Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu
Quyển 2 - Chương 66: Chương 14 – Sự bảo vệ của Tần Phi Nguyệt

“Ui!” Khổ sở rên lên một tiếng, Tần Phi Nguyệt mới chậm rãi tỉnh lại, khoảnh khắc nhìn thấy dung nhan tuyệt đẹp của Mộ Dung Cẩm một hồi lâu sau hắn vẫn không thể nào hoàn hồn, không phải hắn đã chết rồi sao? Cảm giác chết chóc đó, hắn cảm nhận rõ ràng như thế; hắn chết rồi sao còn có thể nhìn thấy Mộ Dung Cẩm được? Rất lâu sau, hắn mới cười tà: “Khanh Khanh, không phải nàng không đành lòng rời xa ta, nên tự sát vì tình chứ?”

Mộ Dung Cẩm hết nói nổi trừng hắn một cái: “Đứng lên đi! Hiện tại ngươi chỉ có thời gi¬an bốn ngày, sau bốn ngày, thì ngươi thực sự đi xuống điện Diêm Vương!”

“Bốn ngày?” Tần Phi Nguyệt không hiểu, thế mới phát hiện những vết thương của mình đều đang khép lại, trước người sau người đều có một loại cảm giác ngứa ngáy, giơ tay lên muốn gãi, lại bị Mộ Dung Cẩm bắt lấy: “Ngươi đang sinh thịt mới, đừng có đụng tới nó!”

Sắc mặt Tần Phi Nguyệt hơi khó coi, nhưng vẫn nhịn được, thuận thế nắm lấy tay của Mộ Dung Cẩm: “Khanh Khanh, vừa rồi nàng không bị thương chứ?”

Mộ Dung Cẩm lắc đầu: “Không sao!”

Nghe vậy, Tần Phi Nguyệt yên tâm rồi: “Vậy thì tốt!”

Mộ Dung Cẩm nghi hoặc nhìn hắn: “Sao ngươi lại muốn cứu ta?”

Tần Phi Nguyệt khó hiểu nhìn nàng: “Cái gì mà tại sao?”

Mộ Dung Cẩm nhìn hắn chằm chằm, nói từng câu từng chữ: “Ta không phải là người thân của ngươi, chẳng qua chỉ có hai phần gi¬ao tình với ngươi, sao ngươi lại dùng tính mạng của mình mà cứu ta?”

Tần Phi Nguyệt cười khổ, trong mắt có một tia chán nản: “Thì ra trong lòng Khanh Khanh, ta lại chỉ có hai phần gi¬ao tình!”

Mộ Dung Cẩm không hiểu: “Tại sao ngươi cứu ta?”

Tần Phi Nguyệt nâng mắt: “Vậy sao nàng lại cứu ta? Người đã chết lại có thể cứu sống dậy, đây là lần đầu tiên ta gặp chuyện như thế đấy!”

“Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi cứu ta!” Mộ Dung Cẩm không hề giấu diếm.

Tần Phi Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nàng cứu hắn lại là vì hắn đã cứu nàng, nàng muốn biết nguyên nhân hắn cứu nàng, cần một cái đáp án! Nếu đã như thế, còn không bằng chết đi cho rồi! Dường như có một dòng nước đắng dọc theo cổ họng chảy xuống, chảy vào trong lòng, cả con tim đắng chát! Lần đầu tiên hắn ra tay cứu người, cái nhận được lại là đáp án như thế sao?

“Nàng là sư muội của ta, nếu như muội chết ở đây, ta cũng không thể nào sống mà đi ra được, lí do như thế được chứ?” Tần Phi Nguyệt khôi phục lại nụ cười tà mị như xưa, không đứng đắn nói.

Mộ Dung Cẩm đỡ hắn dậy: “Đi thôi!”

Tần Phi Nguyệt nhìn cát vàng đầy trời, bốn ngày, hắn chỉ có thời gi¬an bốn ngày để sống, chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày đếm từng ngày chờ đợi cái chết! Tuy không thấy đáng sợ, nhưng cảm giác này vẫn là khó chịu như thế!

Sắc trời sập tối, ban đêm ở sa mạc còn nguy hiểm hơn so với ban ngày, những đàn sói hoang sống quần cư trên sa mạc chính là những kẻ săn mồi lớn nhất trong bóng đêm, Mộ Dung Cẩm dùng dây xích băng xẻ thịt của con dơi kia ra, sau đó xiên lại rồi kéo đi, mới đầu Tần Phi Nguyệt không hiểu tại sao phải làm như thế, mãi cho đến khi từng đôi mắt như u linh kinh người kia bao vây bọn họ.

“Thế mà lại gặp phải bầy sói hoang này!” Tần Phi Nguyệt vẫn không mấy sợ hãi, tuy võ công của hắn chỉ mới khôi phục lại ba phần, nhưng muốn giết chết bao nhiêu đây súc sinh thì vẫn còn dư sức.

Mộ Dung Cẩm không nghĩ như thế, trước khi bầy sói hoang tấn công, dùng sức ném ra những khối thịt dơi đã sắp đóng băng trên sợi xích của mình, những khối thịt mang theo mùi tanh nhanh chóng kích thích bọn chúng, cả bầy sói đều nhào lên, ý đồ xé ra chia nhau ăn, gần như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thịt dơi đều bị đàn sói đói nuốt sạch sẽ.

Sau một khắc, những con sói đó đồng loạt ngã xuống, dù cho chỉ ăn một chút ít, cũng tránh không được trúng độc mà chết.

Tần Phi Nguyệt nhướn mày, cho dù là sức để thổi bụi cũng không cần dùng đến đã có thể giết chết nhiều sói hoang như thế, quả nhiên là biện pháp tốt.

Mộ Dung Cẩm lôi xác những con sói kia qua, Tần Phi Nguyệt rất tự giác đi lên phía trước, chỉ bằng mấy đường đao nhẹ nhàng đã chia những con sói hoang thành từng khối, mà nội tạng sớm đã bị hắn đá sang một bên.

Mộ Dung Cẩm rải thuốc độc, sau đó lại ném ra đó lần nữa, sói hoang rất thông minh, thấy Mộ Dung Cẩm ném thịt ra đã giết chết nhiều đồng bọn như thế, dĩ nhiên sẽ không đi ăn nữa, nhưng có một vài con vẫn là quá đói khát, nhịn không được sự hấp dẫn của mùi máu tươi đầm đìa, từng miếng từng miếng ăn vào, cho dù đó là xác của đồng bọn, rất nhanh, lại có thêm một đống sói hoang ngã xuống.

“Chúng ta đi!” Mộ Dung Cẩm kéo vạt áo của Tần Phi Nguyệt, hai người đồng thời dùng khinh công bay ra khỏi trăm thước, hạ xuống một mỏm đá bị gió thổi lộ ra, lúc Mộ Dung Cẩm đáp xuống, lập tức lấy ra vài gói thuốc màu vàng kim rải lên mặt đất, hai người thì đứng ở chỗ đó.

Tần Phi Nguyệt thấy nàng lại không đi nữa: “Khanh Khanh, nàng muốn làm gì thế?”

Mộ Dung Cẩm khuỵu chân ngồi xuống, nhìn bầy sói hoang phía trước sắp đuổi tới: “Xem cuộc chiến đấu của những kẻ vương giả!”

Tần Phi Nguyệt ngồi kế nàng, vẫn không hiểu, lại nghe Mộ Dung Cẩm nói tiếp: “Trong sa mạc có hai kẻ vương giả, một là sói hoang sa mạc, bọn chúng là quần cư, lực công kích cực kì mạnh, người bình thường hoàn toàn không thể nào sống được; mà một loại khác chính là kiến máu, kiến máu chính là họ hàng gần của kiến càng, là động vật quần cư cực lớn không thể nào tính toán được, gần như toàn bộ mặt dưới của sa mạc đều là lãnh địa của chúng; cơ thể của chúng có thể lớn bằng quả trứng gà, toàn thân màu đỏ máu, thế nên mới có tên gọi như thế; bọn chúng sở hữu hàm răng sắc bén nhất, có chất độc độc nhất, tuy cơ thể nhỏ nhoi nhưng lại vang danh về tốc độ, chỉ cần là nơi chúng bò qua, tất cả sinh vật đều sẽ trở thành bộ xương khô trong nháy mắt!”

Tần Phi Nguyệt càng nghe càng kinh hãi, vậy mà lại có thứ kinh khủng như thế à, nhưng mà: “Sao chúng ta còn chờ ở đây, không cần phải chạy à?”

“Ta đã rải chất độc của rắn vua sa mạc, nó là thiên địch của chúng, bọn chúng sẽ không thể công kích tới đây được, chỉ có thể vòng đường mà đi!”

Tần Phi Nguyệt thực sự bội phục Mộ Dung Cẩm chết đi được, nhưng đồng thời trong lòng cũng không dễ chịu gì: “Nàng thường xuyên đến đây?” Có thể hiểu rõ như thế, còn mang theo dược liệu chuyên khắc chế những thứ này nữa!

Mộ Dung Cẩm trầm ngâm không nói, nàng đã từng sống trong này hai tháng, gần như đi hết hơn một nửa nơi này, nàng còn nhớ nàng đã từng đụng phải kiến máu ở đây, đến lúc sắp chịu chết, nàng thấy một con rắn vua sa mạc, mà những con kiến máu kia thế mà lại đi vòng qua con rắn vua sa mạc, mắt nàng sáng lên, giết con rắn vua sa mạc đó, dùng xác của nó quấn lên người mình, vậy mới thoát khỏi kiếp nạn.

Cho dù Mộ Dung Cẩm không nói, nhưng Tần Phi Nguyệt sao lại không hiểu chứ?

“Sột soạt sột soạt sột soạt!” Tiếng sột soạt bí ẩn vang lên, bầy sói hoang phía trước chạy tới cảnh giác dừng lại, rất nhanh, từng con từng con kiến máu khoác bộ giáp màu máu từ dưới đất bò lên, con nhỏ thì bằng ngón cái, mà con lớn thì lại bằng cả một quả trứng gà.

Một con, hai con, ba con…… Một trăm con…… Một ngàn con……

Thời gi¬an không tới một cái chớp mắt, trên sa mạc vốn lấp đầy cát vàng đã phủ lên một lớp thảm màu đỏ thẫm, mà trên đó từng con từng con khẽ nhúc nhích, khiến người nhìn đến tê cả da đầu!

“Hú…ú…ú…!” Bầy sói cảm nhận được sự nguy hiểm, lập tức muốn rời khỏi, nhưng đã muộn rồi, mấy trăm vạn con kiến máu từ bốn phương tám hướng đã bao vây chúng, dưới mặt đất còn có những con kiến máu không ngừng bò lên, trừ khi chúng biết bay, bằng không nhất định phải chết.

Một khắc sau, bọn họ cảm nhận được sự điên cuồng của kiến máu, làn sóng kiến máu cực lớn chen chúc mà đi, đàn sói lùi lại từng bước, có con kiến máu bò lên thân con sói, da lông cực dày của sói cũng không ngăn được sự tấn công của kiến máu, một khi bị kiến máu cắn sẽ chết ngay tức khắc!

Rất nhanh, cả bầy sói đều bị giết chết, mà đàn kiến máu thì như một tấm chăn gấm phủ qua, đợi đến lúc chúng rời khỏi, cả bầy sói chỉ còn lại những bộ xương trắng phếu, ngay cả một cọng lông hay một giọt máu cũng không còn……

Tần Phi Nguyệt nhìn mà sợ ngây người, đây mới là sát thủ đích thực!

“Rắc rắc!” Tần Phi Nguyệt hoàn hồn, lại thấy Mộ Dung Cẩm thế mà bắt một con kiến máu nhét vào miệng: “Nàng đang làm gì vậy?”

Mộ Dung Cẩm vụt dây xích sắt của nàng, thoáng chốc một xiên kiến máu gần trăm con bị nàng kéo lên, hơn nữa toàn bộ đều bị đông cứng hết: “Kiến máu này có độc, nhưng ngoại trừ túi độc, lại có vị ngon khó mà có được, có muốn thử không?”

Tần Phi Nguyệt có chút lưỡng lự, dù gì hắn cũng hơi đói rồi……

“Rắc rắc!” Mộ Dung Cẩm nhanh chóng ngắt đầu bỏ tim, tuốt vỏ ngoài, đưa qua một miếng thịt kiến trong suốt; Tần Phi Nguyệt nhận lấy, sau khi nhíu mày mấy lần, thế mới thử bỏ vào miệng, tuy mới đầu có hơi tanh, nhưng sau khi nhai mấy lần, lại có một vị tươi ngon kỳ lạ, còn có vị ngọt nhẹ.

“Không ngờ kiến mà cũng ngon như thế!” Tần Phi Nguyệt vô cùng kinh ngạc, giơ tay muốn lột kiến máu ra, lại bị Mộ Dung Cẩm cản: “Lông da của kiến máu đều là độc, ngươi đụng vào sẽ chết!”

“Rắc rắc!” Cắt một con xong lại đưa qua, Tần Phi Nguyệt lại không nhận, nhìn Mộ Dung Cẩm, trong mắt là sự đau lòng không che giấu được: “Khanh Khanh, rốt cuộc nàng đã trải qua những thứ gì vậy?”

Mộ Dung Cẩm cười nhạt: “Đã trải qua thì đều là quá khứ rồi, sao phải để tâm chứ?”

Một khắc sau, bỗng nhiên nàng thấy khuôn mặt anh tuấn phóng đại của Tần Phi Nguyệt, độ ấm trên môi nhắc nhở hắn đang làm gì; Tần Phi Nguyệt không tiến thêm bước nữa, mà chỉ lướt qua rồi dừng lại, nụ hôn đó không có dục vọng, chỉ có đau lòng: “Khanh Khanh, sau này ta sẽ bảo vệ nàng, nàng không cần đặt ta ở trong lòng, chỉ cần ta nhớ nàng là được rồi!”

Mộ Dung Cẩm sửng sốt, lại nghe Tần Phi Nguyệt chợt nói: “Dù gì ta cũng là lâu chủ của Yêu Nguyệt Lâu, thế nào cũng không thể kém hơn so với nha đầu Đường Môn kia, nàng cũng đừng chê!”

Mộ Dung Cẩm tức cười, lúc này mới nhớ tới Đường Trúc, muội ấy…… hẳn là vẫn khỏe! Nhớ đến Đường Trúc, Mộ Dung Cẩm lại nhớ tới Mộ Dung Chinh, tâm trạng cũng không còn đau đớn như lúc mới đầu, nhưng vẫn rất khó chịu, trong lòng thở dài một hơi, tiếp tục lột kiến máu.

“Khanh Khanh!” Tần Phi Nguyệt dựa lên đầu gối của Mộ Dung Cẩm, nhìn vào gương mặt đẹp đến nỗi khiến hắn cũng ngơ ngẩn của Mộ Dung Cẩm, hồi tưởng lại sự kinh diễm khi lần đầu gặp nàng, bây giờ cũng cảm thấy có chút không dám tin, Tần Phi Nguyệt hắn cũng có một ngày muốn dùng tính mạng của mình đi bảo vệ một người, cố chấp như thế, chấp nhất như thế, mà trái tim trong lồng ngực, sao lại đập nhanh đến như vậy!

Mộ Dung Cẩm đưa một miếng thịt qua, nét mặt trong lúc vô tình cũng dịu xuống: “Yên tâm nghỉ ngơi đi! Ngày mai sẽ đi tiếp, cứ đi về phía tây, nhất định sẽ lấy được Hoa Địa Tạng!” Nhất định!

Một đêm này, Mộ Dung Cẩm để cho Tần Phi Nguyệt dựa lên đùi nàng, mà nàng lại nằm trên chiếc áo lớn màu đỏ của hắn, hai người cùng nằm ngủ trên mặt đất, tư thế quái lạ, lại hài hoài khác thường.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Cẩm nhanh chóng lên đường, bởi vì sợ cát vàng thổi rời hai người ra, Tần Phi Nguyệt nắm lấy tay Mộ Dung Cẩm, lần đầu tiên mới biết tay của nữ nhân có thể mềm mại như vậy.

Giữa trưa, cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi sa mạc, trước mắt bọn họ là một mảnh đất đầy cỏ xanh và một cái hồ, có bò dê đang ăn cỏ, còn có ngựa nữa! Sau khi uống nước rồi săn một con dê nhỏ để ăn, hai người lập tức mỗi người tìm một con ngựa, bắt đầu giục ngựa chạy điên cuồng.

Tần Phi Nguyệt không biết vì sao Mộ Dung Cẩm lên đường gấp gáp như thế, hắn chỉ có bốn ngày để sống, nếu như có thể, hắn muốn cùng nàng yên yên tĩnh tĩnh mà vượt qua!

Trên ốc đảo có sư tử và báo, nhưng vì hành động đơn độc, nên hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, rất nhanh hai người đã chạy ra khỏi ốc đảo, trước mặt bọn họ là một cánh rừng rậm đen như mực, trên từng tán lá màu xanh đều đang tỏa ra hơi độc đen nghịt dày đặc, cả bầu trời đều trở nên âm u; hơn nữa còn có thể thấy rắn độc và những thứ có độc khác đang chạy nhảy trong đó!

Chỗ này Mộ Dung Cẩm chưa từng đi qua, nên trong lòng cũng hoang mang, nhưng nàng biết nàng nhất định phải vào đó!

Đột nhiên, một thứ mềm nhũn được nhét vào tay của Mộ Dung Cẩm, lại là một đống cánh hoa màu đỏ: “Tuy không biết có tác dụng không, thử dùng nó mở đường xem sao!”

Mộ Dung Cẩm dùng nội lực tung cánh hoa ra ngoài, cánh hoa mềm nhẹ ngay ngắn xếp thành hai hàng rơi trên mặt đất trong rừng, một khắc sau lại thấy hơi độc màu đen trên mặt đất đều tản ra, chừa lại một con đường.

Tần Phi Nguyệt mỉm cười, sau đó tiếp tục lấy cánh hoa ra, rất nhanh bọn họ đã đi vào trong đó, mà sau khi bọn họ đi qua, cánh hoa bị chất độc ăn mòn, biến thành hoa khô màu đen.

Đi được một nửa, Mộ Dung Cẩm chợt phát hiện Tần Phi Nguyệt là lạ: “Ngươi sao thế?”

Tần Phi Nguyệt cười cười: “Không sao, chắc là hơi mệt thôi!”

Mộ Dung Cẩm nhìn gương mặt trắng bệch của hắn, trong lòng đương nhiên không tin lời hắn nói, bỗng nhiên nhớ đến những cánh hoa không biết hắn lấy từ đâu ra: “Rốt cuộc ngươi như thế nào rồi?”

Biết giấu không được rồi, Tần Phi Nguyệt cũng không giả vờ nữa, dựa vào vai của Mộ Dung Cẩm, nâng một tay của nàng đặt lên tim hắn: “Khanh Khanh, Tường Vi Huyết Linh ở trong tim ta, nếu như ta chết rồi, nàng cứ lấy nó ra nhé, coi như là phần quà cuối cùng ta tặng cho nàng!”

Mộ Dung Cẩm rút tay về, sắc mặt kích động: “Khốn kiếp, ai cho ngươi chết hả?”

Mộ Dung Cẩm quát lên khiến hắn sửng sốt, ngay sau đó lại thấy ấm áp trong lòng, xem ra Khanh Khanh đối với hắn cũng không phải tuyệt tình như lời nàng nói!

“Khanh Khanh! Ta không sợ chết! Ta đã nói phải bảo vệ nàng, chết vì nàng, là chuyện ta thấy vui nhất!”

“Không cho! Ta không cho!” Máu trong lòng Mộ Dung Cẩm sôi trào, nàng mới đặt Tần Phi Nguyệt vào trong cuộc đời nàng, sao có thể cho phép hắn chết như vậy chứ?

Rắc rắc! Tiếng động thanh thúy kéo về thần trí của Mộ Dung Cẩm, nàng cúi đầu nhìn, mới phát hiện những cánh hoa màu đỏ đã sắp hết, hiện tại hơi độc màu đen kia đã sắp tràn đến chân của bọn họ; Tần Phi Nguyệt còn muốn lấy cánh hoa ra, lại bị Mộ Dung Cẩm ngăn cản, sức lực trên tay thể hiện sự quyết tuyệt và tức giận của nàng.

“Khanh Khanh! Ta không sao……”

Một ánh mắt của Mộ Dung Cẩm đã ngăn lại lời nói của hắn, giơ tay lấy ra cuốn Thiên Y Thần Điển màu vàng kim, lạnh lùng nói: “Ra đây!”

“Ha ha! Ta đã nói ngươi sẽ cầu xin bổn đại gia mà!”

Tần Phi Nguyệt ngạc nhiên nhìn quyển sánh, không ngờ sách cũng biết nói chuyện nha?

“Tiểu nha đầu, bổn đại gia có cách giúp ngươi trừ đi hơi độc này, đảm bảo các người bình an mà đi ra, thế nào? Có định cầu xin bổn đại gia chưa?”

Mộ Dung Cẩm mở Thần Điển ra, mỗi tay giữ lấy một bên, giọng điệu lạnh lẽo: “Ngay lập tức, nếu không ta xé nó!”

“Tiểu nha đầu, bổn đại gia sẽ không bị ngươi uy hiếp đâu, Thiên Y Thần Điển này là báu vật quý nhất trong thiên hạ, nếu ngươi không thèm, thì xé thử xem?”

“Rẹt……” Mộ Dung Cẩm không hề do dự, lập tức kéo xuống một tờ.

“Này này này! Tiểu nha đầu, nhà ngươi xé thật à?” Ai kia sốt ruột rồi, mắt thấy Mộ Dung Cẩm lại bắt đầu xuống tay xé tờ thứ hai, thoáng chốc hắn đã đầu hàng: “Đừng đừng đừng, ta ra tay là được chứ gì?”

Một khắc sau, cuốn sách phát ra luồng sáng cực lớn, giống như lần đầu tiên nàng cầm lấy nó vậy, trang sách biến thành từng tờ từng tờ, trang sách màu vàng kim tạo thành một không gi¬an độc lập, ngăn cách hơi độc ở bên ngoài; một con đường thông suốt màu vàng kim xuất hiện, Mộ Dung Cẩm dìu Tần Phi Nguyệt đi qua!

Tần Phi Nguyệt nhịn không được cười khẽ: “Khanh Khanh, nếu như cái đám người trong võ lâm biết được những bảo vật này của nàng, e rằng toàn bộ đều ói máu mà chết mất!”

Ngay cả hắn cũng có một chút ghen tị đây, rốt cuộc là vận may kiểu gì, mà những thứ bảo vật tuyệt thế trong tay nàng lại giống như mấy thứ chẳng đáng đồng tiền vậy chứ.

Mộ Dung Cẩm lười để ý hắn, dìu hắn đi một đường, mặc dù không hề ngừng lại, bọn họ vẫn đi hết một ngày mới có thể ra khỏi chỗ này, mà ánh sáng màu vàng của Thiên Y Thần Điển cũng bắt đầu ảm đạm đi, hiển nhiên là đã tiêu hao đến cực điểm rồi.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh rừng đầy hơi độc, bọn họ đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi, màu đỏ vô tận của hoa bỉ ngạn, màu máu phủ đầy cả thế giới, yêu mị, mê đắm, tuyệt vọng……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương