Nghê Miểu mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngồi trên một phương tiện giao thông không ngừng lung lay, đập vào mắt cô là một màu đỏ tươi.

Cô đưa tay lên vén khăn voan trên đầu, lúc này mới nhận ra mình đang ngồi trong hỷ kiệu*.

*Kiệu cưới.

“Ôi chao, tiểu thư ơi, khăn voan này phải chờ cô gia tới vén chứ, người tự vén thì không may mắn đâu.” Bấy giờ Nghê Miểu mới thấy ngồi bên cạnh cô còn có một nha hoàn búi kiểu tóc song nha kế.

Nghê Miểu nhìn nàng ta một cái: “Ta thích.”

Sắc mặt thiếu nữ cứng đờ, ngay sau đó nàng ta cúi đầu, coi như không có chuyện gì phát sinh.

Rất nhanh, hỷ kiệu đã dừng lại, một phụ nhân mặt mũi vui mừng, trên mặt dặm phấn còn trắng hơn cả bột mì bước lên trước: “Mời tân nương xuống kiệu.”

Nghê Miểu nắm tay nha hoàn, bước từ cỗ kiệu xuống, lúc này cô trông thấy ngoài người phụ nhân, trước sau cỗ kiệu còn có bốn kiệu phu* đang đứng. Đầu bọn họ rũ xuống, không thấy rõ mặt, tay và cổ lộ ra ngoài đều hiện ra màu sắc trắng bợt chỉ người chết mới có.

*Người khiêng kiệu.

Cỗ kiệu dừng lại trước của hông của một gia đình giàu có.



“Thiếu gia của Tôn gia chờ ở hỉ đường đã lâu, tiểu thư mau đi đi.” Phụ nhân cười nói, bà ta vừa cười, phấn dặm trên mặt như nước mưa rào rạt rơi xuống.

“Ta là cưới hỏi đàng hoàng sao lại phải đi cửa hông? Tên Tôn thiếu gia kia bị đứt tay hay là gãy chân mà lúc thành thân còn bắt tân nương tử tự đi vào hả?”

Nụ cười của phụ nhân cứng đờ, nhưng lại không dám chọc giận cô, chỉ đành không ngừng lặp lại lời vừa nói.

“Tôn thiếu gia đang ở hỉ đường chờ đấy, tiểu thư mau đi đi.”

Nghê Miểu liếc xéo bà ta một cái, khiến phụ nhân tức mà không dám làm gì, sau đó cô mới nhấc chân đi vào trong.

Nha hoàn bên cạnh tận chức tận trách dẫn cô đi về phía hỉ đường, dọc theo đường đi cũng không dám lắm miệng nói nhiều, sợ không cẩn thận sẽ chọc giận người bên cạnh, đến lúc đó hồn phi phách tán cũng không biết.

Bên ngoài hỉ đường dán chữ hỉ, treo đèn lồng màu đỏ, trong phòng cũng được trang trí theo phong cách nhà có hỷ sự.

Cha mẹ của vị Tôn thiếu gia ngồi ở hỷ đường sắc mặt trắng nhợt không hề có nhân khí, Nghê Miểu nhìn kỹ thì thấy ngũ quan có phần sơ sài cẩu thả, như được vẽ lên vậy. Tôn phu nhân mở miệng, ngữ điệu máy móc: “Thân thể con ta không khoẻ mạnh nhưng may mắn tìm được danh y điều trị, danh y khai một phương thuốc, có thể khiến cho con ta hoàn toàn thoát khỏi ốm đau bệnh tật, sau này không còn phải triền miên trên giường bệnh nữa. Bây giờ phương thuốc ấy chỉ còn thiếu một loại dược mà thôi.”

Tôn phu nhân nói tới đây, đột nhiên thay đổi đề tài, đôi mắt chiếu thẳng vào Nghê Miểu: “Hiện giờ ngươi thân là gia phụ của Tôn gia ta, đương nhiên phải vì Tôn gia mà phân ưu giải nạn...”

“Dựa vào cái gì? Dựa vào ngươi lớn lên trông xấu xí à?” Nghê Miểu cười lạnh một tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương