Thiên Hạ
-
Chương 689
Thiên Hạ 2
Q.15 - Chương 689 - Tâm Tư Riêng Biệt
gacsach.com
An Lộc Sơn cũng không ngạc nhiên gi, đó đều trong dự liệu của hắn, lúc xưa hắn đã từng nói với An Khánh Tự, luyện binh cùng lắm chi cẩn hai tháng.
“Đội quân này đã có thể chính thức đi vào chiến đấu cHứa?” Đây mới là điều An Lộc Sơn quan tâm nhất.
An Khánh Tự nghĩ nghĩ một lúc, bèn lắc đầu nói: “Tuy hiệu quà luyện binh không đến nỗi, nhưng tốt nhất nên luyện thêm một tháng nữa.”
“Ngươi không phái luyện nữa đâu, Thông Nho, mang lá thư hồi sáng cho hắn đọc.”
Trương Thông Nho vốn vẫn bị Cao Thượng bài xích, cộng thêm số hắn đúng là xui xèo, lẩn nào chấp hành nhiệm vụ quan trọng đều thất bại, thậm chí còn từng bị quân Đường bắt tại Trường An, nhung cuối cùng Lý Khánh An lại thả hắn ra, và đã giấu giếm lẩn bị bắt ấy của hắn.
Trương Thông Nho không đầu hàng Lý Khánh An, mà là cầu xin Lý Khánh An tha mạng, nếu chịu thà hắn quay về, hắn nhất định sẽ khử Cao Thượng giúp Lý Khánh An, chinh vì lý do này mà Lý Khánh An đã tha cho hắn.
Thù hận giữa Trương Thông Nho với Cao Thượng chi có thể dùng bốn chữ “khắc cốt ghi tâm” để diễn tà. Lẩn này sau khi về u Châu hắn đã lợi dụng việc Cao Thượng bị bại tại Lộ Châu, không ngừng nói xấu với An Lộc Sơn, cuối cùng An Lộc Sơn cũng có phần bất măn Cao Thượng. Lẩn này đại bại Dịch Châu, cũng do Cao Thượng không thể kiếm đủ số cỏ cung ứng, cuối cùng sức chiến đấu của kỵ binh đại giảm, Trương Thông Nho lại thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa, để rồi sau cùng An Lộc Sơn quyết định không dùng Cao Thượng, điều Cao Thượng cho An Khánh Tự, còn Trương Thông Nho thì trở thành mạc liêu tâm phúc của mình.
Trương Thông Nho vội rút một lá thư ra, mặt đầy nụ cười a dua đưa cho An Khánh Tự, “Thiếu soái, mời đọc thư!”
An Khánh Tự không chút giấu giếm vè khinh ghét với Trương Thông Nho. Hắn hừ mạnh một tiếng, một tay đoạt lấy thư. Thư là do đại do trường Khiết Đơn Lý Hoài Tiết 2Ửi đến, tên Lý Hoài Tiết này chính là thù lĩnh Khiết Đơn năm Thiên Bảo thử năm cưới tỷ tỷ của Độc Cô Minh Nguyệt là Độc Cô Minh Tịnh. Năm Thiên Báo thứ năm, Độc Cô Minh Tịnh được phong làm Tịnh Lạc công chúa, hòa thân aả cho Lý Hoài Tiết, nhưng chi vỏn vẹn nửa năm thì bị Lý Hoài Tiết giết chết.
Trương Thông Nho cũng biết An Khánh Tự hận hắn, trong mắt hắn cũng lộ rõ chút ít sát khí. Nhung bề mật vẫn đầy nụ cười nịnh bợ tự lui xuống.
An Khánh Tự đọc thư xong, mày hắn chau lại một đống, trong thư Lý Hoài Tiết yêu cầu quân đội An Lộc Sơn phải đến Khiết Đơn tập kết. Kỳ thực là muốn An Lộc Sơn phục tùng điều động của hắn. Trong mối quan hệ với Khiết Đơn. An Khánh Tự có ý kiến khác với cha mình.
“Phụ thân, lúc đầu không phải đã nói rõ rồi ư. Yến. Khiết Đơn. Hề mạnh ai nấy đánh, đồng thời tiến công Bột Hài sao? Thế sao giờ lại thay đôi, muốn chúng ta phải đến tập kết cùng Lý Hoài Tiết hắn, phụ thân, trong đây chắn chắn có vấn đề!”
Mắt An Lộc Sơn không nhìn thấy được sắc mặt của con trai, nhung hắn lại nghe ra sự bất màn của con minh, hắn có phần không vui, kéo dài giọng hòi An Khánh Tự: “Có vấn đề gì ư?”
“Phụ thân không lẽ không nhìn ra ư? Lý Hoài Tiết rõ ràng là muốn nuốt chửng cả quân đội chúng ta, cái gọi là tam quân tập kết chẳng qua là muốn chúng ta giao quân đội cho hắn chi huy. Phụ thân, chúng ta tuyệt không thể thật thà như thế!”
“Cái tên ngu xuẩn này, đội quân của chúng ta căn bản đều là người Khiết Đơn cùng người Hề, quân lương cũng bị họ nắm giữ, ngươi không nghe lời hắn sao sống? Trong một đêm hắn có thể giải tán đội quân của chúng ta. Đà đến nước này rồi, ngươi còn cho rằng ta có thể tiếp tục độc lập xưng Vương ư?”
Có lẽ đã ý thức được lời lẽ minh quá nghiêm khắc, An Lộc Sơn lại dịu giọng lại nói: “Cha biết trong lòng con bất màn với Khiết Đơn, kỳ thực cha cũng bất măn, nhung đang vào lúc sa cơ, không thể không cúi đầu. Đại trương phu có thể nhẫn nhục có thể vươn lên. Chúng ta chi cẩn chuẩn bị đầy đủ giáp binh lương thảo thì có thể mặc kệ người Khiết Đơn. Phen này chúng ta phải vơ quét một khoảng tại Bột Hài, rồi đến Tân La phát triển. Sớm muộn một ngày chúng ta cũng sẽ diệt Khiết Đơn, đánh về Hà Bắc. Lẩn này họp tác với người Khiết Đơn, cũng vẫn con làm chù tướng, dẫn bảy vạn quân bắc thượng, việc luyện binh cử giao cho lào tam là được!”
Lão tam chính là con trai thử ba của An Lộc Sơn - An Khánh Hòa. An Khánh Tự không dám tranh luận tiếp với phụ thân, bèn gật gật đầu. “Vậy hài nhi về thu thập binh mã trước đây!”
“Đi đi! Lẩn này con làm chủ tướng. An Thái Thanh làm phó tướng, ba ngày sau các con xuất phát.”
An Khánh Tự vừa lui xuống. Trương Thông Nho lui ở một bên lập tức đi lên nói: “Vương gia, vừa rồi lúc thiếu soái rời khỏi đại trướng, ty chức nhìn thấy sắc mặt hắn cực kỳ bất màn, ty chức lo rằng thiếu soái sẽ...”
“Ừm, đà đến nước này ta cũng không còn cách nào khác, ta chi còn có thể tin tường con trai mình, dẫu sao thì họ cũng vẫn tốt hơn người ngoài chút ít!”
An Lộc Sơn thờ dài một tiếng, “Kỳ thực ta cũng lo lắng người Khiết Đơn và người Hề muốn nuốt chửng quân đội của ta, cho nên ta mới đề lào nhị xuất chinh, hắn chí ít sẽ không bị Lý Hoài Tiết mua chuộc. Hắn dẫn bảy vạn quân cộng thêm ba vạn tân binh, như thế này ta cũng yên tâm chút ít. Ngươi lui xuống đi! Ta có phần mệt rồi.”
Trương Thông Nho còn muốn khuyên giải thêm, nhung An Lộc Sơn đà bắt đầu ngáy phì phò, ngủ say lúc nào. Bất đắc dĩ, Trương Thông Nho chi đành rủa thầm đồ con heo trong bụng rồi cáo lui.
Trong lòng An Khánh Tự lo lắng trùng trùng trờ lại doanh phòng tại thành ngoại. Nơi đây là tân binh doanh, ba vạn đại quân mới chiêu mộ chính là được huấn luyện tại đây. An Khánh Tự vừa đi vào đại trướng của minh thì Cao Thượng cũng từ ngoài doanh đi vào.
“Thiếu soái, tình hình thế nào rồi?”
An Khánh Tự thờ dài. “Bị tiên sinh nói trúng hết, Khiết Đơn quả nhiên muốn chúng ta dẫn quân bắc thượng tập kết. Dà tâm lang sói của Khiết Đơn, muốn nuốt chửng cả chúng ta!”
Từ sau chiến dịch Lộ Châu, Cao Thượng rất được An Khánh Tự tin tường, cộng thêm An Lộc Sơn đã không còn tin tường hắn, nên hắn bèn rời khỏi An Lộc Sơn. Toàn tâm toàn ý phò tá An Khánh Tự. So với An Lộc Sơn, An Khánh Tự chất phát nhân từ hơn, cũng không cay độc tàn bạo như An Lộc Sơn, và quan trọng hơn cả An Khánh Tự nghe lời hắn răm rắp, điểm này khiến Cao Thượng rất lấy làm tự hào.
Để An Khánh Tự chù động xin đi luyện tân binh là chù ỷ của Cao Thượng. Cao Thượng đã sớm nhìn ra sự khống chế của Khiết Đơn với An Lộc Sơn. Không nhưng người Khiết Đơn đám nhiệm tướng lĩnh chủ chốt, cả các khâu quan trọng như vật tư. Lương thảo đều bị người Khiết Đơn khống chế. Dưới tình hình này, nắm trong tay một đội quân của bản thân mới là lẽ sống.
Cao Thượng trầm ngâm một lát lại hỏi: “Vậy thái độ của vương gia thế nào?”
“Phụ vương nói chúng ta không thể đắc tội người Khiết Đơn, nếu đối phương yêu cầu tập kết quân đội thì chúng ta cũng chi có nước đi mà thôi. Phụ Vương muốn ta dẫn binh đến đó. Tiên sinh, ngươi nói ta nên làm sao đây?”
"Thiếu soái, ta cũng vẫn câu nói cũ thôi, phải nắm chắc quân quyền của mình. Tuy vương gia đà giao bảy vạn đại quân cho ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ, đội quân này ngươi căn bản không khống chế được, bảy tướng quân dẫn binh năm người là người Khiết Đơn. Hai người là người Hề, cả bản thân vương gia cũng không cách nào khống chế được quân đội, thiếu soái đi thì có ích lợi gì chứ? Hay hãy nghe một lời của ta, chúng ta dẫn tân binh đến Bình Châu. Khố phòng tại Bình Châu còn có tiền lương khá
An Khánh Tự gật gật đầu, hắn đương định nhận lời thì có người bẩm báo, An Thái Thanh đến.
An Thái Thanh là một trong số các bại tướng tại Lộ Châu, sau khi hắn binh bại Tạng Vu sơn, cuối cùng cục thế bình ổn lại mới dẫn mấy binh sĩ cuối cùng trốn ra khỏi Hà Đông, trờ về u Châu. Nhung khổ nỗi lúc này u Châu đã bị Sử Tư Minh chiếm, người thê tử trẻ tuổi xinh đẹp của hắn nghe nói còn bị Sử Tư Minh chiếm đoạt.
An Thái Thanh trong lòng bi phẫn vô cùng, hắn ngày ngày khẩn cầu An Lộc Sơn giết về u Châu, đoạt lại thê tử của mình, nhung An Lộc Sơn chi an ủi hắn chứ hoàn toàn không có ý tiến công u Châu, lệnh hắn và An Khánh Tự đi luyện tân binh. Việc này khiến An Thái Thanh thất vọng vạn phần. Hôm nay hắn nghe nói An Lộc Sơn muốn bổ nhiệm hắn làm phó tướng, đi theo An Khánh Tự bắc chinh, hắn đột nhiên thấy không ổn, nên vội đến tim An Khánh Tự.
An Thái Thanh bước nhanh vào đại trướng, khom người thi lễ nói: “Thiếu soái, tinh hình không hay rồi!”
An Khánh Tự nhìn nhìn hắn, “Tình hình thế nào mà không hay?”
“Ty chức vừa mới nghe nói, đại soái đã hạ lệnh tam thiếu soái đến tiếp quản tân binh doanh, Trương Trí Trung làm phó tướng tân binh doanh, đây rõ ràng là muốn đoạt quân quyền của thiếu soái, ty chức khẩn xin thiếu soái lập tức hạ lệnh, để quân đội tân binh doanh rời khỏi Doanh Châu, đi đến Bình Châu tập huấn.”
An Khánh Tự quay đầu nhìn nhìn Cao Thượng, thấy Cao Thượng cũng gật gật đầu, ý nói là An Thái Thanh có thể tin tường, An Khánh Tự mới cười hà hà nói: “An tướng quân và ta đúng là tư tường lớn gặp nhau, ta cũng đương định rút quân nam hạ, giờ An tướng quân cũng không ý kiến gì vậy chúng ta không thể chậm trễ nữa, phái lập tức rút quân nam hạ thôi.”
An Thái Thanh đại hi, khom người nói: “Tuân lệnh!”
Nửa canh giờ sau, An Khánh Tự dẫn ba vạn binh sĩ của tân binh doanh từ biệt không lời cáo từ, rời khỏi Doanh Châu đi đến Binh Châu. Lúc lâm hành hắn có đề lại lá thư cho An Lộc Sơn, tó ý hắn muốn tiếp tục huấn luyện tân binh, không nguyện ý bấc thượng.
An Lộc Sơn nổi giận đủng đủng, nhưng cũng không làm gì được, chi đành đổi lệnh An Khánh Hòa và Trương Trí Trung dẫn bảy vạn đại quân bắc thượng.
Khiết Đơn của Đường triều được trong Đại Đường được gọi là Tùng Mạc đô đốc phủ, diện tích bao gồm cà vùng phía đông Xích Phong cho đến Khoa Nhĩ Thâm, chiếm lĩnh thào nguyên phì nhiêu nhất. Đại do trường Khiết Đơn đồng thời cũng là đô đốc Tùng Mạc, có mấy mươi vạn dân khâu, toàn dân đều là binh, đới giáp sĩ hơn mười vạn. Từ thời đại của Võ Tắc Thiên trờ đi đã nhiều lẩn giao chiến Đại Đường, lúc lành lúc hòa. Vào cuối những năm Khai Nguyên, quân Đường đại bại Khiết Đơn, bất cóc vô số thần dân Khiết Đơn, đưa họ di dởi về vùng Phạm Dương u Châu, hỗn cư cùng người Hán. Hiện nay rất nhiều người Khiết Đơn trong quân của An Lộc Sơn chính là những người Khiết Đơn đã di cư đó cùng hậu duệ của họ.
Khiết Đơn vào hậu kỳ của thời Khai Nguyên bị thám bại Đại Đường mà đầu hàng, thù lĩnh Lý Hoài Tiết được phong là Sùng Thuận vương, và con gái nhà họ Độc Cô cũng được phong làm công chúa đề gà hắn làm vợ, nhung không lâu sau người Khiết Đơn cùng người Hề lại làm phản, giết công chúa Đại Đường tế cờ, và Phạm Dương tiết độ sứ An Lộc Sơn tiến hành trận chiến giằng co trường kỳ.
Chớp cái mười mấy năm qua đi, Khiết Đơn đã hoàn toàn khôi phục nguyên khí, Lý Hoài Tiết thấy Đại Đường đang suy yếu, nội bộ chia rẽ, bèn nổi lên ý nghĩa muốn chinh phục giang sơn Đại Đường. Hắn không ngừng thông qua việc gia tăng viện binh
Cùng hỗ trợ lương thực, dần dần khống chế An Lộc Sơn lại.
Lúc này Hán binh trong hàng ngũ Yến quân đà dần dần biến mất, về cơ bản mà nói thì đây là một đội quân Hồ với người Khiết Đơn, người Hề. Người Đột Quyết, trong đó nhiều nhất là người Khiết Đơn. Quân quan từ trung lang tướng trờ lên bảy phần là người Khiết Đơn, An Lộc Sơn trên thực tế đã trờ thành con Rối trong tay người Khiết Đơn.
Lý Hoài Tiết tuy cũng có lòng nam hạ tranh đoạt Đại Đường. Nhung bản thân hắn do quá độ chi viện cho An Lộc Sơn, cũng thực lực đại tổn hao, cộng thêm hắn sợ đại quân nam hạ, người Bột Hải sẽ thừa cơ đến đoạt đi căn cứ của hắn. Vì thế suy xuôi nghĩ ngược, cuối cùng Lý Hoài Tiết quyết định hiệp lực cùng người Hề và An Lộc Sơn, ba bên cùng đoạt Bột Hải, sau đó mới nghĩ đến việc nam hạ Trung Nguyên.
Cuối tháng tám đường là mùa vụ thu đến ngựa tốt. Bên bờ sông Nhiêu Lạc, các túp lều cử nối tiếp nhau chi chít trải dài đến mười mấy dặm. Bảy vạn dũng sĩ Khiết Đơn và ba mươi vạn gia quyến phụ mẫu vợ con của họ đều cùng tụ tập lại nơi này. Noi đây đà tụ tập gần bảy phần người Khiết Đơn. Và còn có gần trăm vạn đầu gia súc trâu dê.
Tiếng tù và trầm trầm vang vọng cả khu bờ sông Nhiêu Lạc, chiến ngựa băng băng như sấm rầm cuốn qua thảo nguyên, hàng vạn ky sĩ từ bốn phương tám hướng ập đến.
Chính giữa là nơi các kỵ sĩ tập trung là một đại trướng được dệt bằng da cừu, có mái lều màu hoàng kim. Và được dùng sợ kim chi vàng bạc thêu dệt ở giữa, trông rất có khi thế của vương giả phú quý, đó chính là vương trướng của Lý Hoài Tiết, là nha trướng lâm thời của Khiết Đơn.
Khiết Đơn là dân tộc du mục, toàn dân đều là binh. Lý Hoài Tiết vốn dĩ có giáp binh hơn mười vạn, nhung sau khi ủng hộ An Lộc Sơn đà mất đi một nữa. Chi còn lại quân đội bảy vạn người, chi dựa vào bảy vạn quân đội đi tấn công Bột Hải thì cũng đà có phần gian truân, huống chi là Bột Hải đã tổ chức liên quân cùng Tân La. Nghe nói là có mười lăm vạn đại quân. Lý Hoài Tiết biết hắn chi có liên hợp cùng An Lộc Sơn và người Hề. Dựa vào sức chiến đấu của kỵ binh Khiết Đơn cùng trang bị Yến quân của An Lộc Sơn, họ tuyệt đối nắm chắc phần thắng khi đối phó quân liên minh Bột Hải -
Tân La.
Huống chi Lý Hoài Tiết còn có dự định khác, nếu chủ lực của An Lộc Sơn đã lấy người Khiết Đơn làm chủ, vậy sao hắn không thừa cơ quy nạp hết tất cả vào sở Hữu của minh? Bảy vạn quân đội trang bị tiên tiến, đó chẳng khác gì miếng mồi ngon béo bờ trước mắt.
Lý Hoài Tiết năm nay mới hơn năm mươi, dáng hắn rất cao to, lại cộng thêm tướng mạo cực kỳ hung dữ. Năm xưa hắn giết chết Độc Cô Minh Tịnh đến nay vẫn là việc hắn lấy làm kiêu ngạo nhất. Giết chết công chúa Đại Đường cũng có nghĩa là triệt để rạng nứt với Đại Đường, năm xưa giết chết Độc Cô Minh Tịnh là vì nàng không phải công chúa Lý thị thật sự, mà chẳng qua là nữ nhân ngoại thích, nên hắn cho rằng Lý Long Cơ đang thẳngg nhục mình.
Nhung năm ngoái hắn lại nhận được một tin khác, vương phi của Lý Khánh An chính là muội muội của công chúa Đại Đường mà hắn giết chết, khiến hắn giật nảy mình, cũng chính vì nguyên cớ này mà hắn bỗng ý thức được Lý Khánh An chắc chắn sẽ không tha cho minh, quyết tâm phàn lại Đại Đường lại càng bừng phát mănh liệt trong lòng hắn.
Nghe tiếng từ và. Lý Hoài Tiết bước nhanh ra khỏi đại trướng. Hắn nhìn thấy một đội kỵ binh đang từ từ phóng đến ở xa. Trên đồng bằng thảo nguyên xa xa, đội kỵ binh rồng rắn kéo dài ít nhất được bảy tám dặm trông tựa đầu địa long dũng mành. Đây là đội ngũ của người Hề đà đến, cũng giống người Hồi Hột, người Khiết Đơn và người Hề đều tôn sùng loài sói, lấy đầu sói làm quân kỳ.
“Đi xem thử!”
Lý Hoài Tiết trờ người lên ngựa, dẫn theo hơn vạn tên kỵ binh chạy lên đón đầu kỵ binh người Hề.
Đây là một đội quân của người Hề được tổ thành từ ba vạn kỵ binh, đứng đầu chính là đại từ trường người Hề - Hoài Tín vương Lý Diên Sủng. Vào năm Thiên Báo thứ năm. Hắn cũng giống Lý Hoài Tiết, đà cưới công chúa Di Phương của Đại Đường, chẳng bao lâu sau hắn bèn phát hiện người được gả cho hắn không phải là công chúa Đại Đường đích thực, mà là con gái của ngoại thích Dương gia, mạo danh công chúa gả
Cho hắn. Trong lúc giận dữ, hắn đà giết chết Di Phương công chúa, và tạo phản cùng lúc với Lý Hoài Tiết.
Địa bàn mà người Hề chiếm cử là Nhiêu Lạc đô đốc phủ, thậm chí diện tích còn vượt hơn cả người Khiết Đơn, nhung có điều dân khẩu lại không bằng, khiến họ vẫn mài chi làm kè lệ thuộc của Khiết Đơn mà thôi. Đó là một nỗi đau lớn với người Hề. Năm xưa đà thỏa thuận xuất binh cùng An Lộc Sơn chính là họ muốn có toàn bộ nữ nhân của Lạc Dương, dù cho họ cũng có cướp được một số nữ nhân, nhung số lượng lại thua xa nhu cầu của họ, ngược lại cái giá người Hề phải trả lại là thương vong của mấy vạn người. Nhất là trận chiến Lộ Cháu, người Hề bị giết gần ba vạn người, khiến Lý Diên Sủng cực kỳ bất màn An Lộc Sơn.
Tiến công Bột Hải lẩn này Lý Diên Sủng đã thỏa thuận trước với Lý Hoài Tiết, song phương sẽ người ba kè bảy, còn phần An Lộc Sơn thì hai người họ đều không nhắc đến, ai cũng hiểu rõ, An Lộc Sơn vốn dĩ đã là con mồi của Lý Hoài Tiết.
Lý Hoài Tiết đi lên nghênh đón, hắn trờ người xuống ngựa cười to: “Ta còn ngờ đại từ trường sẽ đến trễ vài hôm. Không ngờ lại đến nhanh thế, thật đúng là người giữ chừ tín!”
Lý Diên Sủng cũng cười nói, “Muốn được phân chia đất đai và tài sản của người Túc Mạt, ta đã mấy hôm không ngon giấc, không nôn sao được?”
Thủ lĩnh hai bên ôm chằm nhau cười ha hả. Họ nhiệt tình tay bắt mặt mừng cùng đi về phía đại trướng. Sau khi vào trướng, vừa ngồi xuống Lý Diên Sủng đã hỏi: “Không biết An Lộc Sơn có tin tức gì cHứa? Quân đội của hắn chắc cũng đà đến nơi rồi chứ?”
“Sắp rồi. Tối qua ta nhận được tin, quân đội của họ đà vào Khiết Đơn, ngày mai chắc chắn sẽ đến nơi.”
“Ồ? Ai sẽ là thống soái, An Khánh Tự ư?”
“Không! Không phải hắn, là con trai thử ba của An Lộc Sơn, An Khánh Hòa, còn phó tướng là Trương Trung Trí.”
“Ha ha! Một tên tiều tứ hi mũi cHứa sạch, đúng là con mồi béo bờ tự đến nạp mạng.”
Lý Diên Sủng chẳng coi An Khánh Hòa ra gì, hắn lại cười hỏi: “Vậy đại vương dự định sẽ đối phó họ ra sao, vừa đến là sẽ ra tay ngay ư?”
Lý Hoài Tiết nheo mắt lại: “Lào đệ chắc biết tính ta cái gì cũng từ từ, ta luôn thích đê dành món ngon nhất vào lúc sau CÙNG. Bây giờ họ nhất định đang cánh giác với ta. Đợi khi cảnh giác bị lõng lèo, ta sẽ ra tay cắt tiết con cừu non An Khánh Hòa này!”
Lý Hoài Tiết dùng tay ra thế đao chặt xuống, rồi ngưỡng mặt lên trời cười phá lên.
Ngày mồng một tháng chín năm thử hai Khánh Bình, An Khánh Hòa dẫn bảy vạn Yến quân đến bờ sông Nhiêu Lạc tập hợp cùng Khiết Đơn và người Hề. Tiếp liền sau đó, tam quân cử hành nghi thức hội minh, tiến cử Lý Hoài Tiết làm chủ soái liên hợp tam quân. Lý Diên Sủng và An Khánh Hòa lẩn lượt là phó soái tả Hữu. Sau lễ giết dê tế cờ, mười bảy vạn liên quân tam phương cùng ập về phía Bột Hài quốc. Hai ngày sau. Liên minh tam quân đà ập vào đến Phò Dư phủ của Bột Hải quốc, trận chiến dịch Bột Hải vén màn từ đây.
Cùng lúc đó, đội thuyền chờ đầy mười vạn đại quân quân Đường đang hiên ngang đi dọc Tây Hải Tân La bắc thượng, chuẩn bị lên bờ tại thành Bình Dường của An Đông đô hộ phủ.
(*Thuyết minh tác giả: Công chú Tịnh Lạc thực tế là con gái của phò mà đô úy Độc Cô Minh và công chúa Tín Thành, là cháu ngoại của Lý Long Cơ, truyện này không viết theo đúng sự thực lịch sử, tác giả cũng xin nói rõ tại đây.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook