Đáng ra Úc Lễ có thể tới bệnh viện, chọn cách thức ít đau đớn nhất để gắp viên đạn trên cánh tay ra, nhưng anh ta lại không thích như thế, tỏ ra bản lĩnh gồng mình lên chịu đựng từng nhát dao sắc nhọn khoét sâu vào da thịt.

Khương Ái đứng một bên sợ hãi không dám nhìn thẳng, chờ tới khi nghe được tiếng leng keng trên khay inox mới thở phào một hơi thỏa mái.

"Đến cổ mình cô còn dám cắt chút máu này lại làm khó được cô?"

Không rõ do cô thở quá mạnh làm Úc Lễ chú ý, hay nãy giờ anh ta vẫn quan sát cô chờ cơ hội bắt bẻ? Chỉ thấy cô vừa hành động một cái, ngữ điệu mỉa mai của anh ta liền đuổi tới.

Khương Ái không cho là đúng nhướng mày, giống nhau được sao? Hoàn cảnh khi đó của cô không cho phép tồn tại hai từ sợ hãi.

Nhưng mà vấn đề Khương Ái để ý không phải lời mỉa mai này, cái cô quan tâm là tại sao anh ta biết vết thương trên cổ là do cô tự làm?

Cô đưa mắt nhìn sang bác sĩ Ngô, thầm nghĩ tới việc này cũng phải báo cáo sao?

Ngô Giang giống như đọc được suy nghĩ trong đầu Khương Ái, nhún vai nói: "Đừng nhìn tôi, lâu rồi tôi chưa gặp cậu ta."

Sau khi vết thương được băng bó, Úc Lễ dùng tay khỏe mạnh kéo áo sơ mi lên, lạnh lùng lườm đông lườm tây:

"Tôi cần phải thông qua cậu ta? Việc đó khó nhận biết thế cơ à?"

Rồi theo thói quen cong cả hai tay cài khuy áo, bác sĩ Ngô đang sắp xếp lại dụng cụ y tế nhìn thấy liền gắt gỏng:


"Dừng ngay lại, muốn tàn phế à?"

Nói thế vẫn chưa đủ, Ngô Giang tức giận bổ xung thêm:

"Nhớ kỹ cho tôi không được vận động, cậu còn không nghe lời tôi bỏ mặc cậu luôn đấy."

Sắc mặt Úc Lễ mờ mịt nhưng vẫn nghe lời dừng động tác lại, đây là lần đầu tiên Khương Ái thấy người đàn ông này có dáng vẻ nghẹn ứ như vậy.

Chờ Ngô Giang đi khỏi, Úc Lễ liếc mắt nhìn Khương Ái ưỡn ngực: "Cô nghe thấy cậu ta nói gì không? Làm đi."

Khương Ái cuối cùng cũng thoát khỏi thân phận dư thừa, nhanh chân đi đến trước mặt Úc Lễ, khom lưng đặt tay lên vạt áo trước ngực anh ta.

Nhưng trong quá trình làm việc cô lại gặp một vấn đề rất lớn, chuyện tiếp xúc gần gũi cộng thêm hơi thở nóng rực phả vào mặt khiến cô mất tự nhiên cúi gằm đầu, tay chân lóng ngóng chạm vào da thịt bỏng rát.

Úc Lễ rít vào một hơi lạnh gắt gỏng:

"Khương Ái cô đang hầu hạ hay là ám sát tôi?"

Nhận được lời oán trách của Úc Lễ, Khương Ái buộc phải ngẩng đầu:

"Ách... xin lỗi ông chủ."

Bình thường việc đóng khuy áo này rất đơn giản, vậy mà dưới tầm mắt giám sát như diên vương lấy mạng kia, Khương Ái phải mất tận năm phút mới hoàn thành.

Úc Lễ cực kỳ chê bai, suýt nữa thì không kiềm chế được đá cô ra khỏi phòng.

"Biết cô vô dụng như thế này, tôi để mặc cô ăn đạn rồi."

Khương Ái xụ mặt vân vê tà áo, ai chẳng có giai đoạn thử việc? Phải dần dần mới tốt lên được chứ?

Sau đó cô thấy Úc Lễ đi tới bàn làm việc, cặm cụi tính toán cái gì đó.

Khương Ái nghĩ rằng anh ta không cần tới mình nữa, liền âm thầm lui ra ngoài.

Vậy mà chưa quá một phút đã bị lôi cổ về, Úc Lễ giống như ăn vạ chất vấn:

"Tôi cho cô đi rồi à?"


Khương Ái lắc đầu nhỏ giọng: "Tôi thấy anh đang làm việc, cần không gian riêng tư."

Úc Lễ cười khẩy: "Không phải không muốn ở cạnh tôi?"

"Sao có thể? Tôi cầu ở bên ông chủ còn không được mà." Khương Ái theo phản xạ mở miệng nịnh bợ.

Úc Lễ nghe xong khẽ gật đầu, cánh môi điểm nụ cười nhạt chỉ vào chỗ kế bên kệ sách:

"Tốt lắm, đứng đó đi."

Khương Ái phát giác bản thân rơi vào hố thì đã quá muộn, cô chậm chạp lê bước nép sát vào thành kệ an phận làm một con bù nhìn.

Có vậy Úc Lễ hài lòng ngồi lại xuống ghế, tiếp tục công việc dang dở.

Thời gian qua đi một cách buồn chán, Khương Ái không có việc gì làm đảo mắt quanh phòng một lượt.

Phòng Úc Lễ rộng thì có rộng, nhưng bài trí lại rất đơn giản, ngoài những vật dụng cần thiết ra không còn gì khác. Giống như cái kệ sau lưng cô vậy, nói là kệ sách cho sang chứ được mấy quyển sách đâu, thế mới thấy câu anh ta nói ít đọc sách không hoàn toàn là chế nhạo cô.

Ngoài phải canh canh bên cạnh Úc Lễ ra, công việc hầu hạ của cô coi như cũng tạm ổn, buổi trưa gắp rau thịt, buổi chiều dẫn ông chủ đi phơi nắng, nhưng sang đến buổi tối thì lại không được suôn sẻ.

Úc Lễ muốn đi tắm, không chỉ thế còn muốn cô hầu hạ cởi quần áo, kỳ lưng.

Khương Ái cảm thấy làm phụ nữ thì nên giữ phẩm hạnh một chút, vì vậy tham mưu anh ta gọi quản gia.

"Ông ấy không cần tôi bảo vệ, cũng không hứa làm trâu làm ngựa cho tôi."

Cô vừa mở miệng đã nhận phải trái đắng, Úc Lễ nêu lên rất nhiều lý do để gặt phăng suy nghĩ thoái thác của cô.


Khương Ái mếu máo: "Ông chủ nam nữ thụ thụ bất thân."

"Tôi không câu lệ." Úc Lễ trong tư thế sẵn sàng để Khương Ái khiếm nhã, kiểu cách chẳng khác với tôi không coi cô là phụ nữ là bao.

Khương Ái cứng họng, cô câu lệ được không? Cấu tạo cơ thể khác nhau, sao có thể coi như không có gì được?

"Nhanh lên thời gian của tôi là vàng là bạc, cô cứ tính thử đi, từ nãy tới giờ cô làm lãng phí bao nhiêu rồi."

Trước lời thúc giục, Khương Ái hết cách buộc phải hành động.

Việc chênh lệch chiều cao làm Khương Ái khó khăn trong việc cởi bỏ áo sơ mi trên người Úc Lễ, cô kiễng chân hết cỡ nhưng vì không có điểm tựa cho nên chưa với tới đã chao đảo.

"Phiền phức."

Úc Lễ trầm giọng mở miệng, rồi vòng tay ra sau lưng Khương Ái ôm trọn vòng eo cô cố định: "Được chưa?"

Khương Ái muốn nói anh ta cúi người xuống thấp là được rồi, nhưng không hiểu tại sao lại không thể mở miệng được, mặt mỗi lúc một nóng ran, trái tim đập thình thịch như muốn xông ra khỏi lồng ngực.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương