Thiên Hương Bách Mị FULL
-
175: Giày Vò
Bách Lý Ca Lâm đẩy những cành lá rậm rạp trước mặt mình ra, híp mắt nhìn Anh Vương phủ ở phía xa trong bóng tối.
Nàng nhìn thấy rất nhiều thị vệ đang cầm đèn lồng tuần tra dọc theo phía ngoài của Vương phủ, thế nhưng lưới linh khí dày đặc vốn bao phủ toàn bộ phủ giờ đây lại không thấy đâu nữa khiến nàng cảm thấy bất ngờ.
Chỉ mới mấy ngày trôi qua thôi mà Vương phủ đã xảy ra biến cố gì sao?
Để lẻn vào Vương phủ mà không bị phát hiện, nàng và Lục Ly đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị để đối phó với lưới linh khí dày đặc kia nhưng xem ra nỗ lực của họ đều vô ích rồi.
Lục Ly ra hiệu cho nàng, Bách Lý Ca Lâm lập tức hiểu ý ném lá bùa ra, trong phút chốc, những con yêu quái rất nhỏ dày đặc bao phủ cơ thể họ, che giấu mọi dao động linh khí trên cơ thể.
“Cứu người trước, nếu gặp phải Vương gia kia thì không cần liều mạng đâu.
Giữ được núi xanh thì không lo không có củi đốt.”
Hắn thấp giọng dặn dò.
Trên đường đi đến đây, hắn đã nói câu này không dưới mười lần rồi.
Trước kia tại sao không biết Lục Ly dài dòng như thế? Bách Lý Ca Lâm ném bảo kiếm ra, vì ngự yêu sẽ gây quá nhiều sự chú ý nên bọn họ cố ý đổi thành ngự kiếm phi hành.
Bọ bay vào cung điện với tốc độ nhanh như chớp, nhưng chỉ thấy bên trong tối om, tiểu viện của Kỷ Đồng Chu không hề có một ánh đèn nào.
Không cảm nhận được dao động linh khí của Kỷ Đồng Chu, hắn không có ở đây sao? Bách Lý Ca Lâm không khỏi căng thẳng, nếu hắn không có ở nơi này thì không lẽ tỷ và Diệp Diệp đã bị hắn mang đi đâu rồi sao?
Nhìn thấy đối diện có một đám thị vệ cầm đèn lồng tuần tra đi đến, Lục Ly lôi nàng trốn sau thân cây, nói: “Chúng ta không quen thuộc địa hình trong Vương phủ, ta nghĩ mấy người Diệp Diệp sẽ không bị nhốt trong phòng khách hay mấy nơi tương tự đâu.
Chúng tên nên bắt người quản sự để hỏi cho chắc chắn.”
Bách Lý Ca Lâm yên lặng gật đầu.
Nói thật, nếu như chỉ có một mình nàng, chỉ sợ rằng mình sẽ chạy loạn khắp nơi như con ruồi mất đầu.
Thế nhưng có Lục Ly ở đây tốt hơn nhiều, ít nhất hắn hầu như lúc nào cũng bình tĩnh và lý trí.
Thật ra thì nàng cũng không nghĩ tới Lục Ly sẽ luôn ở bên cạnh nàng như thế này.
Mấy ngày trước, sau khi hai người chật vật chạy ra khỏi Vương phủ thì dọc đường cũng không dám dừng lại mà liều mạng bay mấy trăm dặm, đến khi cảm thấy không có người đuổi theo mới tìm một chỗ yên tĩnh chữa thương.
Hai người bị thương nặng hơn dự đoán rất nhiều, Lưới Trị Liệu chữa những vết bỏng do hắc hỏa gây ra vô cùng chậm nên mới lãng phí rất nhiều thời gian mới có thể hoàn toàn chữa khỏi.
Trong lòng nàng luôn nhớ đến Diệp Diệp và Bách Lý Xướng Nguyệt nên căn bản không có thời gian để so đo những oán hận tình thù lúc trước với Lục Ly.
Hắn cũng hiểu ý mà coi như giữa họ chưa từng phát sinh những chuyện đó, hai người không nói gì cả mà cùng nhau giả ngốc.
Có lẽ đối với bọn họ mà nói, giả vờ như không biết sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đêm đã khuya, hai người trốn sau thân cây đã lâu, bọn thị vệ tuần tra vòng quanh trong Vương phủ cũng đã đi mấy vòng, thế nhưng một người quản sự cũng không thấy, hẳn là đã đi ngủ cả rồi.
Bách Lý Ca Lâm trong lòng gấp gáp, vừa nghĩ đến mấy người Diệp Diệp, cũng vừa sợ Kỷ Đồng Chu sẽ đột nhiên quay trở lại.
Nàng lấy lá bùa ra nặng nề ném ra ngoài, con hoàng ly yêu nho nhỏ vỗ cánh bay trên trời hai vòng rồi vừa hót vừa đuổi theo bọn thị vệ tuần tra.
Hơn nửa đêm đột nhiên xuất hiện một con chim vàng anh quả thật rất kỳ lạ, chẳng bao lâu sau, bọn thị vệ đã nháo nhào cả lên.
Một lúc lâu sau, có một người dường như là quản gia khoác áo hùng hồn đi ra, cả giận nói: “Ầm ĩ cái gì! Nếu chim hót ồn ào thì các ngươi nên đuổi đi mới phải! Vương gia không có ở đây nên các ngươi mới sợ như thế hả?!”
Bách Lý Ca Lâm nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, con hoàng ly yêu kia lập tức hót lên rất lớn, chậm rãi vòng mấy vòng rồi bay về hướng khác.
Bọn thị vệ nhanh chóng đuổi theo, khi nhìn thấy bọn họ rẽ vào đường khác, nàng bay lên rồi im hơi lặng tiếng đáp xuống sau lưng tên quản sự kia, rồi đưa tay lên che kín miệng của gã.
“Muốn trở thành như vậy thì cứ hét lên đi.”
Nàng cầm một hòn đá trong tay rồi nhẹ nhàng bóp một cái, hòn đá liền vỡ vụn thành bột.
Trong ánh mắt của quản sự kia lộ ra vẻ sợ hãi, run đến mức đứng cũng không vững, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Quả nhiên sau khi nàng buông tay thì hắn không dám nói gì, chỉ đành quỳ xuống sùng sức dập đầu.
Bách Lý Ca Lâm túm tóc hắn kéo đến, uy nghiêm nói: “Những người mà mấy ngày trước bị Vương gia các ngươi bắt được đang bị nhốt ở đâu? Dẫn chúng ta đi!”
Dứt lời, nàng bóp cổ tay hắn mà truyền một ít linh khí vào trong.
Đối với người không có linh căn, cưỡng ép truyền linh khí vào cơ thể còn đau đớn hơn bị lưỡi dao sắc nhọn đâm vào.
Người quản sự kia lập tức hét lên đau đớn, nhưng Lục Ly đã nhanh chóng bịt miệng gã lại.
Bọn họ đi theo gã khắp Vương phủ rồi bước vào một địa lao.
Lục Ly nhìn vào bên trong quan sát trước, có rất nhiều thị vệ đang canh giữ trong địa lao, ánh sáng lại quá mờ nên không thể nhìn ra mấy người Diệp Diệp có ở đấy hay không.
Hắn nghĩ ngợi một chút rồi đột nhiên nói: “Vương gia của các ngươi đi đâu rồi?”
Quản sự ủ rũ cúi đầu thấp giọng nói: “Tiểu nhân quả thật không biết… Vương gia mấy ngày nay tâm tình rất không tốt, tối hôm qua chỉ nói đi ra ngoài một chút, nhưng đến bây giờ cũng chưa trở lại…”
Bách Lý Ca Lâm cười lạnh một tiếng: “Tâm tình không tốt? Loại người không có lương tâm như hắn mà cũng sẽ có lúc tâm tình không tốt sao?!”
Môi của quản sự kia giật giật như là muốn tranh luận mấy câu nhưng cuối cùng vẫn là sợ hãi mím chặt môi.
Lục Ly lại hỏi: “Ở trong địa lao này đang giam giữ những người nào?”
Quản sự do dự một chút, như là không muốn nói, nhưng khi thấy Bách Lý Ca Lâm hung dữ nhìn mình thì gã đành phải khai thật: “Vương gia cũng là gần đây mới vừa quay về, mấy ngày trước có nhốt ba người vào địa lao nhưng sau đó một người đã bị một tiên nhân của Vô Nguyệt Đình mang đi, còn hai người khác mấy ngày trước bỗng nhiên mất tích.
Chúng ta có bẩm báo cho Vương gia nhưng ngài ấy chẳng có phản ứng gì nên tiểu nhân cũng không biết người hiện giờ đang ở đâu.
Còn có….
Triệu Dương Lan Nhã Quận chúa mấy ngày trước dường như là đến tì Vương gia cầu xin cái gì đó nhưng kết quả lại bị Vương gia ra lệnh cho chúng ta ném nàng vào địa lao…”
Lan Nhã Quận chúa bị Kỷ Đồng Chu nhốt trong địa lao?! Bách Lý Ca Lâm thật muốn cười ra tiếng, hắn ta quả thật đã nổi điên rồi.
Nàng gọi ra dây leo trói chặt quản sự từ đầu đến chân, ngay cả miệng cũng bịt kín để đề phòng hắn la lớn.
Sau đó, hai người bước nhanh vào địa lao, đám thị vệ thấy hai người xa lạ xông vào thì lập tức la lên xông đến nhưng trong nháy mắt lại bị dây leo trói, cho dù dùng mọi cách giãy dụa cũng không thoát ra được.
Bách Lý Ca Lâm lần lượt đi nhanh dọc theo các phòng giam, người quản sự kia không hề lừa nàng, trong ngục tối trống rỗng và không có ai cả.
Cho đến khi nàng đi đến gian phòng giam cuối cùng thì nhìn thấy Lan Nhã Quận chúa đang bị trói trên Tù Long Tỏa với vẻ mặt vô cùng tiều tụy.
Khi hai người nhìn thấy nhau, Lan Nhã Quận chúa kinh ngạc nhìn chằm chằm bọn họ, đột nhiên lên tiếng, giọng nói khô khốc khàn khàn: “Là ngươi? Các ngươi tại sao lại đến đây? Vương gia đâu? Ngài ấy không ở trong Vương phủ sao?”
Bách Lý Ca Lâm cũng lo lắng hỏi: “Hắn không có ở đây, ngươi có biết mấy người Diệp Diệp ở đâu không?”
Hỏi liên tục mấy lần, nhưng Lan Nhã Quận chúa vẫn chẳng nói lời nào.
Vẻ mặt của nàng trở nên kỳ lạ, như đang buồn bã và tức giận, nhưng cũng giống như đang tuyệt vọng.
Sau khi quay về Triệu Dương từ Vương phủ, nàng thường xuyên có thể nghe thấy phụ vương và những người khác thảo luận những vấn đề này, nếu nói không khó chịu thì không đúng thế nhưng cũng không khó chịu đến thế.
Lòng say mê cố chấp của nàng dành cho Vương gia nhiều năm như thế đã biến mất chỉ sau một đêm vì Việt Quốc đang ở bờ vực diệt vong.
Thế mà ai ngờ Long Danh Tọa không biết gặp phải trở ngại gì mà Ngô Câu chẳng những lui binh mà còn rút về rất nhiều đệ tử tu hành đã phái đi lúc đầu, để lại những nước chư hầu phản bội này trố mắt nhìn nhau không biết làm thế nào.
Đại quân của Việt Quốc bắt đầu quét sạch từng nước một, Triệu Dương sớm muộn gì cũng bị san bằng mà thôi.
Trong lúc tuyệt vọng, nàng không còn cách nào khác đành phải đến cầu xin Kỷ Đồng Chu tha thứ, hy vọng hắn có thể nhớ tới chút tình cảm ngày xưa mà có thể bỏ qua cho Triệu Dương, trả lại cho nàng những hào quang của Quận chúa.
Sắc mặt của Quận chúa Lan Nhã đột nhiên đỏ lên, nhưng sau đó lại tái nhợt.
Vốn tưởng rằng Vương gia không muốn thấy nàng, nhưng ai ngờ hắn lại thuận lợi cho nàng vào Vương phủ.
Khi thấy hắn, nàng chẳng dám nói câu mà mà chỉ có quỳ xuống ôm chân hắn cầu xin, hèn mọn đầu hàng.
“Cầu ta cái gì?” Kỷ Đồng Chu lúc ấy đã hỏi như vậy.
Nàng không hề do dự mà nói ra nhiều lời ngoan ngoãn và kính trọng như khi còn nhỏ.
Nàng thật ra không thể hiểu vị Vương gia này cho dù chỉ là một chút.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là người thẳng thắn, thẳng thắn, không hề dông dài, là một người rất dễ đối phó, hắn cũng rất lễ phép và tôn trọng nàng.
Nàng vẫn cho là mình có vị trí nào đó trong lòng người này, kết quả nàng đã sai rồi.
Nàng dâng hiến sự trong trắng và phẩm giá của mình cho vị Vương gia trẻ tuổi này nhưng lần này hắn không cự tuyệt nữa mà chấp nhận không khách khí chút nào.
Nàng vẫn còn nhớ màn trướng hoa lệ lay động kia, ánh nến dịu dàng nhưng mờ ảo, hắn giống như con dã thú, giống như một con yêu quái muốn ăn thịt người mà không chút lưu tình làm nàng đau đến hét lên.
Hắn thậm chí không muốn nhìn thấy mặt của nàng mà lấy y phục che lại, như đang trút cơn điên loạn, hắn mơ hồ lẩm bẩm tên ai đó trong cổ họng, nhưng chắc chắn không phải nàng.
Lúc đó, nàng hiểu ngay rằng trong lòng hắn, nàng chẳng có vị trí nào cả, chưa từng có cảm tình, cho tới bây giờ cũng chưa từng có.
Ngày hôm sau, nàng lập tức bị trói trên Tù Long Tỏa, đưa vào địa lao.
Vương gia không muốn tha thứ cho người phản bội, hắn đã chà đạp không thương tiếc lòng tự trọng của nàng nhưng lại không cho nàng thứ gì cả.
Ngoài cửa phòng giam có người đang gọi nàng, Lan Nhã Quận chúa từ từ lấy lại tinh thần, chỉ thấy cửa phòng giam được mở ra bằng thuật pháp.
Bách Lý Ca Lâm đưa một con đoản đao chỉ vào Tù Long Tỏa, nói: “Được rồi, trước tiên thả ngươi đi! Thừa dịp Kỷ Đồng Chu không có ở đây, mau chóng đi đi.”
Lan Nhã Quận chúa đột nhiên lạnh lùng nói: “Không được! Ta không đi! Đừng đụng đến Tù Long Tỏa!”
Bách Lý Ca Lâm giật mình nhìn nàng: “Ngươi muốn tiếp tục bị trói trong địa lao này sao? Tên Kỷ Đồng Chu đó điên rồi! Nếu hắn ta quan tâm đến đến tình cảm lúc trước thì đã không giam ngươi lại rồi!”
Lan Nhã Quận chúa chỉ khàn giọng hét lên: “Ta không đi! Ta muốn ở lại! Vương gia sẽ đến thăm ta! Nhất định sẽ tới! Một ngày nào đó nhất định ngài ấy sẽ tha thứ cho ta!”
Lại còn nói muốn hắn tha thứ nàng! Quận chúa này mất trí rồi sao?!
Bách Lý Ca Lâm cất đoản đao vào.
Giao tình giữa Quận chúa và bọn họ luôn không tốt, nếu người ta sống chết cũng không muốn được cứu thì nàng cũng chẳng rước thêm chuyện vào người làm gì.
“Không muốn đi thì tùy ngươi, nhưng trước tiên nói cho ta biết mấy người Diệp Diệp đã đi đâu rồi? Ngươi hẳn là biết đúng không?”
Lan Nhã Quận chúa lạnh nhạt nói: “Ta không biết những người thấp kém mà ngươi nói là ai.
Ở đây trước kia còn có hai người nữa, nếu ngươi đang hỏi về bọn họ thì hai người đó đã bị Vương gia xử tử rồi.”
Bách Lý Ca Lâm cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa đã ngã xuống đất, nhưng bả vai của nàng đã được Lục Ly đỡ lấy, hắn giữ lây thân thể đang run rẩy của nàng, cau mày nói: “Lời này là thật? Ăn nói bừa bãi tuyệt đối không phù hợp với thân phận cao quý của ngươi.”
Lời nói này của hắn khiến vẻ mặt của Lan Nhã Quận chúa dịu đi một chút, nàng nói: “Ta tuyệt đối không hề ăn nói bừa bãi.
Ngươi cứ đi hỏi bất cứ thị vệ nào canh giữ ở đây xem có đúng là hai tên thấp kém kia to gan đánh lén Vương gia đã bị Vương gia xử tử rồi hay không.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook