Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên
-
Chương 299: Thu Lưới (Hạ)
Mà người cũng có ánh mắt sắc như Trường Đình là Dữu Tam cô nương. Nàng ta thấy rõ người kia thì lập tức cao giọng gọi, “Hỉ Thước, mau đỡ lấy đại cô nương!” Nói xong nàng ta duỗi tay đỡ Thạch Uyển, giọng điệu cực kỳ khoa trương, “Đại cô nương làm sao thế? Sao ngài lại khóc thành thế này?!”
Trực giác của Trường Đình lập tức nói tiểu nấm hương nhà nàng ở bên trong!
Nhưng nàng sợ chính là ngoài tiểu nấm hương còn có người khác.
Nàng lặng lẽ nhìn về phía đình viện kia, nơi này có lẽ lâu không có người ở, dù sau khi khống chế nội cung Dữu hoàng hậu đã xử lý dọn dẹp nhiều nhưng rốt cuộc nơi này vẫn có bộ dạng cỏ hoang mọc đầy thê lương. Nàng cố trấn tĩnh nhìn Bạch Xuân, nàng kia vội vùi đầu đi vào bên trong nhưng mới đi được một nửa lại nghe thấy Thạch Uyển nức nở cao giọng nói, “Cũng may các ngươi đã tới! Ta… Ta đã bắt gặp… bọn họ không cho ta ra… Biểu tỷ cứu ta!”
Thạch Uyển nức nở nói vài lời khiến người ta suy nghĩ miên man!
Dữu Tam thấy Bạch Xuân đi vào bên trong thì lập tức duỗi tay cản, lại cao giọng hỏi, “Bạch Xuân cô nương lại muốn đi đâu?!”
Trường Đình cười nói, “Đại cô nương nói mau cứu nàng ta, vậy chỗ kia hẳn vẫn còn người. Ta bảo Bạch Xuân vào bên trong nhìn một cái, coi như cho đại cô nương một lời giải thích…”
Trường Đình vốn muốn đánh đòn phủ đầu nhưng nói một nửa lại thấy Thạch Uyển trợn tròn hai mắt và lạnh giọng tru tréo, “A Ninh ở bên trong! Lúc đầu nhị ca cũng ở bên trong!” Nàng ta duỗi tay để lộ một miếng ngọc bài mạ vàng khảm ngọc lại nạm lưu ly và nói, “Ta đi vào thì thấy Lục nhị cô nương và một lang quân đang đứng sau bình phong nói chuyện, lúc sau ta thấy rõ đó là nhị ca. Huynh ấy nói vài câu đã đi rồi, còn ta trốn sau bình phong thấy trên mặt đất có thứ này rơi xuống! A Ninh một hai bắt ta phải trả cho nàng, nếu không đưa thì sẽ không cho ta ra…”
Nhị ca chính là Nhị lang quân Thạch Khoát!
Đây là đang vu oan Trường Ninh và Thạch Khoát có tư tình!
Thạch Uyển khóc nức nở.
Trường Đình vung tay áo lên sắc bén nói, “Bạch Xuân, ngươi vào xem đi!”
Dữu Tam cô nương lại duỗi tay ra lấy tư thế không hề thương lượng để ngăn cản Bạch Xuân đi khỏi tầm mắt mình. Vị cô nương tướng mạo đoan trang như bích ngọc này lập tức thể hiện một mặt cứng rắn của mình.
“Bạch Xuân cô nương,” Dữu Tam cô nương không hề có nửa phần ý cười nhưng giọng vẫn uyển chuyển như cũ, giống như đang ngâm thơ ca tụng. Nàng ta nhìn về phía Trường Đình, thần sắc có chút lạnh lẽo, “Nếu đã liên quan tới lệnh muội và… Nhị lang quân thì ta thấy phải có chút cân nhắc ở đây. Bạch Xuân cô nương tốt nhất không nên tùy tiện đi vào, nếu không vạn nhất có gì thì mọi người chúng ta ở đây đều khó mà thoát khỏi quan hệ.”
Dữu Tam cô nương quả thực biết nói chuyện.
Lệnh muội và ai? Và phu quân tương lai của nàng ta ư!
Mọi người đều biết Thạch Khoát đã sớm đính hôn với Dữu Tam cô nương mà!
Nếu như Thạch Uyển nói thật thì Dữu Tam cô nương tuyệt đối là người bị hại bi thảm nhất —— Lục Trường Ninh có gia thế hiển hách đủ để khiến nàng ta nếm mùi từ hôn, thậm chí là nỗi sỉ nhục bị vứt bỏ. Dữu Tam cô nương vừa nói lời này thì mọi người ở đây đều ngậm miệng, hoặc nhìn nàng ta bằng ánh mắt thương hại hoặc làm bộ không nghe thấy gì. Cả đám đều coi như việc này không liên quan tới mình, hoặc nghẹn họng nhìn chằm chằm Trường Đình giống như không dám tưởng tượng Bình thành Lục thị lại có thể làm ra chuyện này.
“A Ninh còn ở bên trong sao?”
Bạch Xuân bị chắn nhưng trước mặt nhiều người như thế tự nhiên nàng ta không dám dùng sức bứt ra. Trường Đình vẫy tay gọi Bạch Xuân tới, nàng cũng không đáp lại lời Dữu Tam mà trực tiếp nhìn về phía Thạch Uyển thấy nàng ta che mặt nức nở nhưng vẫn gật đầu thế là nàng hỏi, “Hiện tại A Ninh đang làm gì?”
Thạch Uyển theo bản năng nhìn về phía Dữu Tam và nức nở nói, “Ta không biết… Chẳng qua nàng không cho ta ra, còn kéo tay ta. Có lẽ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói thế là nàng sợ sự tình bại lộ…”
Kỳ thật việc cô nương sĩ tộc gặp lang quân cũng không phải việc gì quá đáng. Cũng không phải mọi sĩ tộc đều giữ mình trong sạch để cầu một thanh danh tốt. Trong thời loạn này lời gièm pha trong đám sĩ tộc ùn ùn không dứt, cái này cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì.
Trường Đình nhìn về phía Thạch Uyển thật lâu, qua một lát mới cười nói, “Trường Ninh có được một tráp bánh cũng nhớ tới ngươi. Con bé muốn đi chợ phía đông cũng nhớ rõ ngươi. Thậm chí nó có được vài miếng lá hương chương dễ ngửi để kẹp trong sách cũng phải phần cho ngươi. Vậy mà hiện tại ngươi trả cho con bé thế này đấy.” Câu chuyện ngừng lại, “Ngươi thọc cho con bé một đao để đáp lễ nó.”
Mọi người ở đây bị một lời này làm cho cảm xúc dao động.
Lòng người là dễ dẫn dắt nhất, Thạch Uyển muốn đứng ở phía đạo đức để vu cáo Trường Ninh vậy đừng trách kẻ khác trả đũa.
Trường Đình không đợi Thạch Uyển nói tiếp đã vung tay áo lên đồng thời cắt đứt lời Dữu Tam muốn nói. Nội thị và cung nhân quanh đó chậm rãi tụ lại, Trường Đình nhìn quanh một vòng. Lúc nàng mở miệng sẽ nếm được mùi son môi có hương hoa nhài thoang thoảng, còn giọng nàng thì cực kỳ bĩnh tĩnh.
“Đã có người muốn cẩn thận cảnh giác thì ta sẽ làm thế.” Trường Đình bình tĩnh nhìn từng khuôn mặt vây quanh với thần thái không giống nhau sau đó trầm giọng nói, “Thị phi đến tột cùng là thế nào sao có thể chỉ nghe lời từ một phía. Nếu ta để người của mình đơn độc đi vào là có mưu đồ thì chúng ta cùng vào.”
Người ta xem náo nhiệt thì vĩnh viễn không chê chuyện nháo lớn.
Đến tận đây Trường Đình đã hoàn toàn có thể khẳng định từ đầu chuyện này đã là một âm mưu. Thạch Uyển bán đứng Dữu Tam và nói ra chuyện nàng ta đẩy Trường Ninh ở trên xe ngựa là để tiêu tan hiềm khích lúc trước và mượn cơ hội này tiếp xúc với hai chị em nàng. Trường Ninh còn nhỏ nên càng dễ tấn công hơn, từ đó tới nay đã gần nửa năm, Thạch Uyển từng bước đến gần con bé chỉ để hôm nay con bé chịu đơn độc đi cùng nàng ta và bày ra trò này.
Vì hủy hoại danh dự của Trường Ninh và Lục gia mà nàng ta phải làm như thế ư? Nhưng đây là chuyện hại người mà chẳng ích ta, sao Dữu Tam lại có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế?
Tiểu viện im ắng, vượt qua ngạch cửa có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở sợ hãi của Trường Ninh. Đợi mọi người tiến vào trong phòng thì thấy con bé ngồi xổm trong một góc phòng khóc cực kỳ thương tâm, còn liên tục lấy mu bàn tay lau nước mắt. Tiểu viện này hoang vắng, bên trong tối đen chỉ có thể thấy bóng dáng tiểu cô nương cuộn thành một đoàn, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Trường Đình gọi, “A Ninh…”
Trường Ninh ngước mắt, sửng sốt một lát rồi lập tức bổ nhào vào lòng chị gái. Một tay Trường Đình nắm tay con bé, một tay vỗ lưng cho đứa nhỏ, tay áo rộng che lại lòng bàn tay hai chị em, mãi một lúc mới khiến đứa nhỏ như sống lại từ hầm băng. Thạch Uyển đứng sau Dữu Tam cô nương cũng khóc rất kinh. Có một cô nương mắt sắc liếc một cái đã thấy một cái bình phong thế là lập tức kêu lên sợ hãi, “Quả thực là có một cái bình phong thật lớn!”
Dữu Tam bật cười, “Có bình phong, có ngọc bài…”
Thạch Uyển nhút nhát sợ sệt mà vươn tay ra để lộ ngọc bài, lưu ly trên đó lấp lánh trong nơi tối tăm. Dữu Tam cô nương đột nhiên cất giọng nức nở ngoài dự đoán của mọi người, “Ngọc bài này là cô mẫu thưởng cho ba vị lang quân mỗi người một cái ngay trước mặt chúng ta. Nhị ca thực thích nó, huynh ấy nói lưu ly và bạc kết hợp đúng là lịch sự tao nhã… Ai ngờ… Ta lại thấy thứ này ở đây…”
Nàng ta xoay người hướng mọi người vái một cái thật sâu, hốc mắt đỏ lên, “Chỉ hy vọng các vị tỷ muội ở đây có thể làm như chuyện này chưa từng xảy ra, cũng là ta phúc mỏng.”
Trường Đình nhẹ cười mỉa một tiếng, “Đã bảo lời của một bên không thể tin thế mà Tam cô nương lại luôn miệng nói cái gì mà ‘phúc mỏng’, đúng là hoang đường.”
Nói xong nàng ôm A Ninh và ôn nhu hỏi, “A Ninh, muội nói đi vừa rồi có chuyện gì?”
Trường Ninh nhanh chóng ngước mắt, chớp chớp nén nước mắt và nói, “… Lúc muội vào phòng thì thấy Thạch đại cô nương đã ở đây… Nàng ta không ở một mình… Mà người đứng sau bình phong cũng là nàng ta… Muội… Muội…” Trường Ninh nhắm mắt, nước mắt rào rạt rơi xuống, tiếng nói nghe cực kỳ đáng thương, “Nàng… Nàng…”
“Người còn lại là ai?!”
Có lẽ là vở diễn này quá đẹp nên quần chúng đã vội đặt câu hỏi trước.
Trường Ninh do dự thật lâu, cực kỳ chần chừ, khuôn mặt khóc thành mèo hoa. Trong lúc ấy có người nhẹ giọng thúc giục, Thạch Uyển thì không thể tin tưởng mà nhìn nàng, còn Dữu Tam thì mím chặt môi. Qua thật lâu sau Trường Ninh giống như đã hạ quyết tâm, vì thế con bé giống như đập nồi dìm thuyền mà mở miệng nói, “Là lão sư của A Ninh! Là Trương tiên sinh! Trương Lê đại nhân!”
Một câu này của con bé giống chứa đầy tủi thân!
Thạch Uyển ngây ra, ngay sau đó giận dữ phản bác, “Hoang đường! Hoang đường! Ta còn chưa từng thấy mặt Trương Lê đại nhân thì nói gì…”
“Ngươi đã gặp rồi!” Trường Ninh oa một tiếng và ngã vào lòng Trường Đình, “Lúc trước ngày ngày ngươi đều tới Kính Viên, tiên sinh và A Thác a huynh lại có giao tình tốt nên mỗi lần ngươi đều gặp! Vì sao cái gì ngươi cũng nói dối thế?!”
Trường Ninh khóc đến sắp đứt hơi, “Ta đối xử với ngươi tốt như thế vậy mà ngươi vì bảo vệ bản thân mà đẩy tội sang cho ta! Ta không muốn người khác biết chuyện của ngươi nhưng bản thân ngươi lại vì bản thân mà hắt nước bẩn lên người ta!” Trường Ninh nắm góc áo Trường Đình gọi, “Trưởng tỷ! A Ninh… A Ninh… A Ninh thật sự khó chịu!”
“Nhưng ngọc bài này quả thực là của Nhị lang quân!” Dữu Tam nương tử lạnh giọng đánh gãy lời con bé.
“Việc này liên quan đến trong sạch của xá muội nên ta phải nói. Kỳ thật việc chứng minh ai đang nói dối rất đơn giản, để người tới trước điện điều tra xem đến tột cùng là Nhị lang quân rời khỏi bàn hay Trương Lê đại nhân rời đi là có thể biết!” Trường Đình lập tức tiếp lời Dữu Tam và cao giọng nói, “Một chuyện đơn giản như thế chỉ cần vừa hỏi là biết được chân tướng!”
Biện pháp này đúng là khiến người ta không nói được gì!
Dữu Tam dùng khóe mắt liếc xéo Trường Đình, cũng không biết nên đáp lại thế nào!
“Lão nhị đã tặng ngọc bài này cho Trương tiên sinh từ lâu.” Ngoài cửa có một giọng nói uy nghiêm vang lên. Mọi người quay đầu lại thì thấy là Dữu hoàng hậu. Bà ta xách váy đi vào trong phòng nói, “Lão nhị đã hỏi ý bổn cung và ta cũng biết. Tri kỷ với nhau tặng ngọc bài là chuyện bình thường.”
Thần sắc bà ta ung dung làm người ta không đoán được. Sau khi ngừng một lát bà ta lại nhìn về phía Trường Đình và nói tiếp lời phía sau, “Vừa nãy… là Trương Lê tiên sinh rời tiệc, còn Nhị lang quân vẫn luôn ở phía trước nâng chén uống rượu.”
Thạch Uyển chỉ thấy dưới chân mềm nhũn, lập tức bất tỉnh nhân sự!
Trực giác của Trường Đình lập tức nói tiểu nấm hương nhà nàng ở bên trong!
Nhưng nàng sợ chính là ngoài tiểu nấm hương còn có người khác.
Nàng lặng lẽ nhìn về phía đình viện kia, nơi này có lẽ lâu không có người ở, dù sau khi khống chế nội cung Dữu hoàng hậu đã xử lý dọn dẹp nhiều nhưng rốt cuộc nơi này vẫn có bộ dạng cỏ hoang mọc đầy thê lương. Nàng cố trấn tĩnh nhìn Bạch Xuân, nàng kia vội vùi đầu đi vào bên trong nhưng mới đi được một nửa lại nghe thấy Thạch Uyển nức nở cao giọng nói, “Cũng may các ngươi đã tới! Ta… Ta đã bắt gặp… bọn họ không cho ta ra… Biểu tỷ cứu ta!”
Thạch Uyển nức nở nói vài lời khiến người ta suy nghĩ miên man!
Dữu Tam thấy Bạch Xuân đi vào bên trong thì lập tức duỗi tay cản, lại cao giọng hỏi, “Bạch Xuân cô nương lại muốn đi đâu?!”
Trường Đình cười nói, “Đại cô nương nói mau cứu nàng ta, vậy chỗ kia hẳn vẫn còn người. Ta bảo Bạch Xuân vào bên trong nhìn một cái, coi như cho đại cô nương một lời giải thích…”
Trường Đình vốn muốn đánh đòn phủ đầu nhưng nói một nửa lại thấy Thạch Uyển trợn tròn hai mắt và lạnh giọng tru tréo, “A Ninh ở bên trong! Lúc đầu nhị ca cũng ở bên trong!” Nàng ta duỗi tay để lộ một miếng ngọc bài mạ vàng khảm ngọc lại nạm lưu ly và nói, “Ta đi vào thì thấy Lục nhị cô nương và một lang quân đang đứng sau bình phong nói chuyện, lúc sau ta thấy rõ đó là nhị ca. Huynh ấy nói vài câu đã đi rồi, còn ta trốn sau bình phong thấy trên mặt đất có thứ này rơi xuống! A Ninh một hai bắt ta phải trả cho nàng, nếu không đưa thì sẽ không cho ta ra…”
Nhị ca chính là Nhị lang quân Thạch Khoát!
Đây là đang vu oan Trường Ninh và Thạch Khoát có tư tình!
Thạch Uyển khóc nức nở.
Trường Đình vung tay áo lên sắc bén nói, “Bạch Xuân, ngươi vào xem đi!”
Dữu Tam cô nương lại duỗi tay ra lấy tư thế không hề thương lượng để ngăn cản Bạch Xuân đi khỏi tầm mắt mình. Vị cô nương tướng mạo đoan trang như bích ngọc này lập tức thể hiện một mặt cứng rắn của mình.
“Bạch Xuân cô nương,” Dữu Tam cô nương không hề có nửa phần ý cười nhưng giọng vẫn uyển chuyển như cũ, giống như đang ngâm thơ ca tụng. Nàng ta nhìn về phía Trường Đình, thần sắc có chút lạnh lẽo, “Nếu đã liên quan tới lệnh muội và… Nhị lang quân thì ta thấy phải có chút cân nhắc ở đây. Bạch Xuân cô nương tốt nhất không nên tùy tiện đi vào, nếu không vạn nhất có gì thì mọi người chúng ta ở đây đều khó mà thoát khỏi quan hệ.”
Dữu Tam cô nương quả thực biết nói chuyện.
Lệnh muội và ai? Và phu quân tương lai của nàng ta ư!
Mọi người đều biết Thạch Khoát đã sớm đính hôn với Dữu Tam cô nương mà!
Nếu như Thạch Uyển nói thật thì Dữu Tam cô nương tuyệt đối là người bị hại bi thảm nhất —— Lục Trường Ninh có gia thế hiển hách đủ để khiến nàng ta nếm mùi từ hôn, thậm chí là nỗi sỉ nhục bị vứt bỏ. Dữu Tam cô nương vừa nói lời này thì mọi người ở đây đều ngậm miệng, hoặc nhìn nàng ta bằng ánh mắt thương hại hoặc làm bộ không nghe thấy gì. Cả đám đều coi như việc này không liên quan tới mình, hoặc nghẹn họng nhìn chằm chằm Trường Đình giống như không dám tưởng tượng Bình thành Lục thị lại có thể làm ra chuyện này.
“A Ninh còn ở bên trong sao?”
Bạch Xuân bị chắn nhưng trước mặt nhiều người như thế tự nhiên nàng ta không dám dùng sức bứt ra. Trường Đình vẫy tay gọi Bạch Xuân tới, nàng cũng không đáp lại lời Dữu Tam mà trực tiếp nhìn về phía Thạch Uyển thấy nàng ta che mặt nức nở nhưng vẫn gật đầu thế là nàng hỏi, “Hiện tại A Ninh đang làm gì?”
Thạch Uyển theo bản năng nhìn về phía Dữu Tam và nức nở nói, “Ta không biết… Chẳng qua nàng không cho ta ra, còn kéo tay ta. Có lẽ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói thế là nàng sợ sự tình bại lộ…”
Kỳ thật việc cô nương sĩ tộc gặp lang quân cũng không phải việc gì quá đáng. Cũng không phải mọi sĩ tộc đều giữ mình trong sạch để cầu một thanh danh tốt. Trong thời loạn này lời gièm pha trong đám sĩ tộc ùn ùn không dứt, cái này cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì.
Trường Đình nhìn về phía Thạch Uyển thật lâu, qua một lát mới cười nói, “Trường Ninh có được một tráp bánh cũng nhớ tới ngươi. Con bé muốn đi chợ phía đông cũng nhớ rõ ngươi. Thậm chí nó có được vài miếng lá hương chương dễ ngửi để kẹp trong sách cũng phải phần cho ngươi. Vậy mà hiện tại ngươi trả cho con bé thế này đấy.” Câu chuyện ngừng lại, “Ngươi thọc cho con bé một đao để đáp lễ nó.”
Mọi người ở đây bị một lời này làm cho cảm xúc dao động.
Lòng người là dễ dẫn dắt nhất, Thạch Uyển muốn đứng ở phía đạo đức để vu cáo Trường Ninh vậy đừng trách kẻ khác trả đũa.
Trường Đình không đợi Thạch Uyển nói tiếp đã vung tay áo lên đồng thời cắt đứt lời Dữu Tam muốn nói. Nội thị và cung nhân quanh đó chậm rãi tụ lại, Trường Đình nhìn quanh một vòng. Lúc nàng mở miệng sẽ nếm được mùi son môi có hương hoa nhài thoang thoảng, còn giọng nàng thì cực kỳ bĩnh tĩnh.
“Đã có người muốn cẩn thận cảnh giác thì ta sẽ làm thế.” Trường Đình bình tĩnh nhìn từng khuôn mặt vây quanh với thần thái không giống nhau sau đó trầm giọng nói, “Thị phi đến tột cùng là thế nào sao có thể chỉ nghe lời từ một phía. Nếu ta để người của mình đơn độc đi vào là có mưu đồ thì chúng ta cùng vào.”
Người ta xem náo nhiệt thì vĩnh viễn không chê chuyện nháo lớn.
Đến tận đây Trường Đình đã hoàn toàn có thể khẳng định từ đầu chuyện này đã là một âm mưu. Thạch Uyển bán đứng Dữu Tam và nói ra chuyện nàng ta đẩy Trường Ninh ở trên xe ngựa là để tiêu tan hiềm khích lúc trước và mượn cơ hội này tiếp xúc với hai chị em nàng. Trường Ninh còn nhỏ nên càng dễ tấn công hơn, từ đó tới nay đã gần nửa năm, Thạch Uyển từng bước đến gần con bé chỉ để hôm nay con bé chịu đơn độc đi cùng nàng ta và bày ra trò này.
Vì hủy hoại danh dự của Trường Ninh và Lục gia mà nàng ta phải làm như thế ư? Nhưng đây là chuyện hại người mà chẳng ích ta, sao Dữu Tam lại có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế?
Tiểu viện im ắng, vượt qua ngạch cửa có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở sợ hãi của Trường Ninh. Đợi mọi người tiến vào trong phòng thì thấy con bé ngồi xổm trong một góc phòng khóc cực kỳ thương tâm, còn liên tục lấy mu bàn tay lau nước mắt. Tiểu viện này hoang vắng, bên trong tối đen chỉ có thể thấy bóng dáng tiểu cô nương cuộn thành một đoàn, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Trường Đình gọi, “A Ninh…”
Trường Ninh ngước mắt, sửng sốt một lát rồi lập tức bổ nhào vào lòng chị gái. Một tay Trường Đình nắm tay con bé, một tay vỗ lưng cho đứa nhỏ, tay áo rộng che lại lòng bàn tay hai chị em, mãi một lúc mới khiến đứa nhỏ như sống lại từ hầm băng. Thạch Uyển đứng sau Dữu Tam cô nương cũng khóc rất kinh. Có một cô nương mắt sắc liếc một cái đã thấy một cái bình phong thế là lập tức kêu lên sợ hãi, “Quả thực là có một cái bình phong thật lớn!”
Dữu Tam bật cười, “Có bình phong, có ngọc bài…”
Thạch Uyển nhút nhát sợ sệt mà vươn tay ra để lộ ngọc bài, lưu ly trên đó lấp lánh trong nơi tối tăm. Dữu Tam cô nương đột nhiên cất giọng nức nở ngoài dự đoán của mọi người, “Ngọc bài này là cô mẫu thưởng cho ba vị lang quân mỗi người một cái ngay trước mặt chúng ta. Nhị ca thực thích nó, huynh ấy nói lưu ly và bạc kết hợp đúng là lịch sự tao nhã… Ai ngờ… Ta lại thấy thứ này ở đây…”
Nàng ta xoay người hướng mọi người vái một cái thật sâu, hốc mắt đỏ lên, “Chỉ hy vọng các vị tỷ muội ở đây có thể làm như chuyện này chưa từng xảy ra, cũng là ta phúc mỏng.”
Trường Đình nhẹ cười mỉa một tiếng, “Đã bảo lời của một bên không thể tin thế mà Tam cô nương lại luôn miệng nói cái gì mà ‘phúc mỏng’, đúng là hoang đường.”
Nói xong nàng ôm A Ninh và ôn nhu hỏi, “A Ninh, muội nói đi vừa rồi có chuyện gì?”
Trường Ninh nhanh chóng ngước mắt, chớp chớp nén nước mắt và nói, “… Lúc muội vào phòng thì thấy Thạch đại cô nương đã ở đây… Nàng ta không ở một mình… Mà người đứng sau bình phong cũng là nàng ta… Muội… Muội…” Trường Ninh nhắm mắt, nước mắt rào rạt rơi xuống, tiếng nói nghe cực kỳ đáng thương, “Nàng… Nàng…”
“Người còn lại là ai?!”
Có lẽ là vở diễn này quá đẹp nên quần chúng đã vội đặt câu hỏi trước.
Trường Ninh do dự thật lâu, cực kỳ chần chừ, khuôn mặt khóc thành mèo hoa. Trong lúc ấy có người nhẹ giọng thúc giục, Thạch Uyển thì không thể tin tưởng mà nhìn nàng, còn Dữu Tam thì mím chặt môi. Qua thật lâu sau Trường Ninh giống như đã hạ quyết tâm, vì thế con bé giống như đập nồi dìm thuyền mà mở miệng nói, “Là lão sư của A Ninh! Là Trương tiên sinh! Trương Lê đại nhân!”
Một câu này của con bé giống chứa đầy tủi thân!
Thạch Uyển ngây ra, ngay sau đó giận dữ phản bác, “Hoang đường! Hoang đường! Ta còn chưa từng thấy mặt Trương Lê đại nhân thì nói gì…”
“Ngươi đã gặp rồi!” Trường Ninh oa một tiếng và ngã vào lòng Trường Đình, “Lúc trước ngày ngày ngươi đều tới Kính Viên, tiên sinh và A Thác a huynh lại có giao tình tốt nên mỗi lần ngươi đều gặp! Vì sao cái gì ngươi cũng nói dối thế?!”
Trường Ninh khóc đến sắp đứt hơi, “Ta đối xử với ngươi tốt như thế vậy mà ngươi vì bảo vệ bản thân mà đẩy tội sang cho ta! Ta không muốn người khác biết chuyện của ngươi nhưng bản thân ngươi lại vì bản thân mà hắt nước bẩn lên người ta!” Trường Ninh nắm góc áo Trường Đình gọi, “Trưởng tỷ! A Ninh… A Ninh… A Ninh thật sự khó chịu!”
“Nhưng ngọc bài này quả thực là của Nhị lang quân!” Dữu Tam nương tử lạnh giọng đánh gãy lời con bé.
“Việc này liên quan đến trong sạch của xá muội nên ta phải nói. Kỳ thật việc chứng minh ai đang nói dối rất đơn giản, để người tới trước điện điều tra xem đến tột cùng là Nhị lang quân rời khỏi bàn hay Trương Lê đại nhân rời đi là có thể biết!” Trường Đình lập tức tiếp lời Dữu Tam và cao giọng nói, “Một chuyện đơn giản như thế chỉ cần vừa hỏi là biết được chân tướng!”
Biện pháp này đúng là khiến người ta không nói được gì!
Dữu Tam dùng khóe mắt liếc xéo Trường Đình, cũng không biết nên đáp lại thế nào!
“Lão nhị đã tặng ngọc bài này cho Trương tiên sinh từ lâu.” Ngoài cửa có một giọng nói uy nghiêm vang lên. Mọi người quay đầu lại thì thấy là Dữu hoàng hậu. Bà ta xách váy đi vào trong phòng nói, “Lão nhị đã hỏi ý bổn cung và ta cũng biết. Tri kỷ với nhau tặng ngọc bài là chuyện bình thường.”
Thần sắc bà ta ung dung làm người ta không đoán được. Sau khi ngừng một lát bà ta lại nhìn về phía Trường Đình và nói tiếp lời phía sau, “Vừa nãy… là Trương Lê tiên sinh rời tiệc, còn Nhị lang quân vẫn luôn ở phía trước nâng chén uống rượu.”
Thạch Uyển chỉ thấy dưới chân mềm nhũn, lập tức bất tỉnh nhân sự!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook