Thiên La Địa Võng
-
Chương 40
Trong nháy mắt đại học năm cuối sắp kết thúc, một số bạn học vừa ra trưởng đã có chỗ để đi làm, còn không có thì khi ra trường vẫn tiếp tục bận rộn. Còn có người ra nước ngoài, người thi nghiên cứu sinh, mỗi người đều liều mạng nỗ lực. Cùng những bạn học khác so sánh, Tần Lam Gia sớm đã xác định học nghiên cứu sinh ngược lại hết sức nhàn nhã.
Đàm Lăng Việt đã đi hơn nửa năm, chuyến đi này lại bạt vô âm tín. Mặc dù đã sớm nghĩ đến kết quả như thế, Tần Lam Gia mỗi lần nhớ đến vẫn không nhịn được thở dài một tiếng. Trong điện thoại di động tên Đàm Lăng Việt vẫn không xóa, hắn cũng không phải ôm hi vọng gì, chỉ là cảm thấy chuyện còn chưa đến mức ngay cả điện thoại liên lạc cũng muốn thủ tiêu. Chẳng qua Tần Lam Gia chưa từng chủ động liên lạc với y, không biết số điện thoại này y có còn giữ lại hay không.
Đồ Quang công việc ngày càng bận rộn. Làm thêm giờ là chuyện thường như cơm bữa, đi suốt đêm cũng có, một khi đi công tác bên ngoài cộng thêm phá án tử thì càng không biết khi nào về. Vốn cảm thấy trị an xã hội không có gì bất ổn, nhưng bên cạnh có một cảnh sát chăm chỉ lại được trọng dụng, ngược lại cảm thấy ngày ngày có vô số chuyện phạm pháp loạn kỷ cương phát sinh.
Kể từ ngày tỏ tình đó, Đồ Quang dường như không muốn làm khó Tần Lam Gia, đối với chuyện nói thích hắn một chữ cũng không nói, ngay cả ánh mắt cũng sẽ không dừng lại quá lâu ở trên người Tần Lam Gia, tuyệt không để cho Tần Lam Gia cảm thấy một tia lúng túng hay khó chịu. Chỉ là khi rơi vào lưới tình, những gì hắn nói ra y đều chú ý, hắn hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt truy đuổi của y. Tần Lam Gia cảm giác được tầm mắt đó mang theo lửa cháy yêu thương, lúc hắn quay người lại thì thường xuyên dõi theo. Ánh mắt đó hắn quá quen thuộc, bởi vì hắn cũng từng dùng ánh mắt ấy mà nhìn một người rất nhiều năm.
Tần Lam Gia cảm kích Đồ Quang ôn nhu, nếu như mình thích Đồ Quang…, hạnh phúc nhất định có thể đưa tay nắm lấy.
Đàm Lăng Việt cũng không xuất hiện trong sinh hoạt, chờ hắn dần dần quên lãng, giống như sau khi giải được lời nguyền mê luyến sẽ thanh tỉnh lại, nếu như Đồ Quang lúc ấy vẫn không rời đi, hắn nhất định sẽ không cô phụ nam nhân này. Trước đó, Tần Lam Gia không muốn xem Đồ Quang như kẻ thay thế chữa lành vết thương cho mình.
Đồ Quang gần đây không biết nhận án kiện gì, thời gian tăng ca ngày càng nhiều, thỉnh thoảng trở về một chuyến liền ngủ say như chết. Tần Lam Gia ngay cả lập trường khuyên y hảo hảo quý trọng thân thể cũng không được, bởi vì một câu của y “Vì nhân dân phục vụ” ngăn lại. Tần Lam Gia không còn cách nào khác, chỉ có thể tận lực chiếu cố ẩm thực cho y: bắt đầu cuộc sống ăn uống hàng ngày.
Lúc ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tần Lam Gia đang trong phòng ngủ đọc sách. Hắn gỡ dây nghe điện thoại, nhanh chóng đi ra mở cửa. Khoảng thời gian lần trước Đồ Quang trở về đã cách hai tuần rồi, điện thoại không gọi được, gọi đến cục cũng không tìm được y, Tần Lam Gia thập phần lo lắng.
Người ngoài cửa không phải là Đồ Quang, mà là hai Tiểu cảnh sát hắn không nhận ra, mặc đồng phục màu xanh nhạt, cầm cuốn sổ trong tay. Người đứng ở phía trước vừa nhìn thấy Tần Lam Gia liền mỉm cười nói: “A, Tần tiên sinh đúng không.”
Tần Lam Gia gật đầu, có chút nghi hoặc nói: “Các anh tới tìm Đồ Quang sao? Y không có ở nhà.”
“Không phải không phải, chúng tôi là tới tìm anh. Có một án kiện cần ngài phối hợp.”
“Tìm tôi? Án kiện gì? ” Tần Lam Gia có chút kinh nghi, cho tới bây giờ không nghĩ đến mình và án kiện có liên quan gì đến nhau.
Cảnh sát cười nói: “A, không cần khẩn trương, chỉ cần ngài phối hợp lấy vài lời khẩu cung là được rồi. Người bị kiện có tình nghi có quan hệ với ngài.”
Tần Lam Gia đáp ứng, trở về phòng lấy ví tiền và điện thoại di động, khóa cửa đi theo hai cảnh sát xuống lầu.
Ngồi lên xe cảnh sát, nhìn chỗ ngồi phía trước song sắt lạnh như băng, Tần Lam Gia còn đang thầm nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Ngồi ghế phó lái là một cảnh sát trẻ tuổi mở miệng tán gẫu, nói: “Tần tiên sinh, anh cùng Đồ Quang là bạn cùng phòng a.”
“Đúng vậy, anh biết Đồ Quang sao? ” Tần Lam Gia vội thừa cơ hỏi, “Anh biết y gần đây như thế nào không? Tôi vẫn không liên lạc được, có chút lo lắng.”
“A, trong đội có nhiệm vụ cho y, tôi cũng không biết rõ. ” Tiểu cảnh sát quay đầu lại cười cười nói, “Tần tiên sinh thật là nghe danh không bằng gặp mặt a, Đồ Quang thường xuyên nhắc tới anh, vừa nhắc tới mặt mày liền hớn hở, chúng tôi vốn còn tưởng rằng là bạn gái y đâu. Ha ha.”
Tần Lam Gia có chút quẫn bách cúi thấp mặt. Nếu để bọn họ biết Đồ Quang thật sự tỏ tình hơn nữa còn chờ mình trả lời, chắc chắn bọn họ không thể cười nổi.
Tần Lam Gia cảm thấy hai người kia cùng Đồ Quang rất quen thuộc, đối với hành tung Đồ Quang hẳn là biết, chẳng qua là tán gẫu mấy câu hỏi thăm bọn họ lại luôn nói không rõ ràng, cuối cùng dứt khoát nói cho hắn biết đây là chuyện bí mật trong đội, không thể nói rõ với hắn. Tần Lam Gia mới biết được Đồ Quang phải thi hành nhiệm vụ bí mật.
Sẽ không nguy hiểm đi… Tần Lam Gia càng lo lắng, chỉ là ngay cả nghi vấn cũng không chiếm được câu trả lời, bọn họ không nói nguy hiểm, cũng không có an ủi hắn nói không có nguy hiểm, Tần Lam Gia ngược lại đứng ngồi không yên, cứ như vậy thấp thỏm cho đến khi xe cảnh sát đến ngoài viện cục cảnh sát
Đàm Lăng Việt đã đi hơn nửa năm, chuyến đi này lại bạt vô âm tín. Mặc dù đã sớm nghĩ đến kết quả như thế, Tần Lam Gia mỗi lần nhớ đến vẫn không nhịn được thở dài một tiếng. Trong điện thoại di động tên Đàm Lăng Việt vẫn không xóa, hắn cũng không phải ôm hi vọng gì, chỉ là cảm thấy chuyện còn chưa đến mức ngay cả điện thoại liên lạc cũng muốn thủ tiêu. Chẳng qua Tần Lam Gia chưa từng chủ động liên lạc với y, không biết số điện thoại này y có còn giữ lại hay không.
Đồ Quang công việc ngày càng bận rộn. Làm thêm giờ là chuyện thường như cơm bữa, đi suốt đêm cũng có, một khi đi công tác bên ngoài cộng thêm phá án tử thì càng không biết khi nào về. Vốn cảm thấy trị an xã hội không có gì bất ổn, nhưng bên cạnh có một cảnh sát chăm chỉ lại được trọng dụng, ngược lại cảm thấy ngày ngày có vô số chuyện phạm pháp loạn kỷ cương phát sinh.
Kể từ ngày tỏ tình đó, Đồ Quang dường như không muốn làm khó Tần Lam Gia, đối với chuyện nói thích hắn một chữ cũng không nói, ngay cả ánh mắt cũng sẽ không dừng lại quá lâu ở trên người Tần Lam Gia, tuyệt không để cho Tần Lam Gia cảm thấy một tia lúng túng hay khó chịu. Chỉ là khi rơi vào lưới tình, những gì hắn nói ra y đều chú ý, hắn hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt truy đuổi của y. Tần Lam Gia cảm giác được tầm mắt đó mang theo lửa cháy yêu thương, lúc hắn quay người lại thì thường xuyên dõi theo. Ánh mắt đó hắn quá quen thuộc, bởi vì hắn cũng từng dùng ánh mắt ấy mà nhìn một người rất nhiều năm.
Tần Lam Gia cảm kích Đồ Quang ôn nhu, nếu như mình thích Đồ Quang…, hạnh phúc nhất định có thể đưa tay nắm lấy.
Đàm Lăng Việt cũng không xuất hiện trong sinh hoạt, chờ hắn dần dần quên lãng, giống như sau khi giải được lời nguyền mê luyến sẽ thanh tỉnh lại, nếu như Đồ Quang lúc ấy vẫn không rời đi, hắn nhất định sẽ không cô phụ nam nhân này. Trước đó, Tần Lam Gia không muốn xem Đồ Quang như kẻ thay thế chữa lành vết thương cho mình.
Đồ Quang gần đây không biết nhận án kiện gì, thời gian tăng ca ngày càng nhiều, thỉnh thoảng trở về một chuyến liền ngủ say như chết. Tần Lam Gia ngay cả lập trường khuyên y hảo hảo quý trọng thân thể cũng không được, bởi vì một câu của y “Vì nhân dân phục vụ” ngăn lại. Tần Lam Gia không còn cách nào khác, chỉ có thể tận lực chiếu cố ẩm thực cho y: bắt đầu cuộc sống ăn uống hàng ngày.
Lúc ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tần Lam Gia đang trong phòng ngủ đọc sách. Hắn gỡ dây nghe điện thoại, nhanh chóng đi ra mở cửa. Khoảng thời gian lần trước Đồ Quang trở về đã cách hai tuần rồi, điện thoại không gọi được, gọi đến cục cũng không tìm được y, Tần Lam Gia thập phần lo lắng.
Người ngoài cửa không phải là Đồ Quang, mà là hai Tiểu cảnh sát hắn không nhận ra, mặc đồng phục màu xanh nhạt, cầm cuốn sổ trong tay. Người đứng ở phía trước vừa nhìn thấy Tần Lam Gia liền mỉm cười nói: “A, Tần tiên sinh đúng không.”
Tần Lam Gia gật đầu, có chút nghi hoặc nói: “Các anh tới tìm Đồ Quang sao? Y không có ở nhà.”
“Không phải không phải, chúng tôi là tới tìm anh. Có một án kiện cần ngài phối hợp.”
“Tìm tôi? Án kiện gì? ” Tần Lam Gia có chút kinh nghi, cho tới bây giờ không nghĩ đến mình và án kiện có liên quan gì đến nhau.
Cảnh sát cười nói: “A, không cần khẩn trương, chỉ cần ngài phối hợp lấy vài lời khẩu cung là được rồi. Người bị kiện có tình nghi có quan hệ với ngài.”
Tần Lam Gia đáp ứng, trở về phòng lấy ví tiền và điện thoại di động, khóa cửa đi theo hai cảnh sát xuống lầu.
Ngồi lên xe cảnh sát, nhìn chỗ ngồi phía trước song sắt lạnh như băng, Tần Lam Gia còn đang thầm nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Ngồi ghế phó lái là một cảnh sát trẻ tuổi mở miệng tán gẫu, nói: “Tần tiên sinh, anh cùng Đồ Quang là bạn cùng phòng a.”
“Đúng vậy, anh biết Đồ Quang sao? ” Tần Lam Gia vội thừa cơ hỏi, “Anh biết y gần đây như thế nào không? Tôi vẫn không liên lạc được, có chút lo lắng.”
“A, trong đội có nhiệm vụ cho y, tôi cũng không biết rõ. ” Tiểu cảnh sát quay đầu lại cười cười nói, “Tần tiên sinh thật là nghe danh không bằng gặp mặt a, Đồ Quang thường xuyên nhắc tới anh, vừa nhắc tới mặt mày liền hớn hở, chúng tôi vốn còn tưởng rằng là bạn gái y đâu. Ha ha.”
Tần Lam Gia có chút quẫn bách cúi thấp mặt. Nếu để bọn họ biết Đồ Quang thật sự tỏ tình hơn nữa còn chờ mình trả lời, chắc chắn bọn họ không thể cười nổi.
Tần Lam Gia cảm thấy hai người kia cùng Đồ Quang rất quen thuộc, đối với hành tung Đồ Quang hẳn là biết, chẳng qua là tán gẫu mấy câu hỏi thăm bọn họ lại luôn nói không rõ ràng, cuối cùng dứt khoát nói cho hắn biết đây là chuyện bí mật trong đội, không thể nói rõ với hắn. Tần Lam Gia mới biết được Đồ Quang phải thi hành nhiệm vụ bí mật.
Sẽ không nguy hiểm đi… Tần Lam Gia càng lo lắng, chỉ là ngay cả nghi vấn cũng không chiếm được câu trả lời, bọn họ không nói nguy hiểm, cũng không có an ủi hắn nói không có nguy hiểm, Tần Lam Gia ngược lại đứng ngồi không yên, cứ như vậy thấp thỏm cho đến khi xe cảnh sát đến ngoài viện cục cảnh sát
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook