Thiên Hương Bách Mị
Chương 194: Mười Hai Thế (5)

Đây mới chân chính là hoa Mười Hai Thế, mỗi giờ nở hoa rồi tàn đi một lần, và chỉ xuất hiện vào mùa đông. Lê Phi nhớ mình chỉ tùy tiện nhắc đến một lần nhừng không ngờ Lôi Tu Viễn lại thật sự hái một đóa hoa về.

Nàng cẩn thận dùng đầu ngón tay vu.ốt ve quả cầu lưu ly, rồi ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn. Trong khoảnh khắc đó, nàng dường như gặp lại thiếu niên ngày đó ở Nghiêu Quang Phong Vô Nguyệt Đình đã hái một cành hoa đào đưa cho mình. Vẻ mặt hắn khi đó hoàn toàn giống với bây giờ, như thể đang mong đợi nàng sẽ thật lòng mỉm cười vì mình.

“Đây là lần thứ hai chàng tặng hoa cho ta.” Lê Phi cong môi, cười thật tươi: “Cảm ơn chàng, ta rất thích.”

Cành hoa đào ở Vô Nguyệt Đình kia đã được nàng dùng Mộc hành linh khí nuôi dưỡng rất cẩn thận nên vẫn luôn tươi đẹp tràn đầy sức sống, nhưng có lẽ đã không còn nữa rồi. Cho nên, nàng sẽ cất giữ hoa Mười Hai Thế lần này cẩn thận hơn nữa.

Đây là nụ cười chân thành và rực rỡ nhất mà nàng trao cho hắn kể từ khi hắn biết nàng đến nay. Mặc dù nàng vẫn thường xuyên mỉm cười, nhưng nhìn rất có vẻ miễn cưỡng, Lôi Tu Viễn đột nhiên có một cảm giác thỏa mãn và vui sướng chưa từng có, không nhịn được mà đưa tay lên chạm vào má nàng. Đầu ngón tay hắn như được chạm vào một đóa hoa mềm mại, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn chạm vào nàng như thế này, nhưng lại thấy quen thuộc và hoài niệm như thế.

Lê Phi cười tủm tỉm nhìn hắn, rồi nói: “Trước kia chàng có nói với ta rằng mùi vị của hoa Mười Hai Thế này rất tuyệt vời, vậy chàng đã từng lén lút nếm thử chưa?”

Lôi Tu Viễn lắc đầu: “Tuy mùi vị của hoa này rất thơm ngon, nhưng người ăn nó trong một ngày sẽ gặp ảo giác trải qua mười hai kiếp. Sau khi tỉnh lại rất dễ rơi vào hỗn loạn, nhẹ thì sẽ nói nhảm, nặng thì sẽ phát điên mà chết, không thể tùy tiện ăn thử.”

Lê Phi nhẹ nhàng xoay quả cầu lưu ly, bông hoa đỏ thẫm đang lặng lẽ nở rộ bên trong cũng bắt đầu xoay tròn, nàng thì thầm nói: “Lúc trước ta còn nghĩ khi có cơ hội được thấy, nhất định sẽ phải nếm thử một chút để xem xem ta sẽ trải qua mười hai kiếp như thế nào. Bây giờ ta đã thấy nó rồi, nhưng ta lại không muốn ăn nó nữa. Ta đã biết mình sẽ gặp ảo giác gì rồi, nên không muốn thử nữa.”

Lôi Tu Viễn ngạc nhiên nói: “Ảo giác như thế nào?”

Lê Phi nháy mắt với hắn: “Chàng đoán xem.”

…Tại sao hắn lại cảm thấy ba từ này thật đáng ghét khi chúng phát ra từ miệng nàng? Hắn véo má nàng, muốn nhéo mạnh đến mức để lại vài vết đỏ nhưng lại không thể làm như thế được, điều hắn muốn làm hơn chính là bảo vệ nàng trong lòng bàn tay mình, bảo vệ cô gái nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại cứng cỏi đến không ngờ này.

“Tu Viễn.” Lê Phi nắm lấy tay áo hắn, đôi mắt sáng lấp lánh thu hút cả linh hồn của hắn. “Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến rất nhiều nơi, ngắm nhìn rất nhiều cảnh đẹp. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, mãi mãi.”

Nàng biết rằng sẽ không có bất ngờ gì cả, cho dù là ảo giác kéo dài cả mười hai kiếp thì nàng nhất định vẫn sẽ yêu cùng một người mười hai lần. Bọn họ đến từ Hải Ngoại, từ nay trở đi sẽ được tự do tự tại trong trời cao biển rộng này. Nàng sẽ đi đến những nơi sư phụ từng đi qua, còn hắn và Nhật Viêm có thể vui vẻ khám phá những điều chưa biết, chắc chắn sẽ không còn sợ hãi nữa và nước mắt trong cuộc sống tương lai của họ nữa.

Lôi Tu Viễn lấy từ trong ngực áo ra một chiếc túi lụa nhỏ, đổ ra một chiếc sừng gãy mà trước đó hắn đã đoạt lấy từ tay nàng.

“Hiện giờ chàng hẳn là bằng lòng để ta chữa lành vết thương cho rồi chứ?” Lê Phi hỏi. Nàng có thể đưa chiếc sừng Dạ Xoa này trở về vị trí ban đầu và khôi phục sức mạnh vốn có của Dạ Xoa, đây nhất định là mong muốn của hắn.

Không ngờ hắn lại lắc đầu: “Không vội.”

Dứt lời, hắn lại đổ ra từ trong túi lụa một cây trâm, trên đó có một chuỗi hạt lưu ly sáng bóng như mới, nhìn qua là biết phụ kiện cài tóc dành cho nữ tử. Lê Phi hơi giật mình, cầm lên xem xét một lúc, tò mò hỏi: “Ơ? Đây là…”

Cây trâm này hình như là của nàng mà? Nàng nhớ rằng Lôi Tu Viễn đã lấy nó ra khỏi tóc nàng vào Đại hội Đấu pháp ở Vô Nguyệt Đình, nàng vẫn luôn rất thích cây trâm này, nhưng lại không tìm được một cây có cùng kiểu dáng. Không ngờ rằng nó lại xuất hiện ở Hải Ngoại như thế, hắn vậy mà vẫn còn giữ nó.

“Khi tỉnh dậy, ta phát hiện nó đã ở trong ngực áo mình. Vì nghĩ rằng đó là thứ mà trước đây ta rất trân trọng nên đã không vứt đi.” Lôi Tu Viễn cố ý cười nói: “Ngươi có thấy quen không? Có phải của nữ nhân khác để lại không?”

“Là của ta.” Lê Phi bất đắc dĩ liếc hắn một cái, hắn đang nói đùa gì vậy? Cái người mà lúc nào cũng ngẩng mặt lên trời kia, chẳng có nữ nhân nào dám đến gần cả.

Cho dù có những người thầm ái mộ hắn thì theo thời gian họ sẽ phát hiện ra một số thói quen cực kỳ xấu của hắn. Chẳng hạn như hắn không bao giờ coi những người mình không để ý như con người, mà hầu hết những cô gái trong giới tu hành đếu rất cao ngạo nên không thể làm ra những hành độnh như hạ thấp mình. Cứ như vậy trong nhiều năm, Lôi Tu Viễn chưa bao giờ gặp nạn đào hoa nào, nàng cũng không biết là nên cảm thấy nhẹ nhõm hay là khen ngợi sự trùng hợp này.

“Vậy thì càng không thể trả lại cho chủ nhân ban đầu của nó được rồi.” Lôi Tu Viễn lấy lại cây trâm có chuỗi hạt lưu ly kia từ tay nàng, cất lại vào túi lụa. “Bây giờ nó vẫn là của ta.”

Hành vi kiêu ngạo và trẻ con này không hề làm nàng chán ghét. Lê Phi mỉm cười, lấy hai tay nâng mặt hắn lên, đột nhiên hắn bỏ lại một câu với vẻ mặt không hề thay đổi chút nào: “Giường của ta rất lớn, thêm một người nữa cũng không ngại. Tối nay Sơn Quỷ cô nương có muốn c.ởi đồ chui vào chăn của ta hay không?”

“…” Nàng nhất thời nói không nên lời, đây chính là nam nhân! Một cái ôm hay một ánh mắt cũng đủ để khiến nàng rung động thấu tâm can, nhưng hắn thì suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy điều này mà thôi.

“Hai năm qua, mỗi đêm chàng đều mong có người c.ởi đồ chui vào chăn của mình sao? Lê Phi trừng hắn. “Chàng là Thần Sử đại nhân cơ mà, còn thiếu món ngon vật lạ hay hương thơm ấm áp nào sao?”

Lôi Tu Viễn cốc trán nàng một cái: “Ta nói rồi, còn phải tùy người.”

“Vậy thì ta vinh hạnh quá.”

Lê Phi không có tâm tư tranh cãi với hắn về vấn đề này. Ánh mắt của hắn giống như sói nhiều năm không ngửi được mùi thịt đột nhiên gặp phải một miếng mỡ, nàng chỉ đành bất lực đứng dậy, nắm lấy một nắm tuyết trên bệ cửa sổ, thừa dịp hắn không chú ý mà ném vào mặt hắn. Nàng cười to: “Chàng cứ nằm mơ tiếp đi! Chỉ một đóa hoa mà cũng hy vọng Sơn Quỷ lao vào vòng tay mình à?”

Lời còn chưa dứt, nàng đã nhẹ nhàng nhảy lên, muốn nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Thế nhưng, mới nhảy được một nửa thì đã bị hắn ôm lấy eo khiến cả người nàng bị kéo quay lại. Ngay sau đó, tuyết lạnh cũng rơi đầy mặt nàng, Lê Phi vừa cười kêu lên, tuyết trắng trên bệ cửa sổ đều bị nàng làm cho lộn xộn cả lên, vừa nắm lấy vừa ném đi.

Tình huống này giống như lúc ở Thư Viện. Khi ấy là lần đầu tiên trong đời nàng chơi ném tuyết với người khác và đối tượng chính là Lôi Tu Viễn. Nàng lăn khỏi bệ cửa sổ, lăn vào đống tuyết rồi nhanh chóng vo thành một quả cầu tuyết lớn, khi nhìn thấy Lôi Tu Viễn cũng nhảy ra ngoài thì nàng ném thật mạnh vào người hắn rồi chạy trốn thật xa.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã đuổi kịp nàng, Lê Phi cảm thấy cả người mình nặng trĩu, bị hắn đè ngã xuống mặt tuyết. Cả hai người cùng nhau lăn mấy vòng, nàng gắng sức giữ chặt lấy hai tay hắn đ.è xuống đất, rồi cưỡi lên người hắn cười gằn: “Có phục hay không?”

Lôi Tu Viễn nằm ngửa trên tuyết, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển, mang theo một chút mị hoặc ngoài ý muốn.

“Không phục.” Hắn thấp giọng nói, đang chuẩn bị dễ dàng lật nàng xuống thì chợt thấy hốc mắt nàng lại đỏ lên, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, run giọng hỏi: “Chàng nhớ ra rồi sao?”

Cuộc trò chuyện của họ, tuyết rơi vô tận, mọi thứ vẫn như ngày hôm đó, giống như một giấc mơ.

Lôi Tu Viễn im lặng trong chốc lát, sau đó đưa tay ôm nàng vào lòng. Lê phi lại lần nữa rơi vào vòng tay quen thuộc mà xa lạ này, nàng không khỏi hít một hơi thật sâu, khí tức trên người hắn không hề thay đổi chút nào. Trong lúc nhất thời, nàng không thể phân biệt đây là Lôi Tu Viễn nào, kích động đến mức cả người phát run, chỉ hỏi hắn tiếp: “Chàng nhớ ra rồi sao?”

“… Xin lỗi, không có.” Hắn hạ giọng thật thấp, v.uốt ve tấm lưng mảnh khảnh của nàng như đang trấn an.

Trong lòng Lê Phi cảm thấy mất mát, cổ họng đau rát, nàng nhẹ giọng nói: “Không sao cả, ta sẽ tiếp tục kể cho chàng nghe thêm rất nhiều chuyện.”

Lôi Tu Viễn ấn vào gáy nàng: “Không cần nói nữa.”

“Chàng không muốn nghe à?”

“Không phải, chỉ là không cần thiết mà thôi.”

Tại sao? Lê Phi ngửa đầu nhìn hắn.

Lôi Tu Viễn cười một tiếng, thanh âm trở nên rất ôn hòa: “Nhớ được với không nhớ có gì khác nhau sao?”

Hắn đã rơi vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của nàng rồi. Cho dù hắn không nhớ được quá khứ cũng không sao, vì hắn vẫn chỉ yêu một người, điều này đã đủ chứng minh rằng nàng chưa từng yêu nhầm, mà hắn cũng không phải đang diễn trò.

Hắn thấy Lê Phi ngơ ngác nhìn mình, ngây thơ và bối rối như chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên ôm nàng ngồi dậy, rồi cúi đầu nặng nề đặt môi mình lên đôi môi mềm mại đang hé mở của nàng, dây dưa v.uốt ve khắn khít. Hơi thở nàng yếu ớt mà triền miên, ngây ngất gặm nhấm đến tận xương tủy. Vô số bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống, đều bị hắn li.ếm lấy đặt lên môi nàng, rồi từ từ xâm nhập vào bên trong.

“Có sự khác biệt sao?”

Nụ hôn sâu và dài dần dần chuyển thành nụ hôm mãnh liệt. Lôi Tu Viễn vừa cẩn thận hôn lên mặt nàng vừa trầm giọng hỏi.

Bàn tay hắn lặng lẽ xuyên qua cổ áo nàng, sau đó đã bao phủ cả ngực nàng như đang ôm một chú chim bồ câu nhỏ mềm mại. Cả người Lê Phi run lên, lập tức bắt đầu giãy giụa. Hắn ôm nàng lại, hôn dọc theo gò má và trên cổ, rồi lại đi xuống, vẫn còn đang hỏi nàng: “Có khác trước hay không?”

Lê Phi dùng mọi cách giãy giụa, hắn rốt cuộc cũng thả lỏng một phần sức lực, để nàng hốt hoảng tránh đi, nắm chặt cổ áo, rồi đỏ mặt lo lắng nói: “Cái này, đây là bên ngoài đó! Chàng, chàng…”

Lôi Tu Viễn vô tội dang hai tay ra, khẽ mỉm cười: “Có vẻ như trước kia ta không khá hơn là bao nhiêu?”

Lê Phi trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, xoay người muốn đi: “Ta đi về đây.”

Đi chưa được mấy bước đã bị hắn níu tay lại, rồi kéo nàng trở về trong ngực mình. Lôi Tu Viễn thấy nàng không ngừng giãy giụa, liền thở dài một tiếng: “Đồ ngốc, ta có thể làm ra chuyện nàng không thích sao?”

Hắn bế nàng lên, ngẩng đầu nhìn nàng một lúc, sau đó cau mày cười: “Nếu nàng đã nói sẽ ở lại với ta, vậy sau này không cho phép rời đi nữa. Cho dù thế nào thì nàng cũng phải ở bên cạnh ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương