Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học
-
Chương 14:
"Sau này khu dân cư này liên tiếp xuất hiện hiện tượng tâm linh, mấy hộ gia đình liên tục chuyển nhà, có hộ gia đình khác dọn vào ở cũng chẳng thể chịu nổi quá 3 tháng, cuối cùng nơi này hoàn toàn bị bỏ hoang.”
Khi nói chuyện A Kỳ đã cầm theo gậy selfie trong tay lên tới tầng 4, một trận gió âm thổi qua, anh ấy theo phản xạ chà sát cánh tay: “Buổi tối tháng 7, tháng 8 rồi sao còn lạnh như vậy nhỉ?”
A Kỳ không hề chú ý tới tín hiệu di động trong tay đang trở nên vô cùng chập chờn, lúc có lúc không, cho nên cũng không nhìn thấy bình luận điên cuồng nhắc nhở của mọi người trong màn hình.
“Mẹ kiếp, vừa nãy có phải có một bóng dáng màu đỏ lướt qua đúng không?”
“Má! Tôi cũng thấy, còn tưởng mình bị hoa mắt chứ!”
“Đừng phát sóng trực tiếp nữa, chạy mau đi, tôi không muốn xem phát sóng trực tiếp doạ ma đâu!”
“Nam Mô A Di Đà Phật, vô tình mạo phạm, vận rủi tránh ra, đại cát đại lợi, cả nhà bình an!”
Lúc này cuối cùng A Kỳ cũng nhận ra có điều không thích hợp, trán toát ra mồ hôi lạnh, mới vừa rồi rõ ràng anh ấy cảm nhận được ai đó thổi hơi bên tai mình, toàn thân cương cứng. Lúc này cuối cùng anh ấy cũng thấy được một đống bình luận bảo anh ấy chạy mau đi nhưng chân anh ấy không chịu nghe lời, một bước cũng bước không ra.
Phòng phát sóng trực tiếp lúc này đã hoàn toàn mất tín hiệu, biến thành một màu đen.
Mà càng dọa người hơn là anh ấy nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phòng 404, từng bước một như sắp đi tới mở cửa ra!
A Kỳ sắp khóc tới nơi rồi.
“Còn chưa cút nữa sao! Xì xụp, xì xụp…”
Cửa mở ra, bước từ trong ra là một cô gái đang bưng bát ăn mì gói, cô gái khí thế nói một câu xong, A Kỳ lập tức cảm thấy khí lạnh trên người mình biến mất.
Chân A Kỳ mềm nhũn ngồi sõng soài trên đất.
Hai người nhìn mặt nhau một lúc, Nghê Miểu mới nhớ tới lễ nghi của nhân loại. Cô đưa ra bát mì ra, miễn cưỡng hỏi: “Có muốn ăn một miếng không?”
“Không… không, cảm ơn cô đã cứu tôi.” A Kỳ trịnh trọng nói lời cảm ơn.
“Không có gì.”
Nghê Miểu vừa lòng thu tay, hơn nữa còn tự khen mình một tiếng trong lòng, nhìn mà xem, cô thật sự quá là lễ phép, giống y hệt con người.
“Trời đã tối rồi sao cô còn đến chỗ này ăn mì gói?” A Kỳ không kìm được hỏi một câu về hành động không hợp lẽ thường của Nghê Miểu.
“Tôi… tới ăn khuya.” Nghê Miểu bình tĩnh đáp.
Chiếc bóng màu đen trốn trong chỗ tối run rẩy, âm thầm cắn chặt chiếc khăn tay nhỏ.
A Kỳ cũng giới thiệu đơn giản về bản thân. Sau khi nghe về mục đích A Kỳ tới nơi này, Nghê Miểu cau mày nhìn anh ấy một cái. Người anh ấy đã xuất hiện luồng sương đen nhàn nhạt.
Nhân loại bị dính phải thứ sương này cũng không phải chuyện gì tốt.
“Vừa rồi… là thứ gì vậy?” A Kỳ nuốt nước miếng, kìm nén nội tâm sợ hãi hỏi.
“Một con ma tầm thường, không có gì lạ cả.”
Khi nói chuyện A Kỳ đã cầm theo gậy selfie trong tay lên tới tầng 4, một trận gió âm thổi qua, anh ấy theo phản xạ chà sát cánh tay: “Buổi tối tháng 7, tháng 8 rồi sao còn lạnh như vậy nhỉ?”
A Kỳ không hề chú ý tới tín hiệu di động trong tay đang trở nên vô cùng chập chờn, lúc có lúc không, cho nên cũng không nhìn thấy bình luận điên cuồng nhắc nhở của mọi người trong màn hình.
“Mẹ kiếp, vừa nãy có phải có một bóng dáng màu đỏ lướt qua đúng không?”
“Má! Tôi cũng thấy, còn tưởng mình bị hoa mắt chứ!”
“Đừng phát sóng trực tiếp nữa, chạy mau đi, tôi không muốn xem phát sóng trực tiếp doạ ma đâu!”
“Nam Mô A Di Đà Phật, vô tình mạo phạm, vận rủi tránh ra, đại cát đại lợi, cả nhà bình an!”
Lúc này cuối cùng A Kỳ cũng nhận ra có điều không thích hợp, trán toát ra mồ hôi lạnh, mới vừa rồi rõ ràng anh ấy cảm nhận được ai đó thổi hơi bên tai mình, toàn thân cương cứng. Lúc này cuối cùng anh ấy cũng thấy được một đống bình luận bảo anh ấy chạy mau đi nhưng chân anh ấy không chịu nghe lời, một bước cũng bước không ra.
Phòng phát sóng trực tiếp lúc này đã hoàn toàn mất tín hiệu, biến thành một màu đen.
Mà càng dọa người hơn là anh ấy nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phòng 404, từng bước một như sắp đi tới mở cửa ra!
A Kỳ sắp khóc tới nơi rồi.
“Còn chưa cút nữa sao! Xì xụp, xì xụp…”
Cửa mở ra, bước từ trong ra là một cô gái đang bưng bát ăn mì gói, cô gái khí thế nói một câu xong, A Kỳ lập tức cảm thấy khí lạnh trên người mình biến mất.
Chân A Kỳ mềm nhũn ngồi sõng soài trên đất.
Hai người nhìn mặt nhau một lúc, Nghê Miểu mới nhớ tới lễ nghi của nhân loại. Cô đưa ra bát mì ra, miễn cưỡng hỏi: “Có muốn ăn một miếng không?”
“Không… không, cảm ơn cô đã cứu tôi.” A Kỳ trịnh trọng nói lời cảm ơn.
“Không có gì.”
Nghê Miểu vừa lòng thu tay, hơn nữa còn tự khen mình một tiếng trong lòng, nhìn mà xem, cô thật sự quá là lễ phép, giống y hệt con người.
“Trời đã tối rồi sao cô còn đến chỗ này ăn mì gói?” A Kỳ không kìm được hỏi một câu về hành động không hợp lẽ thường của Nghê Miểu.
“Tôi… tới ăn khuya.” Nghê Miểu bình tĩnh đáp.
Chiếc bóng màu đen trốn trong chỗ tối run rẩy, âm thầm cắn chặt chiếc khăn tay nhỏ.
A Kỳ cũng giới thiệu đơn giản về bản thân. Sau khi nghe về mục đích A Kỳ tới nơi này, Nghê Miểu cau mày nhìn anh ấy một cái. Người anh ấy đã xuất hiện luồng sương đen nhàn nhạt.
Nhân loại bị dính phải thứ sương này cũng không phải chuyện gì tốt.
“Vừa rồi… là thứ gì vậy?” A Kỳ nuốt nước miếng, kìm nén nội tâm sợ hãi hỏi.
“Một con ma tầm thường, không có gì lạ cả.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook