Thiên Kim Tưởng Môn
-
Chương 7: Tiểu Tưởng Bạch phúc hắc
Editor: trang bubble ^^
"Tiểu Bạch, bị đánh ở đâu?" Hạ Viên nghe được Tưởng Bạch và Thẩm Thiên Đồng đánh nhau, đương nhiên bảo người ta kêu nàng vào phòng hỏi kỹ, chờ đến khi thấy áo khoác chồn trắng của nàng bị dơ bẩn một mảng lớn, đai lưng cũng đứt, không khỏi sợ hết hồn, ưỡn bụng kéo Tưởng Bạch đi, vừa giữ vừa bóp ở trên người nàng hỏi: "Đau chỗ nào? Để nương xem một chút."
"Nương, không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng!" Mắt Tưởng Bạch nhanh như chớp nhìn bốn phía một chút, thấy bọn nha đầu không có ở trước mặt, bèn lặng lẽ cúi ở bên tai Hạ Viên nói: "Thẩm Thiên Đồng không có đánh con, con sợ phụ thân trách cứ, nói dối cũng bị hắn đánh. Hắn lớn hơn con, cao hơn con, cường tráng hơn con, tự nhiên không thể không biết xấu hổ nói đánh không lại con, ảo não trở về phủ rồi."
"Con đó nha!" Hạ Viên vừa nghe, không khỏi bật cười, nhất thời bóp gương mặt Tưởng Bạch, nhỏ giọng nói: "Tưởng gia luôn luôn bất hòa với Thẩm gia, từ lúc Thẩm Nguyện Chi từ quan, Thẩm gia và Tưởng gia càng thêm đối địch. Hiện nay, con đánh Thẩm Thiên Đồng, sợ Thẩm gia sẽ mượn đề tài để nói chuyện mình đấy! Con còn phải giả bộ bệnh mấy ngày, chỉ nói bị đánh nội thương, phải cẩn thận dưỡng thương mấy ngày, ngoan ngoãn theo ta ở trong phòng học thêu thùa!"
Vừa nói hai chữ thêu thùa, Tưởng Bạch nhớ tới hành động của mình ở trong phòng may vá bị Thẩm Thiên Đồng thấy, nhất thời lại bắt đầu xấu hổ: Thẩm Thiên Đồng, nếu ngươi không nói chuyện này ra, chuyện ngươi kéo đứt đai lưng ta đến đây thì thôi. Nếu là nói ra cử chỉ ta nhìn gương dán hoa điền vàng, xem ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất lần nữa không?
Lại nói Thẩm Vĩnh Dương biết được quá trình Thẩm Thiên Đồng và Tưởng Bạch đánh nhau từ trong miệng nhi tử Thẩm Lục Bách, bảo người ta kêu Thẩm Vĩnh Hỗ đến thư phòng nói chuyện, chỉ nói: "Lúc tiên hoàng còn đã rất sợ Thượng gia cấu kết Tưởng gia, tương lai triều đình trở thành thiên hạ của những ngoại thích Thượng gia này, lại e ngại hoàng hậu và thái tử phi đều là người Thượng phủ, nhất thời không tiện đụng vào Thượng gia, chỉ đành phải rút củi dưới đáy nồi, trước đánh ép Mạc gia, kế đến chèn ép Tưởng gia, khiến cho Thượng gia mất đi cánh tay. Đầu năm trước bèn đến lượt Thẩm gia chúng ta tiếp nhận chức vụ giám quân, chia mỏng binh quyền của Tưởng gia. Hiện nay trong triều vẫn là Trọng Văn Khinh Võ, Tưởng gia cũng kém xa lúc trước, tự nhiên không cam lòng."
Thẩm Vĩnh Hỗ tiếp lời nói: "Tiên hoàng vừa băng hà, sau khi tân hoàng vào chỗ không bao lâu, thái hậu và hoàng hậu đều là người Thượng gia, quan hệ mật thiết với phu nhân Tướng quân, binh quyền chia mỏng này có thể trở lại trong tay bọn họ hay không, vẫn là ẩn số. Lúc này chuyện Tưởng Bạch và Đồng ca nhi đánh nhau chưa chắc không phải là Tưởng gia thử dò xét cử chỉ của Thẩm gia chúng ta. Tưởng Bạch vẫn luôn chắc chắn bị Đồng ca nhi đánh mấy quyền ở trên người, ta hỏi Bách ca nhi, hắn nói tuy nhìn Tưởng Bạch nhu nhược, bản lĩnh linh hoạt, Đồng ca nhi muốn đánh hắn mấy quyền, chỉ sợ không dễ. Đồng ca nhi có đánh Tưởng Bạch hay không tạm không bàn cãi, Tưởng Bạch đánh hai quyền vào trên mặt Đồng ca nhi, giống như đánh vào trên mặt Thẩm gia, có thể nào chỉ coi như trẻ con đánh nhau đơn giản như vậy?"
"Đồng ca nhi là thư đồng của Thục vương, theo lý mà nói, Tưởng gia không nể mặt tăng cũng phải xem mặt phật, lúc này lại đánh cho Đồng ca nhi thành như vậy, nguyên nhân bên trong, biểu đạt phải suy nghĩ sâu xa. Chỉ là tuy Đồng ca nhi bị đánh, lại không thể ồn ào ra ngoài. Thứ nhất tuy là Thẩm phủ chúng ta lấy văn làm chủ, gần đây cũng mời Võ Sư làm việc ở phủ dạy con em một chút thuật cường thân, không hề tay trói gà không chặt giống người đọc sách tiểu môn tiểu hộ (cửa nhỏ nhà nghèo) như vậy. Thứ hai Đồng ca nhi lớn hơn Tưởng Bạch hai tuổi, không bị người ta nói lấy lớn hiếp nhỏ thì thôi, hôm nay bị đánh, cũng là chuyện rất mất mặt."
Thẩm Vĩnh Dương trầm ngâm nói: "Hiện nay Thẩm gia chúng ta cũng treo chức vụ giám quân, không biết chút nào với trên chuyện võ học và mưu lược binh học, cũng là không ổn. Thừa dịp lúc này, cũng phải tìm kiếm võ sư cao cường và danh sư giỏi về mưu lược dạy đám người Đồng ca nhi. Đồng ca nhi bị Tưởng Bạch đánh lần này, chắc chắn sẽ hăng hái, nhằm cầu vượt qua Tưởng Huyền và Tưởng Bạch. Tương lai lại có thể làm giám quân chính cống."
Thẩm Vĩnh Hỗ gật đầu tán thành, hai người bàn tính ở thư phòng đến giờ lên đèn mới tản ra.
Lúc này Thẩm Thiên Đồng bị thương trên mặt, chuyện thư đồng vào cung tự nhiên tạm thời gác lại, cũng may sắp cuối năm, mấy người Cố Thu Ba cũng gần như nghỉ học, ngược lại không ngại gì. Bởi vì Thẩm phủ vốn cũng mời phu tử học vấn thâm hậu làm Tây Tịch ở phủ, sớm muộn gì Thẩm Thiên Đồng cũng đi qua thỉnh giáo một lần thì thôi. Đợi nghe phụ thân Thẩm Vĩnh Hỗ nói muốn mời một võ sư võ nghệ cao minh trở về phủ, tự nhiên vui mừng, chỉ âm thầm tưởng tượng mình học nghệ có thành tựu, cũng đánh Tưởng Bạch đến dáng vẻ mũi đen môi sưng.
Ngày đó đang cầm một quyển sách xem, nha đầu chỗ Thẩm phu nhân vội vã đi vào, sau khi hành lễ nói: "Thiếu gia, Mẫn vương phi tới, dựa và ngồi kiệu nhỏ tới đây, không muốn kinh động người, trong phủ không mở cửa giữa nghênh đón, chỉ đi vào từ cửa nách, hiện nay đã đến trong viện phu nhân. Chỉ đích danh muốn gặp thiếu gia, phu nhân bảo ta tới mời thiếu gia."
Mẫn vương phi Thẩm Ngọc Chiếu là nữ nhi con vợ cả của Thẩm phu nhân, lúc trước bởi vì tướng mạo thêu thùa đều xuất sắc, chọn vào cung làm nữ quan ty thêu, sau đó được hoàng hậu coi trọng, kết hợp nàng và nhị hoàng tử Mẫn vương, sắc phong làm Chính phi của Mẫn vương. Chỉ là nàng yếu ớt, đẻ non hai lần, lại điều dưỡng hai năm, lúc này mới sinh ra Cố Thu Ba, sau đó không còn sinh con được. Bởi vì bên cạnh chỉ có một con trai trưởng Cố Thu Ba, chỉ sợ hắn có sơ xuất nào, trói buộc vô cùng chặt.
Đợi đến chọn Thẩm Thiên Đồng và Thẩm Lục Bách cho Cố Thu Ba làm thư đồng, lúc này mới hơi yên lòng một chút. Chờ nghe được Thẩm Thiên Đồng bị Tưởng Bạch đánh cho mặt xanh môi thũng, tự nhiên phái nội thị đến xem xét, hỏi thăm kết quả. Chỉ là cuối cùng lòng nghi ngờ chuyện này không đơn giản, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, lại ngồi kiệu nhỏ tự qua Thẩm phủ.
Thẩm phu nhân thấy Thẩm Ngọc Chiếu tới, tự nhiên biết là vì chuyện Thẩm Thiên Đồng bị đánh, không thể thiếu nói lại chuyện một lần.
Lúc Thẩm Ngọc Chiếu vào Thẩm phủ hỏi thăm chuyện kết cục, hoàng hậu Thượng Như Trinh cũng triệu Thượng Tiệp vào cung truy hỏi chuyện này.
Bởi vì lần trước chọn thư đồng cho Cố Chính Sung, Thượng Tiệp sợ trong cung sẽ chọn phải Tưởng Bạch, bèn vào cung gặp Thái hậu và hoàng hậu, trực tiếp bẩm chuyện khi còn bé thân thể Tưởng Bạch yếu ớt mà đóng vai bé trai nuôi, chuyện này Vương thái y cũng biết tình tiết sự kiện vân vân. Thượng Như Trinh vừa nghe Tưởng Bạch là bé gái, lại âm thầm mừng rỡ.
Đời này, cô nương con vợ cả Thượng gia không phải tuổi hơi lớn, chính là còn đang bi bô tập nói, qua mấy năm thái tử Cố Chính Sung chọn thái tử phi, chỉ sợ Thượng gia sẽ thất bại. Tưởng Bạch vừa là bé gái, lại thêm một ứng cử viên thái tử phi. Nhất thời ám chỉ Thượng Tiệp cố chăm sóc Tưởng Bạch, lúc này lập tức nghe được nàng và Thẩm Thiên Đồng đánh nhau, trên người bị mấy quyền của Thẩm Thiên Đồng, tự nhiên không yên tâm, không thể thiếu muốn cho thái y xuất cung chẩn đoán bệnh cho Tưởng Bạch một chút.
Thượng Tiệp thấy Thượng Như Trinh gấp gáp, bèn nói thật mọi chuyện, cười nói: "Hoàng hậu nương nương, Tiểu Bạch quỷ lắm, làm sao bị đánh?"
"Không bị đánh là tốt rồi. Có điều Thẩm gia này quan văn lên, tâm tư là cong cong quẹo quẹo nhất, không chừng sẽ cho là Bạch Ca Nhi bị người lớn sai khiến, lúc này mới đánh Thẩm Thiên Đồng, lúc này khẳng định đến trước mặt Mẫn vương phi khóc lóc kể lể đấy." Thượng Như Trinh thở dài nói: "Ta vừa nghe được hai người đánh nhau, cũng vội vàng ban thuởng thuốc trị thương cho Bạch ca nhi, lúc này lập tức mọi người trong cung biết Bạch Ca Nhi cũng bị thương, cũng không phải người Tưởng gia bắt nạt người Thẩm gia, cũng dừng lại nói xấu."
Đang lúc Thượng Như Trinh vừa nói chuyện, Thẩm Ngọc Chiếu vào Thẩm phủ nói với Thẩm phu nhân: "Tưởng gia nói Tưởng Bạch bị thương rất nặng, cũng không đi học, chỉ dưỡng thương ở bên trong phòng. Hoàng hậu nương nương nghe được hắn bị Đồng ca nhi xé rách xiêm áo, kéo đứt đai lưng, [email protected]#d#l#q#[email protected] đã ban thuởng một cái áo khoác Khổng Tước, một cái áo choàng, và một cái đai lưng ngọc mang cho hắn. Mặt khác ban thuốc bổ thuốc trị thương, chỉ bảo hắn cố gắng dưỡng. Hoàng hậu nương nương gióng trống khua chiêng ban thưởng đồ, cũng khiến người cho là Tưởng Bạch bị thương nghiêm trọng hơn Đồng ca nhi. Chúng ta đang muốn đi đòi một lời giải thích, ngược lại không tiện đòi."
Thẩm phu nhân còn chưa nói tiếp, thấy được Thẩm Thiên Đồng đi vào, lại đợi hắn hành lễ xong cho Thẩm Ngọc Chiếu, lần lượt ngồi xuống, lúc này mới nói: "Đồng ca nhi, qua năm con cũng đã mười tuổi rồi, được cho nửa đại nhân, có một số việc nhỏ tự mình có một ý kiến. Lúc này chuyện bị đánh, theo chính con nhìn nên xử lý như thế nào?"
Thẩm Thiên Đồng nghe được Thẩm Ngọc Chiếu tới, lại bắt đầu thầm kinh hãi, ý thức được chuyện mình và Tưởng Bạch đánh nhau, chính là liên quan tới thể diện hai gia tộc, một việc không tốt, lại thăng lên làm hai gia tộc tranh đấu. Nguyên nhân chuyện cũng chỉ là mình tự đi rình coi Tưởng Bạch may vá, Tưởng Bạch bị nhìn ra dấu vết hoạt động, dưới sự xấu hổ mới đánh mình. Mình chỉ muốn tìm cơ hội lén lút dạy dỗ Tưởng Bạch một chút, nhưng không ngờ khiến chuyện này biến thành sự kiện chính trị. Bởi vì vừa suy nghĩ, vừa châm chước ngôn từ nói: "Tôn nhi cho là không nên ầm ĩ quá lớn. Nếu làm lớn lên, lộ vẻ Thẩm gia chúng ta chuyện bé xé ra to, rơi xuống bị người mượn cớ."
Thẩm Ngọc Chiếu gật gật đầu nói: "Đồng ca nhi suy nghĩ rất phải. Tuy nói hoàng thượng coi trọng Thẩm gia, chỉ là Thái hậu và hoàng hậu đều họ Thượng, tự nhiên giúp đỡ Tưởng gia, thật sự ầm ĩ lên cũng không tiện."
Bởi vì Thẩm Thiên Đồng tự chủ trương gắng sức thực hiện lắng lại chuyện đánh nhau với Tưởng Bạch, chuyện này cũng bèn tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, rất nhanh đã bỏ qua rồi. Từ này về sau, Thẩm Thiên Đồng ngoại trừ đi học, lại liều mạng luyện võ, chỉ muốn một ngày kia, dựa vào bản lĩnh của mình dạy dỗ Tưởng Bạch một.
Tưởng Bạch giả vờ dưỡng thương, cũng làm tiêu tan thì giờ rảnh rang qua năm. Tới tháng ba, Hạ Viên lại sinh ra một bé trai, gọi là Tưởng Canh, cả phủ tự nhiên ăn mừng một phen. Đợi sau khi Tưởng Canh đầy tháng, Tưởng lão phu nhân chữa bệnh rồi, Vương thái y đến xem qua, nói với Tưởng Trấn và Thượng Tiệp: "Lão phu nhân tuổi tác đã cao, lần này cũng không tiện dùng thuốc nặng, chỉ có thể chịu khó ở trên ẩm thực rồi. Nếu trải qua nắng nóng, hoặc có thể chịu đến cuối năm."
Lời nói đã đến nước này, Tưởng Trấn và Thượng Tiệp tự nhiên biết thời hạn Tưởng lão phu nhân đã đến, không ai có thể vãn hồi, cũng không thể tránh được.
Tưởng lão phu nhân cũng biết mình không tồn tại lâu trên đời, kéo Thượng Tiệp nói: "Bình ca nhi và Tuệ tỷ nhi của Mạc gia coi như thông minh, nếu ta không gắng nổi năm nay, con giúp ta coi chừng bọn họ một chút. Nếu bọn họ có triển vọng, Mạc gia còn có thể chống đỡ, sẽ không lụn bại sạch sẽ."
Lòng Thượng Tiệp hơi chua xót, tự nhiên đồng ý.
Tưởng lão phu nhân biết Thượng Tiệp đã đồng ý như vậy, tự nhiên sẽ chăm sóc Mạc Nhược Bình và Mạc Nhược Tuệ vượt mức, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhất thời lại có một chuyện khác không thể giải sầu, chỉ nói: "Ta còn tưởng rằng thấy được bọn Hoa Hoành cũng lấy vợ sinh con đâu rồi, ai ngờ bọn họ chậm chạp không có tin tức, có lẽ là không thấy được."
"Làm sao sẽ không thấy được chứ? Con sẽ bảo Hoa Hoành bọn họ đi đón dâu." Nói đến Tưởng Hoa Hoành bọn họ, Thượng Tiệp cũng khổ. Năm nay Lão Tam Tưởng Hoa Hoành ba mươi mốt tuổi rồi, chậm chạp không chịu đón dâu, phía dưới là lão Tứ Tưởng Hoa Ký, lão Ngũ Tưởng Hoa Tằng, lão Lục Tưởng Hoa Cái, toàn bộ đùn đẩy nói đợi lão Tam Tưởng Hoa Hoành cưới, bọn họ lại cưới. Vì chuyện này, Thượng Tiệp thiếu chút nữa sầu bạc tóc, lúc này thấy Tưởng lão phu nhân như thế, cố cười nói: "Lần trước Hoa An và Hoa Khoan cùng nhau đón dâu, lúc này sẽ để cho bốn người Hoa Hoành bọn họ cùng nhau đón dâu, làm một tiệc mừng càng náo nhiệt. Con tìm hai vị nàng dâu bàn bạc một chút, không thể mặc cho bốn người bọn họ thoái thác tiếp nữa." Những nhà khác, nam nhân ba mươi mốt tuổi, cũng sắp làm gia gia (ông nội), chúng ta tốt rồi, ba mươi mốt tuổi còn chưa đón dâu. Lần này, nhất định phải vận dụng mọi người, một mạch cưới về nàng dâu bốn phòng, phát động giải quyết bốn vấn đề khó khăn. Thượng Tiệp tính hùng tâm tráng chí, bèn quyết định ngay cả những đứa bé Tưởng Huyền Tưởng Thanh Tưởng Bạch này cũng phải động viên, để cho bọn họ cũng ra sức một chút.
Tưởng Huyền Tưởng Bạch Tưởng Thanh nghe được để cho bọn họ giúp một tay tìm thẩm thẩm cho bốn vị thúc thúc, cũng có chút hưng phấn, sáng sớm đến phòng luyện võ bèn bàn tán xôn xao. Cố Chính Sung Cố Thu Ba thấy được bọn họ nhỏ giọng nói, cười lớn tiếng, không khỏi có chút ngạc nhiên, tiến tới hỏi "Chuyện gì thần bí như vậy?"
Tưởng Bạch thấy bọn Cố Chính Sung Cố Thu Ba hỏi thăm, chớp mắt một cái, cười hì hì nói: "Sáng mai trong phủ muốn làm tiệc gia đình, mời tất cả phu nhân và cô nương trong phủ tới tụ họp. Tổ mẫu bảo chúng ta giúp đỡ tìm thẩm thẩm ở trong các cô nương cho bốn vị thúc thúc đấy, mọi người có rãnh rỗi cũng tới giúp một tay!" Nhiều người dễ làm chuyện, để thái tử và Thục vương cũng giúp đỡ các thúc thúc tìm thẩm thẩm rất tốt. Tổ mẫu nói rồi, nếu mà Tam thúc bọn họ cưới vợ rồi, Thái Tổ mẫu cũng vui mừng, nói không chừng bệnh tình sẽ chuyển biến tốt.
"Tiểu Bạch, bị đánh ở đâu?" Hạ Viên nghe được Tưởng Bạch và Thẩm Thiên Đồng đánh nhau, đương nhiên bảo người ta kêu nàng vào phòng hỏi kỹ, chờ đến khi thấy áo khoác chồn trắng của nàng bị dơ bẩn một mảng lớn, đai lưng cũng đứt, không khỏi sợ hết hồn, ưỡn bụng kéo Tưởng Bạch đi, vừa giữ vừa bóp ở trên người nàng hỏi: "Đau chỗ nào? Để nương xem một chút."
"Nương, không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng!" Mắt Tưởng Bạch nhanh như chớp nhìn bốn phía một chút, thấy bọn nha đầu không có ở trước mặt, bèn lặng lẽ cúi ở bên tai Hạ Viên nói: "Thẩm Thiên Đồng không có đánh con, con sợ phụ thân trách cứ, nói dối cũng bị hắn đánh. Hắn lớn hơn con, cao hơn con, cường tráng hơn con, tự nhiên không thể không biết xấu hổ nói đánh không lại con, ảo não trở về phủ rồi."
"Con đó nha!" Hạ Viên vừa nghe, không khỏi bật cười, nhất thời bóp gương mặt Tưởng Bạch, nhỏ giọng nói: "Tưởng gia luôn luôn bất hòa với Thẩm gia, từ lúc Thẩm Nguyện Chi từ quan, Thẩm gia và Tưởng gia càng thêm đối địch. Hiện nay, con đánh Thẩm Thiên Đồng, sợ Thẩm gia sẽ mượn đề tài để nói chuyện mình đấy! Con còn phải giả bộ bệnh mấy ngày, chỉ nói bị đánh nội thương, phải cẩn thận dưỡng thương mấy ngày, ngoan ngoãn theo ta ở trong phòng học thêu thùa!"
Vừa nói hai chữ thêu thùa, Tưởng Bạch nhớ tới hành động của mình ở trong phòng may vá bị Thẩm Thiên Đồng thấy, nhất thời lại bắt đầu xấu hổ: Thẩm Thiên Đồng, nếu ngươi không nói chuyện này ra, chuyện ngươi kéo đứt đai lưng ta đến đây thì thôi. Nếu là nói ra cử chỉ ta nhìn gương dán hoa điền vàng, xem ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất lần nữa không?
Lại nói Thẩm Vĩnh Dương biết được quá trình Thẩm Thiên Đồng và Tưởng Bạch đánh nhau từ trong miệng nhi tử Thẩm Lục Bách, bảo người ta kêu Thẩm Vĩnh Hỗ đến thư phòng nói chuyện, chỉ nói: "Lúc tiên hoàng còn đã rất sợ Thượng gia cấu kết Tưởng gia, tương lai triều đình trở thành thiên hạ của những ngoại thích Thượng gia này, lại e ngại hoàng hậu và thái tử phi đều là người Thượng phủ, nhất thời không tiện đụng vào Thượng gia, chỉ đành phải rút củi dưới đáy nồi, trước đánh ép Mạc gia, kế đến chèn ép Tưởng gia, khiến cho Thượng gia mất đi cánh tay. Đầu năm trước bèn đến lượt Thẩm gia chúng ta tiếp nhận chức vụ giám quân, chia mỏng binh quyền của Tưởng gia. Hiện nay trong triều vẫn là Trọng Văn Khinh Võ, Tưởng gia cũng kém xa lúc trước, tự nhiên không cam lòng."
Thẩm Vĩnh Hỗ tiếp lời nói: "Tiên hoàng vừa băng hà, sau khi tân hoàng vào chỗ không bao lâu, thái hậu và hoàng hậu đều là người Thượng gia, quan hệ mật thiết với phu nhân Tướng quân, binh quyền chia mỏng này có thể trở lại trong tay bọn họ hay không, vẫn là ẩn số. Lúc này chuyện Tưởng Bạch và Đồng ca nhi đánh nhau chưa chắc không phải là Tưởng gia thử dò xét cử chỉ của Thẩm gia chúng ta. Tưởng Bạch vẫn luôn chắc chắn bị Đồng ca nhi đánh mấy quyền ở trên người, ta hỏi Bách ca nhi, hắn nói tuy nhìn Tưởng Bạch nhu nhược, bản lĩnh linh hoạt, Đồng ca nhi muốn đánh hắn mấy quyền, chỉ sợ không dễ. Đồng ca nhi có đánh Tưởng Bạch hay không tạm không bàn cãi, Tưởng Bạch đánh hai quyền vào trên mặt Đồng ca nhi, giống như đánh vào trên mặt Thẩm gia, có thể nào chỉ coi như trẻ con đánh nhau đơn giản như vậy?"
"Đồng ca nhi là thư đồng của Thục vương, theo lý mà nói, Tưởng gia không nể mặt tăng cũng phải xem mặt phật, lúc này lại đánh cho Đồng ca nhi thành như vậy, nguyên nhân bên trong, biểu đạt phải suy nghĩ sâu xa. Chỉ là tuy Đồng ca nhi bị đánh, lại không thể ồn ào ra ngoài. Thứ nhất tuy là Thẩm phủ chúng ta lấy văn làm chủ, gần đây cũng mời Võ Sư làm việc ở phủ dạy con em một chút thuật cường thân, không hề tay trói gà không chặt giống người đọc sách tiểu môn tiểu hộ (cửa nhỏ nhà nghèo) như vậy. Thứ hai Đồng ca nhi lớn hơn Tưởng Bạch hai tuổi, không bị người ta nói lấy lớn hiếp nhỏ thì thôi, hôm nay bị đánh, cũng là chuyện rất mất mặt."
Thẩm Vĩnh Dương trầm ngâm nói: "Hiện nay Thẩm gia chúng ta cũng treo chức vụ giám quân, không biết chút nào với trên chuyện võ học và mưu lược binh học, cũng là không ổn. Thừa dịp lúc này, cũng phải tìm kiếm võ sư cao cường và danh sư giỏi về mưu lược dạy đám người Đồng ca nhi. Đồng ca nhi bị Tưởng Bạch đánh lần này, chắc chắn sẽ hăng hái, nhằm cầu vượt qua Tưởng Huyền và Tưởng Bạch. Tương lai lại có thể làm giám quân chính cống."
Thẩm Vĩnh Hỗ gật đầu tán thành, hai người bàn tính ở thư phòng đến giờ lên đèn mới tản ra.
Lúc này Thẩm Thiên Đồng bị thương trên mặt, chuyện thư đồng vào cung tự nhiên tạm thời gác lại, cũng may sắp cuối năm, mấy người Cố Thu Ba cũng gần như nghỉ học, ngược lại không ngại gì. Bởi vì Thẩm phủ vốn cũng mời phu tử học vấn thâm hậu làm Tây Tịch ở phủ, sớm muộn gì Thẩm Thiên Đồng cũng đi qua thỉnh giáo một lần thì thôi. Đợi nghe phụ thân Thẩm Vĩnh Hỗ nói muốn mời một võ sư võ nghệ cao minh trở về phủ, tự nhiên vui mừng, chỉ âm thầm tưởng tượng mình học nghệ có thành tựu, cũng đánh Tưởng Bạch đến dáng vẻ mũi đen môi sưng.
Ngày đó đang cầm một quyển sách xem, nha đầu chỗ Thẩm phu nhân vội vã đi vào, sau khi hành lễ nói: "Thiếu gia, Mẫn vương phi tới, dựa và ngồi kiệu nhỏ tới đây, không muốn kinh động người, trong phủ không mở cửa giữa nghênh đón, chỉ đi vào từ cửa nách, hiện nay đã đến trong viện phu nhân. Chỉ đích danh muốn gặp thiếu gia, phu nhân bảo ta tới mời thiếu gia."
Mẫn vương phi Thẩm Ngọc Chiếu là nữ nhi con vợ cả của Thẩm phu nhân, lúc trước bởi vì tướng mạo thêu thùa đều xuất sắc, chọn vào cung làm nữ quan ty thêu, sau đó được hoàng hậu coi trọng, kết hợp nàng và nhị hoàng tử Mẫn vương, sắc phong làm Chính phi của Mẫn vương. Chỉ là nàng yếu ớt, đẻ non hai lần, lại điều dưỡng hai năm, lúc này mới sinh ra Cố Thu Ba, sau đó không còn sinh con được. Bởi vì bên cạnh chỉ có một con trai trưởng Cố Thu Ba, chỉ sợ hắn có sơ xuất nào, trói buộc vô cùng chặt.
Đợi đến chọn Thẩm Thiên Đồng và Thẩm Lục Bách cho Cố Thu Ba làm thư đồng, lúc này mới hơi yên lòng một chút. Chờ nghe được Thẩm Thiên Đồng bị Tưởng Bạch đánh cho mặt xanh môi thũng, tự nhiên phái nội thị đến xem xét, hỏi thăm kết quả. Chỉ là cuối cùng lòng nghi ngờ chuyện này không đơn giản, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, lại ngồi kiệu nhỏ tự qua Thẩm phủ.
Thẩm phu nhân thấy Thẩm Ngọc Chiếu tới, tự nhiên biết là vì chuyện Thẩm Thiên Đồng bị đánh, không thể thiếu nói lại chuyện một lần.
Lúc Thẩm Ngọc Chiếu vào Thẩm phủ hỏi thăm chuyện kết cục, hoàng hậu Thượng Như Trinh cũng triệu Thượng Tiệp vào cung truy hỏi chuyện này.
Bởi vì lần trước chọn thư đồng cho Cố Chính Sung, Thượng Tiệp sợ trong cung sẽ chọn phải Tưởng Bạch, bèn vào cung gặp Thái hậu và hoàng hậu, trực tiếp bẩm chuyện khi còn bé thân thể Tưởng Bạch yếu ớt mà đóng vai bé trai nuôi, chuyện này Vương thái y cũng biết tình tiết sự kiện vân vân. Thượng Như Trinh vừa nghe Tưởng Bạch là bé gái, lại âm thầm mừng rỡ.
Đời này, cô nương con vợ cả Thượng gia không phải tuổi hơi lớn, chính là còn đang bi bô tập nói, qua mấy năm thái tử Cố Chính Sung chọn thái tử phi, chỉ sợ Thượng gia sẽ thất bại. Tưởng Bạch vừa là bé gái, lại thêm một ứng cử viên thái tử phi. Nhất thời ám chỉ Thượng Tiệp cố chăm sóc Tưởng Bạch, lúc này lập tức nghe được nàng và Thẩm Thiên Đồng đánh nhau, trên người bị mấy quyền của Thẩm Thiên Đồng, tự nhiên không yên tâm, không thể thiếu muốn cho thái y xuất cung chẩn đoán bệnh cho Tưởng Bạch một chút.
Thượng Tiệp thấy Thượng Như Trinh gấp gáp, bèn nói thật mọi chuyện, cười nói: "Hoàng hậu nương nương, Tiểu Bạch quỷ lắm, làm sao bị đánh?"
"Không bị đánh là tốt rồi. Có điều Thẩm gia này quan văn lên, tâm tư là cong cong quẹo quẹo nhất, không chừng sẽ cho là Bạch Ca Nhi bị người lớn sai khiến, lúc này mới đánh Thẩm Thiên Đồng, lúc này khẳng định đến trước mặt Mẫn vương phi khóc lóc kể lể đấy." Thượng Như Trinh thở dài nói: "Ta vừa nghe được hai người đánh nhau, cũng vội vàng ban thuởng thuốc trị thương cho Bạch ca nhi, lúc này lập tức mọi người trong cung biết Bạch Ca Nhi cũng bị thương, cũng không phải người Tưởng gia bắt nạt người Thẩm gia, cũng dừng lại nói xấu."
Đang lúc Thượng Như Trinh vừa nói chuyện, Thẩm Ngọc Chiếu vào Thẩm phủ nói với Thẩm phu nhân: "Tưởng gia nói Tưởng Bạch bị thương rất nặng, cũng không đi học, chỉ dưỡng thương ở bên trong phòng. Hoàng hậu nương nương nghe được hắn bị Đồng ca nhi xé rách xiêm áo, kéo đứt đai lưng, [email protected]#d#l#q#[email protected] đã ban thuởng một cái áo khoác Khổng Tước, một cái áo choàng, và một cái đai lưng ngọc mang cho hắn. Mặt khác ban thuốc bổ thuốc trị thương, chỉ bảo hắn cố gắng dưỡng. Hoàng hậu nương nương gióng trống khua chiêng ban thưởng đồ, cũng khiến người cho là Tưởng Bạch bị thương nghiêm trọng hơn Đồng ca nhi. Chúng ta đang muốn đi đòi một lời giải thích, ngược lại không tiện đòi."
Thẩm phu nhân còn chưa nói tiếp, thấy được Thẩm Thiên Đồng đi vào, lại đợi hắn hành lễ xong cho Thẩm Ngọc Chiếu, lần lượt ngồi xuống, lúc này mới nói: "Đồng ca nhi, qua năm con cũng đã mười tuổi rồi, được cho nửa đại nhân, có một số việc nhỏ tự mình có một ý kiến. Lúc này chuyện bị đánh, theo chính con nhìn nên xử lý như thế nào?"
Thẩm Thiên Đồng nghe được Thẩm Ngọc Chiếu tới, lại bắt đầu thầm kinh hãi, ý thức được chuyện mình và Tưởng Bạch đánh nhau, chính là liên quan tới thể diện hai gia tộc, một việc không tốt, lại thăng lên làm hai gia tộc tranh đấu. Nguyên nhân chuyện cũng chỉ là mình tự đi rình coi Tưởng Bạch may vá, Tưởng Bạch bị nhìn ra dấu vết hoạt động, dưới sự xấu hổ mới đánh mình. Mình chỉ muốn tìm cơ hội lén lút dạy dỗ Tưởng Bạch một chút, nhưng không ngờ khiến chuyện này biến thành sự kiện chính trị. Bởi vì vừa suy nghĩ, vừa châm chước ngôn từ nói: "Tôn nhi cho là không nên ầm ĩ quá lớn. Nếu làm lớn lên, lộ vẻ Thẩm gia chúng ta chuyện bé xé ra to, rơi xuống bị người mượn cớ."
Thẩm Ngọc Chiếu gật gật đầu nói: "Đồng ca nhi suy nghĩ rất phải. Tuy nói hoàng thượng coi trọng Thẩm gia, chỉ là Thái hậu và hoàng hậu đều họ Thượng, tự nhiên giúp đỡ Tưởng gia, thật sự ầm ĩ lên cũng không tiện."
Bởi vì Thẩm Thiên Đồng tự chủ trương gắng sức thực hiện lắng lại chuyện đánh nhau với Tưởng Bạch, chuyện này cũng bèn tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, rất nhanh đã bỏ qua rồi. Từ này về sau, Thẩm Thiên Đồng ngoại trừ đi học, lại liều mạng luyện võ, chỉ muốn một ngày kia, dựa vào bản lĩnh của mình dạy dỗ Tưởng Bạch một.
Tưởng Bạch giả vờ dưỡng thương, cũng làm tiêu tan thì giờ rảnh rang qua năm. Tới tháng ba, Hạ Viên lại sinh ra một bé trai, gọi là Tưởng Canh, cả phủ tự nhiên ăn mừng một phen. Đợi sau khi Tưởng Canh đầy tháng, Tưởng lão phu nhân chữa bệnh rồi, Vương thái y đến xem qua, nói với Tưởng Trấn và Thượng Tiệp: "Lão phu nhân tuổi tác đã cao, lần này cũng không tiện dùng thuốc nặng, chỉ có thể chịu khó ở trên ẩm thực rồi. Nếu trải qua nắng nóng, hoặc có thể chịu đến cuối năm."
Lời nói đã đến nước này, Tưởng Trấn và Thượng Tiệp tự nhiên biết thời hạn Tưởng lão phu nhân đã đến, không ai có thể vãn hồi, cũng không thể tránh được.
Tưởng lão phu nhân cũng biết mình không tồn tại lâu trên đời, kéo Thượng Tiệp nói: "Bình ca nhi và Tuệ tỷ nhi của Mạc gia coi như thông minh, nếu ta không gắng nổi năm nay, con giúp ta coi chừng bọn họ một chút. Nếu bọn họ có triển vọng, Mạc gia còn có thể chống đỡ, sẽ không lụn bại sạch sẽ."
Lòng Thượng Tiệp hơi chua xót, tự nhiên đồng ý.
Tưởng lão phu nhân biết Thượng Tiệp đã đồng ý như vậy, tự nhiên sẽ chăm sóc Mạc Nhược Bình và Mạc Nhược Tuệ vượt mức, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhất thời lại có một chuyện khác không thể giải sầu, chỉ nói: "Ta còn tưởng rằng thấy được bọn Hoa Hoành cũng lấy vợ sinh con đâu rồi, ai ngờ bọn họ chậm chạp không có tin tức, có lẽ là không thấy được."
"Làm sao sẽ không thấy được chứ? Con sẽ bảo Hoa Hoành bọn họ đi đón dâu." Nói đến Tưởng Hoa Hoành bọn họ, Thượng Tiệp cũng khổ. Năm nay Lão Tam Tưởng Hoa Hoành ba mươi mốt tuổi rồi, chậm chạp không chịu đón dâu, phía dưới là lão Tứ Tưởng Hoa Ký, lão Ngũ Tưởng Hoa Tằng, lão Lục Tưởng Hoa Cái, toàn bộ đùn đẩy nói đợi lão Tam Tưởng Hoa Hoành cưới, bọn họ lại cưới. Vì chuyện này, Thượng Tiệp thiếu chút nữa sầu bạc tóc, lúc này thấy Tưởng lão phu nhân như thế, cố cười nói: "Lần trước Hoa An và Hoa Khoan cùng nhau đón dâu, lúc này sẽ để cho bốn người Hoa Hoành bọn họ cùng nhau đón dâu, làm một tiệc mừng càng náo nhiệt. Con tìm hai vị nàng dâu bàn bạc một chút, không thể mặc cho bốn người bọn họ thoái thác tiếp nữa." Những nhà khác, nam nhân ba mươi mốt tuổi, cũng sắp làm gia gia (ông nội), chúng ta tốt rồi, ba mươi mốt tuổi còn chưa đón dâu. Lần này, nhất định phải vận dụng mọi người, một mạch cưới về nàng dâu bốn phòng, phát động giải quyết bốn vấn đề khó khăn. Thượng Tiệp tính hùng tâm tráng chí, bèn quyết định ngay cả những đứa bé Tưởng Huyền Tưởng Thanh Tưởng Bạch này cũng phải động viên, để cho bọn họ cũng ra sức một chút.
Tưởng Huyền Tưởng Bạch Tưởng Thanh nghe được để cho bọn họ giúp một tay tìm thẩm thẩm cho bốn vị thúc thúc, cũng có chút hưng phấn, sáng sớm đến phòng luyện võ bèn bàn tán xôn xao. Cố Chính Sung Cố Thu Ba thấy được bọn họ nhỏ giọng nói, cười lớn tiếng, không khỏi có chút ngạc nhiên, tiến tới hỏi "Chuyện gì thần bí như vậy?"
Tưởng Bạch thấy bọn Cố Chính Sung Cố Thu Ba hỏi thăm, chớp mắt một cái, cười hì hì nói: "Sáng mai trong phủ muốn làm tiệc gia đình, mời tất cả phu nhân và cô nương trong phủ tới tụ họp. Tổ mẫu bảo chúng ta giúp đỡ tìm thẩm thẩm ở trong các cô nương cho bốn vị thúc thúc đấy, mọi người có rãnh rỗi cũng tới giúp một tay!" Nhiều người dễ làm chuyện, để thái tử và Thục vương cũng giúp đỡ các thúc thúc tìm thẩm thẩm rất tốt. Tổ mẫu nói rồi, nếu mà Tam thúc bọn họ cưới vợ rồi, Thái Tổ mẫu cũng vui mừng, nói không chừng bệnh tình sẽ chuyển biến tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook