Phó Ngọ Khê giàn giụa nước mắt.


Phó Thư Đào nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối đáng thương nước mắt chảy dài của cô ấy, lặng lẽ giơ tay nhéo nhéo mặt cô ấy, thở dài: [Sao có người khóc lên lại đẹp như vậy chứ!]
Phó Ngọ Khê đỏ bừng mặt, lần này cô ấy thật sự tin tưởng không chút đề phòng.


Phó Trường Canh liếc nhìn Phó Thư Đào một cái, không rõ cô rộng lượng thật hay che giấu tâm cơ, có điều chuyện này không quan trọng.


Ông ta nói thẳng: “Thư Đào, Ngọ Khê sống ở Phó gia 18 năm, tình cảm sâu đậm, hơn nữa nó đã có hôn ước với Tam thiếu Sở gia, môn đăng hộ đối, ba sẽ không đuổi nó ra ngoài.



Phó Thư Đào đọc qua cốt truyện, biết Tam thiếu Sở gia không phải hạng tốt lành gì, Phó Trương Canh đương nhiên cũng biết mà vẫn đẩy Phó Ngọ Khê vào hố lửa.


Cô khó hiểu nhìn về phía Phó Trường Canh, nói thẳng: “Hả? Tôi đâu có nói để cô ấy rời khỏi Phó gia? Ông nói vậy sẽ làm Ngọ Khê hiểu lầm.



Phó Trường Canh hơi nghẹn, dứt khoát tuyên bố: “Sau này, Ngọ Khê chính là lão Ngũ Phó gia, Thư Đào là lão Lục.


Lưu quản gia sẽ sắp xếp phòng cho con, sau này tiền tiêu vặt hàng tháng cũng giống như Ngọ Khê, mỗi tháng 100 vạn.





Phó Thư Đào gật đầu lia lịa, 100 vạn!!!
Thấy Phó Trường Canh đứng dậy muốn trốn, Phó Sương Trì nhắc nhở một cậu: “Nếu có người hỏi thân thế lão Luc…”
“Ăn ngay nói thật.


” Phó Trường Canh để lại lời này, rồi đứng dậy rời khỏi phòng ăn.


Không chỉ lan truyền danh tiếng tốt của Phó gia, lại có thêm một đứa con gái để liên hôn, ông ta cảm thấy đẹp cả đôi đường, hai người các cô phải đối mặt với áp lực dư luận gì, căn bản vượt qua phạm vi ông ta suy xét.


Phó Trường Canh đã đi xa, Phó Thời Viễn mới cười “khùng khục” một tiếng, nhìn Phó Thư Đào nói: “Sau này em chính là lão Lục ha ha ha ha!!”
Phó Thư Đào không hiểu nhìn anh ấy, trực tiếp đánh đòn phủ đầu, ánh mắt nghiêm túc gọi: “Anh Tư.



“Hả? Chuyện gì?” Giọng nói của Phó Thời Viễn còn mang theo ý cười.


“Lần đầu gặp mặt, anh cho em quà ra mắt đi!” Phó Thư Đào nói xong, ánh mắt chuyển sang bốn người còn lại, mặt không đỏ tim không đập điểm danh từng người: “Anh cả, chị Hai, anh Ba, chị Năm.



Mọi người: “! ”


Trực tiếp há hốc mồm gọi, da mặt đủ dày.


Phó Thư Đào vừa nhìn đã hiểu ánh mắt bọn họ, không để bụng: [Nếu đổi mặt lấy tiền, ước gì da mặt mình dày nhất thế giới!]
Tốt rồi, cô nghèo thật mà.


Việc đầu tiên Phó Ngọ Khê làm là cầm điện thoại lại gần, hỏi: “Đào Đào, số WeChat của em là gì? Chị kết bạn với em, rồi chuyển tiền cho em.



Vấn đề lớn đây!
Phó Thư Đào chớp mắt đầy vô tội: “Em không có điện thoại di động.



Mọi người đều sửng sốt.


Cái gì cơ?!
Ngay đến điện thoại di động cũng không có?
Hoàn cảnh trên núi thật khổ mà.


Phó Ngọ Khê há hốc mồm: “Chúng ta ra ngoài mua điện thoại, tiện mua cho em ít quần áo, phải rồi, buổi tiệc mừng thọ tối nay cần thay váy dạ hội!”
Phó Thư Đào gật đầu: “Vâng, em còn muốn mua một thanh kiếm.



Phó Thời Viễn nghe vậy, lòng bàn chân trượt một phen, nhìn Phó Thư Đào với vẻ khó tin — Cô ấy không phải định mua kiếm đến công viên biểu diễn xiếc đó chứ??? Đường đường là Lục tiểu thư Phó gia, đến công viên diễn xiếc khiến mọi người đàm tiếu, không ổn lắm đâu!
Phó Ngọ Khê cũng khó hiểu: “Mua kiếm làm gì?”
Phó Thư Đào tràn đầy khí thế đáp lời: “Đêm nay, đánh!! Người!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương