Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học
-
Chương 21:
“Chuyện này nói ra thì rất phức tạp.” Nghê Miểu nhớ tới luồng sương đen trong lòng bàn tay của Nghê Hồng Nguyệt thì nhíu mày.
“Vậy được rồi, bây giờ mình còn đang ở quê chưa về được, dù sao còn có mấy ngày nữa thôi là khai giảng, đến lúc đó gặp ở trường nhé, đúng rồi, cậu làm xong bài tập chưa? Mình làm suốt cả ba đêm mới xong được, sắp lấy mạng mình luôn rồi. Mình thật sự không hiểu, sao bọn mình đã lên đại học rồi mà vẫn còn nhiều bài tập như vậy chứ...”
Đỗ Như Tuyết đã cúp điện thoại một lúc lâu nhưng Nghê Miểu vẫn đang rơi vào trạng thái đứng hình, cô không hề nhớ ra chuyện nguyên chủ là một sinh viên vừa mới học xong năm nhất đại học!
Nhớ tới mấy quyển bài tập hè còn sạch sẽ sáng bóng hơn mặt nguyên chủ, Nghê Miểu khóc không ra nước mắt.
Vài ngày sau, Hoàng Lộ Lộ tới cửa thì nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Nghê Miểu.
“Cô sao vậy?” Hoàng Lộ Lộ hơi kinh ngạc hỏi.
Nghê Miểu xua tay: “Không có gì, mấy hôm nữa phải đi khai giảng thôi.”
Hoàng Lộ Lộ lập tức hiểu ra, hơi buồn cười nhìn cô. Nếu không phải ngày đó tận mắt nhìn thấy, cô ấy thật sự rất khó tin một đại sư tài giỏi như vậy và cô gái đang hoài nghi nhân sinh, vùi đầu làm bài tập trước mặt sẽ là cùng một người.
“Đúng rồi, lần này tôi tới là muốn mời cô hỗ trợ.” Hoàng Lộ Lộ nói tới mục đích của chuyến ghé thăm lần này.
Nghê Miểu ngẩng đầu nhìn cô ấy.
“Tôi có một người bạn mua lại một toà nhà ba tầng, đang chuẩn bị mở nhà hàng nhưng vừa mới trang hoàng được một nửa thì đã liên tiếp xảy ra vài chuyện. Vài công nhân không phải ngã bị thương thì cũng giẫm phải đinh. Càng ly kỳ hơn là, một buổi tối nọ, có một công nhân ở lại công trường, không hiểu sao tự dưng lại bị bỏng, lúc xe cứu thương tới thì hiện trường lại không có bất cứ dấu vết nào về việc hoả hoạn, ngoại trừ người công nhân đó.” Hoàng Lộ Lộ nói xong cũng không kìm được thấy sợ hãi.
Nghê Miểu như có suy đoán, gật đầu đáp: “Đến chỗ toà nhà đó nhìn xem mới biết rõ chuyện là như thế nào.”
Hoàng Lộ Lộ nhận được câu trả lời thì lập tức gọi ngay một cuộc cho bạn mình, hẹn buổi tối lúc 8 giờ.
Buổi tối là Dương Tử Hào lái xe tới đón, Hoàng Lộ Lộ ngồi ở ghế phụ, tình cảm của hai người vẫn keo sơn trước sau như một.
Xe nhanh chóng chạy tới một cổng trước sân, trên cửa lớn có treo một tấm biển, trên đó viết Cẩm Viên. Sư tử đá ở hai bên uy phong lẫm liệt, đi vào trong là một chiếc sân được bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, chiếc cầu nhỏ bắc ngang dòng nước đang chảy, gấm hoa rực rỡ, thoạt nhìn cực kỳ hài hoà thoải mái.
“Bạn tôi vốn hướng đến việc mở một nhà hàng riêng tư, nên mới mua nơi này, nghe nói thời cổ đại nơi này từng là nơi ở của một gia đình giàu có.” Hoàng Lộ Lộ nói.
Vòng qua sân và hai đình uống trà nghỉ ngơi, hiện ra trước mặt là một toà nhà ba tầng mang theo cảm giác cổ kính. Còn chưa kịp đi tiếp, một người phụ nữ mặc váy đã đi tới đón bọn họ.
“Vậy được rồi, bây giờ mình còn đang ở quê chưa về được, dù sao còn có mấy ngày nữa thôi là khai giảng, đến lúc đó gặp ở trường nhé, đúng rồi, cậu làm xong bài tập chưa? Mình làm suốt cả ba đêm mới xong được, sắp lấy mạng mình luôn rồi. Mình thật sự không hiểu, sao bọn mình đã lên đại học rồi mà vẫn còn nhiều bài tập như vậy chứ...”
Đỗ Như Tuyết đã cúp điện thoại một lúc lâu nhưng Nghê Miểu vẫn đang rơi vào trạng thái đứng hình, cô không hề nhớ ra chuyện nguyên chủ là một sinh viên vừa mới học xong năm nhất đại học!
Nhớ tới mấy quyển bài tập hè còn sạch sẽ sáng bóng hơn mặt nguyên chủ, Nghê Miểu khóc không ra nước mắt.
Vài ngày sau, Hoàng Lộ Lộ tới cửa thì nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Nghê Miểu.
“Cô sao vậy?” Hoàng Lộ Lộ hơi kinh ngạc hỏi.
Nghê Miểu xua tay: “Không có gì, mấy hôm nữa phải đi khai giảng thôi.”
Hoàng Lộ Lộ lập tức hiểu ra, hơi buồn cười nhìn cô. Nếu không phải ngày đó tận mắt nhìn thấy, cô ấy thật sự rất khó tin một đại sư tài giỏi như vậy và cô gái đang hoài nghi nhân sinh, vùi đầu làm bài tập trước mặt sẽ là cùng một người.
“Đúng rồi, lần này tôi tới là muốn mời cô hỗ trợ.” Hoàng Lộ Lộ nói tới mục đích của chuyến ghé thăm lần này.
Nghê Miểu ngẩng đầu nhìn cô ấy.
“Tôi có một người bạn mua lại một toà nhà ba tầng, đang chuẩn bị mở nhà hàng nhưng vừa mới trang hoàng được một nửa thì đã liên tiếp xảy ra vài chuyện. Vài công nhân không phải ngã bị thương thì cũng giẫm phải đinh. Càng ly kỳ hơn là, một buổi tối nọ, có một công nhân ở lại công trường, không hiểu sao tự dưng lại bị bỏng, lúc xe cứu thương tới thì hiện trường lại không có bất cứ dấu vết nào về việc hoả hoạn, ngoại trừ người công nhân đó.” Hoàng Lộ Lộ nói xong cũng không kìm được thấy sợ hãi.
Nghê Miểu như có suy đoán, gật đầu đáp: “Đến chỗ toà nhà đó nhìn xem mới biết rõ chuyện là như thế nào.”
Hoàng Lộ Lộ nhận được câu trả lời thì lập tức gọi ngay một cuộc cho bạn mình, hẹn buổi tối lúc 8 giờ.
Buổi tối là Dương Tử Hào lái xe tới đón, Hoàng Lộ Lộ ngồi ở ghế phụ, tình cảm của hai người vẫn keo sơn trước sau như một.
Xe nhanh chóng chạy tới một cổng trước sân, trên cửa lớn có treo một tấm biển, trên đó viết Cẩm Viên. Sư tử đá ở hai bên uy phong lẫm liệt, đi vào trong là một chiếc sân được bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, chiếc cầu nhỏ bắc ngang dòng nước đang chảy, gấm hoa rực rỡ, thoạt nhìn cực kỳ hài hoà thoải mái.
“Bạn tôi vốn hướng đến việc mở một nhà hàng riêng tư, nên mới mua nơi này, nghe nói thời cổ đại nơi này từng là nơi ở của một gia đình giàu có.” Hoàng Lộ Lộ nói.
Vòng qua sân và hai đình uống trà nghỉ ngơi, hiện ra trước mặt là một toà nhà ba tầng mang theo cảm giác cổ kính. Còn chưa kịp đi tiếp, một người phụ nữ mặc váy đã đi tới đón bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook