Thiên La Địa Võng
-
Chương 44
Đàm Lăng Việt đang ở phòng tắm tắm, áo sơ mi cùng cà vạt tùy tiện vứt ở trên sàn ngoài cửa.
Tần Lam Gia bất đắc dĩ khom người nhặt lên, bỏ vào trong rổ giặt quần áo.
Thùng hành lý ban ngày thu dọn xong bị ném ở trong góc, đồ vật bên trong bị Đàm Lăng Việt dày vò vứt loạn xạ trên giường, dường như tưởng vậy là có thể ngăn cản hắn rời đi.
Vô luận qua bao nhiêu năm, người nam nhân này vẫn có một mặt ngây thơ như vậy.
Tần Lam Gia đi tới ban công, nhìn ánh đèn cảnh đêm, rút ra một điếu thuốc, nhìn khói trắng chậm rãi bay lên rồi bị gió thổi phân tán trong bầu trời đêm.
Một năm trước Đàm Lăng Việt đưa mẹ y từ Mĩ về, đi theo còn có Từ tiểu thư. Đàm Lăng Việt sớm đã vượt qua cái quét mắt trừng trừng của những người không đồng tuổi, đối với người ba hờ hững trước kia của y cũng thân thiện hơn, để cái huyết thống này trở thành tuyệt bút nắm giữ tài chính trong tay ba y sau này.
Đàm Lăng Việt nếu như có dụng tâm, thì rất hoan tâm, huống chi vừa có quan hệ huyết thống ràng buộc, người ba tuổi trên năm mươi cũng cần đứa con biết quán xuyến công việc.
Mẹ y thì bệnh liệt giường, thân thể không tốt, cũng bởi vì như vậy Đàm Lăng Việt mới muốn đưa mẹ mình trở về bên cạnh chiếu cố.
Lúc mẹ y ở Mĩ từng xảy ra chuyện, bị người lai lịch không rõ bắt cóc, bị kinh sợ từ đó trở đi vẫn triền miên trên giường bệnh.
Tần Lam Gia biết Đàm Lăng Việt nói nhất định là do người vợ hiện tại của Đàm Vĩnh Xương gây nên, chẳng qua là tìm không được chứng cớ, cũng không có thực lực để chống lại, chỉ có thể ẩn nhẫn, trước tiên đưa Mẹ Đàm về bên cạnh rồi hãy nói.
Lúc Mẹ Đàm ở Mĩ, Từ Hinh tận tâm tận lực chiếu cố lão nhân, thậm chí lúc Mẹ Đàm từ tên bắt cóc thoát hiểm an toàn, phần lớn là nhờ kết quả cố gắng của Từ Hinh.
Nàng mặc kệ ba nàng an bài hôn sự môn đăng hộ đối, lẻ loi một mình phụng bồi Mẹ Đàm tới Trung Quốc tìm Đàm Lăng Việt. Lần này cùng mấy năm trước không giống nhau, Từ gia cơ hồ cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ, nàng không còn là Đại tiểu thư nhà giàu không biết buồn phiền.
Có một nữ nhân như vậy vì ngươi dung rìu phá thuyền như thế, Tần Lam Gia cảm thấy nếu như mình “bình thường” mà nói…, cũng sẽ vì nữ nhân như vậy mà động tâm.
Đàm Lăng Việt cùng nàng ở chung một chỗ là chuyện thuận lý thành chương, chẳng qua là không sớm thì muộn mà thôi.
Giờ khắc này đã đến, cũng đến thời khắc hắn phải tìm lối đi cho riêng mình. Ở lại bên cạnh Đàm Lăng Việt, hắn khó bảo toàn bản thân mình sẽ không giống như oán phụ sinh hận rồi làm chuyện xằng bậy.
Tình yêu luôn ích kỷ, hắn cũng không ngoại lệ.
Đàm Lăng Việt người này, cái gì tốt đều chiếm lấy, kiều thê mỹ quyến, giúp “huynh đệ” không tiếc cả mạng sống cũng có, nhưng không thể chấp nhận tình cảm không bình thường của huynh đệ. Chỉ tiếc lần này mọi chuyện không thể theo ý y được nữa.
Tần Lam Gia đem tàn thuốc tắt đi, lắc đầu, đáy lòng thầm cười nhạo khoái cảm ti tiện vì được trả thù.
Đàm Lăng Việt tắm xong từ trong phòng đi ra ngoài, quấn khăn tắm quanh thắt lưng, tùy tiện lắc lắc mái đầu ướt, gợi cảm chết người.
Tần Lam Gia dời đi tầm mắt, khẽ thở dài một cái. Biết mình thích y, lại luôn làm những hành động mị hoặc nam sắc, thật không biết cái tên thẳng nam này có cố ý hấp dẫn mình hay không.
“Lam Gia? ” Đàm Lăng Việt gọi một tiếng, mới nhìn thấy bóng Tần Lam Gia đứng mờ mờ trên ban công, y thở ra một hơi, cau mày nói: “Chạy lên ban công làm gì, tớ còn tưởng rằng cậu lại chạy.”
Đàm Lăng Việt đến phía sau quầy bar mini trong phòng khách rót hai ly rượu, một bên lấy một đá bỏ vào ly một bên đi đến chỗ Tần Lam Gia: “Lại đây, cùng tớ uống một ly.”
Tần Lam Gia đi vào trong phòng khách, nhận lấy rượu Đàm Lăng Việt đưa tới.
“Tớ nghĩ rồi, cậu không cần đi. ” Đàm Lăng Việt nói, “Những ngày qua mẹ tớ vẫn hối tớ mua phòng cưới, tớ vốn không muốn phí khí lực kia, bây giờ nhìn lại mua cũng tốt, không thì mẹ tớ và Từ Hinh lại tới quấy. Cậu an tâm ở chỗ này đi, ở đến khi cậu kết hôn mới thôi, đến lúc đó cậu muốn mua phòng nào hãy tìm tớ thương lượng. ” Đàm Lăng Việt hào phóng vỗ vỗ bả vai Tần Lam Gia cười nói.
Tần Lam Gia nhấp một miếng rượu, mỉm cười nói: “Sợ rằng cậu không đợi được đến ngày đó.”
“Nói ngu ngốc gì đó, cậu đã hai mươi tám rồi, sắp tròn ba mươi, sự nghiệp cũng có, cũng nên nghĩ đến việc chung thân đại sự, nếu không Tần bá phụ khẳng định lại oán tớ. ” Đàm Lăng Việt ngửa đầu tựa vào trên ghế sô pha thở dài nói, “Nói mới nhớ chúng ta cũng đã lâu chưa có trở về đi thăm bá phụ bá mẫu, đợi hết bận này, chúng ta tìm thời gian trở về một chuyến đi.”
“Được.” Tần Lam Gia mỉm cười gật đầu, “Còn có, chung thân đại sự của tớ tớ sẽ xem xét, không nhọc ngài phí tâm.”
Tần Lam Gia nói xong liền đứng lên, xoay người sang chỗ khác khoát tay áo nói: “Tớ trở về phòng ngủ, một mình cậu từ từ uống đi.”
Đàm Lăng Việt ở phía sau oán trách gì đó, nhỏ dần lại lớn tiếng nói: “Ngày mai đừng quên đi làm! Cậu dám trộm trốn đi xem xem, cậu chạy đến chân trời góc biển tớ cũng có thể đem cậu đào lên.”
Tần Lam Gia không hoài nghi lời Đàm Lăng Việt nói chút nào…, người này giờ đã khác xưa, nói tổng thể thì thế lực y cũng rất lớn, nếu mình không muốn y tìm được thật đúng là mất một phen khí lực, như hôm nay quang minh chính đại đưa đơn xin từ chức thật là một hành động thất sách.
Kế tiếp mấy ngày sau Tần Lam Gia vẫn ngoan ngoãn đi làm, cho dù Đàm Lăng Việt trở về chỗ ở của Mẹ Đàm cùng Từ Hinh, hắn vẫn đàng hoàng ngốc ở nhà, thậm chí còn tự mình chà sàn nhà giặt sạch khăn trải giường.
Sau khi hoàn thành thêm một hợp đồng, Đàm Lăng Việt cùng các nhân viên bị tăng ca thêm một tháng đi ăn tiệc, Tần Lam Gia không quá biết ca hát vẫn như bình thường đi theo, cầm ly rượu ngồi ở trong góc, yên lặng cười, nhìn những người khác vui đùa.
Giữa chừng Từ Hinh đột nhiên tới, vóc người thon dài được bao bọc bởi quần áo sang trọng được đặt may riêng, son phấn mỏng khiến khuôn mặt lộ ra vẻ diễm lệ lại cao quý.
Người bên cạnh Đàm Lăng Việt biết điều đứng dậy nhường chỗ ngồi, Từ Hinh cười nói cảm ơn, ngồi ở bên cạnh Đàm Lăng Việt, tự nhiên ngửa mặt lên hôn Đàm Lăng Việt.
Đàm Lăng Việt ôm bả vai của nàng, cười nói cái gì đó, rồi lớn tiếng gọi người trên bệ hát chọn bài hát cho nàng.
Tần Lam Gia uống một ngụm rượu, chất lỏng này vào miệng so với bình thường đắng chát hơn rất nhiều.
Mọi người chơi đùa đến một giờ hơn liền bắt đầu gục xuống. Dù sao ngày mai không cần đi làm, tối nay có thể tận tình suốt đêm không thành vấn đề, huống chi còn có tổng giám ở đây, cũng không có ai bảo phải đi về. Đến phút cuối cùng còn tĩnh táo cũng chỉ còn lại bốn năm người.
Âm hưởng du dương nổi lên, Từ Hinh kéo Đàm Lăng Việt đứng lên, cùng nhau trình diễn khiêu vũ, những người khác nhắm trúng hai người huýt sáo ồn ào.
Tần Lam Gia trầm mặc nhìn, uống xong ly rượu trong tay, đột nhiên đứng dậy đi đến bệ hát.
Quản lý bộ phận Thiết kế giơ chai rượu kinh ngạc nói: “Ai, Tần tổng hiến thanh nha, thật là khó gặp a! ” một bên làm ồn đem những người khác đánh thức.
Tần Lam Gia đùa đá hắn một chút, âm nhạc mềm nhẹ phiêu lãng vang khắp đại sảnh.
Đàm Lăng Việt muốn trở về chỗ ngồi, lại bị Từ Hinh cứng rắn kéo lấy.
“Bài này cũng rất được, chúng ta tiếp tục nhảy đi.” Từ Hinh nhìn Tần Lam Gia một cái, nắm cổ Đàm Lăng Việt làm nũng nói.
Tiết tấu bốn phía vang lên, Tần Lam Gia khẽ há miêng, âm hưởng run run từ âm thanh truyền ra.
“Ngoài song cửa sổ trời đầy mây
Âm nhạc khẽ thì thầm
Trái tim em bắt đầu nhớ anh
…
Điện thoại đã rung
Anh phải trả lời thôi
Cứ tưởng rằng trong tim anh còn chút hoài niệm về em
Nhưng sao giọng nói của anh lại lãnh đạm nhường ấy
Là anh thay đổi
Anh thay đổi thật rồi
Ánh đèn đã tắt
Nhạc cũng đã dừng
Nhưng không thể ngăn dòng nước mắt rơi
Trời đã mưa
Làm lòng người không vui
Trái tim em thật sự đã tổn thương rồi
… … …”
*Bài hát Gia Gia hát tên là: Em/Anh thực sự bị tổn thương, bài này có rất nhiều người hát, vì Gia Gia là nam nên các bạn hãy tìm bài của nam nghệ sĩ nghe cho thuận.
Tần Lam Gia bất đắc dĩ khom người nhặt lên, bỏ vào trong rổ giặt quần áo.
Thùng hành lý ban ngày thu dọn xong bị ném ở trong góc, đồ vật bên trong bị Đàm Lăng Việt dày vò vứt loạn xạ trên giường, dường như tưởng vậy là có thể ngăn cản hắn rời đi.
Vô luận qua bao nhiêu năm, người nam nhân này vẫn có một mặt ngây thơ như vậy.
Tần Lam Gia đi tới ban công, nhìn ánh đèn cảnh đêm, rút ra một điếu thuốc, nhìn khói trắng chậm rãi bay lên rồi bị gió thổi phân tán trong bầu trời đêm.
Một năm trước Đàm Lăng Việt đưa mẹ y từ Mĩ về, đi theo còn có Từ tiểu thư. Đàm Lăng Việt sớm đã vượt qua cái quét mắt trừng trừng của những người không đồng tuổi, đối với người ba hờ hững trước kia của y cũng thân thiện hơn, để cái huyết thống này trở thành tuyệt bút nắm giữ tài chính trong tay ba y sau này.
Đàm Lăng Việt nếu như có dụng tâm, thì rất hoan tâm, huống chi vừa có quan hệ huyết thống ràng buộc, người ba tuổi trên năm mươi cũng cần đứa con biết quán xuyến công việc.
Mẹ y thì bệnh liệt giường, thân thể không tốt, cũng bởi vì như vậy Đàm Lăng Việt mới muốn đưa mẹ mình trở về bên cạnh chiếu cố.
Lúc mẹ y ở Mĩ từng xảy ra chuyện, bị người lai lịch không rõ bắt cóc, bị kinh sợ từ đó trở đi vẫn triền miên trên giường bệnh.
Tần Lam Gia biết Đàm Lăng Việt nói nhất định là do người vợ hiện tại của Đàm Vĩnh Xương gây nên, chẳng qua là tìm không được chứng cớ, cũng không có thực lực để chống lại, chỉ có thể ẩn nhẫn, trước tiên đưa Mẹ Đàm về bên cạnh rồi hãy nói.
Lúc Mẹ Đàm ở Mĩ, Từ Hinh tận tâm tận lực chiếu cố lão nhân, thậm chí lúc Mẹ Đàm từ tên bắt cóc thoát hiểm an toàn, phần lớn là nhờ kết quả cố gắng của Từ Hinh.
Nàng mặc kệ ba nàng an bài hôn sự môn đăng hộ đối, lẻ loi một mình phụng bồi Mẹ Đàm tới Trung Quốc tìm Đàm Lăng Việt. Lần này cùng mấy năm trước không giống nhau, Từ gia cơ hồ cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ, nàng không còn là Đại tiểu thư nhà giàu không biết buồn phiền.
Có một nữ nhân như vậy vì ngươi dung rìu phá thuyền như thế, Tần Lam Gia cảm thấy nếu như mình “bình thường” mà nói…, cũng sẽ vì nữ nhân như vậy mà động tâm.
Đàm Lăng Việt cùng nàng ở chung một chỗ là chuyện thuận lý thành chương, chẳng qua là không sớm thì muộn mà thôi.
Giờ khắc này đã đến, cũng đến thời khắc hắn phải tìm lối đi cho riêng mình. Ở lại bên cạnh Đàm Lăng Việt, hắn khó bảo toàn bản thân mình sẽ không giống như oán phụ sinh hận rồi làm chuyện xằng bậy.
Tình yêu luôn ích kỷ, hắn cũng không ngoại lệ.
Đàm Lăng Việt người này, cái gì tốt đều chiếm lấy, kiều thê mỹ quyến, giúp “huynh đệ” không tiếc cả mạng sống cũng có, nhưng không thể chấp nhận tình cảm không bình thường của huynh đệ. Chỉ tiếc lần này mọi chuyện không thể theo ý y được nữa.
Tần Lam Gia đem tàn thuốc tắt đi, lắc đầu, đáy lòng thầm cười nhạo khoái cảm ti tiện vì được trả thù.
Đàm Lăng Việt tắm xong từ trong phòng đi ra ngoài, quấn khăn tắm quanh thắt lưng, tùy tiện lắc lắc mái đầu ướt, gợi cảm chết người.
Tần Lam Gia dời đi tầm mắt, khẽ thở dài một cái. Biết mình thích y, lại luôn làm những hành động mị hoặc nam sắc, thật không biết cái tên thẳng nam này có cố ý hấp dẫn mình hay không.
“Lam Gia? ” Đàm Lăng Việt gọi một tiếng, mới nhìn thấy bóng Tần Lam Gia đứng mờ mờ trên ban công, y thở ra một hơi, cau mày nói: “Chạy lên ban công làm gì, tớ còn tưởng rằng cậu lại chạy.”
Đàm Lăng Việt đến phía sau quầy bar mini trong phòng khách rót hai ly rượu, một bên lấy một đá bỏ vào ly một bên đi đến chỗ Tần Lam Gia: “Lại đây, cùng tớ uống một ly.”
Tần Lam Gia đi vào trong phòng khách, nhận lấy rượu Đàm Lăng Việt đưa tới.
“Tớ nghĩ rồi, cậu không cần đi. ” Đàm Lăng Việt nói, “Những ngày qua mẹ tớ vẫn hối tớ mua phòng cưới, tớ vốn không muốn phí khí lực kia, bây giờ nhìn lại mua cũng tốt, không thì mẹ tớ và Từ Hinh lại tới quấy. Cậu an tâm ở chỗ này đi, ở đến khi cậu kết hôn mới thôi, đến lúc đó cậu muốn mua phòng nào hãy tìm tớ thương lượng. ” Đàm Lăng Việt hào phóng vỗ vỗ bả vai Tần Lam Gia cười nói.
Tần Lam Gia nhấp một miếng rượu, mỉm cười nói: “Sợ rằng cậu không đợi được đến ngày đó.”
“Nói ngu ngốc gì đó, cậu đã hai mươi tám rồi, sắp tròn ba mươi, sự nghiệp cũng có, cũng nên nghĩ đến việc chung thân đại sự, nếu không Tần bá phụ khẳng định lại oán tớ. ” Đàm Lăng Việt ngửa đầu tựa vào trên ghế sô pha thở dài nói, “Nói mới nhớ chúng ta cũng đã lâu chưa có trở về đi thăm bá phụ bá mẫu, đợi hết bận này, chúng ta tìm thời gian trở về một chuyến đi.”
“Được.” Tần Lam Gia mỉm cười gật đầu, “Còn có, chung thân đại sự của tớ tớ sẽ xem xét, không nhọc ngài phí tâm.”
Tần Lam Gia nói xong liền đứng lên, xoay người sang chỗ khác khoát tay áo nói: “Tớ trở về phòng ngủ, một mình cậu từ từ uống đi.”
Đàm Lăng Việt ở phía sau oán trách gì đó, nhỏ dần lại lớn tiếng nói: “Ngày mai đừng quên đi làm! Cậu dám trộm trốn đi xem xem, cậu chạy đến chân trời góc biển tớ cũng có thể đem cậu đào lên.”
Tần Lam Gia không hoài nghi lời Đàm Lăng Việt nói chút nào…, người này giờ đã khác xưa, nói tổng thể thì thế lực y cũng rất lớn, nếu mình không muốn y tìm được thật đúng là mất một phen khí lực, như hôm nay quang minh chính đại đưa đơn xin từ chức thật là một hành động thất sách.
Kế tiếp mấy ngày sau Tần Lam Gia vẫn ngoan ngoãn đi làm, cho dù Đàm Lăng Việt trở về chỗ ở của Mẹ Đàm cùng Từ Hinh, hắn vẫn đàng hoàng ngốc ở nhà, thậm chí còn tự mình chà sàn nhà giặt sạch khăn trải giường.
Sau khi hoàn thành thêm một hợp đồng, Đàm Lăng Việt cùng các nhân viên bị tăng ca thêm một tháng đi ăn tiệc, Tần Lam Gia không quá biết ca hát vẫn như bình thường đi theo, cầm ly rượu ngồi ở trong góc, yên lặng cười, nhìn những người khác vui đùa.
Giữa chừng Từ Hinh đột nhiên tới, vóc người thon dài được bao bọc bởi quần áo sang trọng được đặt may riêng, son phấn mỏng khiến khuôn mặt lộ ra vẻ diễm lệ lại cao quý.
Người bên cạnh Đàm Lăng Việt biết điều đứng dậy nhường chỗ ngồi, Từ Hinh cười nói cảm ơn, ngồi ở bên cạnh Đàm Lăng Việt, tự nhiên ngửa mặt lên hôn Đàm Lăng Việt.
Đàm Lăng Việt ôm bả vai của nàng, cười nói cái gì đó, rồi lớn tiếng gọi người trên bệ hát chọn bài hát cho nàng.
Tần Lam Gia uống một ngụm rượu, chất lỏng này vào miệng so với bình thường đắng chát hơn rất nhiều.
Mọi người chơi đùa đến một giờ hơn liền bắt đầu gục xuống. Dù sao ngày mai không cần đi làm, tối nay có thể tận tình suốt đêm không thành vấn đề, huống chi còn có tổng giám ở đây, cũng không có ai bảo phải đi về. Đến phút cuối cùng còn tĩnh táo cũng chỉ còn lại bốn năm người.
Âm hưởng du dương nổi lên, Từ Hinh kéo Đàm Lăng Việt đứng lên, cùng nhau trình diễn khiêu vũ, những người khác nhắm trúng hai người huýt sáo ồn ào.
Tần Lam Gia trầm mặc nhìn, uống xong ly rượu trong tay, đột nhiên đứng dậy đi đến bệ hát.
Quản lý bộ phận Thiết kế giơ chai rượu kinh ngạc nói: “Ai, Tần tổng hiến thanh nha, thật là khó gặp a! ” một bên làm ồn đem những người khác đánh thức.
Tần Lam Gia đùa đá hắn một chút, âm nhạc mềm nhẹ phiêu lãng vang khắp đại sảnh.
Đàm Lăng Việt muốn trở về chỗ ngồi, lại bị Từ Hinh cứng rắn kéo lấy.
“Bài này cũng rất được, chúng ta tiếp tục nhảy đi.” Từ Hinh nhìn Tần Lam Gia một cái, nắm cổ Đàm Lăng Việt làm nũng nói.
Tiết tấu bốn phía vang lên, Tần Lam Gia khẽ há miêng, âm hưởng run run từ âm thanh truyền ra.
“Ngoài song cửa sổ trời đầy mây
Âm nhạc khẽ thì thầm
Trái tim em bắt đầu nhớ anh
…
Điện thoại đã rung
Anh phải trả lời thôi
Cứ tưởng rằng trong tim anh còn chút hoài niệm về em
Nhưng sao giọng nói của anh lại lãnh đạm nhường ấy
Là anh thay đổi
Anh thay đổi thật rồi
Ánh đèn đã tắt
Nhạc cũng đã dừng
Nhưng không thể ngăn dòng nước mắt rơi
Trời đã mưa
Làm lòng người không vui
Trái tim em thật sự đã tổn thương rồi
… … …”
*Bài hát Gia Gia hát tên là: Em/Anh thực sự bị tổn thương, bài này có rất nhiều người hát, vì Gia Gia là nam nên các bạn hãy tìm bài của nam nghệ sĩ nghe cho thuận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook