Thiên Hậu Toàn Năng
-
Chương 22: Nghi thức khởi động máy
Edit &Beta: Song Ngọc.
Kiều Na biết thẩm mỹ của mình kỳ lạ, muốn trong cuộc họp báo ngày mai không đến mức xuất hiện sai lầm cũng chỉ có thể nghe Diệp Thanh an bài.
Diệp Thanh vô cùng nhiệt tình, mang theo Kiều Na ra khỏi trung tâm mua sắm, lập tức đi vào một cửa hàng làm tóc.
Kiều Na chưa từng làm tóc, nhìn một phòng tạo mẫu sư phong cách kỳ lạ* rất là do dự.
(*chỗ này là 杀马特: sha ma te: xuất phát từ từ smart trong tiếng Anh nhưng để nói về thời trang, là sự kết hợp của phong cách Nhật Bản và rock Âu Mỹ, phổ biến ở Trung Quốc vào năm 2008, bắt chước một cách mù quáng phong cách quần áo, kiểu tóc, kiểu đầu chởm chởm nhuộm xanh nhuộm đỏ như thời HKT hồi xưa là thuộc phong cách này á).
"Người đẹp muốn làm kiểu tóc gì?" Một nhà tạo mẫu tóc tiến tới cười đón.
"Anh cho một cái đề cử đi" Diệp Thanh nói, "Nhìn xem chị em này của tôi thích hợp với kiểu tóc gì".
Nhà tạo mẫu tóc lấy ra một cuốn sách ảnh, chỉ vào một kiểu trong đó nói: "Tiểu thư cảm thấy kiểu này thế nào?"
Đó là một kiểu tóc nổi bật, hơi dài và xoăn một chút, Diệp Thanh trước mắt sáng ngời, "Được, kiểu này đi. Na Na cậu làm cái này nhất định rất đẹp. Cũng xứng với phong cách của cái váy kia".
"Phải không?" Kiều Na nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đồng ý.
Làm tóc vô cùng phiền toái, vừa thoa thuốc, lại kẹp máy uốn tóc. Kiều Na nhàm chán đến sắp ngủ rồi, bỗng nhiên nghe được wechat vang một tiếng, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, là Giang Phàm nhắn tới.
"Em đang làm cái gì?"
Kiều Na không biết tại sao Giang Phàm lại hỏi như vậy, bình thường anh có nhiệm vụ gì sẽ trực tiếp chỉ định địa điểm để cô đến gặp anh, cũng không hỏi loại vấn đề này.
Cô nhắn lại một câu, "Có chuyện gì sao?"
Giang Phàm: "Không có, chính là nhắc nhở em, đừng bị người xấu lừa."
Kiều Na: "???"
Anh nói người xấu là chỉ ai thế?
Giang Phàm: "Không thể đi một mình với người không quen biết đến địa phương xa lạ".
Kiều Na hết chỗ nói rồi, lúc nào Giang Phàm trở nên lảm nhảm như vậy?
Cô trả lời một câu, "Em đang ở cửa hàng làm tóc".
Giang Phàm: "??? Không tin!"
Kiều Na liền gửi một cái định vị qua.
Ngay sau đó, Giang Phàm gửi một cái biểu tình giật mình lại.
Kiều Na hiểu ý cười, Giang Phàm hiểu biết cô, biết cô chưa từng làm tóc, nhìn thấy cô thật sự đang làm tóc trong tiệm đương nhiên sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Giang Phàm: "Đi với ai?"
Kiều Na: "..."
Gia hỏa Giang Phàm này ngày thường cũng không như vậy đâu...
Giang Phàm lại hỏi một câu, "Cùng đi với ai?"
Kiều Na đành phải trả lời: "Thanh Thanh".
Giang Phàm: "Đừng gạt tôi".
Kiều Na: "Không lừa anh..."
Giang Phàm không tiếp tục trả lời Kiều Na mới nhẹ nhàng thở ra.
Sao lai có cảm giác giống như tra khảo tù nhân? Giang Phàm rất rãnh rỗi sao?
"Tiểu thư, kiểu tóc của ngài đã làm xong, mời ngài nhìn trong gương thử xem có hài lòng hay không? Nếu có bất luận bất mãn gì chúng tôi đều sẽ vì ngài phục vụ đến vừa lòng mới thôi."
Kiều Na ngồi đến cổ đều mỏi, đứng lên soi gương thử. Trong gương cô phủ một đầu tóc dài, độ cong gãi đúng chỗ ngứa làm cả người cô thêm một loại cảm giác ưu nhã tinh tế.
Trước kia cô vẫn luôn tùy tay đem đầu tóc cột lên, không nghĩ đến làm tóc, thế nhưng không nghĩ tới kiểu tóc này thật sự cực kỳ thích hợp với cô.
"Đẹp quá!" Diệp Thanh ở một bên vỗ tay, "Quá đẹp! Na Na, mình đều ghen ghét muốn chết. Cậu nhìn cậu ngày thường cũng không trang điểm, thật là lãng phí khuôn mặt này."
Từ cửa hàng làm tóc đi ra, Diệp Thanh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, "Tốt nhất lại trang điểm nhẹ nữa. Na Na cậu có mua đồ trang điểm không?"
Kiều Na lắc đầu, "Không có".
Vốn dĩ cô muốn cùng Tiểu Vũ học chút kỹ thuật trang điểm cơ bản, nhưng sau đó vẫn mãi chưa gặp được Tiểu Vũ nên không có học.
"Không trang điểm cũng không quan hệ đi..." Kiều Na nói, "Ngày thường mình cũng không trang điểm..."
Diệp Thanh lập tức phản đối, "Trang điểm là tôn kính đối với người khác, liền tính chỉ là trang điểm nhẹ cũng phải làm. Lúc mình ở công ty, ngày nào không trang điểm đều không cho vào cửa đâu, nói là không tôn trọng khách hàng, hiện tại mình dẫn cậu đi mua đồ trang điểm".
Diệp Thanh lôi kéo Kiều Na đi vào cửa hàng đồ trang điểm.
"Mấy cái này là dùng để chăm sóc da," Diệp Thanh vừa lấy vừa giới thiệu, "Cái này là phấn nền dạng lỏng, cái này là má hồng, cái này... Là BB cream, bút kẻ mắt, son môi..."
Trước đó Kiều Na đã nhìn thấy mấy thứ này lúc Tiểu Vũ trang điểm cho cô, chỉ là không gọi tên được. Hơn nữa Tiểu Vũ trang điểm vô cùng đậm, là dùng để chụp ảnh, không giống trang điểm hằng ngày.
Người phục vụ cửa hàng đồ trang điểm nhìn mặt Kiều Na, hâm mộ nói: "Cơ sở làn da của cô gái xinh đẹp này thật tuyệt, lúc trang điểm chỉ cần dùng một chút BB cream là được rồi. Chỗ này của tôi có một loại BB cream rất tốt, cực kỳ giữ ẩm, hơn nữa không làm tổn thương da, cô gái xinh đẹp tới thử xem đi".
Người phục vụ vô cùng nhiệt tình, đề cử giúp Kiều Na rất nhiều đồ trang điểm. Tuy nhiên Diệp Thanh chỉ chọn mấy cái trong đó để Kiều Na mua.
"Trở về ký túc xá mình dạy cậu trang điểm" Diệp Thanh nói, "Vừa lúc mình cần lấy chút đồ vật ở ký túc, thuận tiện dạy cho cậu."
Kiều Na xách không ít đồ vật, đang muốn ngồi xe trở về, Diệp Thanh bỗng nhiên "A" một tiếng.
"Làm sao vậy?"
"Mình... Đã quên một chuyện rất quan trọng, vẻ mặt Diệp Thanh biểu tình "Mình phải khóc vì sự ngu ngốc của bản thân", "Còn chưa mua giày nha. Giày nha!"
Cô lại lôi kéo Kiều Na quay lại trung tâm mua sắm mua giày, chọn thật lâu, cô chọn cho Kiều Na một đôi giày cao gót màu trắng.
Kiều Na mang giày cao gót, đi đường có chút không thích ứng, muốn cởi ra, Diệp Thanh lại cưỡng bách cô phải mang cho đến khi xuống xe trở lại ký túc xá. Năng lực thích ứng của Kiều Na không tồi, chờ lúc trở về ký túc xá gần như cô đã có thể đi ổn.
"Ngày mai mang cái này đi họp báo sao?" Kiều Na có chút không tin tưởng.
"Đương nhiên" Diệp Thanh một vừa thu thập đồ vật của mình vừa nói, "Ngày mai tất cả phụ nữ đều sẽ mang giày cao gót, nếu cậu mang giày thể thao đi không thể tránh khỏi mất mặt".
Kiều Na đành phải nhận mệnh, đi qua đi lại trong ký túc xá, mau chóng để cho mình quen với giày cao gót.
Diệp Thanh thu thập mọi thứ xong liền giới thiệu cho Kiều Na cách dùng các loại đồ trang điểm. Cô căn cứ đặc điểm da của Kiều Na, mua đồ trang điểm tương đối đơn giản. Tựa như theo lời người phục vụ kia nói, làn da của Kiều Na không cần trang điểm mới mẻ, nhan sắc nguyên bản đã rất đẹp.
Kiều Na nghe xong một lần liền nhớ kỹ, kỹ thuật hóa trang này thật ra cô hiểu, hơn nữa có thể nói là vô cùng tinh thông, chỉ là không làm rõ được ở hiện đại những đồ trang điểm này dùng để làm gì, Diệp Thanh giới thiệu cho cô một chút cô liền biết.
Diệp Thanh còn làm mẫu cho Kiều Na, làm thế nào để trang điểm nhẹ đẹp mắt.
"Học xong rồi sao?" Diệp Thanh có chút không yên tâm, "Ngày mai mình không ở chỗ này, cậu đừng có vẽ một cái mặt mèo lớn ra cửa đó".
"Biết rồi." Kiều Na gật đầu.
"Vậy... Cậu làm thử cho mình nhìn xem đi, nếu không mình không yên tâm."
Kiều Na liền đi rửa mặt, dùng đồ trang điểm mới mua hoá trang đơn giản.
"Như vậy có thể chứ?" Kiều Na hỏi.
Diệp Thanh nhìn thoáng qua, lập tức ngây dại cả kinh.
"Na Na không phải cậu không biết trang điểm sao? Trang điểm này cũng quá đẹp đi!" Diệp Thanh hét lớn, "Kẻ mắt của cậu này... Còn có phấn mắt, sao lại có thể đẹp như vậy! Oa oa... Mình mặc kệ, cậu phải giúp mình trang điểm như vậy".
Kiều Na nhìn về phía gương, cô chỉ hoá trang theo kiểu đơn giản hàng ngày, dùng thủ pháp cổ đại thường dùng, nhưng công cụ lại là hiện đại. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ dùng không quen nhưng không nghĩ tới đồ trang điểm hiện đại dùng phải tốt hơn nhiều so với cổ đại, phấn ấn liền mở ra, hoàn toàn sẽ không rơi xuống.
Tuy rằng mặt mộc của cô cũng khá xinh đẹp nhưng là trang dung tốt có thể làm cô rạng rỡ không ít, khuôn mặt đều có vẻ tinh xảo hơn.
Diệp Thanh chạy đến lau sạch lớp trang điểm trên mặt mình, một hai bắt Kiều Na cũng phải hoá trang cho cô ấy. Kiều Na bất đắc dĩ liền trang điểm kiểu hồng đào cho cô nàng.
Diệp Thanh soi gương, hưng phấn nhảy dựng lên, "Quá đẹp! Na Na, sao cậu không đi làm chuyên viên trang điểm nha! Ai da, sao có thể đẹp như vậy!"
Vốn dĩ cô cũng không có bao nhiêu đồ vật cần lấy, tới ký túc xá chính là muốn dạy hoá trang cho Kiều Na, không nghĩ đến, cuối cùng là cô cầu Kiều Na hoá trang giúp mình.
Cầm lấy đồ vật đã thu thập xong. Diệp Thanh đi ra ký túc xá.
"Na Na, ngày mai cậu nhất định là diễn viên đẹp nhất trong tất cả các diễn viên. Thật đó".
...................
Ngày hôm sau, Kiều Na rời giường rất sớm. Cuộc họp báo lúc 9 giờ, nhưng chỗ này của cô cách nhà cổ hơi xa, lại không dễ bắt xe, cho nên phải đi sớm.
Cô mặc chính là quần áo hôm qua Diệp Thanh đi mua với cô, giày, tùy ý trang điểm thật tươi mát, chải vuốt tóc xong liền ra cửa.
Mới sáng sớm nên trường học không có nhiều người lắm, nhưng trên đường ra tới cổng trường Kiều Na cảm thấy có chút lạ lạ, giống như... Có không ít người đang nhìn cô?
Là ảo giác của cô sao?
"Ma quỷ. Nhìn cái gì vậy" Phía sau cô truyền đến âm thanh tức giận của cô gái cùng tiếng chàng trai kêu đau.
Trước kia Kiều Na đi lại ở trường học thật ra tỉ lệ quay đầu cũng cực kỳ cao, phần lớn bạn học trong trường cũng biết cô, nhưng lại không đến mức mỗi người đều nhìn chằm chằm cô giống như hiện tại.
Một bạn học nam không quen biết chạy tới trước mặt Kiều Na, cười nói: "Chị Na Na, em có thể mời chị đi ăn sáng không?"
"Không được rồi, cảm ơn, chị đang vội" Kiều Na nói xong đã chạy gần tới cổng trường, chặn một chiếc xe taxi lên xe.
Tài xế dọc theo đường đi thỉnh thoảng lại nhìn kính chiếu hậu, bộ dáng có chút thất thần, Kiều Na cảm giác được xe chạy có chút dị thường, không thể không nhắc nhở, "Tài xế, anh lái ổn định một chút".
Tài xế lúc này mới tỉnh ngộ, xin lỗi mà cười nói: "Thật ngại quá, tôi... Chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như vậy, nhất thời có chút thất thố... Thực xin lỗi!"
Anh ta quyết tâm xoay kính chiếu hậu sang một bên, lúc này mới có thể an tâm lái xe.
Kiều Na xuống xe thanh toán tiền, tài xế lại không có lập tức rời đi, cho đến khi nhìn thấy cô bước vào nhà cổ mới thở dài, lái xe đi rồi.
Kiều Na đi giày cao gót có chút không quen, đi được rất chậm. Thời gian vừa qua 8 giờ, nhà cổ không có bao nhiêu người, chỉ có mấy diễn viên tới sớm trong đoàn phim cùng phóng viên.
"Người nọ là... Kiều Na tiểu thư sao?" Một phóng viên mắt sắc, thấy được Kiều Na.
"Mau chụp ảnh" Một phóng viên lập khác tức nhấn nút chụp, "Kiều Na tiểu thư người thật đẹp hơn nhiều so với ảnh chụp".
Giang Phàm nghe được động tĩnh từ trong phòng đi ra, lúc nhìn thấy Kiều Na ngây người một chút, sau đó chỉ chỉ phòng phía sau, ý bảo cô lại đây.
Kiều Na liền đi qua, "Phàm ca, có việc gì sao?"
"Không có việc gì, em ngồi ở chỗ này." Giang Phàm chỉ vào ghế dựa trong phòng, "Đừng đi lung tung, hôm nay thật sự rất loạn."
Kiều Na gật đầu, ngồi xuống, Giang Phàm cũng ngồi ở trong phòng, mấy bảo vệ ở bên ngoài ngăn cản, không cho phóng viên tiến vào.
"Hôm nay... Trang điểm không tồi." Giang Phàm bỗng nhiên nói, "Fan nhà tôi quả nhiên thật tinh mắt".
Kiều Na khó chịu, gia hỏa này là nói ánh mắt của cô không tốt sao? Ánh mắt của cô không phải cũ xưa một chút, còn không phải là dừng lại ở một ngàn năm trước sao?
"Ánh mắt của em thật ra... Cũng khá tốt" Cô không phục mà nói.
Giang Phàm khóe miệng khẽ nhếch, "Tôi có thể nhìn thấy trên weibo nha".
"Weibo?"
Kiều Na tự hỏi một chút liền hiểu rõ là gia hỏa Diệp Thanh kia lại bán đứng cô.
Click mở weibo của Diệp Thanh, gần đây nhất là tấm ảnh chụp bộ váy màu hồng xen xanh, bên trên viết một đoạn văn: "Trời ạ, bạn cùng phòng của tôi muốn mặc bộ quần áo thần kỳ này. Giết tôi đi..."
Phía dưới có không ít fan bình luận.
"Ánh mắt của người này quá đơn giản rồi."
"Ha ha, đồng tình..."
"Bạn cùng phòng kỳ ba, bác chủ nén bi thương."
"Hy vọng bác chủ không cần bị đồng hoá..."
................
Kiều Na không nói nên lời, loại chuyện này đến nỗi bị mọi người chế nhạo sao? Đến bây giờ cô còn không rõ, bộ váy kia có chỗ nào không tốt.
Rõ ràng rất xinh đẹp...
Giang Phàm đang chơi điện thoại, một lát sau lại hỏi thêm một câu, "Hôm qua cô đi ăn lẩu sao?"
Kiều Na thuận miệng nói: "Không có"
"Vậy là tốt rồi."
Kiều Na sửng sốt một chút, sao Giang Phàm lại hỏi cô như vậy? "Vậy là tốt rồi" là có ý gì?
Người bên ngoài càng ngày càng nhiều, Giang Phàm nhìn nhìn thời gian, "Chúng ta nên lên sân khấu".
Kiều Na đứng dậy, đi theo Giang Phàm ra khỏi phòng.
Bên ngoài đã tụ rất nhiều phóng viên, mỗi người đều khiêng camera, thống nhất đứng ở nơi dành riêng cho bọn họ trước đó. Các diễn viên khác trong đoàn phim cũng gần như đều đến đông đủ, đứng ở phía trước phóng viên, tạo tư thế để cho bọn họ chụp ảnh.
Kiều Na nhìn lướt qua những diễn viên đó, bỗng nhiên phát hiện một gương mặt quen thuộc.
Lưu Tĩnh Tĩnh.
Sao cô ta lại ở chỗ này?
Cô nghĩ nghĩ, nhớ tới hình như diễn viên diễn đóng Nguyệt Nhi tên là Lưu Tĩnh Tĩnh. Bởi vì tên này thật sự quá bình thường, lúc ấy Kiều Na không nghĩ tới lại chính là Lưu Tĩnh Tĩnh cùng ký túc xá của mình.
Lưu Tĩnh Tĩnh nhìn thấy Kiều Na đi ra, dùng một loại ánh mắt tràn ngập địch ý, hung hăng mà nhìn cô một cái. Tuy nhiên bởi vì có đông đảo phóng viên đang chụp ảnh, cô ta cũng không làm quá rõ ràng.
Kiều Na tự nhiên là thấy được, cô vốn dĩ niệm tình quan hệ bạn cùng phòng, muốn tiến lên chào hỏi Lưu Tĩnh Tĩnh một chút, nhưng xem biểu hiện này của cô ta, lập tức liền đánh mất ý niệm này.
Giữa sân bày một cái camera che vải đỏ, Giang Phàm dẫn Kiều Na đi đến bên cạnh camera, thanh thanh giọng nói, cầm lấy microphone trợ lý bên cạnh đưa, nói: "Chào các vị phóng viên, chào các bạn, chào mừng đến với nghi thức khởi động máy《Đoan Ninh Hoàng Hậu Truyện》,cùng chúng tôi chứng kiến bộ phim này bắt đầu. Trước khi khởi động máy tôi chính thức giới thiệu cho các vị một chút, diễn viên đứng bên người tôi, cô ấy là người đóng vai Đoan Ninh Hoàng Hậu —— Kiều Na tiểu thư".
Các phóng viên lập tức bắt đầu chụp hình, toàn bộ hiện trường đèn flash không ngừng.
Giang Phàm lại nói: "Cảm ơn mọi người, lát nữa sau nghi thức khởi động máy chúng tôi có thể tiếp thu vấn đề của mọi người. Hiện tại tôi tuyên bố, 《Đoan Ninh Hoàng Hậu Truyện》chính thức khởi động máy".
Anh nhìn về phía Kiều Na, ý bảo cô nắm miếng vải đỏ trên camera. Kiều Na không biết nghi thức khởi động máy là cái gì, nhưng nếu Giang Phàm bảo cô làm như vậy, tự nhiên sẽ không sai, cô liền duỗi tay nắm lấy khối vải đỏ kia.
Giang Phàm cũng đặt tay trên tấm vải đỏ, sau đó nhẹ nhàng kéo xuống dưới.
Vải đỏ bị kéo xuống, lộ ra camera có mang theo biểu trưng (logo) của《Đoan Ninh Hoàng Hậu truyện》
Lúc này Kiều Na mới hiểu, thì ra đây là nghi thức khởi động máy.
"Hiện tại, các bạn phóng viên nếu có vấn đề muốn hỏi, có thể hỏi." Giang Phàm nói, đi ra phía sau các diễn viên.
Kiều Na cũng đi theo sau anh, tính toán đứng một chỗ cùng anh. Dù sao cô cũng là nữ chính, đứng như vậy cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Lúc đi tới, cô bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một cái chân nhẹ nhàng duỗi ra.
Trong lòng cô hơi hơi cười lạnh, không cần nhìn cô cũng biết cái chân này là của ai. Muốn ở trước mặt mọi người làm cô ngã, để phóng viên chụp được bộ dáng chật vật của cô, nhưng cô không dễ bị khi dễ như vậy.
Đôi mắt Kiều Na mắt nhìn thẳng phía trước, làm bộ như không thấy, sau đó lúc đi ngang cái chân kia hung hăng mà dẫm lên.
Cô đang mang giày cao gót, đế giày rất bén nhọn, một chân này dẫm lên cũng không phải là dễ chịu như vậy. Chỉ nghe được một tiếng hét thảm, Lưu Tĩnh Tĩnh đau đến phải ngồi xổm xuống.
Kiều Na "Ai da" một tiếng, vẻ mặt quan tâm mà nói với Lưu Tĩnh Tĩnh, "Thực xin lỗi nha, tôi không nghĩ tới có người sẽ đem chân duỗi xa như vậy, nhất thời không lưu ý đến dưới chân, thật sự xin lỗi".
Lời này vừa nói ra, người khác tự nhiên liền hiểu rõ, là Lưu Tĩnh Tĩnh duỗi chân muốn vướng Kiều Na, ngược lại bị dẫm lên, ánh mắt nhìn về phía Lưu Tĩnh Tĩnh đều có chút nghi hoặc.
Phim truyền hình còn chưa bắt đầu quay, nữ vai phụ này liền muốn hãm hại nữ chính, dùng thủ pháp lại chậm phát triển (nhược trí) như vậy, cô ta là đồ ngốc sao?
Đoàn phim có không ít diễn viên đều là lão bánh quẩy đã lăn lộn rất lâu trong giới giải trí, một số còn có chút danh tiếng. Bọn họ tuy rằng có người đối với nữ chính Kiều Na này không phục nhưng hôm nay nhìn thấy Kiều Na hoá trang kinh diễm cũng cảm thấy nữ chính này hoàn toàn xứng đáng. Ngay cả khi trong lòng vẫn cảm thấy bất mãn, rốt cuộc tất cả mọi người đều là diễn viên, cũng phải ngại mặt mũi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, không có việc gì trêu chọc nữ chính đối bọn họ cũng không chỗ nào tốt.
Huống hồ bọn họ lại không phải hợp tác lâu dài, quay xong suất diễn của mình liền chạy lấy người, quản ai làm nữ chính làm gì, không sao cả.
Ngay lúc này Lưu Tĩnh Tĩnh lại bới lông tìm vết, muốn cho Kiều Na xấu mặt, trong lòng mọi người thật sự bất mãn. Nếu một bộ phim khởi động máy bất lợi sẽ ảnh hưởng rất tiêu cực đến bộ phim này, bọn họ là diễn viên đương nhiên hy vọng bộ phim mình tham gia sẽ nổi tiếng, không muốn có bất kỳ tin tức tiêu cực nào truyền ra.
Cho nên, ở trong lòng các diễn viên, đối với Lưu Tĩnh Tĩnh này đã có chút bất mãn. Lúc cô ta té ngã, các diễn viên đứng bên cạnh cô ta thậm chí lười đi đỡ cô ta.
Giang Phàm phất tay để hai nhân viên công tác đem Lưu Tĩnh Tĩnh đỡ xuống, vẫy tay gọi Kiều Na đứng ở bên người mình, nói: "Các vị, thật ngại quá, xảy ra một chút việc ngoài ý muốn, một diễn viên trong đoàn phim bị trật chân... Chẳng qua không chậm trễ chuyện này, hiện tại mọi người có thể hỏi các vấn đề về bộ phim này".
Các phóng viên tới đây chính là vì phỏng vấn, nghe được có thể hỏi ngay lập tức hỏi liên tiếp một câu rồi lại một câu.
"Xin hỏi đạo diễn Giang, bộ phim này chế tác trong bao lâu? Khi nào có thể ra mắt khán giả?"
"Xin hỏi đạo diễn Giang, đầu tư của bộ phim này thật sự nhiều như đồn đãi sao?"
...............
Phóng viên hỏi phần lớn là các vấn đề liên quan tới kịch bản, Giang Phàm đều mỉm cười trả lời.
Bỗng nhiên, một phóng viên lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi đạo diễn Giang, vị nữ chính này của ngài mặc quần áo rẻ tiền như vậy đến đây có cảm thấy mất mặt hay không? Tôi đã thấy qua quần áo này, cũng khoảng một ngàn tệ đi. Tôi cũng chưa thấy qua nữ chính nào ăn mặc quần áo rẻ tiền như vậy".
Các phóng viên khác đều ngây dại, câu hỏi này rõ ràng là đang khiêu khích. Không có phóng viên nào đầu óc bình thường sẽ hỏi ra câu hỏi như vậy. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía phóng viên kia, sau đó lại chuyển sang Kiều Na, thực chờ mong cô sẽ trả lời như thế nào.
Kiều Na hơi hơi mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Vị phóng viên này cố ý tra xét giá cả bộ quần áo tôi mặc, thật là vất vả. Vị phóng viên này cảm thấy, dạng quần áo nào mới không rẻ tiền vậy?"
Phóng viên kia là người đàn ông ba mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn, giọng rất lớn, nghe Kiều Na hỏi, lớn tiếng nói: "Ngôi sao nữ người ta đều mặc quần áo được chế tác riêng, mấy vạn một bộ. Cô mặc thành như vậy, là không tôn trọng bộ phim này".
Kiều Na nói: "Phải không? Mấy vạn một bộ quần áo, tôi tin tưởng tuyệt đại đa số người đều là chi không nổi. Không biết các vị phóng viên dưới đài, bao gồm vị phóng viên hỏi câu này, quần áo trên người mấy cái là trên vạn tệ? Chẳng lẽ theo cách nói của anh, tất cả mọi người đến phỏng vấn đều là không tôn trọng bộ phim này sao?"
Phóng viên kia sửng sốt một chút, không biết nên tiếp như thế nào, nghĩ nghĩ, đề cao giọng nói, "Tôi nghe nói cô là dùng quy tắc ngầm để thượng vị, làm sao cô có thể chứng minh được cô không dùng quy tắc nhầm để thượng vị? Nếu không thể chứng minh, cô chính là dựa vào quy tắc ngầm để đóng nữ chính".
Vấn đề này quả thực tương đương quá phận, phóng viên dưới đài đều nhìn không được, rõ ràng người này chính là tới phá đám.
Giang Phàm đang muốn nói cái gì, quay đầu nhìn thấy biểu tình của Kiều Na vẫn mỉm cười như cũ, biết cô nắm chắc thì không nói gì, chờ cô nói.
Kiều Na nhàn nhạt nói: "Như vậy vị phóng viên này, anh muốn làm thế nào chứng minh anh... Không phải bị bệnh tâm thần? Nếu không thể, anh chính là bệnh tâm thần".
Phóng viên dưới đài cười vang, trên đài mấy diễn viên trẻ tuổi cũng không nín được cười. Phóng viên kia tức khắc mặt trướng đến đỏ bừng, lại muốn nói cái gì đó, đã có phóng viên khác đem đề tài chuyển qua.
"Chào Kiều tiểu thư, tôi đã xem qua tư liệu của ngài, ngài là học lịch sử, xin hỏi tương lai vẫn sẽ luôn đóng phim sao?"
Giang Phàm cho cái ánh mắt, mấy bảo vệ thừa dịp này bắt lấy phóng viên quấy rối kia kéo đi ra ngoài.
"Tôi vẫn chưa có tính toán lâu dài, nhưng tôi sẽ nghiêm túc quay bộ phim này thật tốt, để nó xuất hiện trước mặt mọi người trong một hình thái tốt."
Lục tục có phóng viên hướng các vị diễn viên ra câu hỏi, tình huống khôi phục bình thường. Giang Phàm lộ ra một tia ý cười, cùng các diễn viên cùng nhau trả lời câu hỏi.
Phân đoạn phóng viên đặt câu hỏi kết thúc, toàn bộ nghi thức khởi động máy cũng liền kết thúc.
Giữa trưa có cái tiệc rượu, Giang Phàm thông báo địa điểm cho các diễn viên, bảo bọn họ tự đến đó. Phần lớn các diễn viên đều có xe, đi ra ngoài tương đối tiện.
"Em ngồi xe của tôi đi" Giang Phàm nói với Kiều Na.
Lúc này, lão Hà đã đi tới, nói với Giang Phàm: "Giang tiên sinh, đã điều tra ra, phóng viên giải trí kia là phóng viên dưới trướng của công ty A... Chính là... Công ty của cha của Lâm tiểu thư".
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Thanh: Hãy kêu ta cao nhân thời thượng.
Kiều Na: Ta là cao nhân thời thượng cổ đại.
Kiều Na biết thẩm mỹ của mình kỳ lạ, muốn trong cuộc họp báo ngày mai không đến mức xuất hiện sai lầm cũng chỉ có thể nghe Diệp Thanh an bài.
Diệp Thanh vô cùng nhiệt tình, mang theo Kiều Na ra khỏi trung tâm mua sắm, lập tức đi vào một cửa hàng làm tóc.
Kiều Na chưa từng làm tóc, nhìn một phòng tạo mẫu sư phong cách kỳ lạ* rất là do dự.
(*chỗ này là 杀马特: sha ma te: xuất phát từ từ smart trong tiếng Anh nhưng để nói về thời trang, là sự kết hợp của phong cách Nhật Bản và rock Âu Mỹ, phổ biến ở Trung Quốc vào năm 2008, bắt chước một cách mù quáng phong cách quần áo, kiểu tóc, kiểu đầu chởm chởm nhuộm xanh nhuộm đỏ như thời HKT hồi xưa là thuộc phong cách này á).
"Người đẹp muốn làm kiểu tóc gì?" Một nhà tạo mẫu tóc tiến tới cười đón.
"Anh cho một cái đề cử đi" Diệp Thanh nói, "Nhìn xem chị em này của tôi thích hợp với kiểu tóc gì".
Nhà tạo mẫu tóc lấy ra một cuốn sách ảnh, chỉ vào một kiểu trong đó nói: "Tiểu thư cảm thấy kiểu này thế nào?"
Đó là một kiểu tóc nổi bật, hơi dài và xoăn một chút, Diệp Thanh trước mắt sáng ngời, "Được, kiểu này đi. Na Na cậu làm cái này nhất định rất đẹp. Cũng xứng với phong cách của cái váy kia".
"Phải không?" Kiều Na nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đồng ý.
Làm tóc vô cùng phiền toái, vừa thoa thuốc, lại kẹp máy uốn tóc. Kiều Na nhàm chán đến sắp ngủ rồi, bỗng nhiên nghe được wechat vang một tiếng, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, là Giang Phàm nhắn tới.
"Em đang làm cái gì?"
Kiều Na không biết tại sao Giang Phàm lại hỏi như vậy, bình thường anh có nhiệm vụ gì sẽ trực tiếp chỉ định địa điểm để cô đến gặp anh, cũng không hỏi loại vấn đề này.
Cô nhắn lại một câu, "Có chuyện gì sao?"
Giang Phàm: "Không có, chính là nhắc nhở em, đừng bị người xấu lừa."
Kiều Na: "???"
Anh nói người xấu là chỉ ai thế?
Giang Phàm: "Không thể đi một mình với người không quen biết đến địa phương xa lạ".
Kiều Na hết chỗ nói rồi, lúc nào Giang Phàm trở nên lảm nhảm như vậy?
Cô trả lời một câu, "Em đang ở cửa hàng làm tóc".
Giang Phàm: "??? Không tin!"
Kiều Na liền gửi một cái định vị qua.
Ngay sau đó, Giang Phàm gửi một cái biểu tình giật mình lại.
Kiều Na hiểu ý cười, Giang Phàm hiểu biết cô, biết cô chưa từng làm tóc, nhìn thấy cô thật sự đang làm tóc trong tiệm đương nhiên sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Giang Phàm: "Đi với ai?"
Kiều Na: "..."
Gia hỏa Giang Phàm này ngày thường cũng không như vậy đâu...
Giang Phàm lại hỏi một câu, "Cùng đi với ai?"
Kiều Na đành phải trả lời: "Thanh Thanh".
Giang Phàm: "Đừng gạt tôi".
Kiều Na: "Không lừa anh..."
Giang Phàm không tiếp tục trả lời Kiều Na mới nhẹ nhàng thở ra.
Sao lai có cảm giác giống như tra khảo tù nhân? Giang Phàm rất rãnh rỗi sao?
"Tiểu thư, kiểu tóc của ngài đã làm xong, mời ngài nhìn trong gương thử xem có hài lòng hay không? Nếu có bất luận bất mãn gì chúng tôi đều sẽ vì ngài phục vụ đến vừa lòng mới thôi."
Kiều Na ngồi đến cổ đều mỏi, đứng lên soi gương thử. Trong gương cô phủ một đầu tóc dài, độ cong gãi đúng chỗ ngứa làm cả người cô thêm một loại cảm giác ưu nhã tinh tế.
Trước kia cô vẫn luôn tùy tay đem đầu tóc cột lên, không nghĩ đến làm tóc, thế nhưng không nghĩ tới kiểu tóc này thật sự cực kỳ thích hợp với cô.
"Đẹp quá!" Diệp Thanh ở một bên vỗ tay, "Quá đẹp! Na Na, mình đều ghen ghét muốn chết. Cậu nhìn cậu ngày thường cũng không trang điểm, thật là lãng phí khuôn mặt này."
Từ cửa hàng làm tóc đi ra, Diệp Thanh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, "Tốt nhất lại trang điểm nhẹ nữa. Na Na cậu có mua đồ trang điểm không?"
Kiều Na lắc đầu, "Không có".
Vốn dĩ cô muốn cùng Tiểu Vũ học chút kỹ thuật trang điểm cơ bản, nhưng sau đó vẫn mãi chưa gặp được Tiểu Vũ nên không có học.
"Không trang điểm cũng không quan hệ đi..." Kiều Na nói, "Ngày thường mình cũng không trang điểm..."
Diệp Thanh lập tức phản đối, "Trang điểm là tôn kính đối với người khác, liền tính chỉ là trang điểm nhẹ cũng phải làm. Lúc mình ở công ty, ngày nào không trang điểm đều không cho vào cửa đâu, nói là không tôn trọng khách hàng, hiện tại mình dẫn cậu đi mua đồ trang điểm".
Diệp Thanh lôi kéo Kiều Na đi vào cửa hàng đồ trang điểm.
"Mấy cái này là dùng để chăm sóc da," Diệp Thanh vừa lấy vừa giới thiệu, "Cái này là phấn nền dạng lỏng, cái này là má hồng, cái này... Là BB cream, bút kẻ mắt, son môi..."
Trước đó Kiều Na đã nhìn thấy mấy thứ này lúc Tiểu Vũ trang điểm cho cô, chỉ là không gọi tên được. Hơn nữa Tiểu Vũ trang điểm vô cùng đậm, là dùng để chụp ảnh, không giống trang điểm hằng ngày.
Người phục vụ cửa hàng đồ trang điểm nhìn mặt Kiều Na, hâm mộ nói: "Cơ sở làn da của cô gái xinh đẹp này thật tuyệt, lúc trang điểm chỉ cần dùng một chút BB cream là được rồi. Chỗ này của tôi có một loại BB cream rất tốt, cực kỳ giữ ẩm, hơn nữa không làm tổn thương da, cô gái xinh đẹp tới thử xem đi".
Người phục vụ vô cùng nhiệt tình, đề cử giúp Kiều Na rất nhiều đồ trang điểm. Tuy nhiên Diệp Thanh chỉ chọn mấy cái trong đó để Kiều Na mua.
"Trở về ký túc xá mình dạy cậu trang điểm" Diệp Thanh nói, "Vừa lúc mình cần lấy chút đồ vật ở ký túc, thuận tiện dạy cho cậu."
Kiều Na xách không ít đồ vật, đang muốn ngồi xe trở về, Diệp Thanh bỗng nhiên "A" một tiếng.
"Làm sao vậy?"
"Mình... Đã quên một chuyện rất quan trọng, vẻ mặt Diệp Thanh biểu tình "Mình phải khóc vì sự ngu ngốc của bản thân", "Còn chưa mua giày nha. Giày nha!"
Cô lại lôi kéo Kiều Na quay lại trung tâm mua sắm mua giày, chọn thật lâu, cô chọn cho Kiều Na một đôi giày cao gót màu trắng.
Kiều Na mang giày cao gót, đi đường có chút không thích ứng, muốn cởi ra, Diệp Thanh lại cưỡng bách cô phải mang cho đến khi xuống xe trở lại ký túc xá. Năng lực thích ứng của Kiều Na không tồi, chờ lúc trở về ký túc xá gần như cô đã có thể đi ổn.
"Ngày mai mang cái này đi họp báo sao?" Kiều Na có chút không tin tưởng.
"Đương nhiên" Diệp Thanh một vừa thu thập đồ vật của mình vừa nói, "Ngày mai tất cả phụ nữ đều sẽ mang giày cao gót, nếu cậu mang giày thể thao đi không thể tránh khỏi mất mặt".
Kiều Na đành phải nhận mệnh, đi qua đi lại trong ký túc xá, mau chóng để cho mình quen với giày cao gót.
Diệp Thanh thu thập mọi thứ xong liền giới thiệu cho Kiều Na cách dùng các loại đồ trang điểm. Cô căn cứ đặc điểm da của Kiều Na, mua đồ trang điểm tương đối đơn giản. Tựa như theo lời người phục vụ kia nói, làn da của Kiều Na không cần trang điểm mới mẻ, nhan sắc nguyên bản đã rất đẹp.
Kiều Na nghe xong một lần liền nhớ kỹ, kỹ thuật hóa trang này thật ra cô hiểu, hơn nữa có thể nói là vô cùng tinh thông, chỉ là không làm rõ được ở hiện đại những đồ trang điểm này dùng để làm gì, Diệp Thanh giới thiệu cho cô một chút cô liền biết.
Diệp Thanh còn làm mẫu cho Kiều Na, làm thế nào để trang điểm nhẹ đẹp mắt.
"Học xong rồi sao?" Diệp Thanh có chút không yên tâm, "Ngày mai mình không ở chỗ này, cậu đừng có vẽ một cái mặt mèo lớn ra cửa đó".
"Biết rồi." Kiều Na gật đầu.
"Vậy... Cậu làm thử cho mình nhìn xem đi, nếu không mình không yên tâm."
Kiều Na liền đi rửa mặt, dùng đồ trang điểm mới mua hoá trang đơn giản.
"Như vậy có thể chứ?" Kiều Na hỏi.
Diệp Thanh nhìn thoáng qua, lập tức ngây dại cả kinh.
"Na Na không phải cậu không biết trang điểm sao? Trang điểm này cũng quá đẹp đi!" Diệp Thanh hét lớn, "Kẻ mắt của cậu này... Còn có phấn mắt, sao lại có thể đẹp như vậy! Oa oa... Mình mặc kệ, cậu phải giúp mình trang điểm như vậy".
Kiều Na nhìn về phía gương, cô chỉ hoá trang theo kiểu đơn giản hàng ngày, dùng thủ pháp cổ đại thường dùng, nhưng công cụ lại là hiện đại. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ dùng không quen nhưng không nghĩ tới đồ trang điểm hiện đại dùng phải tốt hơn nhiều so với cổ đại, phấn ấn liền mở ra, hoàn toàn sẽ không rơi xuống.
Tuy rằng mặt mộc của cô cũng khá xinh đẹp nhưng là trang dung tốt có thể làm cô rạng rỡ không ít, khuôn mặt đều có vẻ tinh xảo hơn.
Diệp Thanh chạy đến lau sạch lớp trang điểm trên mặt mình, một hai bắt Kiều Na cũng phải hoá trang cho cô ấy. Kiều Na bất đắc dĩ liền trang điểm kiểu hồng đào cho cô nàng.
Diệp Thanh soi gương, hưng phấn nhảy dựng lên, "Quá đẹp! Na Na, sao cậu không đi làm chuyên viên trang điểm nha! Ai da, sao có thể đẹp như vậy!"
Vốn dĩ cô cũng không có bao nhiêu đồ vật cần lấy, tới ký túc xá chính là muốn dạy hoá trang cho Kiều Na, không nghĩ đến, cuối cùng là cô cầu Kiều Na hoá trang giúp mình.
Cầm lấy đồ vật đã thu thập xong. Diệp Thanh đi ra ký túc xá.
"Na Na, ngày mai cậu nhất định là diễn viên đẹp nhất trong tất cả các diễn viên. Thật đó".
...................
Ngày hôm sau, Kiều Na rời giường rất sớm. Cuộc họp báo lúc 9 giờ, nhưng chỗ này của cô cách nhà cổ hơi xa, lại không dễ bắt xe, cho nên phải đi sớm.
Cô mặc chính là quần áo hôm qua Diệp Thanh đi mua với cô, giày, tùy ý trang điểm thật tươi mát, chải vuốt tóc xong liền ra cửa.
Mới sáng sớm nên trường học không có nhiều người lắm, nhưng trên đường ra tới cổng trường Kiều Na cảm thấy có chút lạ lạ, giống như... Có không ít người đang nhìn cô?
Là ảo giác của cô sao?
"Ma quỷ. Nhìn cái gì vậy" Phía sau cô truyền đến âm thanh tức giận của cô gái cùng tiếng chàng trai kêu đau.
Trước kia Kiều Na đi lại ở trường học thật ra tỉ lệ quay đầu cũng cực kỳ cao, phần lớn bạn học trong trường cũng biết cô, nhưng lại không đến mức mỗi người đều nhìn chằm chằm cô giống như hiện tại.
Một bạn học nam không quen biết chạy tới trước mặt Kiều Na, cười nói: "Chị Na Na, em có thể mời chị đi ăn sáng không?"
"Không được rồi, cảm ơn, chị đang vội" Kiều Na nói xong đã chạy gần tới cổng trường, chặn một chiếc xe taxi lên xe.
Tài xế dọc theo đường đi thỉnh thoảng lại nhìn kính chiếu hậu, bộ dáng có chút thất thần, Kiều Na cảm giác được xe chạy có chút dị thường, không thể không nhắc nhở, "Tài xế, anh lái ổn định một chút".
Tài xế lúc này mới tỉnh ngộ, xin lỗi mà cười nói: "Thật ngại quá, tôi... Chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như vậy, nhất thời có chút thất thố... Thực xin lỗi!"
Anh ta quyết tâm xoay kính chiếu hậu sang một bên, lúc này mới có thể an tâm lái xe.
Kiều Na xuống xe thanh toán tiền, tài xế lại không có lập tức rời đi, cho đến khi nhìn thấy cô bước vào nhà cổ mới thở dài, lái xe đi rồi.
Kiều Na đi giày cao gót có chút không quen, đi được rất chậm. Thời gian vừa qua 8 giờ, nhà cổ không có bao nhiêu người, chỉ có mấy diễn viên tới sớm trong đoàn phim cùng phóng viên.
"Người nọ là... Kiều Na tiểu thư sao?" Một phóng viên mắt sắc, thấy được Kiều Na.
"Mau chụp ảnh" Một phóng viên lập khác tức nhấn nút chụp, "Kiều Na tiểu thư người thật đẹp hơn nhiều so với ảnh chụp".
Giang Phàm nghe được động tĩnh từ trong phòng đi ra, lúc nhìn thấy Kiều Na ngây người một chút, sau đó chỉ chỉ phòng phía sau, ý bảo cô lại đây.
Kiều Na liền đi qua, "Phàm ca, có việc gì sao?"
"Không có việc gì, em ngồi ở chỗ này." Giang Phàm chỉ vào ghế dựa trong phòng, "Đừng đi lung tung, hôm nay thật sự rất loạn."
Kiều Na gật đầu, ngồi xuống, Giang Phàm cũng ngồi ở trong phòng, mấy bảo vệ ở bên ngoài ngăn cản, không cho phóng viên tiến vào.
"Hôm nay... Trang điểm không tồi." Giang Phàm bỗng nhiên nói, "Fan nhà tôi quả nhiên thật tinh mắt".
Kiều Na khó chịu, gia hỏa này là nói ánh mắt của cô không tốt sao? Ánh mắt của cô không phải cũ xưa một chút, còn không phải là dừng lại ở một ngàn năm trước sao?
"Ánh mắt của em thật ra... Cũng khá tốt" Cô không phục mà nói.
Giang Phàm khóe miệng khẽ nhếch, "Tôi có thể nhìn thấy trên weibo nha".
"Weibo?"
Kiều Na tự hỏi một chút liền hiểu rõ là gia hỏa Diệp Thanh kia lại bán đứng cô.
Click mở weibo của Diệp Thanh, gần đây nhất là tấm ảnh chụp bộ váy màu hồng xen xanh, bên trên viết một đoạn văn: "Trời ạ, bạn cùng phòng của tôi muốn mặc bộ quần áo thần kỳ này. Giết tôi đi..."
Phía dưới có không ít fan bình luận.
"Ánh mắt của người này quá đơn giản rồi."
"Ha ha, đồng tình..."
"Bạn cùng phòng kỳ ba, bác chủ nén bi thương."
"Hy vọng bác chủ không cần bị đồng hoá..."
................
Kiều Na không nói nên lời, loại chuyện này đến nỗi bị mọi người chế nhạo sao? Đến bây giờ cô còn không rõ, bộ váy kia có chỗ nào không tốt.
Rõ ràng rất xinh đẹp...
Giang Phàm đang chơi điện thoại, một lát sau lại hỏi thêm một câu, "Hôm qua cô đi ăn lẩu sao?"
Kiều Na thuận miệng nói: "Không có"
"Vậy là tốt rồi."
Kiều Na sửng sốt một chút, sao Giang Phàm lại hỏi cô như vậy? "Vậy là tốt rồi" là có ý gì?
Người bên ngoài càng ngày càng nhiều, Giang Phàm nhìn nhìn thời gian, "Chúng ta nên lên sân khấu".
Kiều Na đứng dậy, đi theo Giang Phàm ra khỏi phòng.
Bên ngoài đã tụ rất nhiều phóng viên, mỗi người đều khiêng camera, thống nhất đứng ở nơi dành riêng cho bọn họ trước đó. Các diễn viên khác trong đoàn phim cũng gần như đều đến đông đủ, đứng ở phía trước phóng viên, tạo tư thế để cho bọn họ chụp ảnh.
Kiều Na nhìn lướt qua những diễn viên đó, bỗng nhiên phát hiện một gương mặt quen thuộc.
Lưu Tĩnh Tĩnh.
Sao cô ta lại ở chỗ này?
Cô nghĩ nghĩ, nhớ tới hình như diễn viên diễn đóng Nguyệt Nhi tên là Lưu Tĩnh Tĩnh. Bởi vì tên này thật sự quá bình thường, lúc ấy Kiều Na không nghĩ tới lại chính là Lưu Tĩnh Tĩnh cùng ký túc xá của mình.
Lưu Tĩnh Tĩnh nhìn thấy Kiều Na đi ra, dùng một loại ánh mắt tràn ngập địch ý, hung hăng mà nhìn cô một cái. Tuy nhiên bởi vì có đông đảo phóng viên đang chụp ảnh, cô ta cũng không làm quá rõ ràng.
Kiều Na tự nhiên là thấy được, cô vốn dĩ niệm tình quan hệ bạn cùng phòng, muốn tiến lên chào hỏi Lưu Tĩnh Tĩnh một chút, nhưng xem biểu hiện này của cô ta, lập tức liền đánh mất ý niệm này.
Giữa sân bày một cái camera che vải đỏ, Giang Phàm dẫn Kiều Na đi đến bên cạnh camera, thanh thanh giọng nói, cầm lấy microphone trợ lý bên cạnh đưa, nói: "Chào các vị phóng viên, chào các bạn, chào mừng đến với nghi thức khởi động máy《Đoan Ninh Hoàng Hậu Truyện》,cùng chúng tôi chứng kiến bộ phim này bắt đầu. Trước khi khởi động máy tôi chính thức giới thiệu cho các vị một chút, diễn viên đứng bên người tôi, cô ấy là người đóng vai Đoan Ninh Hoàng Hậu —— Kiều Na tiểu thư".
Các phóng viên lập tức bắt đầu chụp hình, toàn bộ hiện trường đèn flash không ngừng.
Giang Phàm lại nói: "Cảm ơn mọi người, lát nữa sau nghi thức khởi động máy chúng tôi có thể tiếp thu vấn đề của mọi người. Hiện tại tôi tuyên bố, 《Đoan Ninh Hoàng Hậu Truyện》chính thức khởi động máy".
Anh nhìn về phía Kiều Na, ý bảo cô nắm miếng vải đỏ trên camera. Kiều Na không biết nghi thức khởi động máy là cái gì, nhưng nếu Giang Phàm bảo cô làm như vậy, tự nhiên sẽ không sai, cô liền duỗi tay nắm lấy khối vải đỏ kia.
Giang Phàm cũng đặt tay trên tấm vải đỏ, sau đó nhẹ nhàng kéo xuống dưới.
Vải đỏ bị kéo xuống, lộ ra camera có mang theo biểu trưng (logo) của《Đoan Ninh Hoàng Hậu truyện》
Lúc này Kiều Na mới hiểu, thì ra đây là nghi thức khởi động máy.
"Hiện tại, các bạn phóng viên nếu có vấn đề muốn hỏi, có thể hỏi." Giang Phàm nói, đi ra phía sau các diễn viên.
Kiều Na cũng đi theo sau anh, tính toán đứng một chỗ cùng anh. Dù sao cô cũng là nữ chính, đứng như vậy cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Lúc đi tới, cô bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một cái chân nhẹ nhàng duỗi ra.
Trong lòng cô hơi hơi cười lạnh, không cần nhìn cô cũng biết cái chân này là của ai. Muốn ở trước mặt mọi người làm cô ngã, để phóng viên chụp được bộ dáng chật vật của cô, nhưng cô không dễ bị khi dễ như vậy.
Đôi mắt Kiều Na mắt nhìn thẳng phía trước, làm bộ như không thấy, sau đó lúc đi ngang cái chân kia hung hăng mà dẫm lên.
Cô đang mang giày cao gót, đế giày rất bén nhọn, một chân này dẫm lên cũng không phải là dễ chịu như vậy. Chỉ nghe được một tiếng hét thảm, Lưu Tĩnh Tĩnh đau đến phải ngồi xổm xuống.
Kiều Na "Ai da" một tiếng, vẻ mặt quan tâm mà nói với Lưu Tĩnh Tĩnh, "Thực xin lỗi nha, tôi không nghĩ tới có người sẽ đem chân duỗi xa như vậy, nhất thời không lưu ý đến dưới chân, thật sự xin lỗi".
Lời này vừa nói ra, người khác tự nhiên liền hiểu rõ, là Lưu Tĩnh Tĩnh duỗi chân muốn vướng Kiều Na, ngược lại bị dẫm lên, ánh mắt nhìn về phía Lưu Tĩnh Tĩnh đều có chút nghi hoặc.
Phim truyền hình còn chưa bắt đầu quay, nữ vai phụ này liền muốn hãm hại nữ chính, dùng thủ pháp lại chậm phát triển (nhược trí) như vậy, cô ta là đồ ngốc sao?
Đoàn phim có không ít diễn viên đều là lão bánh quẩy đã lăn lộn rất lâu trong giới giải trí, một số còn có chút danh tiếng. Bọn họ tuy rằng có người đối với nữ chính Kiều Na này không phục nhưng hôm nay nhìn thấy Kiều Na hoá trang kinh diễm cũng cảm thấy nữ chính này hoàn toàn xứng đáng. Ngay cả khi trong lòng vẫn cảm thấy bất mãn, rốt cuộc tất cả mọi người đều là diễn viên, cũng phải ngại mặt mũi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, không có việc gì trêu chọc nữ chính đối bọn họ cũng không chỗ nào tốt.
Huống hồ bọn họ lại không phải hợp tác lâu dài, quay xong suất diễn của mình liền chạy lấy người, quản ai làm nữ chính làm gì, không sao cả.
Ngay lúc này Lưu Tĩnh Tĩnh lại bới lông tìm vết, muốn cho Kiều Na xấu mặt, trong lòng mọi người thật sự bất mãn. Nếu một bộ phim khởi động máy bất lợi sẽ ảnh hưởng rất tiêu cực đến bộ phim này, bọn họ là diễn viên đương nhiên hy vọng bộ phim mình tham gia sẽ nổi tiếng, không muốn có bất kỳ tin tức tiêu cực nào truyền ra.
Cho nên, ở trong lòng các diễn viên, đối với Lưu Tĩnh Tĩnh này đã có chút bất mãn. Lúc cô ta té ngã, các diễn viên đứng bên cạnh cô ta thậm chí lười đi đỡ cô ta.
Giang Phàm phất tay để hai nhân viên công tác đem Lưu Tĩnh Tĩnh đỡ xuống, vẫy tay gọi Kiều Na đứng ở bên người mình, nói: "Các vị, thật ngại quá, xảy ra một chút việc ngoài ý muốn, một diễn viên trong đoàn phim bị trật chân... Chẳng qua không chậm trễ chuyện này, hiện tại mọi người có thể hỏi các vấn đề về bộ phim này".
Các phóng viên tới đây chính là vì phỏng vấn, nghe được có thể hỏi ngay lập tức hỏi liên tiếp một câu rồi lại một câu.
"Xin hỏi đạo diễn Giang, bộ phim này chế tác trong bao lâu? Khi nào có thể ra mắt khán giả?"
"Xin hỏi đạo diễn Giang, đầu tư của bộ phim này thật sự nhiều như đồn đãi sao?"
...............
Phóng viên hỏi phần lớn là các vấn đề liên quan tới kịch bản, Giang Phàm đều mỉm cười trả lời.
Bỗng nhiên, một phóng viên lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi đạo diễn Giang, vị nữ chính này của ngài mặc quần áo rẻ tiền như vậy đến đây có cảm thấy mất mặt hay không? Tôi đã thấy qua quần áo này, cũng khoảng một ngàn tệ đi. Tôi cũng chưa thấy qua nữ chính nào ăn mặc quần áo rẻ tiền như vậy".
Các phóng viên khác đều ngây dại, câu hỏi này rõ ràng là đang khiêu khích. Không có phóng viên nào đầu óc bình thường sẽ hỏi ra câu hỏi như vậy. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía phóng viên kia, sau đó lại chuyển sang Kiều Na, thực chờ mong cô sẽ trả lời như thế nào.
Kiều Na hơi hơi mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Vị phóng viên này cố ý tra xét giá cả bộ quần áo tôi mặc, thật là vất vả. Vị phóng viên này cảm thấy, dạng quần áo nào mới không rẻ tiền vậy?"
Phóng viên kia là người đàn ông ba mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn, giọng rất lớn, nghe Kiều Na hỏi, lớn tiếng nói: "Ngôi sao nữ người ta đều mặc quần áo được chế tác riêng, mấy vạn một bộ. Cô mặc thành như vậy, là không tôn trọng bộ phim này".
Kiều Na nói: "Phải không? Mấy vạn một bộ quần áo, tôi tin tưởng tuyệt đại đa số người đều là chi không nổi. Không biết các vị phóng viên dưới đài, bao gồm vị phóng viên hỏi câu này, quần áo trên người mấy cái là trên vạn tệ? Chẳng lẽ theo cách nói của anh, tất cả mọi người đến phỏng vấn đều là không tôn trọng bộ phim này sao?"
Phóng viên kia sửng sốt một chút, không biết nên tiếp như thế nào, nghĩ nghĩ, đề cao giọng nói, "Tôi nghe nói cô là dùng quy tắc ngầm để thượng vị, làm sao cô có thể chứng minh được cô không dùng quy tắc nhầm để thượng vị? Nếu không thể chứng minh, cô chính là dựa vào quy tắc ngầm để đóng nữ chính".
Vấn đề này quả thực tương đương quá phận, phóng viên dưới đài đều nhìn không được, rõ ràng người này chính là tới phá đám.
Giang Phàm đang muốn nói cái gì, quay đầu nhìn thấy biểu tình của Kiều Na vẫn mỉm cười như cũ, biết cô nắm chắc thì không nói gì, chờ cô nói.
Kiều Na nhàn nhạt nói: "Như vậy vị phóng viên này, anh muốn làm thế nào chứng minh anh... Không phải bị bệnh tâm thần? Nếu không thể, anh chính là bệnh tâm thần".
Phóng viên dưới đài cười vang, trên đài mấy diễn viên trẻ tuổi cũng không nín được cười. Phóng viên kia tức khắc mặt trướng đến đỏ bừng, lại muốn nói cái gì đó, đã có phóng viên khác đem đề tài chuyển qua.
"Chào Kiều tiểu thư, tôi đã xem qua tư liệu của ngài, ngài là học lịch sử, xin hỏi tương lai vẫn sẽ luôn đóng phim sao?"
Giang Phàm cho cái ánh mắt, mấy bảo vệ thừa dịp này bắt lấy phóng viên quấy rối kia kéo đi ra ngoài.
"Tôi vẫn chưa có tính toán lâu dài, nhưng tôi sẽ nghiêm túc quay bộ phim này thật tốt, để nó xuất hiện trước mặt mọi người trong một hình thái tốt."
Lục tục có phóng viên hướng các vị diễn viên ra câu hỏi, tình huống khôi phục bình thường. Giang Phàm lộ ra một tia ý cười, cùng các diễn viên cùng nhau trả lời câu hỏi.
Phân đoạn phóng viên đặt câu hỏi kết thúc, toàn bộ nghi thức khởi động máy cũng liền kết thúc.
Giữa trưa có cái tiệc rượu, Giang Phàm thông báo địa điểm cho các diễn viên, bảo bọn họ tự đến đó. Phần lớn các diễn viên đều có xe, đi ra ngoài tương đối tiện.
"Em ngồi xe của tôi đi" Giang Phàm nói với Kiều Na.
Lúc này, lão Hà đã đi tới, nói với Giang Phàm: "Giang tiên sinh, đã điều tra ra, phóng viên giải trí kia là phóng viên dưới trướng của công ty A... Chính là... Công ty của cha của Lâm tiểu thư".
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Thanh: Hãy kêu ta cao nhân thời thượng.
Kiều Na: Ta là cao nhân thời thượng cổ đại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook