Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
-
Chương 61: Tìm được chứng cứ
Ra ngoài, hai người đều tự ngồi xuống ghế, nhàn nhã uống trà.
“Thất Hoàng huynh, Giang Ánh Nguyệt đã bị đày xuống làm cung nữ thô sử, sao giờ lại hầu hạ hai người tắm rửa vậy? Còn nữa, mặt huynh là bị sao thế?”
Cảm thấy quá mức yên tĩnh thật khó chịu, Âu Dương Tuệ Như bĩu môi, chủ động trò chuyện với Vệ Vương.
“Việc này cũng thật khéo, hai ả cung nữ hầu hạ bọn ta tắm rửa đều trượt ngã bị thương trên thành bể, cung nữ bên trong kia vốn ở trong đó quét dọn, nghe thấy động tĩnh thì tiến vào giúp đỡ. Mà nói chứ, cung nữ kia xinh đẹp thật đấy!” Vẻ mặt Vệ Vương hơi nhộn nhạo lên, ánh mắt lộ ra vài phần tiếc nuối, bưng mặt xấu hổ nói tiếp: “Thì cũng vì bổn Vương thấy nàng ta xinh đẹp, nên thấy hứng thú, lại thấy nàng ta có tài ăn nói, văn chương cũng hơn người, mới kêu nàng ta cùng ta thưởng thức vài bức cổ họa. Nhưng ngờ đâu vừa mới mở tập tranh ra, nàng ta lập tức cho bổn Vương một cái tát, nàng ta phạm thượng như thế, nhưng bổn Vương cũng không có ý muốn trách phạt nàng ta, lại nghe nói nàng ta được ban cho làm chính thê của một vị đại thần, nên càng không muốn đụng đến. Lại không ngờ được Thái Tử vừa nghe vậy thì không chịu buông tha, lập tức kéo nàng ta vào trong.”
Dường như cảm thấy phản ứng vừa rồi của Thái Tử Phi rất hợp ý mình, nên Vệ Vương cũng không kiêng dè gì, đem mọi việc kễ rõ cho nàng nghe hết.
Càng nhấn mạnh việc sẽ được gả cho Lưu Văn Thanh, thì Thái Tử sẽ càng muốn chạm vào nàng ta hơn nữa, Giang Ánh Nguyệt, phép khích tướng này của ngươi đúng là không tồi! Âu Dương Tuệ Như mỉm cười thầm nghĩ, ánh mắt liếc về một tập tranh tươi mát đã được mở sẵn ra.
“Hoàng huynh nói tập tranh cổ đó là tập tranh này sao?” Đi đến bên cạnh tháp, cầm tập tranh lên, khóe miệng Âu Dương Tuệ Như nhếch lên, sâu xa hỏi.
Bảo sao Vệ Vương bị Giang Ánh Nguyệt cho một cái tát, tranh này mà gọi là cổ họa sao? Rõ ràng là một tập tranh cung đồ toàn mỹ nữ lõa thể đủ sắc đủ vị. Hắn kéo Giang Ánh Nguyệt cùng nhau thưởng thức, tâm tư xấu xa đã rành rành ra trước mắt rồi còn gì, không hổ là Vệ Vương nổi danh dâm đãng mà.
Việc phát sinh quá mức đột ngột, nên Vệ Vương quên mất việc thu hồi tập tranh, lập tức xấu hổ vô cùng, lắp bắp không biết làm sao.
Âu Dương Tuệ Như cười thầm, ánh mắt tò mò nhìn xuống bức họa đã được mở ra, lập tức ngây người. Khuôn mặt nàng khẩn trương, cố nén sự kích động trong lòng lại, chỉ vào bức họa rồi hỏi Vệ Vương: “Hoàng huynh, nữ nhân này là ai vậy ạ?”
Vệ Vương thấy nàng không hề có ý xem thường mình, ngược lại còn có thể cầm tập tranh xem xét, lại còn bình thản hỏi mình, lập tức hắn cảm thấy như tìm được tri âm, hứng thú dạt dào, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Tự động tỉnh lược một đống từ ngữ mà hắn ba hoa chích chòe thêm vào, Âu Dương Tuệ Như chỉ tập trung vào điều nàng muốn biết mà thôi.
Thì ra mỗi mỹ nhân trong tập tranh đều có lai lịch cả, nhưng tóm lại đều là sủng phi, mỹ cơ của Hoàng đế Đại Chu. Mỹ nhân trong bức họa nàng nhìn thấy chính là sủng phi mà Hoàng đế cuối cùng của Đại Chu sủng ái nhất, tên Tương Lục Liễu, dung mạo xinh đẹp thanh tú không ai sánh bằng, sinh được một trai một gái, rất được Hoàng đế xem trọng, con trai từ nhỏ đã được phong làm Thái Tử, con gái thì chưa đến ba tuổi đã được phong làm công chúa. Khi Đại Kim công phá Hoàng thành, Tương Lục Liễu sợ bị quân Kim bắt được rồi làm nhục nên ôm con trai và con gái tự tử.
Âu Dương Tuệ Như nhìn bức tranh mỹ nhân như ngọc đang nằm nghiêng, vẻ mặt vô cùng bất ngờ. Nàng thật không dám tin vào vận may của mình. Nữ nhân này, chẳng những dung mạo giống với tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt đến bảy phần, mà ngay cả miếng huyết ngọc nàng ta đang đeo trên cổ, bây giờ vẫn đang còn nằm trên cổ của Giang Ánh Nguyệt, ngày thường được Giang Ánh Nguyệt che giấu rất kỹ, nếu không phải hôm nay bị xâm phạm, bị cởi hết quần áo, chắc nàng sẽ không thể phát hiện ra được rồi.
Tương Lục Liễu, hai chữ đầu đuôi không phải hài âm (âm đọc gần giống hoặc giống nhau) với họ của hai tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt sao (*)? Nữ nhân này nhất định là mẫu thân của bọn họ. Trách sao một người luôn cẩn thận như Giang Ánh Nguyệt lại xúc động đến mức động thủ với Vệ Vương, đây căn bản không phải là phản kháng vì bị quấy rối, mà vì Vệ Vương đã làm nhục mẫu thân nàng ta, nên nàng ta mới nổi giận! Xem vẻ mặt sưng phù của Vệ Vương kìa, chậc chậc, xuống tay cũng ác thật đấy!
(*) Càfé: Chỗ này ta không chắc lắm, chỉ có thể khẳng định là họ hoặc tên của Giang Ánh Nguyệt và Lưu Văn Thanh khi ghép lại sẽ đọc giống với tên Tương Lục Liễu thôi, vì ta tra thì thấy chữ viết ba cái tên này chẳng ăn nhập gì nhau, chắc là chỉ phát âm giống chứ viết không giống, thông cảm ta không biết Tiếng Trung nhé!
Thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công (**) mà! Âu Dương Tuệ Như cầm tập tranh, nở nụ cười hài lòng. Có bức họa và hình ngọc bội trên bức họa, rốt cục cũng xem như nàng đã tìm được chút chứng cớ, nhưng vẫn phải suy tính thêm nữa, trước tiên vẫn nên thương lượng cùng phụ thân lão Thừa Tướng xem bước tiếp theo phải làm gì, chứng cớ này nếu từ tay Âu Dương Thừa tướng đưa cho Phụ Hoàng thì sẽ có phân lượng hơn một chút, dù sao thì đây cũng chỉ là một bức tranh, không thể chứng minh thân thế của họ được. Lần này, nàng nhất định phải thận trọng, đem tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt tiêu diệt luôn một lần.
(**) Nguyên văn: thị đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.
Đầu óc xoay chuyển cực nhanh, Âu Dương Tuệ Như xếp tập tranh lại, nở nụ cười nhìn về phía Vệ Vương, dịu dàng nói, “Đệ muội có một yêu cầu hơi quá đáng một chút, không biết Hoàng Huynh có đáp ứng được không?”
“Chắc Hoàng Huynh không biết, gia phụ nhà muội cũng rất thích sưu tầm những tập tranh thế này, bản này bút pháp tinh tế, nhân vật xinh đẹp, giấy dầu lại được gia công cẩn thận, không bị sâu mọt gặm cắn, rất đặc biệt, đệ muội mặt dày, muốn xin Hoàng Huynh để mang về cho gia phụ, không biết có được hay không? Nếu Hoàng Huynh thấy khó xử, thì để đệ muội nói với gia phụ dùng những bản đơn lẻ quý giá khác đổi với Hoàng huynh nhé?”
Lời Âu Dương Tuệ Như vừa nói ra, Tần mama và Tiểu Vũ vốn vẻ mặt đang có chút khó coi vì thấy nàng lật xem tập tranh xuân cung đồ thiếu chút nữa đã té xỉu. Từ khi nào Thừa Tướng đại nhân lại có ham mê hạ lưu này vậy? Tiểu thư ơi, ngài đang nói cái gì thế ạ?
May là vừa lúc Âu Dương Tuệ Như đưa một ánh mắt thông báo qua, các nàng mới phản ứng lại, à, tiểu thư nói vậy ra là có dụng ý, nên vội vàng thu lại vẻ mặt kỳ dị.
Vệ Vương nghe thấy lời nàng thì vô cùng kinh ngạc, nên cũng không chú ý đến vẻ mặt khác thường của Tần mama và Tiểu Vũ. Thì ra, đường đường là Tể Tướng hai triều thế nhưng lại là người đồng đạo với hắn? Đầu hắn có chút choáng váng, nên phản ứng có hơi chậm chạp.
Chìm trong cảm giác bất ngờ một hồi lâu. Rốt cục Vệ Vương cũng bình thường trở lại, không còn mang vẻ kinh ngạc nữa, ngược lại lộ ra vẻ vui mừng, càng thêm cảm thấy vị đệ muội này rất được, rất hợp khẩu vị của hắn, không chút do dự gật đầu đồng ý, còn liên tục xua tay nói không cần dùng vật khác trao đổi nữa, hắn tặng luôn cho Thừa Tướng là được rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc Thừa Tướng cũng chỉ là hạng người bề ngoài tỏ ra đạo mạo, thì trong lòng hắn lập tức cảm thấy sảng khoái rồi. Trách sao đệ muội lại phóng khoáng thoải mái đến thế, thì ra là do Thừa Tướng có cách dạy cả! Một mỹ nhân đặc biệt như vậy lại bị ban cho tên Thái Tử kia, thật là tiếc quá mà, nếu là Vương phi của Bổn Vương thì tốt biết bao! Hắn nghĩ thầm trong lòng.
Âu Dương Tuệ Như lập tức cuộn bức họa lại giao cho Tần mama, bảo bà dùng khăn bọc lại, ôm vào trong lòng, trên mặt lại không hề có chút chột dạ vì nói dối. Dù sao thì tập tranh này cuối cùng cũng nằm trong tay Âu Dương lão phụ thân, câu vừa rồi coi như là thật một nửa.
Vừa cất tập tranh xong, thì ngoài điện cũng vang lên giọng thông truyền “Hoàng Thượng giá lâm”, làm cả hai người lập tức rụt bả vai lại, đúng kiểu có tật giật mình, trong lòng không ngừng cảm thấy may mắn. Nếu bị Phụ Hoàng phát hiện, hai người bọn họ chắc chắn sẽ thảm! Đặc biệt là Vệ Vương, chắc chắn không thể thoát được tội xúi giục.
Hoàn Nhan Bất Phá mang vẻ mặt âm u bước vào, nhìn thấy Tiểu Nha Đầu đã sớm ở gian chờ, đang đứng dậy hành lễ vấn an với hắn, trong mắt mang theo vẻ xấu hổ, lửa giận trong lòng lại cuồn cuộn lên, đang có xu hướng biến thành tức sùi bọt mép.
Mọi hành động vòng vo lén lút của Giang Ánh Nguyệt ở Dịch Ngọc trì, ám vệ đều đã bẩm báo lại với hắn,và hắn cũng đã đoán được tính toán của Giang Ánh Nguyệt, e là muốn đổi sang cách khác, tìm cách quyến rũ Thái Tử. Nhưng lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, vì nàng ta đã có thân phận thê tử của đại thần, Thái Tử sẽ không chạm vào nàng ta, làm không được, thì sau khi về cung nàng ta sẽ lại bố trí nhân lực và cọc ngầm lần nữa, lúc đó hắn sẽ túm được một lần, lại không ngờ rằng, nàng ta chỉ đơn thương độc mã, chỉ cần tiếp cận một cái thì Thái Tử đã trúng chiêu.
Chỉ đơn giản như vậy đã bại dưới tay nữ sắc, hơn nữa lại còn ra tay với chính vị hôn thê của tâm phúc mình, trình độ u mê bất tài của Thái Tử quả thật đã khiến Hoàn Nhan Bất Phá mở rộng tầm mắt, hắn tức giận đến mức phải cười lên. Nghĩ đến việc chính mình xem xét Tiểu Nha Đầu cho Thái Tử, còn chỉ hôn cho hai người, hiện giờ hắn đang có cảm giác xúc động đến mức muốn móc hai mắt của mình ra ngay lập tức.
“Đem bọn họ ra đây!” Đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nha Đầu, lại không dám nhìn đến gương mặt nàng, Hoàn Nhan Bất Phá nhắm mắt, vung tay lạnh lùng ra lệnh.
An Thuận nhận lệnh, dắt theo hai vị mama cường tráng đi vào bên trong.
“Phụ Hoàng cứ từ từ uống ly trà trước đã, đợi khi nào bọn họ ra ngoài rồi hỏi rõ tình huống xem sao, đến lúc đó thì cứ dựa theo mà xử lý, ngài cũng đừng tức giận quá, cẩn thận ảnh hưởng sức khỏe”. Đứng dậy rót một ly trà nóng đưa đến tay Phụ Hoàng, Âu Dương Tuệ Như khẽ nở nụ cười khuyên giải, cứ như nam nhân đang tằng tịu với cung nữ bên trong không có chút quan hệ nào với nàng vậy.
“Nha đầu ngoan!” Vẻ mặt Hoàn Nhan Bất Phá dịu xuống một chút, ôn hòa đáp lời, sau đó bình tĩnh nhìn nàng một cái, siết chặt ly trà đang cầm trong tay, cuối cùng không nhịn được mà nói là lời nghiêm khắc: “Trẫm thật sự rất hối hận vì trước kia đã chỉ hôn cho các ngươi. Tiểu Nha Đầu của Trẫm tốt đẹp thế này, kẻ không ra gì kia sao có thể xứng được với ngươi chứ?” Nếu là của Trẫm, nhất định Trẫm sẽ che chở nâng niu như châu báu, làm sao nhẫn tâm để ngươi phải chịu tủi nhục thế này?
Ánh mắt Âu Dương Tuệ Như lóe lên, nhìn thấy vẻ hối hận trên mặt Phụ Hoàng, không biết phải nên đáp lại thế nào, trong lòng nhẹ nhàng dâng lên cảm giác vừa ngọt vừa đắng, không khỏi ảm đạm nghĩ thầm: Đại hôn cũng đã qua, nói lời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nhưng Phụ Hoàng có thể thẳng thắn chân thành nói ra như thế, có thể thấy được đang thật sự quan tâm đến ta, chỉ mong sao cảm xúc này của hắn có thể kéo dài đến lúc ta hòa ly cùng Thái Tử.
Vệ Vương nghe hắn nói trắng ra như thế, cũng khiếp sợ không thôi, không ngờ Phụ Hoàng lại cưng chiều Thái Tử Phi đến mức vượt qua cả Thái Tử, theo đó hắn cũng vô cùng vui mừng. Mỗi lần Thái Tử Phi thay Thái Tử tẫn hiếu với Phụ Hoàng, giúp hắn củng cố địa vị, thì ngay sau đó Thái Tử lại tát một cái khác vào mặt Thái Tử Phi, khiến Phụ Hoàng liên tục thất vọng về hắn. Lần trước là chuyện cứu giá ở bãi săn, lần này chuyện ở Ly Sơn cũng thế, Thái Tử còn có đầu óc không nhỉ? Không phải là bị trúng bùa trúng yêu gì chứ? Cứ như vậy, thì chả cần đến huynh đệ bọn họ ra tay làm gì, Thái Tử cũng tự mình chơi mình đến chán!
Ba người bên ngoài mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng, nên không ai lên tiếng nói gì, khiến bầu không khí chìm vào yên lặng.
“Nhi thần, nô tỳ gặp qua Phụ Hoàng, Hoàng Thượng, Phụ Hoàng, Hoàng Thượng vạn an!” Thái Tử và Giang Ánh Nguyệt ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt tái nhợt bước ra, quỳ gối bên chân Hoàn Nhan Bất Phá hành lễ, phá vỡ không gian tĩnh lặng bên ngoài gian chờ.
Hoàn Nhan Bất Phá bình thường trở lại, hai mắt lạnh lẽo liếc nhìn hai người, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, nhưng sát khí tỏa ra lại khiến người khác phải khiếp sợ không thôi.
Giang Ánh Nguyệt chỉ cúi đầu nhìn xuống đất yên lặng rơi lệ, không kêu oan, cũng không biện luận, càng không đi tìm cái chết, cả người nặng nề im lặng như khúc gỗ chết, giống như người đã không còn dũng khí để sống sót, đang lẳng lặng chờ đợi cái chết tìm đến mà thôi.
Nàng ta diễn đạt đến thế, nên vẻ mặt Thái Tử và Vệ Vương đều lộ vẻ thương tiếc vô cùng.
Thái Tử là do say rượu nên nhất thời làm ra loại hành vi lỗ mãng như vậy, nhưng sau khi nếm thử hương vị của Giang Ánh Nguyệt, thì hắn lại muốn ngừng mà không được. Nhất cử nhất động của nữ nhân này, từng cái nhíu mày, mỉm cười, kể cả la mắng khóc lóc đều vô cùng giống với người trong lòng hắn, đặc biệt là khi hắn tiến vào thân thể nàng ta, ánh mắt thù hận và miệt thị, quả thật là giống với ánh mắt của Lưu Văn Thanh như đúc, lúc đó hắn như có cảm giác bị điện giật, thân thể đột nhiên dâng lên khoái cảm tột cùng, càng thêm mãnh liệt hơn, còn có cảm giác nếu như chết bên trong cơ thể nữ nhân này hắn cũng thấy mãn nguyện. Ngay một khắc đó, hắn đã sinh ra cảm giác yêu thương đối với nữ nhân này, hắn không muốn buông tay, nếu như có được cả nàng và Văn Thanh bên cạnh, thì cuộc đời của hắn mới được coi là viên mãn. Thái Tử vừa nhớ lại vừa thầm nghĩ.
Vốn đã biết rõ được bộ mặt thật của Giang Ánh Nguyệt nên Âu Dương Tuệ Như và Hoàn Nhan Bất Phá đều vô cùng thờ ơ, thoáng nhìn lướt qua vẻ mặt của Vệ Vương và Thái Tử, không hẹn mà cùng nhau hiện ra vẻ châm chọc.
Hoàn Nhan Bất Phá chưa lên tiếng, nên không ai dám thưa gởi gì, khiến bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.
Giang Ánh Nguyệt đè nén nỗi thấp thỏm lo lắng trong lòng lại, cũng không mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ quỳ rạp dưới sàn, nước mắt tí tách từng giọt xuống mặt sàn, đọng lại thành một vũng lớn. Nàng biết, nàng càng ra vẻ mất hết can đảm, sẽ khiến Thái Tử càng đau lòng vì nàng hơn, sẽ càng đứng ra bảo vệ cho nàng.
Bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào Thái Tử, hơn nữa nàng cũng tin chắc Thái Tử sẽ không để nàng chết, chính vì nàng đã thấy được tình yêu trong ánh nhìn của Thái Tử, ha ha! Lời thề son sắt chỉ yêu một mình Hoàng đệ của Thái Tử đâu rồi, chỉ chớp mắt một cái đã yêu nàng rồi sao? Thế này quả thật là quá châm chọc với tỷ đệ các nàng rồi.
Thái Tử cả người toát mồ hôi lạnh dưới cái nhìn chăm chăm của Hoàn Nhan Bất Phá, miệng mở ra rồi lại đóng vào, không biết phải nói thế nào, nhưng khi nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt hèn mọn quỳ rạp dưới đất, dáng vẻ gầy yếu, đơn bạc, như có thể biết mất bất cứ lúc nào đã làm hắn kinh hãi trong lòng, trong đầu lập tức nảy ra ý muốn phải kiên quyết bảo vệ nàng bằng được.
“Thất Hoàng huynh, Giang Ánh Nguyệt đã bị đày xuống làm cung nữ thô sử, sao giờ lại hầu hạ hai người tắm rửa vậy? Còn nữa, mặt huynh là bị sao thế?”
Cảm thấy quá mức yên tĩnh thật khó chịu, Âu Dương Tuệ Như bĩu môi, chủ động trò chuyện với Vệ Vương.
“Việc này cũng thật khéo, hai ả cung nữ hầu hạ bọn ta tắm rửa đều trượt ngã bị thương trên thành bể, cung nữ bên trong kia vốn ở trong đó quét dọn, nghe thấy động tĩnh thì tiến vào giúp đỡ. Mà nói chứ, cung nữ kia xinh đẹp thật đấy!” Vẻ mặt Vệ Vương hơi nhộn nhạo lên, ánh mắt lộ ra vài phần tiếc nuối, bưng mặt xấu hổ nói tiếp: “Thì cũng vì bổn Vương thấy nàng ta xinh đẹp, nên thấy hứng thú, lại thấy nàng ta có tài ăn nói, văn chương cũng hơn người, mới kêu nàng ta cùng ta thưởng thức vài bức cổ họa. Nhưng ngờ đâu vừa mới mở tập tranh ra, nàng ta lập tức cho bổn Vương một cái tát, nàng ta phạm thượng như thế, nhưng bổn Vương cũng không có ý muốn trách phạt nàng ta, lại nghe nói nàng ta được ban cho làm chính thê của một vị đại thần, nên càng không muốn đụng đến. Lại không ngờ được Thái Tử vừa nghe vậy thì không chịu buông tha, lập tức kéo nàng ta vào trong.”
Dường như cảm thấy phản ứng vừa rồi của Thái Tử Phi rất hợp ý mình, nên Vệ Vương cũng không kiêng dè gì, đem mọi việc kễ rõ cho nàng nghe hết.
Càng nhấn mạnh việc sẽ được gả cho Lưu Văn Thanh, thì Thái Tử sẽ càng muốn chạm vào nàng ta hơn nữa, Giang Ánh Nguyệt, phép khích tướng này của ngươi đúng là không tồi! Âu Dương Tuệ Như mỉm cười thầm nghĩ, ánh mắt liếc về một tập tranh tươi mát đã được mở sẵn ra.
“Hoàng huynh nói tập tranh cổ đó là tập tranh này sao?” Đi đến bên cạnh tháp, cầm tập tranh lên, khóe miệng Âu Dương Tuệ Như nhếch lên, sâu xa hỏi.
Bảo sao Vệ Vương bị Giang Ánh Nguyệt cho một cái tát, tranh này mà gọi là cổ họa sao? Rõ ràng là một tập tranh cung đồ toàn mỹ nữ lõa thể đủ sắc đủ vị. Hắn kéo Giang Ánh Nguyệt cùng nhau thưởng thức, tâm tư xấu xa đã rành rành ra trước mắt rồi còn gì, không hổ là Vệ Vương nổi danh dâm đãng mà.
Việc phát sinh quá mức đột ngột, nên Vệ Vương quên mất việc thu hồi tập tranh, lập tức xấu hổ vô cùng, lắp bắp không biết làm sao.
Âu Dương Tuệ Như cười thầm, ánh mắt tò mò nhìn xuống bức họa đã được mở ra, lập tức ngây người. Khuôn mặt nàng khẩn trương, cố nén sự kích động trong lòng lại, chỉ vào bức họa rồi hỏi Vệ Vương: “Hoàng huynh, nữ nhân này là ai vậy ạ?”
Vệ Vương thấy nàng không hề có ý xem thường mình, ngược lại còn có thể cầm tập tranh xem xét, lại còn bình thản hỏi mình, lập tức hắn cảm thấy như tìm được tri âm, hứng thú dạt dào, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Tự động tỉnh lược một đống từ ngữ mà hắn ba hoa chích chòe thêm vào, Âu Dương Tuệ Như chỉ tập trung vào điều nàng muốn biết mà thôi.
Thì ra mỗi mỹ nhân trong tập tranh đều có lai lịch cả, nhưng tóm lại đều là sủng phi, mỹ cơ của Hoàng đế Đại Chu. Mỹ nhân trong bức họa nàng nhìn thấy chính là sủng phi mà Hoàng đế cuối cùng của Đại Chu sủng ái nhất, tên Tương Lục Liễu, dung mạo xinh đẹp thanh tú không ai sánh bằng, sinh được một trai một gái, rất được Hoàng đế xem trọng, con trai từ nhỏ đã được phong làm Thái Tử, con gái thì chưa đến ba tuổi đã được phong làm công chúa. Khi Đại Kim công phá Hoàng thành, Tương Lục Liễu sợ bị quân Kim bắt được rồi làm nhục nên ôm con trai và con gái tự tử.
Âu Dương Tuệ Như nhìn bức tranh mỹ nhân như ngọc đang nằm nghiêng, vẻ mặt vô cùng bất ngờ. Nàng thật không dám tin vào vận may của mình. Nữ nhân này, chẳng những dung mạo giống với tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt đến bảy phần, mà ngay cả miếng huyết ngọc nàng ta đang đeo trên cổ, bây giờ vẫn đang còn nằm trên cổ của Giang Ánh Nguyệt, ngày thường được Giang Ánh Nguyệt che giấu rất kỹ, nếu không phải hôm nay bị xâm phạm, bị cởi hết quần áo, chắc nàng sẽ không thể phát hiện ra được rồi.
Tương Lục Liễu, hai chữ đầu đuôi không phải hài âm (âm đọc gần giống hoặc giống nhau) với họ của hai tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt sao (*)? Nữ nhân này nhất định là mẫu thân của bọn họ. Trách sao một người luôn cẩn thận như Giang Ánh Nguyệt lại xúc động đến mức động thủ với Vệ Vương, đây căn bản không phải là phản kháng vì bị quấy rối, mà vì Vệ Vương đã làm nhục mẫu thân nàng ta, nên nàng ta mới nổi giận! Xem vẻ mặt sưng phù của Vệ Vương kìa, chậc chậc, xuống tay cũng ác thật đấy!
(*) Càfé: Chỗ này ta không chắc lắm, chỉ có thể khẳng định là họ hoặc tên của Giang Ánh Nguyệt và Lưu Văn Thanh khi ghép lại sẽ đọc giống với tên Tương Lục Liễu thôi, vì ta tra thì thấy chữ viết ba cái tên này chẳng ăn nhập gì nhau, chắc là chỉ phát âm giống chứ viết không giống, thông cảm ta không biết Tiếng Trung nhé!
Thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công (**) mà! Âu Dương Tuệ Như cầm tập tranh, nở nụ cười hài lòng. Có bức họa và hình ngọc bội trên bức họa, rốt cục cũng xem như nàng đã tìm được chút chứng cớ, nhưng vẫn phải suy tính thêm nữa, trước tiên vẫn nên thương lượng cùng phụ thân lão Thừa Tướng xem bước tiếp theo phải làm gì, chứng cớ này nếu từ tay Âu Dương Thừa tướng đưa cho Phụ Hoàng thì sẽ có phân lượng hơn một chút, dù sao thì đây cũng chỉ là một bức tranh, không thể chứng minh thân thế của họ được. Lần này, nàng nhất định phải thận trọng, đem tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt tiêu diệt luôn một lần.
(**) Nguyên văn: thị đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.
Đầu óc xoay chuyển cực nhanh, Âu Dương Tuệ Như xếp tập tranh lại, nở nụ cười nhìn về phía Vệ Vương, dịu dàng nói, “Đệ muội có một yêu cầu hơi quá đáng một chút, không biết Hoàng Huynh có đáp ứng được không?”
“Chắc Hoàng Huynh không biết, gia phụ nhà muội cũng rất thích sưu tầm những tập tranh thế này, bản này bút pháp tinh tế, nhân vật xinh đẹp, giấy dầu lại được gia công cẩn thận, không bị sâu mọt gặm cắn, rất đặc biệt, đệ muội mặt dày, muốn xin Hoàng Huynh để mang về cho gia phụ, không biết có được hay không? Nếu Hoàng Huynh thấy khó xử, thì để đệ muội nói với gia phụ dùng những bản đơn lẻ quý giá khác đổi với Hoàng huynh nhé?”
Lời Âu Dương Tuệ Như vừa nói ra, Tần mama và Tiểu Vũ vốn vẻ mặt đang có chút khó coi vì thấy nàng lật xem tập tranh xuân cung đồ thiếu chút nữa đã té xỉu. Từ khi nào Thừa Tướng đại nhân lại có ham mê hạ lưu này vậy? Tiểu thư ơi, ngài đang nói cái gì thế ạ?
May là vừa lúc Âu Dương Tuệ Như đưa một ánh mắt thông báo qua, các nàng mới phản ứng lại, à, tiểu thư nói vậy ra là có dụng ý, nên vội vàng thu lại vẻ mặt kỳ dị.
Vệ Vương nghe thấy lời nàng thì vô cùng kinh ngạc, nên cũng không chú ý đến vẻ mặt khác thường của Tần mama và Tiểu Vũ. Thì ra, đường đường là Tể Tướng hai triều thế nhưng lại là người đồng đạo với hắn? Đầu hắn có chút choáng váng, nên phản ứng có hơi chậm chạp.
Chìm trong cảm giác bất ngờ một hồi lâu. Rốt cục Vệ Vương cũng bình thường trở lại, không còn mang vẻ kinh ngạc nữa, ngược lại lộ ra vẻ vui mừng, càng thêm cảm thấy vị đệ muội này rất được, rất hợp khẩu vị của hắn, không chút do dự gật đầu đồng ý, còn liên tục xua tay nói không cần dùng vật khác trao đổi nữa, hắn tặng luôn cho Thừa Tướng là được rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc Thừa Tướng cũng chỉ là hạng người bề ngoài tỏ ra đạo mạo, thì trong lòng hắn lập tức cảm thấy sảng khoái rồi. Trách sao đệ muội lại phóng khoáng thoải mái đến thế, thì ra là do Thừa Tướng có cách dạy cả! Một mỹ nhân đặc biệt như vậy lại bị ban cho tên Thái Tử kia, thật là tiếc quá mà, nếu là Vương phi của Bổn Vương thì tốt biết bao! Hắn nghĩ thầm trong lòng.
Âu Dương Tuệ Như lập tức cuộn bức họa lại giao cho Tần mama, bảo bà dùng khăn bọc lại, ôm vào trong lòng, trên mặt lại không hề có chút chột dạ vì nói dối. Dù sao thì tập tranh này cuối cùng cũng nằm trong tay Âu Dương lão phụ thân, câu vừa rồi coi như là thật một nửa.
Vừa cất tập tranh xong, thì ngoài điện cũng vang lên giọng thông truyền “Hoàng Thượng giá lâm”, làm cả hai người lập tức rụt bả vai lại, đúng kiểu có tật giật mình, trong lòng không ngừng cảm thấy may mắn. Nếu bị Phụ Hoàng phát hiện, hai người bọn họ chắc chắn sẽ thảm! Đặc biệt là Vệ Vương, chắc chắn không thể thoát được tội xúi giục.
Hoàn Nhan Bất Phá mang vẻ mặt âm u bước vào, nhìn thấy Tiểu Nha Đầu đã sớm ở gian chờ, đang đứng dậy hành lễ vấn an với hắn, trong mắt mang theo vẻ xấu hổ, lửa giận trong lòng lại cuồn cuộn lên, đang có xu hướng biến thành tức sùi bọt mép.
Mọi hành động vòng vo lén lút của Giang Ánh Nguyệt ở Dịch Ngọc trì, ám vệ đều đã bẩm báo lại với hắn,và hắn cũng đã đoán được tính toán của Giang Ánh Nguyệt, e là muốn đổi sang cách khác, tìm cách quyến rũ Thái Tử. Nhưng lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, vì nàng ta đã có thân phận thê tử của đại thần, Thái Tử sẽ không chạm vào nàng ta, làm không được, thì sau khi về cung nàng ta sẽ lại bố trí nhân lực và cọc ngầm lần nữa, lúc đó hắn sẽ túm được một lần, lại không ngờ rằng, nàng ta chỉ đơn thương độc mã, chỉ cần tiếp cận một cái thì Thái Tử đã trúng chiêu.
Chỉ đơn giản như vậy đã bại dưới tay nữ sắc, hơn nữa lại còn ra tay với chính vị hôn thê của tâm phúc mình, trình độ u mê bất tài của Thái Tử quả thật đã khiến Hoàn Nhan Bất Phá mở rộng tầm mắt, hắn tức giận đến mức phải cười lên. Nghĩ đến việc chính mình xem xét Tiểu Nha Đầu cho Thái Tử, còn chỉ hôn cho hai người, hiện giờ hắn đang có cảm giác xúc động đến mức muốn móc hai mắt của mình ra ngay lập tức.
“Đem bọn họ ra đây!” Đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nha Đầu, lại không dám nhìn đến gương mặt nàng, Hoàn Nhan Bất Phá nhắm mắt, vung tay lạnh lùng ra lệnh.
An Thuận nhận lệnh, dắt theo hai vị mama cường tráng đi vào bên trong.
“Phụ Hoàng cứ từ từ uống ly trà trước đã, đợi khi nào bọn họ ra ngoài rồi hỏi rõ tình huống xem sao, đến lúc đó thì cứ dựa theo mà xử lý, ngài cũng đừng tức giận quá, cẩn thận ảnh hưởng sức khỏe”. Đứng dậy rót một ly trà nóng đưa đến tay Phụ Hoàng, Âu Dương Tuệ Như khẽ nở nụ cười khuyên giải, cứ như nam nhân đang tằng tịu với cung nữ bên trong không có chút quan hệ nào với nàng vậy.
“Nha đầu ngoan!” Vẻ mặt Hoàn Nhan Bất Phá dịu xuống một chút, ôn hòa đáp lời, sau đó bình tĩnh nhìn nàng một cái, siết chặt ly trà đang cầm trong tay, cuối cùng không nhịn được mà nói là lời nghiêm khắc: “Trẫm thật sự rất hối hận vì trước kia đã chỉ hôn cho các ngươi. Tiểu Nha Đầu của Trẫm tốt đẹp thế này, kẻ không ra gì kia sao có thể xứng được với ngươi chứ?” Nếu là của Trẫm, nhất định Trẫm sẽ che chở nâng niu như châu báu, làm sao nhẫn tâm để ngươi phải chịu tủi nhục thế này?
Ánh mắt Âu Dương Tuệ Như lóe lên, nhìn thấy vẻ hối hận trên mặt Phụ Hoàng, không biết phải nên đáp lại thế nào, trong lòng nhẹ nhàng dâng lên cảm giác vừa ngọt vừa đắng, không khỏi ảm đạm nghĩ thầm: Đại hôn cũng đã qua, nói lời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nhưng Phụ Hoàng có thể thẳng thắn chân thành nói ra như thế, có thể thấy được đang thật sự quan tâm đến ta, chỉ mong sao cảm xúc này của hắn có thể kéo dài đến lúc ta hòa ly cùng Thái Tử.
Vệ Vương nghe hắn nói trắng ra như thế, cũng khiếp sợ không thôi, không ngờ Phụ Hoàng lại cưng chiều Thái Tử Phi đến mức vượt qua cả Thái Tử, theo đó hắn cũng vô cùng vui mừng. Mỗi lần Thái Tử Phi thay Thái Tử tẫn hiếu với Phụ Hoàng, giúp hắn củng cố địa vị, thì ngay sau đó Thái Tử lại tát một cái khác vào mặt Thái Tử Phi, khiến Phụ Hoàng liên tục thất vọng về hắn. Lần trước là chuyện cứu giá ở bãi săn, lần này chuyện ở Ly Sơn cũng thế, Thái Tử còn có đầu óc không nhỉ? Không phải là bị trúng bùa trúng yêu gì chứ? Cứ như vậy, thì chả cần đến huynh đệ bọn họ ra tay làm gì, Thái Tử cũng tự mình chơi mình đến chán!
Ba người bên ngoài mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng, nên không ai lên tiếng nói gì, khiến bầu không khí chìm vào yên lặng.
“Nhi thần, nô tỳ gặp qua Phụ Hoàng, Hoàng Thượng, Phụ Hoàng, Hoàng Thượng vạn an!” Thái Tử và Giang Ánh Nguyệt ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt tái nhợt bước ra, quỳ gối bên chân Hoàn Nhan Bất Phá hành lễ, phá vỡ không gian tĩnh lặng bên ngoài gian chờ.
Hoàn Nhan Bất Phá bình thường trở lại, hai mắt lạnh lẽo liếc nhìn hai người, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, nhưng sát khí tỏa ra lại khiến người khác phải khiếp sợ không thôi.
Giang Ánh Nguyệt chỉ cúi đầu nhìn xuống đất yên lặng rơi lệ, không kêu oan, cũng không biện luận, càng không đi tìm cái chết, cả người nặng nề im lặng như khúc gỗ chết, giống như người đã không còn dũng khí để sống sót, đang lẳng lặng chờ đợi cái chết tìm đến mà thôi.
Nàng ta diễn đạt đến thế, nên vẻ mặt Thái Tử và Vệ Vương đều lộ vẻ thương tiếc vô cùng.
Thái Tử là do say rượu nên nhất thời làm ra loại hành vi lỗ mãng như vậy, nhưng sau khi nếm thử hương vị của Giang Ánh Nguyệt, thì hắn lại muốn ngừng mà không được. Nhất cử nhất động của nữ nhân này, từng cái nhíu mày, mỉm cười, kể cả la mắng khóc lóc đều vô cùng giống với người trong lòng hắn, đặc biệt là khi hắn tiến vào thân thể nàng ta, ánh mắt thù hận và miệt thị, quả thật là giống với ánh mắt của Lưu Văn Thanh như đúc, lúc đó hắn như có cảm giác bị điện giật, thân thể đột nhiên dâng lên khoái cảm tột cùng, càng thêm mãnh liệt hơn, còn có cảm giác nếu như chết bên trong cơ thể nữ nhân này hắn cũng thấy mãn nguyện. Ngay một khắc đó, hắn đã sinh ra cảm giác yêu thương đối với nữ nhân này, hắn không muốn buông tay, nếu như có được cả nàng và Văn Thanh bên cạnh, thì cuộc đời của hắn mới được coi là viên mãn. Thái Tử vừa nhớ lại vừa thầm nghĩ.
Vốn đã biết rõ được bộ mặt thật của Giang Ánh Nguyệt nên Âu Dương Tuệ Như và Hoàn Nhan Bất Phá đều vô cùng thờ ơ, thoáng nhìn lướt qua vẻ mặt của Vệ Vương và Thái Tử, không hẹn mà cùng nhau hiện ra vẻ châm chọc.
Hoàn Nhan Bất Phá chưa lên tiếng, nên không ai dám thưa gởi gì, khiến bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.
Giang Ánh Nguyệt đè nén nỗi thấp thỏm lo lắng trong lòng lại, cũng không mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ quỳ rạp dưới sàn, nước mắt tí tách từng giọt xuống mặt sàn, đọng lại thành một vũng lớn. Nàng biết, nàng càng ra vẻ mất hết can đảm, sẽ khiến Thái Tử càng đau lòng vì nàng hơn, sẽ càng đứng ra bảo vệ cho nàng.
Bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào Thái Tử, hơn nữa nàng cũng tin chắc Thái Tử sẽ không để nàng chết, chính vì nàng đã thấy được tình yêu trong ánh nhìn của Thái Tử, ha ha! Lời thề son sắt chỉ yêu một mình Hoàng đệ của Thái Tử đâu rồi, chỉ chớp mắt một cái đã yêu nàng rồi sao? Thế này quả thật là quá châm chọc với tỷ đệ các nàng rồi.
Thái Tử cả người toát mồ hôi lạnh dưới cái nhìn chăm chăm của Hoàn Nhan Bất Phá, miệng mở ra rồi lại đóng vào, không biết phải nói thế nào, nhưng khi nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt hèn mọn quỳ rạp dưới đất, dáng vẻ gầy yếu, đơn bạc, như có thể biết mất bất cứ lúc nào đã làm hắn kinh hãi trong lòng, trong đầu lập tức nảy ra ý muốn phải kiên quyết bảo vệ nàng bằng được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook