Thiển Hôn Thân Ái
-
Chương 2: Ý Loạn, Tình Mê. Uống Rượu Say, Trèo Lên Giường
Uống rượu say, trèo lên giường
Đêm lạnh như nước, trăng non như câu.
Tại tầng 7, căn nhà số 707, tiểu khu Thủy Mặc Hoa Viên của thành phố B, căn phòng có chút bừa bộn.
Bên trong phòng ngủ, Diệp Đình Thâm khẽ xoa tóc Lục Khinh Lan, gọi đi gọi lại cái tên đã ghi nhớ từ lâu:
“Khinh Lan, Khinh Lan… em là của tôi...”
Hả? Ai đang gọi mình vậy?
Diệp Khinh Lan có chút bất mãn, mơ màng mở mắt ra, ánh mắt giống như cực kỳ tức giận.
Không có cố ý chạm mặt, chỉ là bất chợt nghe thấy tiếng thì thầm ngân khẽ, cho dù là ngây ngô vô tình nhưng trong câu nói của Diệp Đình Thâm, cô vẫn bị sức hút đó “câu hồn đoạt phách”.
Trong phút chốc, khát vọng kìm nén trong Diệp Đình Thâm hoàn toàn bị khơi dậy, anh hạ thấp eo, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại!
Xúc cảm quen thuộc quay trở lại khiến khóe miệng Lục Khinh Lan bất giác nhếch lên, nở nụ cười mãn nguyện như một đứa trẻ.
Tuy nhiên vào khoảnh khắc tiếp theo:
“A...”
“Đừng...” Nước mắt thuận thế trượt xuống khóe mắt, Lục Khinh Lan khó chịu vội lắc đầu.
Diệp Đình Thâm khẽ giật mình, sau đó khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười ôn nhu, anh dừng động tác lại, nhẹ nhàng khẽ nói vào tai cô:
“Đừng sợ, Khinh Lan, đừng sợ, ngoan…”
Diệp Đình Thâm cố gắng chịu đựng, trấn ấn hết lần này đến lần khác, đợi đến khi cô hoàn toàn thả lỏng, lúc này mới bắt đầu động tác kế tiếp.
Một lúc lâu sau, Lục Khinh Lan vô cùng mệt mỏi, cuộn mình trong vòng tay của Diệp Đình Thâm mà ngủ thiếp đi.
Diệp Đình Thâm nhìn cô cả đêm không biết chán.
Ngày hôm sau.
“Ưm…” Cánh tay nhỏ nhắn đỡ lấy đầu, đứng dậy có chút chật vật. Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy khắp người chỗ nào cũng không thoải mái, nhất là đầu óc cùng “chỗ kia” đều như sắp nổ tung.
Tại sao vậy?
Đầu óc đang hỗn loạn đột nhiên trở nên tỉnh táo, tim đập thình thịch, nhảy cực kỳ nhanh, chỉ sau khi ánh mắt quét qua, Lục Khinh Lan mới nhận ra toàn thân trần như nhộng!
Sau đó cô cúi đầu nhìn xuống, xung quanh bầu ngực dày đặc các vết tím đỏ, đây không phải dấu son môi, vậy thì là cái gì? Cô khẽ nhích người một chút là cơ thể lại thấy đau nhói.
Xong đời rồi, xong đời rồi, rốt cuộc… là cái gì?
Lúc này, quả thực Lục Khinh Lan sắp khóc không ra nước mắt rồi.
Cái tình huống quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Là chuyện tình một đêm trong truyền thuyết sao?
Nhưng hôm qua rõ ràng là cô đang uống rượu mà, tại sao sau khi tỉnh lại thì ở giường của người khác chứ? Không đúng, người khác gì chứ?
Lục Khinh Lan đột nhiên mở to hai mắt, mới phát hiện rằng bản thân đã “mây mưa” một đêm, còn… người đàn ông kia thì sao?
Đúng lúc này, có tiếng xoay người trên giường truyền đến.
Người đó xoay người lại một cách máy móc, cô muốn tới gần nhìn cho rõ xem rốt cuộc đó là kẻ vô lại nào. Nhưng nhìn qua thấy khuôn mặt có chút quen thuộc kia, đầu óc bỗng dưng bị chập mạch, tim đập nhanh hơn, sắc mặt tái nhợt.
“Chú… nhỏ!”
Cô... cô... cô lại ngủ với chú nhỏ Diệp Đình Thâm sao?
Lục Khinh Lan thề rằng trong hai mươi năm qua, cô chưa bao giờ buồn bã và sợ hãi như lúc này. Không vì cái gì, mà vì người mà cô ngủ cùng không phải ai khác, lại chính là Diệp Đình Thâm!
Lục Khinh Lan không dám ở lại, hoảng sợ nhặt quần áo mặc vào rồi bỏ chạy.
Cả đoạn đường tóc tai bù xù, cô chạy “mất hồn bạt vía” lao thẳng về nhà, lúc đến chỗ cửa ra vào, cũng quên đổi giày.
“Rầm” một tiếng, Lục Khinh Lan dùng hết sức lực đóng sầm cửa lại, tự giam mình trong phòng ngủ, sau đó bỏ mặc số phận, ngã xuống giường.
Tuy nhiên khi cơ thể chạm vào tấm nệm êm ái, khuôn mặt của Diệp Đình Thâm lại vô thức hiện ra trước mắt cô.
Cô đưa tay lên che mắt, khẽ thở dài. Dù vậy cũng không thể tránh khỏi.
Lục Khinh Lan lo lắng đứng dậy, đi loạn lên khắp phòng.
Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao cô có thể trêu chọc nổi Diệp Đình Thâm chứ?
Đúng lúc cô đang lo lắng không yên thì tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, trái tim sắp bị hù đến hụt một nhịp.
Đang suy nghĩ xem có phải là Diệp Đình Thâm gọi hỏi tội hay không, Lục Khinh Lan không dám động đậy hồi lâu, điện thoại cứ thể đổ chuông không dứt.
Cuối cùng cô vẫn chọn “xem thường cái chết”, xông tới lấy điện thoại ra, nhìn thấy đó là tên khốn Diệp Hạo Vỹ thì lửa giận hừng hực trong lòng Lục Khinh Lan nổi lên.
“Diệp Hạo Vỹ! Còn không biết xấu hổ mà gọi điện tới à?”
Không để cho cậu có cơ hội nói chuyện, Lục Khinh Lan toàn thân hỏa lực như súng máy, nói tiếp:
“Ngày hôm qua chẳng phải cậu kéo tôi đi uống rượu sao, cuối cùng lại giao tôi cho một tên không quen không biết đưa về nhà!”
Cách nói chuyện như thế của hai người bọn họ vốn dĩ đã quen như vậy.
Diệp Hạo Vỹ chưa bao giờ nghe thấy có điều gì đó không ổn với cô. Cậu ấy vẫn tiếp tục nói đùa:
“Aizzo, thế nào? Sau một đêm ngủ dậy thì lửa giận ngút trời rồi sao? Tôi sao dám không đưa cậu về nhà, cậu thế mà lại còn nổi giận với tôi!”
“Nói dối! Nếu như cậu đưa tôi về nhà thì sao tôi lại….”
“Lại gì?”
May mà Lục Khinh Lan dừng lại kịp thời, không đem chuyện ngủ cùng với Diệp Đình Thâm nói ra, cô chỉ đáp:
“Không... không có gì."
Hắng giọng xong, cô hỏi lại:
"Vậy còn chuyện của chú nhỏ thì sao?”
Đêm lạnh như nước, trăng non như câu.
Tại tầng 7, căn nhà số 707, tiểu khu Thủy Mặc Hoa Viên của thành phố B, căn phòng có chút bừa bộn.
Bên trong phòng ngủ, Diệp Đình Thâm khẽ xoa tóc Lục Khinh Lan, gọi đi gọi lại cái tên đã ghi nhớ từ lâu:
“Khinh Lan, Khinh Lan… em là của tôi...”
Hả? Ai đang gọi mình vậy?
Diệp Khinh Lan có chút bất mãn, mơ màng mở mắt ra, ánh mắt giống như cực kỳ tức giận.
Không có cố ý chạm mặt, chỉ là bất chợt nghe thấy tiếng thì thầm ngân khẽ, cho dù là ngây ngô vô tình nhưng trong câu nói của Diệp Đình Thâm, cô vẫn bị sức hút đó “câu hồn đoạt phách”.
Trong phút chốc, khát vọng kìm nén trong Diệp Đình Thâm hoàn toàn bị khơi dậy, anh hạ thấp eo, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại!
Xúc cảm quen thuộc quay trở lại khiến khóe miệng Lục Khinh Lan bất giác nhếch lên, nở nụ cười mãn nguyện như một đứa trẻ.
Tuy nhiên vào khoảnh khắc tiếp theo:
“A...”
“Đừng...” Nước mắt thuận thế trượt xuống khóe mắt, Lục Khinh Lan khó chịu vội lắc đầu.
Diệp Đình Thâm khẽ giật mình, sau đó khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười ôn nhu, anh dừng động tác lại, nhẹ nhàng khẽ nói vào tai cô:
“Đừng sợ, Khinh Lan, đừng sợ, ngoan…”
Diệp Đình Thâm cố gắng chịu đựng, trấn ấn hết lần này đến lần khác, đợi đến khi cô hoàn toàn thả lỏng, lúc này mới bắt đầu động tác kế tiếp.
Một lúc lâu sau, Lục Khinh Lan vô cùng mệt mỏi, cuộn mình trong vòng tay của Diệp Đình Thâm mà ngủ thiếp đi.
Diệp Đình Thâm nhìn cô cả đêm không biết chán.
Ngày hôm sau.
“Ưm…” Cánh tay nhỏ nhắn đỡ lấy đầu, đứng dậy có chút chật vật. Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy khắp người chỗ nào cũng không thoải mái, nhất là đầu óc cùng “chỗ kia” đều như sắp nổ tung.
Tại sao vậy?
Đầu óc đang hỗn loạn đột nhiên trở nên tỉnh táo, tim đập thình thịch, nhảy cực kỳ nhanh, chỉ sau khi ánh mắt quét qua, Lục Khinh Lan mới nhận ra toàn thân trần như nhộng!
Sau đó cô cúi đầu nhìn xuống, xung quanh bầu ngực dày đặc các vết tím đỏ, đây không phải dấu son môi, vậy thì là cái gì? Cô khẽ nhích người một chút là cơ thể lại thấy đau nhói.
Xong đời rồi, xong đời rồi, rốt cuộc… là cái gì?
Lúc này, quả thực Lục Khinh Lan sắp khóc không ra nước mắt rồi.
Cái tình huống quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Là chuyện tình một đêm trong truyền thuyết sao?
Nhưng hôm qua rõ ràng là cô đang uống rượu mà, tại sao sau khi tỉnh lại thì ở giường của người khác chứ? Không đúng, người khác gì chứ?
Lục Khinh Lan đột nhiên mở to hai mắt, mới phát hiện rằng bản thân đã “mây mưa” một đêm, còn… người đàn ông kia thì sao?
Đúng lúc này, có tiếng xoay người trên giường truyền đến.
Người đó xoay người lại một cách máy móc, cô muốn tới gần nhìn cho rõ xem rốt cuộc đó là kẻ vô lại nào. Nhưng nhìn qua thấy khuôn mặt có chút quen thuộc kia, đầu óc bỗng dưng bị chập mạch, tim đập nhanh hơn, sắc mặt tái nhợt.
“Chú… nhỏ!”
Cô... cô... cô lại ngủ với chú nhỏ Diệp Đình Thâm sao?
Lục Khinh Lan thề rằng trong hai mươi năm qua, cô chưa bao giờ buồn bã và sợ hãi như lúc này. Không vì cái gì, mà vì người mà cô ngủ cùng không phải ai khác, lại chính là Diệp Đình Thâm!
Lục Khinh Lan không dám ở lại, hoảng sợ nhặt quần áo mặc vào rồi bỏ chạy.
Cả đoạn đường tóc tai bù xù, cô chạy “mất hồn bạt vía” lao thẳng về nhà, lúc đến chỗ cửa ra vào, cũng quên đổi giày.
“Rầm” một tiếng, Lục Khinh Lan dùng hết sức lực đóng sầm cửa lại, tự giam mình trong phòng ngủ, sau đó bỏ mặc số phận, ngã xuống giường.
Tuy nhiên khi cơ thể chạm vào tấm nệm êm ái, khuôn mặt của Diệp Đình Thâm lại vô thức hiện ra trước mắt cô.
Cô đưa tay lên che mắt, khẽ thở dài. Dù vậy cũng không thể tránh khỏi.
Lục Khinh Lan lo lắng đứng dậy, đi loạn lên khắp phòng.
Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao cô có thể trêu chọc nổi Diệp Đình Thâm chứ?
Đúng lúc cô đang lo lắng không yên thì tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, trái tim sắp bị hù đến hụt một nhịp.
Đang suy nghĩ xem có phải là Diệp Đình Thâm gọi hỏi tội hay không, Lục Khinh Lan không dám động đậy hồi lâu, điện thoại cứ thể đổ chuông không dứt.
Cuối cùng cô vẫn chọn “xem thường cái chết”, xông tới lấy điện thoại ra, nhìn thấy đó là tên khốn Diệp Hạo Vỹ thì lửa giận hừng hực trong lòng Lục Khinh Lan nổi lên.
“Diệp Hạo Vỹ! Còn không biết xấu hổ mà gọi điện tới à?”
Không để cho cậu có cơ hội nói chuyện, Lục Khinh Lan toàn thân hỏa lực như súng máy, nói tiếp:
“Ngày hôm qua chẳng phải cậu kéo tôi đi uống rượu sao, cuối cùng lại giao tôi cho một tên không quen không biết đưa về nhà!”
Cách nói chuyện như thế của hai người bọn họ vốn dĩ đã quen như vậy.
Diệp Hạo Vỹ chưa bao giờ nghe thấy có điều gì đó không ổn với cô. Cậu ấy vẫn tiếp tục nói đùa:
“Aizzo, thế nào? Sau một đêm ngủ dậy thì lửa giận ngút trời rồi sao? Tôi sao dám không đưa cậu về nhà, cậu thế mà lại còn nổi giận với tôi!”
“Nói dối! Nếu như cậu đưa tôi về nhà thì sao tôi lại….”
“Lại gì?”
May mà Lục Khinh Lan dừng lại kịp thời, không đem chuyện ngủ cùng với Diệp Đình Thâm nói ra, cô chỉ đáp:
“Không... không có gì."
Hắng giọng xong, cô hỏi lại:
"Vậy còn chuyện của chú nhỏ thì sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook