Trên bánh kem có một quả dâu tây nhỏ, màu sắc tươi tắn căng mọng.
Tần Miên Miên kinh ngạc trước hương thơm ngào ngạt đó, nàng bèn cầm lấy nĩa nhỏ, cắt một miếng be bé đưa vào trong miệng, lộ ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Nhìn thèm đến mức có một bạn nhỏ đi ngang qua năn nỉ mẹ mua cho một phần, nhưng không phải bà mẹ nào cũng yêu chiều con như Giản Ánh An.
"Ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng!"
"Đi thôi."
Có người dắt theo con nhỏ vào cũng gọi bánh kem dâu tây giống của Tần Miên Miên, cửa hàng bánh kem bắt đầu bận rộn, nhân viên phục vụ không đủ người nên ai cũng chạy tới chạy lui đến sứt đầu mẻ trán.
Người ngày càng nhiều nên tất nhiên không thể tránh khỏi tạp âm, Giản Ánh An khó thích nghi với môi trường ồn ào nên tặc lưỡi một cái.
Cô quay đầu lại, chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi dâu tây khiến Giản Ánh An sửng sốt, nhìn Tần Miên Miên nhường dâu tây trên bánh kem cho cô.
Đôi mắt nhỏ của Tần Miên Miên cong lên, con ngươi đen nhánh đẹp tựa như một đôi ngọc lưu ly.
Giản Ánh An bắt đầu đờ đẫn.
Kiếp trước trước khi cô mở họp đã tình cờ gặp một nhóm đồng nghiệp nữ đang thảo luận, nói cái gì mà dâu tây trên bánh kem chính là tôn nghiêm, không ai có thể bỏ qua, đáng để bảo vệ bằng cả tính mạng.
Giản Ánh An cảm thấy bọn họ chỉ là đang chuyện bé xé ra to mà thôi.
Trợ lý nói: Ngài không hiểu, bánh kem dâu mà không có dâu thì còn là bánh kem dâu sao? Kia không chỉ là dâu tây, đó là linh hồn!
Giản Ánh An thực sự không hiểu, tại sao linh hồn của bánh kem dâu tây lại quan trọng như vậy.
Không phải chỉ là dâu tây thôi sao? Cô mua mấy ký dâu về rồi mua thêm mấy cái bánh kem nữa, cái nào cũng đặt dâu tây lên trên ăn là đã có thể ăn vô số linh hồn.
Khi dâu tây trên bánh kem được đưa tới trước mặt mình, Giản Ánh An mới hiểu cái gì là linh hồn...
Trắng tinh không tì vết, mỹ vị.
Tần Miên Miên ngồi đối diện Giản Ánh An, bé đưa tay ra, cố gắng đưa dâu tây qua cho Giản Ánh An, tay bé vươn mỏi lắm rồi mà mãi chị vẫn chưa chịu ăn: "Chị ơi, dâu tây cho chị nè~"
Giản Ánh An nuốt nước bọt, cổ họng đau rát, vội vàng uống một ngụm trà sữa, thành công khiến vị giác của bản thân cảm thấy béo ngậy.

Hương thơm của dâu tây đang cám dỗ cô.

Thôi, ăn một miếng cho đỡ ngấy.
Đây là Miên Miên nhường cho cô, không thể phụ lòng Miên Miên được.

Giản Ánh An thử cắn một miếng dâu tây từ trên nĩa xuống.
"Hì hì~"
Tần Miên Miên cười rộ lên, ánh sáng trong mắt không ngừng lấp lánh khiến Giản Ánh An đang ngậm quả dâu trong miệng nhưng không dám nhai nuốt, cô dùng đầu lưỡi đẩy ra, nhìn Tần Miên Miên đưa dâu tây xong lại tiếp tục nhấm nháp bánh kem, vô cùng quý trọng mà ăn từng miếng nhỏ.
Giản Ánh An cắn một miếng dâu tây, nước dâu chảy ra ngọt đến mức khiến vị giác của cô run rẩy.

Tần Miên Miên: "Cảm ơn chị đã đưa em đi ăn bánh kem ạ."
Giản Ánh An: "Không có gì."
Dù sao cũng là tiêu tiền của vợ chồng nhà họ Tần, ăn nhiều hơn nữa cũng chả sao.
Nếu có thể Giản Ánh An còn muốn mua cả cái cửa hàng bánh kem nữa là.

Không một xu dính túi, cô bé Giản Ánh An sáu tuổi đang thầm mắng vợ chồng nhà họ Tần.
Không có gì, chỉ là muốn mắng mà thôi.

Tất cả là tại nhà họ Tần.

Nếu không có bọn họ Giản Ánh An nhất định sẽ có một cuộc sống tốt hơn, cô cũng có thể đưa Miên Miên đi sống một cuộc sống thật tốt.
Giản Ánh An siết chặt tay, sau đó buông ra như không có chuyện gì, bình tĩnh hỏi Tần Miên Miên có muốn thêm một phần bánh kem dâu tây có linh hồn không.
Tần Miên Miên ngây thơ, căn bản không hiểu linh hồn bánh kem dâu tây là cái gì.
Mắng chửi sau lưng người khác có lẽ sẽ gặp quả báo, có một người phụ nữ vừa đi vào trong cửa hàng bánh kem.
Đằng sau người phụ nữ kia là một người đàn ông ân cần niềm nở, cô ấy vừa mới đi mua sắm xong nên trên tay người đàn ông đang xách một đống túi lớn túi nhỏ, tươi cười với người phụ nữ kia, không biết hai người đã nói gì.

Sau đó người đàn ông kia thấy cô ấy muốn ăn bánh kem nên đã vội vã đi xếp hàng mua bánh.
Cửa tiệm bánh kem hơi nhỏ nên không có nhiều chỗ ngồi.
Người phụ nữ kia nhìn một vòng thì bắt gặp Giản Ánh An đang thư thái uống trà.
Giản Ánh An cười như không cười nhìn về phía bao cỏ mỹ nhân, nhìn vẻ mặt choáng váng của cô ta như muốn tiến lên lại như muốn rời đi, nhưng cuối cùng vẫn xông lên trước bắt lỗi.
Rất dũng cảm.
Tần Văn: "Sao mi lại ở trung tâm thương mại này!"
Lần trước khi Tần Văn vừa mới gặp Giản Ánh An, con nhóc này vẫn còn là một đứa bé gầy trơ xương.
Mặc trên người một bộ quần áo nhăn nhúm rẻ tiền, thậm chí ống quần còn hơi ngắn, nghèo khổ đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ mới mấy ngày mà mặt mũi của nó đã khôi phục huyết sắc, thoạt nhìn khỏe mạnh hơn nhiều.

Nhưng vẫn thờ ơ như trước kia, chỉ bằng một ánh mắt đã có thể khiến người ta lạnh sống lưng.
Sự uy hiếp trong đôi mắt lạnh lẽo kia khiến Tần Văn nảy sinh ý định rút lui.

Cô ta giả vờ bình tĩnh, đập tay xuống bàn hòng thu hút sự chú ý của người khác.
Tần Văn kiên quyết không buông tha: "Mi lấy tiền ở đâu ra? Không phải là trộm trong nhà đấy chứ! Quả nhiên là con nhà nghèo nuôi lớn, tật xấu không bỏ được."
Giọng của Tần Văn có hơi lớn nên chung quanh đều thảo luận sôi nổi.
"Trộm tiền trong nhà?"
"Còn nhỏ tuổi mà đã học hư..."
Giản Ánh An hừ một tiếng, không mấy để tâm mà chỉ hất cằm, ý bảo Tần Văn nhìn người đối diện cô.

Tần Văn dời mắt sang liền nhìn thấy Tần Miên Miên bị dọa sợ đến run cầm cập.
Cô ta tựa như lại nghe thấy câu nói kia của Tần Miên Miên, "Cô út dữ quá đi"...!Tần Văn nhớ lại mà sợ, sao Miên Miên lại ở đây! Còn đang ăn bánh kem nữa!
Không phải chị dâu cấm con bé ăn mấy cái này sao! Đột nhiên vô số nghi vấn nổi lên, Tần Văn trợn to mắt nói: "Miên Miên, con..."
Cô ta sốt ruột muốn giải thích.
Nếu để Tần Miên Miên khóc thì mọi chuyện sẽ trở nên khó giải quyết, anh trai nhất định sẽ trách tội cô ta! Tần Văn bắt đầu hoảng sợ, cô ta khẽ cắn môi không phục, hung hăng trừng mắt nhìn Giản Ánh An.
Giản Ánh An ngó lơ cô ta, lạnh lùng dời mắt, chọc Tần Văn giận run người.

Tần Văn hỏi Tần Miên Miên: "Con đưa tiểu súc sinh này tới sao?"
Giản Ánh An dùng muỗng nhỏ khuấy trà sữa, đang chuẩn bị tỏ ra khinh thường thì bất thình lình nghe thấy một tiếng tiểu súc sinh.
Cô ngước mắt lên nhìn, mạch nước ngầm trong lòng đang chảy cuồn cuộn.
"Ai sinh ra tiểu súc sinh thì là súc sinh, một nhà với súc sinh cũng đều là súc sinh, cô nghĩ kỹ lại đi rồi nói tiếp."
Tần Văn không nói nên lời nữa.
Dĩ nhiên cô ta biết Giản Ánh An mới thật sự là thiên kim Tần gia, là con gái ruột của vợ chồng nhà họ Tần.
Mới không để ý một chút mà đã lỡ mắng luôn chính mình.
Cô ta hơi sững người, không khỏi hoài nghi chính mình, bản thân thế mà đi sợ một đứa nhỏ sao?

Đúng lúc này, Giản Ánh An lại giơ lên tấm thẻ trong tay, cười lạnh: "Có lẽ cô cũng đoán được tôi đã làm thế nào để trộm được tấm thẻ này đi?"
Một tấm thẻ có thể để Giản Ánh An quẹt đến bảy con số tất nhiên không tầm thường.
Trên tay Tần Văn cũng có một cái, là thẻ phụ của Tần tiên sinh, Tần tiên sinh có thể kiểm tra mọi giao dịch bên trong nên trộm được tấm thẻ này còn khó hơn lên trời, một đứa nhóc như Giản Ánh An...
Không phải Tần Miên Miên đưa Giản Ánh An tới, mà là Tần tiên sinh đem tấm thẻ đưa cho tiểu súc sinh này!
Tần Văn chớp mắt một cái, nhìn vô cùng chăm chú, tấm thẻ này không phải đồ giả, trong tay cô ta cũng có một cái nên nhận ra được.
Tần tiên sinh đã đem tấm thẻ này giao cho con bé rồi.
Tần Văn hít sâu một hơi, rất nhanh đã nhận ra rằng cô ta không thể coi thường Giản Ánh An nữa! Tại sao anh trai lại đưa thẻ cho con bé, là vì đã công nhận nó là một phần của nhà họ Tần rồi!
Sao nó lại làm được, anh trai nghiêm khắc như thế, chị dâu cũng không phải dạng người dễ chọc, lúc trước bọn họ đều đã thống nhất rằng Tần Miên Miên mới là thiên kim Tần gia, sao mới chớp mắt đã sửa miệng rồi!
Tần Văn cảm thấy cả người đều lạnh toát, người đàn ông đi xếp hàng kia đã mua xong bánh kem, trên tay vác một đống túi mua hàng đi đến đây.
Trên mặt là nụ cười giả dối: "Tần tiểu thư đã tìm được chỗ ngồi chưa?"
Tần Văn nổi giận gầm lên: "Cút! Đồ phế vật!"
Người đàn ông không dám nói tiếng nào, chỉ có thể cầm bánh kem chịu nhục.
Biểu cảm của Giản Ánh An lạnh lùng, ánh mắt nhìn hai người tối sầm lại.
Không thể để tiếp tục nữa, sẽ dạy hư Miên Miên mất, Giản Ánh rũ mi, chậm rãi thở ra một hơi.
Ở phía đối diện, hốc mắt của Tần Miên Miên bắt đầu ươn ướt: "Cô út, cô làm vậy là không đúng!"
Không thể như vậy được...
Giản Ánh An bổ sung thêm một câu: "Không có giáo dục."
Đúng! Tần Miên Miên nhìn qua, cảm thấy Tần Văn là người lớn rồi mà còn không bằng một phần của Giản Ánh An, nàng bĩu môi, nếu để mẹ biết được cô út chắc chắn sẽ bị dạy cho một bài học.
Tần Văn xấu hổ đến mức chỉ hận không có chỗ nào để trốn.
Giản Ánh An cười đầy ẩn ý, rồi lại nhìn sang người đàn ông chân chó bên cạnh Tần Văn.
"Bánh kem tôi đặc biệt mua riêng cho em, em không muốn ăn sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương