Dứt lời, Tiết Phạn đầu cũng không ngoảnh lại bước nhanh ra khỏi phòng khiến cho cô muốn nôn này.
Trong căn phòng kia tràn ngập mùi vị tanh tưởi giống như muốn cho cô buồn nôn.
Cô nắm chặt văn kiện trong tay, hít một hơi thật sâu.
Hôm nay quả nhiên là ngày "hoàng đạo", nếu không phải trước lúc mở cuộc họp phát hiện ra bản thân bỏ quên văn kiện quan trọng nay thì có lẽ cô sẽ không trở về, cũng sẽ không biết hoạt động dơ bẩn của hai người kia.
Tiết Phạn híp mắt, nghiến răng nghiến lợi, trong đời cô còn chưa bao giờ bị "thiệt thòi" như vậy.
Chu Lệnh, không phải anh muốn mẹ tôi cung cấp tiền cho nhà họ Chu sao? Tiết Duyệt, chẳng phải cô vọng tưởng muốn làm đại tiểu thư nhà họ Tiết sao? Được, được lắm! Lúc này tôi sẽ thỏa mãn ước nguyện của hai người.
Chu Lệnh nhìn Tiết Phạn sải bước rời đi, đột nhiên cảm thấy rất hối hận.
Anh ta trơ mắt nhìn bóng dáng đỏ rực như lửa của cô biến mất ở cửa, nửa câu đều không nói nên lời.
"Sao? Luyến tiếc muốn đi theo sao? Vậy anh mau đuổi theo đi! Đi đi!" Tiết Duyệt thét lên, thanh âm bén nhọn, quỷ mị như ma âm vọng tới từ địa ngục, làm người khác khiếp vía.
Thanh âm như vậy thật sự quá mức kinh khủng làm cho Chu Lệnh cũng hơi sửng sốt, anh ta quay đầu nhìn Tiết Duyệt, chỉ thấy trong ánh mắt đen nhánh của cô ta giống như sự độc địa sắp trào ra vậy.
Sau đó, cô ta cầm lấy điện thoại di dộng trên tủ đầu giường, gọi một cuộc điện thoại.
Không rõ ngọn nguồn, dưới đáy lòng Chu Lệnh đột nhiên trào dâng một cảm giác sợ hãi không lời nào miêu tả được.
Tiết Phạn đi xuống tầng hầm để xe thì thấy một người hầu đứng đó, vội vàng cung kính hành lễ với cô, sau đó nói: "Đại tiểu thư, chiếc xe lúc ngài lái về không chạy, ngài có muốn lái chiếc xe này không?"
Tiết Phạn đứng ở trước mặt anh ta, nâng đôi mắt sâu thẳm nhìn anh ta, đột nhiên cô nheo mắt lại, có có cảm giác không đúng lắm.
Từ nhỏ đến lớn, giác quan thứ sáu của cô luôn rất mạnh, mặc dù tình huống bây giờ không có gì bất thường khác với mọi ngày, nhưng Tiết Phạn cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp.
Hai mắt cô quét qua bàn tay sạch sẽ của người hầu, anh ta đưa cho cô chìa khóa của chiếc xe thể thao Maserati màu đỏ, chiếc xe này cũng coi như chiếc cô yêu thích, nhưng bởi vì ngày thường cảm thấy quá phong cách nên rất ít khi đi đến công ty.
Tiết Phạn hơi trầm ngâm, sau đó vòng qua người hầu, trực tiếp lấy một chiếc chìa khóa xe việt dã từ dãy khóa trong ngăn tủ rồi nói: "Không cần."
Sau đó cô lướt qua người hầu, ngồi vào trong xe, động tác khởi động thuần thục như nước chảy mây trôi, chỉ trong chốc lát, chiếc xe đã lao ra khỏi tầng hầm.
Chỉ là trong bóng tối, Tiết Phạn không nhìn thấy, một người đang nhếch môi cười, để lộ ra hàm răng trắng đều.
Khuôn mặt Tiết Phạn trầm tĩnh, lặng yên không tiếng động nhấn ga, tăng tốc, có lẽ là vô ý thức, cõ lẽ là cô muốn tìm cách phát tiết sự sỉ nhục cùng lửa giận của bản thân.
Tốc độ xe nhanh chóng vượt qua 160 km/h, gió mạnh gào thét ngoài cửa sổ xe, bên trong, gió lùa vào, đem đầu óc tràn ngập lửa giận của Tiết Phạn thổi tỉnh.
Tiết Phạn nhếch miệng, một tia cười lạnh lùng giễu cợt lộ ra giữa hàm răng của cô.
Quả nhiên, cho dù là một con chó, nuôi lâu cũng sẽ có tình cảm.
Thở dài một hơi, cô đảo mắt nhìn văn kiện đặt trên ghế phụ.
Xem ra cô vẫn quá mức nhân từ, nghĩ rằng tiện nhân kia và Tiết Duyệt hầu hạ ba cô lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, ít nhất cũng nên trả tiền công vất vả, bây giờ xem ra, quả nhiên là không tìm đường chết sẽ không phải chết rồi.
Tiết Phạn nhướng mày, trong lòng âm thầm quyết định một việc.
Sau đó cô thả chân ga, bắt đầu có ý định giảm tốc độ.
Tuy rằng đua xe khiến tâm trạng vui sướng sảng khoái, nhưng chung quy vẫn là không an toàn.
Cô phải sống thật tốt, không thể để xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn nào khiến cho Tiết Duyệt vừa lòng đẹp ý được.
Tiết Phạn nhẹ nhàng dẫm phanh xe lại.
Không có tác dụng.
Trong lòng Tiết Phạn thoáng cả kinh, sau đó tiếp tục dẫm phanh.
Không có tác dụng.
Cô gần như ngừng thở, đột nhiên dẫm mạnh chân phanh hết mức nhưng vẫn không có tác dụng.
Ngay tức khắc, sau lưng Tiết Phạn chảy đầy mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, dường như cũng không cầm được tay lái nữa.
Phía trước là một đường cua tròn chạy dọc theo sườn núi, dựa vào bờ biển, giao thông ở đây luôn rất tốt, nhưng đường lại vừa dài vừa dốc.
Tốc độ xe cao, lại xuống dọc theo sườn núi, lại không có phanh, cho dù là Tiết Phạn thì cũng không thể kiềm chế được sợ hãi.
Cô cắn chặt răng, hung hăng dẫm lại phanh, nhưng làm gì cũng không thay đổi được tình thế hiện tại.
Trước mặt đã tới khúc cua, Tiết Phạn đánh tay lái, nhưng tốc độ xe đã vượt quá giới hạn, không làm được giù nữa, cô chỉ kịp nghe một tiếng “rầm” cực lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook