Thiên Hậu Của Ông Chủ
-
Chương 3
Hai tuần sau, Quan Hằng Trạch mệt mỏi trở về nhà sau một thời gian dài ở Mĩ.
Anh muốn người làm trong nhà không cần báo cho Linh Đạt, trực tiếp đi vào đại sảnh, tình cờ nghe được một tiếng nhạc piano du dương.
Trong nhà này có người biết đánh đàn sao?
Anh kinh ngạc, liền lần theo nơi phát ra tiếng đàn dương cầm kia.
Đây là lần đầu tiên Quan Hằng Trạch nhìn thấy Trầm Lăng Lăng.
Trầm Lăng Lăng đang chuyên tâm đánh đàn, đó là bài cô thích nhất "Tặng cho Alice". Cô có mái tóc dài đen mượt, khí chất tao nhã, những ngón tay trắng muốt của cô giống như những vũ công nhảy múa, cô như một đóa hoa chớm nở, tràn đầy tuổi xuân, nụ cười tỏa sáng như có như không, mang cho người ta cảm giác ấm áp.
Quan Hằng Trạch đứng phía sau Trầm Lăng Lăng, ngơ ngác nhìn cô, giật mình vì vẻ đẹp của cô, vẻ đẹp ấy đã khiến anh rung động.
Thật là một người con gái vô cùng xinh đẹp và tràn đầy khí chất!
Anh không biết Linh Đạt nhận nuôi cô ở đâu, đúng là tiểu mỹ nhân, không chỉ có dáng dấp, mắt ngọc mày ngài, da trắng ngần, vô cùng đáng yêu, còn có tài nghệ, không trách làm mẹ anh quan tâm đến như vậy, cho dù là anh, lần đầu tiên không kìm lòng được mà bị cô hấp dẫn.
Anh rất chú trọng tình cảm của người đàn ông, cũng không phải là chưa từng nhìn qua mỹ nữ, cậu bạn ở ký túc xá đam mê với tạp chí playboy có rất nhiều người mẫu, anh đọc nhưng cũng không có hứng thú. Anh cảm nhận bằng trực giác của mình, một khi có cảm giác, ẩn sâu trong đáy lòng, tình cảm sẽ bắt đầu rung động... Từ lúc sinh ra tới giờ, lần đầu tiên ánh mắt của anh nhìn một người con gái không rời.
Trầm Lăng Lăng đàn xong một khúc, đang muốn tiếp tục đánh khúc tiếp theo thì thấy bóng một người xa lạ, không khỏi giật mình, lập tức xoay người lại.
Vừa nhìn thấy một người con trai trẻ tuổi xa lạ, gương mặt cô lập tức đỏ ửng lên.
"Anh... là ai?"
Quan Hằng Trạch lập tức luống cuống, trong nháy mắt cảm thấy mình vừa mới ngẩn người ra thật xấu hổ. Tâm tình không tốt, anh nhướng mi, lớn tiếng hỏi :"Cô, cô... là ai?"
"Tôi là..." Lăng Lăng đang muốn tự giới thiệu mình, đột nhiên Linh Đạt hưng phấn nhất thời vang lên.
"Hằng Trạch, con trở về sao không nói với mẹ một tiếng? Mẹ sẽ ra sân bay đón con!" Linh Đạt vừa đúng lúc xuống lầu, nhìn thấy Hằng Trạch lập tức vui vẻ la lên. Đã lâu rồi bà không nhìn thấy con mình, mấy năm anh đều trốn ở Mĩ, bướng bỉnh không chịu về nhà.
"Tôi không dám làm phiền bà!" Quan Hằng Trạch đối xử với mẹ vẫn lạnh nhạt như vậy.
"Trước tiên con lên phòng tắm rửa, lát nữa xuống dùng cơm nhé! Mẹ sẽ giao phó đầu bếp làm cho con mấy món con thích..." Linh Đạt vui mừng nói không ngừng.
Anh chỉ trừng mắt nhìn hai người trước mặt, Trầm Lăng Lăng đã rõ thân phận của anh "Được! Lỵ Diễm cũng sẽ tới đây." Nói xong anh trực tiếp đi lên lầu.
Thì ra anh chính là thiếu gia của nhà họ Quan.
Trầm Lăng Lăng cũng không để ý giọng nói ngang ngược của anh, ngược lại, trái tim còn đập thình thịch không ngừng.
Ở trong mắt cô, Quan Hằng Trạch là một người con trai vô cùng đẹp trai, mọi cử chỉ, vẻ mặt cũng đều nam tính, nhướng mày lên, mở mắt, quả thật như một nhân vật truyện tranh, mà người đó có sự kiêu ngạo mà tràn đầy sinh lực, tản ra một sức quyến rũ đặc biệt.
Mặc dù chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng anh hoàn toàn hấp dẫn được cô, trái tim giống như bị điện giật.
Nhưng đột nhiên xuất hiện một cô gái ôm anh vô cùng tình cảm đó chính là Hà Lỵ Diễm. Thì ra anh đã có bạn gái từ lâu! Nhìn thấy Hà Lỵ Diễm đằng sau, trong lòng Trầm Lăng Lăng thắt lại.
Cô cảm thấy Hà Lỵ Diễm không xứng với Quan Hằng Trạch, Hà Lỵ Diễm mặc dù dáng người đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy chán ghét, lòng dạ độc đoán, hơn nữa cô ta còn có ánh mắt xấu xa.
Trầm Lăng Lăng nhìn Quan Hằng Trạch mất hồn, cô cẩn thận bưng một nồi cháo gà lớn đi tới, Hà Lỵ Diễm đứng dậy, giả vờ ân cần múc một chén cháo gà to lướt qua Lăng Lăng đưa cho Linh Đạt, thình lình, cháo gà nóng hổi đổ vào váy của Trầm Lăng Lăng!
"Cô làm cái gì vậy?" Linh Đạt đau lòng kêu to.
"Ai bảo cô ta cứ nhìn chằm chằm Hằng Trạch? Đương nhiên là muốn cho cô ta bài học!" Hà Lỵ Diễm kiêu ngạo nói to với Linh Đạt.
"Tôi..." Thẩm Lăng Lăng mặt trắng bệch, nước mắt rớt xuống.
"Tôi cảnh cáo cô, Hằng Trạch là bạn trai của tôi, ai cũng đừng hòng động đến!" Hà Lỵ Diễm ra oai với Lăng Lăng.
Lúc này Hà Lỵ Diễm thật quá đáng, nhưng không có ai lên tiếng, Quan Hằng Trạch cũng chẳng quan tâm. Mặc dù rất đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến quan hệ của cô và Linh Đạt, anh liền về phe của Hà Lỵ Diễm, khinh thường Lăng Lăng để đả kích Linh Đạt.
Trầm Lăng Lăng thương tâm nhìn thái độ lạnh lùng của Quan Hằng Trạch, Linh Đạt trong lòng buồn bực và tức giận, không cách nào nói giúp cô, không có người nào đứng về phía cô, cô đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra cô chỉ là người ngoài...
Nhất thời trong lòng cô cảm thấy lạnh, lặng lẽ rời đi, trở về phòng, thay quần áo bẩn.
Cả buổi tối, cô không xuất hiện trước mặt mọi người.
Anh muốn người làm trong nhà không cần báo cho Linh Đạt, trực tiếp đi vào đại sảnh, tình cờ nghe được một tiếng nhạc piano du dương.
Trong nhà này có người biết đánh đàn sao?
Anh kinh ngạc, liền lần theo nơi phát ra tiếng đàn dương cầm kia.
Đây là lần đầu tiên Quan Hằng Trạch nhìn thấy Trầm Lăng Lăng.
Trầm Lăng Lăng đang chuyên tâm đánh đàn, đó là bài cô thích nhất "Tặng cho Alice". Cô có mái tóc dài đen mượt, khí chất tao nhã, những ngón tay trắng muốt của cô giống như những vũ công nhảy múa, cô như một đóa hoa chớm nở, tràn đầy tuổi xuân, nụ cười tỏa sáng như có như không, mang cho người ta cảm giác ấm áp.
Quan Hằng Trạch đứng phía sau Trầm Lăng Lăng, ngơ ngác nhìn cô, giật mình vì vẻ đẹp của cô, vẻ đẹp ấy đã khiến anh rung động.
Thật là một người con gái vô cùng xinh đẹp và tràn đầy khí chất!
Anh không biết Linh Đạt nhận nuôi cô ở đâu, đúng là tiểu mỹ nhân, không chỉ có dáng dấp, mắt ngọc mày ngài, da trắng ngần, vô cùng đáng yêu, còn có tài nghệ, không trách làm mẹ anh quan tâm đến như vậy, cho dù là anh, lần đầu tiên không kìm lòng được mà bị cô hấp dẫn.
Anh rất chú trọng tình cảm của người đàn ông, cũng không phải là chưa từng nhìn qua mỹ nữ, cậu bạn ở ký túc xá đam mê với tạp chí playboy có rất nhiều người mẫu, anh đọc nhưng cũng không có hứng thú. Anh cảm nhận bằng trực giác của mình, một khi có cảm giác, ẩn sâu trong đáy lòng, tình cảm sẽ bắt đầu rung động... Từ lúc sinh ra tới giờ, lần đầu tiên ánh mắt của anh nhìn một người con gái không rời.
Trầm Lăng Lăng đàn xong một khúc, đang muốn tiếp tục đánh khúc tiếp theo thì thấy bóng một người xa lạ, không khỏi giật mình, lập tức xoay người lại.
Vừa nhìn thấy một người con trai trẻ tuổi xa lạ, gương mặt cô lập tức đỏ ửng lên.
"Anh... là ai?"
Quan Hằng Trạch lập tức luống cuống, trong nháy mắt cảm thấy mình vừa mới ngẩn người ra thật xấu hổ. Tâm tình không tốt, anh nhướng mi, lớn tiếng hỏi :"Cô, cô... là ai?"
"Tôi là..." Lăng Lăng đang muốn tự giới thiệu mình, đột nhiên Linh Đạt hưng phấn nhất thời vang lên.
"Hằng Trạch, con trở về sao không nói với mẹ một tiếng? Mẹ sẽ ra sân bay đón con!" Linh Đạt vừa đúng lúc xuống lầu, nhìn thấy Hằng Trạch lập tức vui vẻ la lên. Đã lâu rồi bà không nhìn thấy con mình, mấy năm anh đều trốn ở Mĩ, bướng bỉnh không chịu về nhà.
"Tôi không dám làm phiền bà!" Quan Hằng Trạch đối xử với mẹ vẫn lạnh nhạt như vậy.
"Trước tiên con lên phòng tắm rửa, lát nữa xuống dùng cơm nhé! Mẹ sẽ giao phó đầu bếp làm cho con mấy món con thích..." Linh Đạt vui mừng nói không ngừng.
Anh chỉ trừng mắt nhìn hai người trước mặt, Trầm Lăng Lăng đã rõ thân phận của anh "Được! Lỵ Diễm cũng sẽ tới đây." Nói xong anh trực tiếp đi lên lầu.
Thì ra anh chính là thiếu gia của nhà họ Quan.
Trầm Lăng Lăng cũng không để ý giọng nói ngang ngược của anh, ngược lại, trái tim còn đập thình thịch không ngừng.
Ở trong mắt cô, Quan Hằng Trạch là một người con trai vô cùng đẹp trai, mọi cử chỉ, vẻ mặt cũng đều nam tính, nhướng mày lên, mở mắt, quả thật như một nhân vật truyện tranh, mà người đó có sự kiêu ngạo mà tràn đầy sinh lực, tản ra một sức quyến rũ đặc biệt.
Mặc dù chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng anh hoàn toàn hấp dẫn được cô, trái tim giống như bị điện giật.
Nhưng đột nhiên xuất hiện một cô gái ôm anh vô cùng tình cảm đó chính là Hà Lỵ Diễm. Thì ra anh đã có bạn gái từ lâu! Nhìn thấy Hà Lỵ Diễm đằng sau, trong lòng Trầm Lăng Lăng thắt lại.
Cô cảm thấy Hà Lỵ Diễm không xứng với Quan Hằng Trạch, Hà Lỵ Diễm mặc dù dáng người đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy chán ghét, lòng dạ độc đoán, hơn nữa cô ta còn có ánh mắt xấu xa.
Trầm Lăng Lăng nhìn Quan Hằng Trạch mất hồn, cô cẩn thận bưng một nồi cháo gà lớn đi tới, Hà Lỵ Diễm đứng dậy, giả vờ ân cần múc một chén cháo gà to lướt qua Lăng Lăng đưa cho Linh Đạt, thình lình, cháo gà nóng hổi đổ vào váy của Trầm Lăng Lăng!
"Cô làm cái gì vậy?" Linh Đạt đau lòng kêu to.
"Ai bảo cô ta cứ nhìn chằm chằm Hằng Trạch? Đương nhiên là muốn cho cô ta bài học!" Hà Lỵ Diễm kiêu ngạo nói to với Linh Đạt.
"Tôi..." Thẩm Lăng Lăng mặt trắng bệch, nước mắt rớt xuống.
"Tôi cảnh cáo cô, Hằng Trạch là bạn trai của tôi, ai cũng đừng hòng động đến!" Hà Lỵ Diễm ra oai với Lăng Lăng.
Lúc này Hà Lỵ Diễm thật quá đáng, nhưng không có ai lên tiếng, Quan Hằng Trạch cũng chẳng quan tâm. Mặc dù rất đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến quan hệ của cô và Linh Đạt, anh liền về phe của Hà Lỵ Diễm, khinh thường Lăng Lăng để đả kích Linh Đạt.
Trầm Lăng Lăng thương tâm nhìn thái độ lạnh lùng của Quan Hằng Trạch, Linh Đạt trong lòng buồn bực và tức giận, không cách nào nói giúp cô, không có người nào đứng về phía cô, cô đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra cô chỉ là người ngoài...
Nhất thời trong lòng cô cảm thấy lạnh, lặng lẽ rời đi, trở về phòng, thay quần áo bẩn.
Cả buổi tối, cô không xuất hiện trước mặt mọi người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook