Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu
-
Quyển 1 - Chương 19: Bảo vệ
Ban đêm khi người
trong cung đến, Mộ Dung Gấm đứng dậy nghênh đón, cũng nhìn thấy người
tới, có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn cúi đầu hành lễ:”Cẩm Hoa tham kiến
vương gia!”
Người tới là khánh vương Đông Phương Triệt, nàng không có qua lại với người này, không ngờ hắn lại đến tìm mình. Nhớ tới hôm qua hắn cứu mình, liền cảm kích nói: “Đêm qua đa ta vương gia rat ay cứu giúp!”
Đông Phương Triệt quan sát cô gái trước mắt, nàng vẫn như cũ giả bộ không kiêu ngạo không tự ti, tư thái bất ôn bất hỏa. Nhưng hắn luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng. Nếu như nói đêm qua nàng bị Đông Phương Thực phi lễ mà nhayw hồ, hôm nay sao lại có vẻ mặt như thế này? Thu hồi nghi ngờ, khẽ giơ tay lên: “Đứng lên đi!”
Vừa nói vừa đưa vật trong tay tới: “Đây là thuốc bổ thái tử kêu bổn vương mang cho ngươi, hôm nay Sở vương đột nhiên tới, hắn không thể phân thân, cho nên mới bảo bổn vương đưa.”
“Cẩm Hoa cảm ơn thái tử điện hạ, làm phiền vương gia rồi!”
Đông Phương Triệt nhìn Mộ Dung Gấm, thấy khí sắc nàng không tệ: “Thân thể khá hơn chút rồi hả?”
Mộ Dung Gấm khẽ ngẩng đầu, nàng có thể nghe ra đây là Đông Phương Triệt quan tâm mình: “Thân thể đã không có gì đáng ngại, đại phu nói chỉ cần nghỉ ngới. Làm phiền vương quan tâm rồi!”
“Đã như vậy, bổn vương cũng hoàn thành việc thái tử giao phó, ngươi nghi ngơi cho tốt! Bổn vương cáo từ!” Thiên Khải mặc dù không có cấm kỵ nghiêm trọng giữa nam và nữ, nhưng một nam tử ở lưu lại quá lâu trong phòng một cô gái chung quy cũng không phải chuyện tốt, cho nên Đông Phương Triệt nói xong những lời này liền đi.
Mộ Dung Gấm đưa thuốc bổ cho Mộc Hương: “Những thứ này đều là cống phẩm triều đình, không thể bán ra ngoài, để vào phòng kho của phủ đi!”
Mộc Hương gật đầu một cái nhận lấy, tùy tiện nói: “Tiểu thư, Khánh Vương quả nhiên là có tư thái nhân tài, không trách người bên ngoài luôn so sánh hắn cùng với thái tử!”
Mộ Dung Gấm cười cười không nói, so sánh cùng thái tử, thoạt nhìn là chuyện rất quang vinh, nhưng cũng chính là một thanh kiếm kề bên. Không biết lúc nào sẽ đâm vào thân thể mình. Xuất sắc vào lúc này, cũng không phải là chuyện tốt! Nghĩ đến Đông Phương Triệt cũng rất hiểu điểm này, cho nên những năm qua hắn luôn không muốn liên quan đến triều chính. Có thể lui thì lui, an tâm làm một vương gia nhàn nhã. Nếu không hiện tại hắn sé không có bộ dáng này!
Mộ Dung Chinh tiễn Tô Diệp Ngâm trở về, lúc trở lại cho Mộ Dung Gấm một cái khăn tay, phía trên thêu hai đóa sen trắng tinh, cực kỳ đẹp mắt, hơn nữa trên khăn còn thêu một chữ “gấm”. Tô Diệp Ngâm vốn là thêu cho Mộ Dung Gấm, nhưng lại bị Mộ Dung Gấm đả thương tâm cho nên quên mất. Cuối cùng nhờ Mộ Dung Chinh mang về.
Mộ Dung Gấm cầm khăn tay, vuốt vuốt tranh trên khăn. Không khó để tưởng tượng Tô Diệp Ngâm có tâm tình gì khi thêu chiếc khăn này, một cô nương đơn thuần……
Mộ Dung Gấm nhắm mắt lại, trong đáy lòng thở dài: nàng làm sai sao?
Tại thư phòng Mộ Dung phủ.
Văn Tử Khiêm đẩy cửa phòng ra thấy Mộ Dung Chinh đang cầm một quyển sách ngồi bên cửa sổ, nhưng ánh mắt hắn không rơi vào trên sách, không biết là đang nghĩ cái gì. Nhận thấy được Văn Tử Khiêm đến, Mộ Dung Chinh quay đầu lại: “Tử Khiêm, sao ngươi lại tới đây?”
Văn Tử Khiêm cười yếu ớt ngồi vào ghế đối diện hắn: “Mộ Dung cảm thấy Tô tiểu thư như thế nào?”
Mộ Dung Chinh cũng Văn Tử Khiêm quen nhiều năm như vậy làm sao lại không hiểu ý của hắn, cười nhẹ: “Tử Khiêm, ngươi không nên nghĩ làm bà mai cho ta, Tô tiểu thư mặc dù không tệ nhưng nàng không có duyên với ta!”
“Ngươi có thể nói như vậy, xem ra ngươi cũng không phải không có ý. Huống chi ngươi có dám nói vừa rồi ngươi không phải suy nghĩ đến Tô tiểu thư?” Văn Tử Khiêm chắc chắn. Măc dù bị Mộ Dung Chinh cự tuyệt, nhưng hắn vẫn kiên trì ý kiến của mình. Hơn nữa ý kiến của hắn rất khó bị dao động. Cùng hắn đánh giặc nhiều năm cũng hiểu tính tình của hắn.
Mộ Dung Chinh cúi đầu khép lại quyển sách trên tay: “Khi trở lại, ta vô tình nghe thấy có người nói Liên phi chuẩn bị gả Tô tiểu thư cho nhị công tử của Trương gia. Ta mới vừa chỉ cảm thán, một cô nương tốt như vậy bị người hại. Nhưng dù sao cũng là việc của Tô gia, ta cũng không thể làm gì.”
“Ngươi không phải không thể làm gì. Chẳng qua căn bản là ngươi không muốn làm!” Hai người chung sống mười năm, ở trước mặt đối phương, những lời nói dối đều bị nhìn thấu. NHững lời nói của Mộ Dung Chinh làm sao có thể gạt được Văn Tử Khiêm.
“Ta hiểu rõ ngươi cố kỵ nha đầu Cẩm nhi. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nhà Mộ Dung các ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự hy vọng trăm năm sau nàh Mộ Dung tuyệt hậu hay sao?”
Mộ Dung Chinh không muốn cùng Văn Tử Khiêm bàn luận vấn đề rối rắm này, cũng hỏi ngược lại: “Năm ấy, khi ta mất đi tất cả người nhà, người ta cơ hồ là hỏng mất. Quỳ gối trước cửa phủ tướng quân, chết lặng nhìn thi thể từng người bị mang đi. Khi đó, máu tươi nhiễm đỏ cả phủ tướng quân, ngay cả bên ngoài cách cửa lớn trăm mét cũng đều là máu, đều là máu người thân của ta!”
“Bởi vì nhà Mộ Dung bị diệt cả nhà, những kẻ đã từng là kẻ thù của nhà Mộ Dung bắt đầu hành động, thậm chí muốn giết ta_người cuối cùng của nhà Mộ Dung, chân chính diệt tận gốc! Khi đám sát thủ kia đến, ta chán chường nghĩ, nếu như chết như vậy cũng ốt, ta có thể đi gặp người nhà! Nhưng những sát thủ kia cũng không thể đến gần ta, bị một bóng dáng nho nhỏ chặn lại!”
“Ngươi vĩnh viễn không biết trong nháy mắt ta ngẩng đầu đó rung động như thế nào, cái người nho nhỏ đó giơ một thanh kiếm còn cao hơn cả người nàng, hung hăng nhìn chằm chằm đám sát thủ. Lạnh nhạt và bén nhọn vung trường kiếm trong tay, từng kiếm từng kiếm bức lui sát thủ. Trong mắt nàng chỉ có bảo vệ!”
“Trong nháy mắt nàng quay đầu gọi ta, “phụ thân”. Nước mắt và tuyệt vọng nhẫn nhịn trong nhiều ngày trong khoảnh khắc đó bộc phát. Cuối cùng trời cũng không quên ta, đem huyết mạch trân quý nhất trả lại ta. Trận chiến ấy ta bị trọng thương, còn nàng thiếu chút nữa mất mạng lần nữa. Từ ngày đó, ta liền thề, ta muốn dùng cả đời bảo vệ nàng. Thế nhưng sau nhiều năm ta vẫn luôn là người được nàng chăm sóc. Ta thật không xứng là phụ thân!”
Văn Tử Khiêm lần đầu tiên nghe Mộ Dung Chinh nhắc tới chuyện đó, lại không nghĩ rằng cảm động như vậy.
“Tử Khiêm, nếu như ta muốn vì nhà Mộ Dung khai chi tán diệp, khi ta ba mươi tuổi ta đã tái giá. Nhưng ta không có, bởi vì trong lòng ta, chỉ muốn tìm người diệt nhà Mộ Dung ta, báo huyết hải thâm thù này. Sau đó dùng cả cuộc đời của ta bảo vệ nữ nhi bảo bối duy nhất. Như vậy khi ta chết có thể mỉm cười xuống cửu tuyền!”
“Đúng như ngươi nói, Tô tiểu thư là một cô nương tốt, nhưng nàng không có tư cách để ta ra tay, càng không thể nào cưới nàng. Bởi vì ta sẽ không cho bất kỳ một cơ hội nào, để cho nữ nhi của ta có chút uất ức nào cả. Đây chính là đáp án của ta!”
Văn Tử Khiêm không tiếp tục khuyên nữa, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên hắn bỏ qua kiên trì của mình. Hắn không thể làm khó Cẩm nhi, càng không muốn phá hủy tình cảm gắn bó sống chết này của cha con họ.
Ngoài cửa, khi Mộ Dung Chinh dứt lời có một bóng dáng đơn bạc trong nháy mắt xoay người rời đi……
Người tới là khánh vương Đông Phương Triệt, nàng không có qua lại với người này, không ngờ hắn lại đến tìm mình. Nhớ tới hôm qua hắn cứu mình, liền cảm kích nói: “Đêm qua đa ta vương gia rat ay cứu giúp!”
Đông Phương Triệt quan sát cô gái trước mắt, nàng vẫn như cũ giả bộ không kiêu ngạo không tự ti, tư thái bất ôn bất hỏa. Nhưng hắn luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng. Nếu như nói đêm qua nàng bị Đông Phương Thực phi lễ mà nhayw hồ, hôm nay sao lại có vẻ mặt như thế này? Thu hồi nghi ngờ, khẽ giơ tay lên: “Đứng lên đi!”
Vừa nói vừa đưa vật trong tay tới: “Đây là thuốc bổ thái tử kêu bổn vương mang cho ngươi, hôm nay Sở vương đột nhiên tới, hắn không thể phân thân, cho nên mới bảo bổn vương đưa.”
“Cẩm Hoa cảm ơn thái tử điện hạ, làm phiền vương gia rồi!”
Đông Phương Triệt nhìn Mộ Dung Gấm, thấy khí sắc nàng không tệ: “Thân thể khá hơn chút rồi hả?”
Mộ Dung Gấm khẽ ngẩng đầu, nàng có thể nghe ra đây là Đông Phương Triệt quan tâm mình: “Thân thể đã không có gì đáng ngại, đại phu nói chỉ cần nghỉ ngới. Làm phiền vương quan tâm rồi!”
“Đã như vậy, bổn vương cũng hoàn thành việc thái tử giao phó, ngươi nghi ngơi cho tốt! Bổn vương cáo từ!” Thiên Khải mặc dù không có cấm kỵ nghiêm trọng giữa nam và nữ, nhưng một nam tử ở lưu lại quá lâu trong phòng một cô gái chung quy cũng không phải chuyện tốt, cho nên Đông Phương Triệt nói xong những lời này liền đi.
Mộ Dung Gấm đưa thuốc bổ cho Mộc Hương: “Những thứ này đều là cống phẩm triều đình, không thể bán ra ngoài, để vào phòng kho của phủ đi!”
Mộc Hương gật đầu một cái nhận lấy, tùy tiện nói: “Tiểu thư, Khánh Vương quả nhiên là có tư thái nhân tài, không trách người bên ngoài luôn so sánh hắn cùng với thái tử!”
Mộ Dung Gấm cười cười không nói, so sánh cùng thái tử, thoạt nhìn là chuyện rất quang vinh, nhưng cũng chính là một thanh kiếm kề bên. Không biết lúc nào sẽ đâm vào thân thể mình. Xuất sắc vào lúc này, cũng không phải là chuyện tốt! Nghĩ đến Đông Phương Triệt cũng rất hiểu điểm này, cho nên những năm qua hắn luôn không muốn liên quan đến triều chính. Có thể lui thì lui, an tâm làm một vương gia nhàn nhã. Nếu không hiện tại hắn sé không có bộ dáng này!
Mộ Dung Chinh tiễn Tô Diệp Ngâm trở về, lúc trở lại cho Mộ Dung Gấm một cái khăn tay, phía trên thêu hai đóa sen trắng tinh, cực kỳ đẹp mắt, hơn nữa trên khăn còn thêu một chữ “gấm”. Tô Diệp Ngâm vốn là thêu cho Mộ Dung Gấm, nhưng lại bị Mộ Dung Gấm đả thương tâm cho nên quên mất. Cuối cùng nhờ Mộ Dung Chinh mang về.
Mộ Dung Gấm cầm khăn tay, vuốt vuốt tranh trên khăn. Không khó để tưởng tượng Tô Diệp Ngâm có tâm tình gì khi thêu chiếc khăn này, một cô nương đơn thuần……
Mộ Dung Gấm nhắm mắt lại, trong đáy lòng thở dài: nàng làm sai sao?
Tại thư phòng Mộ Dung phủ.
Văn Tử Khiêm đẩy cửa phòng ra thấy Mộ Dung Chinh đang cầm một quyển sách ngồi bên cửa sổ, nhưng ánh mắt hắn không rơi vào trên sách, không biết là đang nghĩ cái gì. Nhận thấy được Văn Tử Khiêm đến, Mộ Dung Chinh quay đầu lại: “Tử Khiêm, sao ngươi lại tới đây?”
Văn Tử Khiêm cười yếu ớt ngồi vào ghế đối diện hắn: “Mộ Dung cảm thấy Tô tiểu thư như thế nào?”
Mộ Dung Chinh cũng Văn Tử Khiêm quen nhiều năm như vậy làm sao lại không hiểu ý của hắn, cười nhẹ: “Tử Khiêm, ngươi không nên nghĩ làm bà mai cho ta, Tô tiểu thư mặc dù không tệ nhưng nàng không có duyên với ta!”
“Ngươi có thể nói như vậy, xem ra ngươi cũng không phải không có ý. Huống chi ngươi có dám nói vừa rồi ngươi không phải suy nghĩ đến Tô tiểu thư?” Văn Tử Khiêm chắc chắn. Măc dù bị Mộ Dung Chinh cự tuyệt, nhưng hắn vẫn kiên trì ý kiến của mình. Hơn nữa ý kiến của hắn rất khó bị dao động. Cùng hắn đánh giặc nhiều năm cũng hiểu tính tình của hắn.
Mộ Dung Chinh cúi đầu khép lại quyển sách trên tay: “Khi trở lại, ta vô tình nghe thấy có người nói Liên phi chuẩn bị gả Tô tiểu thư cho nhị công tử của Trương gia. Ta mới vừa chỉ cảm thán, một cô nương tốt như vậy bị người hại. Nhưng dù sao cũng là việc của Tô gia, ta cũng không thể làm gì.”
“Ngươi không phải không thể làm gì. Chẳng qua căn bản là ngươi không muốn làm!” Hai người chung sống mười năm, ở trước mặt đối phương, những lời nói dối đều bị nhìn thấu. NHững lời nói của Mộ Dung Chinh làm sao có thể gạt được Văn Tử Khiêm.
“Ta hiểu rõ ngươi cố kỵ nha đầu Cẩm nhi. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nhà Mộ Dung các ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự hy vọng trăm năm sau nàh Mộ Dung tuyệt hậu hay sao?”
Mộ Dung Chinh không muốn cùng Văn Tử Khiêm bàn luận vấn đề rối rắm này, cũng hỏi ngược lại: “Năm ấy, khi ta mất đi tất cả người nhà, người ta cơ hồ là hỏng mất. Quỳ gối trước cửa phủ tướng quân, chết lặng nhìn thi thể từng người bị mang đi. Khi đó, máu tươi nhiễm đỏ cả phủ tướng quân, ngay cả bên ngoài cách cửa lớn trăm mét cũng đều là máu, đều là máu người thân của ta!”
“Bởi vì nhà Mộ Dung bị diệt cả nhà, những kẻ đã từng là kẻ thù của nhà Mộ Dung bắt đầu hành động, thậm chí muốn giết ta_người cuối cùng của nhà Mộ Dung, chân chính diệt tận gốc! Khi đám sát thủ kia đến, ta chán chường nghĩ, nếu như chết như vậy cũng ốt, ta có thể đi gặp người nhà! Nhưng những sát thủ kia cũng không thể đến gần ta, bị một bóng dáng nho nhỏ chặn lại!”
“Ngươi vĩnh viễn không biết trong nháy mắt ta ngẩng đầu đó rung động như thế nào, cái người nho nhỏ đó giơ một thanh kiếm còn cao hơn cả người nàng, hung hăng nhìn chằm chằm đám sát thủ. Lạnh nhạt và bén nhọn vung trường kiếm trong tay, từng kiếm từng kiếm bức lui sát thủ. Trong mắt nàng chỉ có bảo vệ!”
“Trong nháy mắt nàng quay đầu gọi ta, “phụ thân”. Nước mắt và tuyệt vọng nhẫn nhịn trong nhiều ngày trong khoảnh khắc đó bộc phát. Cuối cùng trời cũng không quên ta, đem huyết mạch trân quý nhất trả lại ta. Trận chiến ấy ta bị trọng thương, còn nàng thiếu chút nữa mất mạng lần nữa. Từ ngày đó, ta liền thề, ta muốn dùng cả đời bảo vệ nàng. Thế nhưng sau nhiều năm ta vẫn luôn là người được nàng chăm sóc. Ta thật không xứng là phụ thân!”
Văn Tử Khiêm lần đầu tiên nghe Mộ Dung Chinh nhắc tới chuyện đó, lại không nghĩ rằng cảm động như vậy.
“Tử Khiêm, nếu như ta muốn vì nhà Mộ Dung khai chi tán diệp, khi ta ba mươi tuổi ta đã tái giá. Nhưng ta không có, bởi vì trong lòng ta, chỉ muốn tìm người diệt nhà Mộ Dung ta, báo huyết hải thâm thù này. Sau đó dùng cả cuộc đời của ta bảo vệ nữ nhi bảo bối duy nhất. Như vậy khi ta chết có thể mỉm cười xuống cửu tuyền!”
“Đúng như ngươi nói, Tô tiểu thư là một cô nương tốt, nhưng nàng không có tư cách để ta ra tay, càng không thể nào cưới nàng. Bởi vì ta sẽ không cho bất kỳ một cơ hội nào, để cho nữ nhi của ta có chút uất ức nào cả. Đây chính là đáp án của ta!”
Văn Tử Khiêm không tiếp tục khuyên nữa, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên hắn bỏ qua kiên trì của mình. Hắn không thể làm khó Cẩm nhi, càng không muốn phá hủy tình cảm gắn bó sống chết này của cha con họ.
Ngoài cửa, khi Mộ Dung Chinh dứt lời có một bóng dáng đơn bạc trong nháy mắt xoay người rời đi……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook