Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
-
Chương 73: Bất ngờ sinh non
“Phụ Hoàng, Thái Tử Phi muốn mưu hại nhi thần và thị thiếp của nhi thần, thỉnh Phụ Hoàng làm chủ thay nhi thần ạ!” Thái Tử cố nén đau đớn đứng dậy, rồi quỳ xuống bên chân Hoàn Nhan Bất Phá khiếu nại.
“Ồ? Thế nhưng tại sao Trẫm chỉ nhìn thấy ngươi cầm đao chém vào Thái Tử Phi và Hoàng huynh của ngươi thôi vậy?” giọng điệu của Hoàn Nhan Bất Phá vô cùng u ám, xoay mặt nhìn về phía Thuận Vương.
Thuận Vương ung dung khom người hành lễ.
Hoàn Nhan Bất Phá khẽ gật đầu, ý bảo hắn đứng dậy, nhưng vẻ mặt vẫn u ám như cũ, liếc nhìn Âu Dương Tuệ Như đang luống cuống sau lưng Thuận Vương, ngoắc tay: “Còn không mau lại đây?”
Nhìn thấy Thuận Vương mang vẻ mặt cưng chìu mỉm cười, đem Tiểu Nha Đầu bảo vệ kín kẽ phía sau, hai người vô cùng ăn ý tránh đi công kích của Thái Tử, nhìn qua có vẻ hòa hợp vô cùng, khiến tim hắn như bị tảng đá đè nặng, hậm hực không sao thở nổi.
Nhìn thấy sắc mặt Phụ Hoàng khó coi, Âu Dương Tuệ Như lập tức nở nụ cười nịn nọt, vội vàng phi thân đến bên người hắn, vốn còn định giang tay ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của hắn nữa, nhưng cũng may là còn phản ứng kịp thời, nên chỉ vươn tay nắm lấy chéo áo của hắn mà thôi.
“Phụ Hoàng, Thái Tử muốn giết ta và Hoàng huynh đó!” Nàng vừa lên tiếng là lập tức đổi trắng thay đen.
Thấy nàng bất tri bất giác biểu lộ sự thân thiết với mình, vẻ mặt Hoàn Nhan Bất Phá lập tức giãn ra, lại nghe thấy nàng lắp bắp lên án, giọng nói ngọt ngào mang ý làm nũng, khiến những đè nén và hậm hực vừa rồi bay lên chín tầng mây, nếu không có được tự chủ hơn người, thì thiếu chút nữa hắn đã kéo nàng vào lòng hôn sâu một trận .
Thuận Vương nghe nàng “Ác nhân tiên cáo trạng” (người ác cáo trạng trước), không khỏi cúi đầu cười khẽ.
Thiếu chút nữa Thái Tử đã té xỉu vì tức, ngón tay run run chỉ về phía nàng, lạnh lùng nói: “Âu Dương Tuệ Như, ngươi ngậm máu phun người! Rõ ràng là ngươi đẩy Ánh Nguyệt xuống hồ băng trước, muốn làm nàng chết đuối! Cô nhảy xuống cứu nàng, ngươi còn dùng gậy đánh vào đầu cô, là muốn dồn cô vào chỗ chết với nàng!”
Đoạn này quả thật Hoàn Nhan Bất Phá không biết, nghe thấy Tiểu Nha Đầu muốn giết luôn cả Thái Tử, thật tình hắn chỉ muốn đưa tay đỡ trán mà thôi. Kích động như vậy, hoàn toàn không phải phong cách của Tiểu Nha Đầu! Xem ra, tối qua nàng đã bị kích thích quá lớn rồi. Quên đi, cho dù nàng có chọc thủng trời thì hắn cũng sẽ thay nàng vá lại.
Nghĩ xong, Hoàn Nhan Bất Phá lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Đáng tiếc, những gì ngươi nói Trẫm lại không nhìn thấy, Trẫm chỉ thấy ngươi cầm đao chém tới rất hung hăng mà thôi! Hừ!”
“Phụ Hoàng, Đại Hoàng huynh có thể làm chứng cho cô!” Thái Tử la lên, ánh mắt trông mong nhìn về phía Thuận Vương.
Thuận Vương cúi đầu, nghiêm túc nói: “Hồi bẩm Phụ Hoàng, lúc nhi thần đến chỉ thấy Thái Tử đang hành hung mà thôi, những chuyện khác nhi thần không biết.”
Vẻ mặt Thái Tử vô cùng kinh ngạc, tiếp theo là vô cùng thù hận nhìn về phía Thuận Vương, căm giận quay đầu nhìn về đám thị vệ của hắn, ý bảo bọn họ đứng ra làm chứng. Bọn thị vệ đang bị cấm vệ của Thái Tử Phi bao vây, nhìn thấy ánh mắt của Thái Tử, đều đồng loạt cúi đầu né tránh.
Thái Tử thấy vậy, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, liên tục ho khan, không nói nên lời.
Lúc này Giang Ánh Nguyệt đang nằm dưới đất thần trí đã có chút tỉnh táo, híp mắt, lặng lẽ nhìn về phía Hoàn Nhan Bất Phá và Âu Dương Tuệ Như.
Hai người đứng cùng một chỗ, nhìn Thái Tử phun máu, vẻ mặt đều lãnh đạm thờ ơ. Cảm thấy mặt hồ tỏa ra khí lạnh, Hoàn Nhan Bất Phá cởi áo khoác xuống, choàng lên người Âu Dương Tuệ Như, lúc cột lại dây áo cho nàng, đầu nón trỏ hắn vuốt qua, xoa nhẹ vết hồng ngân trên cổ của nàng, ánh mắt ngập tràn vui sướng, nắm giữ, thỏa mãn….tất cả tâm tình đều biểu hiện ra, những dấu vết này là hắn lưu lại, vì vậy hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Thì ra là thế! Chuyện tối qua rất đơn giản, Hoàn Nhan Bất Phá chạy tới kịp lúc, cứu được Âu Dương Tuệ Như, rồi hai người ân ái với nhau, hoàn thành chuyện tốt! Ngàn tính vạn tính, Giang Ánh Nguyệt lại hoàn toàn không tính đến kết cục hoàn toàn trái với mong đợi của nàng phát sinh.
Thảo nào Âu Dương Tuệ Như lại hoàn toàn không kiêng kỵ gì mà điên cuồng trả thù nàng, Thái Tử đến cũng giết chết không tha, hóa ra là nàng ta có chỗ dựa!
Nghĩ đến việc chính tay mình đưa Âu Dương Tuệ Như lên giường của Hoàn Nhan Bất Phá, thúc đẩy chuyện tốt của bọn họ, tay chân đang đông cứng của Giang Ánh Nguyệt lập tức co giật, hàm răng nghiến chặt, hiển nhiên là đang không kiềm nén được đau khổ, thét lên một tiếng thê lương.
Nghe thấy tiếng thét của nàng, mọi người đồng loạt nhìn sang, sắc mặt Hình Phương Lan và Tiếu Diệp đang đỡ nàng đột nhiên trở nên khủng hoảng, rồi hét toáng lên.
“Chảy máu!” Hình Phương Lan nhìn trân trân vào bên dưới Giang Ánh Nguyệt đang đột ngột chảy máu dữ dội, sắc mặt tái nhợt tuyên cáo: “Giang tỷ tỷ sinh non!”
“Ánh Nguyệt!” Thái Tử không đôi co với Âu Dương Tuệ Như nữa, bưng lấy khuông ngực đau đớn, lảo đảo chạy đến kiểm tra tình huống của Giang Ánh Nguyệt.
Thuận Vương nhíu mày kinh ngạc, sau đó vẻ mặt lập tức khôi phục bình thường. Cũng chỉ là một thị thiếp tâm thuật bất chính, cũng chả phải con trai trưởng của chính thê, hắn thật không hiểu Thái Tử đang khẩn trương điều gì.
Không ngờ được Giang Ánh Nguyệt lại mang thai, vẻ mặt Âu Dương Tuệ Như kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ bất an, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng bước lên hai bước, bình tĩnh nhìn thân dưới đang chảy máu dữ dội của Giang Ánh Nguyệt, hung ác nghĩ thầm: ta không thể nhân từ mà buông tay được, ta và Giang Ánh Nguyệt chỉ có một kẻ có thể sống đến cuối cùng mà thôi.
Vô tình chôn vùi một sinh mệnh nhỏ, trong một thoáng Âu Dương Tuệ Như đã có chút dao động trong lòng, nàng nghiêm nghị, ép buộc bản thân nhìn vào hình ảnh đẫm máu đó, tự nhủ mình phải lạnh lùng cứng rắn hơn nữa, tuyệt đối không được yếu mềm. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân mình, nàng hiểu rất rõ điều đó.
“Các ngươi còn không mang nàng ta đi trị liệu? Đợi máu chảy hết, nàng ta cũng hết sống đấy.” Hoàn Nhan Bất Phá bước lên, một tay khoát lên bờ vai cứng ngắc của Âu Dương Tuệ Như, nhẹ nhàng vuốt ve, giúp nàng thả lỏng, sau đó từ tốn lạnh lùng mở miệng.
“Nhanh, nhanh đi mời Thái y!” Thái Tử hoảng loạn, vừa điên cuồng gáo thét, vừa ôm lấy Giang Ánh Nguyệt đang tái nhợt, hoảng loạn chạy về phía Dục Khánh Cung.
Âu Dương Tuệ Như nhìn theo bóng dáng Thái Tử phía xa, nhìn trân trân vào những giọt máu để lại trên đường, hai mắt mờ mịt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Nha Đầu, đừng nhìn nữa, về thôi.” Hoàn Nhan Bất Phá bước lên, dịu vàng vỗ vỗ tấm lưng cứng ngắc của nàng.
“Dạ.” Âu Dương Tuệ Như hoàn hồn, ánh mắt lộ vẻ kiên định.
Một tay nàng khép lại vạt áo, tay còn lại túm lấy ống tay Hoàn Nhan Bất Phá, nhắm mắt theo đuôi hắn bước ra khỏi mặt băng, đi về phía bờ hồ, lúc đi ngang qua, nhìn thấy Thuận Vương và Tiếu Diệp đang cúi đầu cung tiễn, đột nhiên nàng buông tay áo Hoàn Nhan Bất Phá ra, ánh mắt như dao, liếc nhìn Tiếu Diệp.
Tiếu Diệp đang khẽ ngẩng đầu, ánh mắt khát máu nhìn theo bóng lưng của nàng, lại thấy nàng bất chợt dừng bước quay người nhìn lại mình, trong lòng kinh hãi, vội vã giấu đi ánh nhìn lộ rõ nội tâm.
“Ngươi hận Bổn cung sao?” Âu Dương Tuệ Như hất hàm, liếc nhìn Tiếu Diệp, hỏi.
Vẻ mặt Tiếu Diệp thất kinh, lộn xộn giải thích: “Thái tử phi hiểu lầm, vi thần vừa từ biên cương trở về, vi thần chưa bao giờ nhìn thấy Thái Tử Phi, làm sao có thể…”
“A~~~ Ngươi hoảng cái gì? Bổn cung chỉ thuận miệng hỏi chơi vậy thôi.” Âu Dương Tuệ Như cười nhạo, cắt ngang lời giải thích của Tiểu Diệp, lại nhìn qua Thuận Vương, ý vị thâm trường nói: “Vừa rồi cảm tạ Thuận Vương đã bảo vệ Tuệ Như, để thể hiện sự cảm tạ của mình, Tuệ Như trịnh trọng nhắc nhở Thuận Vương một câu, có vài người, nuôi bao lâu vẫn cứ là lang sói, là sói đội lốt người, Thuận Vương phải cẩn thận mới được.”
Thuận Vương và Hoàn Nhan Bất Phá nghe thế, đều đồng loạt nhìn sang Tiếu Diệp, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần. Tiếu Diệp càng cúi đầu thấp hơn, bàn tay trong tay áo nắm chặt thành quyền, cố gắng đè nén hận thù và sợ hãi.
Một lúc sau, đến khi Tiếu Diệp bị nhìn đến mức không chịu nổi mà lay động một chút, hai người mới thu lại ánh nhìn.
Thuận Vương mỉm cười, chắp tay nói với Âu Dương Tuệ Như: “Đa tạ Thái Tử Phi nhắc nhở.”
Âu Dương Tuệ Như xua tay không nhận: “Nào có”.
Đi cùng Hoàn Nhan Bất Phá được vài bước, bỗng dưng nàng quay đầu lại, “Đúng rồi Thuận Vương, sau này đừng gọi ta là Thái Tử Phi nữa. Ta đã sớm không muốn làm cái chức Thái Tử Phi này rồi!” Giọng nói của nàng uyển chuyển đến không ngờ.
Thuận Vương lập tức cứng họng.
Hoàn Nhan Bất Phá lại bất ngờ ngẩng đầu cười to, ôm vai nàng kéo qua, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên má nàng một cái, sau đó tâm tình vui sướng ôm nàng rời đi.
Hai mắt Thuận Vương mở to hơn chuông đồng, đợi khi bóng dáng của hai người khuất xa, hắn mới hoảng hốt thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu thầm nghĩ: Phụ Hoàng thế mà lại có loại quan hệ này với Thái Tử Phi! Ta phải phát hiện từ sớm mới đúng chứ! Nhưng mà, quả thật nhìn qua hai người đúng là trời sinh một cặp.
Nghĩ xong, hắn lập tức thoải mái, dứt bỏ khiếp sợ trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tiếu Diệp, rồi không biểu hiện gì chắp tay rời đi. Tiếu Diệp đứng tại chỗ do dự một lúc, khẽ cắn môi, trong lòng run sợ vội vã bước theo.
Ở điện Càn Thanh, Hoàn Nhan Bất Phá ôm Âu Dương Tuệ Như bước nhanh vào điện, ôm nàng lên, đặt lên hai chân của mình, không chút chần chờ ngậm lấy hai cánh môi nàng, trằn trọc liếm cắn, vẻ mặt say mê.
Âu Dương Tuệ Như phối hợp vươn lưỡi, cùng hắn dây dưa, liếm mút, vô cùng cuồng nhiệt, cũng trêu chọc không ngừng, làm Hoàn Nhan Bất Phá càng thêm si mê.
“Nha đầu hư! Tại sao không nói với Trẫm mà lại tự mình đi tìm Giang Ánh Nguyệt vậy? Nàng có biết như vậy nguy hiểm lắm không? Thân phận nàng ta không đơn giản, không phải là người nàng có thể đối phó được!”
Khó khăn dứt khỏi môi nhau, Hoàn Nhan Bất Phá thở hổn hển, khàn giọng chất vấn.
Âu Dương Tuệ Như dịch mông, cọ qua lại ở chỗ cứng rắn của hắn hai cái, nghe thấy tiếng hít khí của hắn, mới ranh mãnh nở nụ cười: “Cũng vì thân phận nàng ta không đơn giản, nên ta mới càng muốn giết nàng ta hơn! Nàng ta và ta vốn là huyết hải thâm thù, không chết không được!”
Dứt lời, nàng cao giọng hướng ra ngoài điện, “Tần mama, mang tập tranh vào đây!”
Tần mama vẫn luôn chờ sẵn ngoài điện, không dám chậm trễ, vội vàng mang tập tranh đi vào. Thấy Hoàng Thượng đang ôm tiểu thư nhà mình đặt trên đùi, gương mặt già nua của bà đỏ lên, vội vàng cúi thấp đầu, hai tay dâng tập tranh lên.
Âu Dương Tuệ Như nhận tập tranh, lờ đi vẻ mặt khiếp sợ của Tần mama, nhanh chóng mở ra bức họa của Tương Lục Liễu, chỉ vào mặt nàng ta, rồi nói với Hoàn Nhan Bất Phá: “Chàng xem, đây là Tương Lục Liễu, là phi tử mà Chu Dương đế cưng chìu nhất, cũng chính là mẫu phi của Giang Ánh Nguyệt. Giang Ánh Nguyệt chính xác là công chúa tiền triều, còn có “vị hôn phu” của nàng ta, Lưu Văn Thanh, thật ra chính là đệ đệ của nàng ta, là Thái Tử của tiền triều.”
Dứt lời, nàng chỉ vào miếng huyết ngọc trên người Tương Lục Liễu, “Ngọc bội này Giang Ánh Nguyệt vẫn còn đang đeo trên cổ, chàng có thể cho người điều tra. Ngoài ra, người mà Thái Tử thích thật sự cũng không phải là Giang Ánh Nguyệt, mà là đệ đệ của nàng ta Lưu Văn Thanh. Nữ nhân bên người Thái Tử ngoại trừ ta, thì người nào nhìn qua cũng có nét giống Lưu Văn Thanh, các nàng đều là thế thân của Lưu Văn Thanh cả. Con của chàng, hắn đoạn tụ, đó là lý do mà hắn không chạm vào ta!”
Nói xong một đống lời lẽ, nàng liếc nhìn qua Hoàn Nhan Bất Phá đang mang vẻ mặt khiếp sợ và thù hận vô cùng, “Tỷ đệ bọn họ nằm vùng bên chàng, chính là muốn mưu triều soán vị, chàng và ta, đều là kẻ thù lớn nhất của bọn họ, bọn họ luôn hận sao không thể giết chúng ta ngay lập tức. Chuyện hôm qua ta gặp phải, đều do một tay của Giang Ánh Nguyệt gây ra, chính vì vậy, ta mới muốn giết bọn họ trước khi bị bọn họ giết chết, chàng hiểu không?”
Nàng hung hăng chọc tay vào lồng ngực rộng lớn của Hoàn Nhan Bất Phá.
“Nha đầu giỏi! Cái gì nàng cũng biết, tại sao không nói với Trẫm?” Hoàn Nhan Bất Phá thu hồi vẻ mặt khiếp sợ, dùng sức vuốt ve bờ mông của nàng, rồi vỗ mạnh hai cái, trong lòng tức giận vì không được sự tín nhiệm của nàng.
“Chứng cớ gì ta cũng không có, chỉ có mỗi bức tranh này, ta chỉ vào nữ nhân trong tranh mà nói đây là mẫu thân của Giang Ánh Nguyệt, Giang Ánh Nguyệt và Lưu Văn Thanh là tỷ đệ của nhau, chàng sẽ tin sao?” Âu Dương Tuệ Như bị vỗ đau, cắn răng bắt bẻ lại.
“Bảo bối nói gì Trẫm cũng tin cả!” Hoàn Nhan Bất Phá ôm nàng ấn vào trong lòng, liên tục vuốt tóc, thì thầm với nàng.
Âu Dương Tuệ Như đang giương nanh múa vuốt, nghe vậy lồng ngực nóng lên, gương mặt lập tức trở nên mềm mại, “Phụ Hoàng!” Nàng chủ động ôm cổ Hoàn Nhan Bất Phá, dịu dàng nũng nịu kêu lên, rồi nhào tới ấn một cái hôn lên môi hắn, ánh mắt ngập vẻ áy náy, khẽ nói: “Xin lỗi chàng, lẽ ra ta nên nói cho chàng sớm hơn!”
“Trẫm thật sự không có biện pháp gì với nàng mà!” Hoàn Nhan Bất Phá đang tức giận vì không được tín nhiệm lập tức xìu xuống vì cái hôn này, khẽ bóp bờ má của nàng, vẻ mặt cưng chìu và dung túng.
“Ồ? Thế nhưng tại sao Trẫm chỉ nhìn thấy ngươi cầm đao chém vào Thái Tử Phi và Hoàng huynh của ngươi thôi vậy?” giọng điệu của Hoàn Nhan Bất Phá vô cùng u ám, xoay mặt nhìn về phía Thuận Vương.
Thuận Vương ung dung khom người hành lễ.
Hoàn Nhan Bất Phá khẽ gật đầu, ý bảo hắn đứng dậy, nhưng vẻ mặt vẫn u ám như cũ, liếc nhìn Âu Dương Tuệ Như đang luống cuống sau lưng Thuận Vương, ngoắc tay: “Còn không mau lại đây?”
Nhìn thấy Thuận Vương mang vẻ mặt cưng chìu mỉm cười, đem Tiểu Nha Đầu bảo vệ kín kẽ phía sau, hai người vô cùng ăn ý tránh đi công kích của Thái Tử, nhìn qua có vẻ hòa hợp vô cùng, khiến tim hắn như bị tảng đá đè nặng, hậm hực không sao thở nổi.
Nhìn thấy sắc mặt Phụ Hoàng khó coi, Âu Dương Tuệ Như lập tức nở nụ cười nịn nọt, vội vàng phi thân đến bên người hắn, vốn còn định giang tay ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của hắn nữa, nhưng cũng may là còn phản ứng kịp thời, nên chỉ vươn tay nắm lấy chéo áo của hắn mà thôi.
“Phụ Hoàng, Thái Tử muốn giết ta và Hoàng huynh đó!” Nàng vừa lên tiếng là lập tức đổi trắng thay đen.
Thấy nàng bất tri bất giác biểu lộ sự thân thiết với mình, vẻ mặt Hoàn Nhan Bất Phá lập tức giãn ra, lại nghe thấy nàng lắp bắp lên án, giọng nói ngọt ngào mang ý làm nũng, khiến những đè nén và hậm hực vừa rồi bay lên chín tầng mây, nếu không có được tự chủ hơn người, thì thiếu chút nữa hắn đã kéo nàng vào lòng hôn sâu một trận .
Thuận Vương nghe nàng “Ác nhân tiên cáo trạng” (người ác cáo trạng trước), không khỏi cúi đầu cười khẽ.
Thiếu chút nữa Thái Tử đã té xỉu vì tức, ngón tay run run chỉ về phía nàng, lạnh lùng nói: “Âu Dương Tuệ Như, ngươi ngậm máu phun người! Rõ ràng là ngươi đẩy Ánh Nguyệt xuống hồ băng trước, muốn làm nàng chết đuối! Cô nhảy xuống cứu nàng, ngươi còn dùng gậy đánh vào đầu cô, là muốn dồn cô vào chỗ chết với nàng!”
Đoạn này quả thật Hoàn Nhan Bất Phá không biết, nghe thấy Tiểu Nha Đầu muốn giết luôn cả Thái Tử, thật tình hắn chỉ muốn đưa tay đỡ trán mà thôi. Kích động như vậy, hoàn toàn không phải phong cách của Tiểu Nha Đầu! Xem ra, tối qua nàng đã bị kích thích quá lớn rồi. Quên đi, cho dù nàng có chọc thủng trời thì hắn cũng sẽ thay nàng vá lại.
Nghĩ xong, Hoàn Nhan Bất Phá lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Đáng tiếc, những gì ngươi nói Trẫm lại không nhìn thấy, Trẫm chỉ thấy ngươi cầm đao chém tới rất hung hăng mà thôi! Hừ!”
“Phụ Hoàng, Đại Hoàng huynh có thể làm chứng cho cô!” Thái Tử la lên, ánh mắt trông mong nhìn về phía Thuận Vương.
Thuận Vương cúi đầu, nghiêm túc nói: “Hồi bẩm Phụ Hoàng, lúc nhi thần đến chỉ thấy Thái Tử đang hành hung mà thôi, những chuyện khác nhi thần không biết.”
Vẻ mặt Thái Tử vô cùng kinh ngạc, tiếp theo là vô cùng thù hận nhìn về phía Thuận Vương, căm giận quay đầu nhìn về đám thị vệ của hắn, ý bảo bọn họ đứng ra làm chứng. Bọn thị vệ đang bị cấm vệ của Thái Tử Phi bao vây, nhìn thấy ánh mắt của Thái Tử, đều đồng loạt cúi đầu né tránh.
Thái Tử thấy vậy, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, liên tục ho khan, không nói nên lời.
Lúc này Giang Ánh Nguyệt đang nằm dưới đất thần trí đã có chút tỉnh táo, híp mắt, lặng lẽ nhìn về phía Hoàn Nhan Bất Phá và Âu Dương Tuệ Như.
Hai người đứng cùng một chỗ, nhìn Thái Tử phun máu, vẻ mặt đều lãnh đạm thờ ơ. Cảm thấy mặt hồ tỏa ra khí lạnh, Hoàn Nhan Bất Phá cởi áo khoác xuống, choàng lên người Âu Dương Tuệ Như, lúc cột lại dây áo cho nàng, đầu nón trỏ hắn vuốt qua, xoa nhẹ vết hồng ngân trên cổ của nàng, ánh mắt ngập tràn vui sướng, nắm giữ, thỏa mãn….tất cả tâm tình đều biểu hiện ra, những dấu vết này là hắn lưu lại, vì vậy hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Thì ra là thế! Chuyện tối qua rất đơn giản, Hoàn Nhan Bất Phá chạy tới kịp lúc, cứu được Âu Dương Tuệ Như, rồi hai người ân ái với nhau, hoàn thành chuyện tốt! Ngàn tính vạn tính, Giang Ánh Nguyệt lại hoàn toàn không tính đến kết cục hoàn toàn trái với mong đợi của nàng phát sinh.
Thảo nào Âu Dương Tuệ Như lại hoàn toàn không kiêng kỵ gì mà điên cuồng trả thù nàng, Thái Tử đến cũng giết chết không tha, hóa ra là nàng ta có chỗ dựa!
Nghĩ đến việc chính tay mình đưa Âu Dương Tuệ Như lên giường của Hoàn Nhan Bất Phá, thúc đẩy chuyện tốt của bọn họ, tay chân đang đông cứng của Giang Ánh Nguyệt lập tức co giật, hàm răng nghiến chặt, hiển nhiên là đang không kiềm nén được đau khổ, thét lên một tiếng thê lương.
Nghe thấy tiếng thét của nàng, mọi người đồng loạt nhìn sang, sắc mặt Hình Phương Lan và Tiếu Diệp đang đỡ nàng đột nhiên trở nên khủng hoảng, rồi hét toáng lên.
“Chảy máu!” Hình Phương Lan nhìn trân trân vào bên dưới Giang Ánh Nguyệt đang đột ngột chảy máu dữ dội, sắc mặt tái nhợt tuyên cáo: “Giang tỷ tỷ sinh non!”
“Ánh Nguyệt!” Thái Tử không đôi co với Âu Dương Tuệ Như nữa, bưng lấy khuông ngực đau đớn, lảo đảo chạy đến kiểm tra tình huống của Giang Ánh Nguyệt.
Thuận Vương nhíu mày kinh ngạc, sau đó vẻ mặt lập tức khôi phục bình thường. Cũng chỉ là một thị thiếp tâm thuật bất chính, cũng chả phải con trai trưởng của chính thê, hắn thật không hiểu Thái Tử đang khẩn trương điều gì.
Không ngờ được Giang Ánh Nguyệt lại mang thai, vẻ mặt Âu Dương Tuệ Như kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ bất an, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng bước lên hai bước, bình tĩnh nhìn thân dưới đang chảy máu dữ dội của Giang Ánh Nguyệt, hung ác nghĩ thầm: ta không thể nhân từ mà buông tay được, ta và Giang Ánh Nguyệt chỉ có một kẻ có thể sống đến cuối cùng mà thôi.
Vô tình chôn vùi một sinh mệnh nhỏ, trong một thoáng Âu Dương Tuệ Như đã có chút dao động trong lòng, nàng nghiêm nghị, ép buộc bản thân nhìn vào hình ảnh đẫm máu đó, tự nhủ mình phải lạnh lùng cứng rắn hơn nữa, tuyệt đối không được yếu mềm. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân mình, nàng hiểu rất rõ điều đó.
“Các ngươi còn không mang nàng ta đi trị liệu? Đợi máu chảy hết, nàng ta cũng hết sống đấy.” Hoàn Nhan Bất Phá bước lên, một tay khoát lên bờ vai cứng ngắc của Âu Dương Tuệ Như, nhẹ nhàng vuốt ve, giúp nàng thả lỏng, sau đó từ tốn lạnh lùng mở miệng.
“Nhanh, nhanh đi mời Thái y!” Thái Tử hoảng loạn, vừa điên cuồng gáo thét, vừa ôm lấy Giang Ánh Nguyệt đang tái nhợt, hoảng loạn chạy về phía Dục Khánh Cung.
Âu Dương Tuệ Như nhìn theo bóng dáng Thái Tử phía xa, nhìn trân trân vào những giọt máu để lại trên đường, hai mắt mờ mịt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Nha Đầu, đừng nhìn nữa, về thôi.” Hoàn Nhan Bất Phá bước lên, dịu vàng vỗ vỗ tấm lưng cứng ngắc của nàng.
“Dạ.” Âu Dương Tuệ Như hoàn hồn, ánh mắt lộ vẻ kiên định.
Một tay nàng khép lại vạt áo, tay còn lại túm lấy ống tay Hoàn Nhan Bất Phá, nhắm mắt theo đuôi hắn bước ra khỏi mặt băng, đi về phía bờ hồ, lúc đi ngang qua, nhìn thấy Thuận Vương và Tiếu Diệp đang cúi đầu cung tiễn, đột nhiên nàng buông tay áo Hoàn Nhan Bất Phá ra, ánh mắt như dao, liếc nhìn Tiếu Diệp.
Tiếu Diệp đang khẽ ngẩng đầu, ánh mắt khát máu nhìn theo bóng lưng của nàng, lại thấy nàng bất chợt dừng bước quay người nhìn lại mình, trong lòng kinh hãi, vội vã giấu đi ánh nhìn lộ rõ nội tâm.
“Ngươi hận Bổn cung sao?” Âu Dương Tuệ Như hất hàm, liếc nhìn Tiếu Diệp, hỏi.
Vẻ mặt Tiếu Diệp thất kinh, lộn xộn giải thích: “Thái tử phi hiểu lầm, vi thần vừa từ biên cương trở về, vi thần chưa bao giờ nhìn thấy Thái Tử Phi, làm sao có thể…”
“A~~~ Ngươi hoảng cái gì? Bổn cung chỉ thuận miệng hỏi chơi vậy thôi.” Âu Dương Tuệ Như cười nhạo, cắt ngang lời giải thích của Tiểu Diệp, lại nhìn qua Thuận Vương, ý vị thâm trường nói: “Vừa rồi cảm tạ Thuận Vương đã bảo vệ Tuệ Như, để thể hiện sự cảm tạ của mình, Tuệ Như trịnh trọng nhắc nhở Thuận Vương một câu, có vài người, nuôi bao lâu vẫn cứ là lang sói, là sói đội lốt người, Thuận Vương phải cẩn thận mới được.”
Thuận Vương và Hoàn Nhan Bất Phá nghe thế, đều đồng loạt nhìn sang Tiếu Diệp, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần. Tiếu Diệp càng cúi đầu thấp hơn, bàn tay trong tay áo nắm chặt thành quyền, cố gắng đè nén hận thù và sợ hãi.
Một lúc sau, đến khi Tiếu Diệp bị nhìn đến mức không chịu nổi mà lay động một chút, hai người mới thu lại ánh nhìn.
Thuận Vương mỉm cười, chắp tay nói với Âu Dương Tuệ Như: “Đa tạ Thái Tử Phi nhắc nhở.”
Âu Dương Tuệ Như xua tay không nhận: “Nào có”.
Đi cùng Hoàn Nhan Bất Phá được vài bước, bỗng dưng nàng quay đầu lại, “Đúng rồi Thuận Vương, sau này đừng gọi ta là Thái Tử Phi nữa. Ta đã sớm không muốn làm cái chức Thái Tử Phi này rồi!” Giọng nói của nàng uyển chuyển đến không ngờ.
Thuận Vương lập tức cứng họng.
Hoàn Nhan Bất Phá lại bất ngờ ngẩng đầu cười to, ôm vai nàng kéo qua, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên má nàng một cái, sau đó tâm tình vui sướng ôm nàng rời đi.
Hai mắt Thuận Vương mở to hơn chuông đồng, đợi khi bóng dáng của hai người khuất xa, hắn mới hoảng hốt thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu thầm nghĩ: Phụ Hoàng thế mà lại có loại quan hệ này với Thái Tử Phi! Ta phải phát hiện từ sớm mới đúng chứ! Nhưng mà, quả thật nhìn qua hai người đúng là trời sinh một cặp.
Nghĩ xong, hắn lập tức thoải mái, dứt bỏ khiếp sợ trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tiếu Diệp, rồi không biểu hiện gì chắp tay rời đi. Tiếu Diệp đứng tại chỗ do dự một lúc, khẽ cắn môi, trong lòng run sợ vội vã bước theo.
Ở điện Càn Thanh, Hoàn Nhan Bất Phá ôm Âu Dương Tuệ Như bước nhanh vào điện, ôm nàng lên, đặt lên hai chân của mình, không chút chần chờ ngậm lấy hai cánh môi nàng, trằn trọc liếm cắn, vẻ mặt say mê.
Âu Dương Tuệ Như phối hợp vươn lưỡi, cùng hắn dây dưa, liếm mút, vô cùng cuồng nhiệt, cũng trêu chọc không ngừng, làm Hoàn Nhan Bất Phá càng thêm si mê.
“Nha đầu hư! Tại sao không nói với Trẫm mà lại tự mình đi tìm Giang Ánh Nguyệt vậy? Nàng có biết như vậy nguy hiểm lắm không? Thân phận nàng ta không đơn giản, không phải là người nàng có thể đối phó được!”
Khó khăn dứt khỏi môi nhau, Hoàn Nhan Bất Phá thở hổn hển, khàn giọng chất vấn.
Âu Dương Tuệ Như dịch mông, cọ qua lại ở chỗ cứng rắn của hắn hai cái, nghe thấy tiếng hít khí của hắn, mới ranh mãnh nở nụ cười: “Cũng vì thân phận nàng ta không đơn giản, nên ta mới càng muốn giết nàng ta hơn! Nàng ta và ta vốn là huyết hải thâm thù, không chết không được!”
Dứt lời, nàng cao giọng hướng ra ngoài điện, “Tần mama, mang tập tranh vào đây!”
Tần mama vẫn luôn chờ sẵn ngoài điện, không dám chậm trễ, vội vàng mang tập tranh đi vào. Thấy Hoàng Thượng đang ôm tiểu thư nhà mình đặt trên đùi, gương mặt già nua của bà đỏ lên, vội vàng cúi thấp đầu, hai tay dâng tập tranh lên.
Âu Dương Tuệ Như nhận tập tranh, lờ đi vẻ mặt khiếp sợ của Tần mama, nhanh chóng mở ra bức họa của Tương Lục Liễu, chỉ vào mặt nàng ta, rồi nói với Hoàn Nhan Bất Phá: “Chàng xem, đây là Tương Lục Liễu, là phi tử mà Chu Dương đế cưng chìu nhất, cũng chính là mẫu phi của Giang Ánh Nguyệt. Giang Ánh Nguyệt chính xác là công chúa tiền triều, còn có “vị hôn phu” của nàng ta, Lưu Văn Thanh, thật ra chính là đệ đệ của nàng ta, là Thái Tử của tiền triều.”
Dứt lời, nàng chỉ vào miếng huyết ngọc trên người Tương Lục Liễu, “Ngọc bội này Giang Ánh Nguyệt vẫn còn đang đeo trên cổ, chàng có thể cho người điều tra. Ngoài ra, người mà Thái Tử thích thật sự cũng không phải là Giang Ánh Nguyệt, mà là đệ đệ của nàng ta Lưu Văn Thanh. Nữ nhân bên người Thái Tử ngoại trừ ta, thì người nào nhìn qua cũng có nét giống Lưu Văn Thanh, các nàng đều là thế thân của Lưu Văn Thanh cả. Con của chàng, hắn đoạn tụ, đó là lý do mà hắn không chạm vào ta!”
Nói xong một đống lời lẽ, nàng liếc nhìn qua Hoàn Nhan Bất Phá đang mang vẻ mặt khiếp sợ và thù hận vô cùng, “Tỷ đệ bọn họ nằm vùng bên chàng, chính là muốn mưu triều soán vị, chàng và ta, đều là kẻ thù lớn nhất của bọn họ, bọn họ luôn hận sao không thể giết chúng ta ngay lập tức. Chuyện hôm qua ta gặp phải, đều do một tay của Giang Ánh Nguyệt gây ra, chính vì vậy, ta mới muốn giết bọn họ trước khi bị bọn họ giết chết, chàng hiểu không?”
Nàng hung hăng chọc tay vào lồng ngực rộng lớn của Hoàn Nhan Bất Phá.
“Nha đầu giỏi! Cái gì nàng cũng biết, tại sao không nói với Trẫm?” Hoàn Nhan Bất Phá thu hồi vẻ mặt khiếp sợ, dùng sức vuốt ve bờ mông của nàng, rồi vỗ mạnh hai cái, trong lòng tức giận vì không được sự tín nhiệm của nàng.
“Chứng cớ gì ta cũng không có, chỉ có mỗi bức tranh này, ta chỉ vào nữ nhân trong tranh mà nói đây là mẫu thân của Giang Ánh Nguyệt, Giang Ánh Nguyệt và Lưu Văn Thanh là tỷ đệ của nhau, chàng sẽ tin sao?” Âu Dương Tuệ Như bị vỗ đau, cắn răng bắt bẻ lại.
“Bảo bối nói gì Trẫm cũng tin cả!” Hoàn Nhan Bất Phá ôm nàng ấn vào trong lòng, liên tục vuốt tóc, thì thầm với nàng.
Âu Dương Tuệ Như đang giương nanh múa vuốt, nghe vậy lồng ngực nóng lên, gương mặt lập tức trở nên mềm mại, “Phụ Hoàng!” Nàng chủ động ôm cổ Hoàn Nhan Bất Phá, dịu dàng nũng nịu kêu lên, rồi nhào tới ấn một cái hôn lên môi hắn, ánh mắt ngập vẻ áy náy, khẽ nói: “Xin lỗi chàng, lẽ ra ta nên nói cho chàng sớm hơn!”
“Trẫm thật sự không có biện pháp gì với nàng mà!” Hoàn Nhan Bất Phá đang tức giận vì không được tín nhiệm lập tức xìu xuống vì cái hôn này, khẽ bóp bờ má của nàng, vẻ mặt cưng chìu và dung túng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook