Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng!
-
Chương 22: Không cần gấp
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Trên con đường đối diện, cặp tình nhân không coi ai ra gì, dính chặt lấy nhau, thậm chí còn không màng xung quanh, hôn nhau nồng nhiệt, gắn bó không xa rời.
Cả hai người này, Thẩm Tích Chu đều biết.
Chẳng những quen biết, mà cho dù hai người đó có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Một người là Tiết Duyệt, một người là Chu Lệnh.
Một người là em gái cùng cha khác mẹ, một người là vị hôn phu. Trước khi trọng sinh trở thành Thẩm Tích Chu, hai người này còn bị cô bắt gian trên giường. Hôm đó, Tiết Duyệt ngồi trên giường, phát ra lời thề độc sẽ giết chết cô. Sau đó, cô thật sự đã chết.
Không nói đến chuyện Tiết Duyệt có phải là người đã làm ra chuyện này hay không, nhưng vụ tai nạn xảy ra với cô khẳng định có liên quan đến cô ta, không những có liên quan, mà ngay cả người đàn ông kia (Chu Lệnh) cũng không thoát khỏi hiềm nghi.
Mặc dù bây giờ cô đã trọng sinh trở thành Thẩm Tích Chu, cũng không tính là khổ sở, nhưng cô đương nhiên vẫn thích là chính bản thân mình hơn. Cô của kiếp trước cứ như vậy chết đi, không rõ nguyên nhân, sao cô có thể không hận?!!
Trong khi đó, đôi cẩu nam nữ này lại không biết xấu hổ đến mức này, mình vừa "chết" liền trực tiếp quang minh chính đại ở bên nhau. Thật sự cho rằng người chết dễ bắt nạt sao?
Tuy rằng khuôn mặt Thẩm Tích Chu bình tĩnh như nước, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười, nhưng trong đôi mắt đen nhánh là ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt như muốn hủy diệt tất cả.
Thẩm Văn Sơn không biết vì sao đột nhiên Thẩm Tích Chu lại có hứng thú với một cặp tình nhân, nhưng ông ta vẫn làm theo đúng bổn phận của mình, thoáng nhìn qua hai người trên phố, hơi suy nghĩ liền nhớ ra là ai. Chỉ là vừa nhớ tới, ông ta lại hơi sửng sốt.
Thẩm Duyên phát hiện sắc mặt ông ta hơi kinh ngạc, liền hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Thưa ngài, người phụ nữ kia là con gái thứ hai của Tiết Liêu. Mà người đàn ông..." Thẩm Văn Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ xác nhận một chút, sau đó mới kéo kéo khóe miệng, nói:
"Hình như là con trai Chu gia."
"Chu gia nào?" Họ Chu là một dòng họ rất bình thường, cả C quốc có tới tận mấy cái tập đoàn tài chính họ Chu. Trong lúc nhất thời, Thẩm Duyên cũng không chắc chắn là Chu gia nào mới đúng.
"Chính là Chu gia có hôn ước với con gái lớn Tiết gia." Thẩm Văn Sơn tận lực bày ra biểu tình tự nhiên nhất, nhưng vẻ ghét bỏ vẫn lộ ra trên khuôn mặt ông.
Thẩm Tích Chu trước sau vẫn chưa mở miệng nói chuyện, bất quá, vừa nghe đến đây, cô nhếch miệng cười cười, thanh âm khô khốc:
"Đây có khác nào drama* không?"
[*] Drama: phim truyền hình. Là do editor tự đổi sang tiếng anh, nguyên gốc vẫn là phim truyền hình.
Nhưng sự chú ý của Thẩm Duyên lại không nằm trên phương diện bát quái này, ông nhăn mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi Thẩm Văn Sơn:
"Đã tìm thấy thi thể con gái lớn Tiết gia chưa?"
"Vẫn chưa thấy." Thẩm Văn Sơn lắc đầu.
"Rơi xuống từ nơi cao như vậy, xe còn cháy, xem ra thi thể cũng thành tro rồi."
Thẩm Duyên ngẫm nghĩ, sau đó cười cười, dáng vẻ dửng dưng:
"Tiết gia, cũng bắt đầu trượt xuống theo sườn núi rồi."
Màn đêm đen đặc phủ xuống.
Thẩm Tích Chu nằm trên giường, không tài nào ngủ được. Hai thân ảnh mơ hồ trên đường phố vào buổi sáng vẫn không ngừng hiện lên trước mắt cô. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô liền nhớ đến chuyện ngày đó khi cô đang lái xe, và máu màu đỏ tươi vào một khắc cuối cùng trước khi cô chết.
Chưa bao giờ hận ý trong lòng cô lại mãnh liệt như lúc này, tựa như dung nham, một khi đã dâng lên thì người sống sờ sờ cũng bị thiêu chết.
Thẩm Tích Chu gắt gao cắn chặt răng, liều mạng nuốt xuống hận ý đang sinh sôi nảy nở như muốn trào ra.
Cô chậm rãi hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra. Thẩm Tích Chu, không cần gấp, từ từ rồi sẽ đến lúc, tất cả những tiện nhân đã khinh mày, lừa mày, phản bội mày, từng người từng người một, đều sẽ sống không bằng chết!
Trên con đường đối diện, cặp tình nhân không coi ai ra gì, dính chặt lấy nhau, thậm chí còn không màng xung quanh, hôn nhau nồng nhiệt, gắn bó không xa rời.
Cả hai người này, Thẩm Tích Chu đều biết.
Chẳng những quen biết, mà cho dù hai người đó có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Một người là Tiết Duyệt, một người là Chu Lệnh.
Một người là em gái cùng cha khác mẹ, một người là vị hôn phu. Trước khi trọng sinh trở thành Thẩm Tích Chu, hai người này còn bị cô bắt gian trên giường. Hôm đó, Tiết Duyệt ngồi trên giường, phát ra lời thề độc sẽ giết chết cô. Sau đó, cô thật sự đã chết.
Không nói đến chuyện Tiết Duyệt có phải là người đã làm ra chuyện này hay không, nhưng vụ tai nạn xảy ra với cô khẳng định có liên quan đến cô ta, không những có liên quan, mà ngay cả người đàn ông kia (Chu Lệnh) cũng không thoát khỏi hiềm nghi.
Mặc dù bây giờ cô đã trọng sinh trở thành Thẩm Tích Chu, cũng không tính là khổ sở, nhưng cô đương nhiên vẫn thích là chính bản thân mình hơn. Cô của kiếp trước cứ như vậy chết đi, không rõ nguyên nhân, sao cô có thể không hận?!!
Trong khi đó, đôi cẩu nam nữ này lại không biết xấu hổ đến mức này, mình vừa "chết" liền trực tiếp quang minh chính đại ở bên nhau. Thật sự cho rằng người chết dễ bắt nạt sao?
Tuy rằng khuôn mặt Thẩm Tích Chu bình tĩnh như nước, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười, nhưng trong đôi mắt đen nhánh là ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt như muốn hủy diệt tất cả.
Thẩm Văn Sơn không biết vì sao đột nhiên Thẩm Tích Chu lại có hứng thú với một cặp tình nhân, nhưng ông ta vẫn làm theo đúng bổn phận của mình, thoáng nhìn qua hai người trên phố, hơi suy nghĩ liền nhớ ra là ai. Chỉ là vừa nhớ tới, ông ta lại hơi sửng sốt.
Thẩm Duyên phát hiện sắc mặt ông ta hơi kinh ngạc, liền hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Thưa ngài, người phụ nữ kia là con gái thứ hai của Tiết Liêu. Mà người đàn ông..." Thẩm Văn Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ xác nhận một chút, sau đó mới kéo kéo khóe miệng, nói:
"Hình như là con trai Chu gia."
"Chu gia nào?" Họ Chu là một dòng họ rất bình thường, cả C quốc có tới tận mấy cái tập đoàn tài chính họ Chu. Trong lúc nhất thời, Thẩm Duyên cũng không chắc chắn là Chu gia nào mới đúng.
"Chính là Chu gia có hôn ước với con gái lớn Tiết gia." Thẩm Văn Sơn tận lực bày ra biểu tình tự nhiên nhất, nhưng vẻ ghét bỏ vẫn lộ ra trên khuôn mặt ông.
Thẩm Tích Chu trước sau vẫn chưa mở miệng nói chuyện, bất quá, vừa nghe đến đây, cô nhếch miệng cười cười, thanh âm khô khốc:
"Đây có khác nào drama* không?"
[*] Drama: phim truyền hình. Là do editor tự đổi sang tiếng anh, nguyên gốc vẫn là phim truyền hình.
Nhưng sự chú ý của Thẩm Duyên lại không nằm trên phương diện bát quái này, ông nhăn mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi Thẩm Văn Sơn:
"Đã tìm thấy thi thể con gái lớn Tiết gia chưa?"
"Vẫn chưa thấy." Thẩm Văn Sơn lắc đầu.
"Rơi xuống từ nơi cao như vậy, xe còn cháy, xem ra thi thể cũng thành tro rồi."
Thẩm Duyên ngẫm nghĩ, sau đó cười cười, dáng vẻ dửng dưng:
"Tiết gia, cũng bắt đầu trượt xuống theo sườn núi rồi."
Màn đêm đen đặc phủ xuống.
Thẩm Tích Chu nằm trên giường, không tài nào ngủ được. Hai thân ảnh mơ hồ trên đường phố vào buổi sáng vẫn không ngừng hiện lên trước mắt cô. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô liền nhớ đến chuyện ngày đó khi cô đang lái xe, và máu màu đỏ tươi vào một khắc cuối cùng trước khi cô chết.
Chưa bao giờ hận ý trong lòng cô lại mãnh liệt như lúc này, tựa như dung nham, một khi đã dâng lên thì người sống sờ sờ cũng bị thiêu chết.
Thẩm Tích Chu gắt gao cắn chặt răng, liều mạng nuốt xuống hận ý đang sinh sôi nảy nở như muốn trào ra.
Cô chậm rãi hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra. Thẩm Tích Chu, không cần gấp, từ từ rồi sẽ đến lúc, tất cả những tiện nhân đã khinh mày, lừa mày, phản bội mày, từng người từng người một, đều sẽ sống không bằng chết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook