Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng!
-
Chương 3: Tình cảnh
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Tiết Phạn tỉnh lại lần nữa trong ấm áp thoải mái, xung quanh, ánh đèn vàng nhạt nhu hòa bao bọc lấy thân thể cô, khiến tinh thần cô thư thái không ít. Giấc ngủ này thật sự quá thoải mái, thoải mái đến mức Tiết Phạn chỉ muốn vĩnh viễn chìm luôn trong đó, không bao giờ tỉnh lại.
"Tôn tiểu thư*, cô tỉnh rồi!" Một âm thanh thân thiết hòa ái vang lên, sau đó, Tiết Phạn cảm thấy một bàn tay mềm mại có vài phần thô ráp nắm lấy tay cô.
[*] tôn 尊: từ ngữ thể hiện lòng thành kính
Là ai?
Tiết Phạn nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ có khuôn mặt nhu hòa, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi. Mái tóc bà được chải gọn gàng, trên thân mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng không tùy tiện. Lúc này, hai tay bà nắm chặt lấy tay cô, khuôn mặt tràn đầy khẩn trương kích động.
Lại là một người không quen biết, ít nhất, trong nhận thức của cô, cô chưa từng gặp người này.
Trong lòng Tiết Phạn mơ hồ đoán ra gì đó, nhưng đáp án này quá mức ly kỳ, cô chẳng có cách nào để thuyết phục bản thân tin vào đáp án ấy. Nhưng từ trước tới nay chuyện tự lừa mình dối người không phải phong cách của cô, cho dù có ly kỳ đi chăng nữa, cô cũng muốn tự mình xác nhận rồi mới quyết định.
Dựa vào những chuyện đã xảy ra, có thể đoán tình cảnh của cô lúc này không tốt lắm, nhưng cô vẫn cảm giác được người phụ nữ trước mắt là thật lòng quan tâm đến cô, vì vậy tạm thời cô đang an toàn.
Tâm tư Tiết Phạn nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã đưa ra quyết định chính xác dựa trên tình cảnh của bản thân.
Nhưng vấn đề trước mắt là, người phụ nữ này tên gì?
Vừa nhắc đến liền kì quái, ngay lúc cô còn đang suy nghĩ về vấn đề này thì miệng cô đã gọi tên bà:
"Mẹ Đức, con đói bụng."
Mẹ Đức vừa nghe thấy lời Tiết Phạn nói lập tức gật đầu liên tục. Bà buông tay cô ra, khẽ lau khóe mắt ẩm ướt, cười nói:
"Được được được, để tôi đi lấy đồ ăn cho tiểu thư. Tôi vẫn luôn hầm canh gà trong bếp cho cô. Cô chờ tôi một lúc."
Dứt lời, bà đứng dậy, dịch góc chăn cho Tiết Phạn, lại an ủi thêm vài câu rồi mới ra khỏi phòng.
Mẹ Đức vừa rời đi, Tiết Phạn liền ngồi dậy, mặc dù thân thể của cô vẫn yếu ớt vô lực, nhưng ít ra cũng khá hơn nhiều so với lúc đối mặt với đôi nam nữ kia. Cô không có nhiều thời gian, bây giờ không phải thời điểm để nghỉ ngơi. Tiết Phạn nhìn bốn phía xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy vị trí của chiếc gương trong phòng.
Hai chân Tiết Phạn mềm oặt, đầu vẫn ẩn ẩn đau đớn, lúc cô vừa đứng dậy, suýt chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.
Tiết Phạn cắn chặt răng, hít sâu một hơi, nhanh chóng đi về phía mép bàn trang điểm. Hai tay cô chống lên bàn giữ thăng bằng, sau đó nhìn bản thân trong gương.
Đây không phải là khuôn mặt của cô.
Trong gương là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, làn da tái nhợt, mái tóc khô vàng như rơm rạ, nhưng dù vậy vẫn không thể che giấu được khuôn mặt mộc xinh đẹp không từ ngữ nào có thể miêu tả của cô.
Tiết Phạn nuốt một ngụm nước miếng, cô gái này là Thẩm Tích Chu?
Cô còn nhớ rõ đôi nam nữ đã gọi cô bằng tên này.
Như vậy, Tiết Phạn cô đang sống trong thân thể Thẩm Tích Chu? Cô trọng sinh?
TRỌNG SINH!!
Tiết Phạn ngừng thở, cô vẫn luôn cho rằng loại chuyện khó tin này chỉ có trong TV và tiểu thuyết, là sản phẩm của trí tưởng tượng con người, không nghĩ đến đây cư nhiên là chuyện có thật! Trong khoảng thời gian ngắn, Tiết Phạn vẫn không thể nào tiếp nhận được sự thật này.
Chờ một chút. Nếu bây giờ cô là Thẩm Tích Chu, vậy Tiết Phạn thì sao?
Tiết Phạn sững sờ, nhớ lại cảnh ô tô lao ra khỏi rào chắn, máu tươi đỏ thẫm không ngừng lan tràn. Cho dù cô là người lãnh tâm lãnh tình, khi nghĩ đến một màn ấy cũng không khỏi khổ sở trong lòng.
Như vậy, Tiết Phạn đã chết.
Cô nheo mắt, hơn nữa còn bị người khác hại chết!
Trên bàn, một quyển lịch được chế tác tinh xảo nằm ngay bên cạnh tay cô, Tiết Phạn cầm lên, lật xem một chút, phát hiện cô có thể hiểu được chữ viết trên đó, như vậy rất tốt, ít nhất cô sẽ không gặp vấn đề trong giao tiếp thông thường.
Mà bên trên quyển lịch được in một số quảng cáo quen thuộc. Không, phải nói là, cô đều biết tất cả những quảng cáo này.
Như vậy, cô không hề trọng sinh đến một không gian khác, mà là trọng sinh vào thân xác một cô gái khác cùng thời không (bao gồm cả không gian và thời gian).
Chuyện này đối với Tiết Phạn quả thực là chuyện tốt đến không thể tốt hơn, ít nhất cô sẽ bớt đi một cái phiền toài - thích nghi với thời đại khác.
Nếu ông trời đã không muốn cô chết, cho cô một cơ hội sống lại lần nữa, vậy cô phải sống thật tốt! Cô muốn xem xem, là ai muốn mạng của cô.
Nghĩ tới đây, Tiết Phạn lại nhìn cô gái trong gương thêm lần nữa. Thẩm Tích Chu phải không? Tiết Phạn cô là người ân oán rõ ràng, nếu cô đã chiếm thân thể của Thẩm Tích Chu để trọng sinh, như vậy cô đương nhiên sẽ báo đáp phần ân tình này thật tốt.
Những kẻ muốn dồn Tiết Phạn và Thẩm Tích Chu vào chỗ chết, còn có, những kẻ dẫm đạp lên cuộc sống của người khác, một người cô cũng không bỏ qua! Cô nhất định khiến từng người một nếm trải tư vị sống không bằng chết. Tiết Phạn, không, bây giờ phải gọi là Thẩm Tích Chu, nắm chặt hai tay, nở nụ cười lạnh lẽo, tựa như ác ma bò ra từ địa ngục muốn đem toàn bộ thế gian tế Atula.
Thẩm Tích Chu chậm rãi thở ra một hơi, bình ổn nội tâm đang không ngừng gợn sóng. Buông quyển lịch xuống bàn, cô chậm chạp trở về giường, nằm xuống, tựa như cô vốn chưa từng rời giường.
Nếu đã có mục tiêu, vậy chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải làm rõ tình huống của bản thân, mà người tốt nhất để thăm dò lúc này là...
Ngoài cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ, cửa bị gõ nhẹ, âm thanh của mẹ Đức vang lên:
"Tôn tiểu thư, tôi vào nhé."
Thẩm Tích Chu cong môi, người tới, chính là lựa chọn tốt nhất.
Bát canh gà được ninh vừa thơm vừa nhừ, lướt qua đầu lưỡi cô, chạy xuôi xuống bụng, ngay lập tức, cả cơ thể như được bao bọc trong nhiệt độ ấm áp của bát canh.
Mẹ Đức ôn nhu vuốt ve đầu Thẩm Tích Chu, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Bà cười nói:
"Tiểu thư ăn nhiều một chút, canh gà này là tôi cố ý ninh cho cô, đã hầm một ngày một đêm, thịt gà cũng đã mềm nhuyễn hòa tan trong canh, cô chỉ cần uống là được. Nhưng cô ngàn vạn đừng nói không muốn ăn, thân thể là của bản thân..."
"Cao Minh Triết và Trịnh Tuyết Trân tới tìm con." Thẩm Tích Chu đang cúi đầu uống canh, đột nhiên lên tiếng, nhưng đầu vẫn không ngẩng lên, ngay cả động tác cũng không dừng lại, chỉ lẳng lặng nói ra lời này, tựa như bản thân cô vốn chẳng hề có chút quan hệ gì đến nó.
Sắc mặt mẹ Đức lập tức thay đổi, dồn dập hỏi:
"Khi nào? Chẳng lẽ là buổi chiều lúc tôi đang ở trong bếp..."
Nói đến đây, bà bỗng ngưng bặt, tựa như dàn giao hưởng bị đình trệ.
Không khí nháy mắt trở nên ngưng trọng, nặng trĩu tới mức ép người khác không thở nổi.
Thẩm Tích Chu uống một ngụm canh, không để ý đến trong lòng mẹ Đức đang dậy sóng. Đối với cô mà nói, hai người kia chẳng khác nào rác rưởi không đáng nhắc đến, nhưng xem dáng vẻ hai người đó, có vẻ có tầm ảnh hưởng lớn đối với Thẩm Tích Chu chân chính, bất quá, là ảnh hưởng bao nhiêu?
Cô đã quăng mồi câu, mẹ Đức quan tâm Thẩm Tích Chu như vậy, chắc chắn sẽ nói ra điều gì đó. Quả nhiên, trầm mặc được một lúc, cuối cùng bà cũng lên tiếng, nguyên bản thanh âm mềm mại trở nên gian nan không ít. Bà đặt tay lên vai Thẩm Tích Chu, bàn tay run rẩy, ngón tay cũng bắt đầu lạnh đi.
"Tích Chu a, nghe mẹ nói một câu. Cao Minh Triết không xứng với con, hắn, hắn không đáng để con làm như vậy. Con xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn. Không, không cần lãng phí tâm tư lên người hắn. Được không?"
Thẩm Tích Chu vẫn luôn cúi đầu uống canh, lúc này cô rốt cuộc cũng buông bát trong tay, chậm rãi nâng mắt nhìn mẹ Đức. Ánh mắt thâm trầm, con ngươi ngăm đen, làm người khác đoán không ra cô đang nghĩ gì.
Mẹ Đức thấy bộ dạng của cô như vậy, bắt đầu bối rối. Bà gắt gao kéo tay Thẩm Tích Chu, bức thiết nói:
"Tích Chu! Con phải tin tưởng mẹ, mẹ sẽ không hại con, vĩnh viễn không! Cao Minh Triết nhiều năm hòa hảo với con, nhưng Trịnh Tuyết Trân vừa xuất hiện hắn liền không cần con nữa. Người như vậy con cần gì phải trao hết tâm can? Không đáng!"
Nói tới đây, âm thanh bà nghẹn ngào:
"Tích Chu, hắn bất quá chỉ là một thằng đàn ông, sao con có thể vì hắn mà tổn hại thân thể, hủy đi tiền đồ của bản thân!?"
Tiền đồ! Tai Thẩm Tích Chu dựng thẳng, cuối cùng cô cũng nghe được trọng điểm rồi!
Nhưng dù vậy, khuôn mặt cô vẫn không hề lộ ra dị thường. Cô chớp mắt, nở nụ cười bi thương, lẩm bẩm:
"Tiền đồ?"
"Phải! Tích Chu. Con cũng biết, vì chuyện lần này, lão gia đã hoàn toàn thất vọng về con. Vì mẹ con, lão gia vốn đã không thích con, con được lưu lại Thẩm Gia đều nhờ thiếu gia kiên trì. Mỗi ngày con đều phải dẫm trên băng mỏng mà sống, sao có thể tùy tiện buông bỏ? Trịnh Tuyết Trân kia cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, bản thân cô ta không mang họ Thẩm, lại luôn làm người khác cho rằng cô ta mới là Thẩm tiểu thư. Lần này con để nhược điểm rơi vào tay cô ta, cô ta sao có thể không lợi dụng nó thật tốt!!"
Thẩm Tích Chu không hé răng, mẹ Đức lại càng sốt ruột, bức thiết khuyên nhủ:
"Tích Chu, nghe lời, đừng tránh Trịnh Tuyết Trân, chọc lão gia tức giận. Con phải biết rằng, có Thẩm gia mới có con!"
Mặc dù chỉ có vài lời như vậy, nhưng từ trước tới nay năng lực tư duy logic của Thẩm Tích Chu vốn không tệ, chỉ bằng mấy câu cô đã đại khái đoán được hoàn cảnh của Thẩm Tích Chu có khả năng đang gặp vấn đề.
Mẹ Đức không thấy cô nói lời nào, nghĩ rằng cô vẫn còn để tâm đến những chuyện vụn vặt, đôi mắt lại đỏ lên:
"Tích Chu! Con phải biết rằng, chỉ khi con bảo vệ được vị trí Đại tiểu thư Thẩm gia, con mới có thể có được những gì con muốn, đàn ông, đặc biệt là Cao Minh Triết..."
"Con biết." Thẩm Tích Chu ngắt lời bà.
"A?" Nhất thời, bà không phản ứng kịp.
Thẩm Tích Chu quay đầu nhìn bàn, nở nụ cười:
"Con nói, con đã biết, chuyện này không cần dây dưa dài dòng thêm nữa."
Mẹ Đức chợt có một loại cảm giác không thể tin được, bất quà bà vẫn vỗ tay Tích Chu, thở dài, ngừng khóc.
Thẩm Tích Chu nhìn bà, cười nhạt.
Đùa gì thế, chuyện quan trọng nhất bây giờ là củng cố địa vị của bản thân, tranh thủ được Thẩm lão gia yêu thích, đàn ông bây giờ không là gì hế
Tiết Phạn tỉnh lại lần nữa trong ấm áp thoải mái, xung quanh, ánh đèn vàng nhạt nhu hòa bao bọc lấy thân thể cô, khiến tinh thần cô thư thái không ít. Giấc ngủ này thật sự quá thoải mái, thoải mái đến mức Tiết Phạn chỉ muốn vĩnh viễn chìm luôn trong đó, không bao giờ tỉnh lại.
"Tôn tiểu thư*, cô tỉnh rồi!" Một âm thanh thân thiết hòa ái vang lên, sau đó, Tiết Phạn cảm thấy một bàn tay mềm mại có vài phần thô ráp nắm lấy tay cô.
[*] tôn 尊: từ ngữ thể hiện lòng thành kính
Là ai?
Tiết Phạn nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ có khuôn mặt nhu hòa, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi. Mái tóc bà được chải gọn gàng, trên thân mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng không tùy tiện. Lúc này, hai tay bà nắm chặt lấy tay cô, khuôn mặt tràn đầy khẩn trương kích động.
Lại là một người không quen biết, ít nhất, trong nhận thức của cô, cô chưa từng gặp người này.
Trong lòng Tiết Phạn mơ hồ đoán ra gì đó, nhưng đáp án này quá mức ly kỳ, cô chẳng có cách nào để thuyết phục bản thân tin vào đáp án ấy. Nhưng từ trước tới nay chuyện tự lừa mình dối người không phải phong cách của cô, cho dù có ly kỳ đi chăng nữa, cô cũng muốn tự mình xác nhận rồi mới quyết định.
Dựa vào những chuyện đã xảy ra, có thể đoán tình cảnh của cô lúc này không tốt lắm, nhưng cô vẫn cảm giác được người phụ nữ trước mắt là thật lòng quan tâm đến cô, vì vậy tạm thời cô đang an toàn.
Tâm tư Tiết Phạn nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã đưa ra quyết định chính xác dựa trên tình cảnh của bản thân.
Nhưng vấn đề trước mắt là, người phụ nữ này tên gì?
Vừa nhắc đến liền kì quái, ngay lúc cô còn đang suy nghĩ về vấn đề này thì miệng cô đã gọi tên bà:
"Mẹ Đức, con đói bụng."
Mẹ Đức vừa nghe thấy lời Tiết Phạn nói lập tức gật đầu liên tục. Bà buông tay cô ra, khẽ lau khóe mắt ẩm ướt, cười nói:
"Được được được, để tôi đi lấy đồ ăn cho tiểu thư. Tôi vẫn luôn hầm canh gà trong bếp cho cô. Cô chờ tôi một lúc."
Dứt lời, bà đứng dậy, dịch góc chăn cho Tiết Phạn, lại an ủi thêm vài câu rồi mới ra khỏi phòng.
Mẹ Đức vừa rời đi, Tiết Phạn liền ngồi dậy, mặc dù thân thể của cô vẫn yếu ớt vô lực, nhưng ít ra cũng khá hơn nhiều so với lúc đối mặt với đôi nam nữ kia. Cô không có nhiều thời gian, bây giờ không phải thời điểm để nghỉ ngơi. Tiết Phạn nhìn bốn phía xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy vị trí của chiếc gương trong phòng.
Hai chân Tiết Phạn mềm oặt, đầu vẫn ẩn ẩn đau đớn, lúc cô vừa đứng dậy, suýt chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.
Tiết Phạn cắn chặt răng, hít sâu một hơi, nhanh chóng đi về phía mép bàn trang điểm. Hai tay cô chống lên bàn giữ thăng bằng, sau đó nhìn bản thân trong gương.
Đây không phải là khuôn mặt của cô.
Trong gương là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, làn da tái nhợt, mái tóc khô vàng như rơm rạ, nhưng dù vậy vẫn không thể che giấu được khuôn mặt mộc xinh đẹp không từ ngữ nào có thể miêu tả của cô.
Tiết Phạn nuốt một ngụm nước miếng, cô gái này là Thẩm Tích Chu?
Cô còn nhớ rõ đôi nam nữ đã gọi cô bằng tên này.
Như vậy, Tiết Phạn cô đang sống trong thân thể Thẩm Tích Chu? Cô trọng sinh?
TRỌNG SINH!!
Tiết Phạn ngừng thở, cô vẫn luôn cho rằng loại chuyện khó tin này chỉ có trong TV và tiểu thuyết, là sản phẩm của trí tưởng tượng con người, không nghĩ đến đây cư nhiên là chuyện có thật! Trong khoảng thời gian ngắn, Tiết Phạn vẫn không thể nào tiếp nhận được sự thật này.
Chờ một chút. Nếu bây giờ cô là Thẩm Tích Chu, vậy Tiết Phạn thì sao?
Tiết Phạn sững sờ, nhớ lại cảnh ô tô lao ra khỏi rào chắn, máu tươi đỏ thẫm không ngừng lan tràn. Cho dù cô là người lãnh tâm lãnh tình, khi nghĩ đến một màn ấy cũng không khỏi khổ sở trong lòng.
Như vậy, Tiết Phạn đã chết.
Cô nheo mắt, hơn nữa còn bị người khác hại chết!
Trên bàn, một quyển lịch được chế tác tinh xảo nằm ngay bên cạnh tay cô, Tiết Phạn cầm lên, lật xem một chút, phát hiện cô có thể hiểu được chữ viết trên đó, như vậy rất tốt, ít nhất cô sẽ không gặp vấn đề trong giao tiếp thông thường.
Mà bên trên quyển lịch được in một số quảng cáo quen thuộc. Không, phải nói là, cô đều biết tất cả những quảng cáo này.
Như vậy, cô không hề trọng sinh đến một không gian khác, mà là trọng sinh vào thân xác một cô gái khác cùng thời không (bao gồm cả không gian và thời gian).
Chuyện này đối với Tiết Phạn quả thực là chuyện tốt đến không thể tốt hơn, ít nhất cô sẽ bớt đi một cái phiền toài - thích nghi với thời đại khác.
Nếu ông trời đã không muốn cô chết, cho cô một cơ hội sống lại lần nữa, vậy cô phải sống thật tốt! Cô muốn xem xem, là ai muốn mạng của cô.
Nghĩ tới đây, Tiết Phạn lại nhìn cô gái trong gương thêm lần nữa. Thẩm Tích Chu phải không? Tiết Phạn cô là người ân oán rõ ràng, nếu cô đã chiếm thân thể của Thẩm Tích Chu để trọng sinh, như vậy cô đương nhiên sẽ báo đáp phần ân tình này thật tốt.
Những kẻ muốn dồn Tiết Phạn và Thẩm Tích Chu vào chỗ chết, còn có, những kẻ dẫm đạp lên cuộc sống của người khác, một người cô cũng không bỏ qua! Cô nhất định khiến từng người một nếm trải tư vị sống không bằng chết. Tiết Phạn, không, bây giờ phải gọi là Thẩm Tích Chu, nắm chặt hai tay, nở nụ cười lạnh lẽo, tựa như ác ma bò ra từ địa ngục muốn đem toàn bộ thế gian tế Atula.
Thẩm Tích Chu chậm rãi thở ra một hơi, bình ổn nội tâm đang không ngừng gợn sóng. Buông quyển lịch xuống bàn, cô chậm chạp trở về giường, nằm xuống, tựa như cô vốn chưa từng rời giường.
Nếu đã có mục tiêu, vậy chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải làm rõ tình huống của bản thân, mà người tốt nhất để thăm dò lúc này là...
Ngoài cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ, cửa bị gõ nhẹ, âm thanh của mẹ Đức vang lên:
"Tôn tiểu thư, tôi vào nhé."
Thẩm Tích Chu cong môi, người tới, chính là lựa chọn tốt nhất.
Bát canh gà được ninh vừa thơm vừa nhừ, lướt qua đầu lưỡi cô, chạy xuôi xuống bụng, ngay lập tức, cả cơ thể như được bao bọc trong nhiệt độ ấm áp của bát canh.
Mẹ Đức ôn nhu vuốt ve đầu Thẩm Tích Chu, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Bà cười nói:
"Tiểu thư ăn nhiều một chút, canh gà này là tôi cố ý ninh cho cô, đã hầm một ngày một đêm, thịt gà cũng đã mềm nhuyễn hòa tan trong canh, cô chỉ cần uống là được. Nhưng cô ngàn vạn đừng nói không muốn ăn, thân thể là của bản thân..."
"Cao Minh Triết và Trịnh Tuyết Trân tới tìm con." Thẩm Tích Chu đang cúi đầu uống canh, đột nhiên lên tiếng, nhưng đầu vẫn không ngẩng lên, ngay cả động tác cũng không dừng lại, chỉ lẳng lặng nói ra lời này, tựa như bản thân cô vốn chẳng hề có chút quan hệ gì đến nó.
Sắc mặt mẹ Đức lập tức thay đổi, dồn dập hỏi:
"Khi nào? Chẳng lẽ là buổi chiều lúc tôi đang ở trong bếp..."
Nói đến đây, bà bỗng ngưng bặt, tựa như dàn giao hưởng bị đình trệ.
Không khí nháy mắt trở nên ngưng trọng, nặng trĩu tới mức ép người khác không thở nổi.
Thẩm Tích Chu uống một ngụm canh, không để ý đến trong lòng mẹ Đức đang dậy sóng. Đối với cô mà nói, hai người kia chẳng khác nào rác rưởi không đáng nhắc đến, nhưng xem dáng vẻ hai người đó, có vẻ có tầm ảnh hưởng lớn đối với Thẩm Tích Chu chân chính, bất quá, là ảnh hưởng bao nhiêu?
Cô đã quăng mồi câu, mẹ Đức quan tâm Thẩm Tích Chu như vậy, chắc chắn sẽ nói ra điều gì đó. Quả nhiên, trầm mặc được một lúc, cuối cùng bà cũng lên tiếng, nguyên bản thanh âm mềm mại trở nên gian nan không ít. Bà đặt tay lên vai Thẩm Tích Chu, bàn tay run rẩy, ngón tay cũng bắt đầu lạnh đi.
"Tích Chu a, nghe mẹ nói một câu. Cao Minh Triết không xứng với con, hắn, hắn không đáng để con làm như vậy. Con xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn. Không, không cần lãng phí tâm tư lên người hắn. Được không?"
Thẩm Tích Chu vẫn luôn cúi đầu uống canh, lúc này cô rốt cuộc cũng buông bát trong tay, chậm rãi nâng mắt nhìn mẹ Đức. Ánh mắt thâm trầm, con ngươi ngăm đen, làm người khác đoán không ra cô đang nghĩ gì.
Mẹ Đức thấy bộ dạng của cô như vậy, bắt đầu bối rối. Bà gắt gao kéo tay Thẩm Tích Chu, bức thiết nói:
"Tích Chu! Con phải tin tưởng mẹ, mẹ sẽ không hại con, vĩnh viễn không! Cao Minh Triết nhiều năm hòa hảo với con, nhưng Trịnh Tuyết Trân vừa xuất hiện hắn liền không cần con nữa. Người như vậy con cần gì phải trao hết tâm can? Không đáng!"
Nói tới đây, âm thanh bà nghẹn ngào:
"Tích Chu, hắn bất quá chỉ là một thằng đàn ông, sao con có thể vì hắn mà tổn hại thân thể, hủy đi tiền đồ của bản thân!?"
Tiền đồ! Tai Thẩm Tích Chu dựng thẳng, cuối cùng cô cũng nghe được trọng điểm rồi!
Nhưng dù vậy, khuôn mặt cô vẫn không hề lộ ra dị thường. Cô chớp mắt, nở nụ cười bi thương, lẩm bẩm:
"Tiền đồ?"
"Phải! Tích Chu. Con cũng biết, vì chuyện lần này, lão gia đã hoàn toàn thất vọng về con. Vì mẹ con, lão gia vốn đã không thích con, con được lưu lại Thẩm Gia đều nhờ thiếu gia kiên trì. Mỗi ngày con đều phải dẫm trên băng mỏng mà sống, sao có thể tùy tiện buông bỏ? Trịnh Tuyết Trân kia cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, bản thân cô ta không mang họ Thẩm, lại luôn làm người khác cho rằng cô ta mới là Thẩm tiểu thư. Lần này con để nhược điểm rơi vào tay cô ta, cô ta sao có thể không lợi dụng nó thật tốt!!"
Thẩm Tích Chu không hé răng, mẹ Đức lại càng sốt ruột, bức thiết khuyên nhủ:
"Tích Chu, nghe lời, đừng tránh Trịnh Tuyết Trân, chọc lão gia tức giận. Con phải biết rằng, có Thẩm gia mới có con!"
Mặc dù chỉ có vài lời như vậy, nhưng từ trước tới nay năng lực tư duy logic của Thẩm Tích Chu vốn không tệ, chỉ bằng mấy câu cô đã đại khái đoán được hoàn cảnh của Thẩm Tích Chu có khả năng đang gặp vấn đề.
Mẹ Đức không thấy cô nói lời nào, nghĩ rằng cô vẫn còn để tâm đến những chuyện vụn vặt, đôi mắt lại đỏ lên:
"Tích Chu! Con phải biết rằng, chỉ khi con bảo vệ được vị trí Đại tiểu thư Thẩm gia, con mới có thể có được những gì con muốn, đàn ông, đặc biệt là Cao Minh Triết..."
"Con biết." Thẩm Tích Chu ngắt lời bà.
"A?" Nhất thời, bà không phản ứng kịp.
Thẩm Tích Chu quay đầu nhìn bàn, nở nụ cười:
"Con nói, con đã biết, chuyện này không cần dây dưa dài dòng thêm nữa."
Mẹ Đức chợt có một loại cảm giác không thể tin được, bất quà bà vẫn vỗ tay Tích Chu, thở dài, ngừng khóc.
Thẩm Tích Chu nhìn bà, cười nhạt.
Đùa gì thế, chuyện quan trọng nhất bây giờ là củng cố địa vị của bản thân, tranh thủ được Thẩm lão gia yêu thích, đàn ông bây giờ không là gì hế
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook