Thiên Kim Thật Là Một Đại Lão
Chương 6: Từng Trải

Rùa đen được Hứa Chiêu thay đổi nơi an tĩnh để phơi nắng đang bò tới trong tay Hứa Quan Nguyệt, thanh âm già nua phát ra từ trong miệng rùa đen: “Nếu luyến tiếc, ngươi có thể không cho con bé đi.”

Nếu Hứa Chiêu ở chỗ này, cô nhất định sẽ giật mình, ở trong mắt cô, rùa đen chỉ là sủng vật được Hứa Quan Nguyệt dưỡng, nhiều năm qua chỉ thích lười biếng nằm phơi nắng, cô cũng không biết rùa đen có thể nói chuyện.

“Con bé cần phải rời đi, Kinh Thị mới là nơi thuộc về nó.” Hứa Quan Nguyệt phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng.

Rùa đen chậm rì rì mà bò đến trên tay Hứa Quan Nguyệt: “Thiên Nhãn của ngươi đã bị phế không thể tiếp tục xem bói, hiện giờ ngươi lại hao hết tâm huyết tính một quẻ cho Hứa Chiêu, đáng giá sao?”

Hứa Chiêu không biết, hai mươi năm trước, Hứa Quan Nguyệt có một danh hiệu, cũng là Hứa bán tiên, bất quá khi đó Hứa bán tiên không phải là lời trào phúng, mà dùng để miêu tả năng lực của Hứa Quan Nguyệt .

Mỗi một quẻ bói của Hứa Quan Nguyệt đều cực chuẩn, giới thiên sư đã tôn xưng ông là bán tiên. Nhưng sau khi Thiên Nhãn bị phế, danh hiệu Hứa bán tiên cũng dần dần mai danh ẩn tích.

Hứa Quan Nguyệt cười: “Đương nhiên đáng giá.”

Không biết rùa đen đã sống bao lâu, nó giống như đã nhìn thấu nhân sinh mà thở dài: “Vậy kết quả như thế nào?”

Hứa Quan Nguyệt xoa xoa máu tươi nơi khóe miệng, đôi mắt trống rỗng tựa như phát ra ánh sáng: “Chỉ có một chữ —— Chiêu.”

Rùa đen nghi hoặc: “Hả?”

“Ở đâu có Chiêu Chiêu, ở đó có ánh sáng.” Hứa Quan Nguyệt tùy ý cười to.

Rùa đen như nghĩ tới cái gì, trong thanh âm có ngưng trọng có chần chờ: “Ý của ngươi là Hứa Chiêu có quan hệ cùng quẻ bói hai mươi năm trước?”

Hứa Quan Nguyệt dùng ngón trỏ để ở bên môi, làm tư thế im lặng, trên mặt mang theo ý cười: “Không thể nói, không thể nói.”

Rùa đen bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách ngươi lại sửa tên cho con bé thành cái tên này.” Trước khi Hứa Chiêu được Hứa Quan Nguyệt nhận nuôi, cũng không gọi là Hứa Chiêu, sau khi cô được Hứa Quan Nguyệt đón về nhà mới sửa lại tên.

Hứa Quan Nguyệt cười mà không nói.

Đã lâu không nhìn thấy bộ dáng nhẹ nhàng của Hứa Quan Nguyệt, giọng nói của rùa đen cũng trở nên nhẹ nhàng, cũng không nói tới đề tài cấm kỵ: “Hứa Chiêu đã rời đi, kế tiếp ngươi chuẩn bị làm gì?”

Hứa Quan Nguyệt “nhìn” về phương hướng Hứa Chiêu rời đi, thần sắc khẽ nhúc nhích: “Ta muốn đi Kinh Thị.”

“Đi Kinh Thị?” Rùa đen bò lên trên tay Hứa Quan Nguyệt, “Ngươi nói……”

“Đây là thời điểm để giải quyết chuyện năm đó.”

Hứa gia ở Kinh Thị, Lưu Phù Nhân ngồi trên sô pha, bà có cảm giác đứng ngồi không yên. Hôm nay Hứa Chiêu được đón về nhà, tuy cảm tình của bà dành cho Hứa Chiêu không bằng năm đó, nhưng dù sao Hứa Chiêu cũng là con gái ruột của bà, trong lòng bà vừa khẩn trương vừa chờ mong.

Hứa Tri Viễn chủ nhân của Hứa gia thì ngồi ở bên cạnh, Hứa Tri Viễn vừa mới nhận được điện thoại của quản gia Cao Khải, biểu tình của ông ta cũng không đẹp.



Cao Khải đã nhận mệnh lệnh của ông ta đi đón Hứa Chiêu, nhưng Hứa Chiêu lại về trễ một ngày so với dự kiến, Cao Khải đem chuyện phát sinh ở Vụ Thu thôn báo cho Hứa Tri Viễn, đặc biệt là những lời đánh giá của người trong thôn dành cho hai thầy trò Hứa Chiêu, ông ta một năm một mười đều nói cho Hứa Tri Viễn.

Biết mấy năm nay Hứa Chiêu đi theo Hứa Quan Nguyệt giả thần giả quỷ, lừa đảo khắp nơi, cảm tình mà Hứa Tri Viễn dành cho Hứa Chiêu cũng không nhiều lắm càng tiếp cận với số 0, ông ta có đứa con gái như vậy thật sự quá mất mặt.

Không giống như Lưu Phù Nhân, ở trong lòng Hứa Tri Viễn không có gì quan trọng bằng lợi ích. Tuy Hứa Kiều không phải là con gái ruột của ông ta, nhưng Hứa Kiều ngoan ngoãn hiểu chuyện, dung mạo lại xuất chúng. Càng quan trọng là……

Hứa Tri Viễn đang xuất thần, thì nhìn thấy Hứa Kiều đi vào từ cửa chính, Hứa Kiều đang bị bệnh, sắc mặt còn có chút tái nhợt. Ở bên người cô, đi theo một người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt anh tuấn.

Người đàn ông trẻ tuổi tên là Triệu Cảnh Minh, là vị hôn phu của Hứa Kiều, chuẩn xác mà nói là vị hôn phu cũ của Hứa Chiêu.

Trước khi Hứa Chiêu mất tích, Hứa gia cùng Triệu gia có quan hệ rất tốt, cũng định ra hôn sự bằng miệng. Sau khi Hứa Chiêu mất tích, Hứa gia đã nhận nuôi Hứa Kiều, Hứa Kiều cùng Triệu Cảnh Minh là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Triệu Cảnh Minh rất thích Hứa Kiều, hai nhà đã tính toán, để Hứa Kiều tiếp nhận hôn ước của Hứa Chiêu.

Hiện giờ Hứa gia đã không bằng với lúc trước, cũng không so được với Triệu gia, rất nhiều việc làm ăn đều phải nhờ Triệu gia giúp đỡ, đối với Hứa Tri Viễn, Hứa Kiều được người thừa kế duy nhất của Triệu gia thích có vẻ quan trọng hơn.

Nhìn thấy Hứa Kiều trở về, Hứa Tri Viễn cười như một người cha từ ái: “Kiều Kiều đã trở lại, để ta kêu dì Thôi nấu chén cháo cho ngươi.”

Bởi vì lúc trước Hứa Kiều đã té xỉu ở trong phòng, Lưu Phù Nhân đã gạt Hứa Kiều chuyện hôm nay đón Hứa Chiêu trở về, nhìn thấy Hứa Kiều về nhà, bà có chút xấu hổ mà nắm tay Hứa Kiều: “Kiều Kiều, sao hôm nay lại trở về sớm như vậy?”

Hứa Kiều đỏ cả hai mắt: “Mẹ, hôm nay là ngày chị ấy trở về, con muốn ở chung cùng chị ấy.”

Lưu Phù Nhân nhìn thấy Hứa Kiều như vậy, sự đau lòng mà bà dành cho con gái ruột đã bị ném ra sau đầu, chỉ còn lại sự quan tâm đối với Hứa Kiều. Từ nhỏ thân thể của Hứa Kiều đã không tốt, Lưu Phù Nhân thì xem Hứa Kiều là nơi ký thác tình cảm, phá lệ thương yêu Hứa Kiều, Hứa Kiều té xỉu cũng là vì lo lắng thân phận hiện tại của con bé chỉ là con gái nuôi..

Lưu Phù Nhân càng nghĩ càng thấy đau lòng, vuốt tay Hứa Kiều nói: “Kiều Kiều ngươi không cần lo lắng, ngươi vĩnh viễn là đứa con gái mà mẹ yêu thương nhất.”

Hứa Tri Viễn nhìn thoáng qua Triệu Cảnh Minh đang quan tâm nhìn Hứa Kiều, ông ta cau mày, nói ra lời hứa hẹn của người làm chủ gia đình: “Ở trong lòng ta ngươi chính là con gái ruột, không ai có thể làm ảnh hưởng tới địa vị của ngươi.”

Không khí ở Hứa gia vô cùng náo nhiệt, thì bầu không khí giữa Hứa Chiêu cùng Cao Khải lại rất lãnh đạm.

Bọn họ đã tới Kinh Thị, đang ngồi ở trên xe Hứa gia phái tới để đón bọn họ. Cao Khải thẳng sống lưng ngồi ở trên ghế phụ, ông ta thông qua kính chiếu hậu lặng lẽ quan sát Hứa Chiêu đang ngồi ở phía sau, khóe miệng cong cong, ông ta cũng không che giấu sự khinh thường ở trên mặt mình.

Quả nhiên là đến từ nông thôn, một bộ dáng chưa hiểu việc đời.

Đúng là Hứa Chiêu chưa từng thấy qua việc đời, Kinh Thị là thành phố đứng đầu cả nước, hết thảy chuyện ở đây cô đều cảm thấy mới lạ. Khắp nơi đều là cao ốc building, ngựa xe như nước, dòng người như thoi đưa.

Ngay cả quỷ đi ở trên đường cũng nhiều hơn nông thôn.

Hứa Chiêu rất là cảm khái nhìn đói chết quỷ mặc trang phục dân quốc thắt bím tóc lớn nằm ở ven đường, nó đang nói chuyện phiếm cùng đâm chết quỷ trên mặt đầy máu đang nằm liệt ở trên đường lớn.

“Hiện tại người ở Kinh Thị càng ngày càng nhiều, ồn ào đến quỷ đều ngủ không được, ngủ không được liền đói a.” đói chết quỷ nằm, vẻ mặt sầu khổ.

“Ngươi vẫn còn tốt chán, sau khi ta chết đã bị trói buộc ở chỗ này, cũng không thể nhúc nhích, mỗi ngày bị xe lui tới nghiền áp, tuy rằng không đau, nhưng áp lực tâm lý rất lớn a.” Đâm chết quỷ là một Địa Phược Linh, tuổi cũng không lớn, giờ phút này nó như cá mặn nằm trên mặt đất, trên mặt ủ rũ như nhìn thấu thế giới.

Hứa Chiêu đã từng nhìn thấy ở trong bút ký mà Hứa Quan Nguyệt cho cô, phần lớn Địa Phược Linh đều là ác linh hoặc là oán quỷ sau khi đột tử thì bị nhốt tại chỗ, bọn nó luôn muốn tìm người sống để chết thay, hoặc tìm người để thực hiện nguyện vọng của chính mình.



Hứa Chiêu cảm thấy đâm chết quỷ ở trước mắt còn rất thú vị, sau khi nó trở thành Địa Phược Linh, mỗi ngày đều lặp lại sự tra tấn của tử vong, nhưng trên người của nó lại không có một tia oán khí.

Quỷ ở thành phố lớn quả nhiên không giống với quỷ ở nông thôn.

Hứa Chiêu đến từ nông thôn đang cảm khái mình không có kiến thức.

Có lẽ ánh mắt của Hứa Chiêu quá rõ ràng, đói chết quỷ đã chết nhiều năm cũng có chút tu vi, nó đã cảm giác được Hứa Chiêu đang nhìn nó chăm chú, nó tò mò mà ngồi dậy, nhìn Hứa Chiêu có chút kỳ dị mà nói: “Ta có cảm giác cô gái kia có thể nhìn thấy chúng ta?”

Đâm chết quỷ mắt trợn trắng, hữu khí vô lực: “Sao có thể, cô ấy cũng không phải là thiên sư đã dùng thủ đoạn đặc thù mở ra Thiên Nhãn, làm sao có thể nhìn thấy chúng ta?”

Khi nói chuyện, chiếc xe Hứa Chiêu đang ngồi vừa lúc chạy ngang qua đâm chết quỷ, Hứa Chiêu nhìn đâm chết quỷ cười gật gật đầu.

Ban đầu đâm chết quỷ như cá mặn nằm liệt lại đột nhiên đứng lên, nó dám vỗ bộ ngực để bảo đảm, tốc độ này so với năm đó nó từ trên giường ngồi dậy khi nghe thấy bạn cùng phòng gọi nó đi chơi bóng rổ còn muốn nhanh hơn.

Ô tô của Hứa gia bị đảo, Cao Khải nhăn lại mày có thể kẹp chết muỗi, liếc mắt nhìn tài xế Ngô Đào ở bên cạnh, ngữ khí không tốt: “Lão Ngô, sao lại thế này?”

Ngô Đào là một tài xế già, có kỹ thuật lái xe rất tốt, ông ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, nghi hoặc mà nhìn kính chiếu hậu: “Cảm giác như đụng phải thứ gì…… Nhưng trên mặt đất rõ ràng cái gì cũng đều không có a.”

Khi nói chuyện, ô tô lại bị chấn, sau đó thì hoàn toàn ngừng lại. Ngô Đào càng nghi hoặc: “Tại sao lại bị nổ lốp?”

Ông ta vừa nói vừa bước xuống xe đi nhìn xem lốp xe ở phía sau: “Bánh xe bị nổ lớp, chuyện này không có khả năng a?”

Ngô Đào nghi hoặc nhìn không ra điểm khả nghi, giờ phút này Hứa Chiêu ngồi ở bên cạnh cửa sổ xe, đâm chết quỷ cả người đầy máu tươi ghé vào bên cửa sổ, hai mắt của nó tỏa ánh sáng mà nhìn Hứa Chiêu ở bên trong, thanh âm của nó kích động: “Chị gái, có phải ngươi đã nhìn thấy ta?” Không chờ Hứa Chiêu trả lời, từ trong ánh mắt của Hứa Chiêu nó đã nhận được đáp án, “Thật tốt quá, trải qua một thời gian dài như vậy rốt cuộc cũng có người có thể nhìn thấy ta.”

Nó dựa vào bên người Hứa Chiêu, bởi vì động tác của nó quá mạnh, làm cho tròng mắt của nó rớt khỏi hốc mắt. Trùng hợp là Ngô đào đang khom lưng kiểm tra bánh xe bị nổ lốp, ông ta cảm giác có cái gì đó đã nện ở trên tay mình.

Ông ta nhìn lại, cũng không nhìn thấy đồ vật gì, nhưng trong lòng Ngô Đào lại cảm thấy lành lạnh, ông ta nhìn về phía Cao Khải đã bước xuống xe: “Anh Cao, ngươi có cảm thấy lạnh hay không?”

Tâm tình của Cao Khải không tốt, ông ta nhìn Ngô Đào trợn trắng mắt: “Đang là mùa hè, làm sao thấy lạnh?” Trong lúc ông ta nói chuyện, dưới chân đã dẫm phải tròng mắt màu đen, tròng mắt bị dẫm đến thay đổi hình dạng.

Cao Khải cũng cảm giác được xúc cảm không giống của người thường, ông ta cứng đờ người sau đó cúi đầu, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Ông ta chỉ có thể ra vẻ trấn định, một bên thúc giục Ngô Đào nhanh lên, một bên thì lùi lại phía sau.

Sau khi thối lui đến bên cạnh cửa sổ xe, ông ta cũng không cảm thấy an tâm, ông ta vẫn còn cảm thấy ở sau lưng lạnh căm căm.

Cao Khải cảm thấy ông ta không nên tới đón Hứa Chiêu, từ khi ông ta bắt đầu đi tới Vụ Thu thôn thì đã không thuận lợi, đầu tiên là Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt ra bài không ấn theo lẽ thường, làm cho ông ta đợi một ngày. Thật vất vả mới đón được Hứa Chiêu, đi tới Kinh Thị lại gặp phải loại tình huống quỷ dị này.

Cao Khải từng nghe qua truyền thuyết về đường Đông Sơn, đường Đông Sơn ở gần sân bay, thường xuyên lúc nửa đêm sẽ có xe chạy ngang qua. Quỷ dị chính là, nửa đêm thường xuyên có tài xế đi ngang qua con đường này, nghe thấy tiếng khóc sướt mướt, thậm chí có đôi khi có thể cảm giác được ô tô đâm phải vật gì, nhưng chờ bọn họ dừng xe lại đi ra ngoài kiểm tra, thì ở trên đường cái gì cũng đều không có.

Nghĩ đến đây, Cao Khải càng cảm thấy sau lưng lạnh căm căm, ông ta càng kề sát cửa xe để tăng thêm cảm giác an toàn.

Nhưng Cao Khải lại không biết, khoảng cách giữa ông ta cùng ô tô còn cách một đâm chết quỷ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương