Thiên Hiểu
-
Chương 4
Dục Dao rạch những đường thẳng trên vách tường trước mặt để đếm ngày tháng trôi qua tại đây, năm ngày rồi mười ngày, nàng lẳng lặng tin tưởng chờ đợi, chờ người đến cứu mình…
Nhưng trong mấy ngày trải qua ở đây, Thiên Hiểu tự cho là hai người đã thân thiết với nhau, mỗi buổi tối đều nằm sát cạnh nàng khi ngủ, nói là sưởi ấm cho nhau, hàng ngày hỏi vô số câu hỏi với nàng, đủ mọi vấn đề hỏi hoài chẳng hết, lúc mới đầu Dục Dao vì quá rảnh rỗi sinh nhàm chán nên trả lời hắn đôi câu, nhưng rồi vài ngày sau, Dục Dao cảm thấy mình khiến hắn chịu nhiều uất ức, vì thế khi Thiên Hiểu hỏi nàng chăm chú lắng nghe, hắn hỏi câu nào nàng sẽ trả lời câu đó…
Họ bầu bạn cùng nhau cho qua những ngày dài ở nơi nhà giam này.
Tối đến, Thiên Hiểu tò mò hỏi Dục Dao: “Vì sao nàng lại bị nhốt vào nơi này?”
“Bởi vì nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Giết người.” Giọng nàng lạnh lẽo khiến cho Thiên Hiểu sợ tới mức khẽ run lên, hắn do dự một lúc mới hỏi “Nàng bị thất bại rồi bị bắt sao?”
“Không.” Thiên Hiểu không có ảnh hưởng gì đến lợi ích của nàng nên nàng cũng không có ý định giấu diếm hắn, “Ta tới làm con mồi, bạn ta làm xong nhiệm vụ tự nhiên sẽ đến cứu ta.” Nhưng vừa dứt lời, Thiên Hiểu đang ngồi cách nàng hai bước lập tức chồm tới nắm chặt lấy cổ tay nàng hỏi “Nàng sẽ đi sao?”
Giọng nói hắn bi ai, tựa như sắp sửa bật khóc…
Dục Dao sửng sốt chớp mắt, còn chưa kịp trả lời hắn, từ song sắt chắn cái lỗ tròn trên nóc địa lao bỗng truyền xuống âm thanh “cộp cộp”, hai người ngước nhìn lên, đúng là song sắt chắn cái lỗ trên nóc nhà giam đã được mở ra từ bên ngoài. “Dục Dao, đi mau.” Nam tử bên trên lạnh nhạt nói.
Không nghĩ bọn họ sẽ đến nhanh như vậy, lại vừa đúng lúc này, mắt nàng khẽ động, nhìn về phía Thiên Hiểu đã ngây ngốc, đáy lòng nàng bỗng trỗi hoang mang, nàng… đi rồi hắn sẽ như thế nào đây? Do nàng chần chừ làm trễ thời gian, bên trên lại truyền xuống một giọng nữ hỏi “Dục Dao, đang làm gì đó, mau lên!” Nói xong nàng ta liền thò đầu nhìn xuống “Ơ, chỉ mới đây mà ngươi đã tìm được tiểu tình nhân ở đâu ra vậy?”
Thiên Hiểu càng hoảng sợ hơn, túm chặt lấy cánh tay nàng, những khớp ngón tay vốn đã trắng xanh giờ còn tái nhợt hơn thêm.
Dục Dao không nhúc nhích, hiện tại vết thương nàng chưa hoàn toàn bình phục, nhưng mà muốn bỏ lại Thiên Hiểu là điều dễ dàng, nhưng nàng lại không ra tay được… Không đành lòng ra tay…
Thiên Hiểu nói hắn đã ở chỗ này mười mấy năm nên đần độn, hắn muốn nghe nàng kể về cuộc sống bên ngoài, nhưng nàng lại chẳng nói cho hắn biết. Trong lòng Dục Dao bỗng dậy lên sự kích động, nàng hỏi: “Ngươi có muốn đi ra ngoài không?” Giọng nói vẫn trong trẻo và lạnh lùng.
Nữ tử đang thò đầu xuống cả kinh nói: “Ngươi điên hả? Mang một người không rõ lai lịch đi theo, nếu phát sinh chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Dục Dao không chút do dự gật đầu, “Ta chịu trách nhiệm.” Nàng nhìn chằm chằm Thiên Hiểu đang đứng bất động, “Ngươi muốn đi không?”
Có thể ra ngoài sao… Thiên Hiểu ngước nhìn lên cái lỗ tròn trên cao, mặc dù bây giờ đã bị cái đầu của nữ tử trên kia che khuất, nhưng ánh trăng bên ngoài vẫn lọt qua kẽ hở chiếu rọi xuống, có thể ra ngoài ư? Hắn quay đầu nhìn Dục Dao: “Ta muốn ra ngoài.”
“Được.” Dục Dao nắm tay Thiên Hiểu đi đến dưới cái lỗ tròn, nói với nữ tử trên kia: “Tố Văn, kéo hắn lên trước đi.”
Tố Văn ngây ngốc: “Ngươi nói thật sao!” Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh đang ở phía trên: “Thanh Giác, ngươi nói đi, làm sao bây giờ hả?”
Phía trên im lặng một hồi, nam tử tên Thanh Giác nói rõ ràng “Nghe theo nàng ta đi.”
Thiên Hiểu được Tố Văn kéo lên khỏi địa lao ra ngoài, hắn đứng trên mặt đất, ngửa đầu nhìn ánh trăng tròn trên trời, thần sắc có chút hoảng hốt. Ba người Dục Dao thu dọn xong chuẩn bị rời đi, nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Thiên Hiểu đang thất thần ngửa đầu nhìn ánh trăng, trên sắc mặt tái nhợt hắn không hiểu sao có một mảng hồng, Dục Dao nhíu mày: “Sao vậy?”
Thiên Hiểu quay đầu lại, đôi ngươi đen nhánh tỏa ra ánh sáng lóng lánh mà Dục Dao chưa bao giờ nhìn thấy, hắn ngây ngốc nhếch môi cười rộ, tựa như hài tử được cho kẹo ngọt “Dục Dao à, ánh trăng thật gần quá.”
Dục Dao ngẩn ra, trong lòng có chút chua xót khó hiểu “Ừ…m”
Nhưng trong mấy ngày trải qua ở đây, Thiên Hiểu tự cho là hai người đã thân thiết với nhau, mỗi buổi tối đều nằm sát cạnh nàng khi ngủ, nói là sưởi ấm cho nhau, hàng ngày hỏi vô số câu hỏi với nàng, đủ mọi vấn đề hỏi hoài chẳng hết, lúc mới đầu Dục Dao vì quá rảnh rỗi sinh nhàm chán nên trả lời hắn đôi câu, nhưng rồi vài ngày sau, Dục Dao cảm thấy mình khiến hắn chịu nhiều uất ức, vì thế khi Thiên Hiểu hỏi nàng chăm chú lắng nghe, hắn hỏi câu nào nàng sẽ trả lời câu đó…
Họ bầu bạn cùng nhau cho qua những ngày dài ở nơi nhà giam này.
Tối đến, Thiên Hiểu tò mò hỏi Dục Dao: “Vì sao nàng lại bị nhốt vào nơi này?”
“Bởi vì nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Giết người.” Giọng nàng lạnh lẽo khiến cho Thiên Hiểu sợ tới mức khẽ run lên, hắn do dự một lúc mới hỏi “Nàng bị thất bại rồi bị bắt sao?”
“Không.” Thiên Hiểu không có ảnh hưởng gì đến lợi ích của nàng nên nàng cũng không có ý định giấu diếm hắn, “Ta tới làm con mồi, bạn ta làm xong nhiệm vụ tự nhiên sẽ đến cứu ta.” Nhưng vừa dứt lời, Thiên Hiểu đang ngồi cách nàng hai bước lập tức chồm tới nắm chặt lấy cổ tay nàng hỏi “Nàng sẽ đi sao?”
Giọng nói hắn bi ai, tựa như sắp sửa bật khóc…
Dục Dao sửng sốt chớp mắt, còn chưa kịp trả lời hắn, từ song sắt chắn cái lỗ tròn trên nóc địa lao bỗng truyền xuống âm thanh “cộp cộp”, hai người ngước nhìn lên, đúng là song sắt chắn cái lỗ trên nóc nhà giam đã được mở ra từ bên ngoài. “Dục Dao, đi mau.” Nam tử bên trên lạnh nhạt nói.
Không nghĩ bọn họ sẽ đến nhanh như vậy, lại vừa đúng lúc này, mắt nàng khẽ động, nhìn về phía Thiên Hiểu đã ngây ngốc, đáy lòng nàng bỗng trỗi hoang mang, nàng… đi rồi hắn sẽ như thế nào đây? Do nàng chần chừ làm trễ thời gian, bên trên lại truyền xuống một giọng nữ hỏi “Dục Dao, đang làm gì đó, mau lên!” Nói xong nàng ta liền thò đầu nhìn xuống “Ơ, chỉ mới đây mà ngươi đã tìm được tiểu tình nhân ở đâu ra vậy?”
Thiên Hiểu càng hoảng sợ hơn, túm chặt lấy cánh tay nàng, những khớp ngón tay vốn đã trắng xanh giờ còn tái nhợt hơn thêm.
Dục Dao không nhúc nhích, hiện tại vết thương nàng chưa hoàn toàn bình phục, nhưng mà muốn bỏ lại Thiên Hiểu là điều dễ dàng, nhưng nàng lại không ra tay được… Không đành lòng ra tay…
Thiên Hiểu nói hắn đã ở chỗ này mười mấy năm nên đần độn, hắn muốn nghe nàng kể về cuộc sống bên ngoài, nhưng nàng lại chẳng nói cho hắn biết. Trong lòng Dục Dao bỗng dậy lên sự kích động, nàng hỏi: “Ngươi có muốn đi ra ngoài không?” Giọng nói vẫn trong trẻo và lạnh lùng.
Nữ tử đang thò đầu xuống cả kinh nói: “Ngươi điên hả? Mang một người không rõ lai lịch đi theo, nếu phát sinh chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Dục Dao không chút do dự gật đầu, “Ta chịu trách nhiệm.” Nàng nhìn chằm chằm Thiên Hiểu đang đứng bất động, “Ngươi muốn đi không?”
Có thể ra ngoài sao… Thiên Hiểu ngước nhìn lên cái lỗ tròn trên cao, mặc dù bây giờ đã bị cái đầu của nữ tử trên kia che khuất, nhưng ánh trăng bên ngoài vẫn lọt qua kẽ hở chiếu rọi xuống, có thể ra ngoài ư? Hắn quay đầu nhìn Dục Dao: “Ta muốn ra ngoài.”
“Được.” Dục Dao nắm tay Thiên Hiểu đi đến dưới cái lỗ tròn, nói với nữ tử trên kia: “Tố Văn, kéo hắn lên trước đi.”
Tố Văn ngây ngốc: “Ngươi nói thật sao!” Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh đang ở phía trên: “Thanh Giác, ngươi nói đi, làm sao bây giờ hả?”
Phía trên im lặng một hồi, nam tử tên Thanh Giác nói rõ ràng “Nghe theo nàng ta đi.”
Thiên Hiểu được Tố Văn kéo lên khỏi địa lao ra ngoài, hắn đứng trên mặt đất, ngửa đầu nhìn ánh trăng tròn trên trời, thần sắc có chút hoảng hốt. Ba người Dục Dao thu dọn xong chuẩn bị rời đi, nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Thiên Hiểu đang thất thần ngửa đầu nhìn ánh trăng, trên sắc mặt tái nhợt hắn không hiểu sao có một mảng hồng, Dục Dao nhíu mày: “Sao vậy?”
Thiên Hiểu quay đầu lại, đôi ngươi đen nhánh tỏa ra ánh sáng lóng lánh mà Dục Dao chưa bao giờ nhìn thấy, hắn ngây ngốc nhếch môi cười rộ, tựa như hài tử được cho kẹo ngọt “Dục Dao à, ánh trăng thật gần quá.”
Dục Dao ngẩn ra, trong lòng có chút chua xót khó hiểu “Ừ…m”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook