuổi đã là người của tôi, cái gì là của anh, anh không biết nhìn a.”

“Thế nào, sao cậu không đám cưới? ” Đồ Quang lại không để ý tới khiêu khích của y, hừ một tiếng, “Lam Gia trước kia chưa từng rời khỏi cậu, cậu có bao nhiêu toan tính a, hiện tại biết luống cuống rồi sao? Chú em đem Lam Gia tìm về, mẹ và vợ thì không quan trọng?”

“Tự tôi sẽ xử lý, không cần anh lắm mồm! Anh có tư cách gì nói tôi, tổn thương Lam Gia sâu sắc nhất chính là anh đi, hại hắn ngay cả học lên cũng không được, anh lại không biết xấu hổ lại kề cận Lam Gia?”

“Đủ rồi, các người đừng cãi. ” Tần Lam Gia ngăn cản Đàm Lăng Việt, thật sự sợ hai người bọn họ đánh nhau. Để hai nam nhân bởi vì mình mà đánh nhau, không phải là cái chuyện vinh quang gì.

Đàm Lăng Việt và Đồ Quang đều cùng nhau nhìn Tần Lam Gia, thật giống như chờ đợi hắn phán xét.

Rõ ràng ở bên ngoài là một người trưởng thành đảm đương một phía, lúc này lại đấu khí như đám thiếu niên, càng không nói đến phong độ, chỉ muốn tranh giành ngươi chết ta sống.

Tần Lam Gia trầm mặc chốc lát, mới mở miệng nói: “Ăn cơm trước đi.”

“Lam Gia! ” trăm miệng một lời hai đạo thanh âm không hài lòng, lại bị Tần Lam Gia nhất nhất trợn mắt nhìn trở về, hai người không phục liếc nhìn nhau, chỉ có thể ngoan ngoãn hướng bàn cơm đi tới.

“Lăng Việt, cậu… mặc quần áo vào đi. ” Tần Lam Gia nhức đầu nhìn nửa thân trần của Đàm Lăng Việt mở miệng nói.

Đàm Lăng Việt hung hăng trừng mắt nhìn Đồ Quang một cái, mới hướng phòng ngủ đi tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương