Nhưng vừa mới đi tới mép giường, đầu cô ta đột nhiên nặng trịch, ngay sau đó cô ta ngã lên giường bất tỉnh nhân sự.Khi cô ta tỉnh lại thấy bản thân đang ở trên đường cái rộng lớn, mặt trời chói chang ở trên đỉnh đầu, tứ phía không một bóng người.

Cô ta nhíu chặt mày lại.

Sao mình lại ở đây? Vừa rồi mình đang làm gì nhỉ?Vừa nghĩ cô ta vừa đi tới đường cái phía đối diện, nơi đó có một trạm giao thông công cộng, có lẽ có thể biết được nơi này là nơi nào.Cô ta vừa mới bước xuống đường cái, con đường trống trải bỗng xuất hiện một chiếc xe tải lớn chạy băng băng về phía cô ta, tốc độ nhanh đến mức dù cô ta có muốn tránh cũng không tránh được.Bạch Đan theo phản xạ nhắm chặt mắt lại thét chói tai nhưng cảnh tượng va chạm trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện.


Lần nữa mở mắt ra, cô ta nhận ra bản thân đang ngồi trên một chiếc xe taxi đang chạy, bên ngoài đã biến thành đêm tối, mồ hôi trên lưng cô ta ướt đẫm.Bất kể thế nào, cô ta cũng tạm thời thoát chết rồi.Cô ta thở dốc, không hề để ý tới con đường xe đang chạy ngày càng trống vắng hơn, một đôi mắt âm trầm nhìn cô ta qua gương chiếu hậu.Bạch Đan khôi phục nhịp tim bình thường, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vừa nhìn cô ta đã cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Xung quanh xe là một lượng cây cối lớn cùng với sườn núi chưa được khai hoang.“Đây là đâu vậy? Bác tài.” Bạch Đan cảnh giác hỏi một câu, tay đã âm thầm đặt lên tay nắm mở cửa xe.Tài xế ngồi đằng trước không hề đáp lời nhưng tốc độ xe lại ngày càng nhanh hơn.Cuối cùng xe rẽ và một khu rừng nhỏ.“Bớt nói nhảm! Giao tiền ra đây!” Tài xế che mặt, trong tay còn cầm một con dao nhọn.Bạch Đan cảm thấy cô ta sắp điên mất rồi, Những chuyện này rốt cuộc là sao!Khi con dao nhọn hướng vào cơ thể cô ta, cô ta rõ ràng cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo ấy.Đúng lúc này, cô ta lần nữa thét chói tai rồi tỉnh dậy.

Nhận ra bạn thân đang ở trong nhà, cô ta ngồi dậy, thở phào nhẹ nhõm.


Hóa ra chỉ là mơ.Sau đó ánh mắt cô ta dần dần trở nên hoảng sợ.

Bởi vì bên chân cô ta có đặt một con dao sắc nhọn, lưỡi dao lạnh lẽo phản chiếu gương mặt vặn vẹo của cô ta.*Cuối cùng, Nghê Miểu cũng được ăn bữa tiệc lớn mà cô ngày đêm mong ngóng, hai vợ chồng mời cô tới một nhà hàng xa hoa cả hương và vị của đồ ăn trong nhà hàng này đều rất tốt, chẳng qua mỗi phần ăn đều rất ít.Cũng may bọn họ ngồi phòng riêng, nếu như ngồi ở đại sảnh, người khác nhìn thấy trước mặt Nghê Miểu là từng mâm đồ ăn thế này sợ là sẽ ngạc nhiên rớt cả mất.Ăn xong tám phần bò bít tết, mười phần mì ống, còn cả năm phần cá trình, Nghê Miểu buông đũa, lau miệng.“Còn ăn được nữa không? Thêm một phần nữa nhé?” Hoàng Lộ Lộ cười nói.

Ngồi ăn cơm với cô gái này cảm giác ngon miệng của cô ấy tốt hơn nhiều.“Không cần đâu, đã no ba phần rồi.” Nghê Miểu rụt rè nói..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương