Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học
-
Chương 20:
Có mấy người bèn nghĩ ra một số cách, Nghê Miểu từng nghe người ta nhắc qua, gọi là cái gì mà đổi con cho nhau ăn, con nhà mình đổi cho con nhà người khác, như vậy khi ăn sẽ cảm thấy ít cảm giác tội lỗi hơn, cũng xuống tay được.
Nghê Miểu tận mắt nhìn thấy một cô bé gầy chỉ còn da bọc xương bị chính mẹ ruột của mình đổi cho hàng xóm cách vách, sau đó rời đi mà không quay đầu lại. Khi cô bé đó bị người ta kéo đi còn ngây thơ nhìn mẹ mình, vừa quay đầu lại đã bị người ta cắt tiết, khoảng thời gian ấy, trong không khí đều là mùi thịt kỳ dị.
Cuối cùng, Nghê Miểu tiễn Điền Quyên đi đầu thai, ma mà trên tay không dính mạng người cô không ăn được, chỉ có thể tiếc nuối tiễn đi. Trước khi Điền Quyên đi hình như là hiểu ra cô đang tiếc nuối cái gì nên vội đoạt lấy dây xích câu hồn, tự giác quấn quanh người mình, khiến cho Hắc Bạch Vô Thường đều tấm tắc bảo lạ, nhiều năm như vậy chưa gặp con ma nào có tính tự giác như vậy đâu.
Tiễn một đống mà quỷ đi rồi, cơm hộp Nghê Miểu đặt cuối cùng cũng tới, anh trai giao cơm hộp hai tay cầm hai chiếc túi nặng trĩu. Lúc nhìn về phía Nghê Miểu, ánh mắt cũng lộ một tia ai oán, tựa như đang chất vấn cô sao lại ăn nhiều được như vậy.
Tôm hùm đất cay, bún thập cẩm cay,... bày đầy một bàn lớn, còn cắt cả một quả dưa hấu to. Nghê Miểu mãn nguyện hưởng thụ xong bữa tối của mình.
Vừa mới dọn bàn xong, điện thoại bỗng vang lên, Nghê Miểu cầm lên nghe, đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ sang sảng: “Nghê Miểu, có chuyện gì xảy ra với cậu thế? Sao không liên lạc được với cậu vậy? WeChat không trả lời, điện thoại cũng không nghe, cậu không xảy chuyện gì đấy chứ?”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, đây là người bạn duy nhất không vì tiền mà làm bạn với cô, đồng thời cũng là bạn thân của nguyên chủ, Đỗ Như Tuyết.
Đừng thấy cái tên văn nghệ, thật ra cô bạn này chính là một nữ hán tử(*) hàng thật giá thật.
(*) Cô gái có tính cách hay cư xử mạnh mẽ như đàn ông.
Khi nguyên chủ bị người ta làm khó, đám bạn nhậu đều chạy hết, lúc ấy ở quán bar chỉ có Đỗ Như Tuyết đang làm thêm một tay đập vỡ chai bia chắn trước người cô.
“Không có chuyện gì, chỉ bị người nhà đuổi ra ngoài thôi. Hôm nay đúng lúc mình mới sắp xếp xong, còn chưa kịp báo cho cậu biết.”
“Mẹ kiếp, cái cô thiên kim thật đó vừa mới trở về đã đuổi cậu ra khỏi nhà rồi á?” Giọng Đỗ Như Tuyết lộ rõ sự phẫn nộ.
Nghê Miểu tận mắt nhìn thấy một cô bé gầy chỉ còn da bọc xương bị chính mẹ ruột của mình đổi cho hàng xóm cách vách, sau đó rời đi mà không quay đầu lại. Khi cô bé đó bị người ta kéo đi còn ngây thơ nhìn mẹ mình, vừa quay đầu lại đã bị người ta cắt tiết, khoảng thời gian ấy, trong không khí đều là mùi thịt kỳ dị.
Cuối cùng, Nghê Miểu tiễn Điền Quyên đi đầu thai, ma mà trên tay không dính mạng người cô không ăn được, chỉ có thể tiếc nuối tiễn đi. Trước khi Điền Quyên đi hình như là hiểu ra cô đang tiếc nuối cái gì nên vội đoạt lấy dây xích câu hồn, tự giác quấn quanh người mình, khiến cho Hắc Bạch Vô Thường đều tấm tắc bảo lạ, nhiều năm như vậy chưa gặp con ma nào có tính tự giác như vậy đâu.
Tiễn một đống mà quỷ đi rồi, cơm hộp Nghê Miểu đặt cuối cùng cũng tới, anh trai giao cơm hộp hai tay cầm hai chiếc túi nặng trĩu. Lúc nhìn về phía Nghê Miểu, ánh mắt cũng lộ một tia ai oán, tựa như đang chất vấn cô sao lại ăn nhiều được như vậy.
Tôm hùm đất cay, bún thập cẩm cay,... bày đầy một bàn lớn, còn cắt cả một quả dưa hấu to. Nghê Miểu mãn nguyện hưởng thụ xong bữa tối của mình.
Vừa mới dọn bàn xong, điện thoại bỗng vang lên, Nghê Miểu cầm lên nghe, đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ sang sảng: “Nghê Miểu, có chuyện gì xảy ra với cậu thế? Sao không liên lạc được với cậu vậy? WeChat không trả lời, điện thoại cũng không nghe, cậu không xảy chuyện gì đấy chứ?”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, đây là người bạn duy nhất không vì tiền mà làm bạn với cô, đồng thời cũng là bạn thân của nguyên chủ, Đỗ Như Tuyết.
Đừng thấy cái tên văn nghệ, thật ra cô bạn này chính là một nữ hán tử(*) hàng thật giá thật.
(*) Cô gái có tính cách hay cư xử mạnh mẽ như đàn ông.
Khi nguyên chủ bị người ta làm khó, đám bạn nhậu đều chạy hết, lúc ấy ở quán bar chỉ có Đỗ Như Tuyết đang làm thêm một tay đập vỡ chai bia chắn trước người cô.
“Không có chuyện gì, chỉ bị người nhà đuổi ra ngoài thôi. Hôm nay đúng lúc mình mới sắp xếp xong, còn chưa kịp báo cho cậu biết.”
“Mẹ kiếp, cái cô thiên kim thật đó vừa mới trở về đã đuổi cậu ra khỏi nhà rồi á?” Giọng Đỗ Như Tuyết lộ rõ sự phẫn nộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook